Về Sau Bớt Ăn Cá - Chương 6: Sáu con cá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Về Sau Bớt Ăn Cá


Chương 6: Sáu con cá


Khởi điểm của mọi người đều rất nhẹ nhàng, do cả hai huấn luyện viên lúc trước đều rất thú vị, nên theo lý thường hẳn là doanh trưởng này cũng là người tốt.

Sự thật chứng minh, tư duy theo quán tính không được.

Tư duy theo quán tính thật hại người.

Âm lượng tiếng nói của vị doanh trưởng vang như một cái chuông lớn: “Đều đứng thẳng hết lên cho tôi, một đám ẻo lả còn ra thể thống gì nữa!”

Có người thấp giọng: “Cảm giác thật không dễ chọc nha.”

Âm thanh doanh trưởng lại lớn hơn: “Đứng nghiêm đối mặt! Động một cái thêm mười phút! Khởi điểm là nửa tiếng!”

“Tốt, mười phút.”

“Mười phút.”

“Một tiếng.”

“Một tiếng rưỡi.”

“Tôi được nghe nói lại, các cậu học viện nghệ thuật, đặc biệt không tuân theo sự quản lý, mỗi ngày chỉ biết cười, phải không? Có biết năm đó tân binh là tôi có được cái danh hào gì không? Thứ tôi am hiểu nhất là trị những con người không tuân theo như các cậu đấy.”

“Đừng tưởng rằng các cậu ở cao trung luôn kiêu ngạo đứng đầu mà tôi không dám làm gì các cậu.”

Lý Mẫn nói thầm: “Chỉ nghe mỗi cái danh hào chứ chả được gì. Viện nghệ thuật thì sao, viện nghệ thuật thừa thải nghệ thuật gia vậy đó, ông ta có bao giờ gặp nghệ thuật gia nào theo khuôn phép cũ sao.”

“Thì đó,” có người thấp giọng phụ họa, “Tớ từ nhỏ đã phải chịu sự kì vọng của biết bao nhiêu người, con mẹ nó phẩm chất viện nghệ thuật không được, ông ta không nhìn lại xem phân số viện nghệ thuật lớn bao nhiêu? Hơn phân nửa cái kim chiêu bài đều là cống hiến của chúng ta hết đấy?”

Advertisement / Quảng cáo

“Chịu không nổi, đường đường là doanh trưởng mà còn kì thị viện hệ nữa, lợi hại nha.”

Doanh trưởng chỉ chỉ ngón tay: “Đằng sau kia đang lẩm nha lẩm nhẩm cái gì đấy, có giỏi thì lên đây thay tôi giảng này, lên đây!”

Bởi vì nói thầm như thế, xem như đã đem sự chú ý của doanh trưởng dồn hết về phía bên này.

“Ở đằng sau, ra phía bên ngoài nữ sinh đứng nhất kìa, động cái gì động, không cho phép nhúc nhích!”

Ngày hôm qua mưa to gió lớn, tuy rằng có dù, nhưng vẫn không tránh được nước mưa bắn tới vì gió thổi.

Vốn dĩ ngày thường, ngược lại cũng không sao, nhưng hôm nay lại vừa lúc là thời gian hành kinh của Trịnh Ý Miên. Trước một ngày lại bị lạnh, cho dù hôm nay mặt trời lên cao, bụng nhỏ của cô vẫn đau như bị ai giày xéo.

Dưới loại tình huống này, muốn cô vẫn không nhúc nhích mà đứng nghiêm, thật sự là làm khó cô rồi.

Trịnh Ý Miên cắn chặt cánh môi, hàm răng cắn đến môi dưới hiện lên màu trắng xanh.

Nhắm chặt hai mắt, sau lưng cùng gò má tí tách mồ hôi lạnh.

“Không cho phép nhắm mắt! Ai đứng nghiêm mà nhắm mắt hả? Mười phút!”

“Không cho phép sờ bụng, thêm mười phút!”

Cho dù muốn cứng rắn chịu đau một chút rồi chờ cơn đau giảm xuống, nhưng như vậy khả năng sẽ còn liên lụy tới mọi người, Trịnh Ý Miên duỗi tay báo cáo: “Báo cáo doanh trưởng, em…”

Doanh trưởng nghiêm khắc nói: “Không cho phép xin nghỉ!”

Lý Mẫn nhìn không được, đỡ lấy Trịnh Ý Miên, ngẩng đầu nhìn doanh trưởng cầu tình: “Doanh trưởng, bạn ấy thật sự đau bụng đến không chịu được, thầy hãy để bạn ấy đi nghỉ ngơi đi.”

Doanh trưởng vẫn đứng bất động, mắt nhìn phương xa, tựa hồ quyết tâm là sẽ không cho nghỉ ngơi: “Có người thứ nhất chắc chắn sẽ có người thứ hai, thế cô để người khác phải làm sao bây giờ? Chỉ có chút khó khăn nho nhỏ này còn chịu không nổi, về sau phải làm sao bây giờ? Chúng tôi năm đó gió táp mưa sa lù lù bất động! Tiếp tục nghiêm!”

Trịnh Ý Miên đau đớn vọt tới, cơ hồ đứng không vững, trong đầu óc loạn thành một đống.

Đầu đau muốn nứt ra.

Doanh trưởng lại cố tình không chút nào săn sóc, cũng căn bản không thể nào đồng cảm vì bản thân không bị đau thế này, ông ta làm trầm trọng thêm: “Đừng ở chỗ này đùa giỡn với tôi, không được đỡ, tôi mới không tin có thể đau bụng tới đứng không vững thế này đâu.”

Có nữ sinh mở miệng: “Thật sự có thể đau đến đứng không vững mà…”

Các nữ sinh đều bắt đầu phát ra tiếng: “Thật sự rất đau đó, nghỉ một chút có làm sao đâu…”

“Đúng vậy, bạn ấy thật sự là đứng không vững nữa.”

“Tới ngày này thật sự rất đau, không cho nghỉ ngơi thật sự là quá phận rồi…”

Doanh trưởng trừng mắt, tức giận đến mức gân xanh nổi đầy, trực tiếp cả giận nói: “Tôi quá phận hay là các cô cậu quá phận?! Cái đám sinh viên viện nghệ thuật này, thật đúng là…”

Ông ta còn chưa nói xong, thình lình bị một giọng nói đánh gãy.

Thanh âm không chút để ý, nhưng mười phần đều mang tính khiêu khích.

“Doanh trưởng, viện nghệ thuật của chúng tôi thế nào, hửm?”

Rõ ràng là câu mang ý vị phản bác mười phần, lại cố tình xưng hô “doanh trưởng” nhấn mạnh thêm vài phần, nghe như là trào phúng.

Lương Ngụ nghiêng đầu, tháo mũ xuống, mặt mày tức giận rốt cuộc áp không được. 

Doanh trưởng thấy nam sinh bên này có người trả lời, dời đi lửa giận: “Thế nào? Không phục?”

Lương Ngụ cười đến *khinh mạn, đem mũ ném bên chân ông ta, cười nói: “Đúng vậy.”

*khinh mạn: vô lễ, kiêu ngạo.

Một cái ném mũ này của anh, dẫn đến mọi người đều sôi nổi dám thực hiện.

Vốn dĩ doanh trưởng này nói chuyện rất thiếu đòn, mọi người bất quá đều chịu đựng thôi, nhưng ai mà có thể chấp nhận được chuyên ngành của mình bị người khác lặp đi lặp lại mà coi như u ác tính? Ai có thể chấp nhận được kì thị nặng nề như thế?

Mũ lần lượt ném bên chân doanh trưởng, còn có người dẫm dẫm hai cái ném tới trên người ông ta.

“Doanh trưởng, cứ như vậy kì thị kim bài lớn nặng nề như thế, không tốt nhỉ?”

“Doanh trưởng, đối với con gái vô tình như thế, nhắm vào họ rõ ràng thế còn gì?”

“Doanh trưởng, thầy từ nơi nào đến mà lại cứng đầu như vậy, cho chúng em cái lý do cần thiết để tuân theo cái quy tắc của thầy đi?”

“Hệ mỹ thuật thì làm sao, bố thầy thì vẫn là bố của thầy thôi.”

Doanh trưởng tức giận đến nói năng không rõ, một tay chống nạnh cả giận nói: “Thế nào, cùng tôi giằng co đúng không?! Không phục tôi lợi hại hơn các người chứ gì?”

Advertisement / Quảng cáo

“Ai nói thầy tương đối lợi hại thế?” Triệu Viễn ở trong đội ngũ cười nhạo, “Chúng em có thừa nhận qua chưa?”

Mọi người cười đến run rẩy.

“Đúng vậy đúng vậy, chúng em đều không thừa nhận nha, chính thầy tự phong cho mình đấy chứ?”

“Vậy thầy lợi hại thế nào, không bằng chúng ta so một trận đi?”

“Đúng đúng đúng, so một trận đi, cho thầy chọn là so cái gì đấy!”

Lương Ngụ khoanh tay cười: “Dù sao nơi này đều có đủ các thành viên từ các bộ môn khác nhau, từ bóng rổ, bóng bàn đến cầu lông… nhưng nếu thầy thích hóa trang thì thành viên đều ở bên nhóm nữ sinh cả đấy.”

“So cái gì thì thầy chọn đi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

“Chẳng lẽ đây chính là nữ trang đại lão trong truyền thuyết?”

Mọi người càng nói càng hăng, dù sao cũng là dàn thiếu niên huyết khí phương cương, không sợ trời không sợ đất, tính tình một khi bị chọc tới, cũng không dễ nhất thời hay một lát mà có thể dập tắt được.

Doanh trưởng sắc mặt lúc trắng lúc xanh, khó coi cực kì.

Triệu Viễn sợ chưa đủ loạn mà huýt sáo một cái, bày ra tư thế thiếu đòn: “Mẹ nó hèn thế, doanh trưởng thầy lợi hại như thế, sẽ không tới mức không dám đi?”

“Thầy mở mồm ra một lần một lần cứ “viện nghệ thuật các người”, xem thường chúng em rõ như thế, cảm thấy chúng em không học vấn không nghề nghiệp thành tích lại không quá tốt, nếu khinh thường chúng em như thế, vậy thì hãy đem thân thủ của mình đánh chúng em quỳ rạp xuống mặt đất đi.” 

“Ai mẹ nó không dám!” Doanh trưởng bị chọc giận, ông ta chỉ một ngón tay: “Đem người lợi hại nhất trong đám ra đây so với tôi, so cái gì các người chọn!”

Nói xong, ông ta đem lọ thủy tinh trên tay ném xuống đất: “Lão tử mới không tin không trị được các người!”

“Ghê nha, khẩu khí thật lớn!” Triệu Viễn đem Lương Ngụ đẩy ra, “Vậy Ngụ ca ra đi, anh ấy đai đen Taekwondo đấy, võ thuật đối kháng cũng có học qua, đấu cận chiến cũng không tệ lắm, thầy chọn cái nào?”

Mọi người trong đội ngũ thoải mái cười to.

“Lợi hại nhất! Taekwondo!” Doanh trưởng nói: “Có thay quần áo chuyên môn đúng không?”

“Á đù, thật sự muốn so sao?” Bạn cùng phòng đẩy Triệu Viễn: “Ngụ ca lỡ như đem người đánh cho tàn phế thì làm sao bây giờ?”

Triệu Viễn cầm tay cậu ta: “Yên tâm, sẽ không, anh ấy chỉ ra oai phủ đầu thôi.”

Lương Ngụ dương dương cằm, hơi mang chế nhạo hỏi: “Chỉ có hai chúng ta so, những người khác làm sao bây giờ?”

Trịnh Ý Miên ngẩn ra, giống như cảm giác được gì đó.

Doanh trưởng nói không lựa lời: “Vậy thì những người khác không đi học, cậu cũng đừng nghĩ tới việc chạy. Mọi người tan học, hôm nay không học!”

“Cho tan học cũng vô dụng,” bạn cùng phòng nói, “Mọi người chắc chắn sẽ vây quay chỗ này để xem thi đấu thôi không phải sao?”

“Ngu xuẩn.” Triệu Viễn đánh cậu ta: “Anh ấy đang giúp chị dâu tranh thủ thời gian để về phòng ngủ đấy, nghe không hiểu sao? Cậu cho rằng nếu không phải chị dâu bị huấn luyện viên chú ý, Ngụ ca sao có thể giận thành như vậy? Đến tôi một năm cũng hiếm khi thấy anh ấy phát giận đấy!”

Lương Ngụ không sao cả mà cười cười: “Tốt đó, tan học đi.”

Vừa nghe lời này, Lý Mẫn lập tức mang ơn đội nghĩa rồi nâng Trịnh Ý Miên lên: “Lương Ngụ thật là một *lãnh tụ đầy đạo đức mà, không những trả lại mặt mũi cho chúng ta mà còn tranh lại quyền lợi cho chúng ta nữa, nào, để tớ đưa cậu về trước, sau đó hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé!”

*lãnh tụ: người cầm đầu.

Trịnh Ý Miên đại não đang hỗn độn, cũng không kịp hỏi kĩ càng nhiều thứ, chỉ cảm giác được thời điểm lấy áo, có một ánh mắt hướng tới mình nhẹ nhàng đảo qua. 

Toàn lớp chỉ có Trịnh Ý Miên và Lý Mẫn rời đi, không ai chú ý tới họ, bởi vì mọi người đã bị trận đấu sắp đến kích thích đến nhiệt huyết sôi trào.

Có người chủ động xin ra trận: “Taekwondo của chúng ta có nơi thi đấu và quần áo mà, không bằng để tớ mang mọi người qua kia đi.”

Mọi người đều vỗ tay, xoa tay hầm hè, di động đã chuẩn bị sẵn sàng.

Doanh trưởng sắc mặt hết hồng lại trắng, không biết là cảm xúc gì nữa.

Mọi người như một tổ ong dũng mãnh ùa vào sân Taekwondo, có người dẫn Lương Ngụ cùng doanh trưởng đi tìm quần áo.

Lương Ngụ thần sắc đạm nhiên, tiến đến một bên thay quần áo.

Lương Ngụ trước tiên đổi quần áo, lót miếng lót thi đấu thật dày bên ngoài, cẩn thận duỗi tay điều chỉnh đai lưng.

Triệu Viễn nhìn nhìn chính mình, than thở: “Chân thật mẹ nó dài mà….”

Bạn cùng phòng nói: “Eo cũng rất nhỏ.”

Triệu Viễn: “Mẹ nó đánh rắm.”

Advertisement / Quảng cáo

Bạn cùng phòng:???

Lương Ngụ bắt đầu làm nóng thân thể, thuộc hạ tự động bắt đầu trợ uy cho anh mà hô cố lên.

“Lương Ngụ! Lương Ngụ! Lương Ngụ!”

Tình trạng này làm Triệu Viễn nghĩ đến trận bóng rổ hồi cao trung, đội cổ động viên bọn họ bên này đồng loạt kêu Lương Ngụ, sau đó….. đội cổ động đối diện cũng có người phản chiến kêu tên Lương Ngụ.

Thời điểm mọi người đều kêu đến khí thế ngất trời, cửa xã đoàn bị đẩy ra, thì ra là hai huấn luyện viên đứng ở cửa.

Hai vị huấn luyện viên rõ ràng là muốn cười, lại cố tình bày ra biểu tình nghiêm túc, ý vị thâm trường mà giáo dục nói: “Ở chỗ này làm cái trò gì thế hả? Đều trở về huấn luyện hết đi!”

“Không phải mà,” Triệu Viễn đứng lên, giải thích một chút về tình huống vừa rồi, “Có một doanh trưởng muốn khinh thường chúng em, muốn cùng chúng em thi đấu mà!”

Lớp trưởng vẫy vẫy tay, lấy một loại tư thế như đang xem náo nhiệt phân phó mọi người: “Thi đấu Taekwondo đã chuẩn bị tốt từ lâu rồi, mau, ai đi kêu doanh trưởng ra đây ngay đi!”

Có người xung phong nhận việc mà đứng lên, đi thẳng tới hướng phòng thay quần áo.

“Tớ cũng đi nữa!”

Một vài dũng sĩ đều đứng lên, hướng mặt qua phòng khác đi tìm.

Tác giả có lời muốn nói: Ngụ của chúng ta, giận dữ như thế cũng vì hồng nhan.

_______

Đôi lời của editor: xin lỗi mọi người vì ta ra chương chậm như thế, vì bị bệnh nên mỗi ngày chỉ edit được một chút. Ta sẽ cố gắng tranh thủ up truyện huhu:(((

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN