Vệ Sĩ Của Em - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Vệ Sĩ Của Em


Chương 3


Trong bóng tối, hắn dùng điện thoại di động chụp lại cảnh tôi và Lục Thanh Dã ôm hôn nhau trên bờ biển.

Lúc trở về, Lục Thanh Dã bế tôi lên ghế lái phụ, thân mật thắt dây an toàn cho tôi.

Hắn cúi người hôn lên trán tôi, nghiêm túc nói:

“Nhiễm Nhiễm, công chúa của anh, từ nay về sau anh sẽ dùng tính mạng này để yêu em.”

11.

Ngày hôm sau, bố gọi tôi tới phòng làm việc.

Ông lấy ra một xấp ảnh chụp để trên bàn, không vui nói: “Nhiễm Nhiễm, chuyện của con với Thanh Dã là sao?”

Tôi cầm ảnh lên xem, là ảnh chụp tôi với Lục Thanh Dã hôn nhau tối qua ở bãi biển, được chụp lại từ mọi góc độ, rất rõ nét.

Có điều phải nói, tay nghề chụp ảnh không tồi, ảnh chụp rất hoàn hảo, càng nhìn càng thấy xứng đôi.

Rất tốt, ảnh chụp bị tôi tịch thu, sẽ đóng khung rồi để đầu giường.

Chờ tới ngày tôi và Lục Thanh Dã kết hôn, còn có thể đem những bức ảnh này làm video đăng lên, thật ngọt ngào.

Tôi cất những bức ảnh vào túi, trả lời: “Bố à, như những gì bố thấy, con và Thanh Dã đang hẹn hò, tối hôm qua bọn con đã xác nhận quan hệ yêu đương.”

Bố tôi tức giận dơ tay lên, nhưng ông ấy chỉ ra vẻ mà thôi.

Tôi thầm đếm 1 2 3 trong lòng, bố tôi sẽ hạ bàn tay đang dơ lên xuống.

Ông ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nhiễm Nhiễm, con là đại tiểu thư nhà họ Ngu, tương lai sẽ thừa kế gia sản mấy trăm tỷ, sao con có thể ở bên một vệ sĩ? Con như vậy sao bố yên tâm giao gia sản lại cho con đây?”

Tôi vặn lại: “Bố, vệ sĩ thì làm sao? Năm đó không có bác Lục chắn đạn cho bố, bố có nhiều của cải như vậy cũng có ích gì?”

Bố tôi nhớ lại quá khứ, năm đó ông ở nước ngoài gặp phải bạo động, chính bố của Lục Thanh Dã đã giúp ông đấy đỡ đạn.

Nếu không phải bố của Lục Thanh Dã dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của bố tôi, thì bố tôi đã bị bắn c.h.ế.t từ lâu rồi.

Bố tôi thở dài: “Bố nợ nhà họ Lục một mạng, nhưng không có nghĩa là bố phải đem bình rượu mơ của mình gả cho Lục Thanh Dã.”

Bố tôi không cho tôi cơ hội phản bác, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nhiễm Nhiễm, con chia tay với Lục Thanh Dã đi, bố sẽ bồi thường hậu hĩnh cho cậu ấy.”

Tôi từ chối: “Bố, đã là thời đại nào rồi, còn dùng tiền chia rẽ đôi uyên ương? Con không đồng ý.”

“Con…. con muốn chọc giận bố phải không? Nhiễm Nhiễm, con với Thẩm Trăn mới môn đăng hộ đối, mới xứng đôi vừa lứa, con nên suy nghĩ kỹ lại đi, trước khi suy nghĩ kỹ, bố sẽ khóa thẻ của con lại.”

Bố tôi dùng việc khóa thẻ để uy hiếp tôi.

“Muốn khóa bao lâu cũng được, chẳng sao cả.” Dù sao tôi cũng có tiền tiết kiệm riêng.

Cuộc nói chuyện của tôi với bố không mấy vui vẻ tan rã.

Bố tôi thấy vừa đấm vừa xoa cũng vô dụng, lại gọi Lục Thanh Dã vào phòng làm việc.

Sau khi Lục Thanh Dã đi vào, tôi áp tai vào cửa nghe trộm.

“A Dã, bố cậu có ơn với chú, chú nên báo đáp, nhưng chú chỉ có một bình rượu mơ là Sương Nhiễm, nó có cuộc sống của nó, cậu với nó không hợp nhau đâu…..”

Bố tôi ngập ngừng, lời còn lại không cần phải nói, Lục Thanh Dã cũng có thể hiểu, đây là muốn ép hắn rời xa tôi.

“Chú, cháu và Sương Nhiễm yêu nhau thật lòng….”

Không để Lục Thanh Dã nói hết câu, bố tôi lấy từ ngăn kéo ra một tờ chi phiếu, ngắt lời hắn: “A Dã, nhà giàu không có yêu hay không yêu, chỉ cần cậu rời khỏi Sương Nhiễm, cậu điền số lên tấm chi phiếu này bao nhiêu cũng được.”

Bố tôi thật là vô nhân đạo.

Đúng như tôi dự đoán, Lục Thanh Dã từ chối tấm chi phiếu của bố tôi: “Chú à, cháu không cần tiền, cháu chỉ cần Nhiễm Nhiễm mà thôi.”

“Cậu….” Bố tôi tức đến tái mặt, mãi lâu mới nói một câu: “Mà thôi, hai đứa cũng không thể đi xa được đâu, Sương Nhiễm chẳng qua là nhất thời hứng thú với cậu, đợi nó chán, hai đứa cũng giải tán thôi.”

12.

Tôi còn muốn tiếp tục nghe, nhưng cửa phòng làm việc đã mở ra, Lục Thanh Dã từ trong bước ra ngoài.

Tôi và hắn nắm tay nhau, dưới ánh mắt của bố tôi quay lưng rời đi.

Bố tôi từ phía sau lẩm bẩm: “Người trẻ tuổi bây giờ chỉ nghĩ tới chuyện yêu đương, viết một hai trăm triệu trên chi phiếu, không phải tốt hơn sao?”

Đi ngang qua vườn, nhìn thấy ông nội tôi đang tập Thái cực quyền.

Ông nội thấy tôi nắm tay Lục Thanh Dã, vuốt râu cười lớn: “Nhiễm Nhiễm, ánh mắt của con không tệ đấy, chọn chồng phải chọn nhân phẩm, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân. Ông đã nói với bố con từ lâu rồi, đừng tham gia liên hôn gia tộc gì đó, không nhất thiết phải lấy hạnh phúc của con gái mình hi sinh cho gia tộc. Chỉ cần Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta vui vẻ, so với cái gì cũng quan trọng hơn.”

Không hổ là ông tôi, có vẻ như ông đã nắm được bí quyết sống lâu rồi.

Ông tôi lại mỉm cười và nói với Lục Thanh Dã: “Thanh Dã, đối xử tốt với Nhiễm Nhiễm nhé, đợi hai đứa kết hôn, ông sẽ cho hai đứa một bao lì xì lớn.”

Lục Thanh Dã hơi ngạc nhiên, nghiêm túc bày tỏ với ông nội, sẽ yêu thương, nâng niu và chăm sóc tôi cẩn thận.

Khi trở lại phòng của Lục Thanh Dã, tôi hỏi hắn: “A Dã, điền một hai trăm triệu vào chi phiếu không tốt* hơn sao?””

*香: /xiang/: thơm, ngon, tốt

Hắn ôm tôi, dùng chóp mũi cọ cọ vào má tôi: “Không thơm* bằng em.”

Tôi đưa ra giả thuyết: “Vậy nếu lỡ em chán anh, muốn bỏ anh thì sao? Vậy chẳng phải là anh mất một hai trăm triệu vô ích sao?”

Lục Thanh Dã nghiêm túc nói: “Anh sẽ cố gắng không làm em chán, cũng sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em.”

Tôi cũng bàn bạc nghiêm túc về tương lai với hắn: “Ừm, vậy anh tính kiếm tiền nuôi em thế nào đây?”

“Em đợi chút.” Lục Thanh Dã xoay người lấy một tấm thẻ từ trong ngăn kéo ra, đặt vào lòng bàn tay tôi: “Bố em không phải nói sẽ khóa thẻ của em sao? Chỗ này của anh có hơn hai mươi vạn, em tiêu trước đi, không đủ anh lại kiếm thêm, mật khẩu là sinh nhật của em.” (Cỡ 660tr)

Tôi không thể tin được nhìn Lục Thanh Dã: “Anh lấy đâu ra hơn hai mươi vạn vậy?”

“Làm vệ sĩ cho em là công việc chính, ngoài ra còn một việc nữa.” Lục Thanh Dã nhẹ giọng nói, “Thật ra anh còn là một hacker, có rất nhiều cách để kiếm tiền.”

Tôi nhớ trước khi gieo mình xuống biển, hắn từng hack mật tài khoản Weibo của tôi.

Không ngờ đó không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.

“Vậy anh có thể hack tài khoản Weibo của Diệp Vũ Đường cho em xem chút được không?”

“Có thể.” Lục Thanh Dã lấy máy tính ra, sau vài thao tác mà tôi không hiểu, lấy được mật khẩu Weibo của Diệp Vũ Đường.

Sau khi đăng nhập, lại dùng kỹ thuật để khôi phục lịch sử trò chuyện của Diệp Vũ Đường.

Không nhìn thì thôi, nhưng vừa nhìn thấy thì giật mình.

Diệp Vũ Đường lại cùng lúc với mấy diễn viên, người mẫu và đạo diễn nói chuyên tục tĩu, hơn nữa cô ấy còn thường cùng bạn bè chung của chúng tôi châm chọc tôi.

Tôi dùng điện thoại chụp lại một số thông tin có ích, rồi đăng xuất khỏi tài khoản cô ấy, bảo Lục Thanh Dã xóa dấu vết đăng nhập.

Khi tôi vào lại Weibo, thấy Diệp Vũ Đường đang ở trên hot search.

Thì ra cô ấy mới đăng một bài viết buồn lên Weibo: “Tối qua tôi đã khóc suốt cả đêm, có những người vội vã đến rồi vội vã đi, chấm dứt mười hai năm tình bạn.”

Kèm theo là hình ảnh, đôi mắt đỏ hoe rất đáng thương của cô ấy.

Diễn viên này, lúc mới bước vào giới giải trí, đã nói rằng mình rất thích diễn xuất.

Có vẻ như cô ấy thật sự thích diễn xuất, cả trong phim lẫn ngoài đời, thực sự đến bây giờ tôi mới nhìn thấy bộ mặt thật của cô ấy.

Fan đã tràn vào phần bình luận an ủi cô ấy.

[Chị à, đã xảy ra chuyện gì vậy?]

[Đừng buồn, chúng em ở luôn bên cạnh chị.]

[Tôi vừa vào tìm kiếm Weibo của Vũ Đường, phát hiện cô ấy đã xóa hết ảnh của mình với bạn thân nhất Ngu Sương Nhiễm, còn hủy theo dõi cô ấy rồi.]

[Chị ấy từng đăng lên Weibo, chị ấy và Ngu Sương Nhiễm đã quen biết nhau mười hai năm.]

[Cho nên, chắc chắn là Ngu Sương Nhiễm đã làm gì có lỗi với chị ấy.]

Rất nhiều người tìm tới tài khoản của tôi mắng tôi, hỏi tôi có phải làm gì có lỗi với Diệp Vũ Đường không.

Tốt lắm, kiếp trước tôi đã cho cô ấy chút mặt mũi cuối cùng, đời này tôi sẽ không để mình chịu oan ức nữa.

Lục Thanh Dã và tôi thần giao cách cảm, biết tôi muốn làm gì.

Hắn hack nick Weibo của Diệp Vũ Đương, hỏi tôi: “Em muốn đăng cái gì? Anh đăng giúp em?”

13.

“Để em gọi điện cho Thẩm Trác trước đã.” Tôi muốn gọi cho Thẩm Trác hỏi hắn video hắn quay tối hôm đó.

Lục Thanh Dã ngăn tôi lại: “Không cần đâu, anh có video ở đây, hôm qua ở trên núi, khi điện thoại của Thẩm Trác kết nối với máy chiếu, đã bị anh lấy được.”

Tôi phục hắn luôn rồi.

Lục Thanh Dã biến video hình ảnh thành màn hình đen, chỉ phát ra âm thanh, lấy một vài đoạn quan trọng, và đăng chúng lên Weibo của Diệp Vũ Đường.

Ngay khi bản ghi âm được đăng lên, hình ảnh thanh thuần của Diệp Vũ Đường xây dựng trước công chúng bị phá vỡ.

Cư dân mạng hóng hớt kịp thời phản ứng, nhắm ngay vào Diệp Vũ Đường: [Thì ra Diệp Vũ Đường ngấp nghé chồng chưa cưới của bạn thân mình, vừa ăn cướp vừa la làng, mặt dày thật đấy.]

[Bản ghi âm này làm não tôi đơ luôn rồi, thông tin này đúng là rất bùng nổ.]

[Tôi là fan chân chính của Diệp Vũ Đường, đã thoát fan.]

[Lúc nãy mắng Ngu Sương Nhiễm, tôi xin lỗi.]

[Người nên xin lỗi là Diệp Vũ Đường mới đúng.]

Tôi mới lướt bình luận được một lúc, Diệp Vũ Đường đã gọi điện tới.

Giọng cô ấy run lên vì tức giận: “Ngu Sương Nhiễm, có phải cô tìm người hack tài khoản của tôi không? Đoạn ghi âm đó sẽ hủy hoại danh tiếng của tôi, cô biết không hả?”

“Diệp Vũ Đường, không có bằng chứng thì đừng nói bậy bạ, nếu như tôi hack tài khoản của cô, tôi sẽ trực tiếp đăng video lên, chứ không phải bản ghi âm đâu.”

Chơi chữ ai mà không biết chơi?

Quả thực không phải tôi hack, mà là bạn trai tôi hack, chả sao cả.

Bên kia im lặng một lúc, dường như tôi nghe thấy người quản lý của Diệp Vũ Đường đang dạy cô ấy cách nói chuyện với tôi.

Diệp Vũ Đường kìm nén tức giận, không tình nguyện nói: “Sương Nhiễm, cầu xin cậu, xin cậu giúp tớ! Giúp tớ làm sáng tỏ, tớ không có quyến rũ Thẩm Trăn, tớ chỉ là uống say nói mê sảng mà thôi, cậu tin tớ đi, chúng ta không phải là bạn thân nhất sao?”

Tôi cực kỳ bình tĩnh: “Diệp Vũ Đường, con thuyền tình bạn của chúng ta đã bị cô lật rồi, không thể quay lại như trước nữa, tôi cũng không thể giúp cô được, cô tự giải quyết đi.”

“Ngu Sương Nhiễm, cô……..” Diệp Vũ Đường lại nổi nóng, đang muốn trở mặt, thì quản lý của cô ấy lại thuyết phục.

Cô ấy thay đổi lời nói: “Sương Nhiễm à, hủy hoại tôi sẽ không có ích gì với cô đâu. Cô có thể không giúp tôi làm sáng tỏ, nhưng xin cô nể tình tình bạn thân mười hai năm của chúng ta, đừng gây rắc rối nữa. Nhà cô có quyền có thế, còn tôi chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, tôi chơi không lại cô, xin cô buông tha cho tôi.”

Bây giờ biết sợ tôi rồi? Sao lúc đầu còn làm vậy?

Tôi lập lờ nước đôi nói: “Cô quản tốt bản thân đi, đừng làm yêu nữ, tôi cũng không có thời gian chơi với cô.”

Thái độ của tôi phụ thuộc vào cô ấy, nếu cô ấy vẫn tiếp tục làm yêu nữ, vậy thì tôi sẽ chơi với cô ấy hết cuộc đời này.

Làm người ngu ngốc một lần là quá đủ rồi.

14.

Bên Diệp Vũ Đường đang đầu bù tóc rối, các thương hiệu cô ấy đại diện đều lần lượt đưa ra tuyên bố, sẽ chấm dứt hợp đồng với cô ấy.

Cô ấy sẽ phải bồi thường hợp đồng.

Các tác phẩm sắp lên sóng cũng có nguy cơ bị hoãn chiếu, tất cả dự án đang bàn bạc cũng đi tong.

Đúng vậy, đây là những gì cô ấy phải nhận lấy.

Sáng hôm sau, Thẩm Trăn gọi điện mời tôi ăn tối dưới ánh nến.

Tôi nói qua điện thoại: “Thẩm Trăn, bỏ qua bữa tối dưới ánh nến, thay vào đó gặp nhau trên sân thượng đi, chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện.”

Ba giờ chiều, Lục Thanh Dã cùng tôi đến sân thượng mà tôi đã hẹn với Thẩm Trăn.

Thẩm Trăn tới đúng giờ, Lục Thanh Dã hôm nay không đứng sau tôi như thường lệ, hôm nay hắn đứng bên cạnh tôi, với tư cách là bạn trai của tôi.

Thẩm Trăn thấy thế, trên mặt tràn đầy ghen tuông: “Sương Nhiễm, em còn chưa ầm ĩ đủ sao?”

Buồn cười quá, hắn còn nghĩ tôi đang đùa giỡn, nhưng tối qua tôi đã nói rõ ràng với hắn rồi.

“Thẩm Trăn, để tôi nói lại lần nữa, hôn ước giữa hai nhà Thẩm Ngu đã kết thúc, tôi đã có bạn trai rồi.”

Nói xong, tôi nắm lấy tay của Lục Thanh Dã, trịnh trọng giới thiệu với Thẩm Trăn: “Đây là bạn trai của tôi, Lục Thanh Dã.”

Thẩm Trăn nắm chặt tay, cố nén tức giận: “Sương Nhiễm, anh và em lớn lên cùng nhau, không phải em vẫn luôn muốn lấy anh sao? Em muốn gì anh đều cho em mà, đừng làm loạn nữa.”

Tôi nắm chặt tay Lục Thanh Dã, nói với Thẩm Trăn: “Cái gì tôi cũng không cần, tôi chỉ cần Lục Thanh Dã.”

Thẩm Trăn nhìn chằm chằm mười ngón tay đan vào nhau của tôi và Lục Thanh Dã, tức giận nói: “Xem ra Diệp Vũ Đường nói không sai, em đã sớm ở bên vệ sĩ của mình rồi, chỉ có c.on m.ẹ n.ó một thằng ngốc là tôi, còn chờ kết hôn với em, để em trở thành bà Thẩm hạnh phúc nhất trên thế giới.”

Bà Thẩm hạnh phúc nhất trên thế giới? Tôi nhường được chứ?

Lục Thanh Dã đứng lên nắm lấy cổ áo Thẩm Trăn, hắn cao hơn Thẩm Trăn tám phân, cảm giác áp lực ập đến ngay lập tức.

“Thẩm Trăn, tôi và Sương Nhiễm mới xác nhận quan hệ yêu đương tối hôm trước ở bên bờ biển. Cậu luôn miệng nói muốn lấy Sương Nhiễm, lại lét lút chơi bời bên ngoài, cậu không xấu hổ khi nói muốn cô ấy trở thành bà Thẩm hạnh phúc nhất trên thế giới sao?”

Thẩm Trăn từ trước tới giờ chưa từng bị đối xử như vậy, hắn vung nắm đấm đánh Lục Thanh Dã.

Lục Thanh Dã túm lấy cổ tay hắn, dễ dàng khống chế hắn.

Hai vệ sĩ của Thẩm Trăn xông lên, Thẩm Trăn tức giận nói: “Cho hắn một bài học đi!”

“Vâng.” Hai tên vệ sĩ nắm chặt nắm đấm, muốn dạy cho Lục Thanh Dã một bài học.

Lục Thanh Dã hất Thẩm Trăn ra, quay đầu lại đối phó với hai tên vệ sĩ.

Hai tên vệ sĩ của Thẩm Trăn cũng là những cao thủ chuyên nghiệp, nhưng lại mỏng manh như đậu phụ trước mặt Lục Thanh Dã, chỉ có thể chịu đòn.

Điều này không làm tôi ngạc nhiên, Lục Thanh Dã chưa từng thua trận nào, hắn cũng đã giành được sáu cúp vô địch quyền anh liên tiếp ở nước ngoài, được truyền thông nước ngoài ca ngợi là “”Người đàn ông có nắm đấm cứng nhất thế giới”.

Hai tên vệ sĩ của Thẩm Trăn bị đánh gục trên mặt đất, Lục Thanh Dã đưa mắt nhìn Thẩm Trăn.

Thẩm Trăn sợ hãi, hắn vừa rút lui, vừa thốt ra những lời cay nghiệt: “Lục Thanh Dã, nắm đấm của cậu cứng thì sao? Dù sao cậu cũng chỉ là một con chó được nhà họ Ngu nuôi dưỡng mà thôi, bác Ngu sẽ không gả Sương Nhiễm cho cậu đâu. Chúng ta cứ chờ xem!”

Thẩm Trăn cùng hai tên vệ sĩ bầm dập tơi tả rời khỏi sân thượng.

Tôi vỗ tay: “A Dã, anh giỏi quá đi.”

Lục Thanh Dã nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng và nói: “Sương Nhiễm, anh không muốn làm vệ sĩ của em nữa, anh muốn làm chồng của em, kể từ ngày mai, anh sẽ bắt đầu một hành trình mới, nâng cao thực lực và tài chính của mình, cố gắng xứng đôi với em.”

Tôi cảm thấy không ổn, hắn đây là nhịp nhàng từ chức sao?

Bố tôi nói tôi sẽ thừa kế tài sản trăm tỷ, nhưng hai mươi triệu kia của Lục Thanh Dã…….. đúng là không đủ.

Lúc đầu tôi không quan tâm lắm, nhưng hắn lại nhẫn tâm nói thực lực và tài chính phải sánh ngang với tôi?

Người trẻ tuổi, có hoài bão, đáng được cổ vũ.

“”Được, em ủng hộ anh!” Tôi trả lại tấm thẻ mà Lục Thanh Dã đưa cho tôi lúc trước, mỉm cười nói: “Em sẽ đợi anh biến hai mươi triệu này thành hai trăm triệu.”

Lục Thanh Dã gật đầu: “Được, đợi anh kiếm đủ hai trăm triệu của hồi môn để cưới em.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN