Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 114
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Bệnh tật bẩm sinh, ngoại trừ di truyền tác nhân bên ngoài, không thì chính là có quan hệ với hoàn cảnh tiếp xúc lúc người mẹ mang thai.
Viên quặng đầu tuyết nhỏ, phóng xạ không nhiều, giống như vài lần chụp X-quang. Nhưng phôi thai lại vô cùng nhạy cảm với phóng xạ, phụ nữ có thai đều không thể chụp X-quang. Ba đời nhà họ Địch không có ai mắc bệnh tim, vậy thì chắc chắn Địch Mông Mông có quan hệ với chuyện này.
“Tên khốn nạn!” Địch Thần nắm chặt tờ giấy viết bản thảo, hai mắt muốn nứt ra, “Chị ấy có thai, mà Triệu Bân vẫn để cho chị ấy tiếp xúc với khoáng thạch có phóng xạ! Em nói xem, có phải thuyên tắc ối cũng là do phóng xạ gây ra không?”
Địch Tê Nguyệt mất vì trong quá trình sinh con lại bỗng nhiên bị thuyên tắc ối, nếu như chuyện này cũng có quan hệ với phóng xạ, anh chắc chắn sẽ giết Triệu Bân.
Cao Vũ Sanh lên tìm hiểu thông tin một chút, lắc đầu: “Thuyên tắc ối thuộc về bệnh tật đột phát, chắc không có quan hệ nhiều với phóng xạ.”
Nói như vậy, Địch Thần mới cảm thấy dễ chịu hơn, gấp tờ giấy viết bản thảo lại, cất vào túi: “Cho Triệu Bân bảo vệ mạng chó của hắn.”
Đợi đến khi tìm được Triệu Bân thì đánh hắn một trận là được, để cho hắn cũng được cảm nhận cảm giác quả tim dừng lại là như thế nào. Nhưng mà biển người mênh mông, đi đâu tìm tên rùa đen rút đầu đó đây?
“Nhưng mà…” Cao Vũ Sanh muốn nói lại thôi.
“Nhưng mà sao?” Địch Thần vốn đang ngồi xổm dưới đất, nghe thế thì lập tức quay đầu lại nhìn về phía Thiên Tứ.
Cao Vũ Sanh đỡ anh lên, ngồi cùng với mình: “Nói thế này, nếu như Triệu Tử An chính là Triệu Bân, rất nhiều chuyện có thể được giải thích rõ ràng.”
“Ừm?”
“Ca ca có nhớ không, hộp thư mà em nhận được hình chụp đó.” Cao Vũ Sanh lấy điện thoại mở hộp thư đến, cho Địch Thần xem.
Hộp thư này là một hộp thư cá nhân, rất ít khi nhận được thư từ người khác. Thư bao gồm ảnh chụp nhảy lầu của Diệp Dung vẫn còn xếp đầu tiên, cũng chưa bị thư mới đẩy xuống dưới. Mà phía dưới thư này, thế mà lại là bản kế hoạch mà Triệu Tử An gửi cho hắn.
“A, đây là bản kế hoạch của cậu em trai nhỏ của em đây mà, lúc đó em đưa cho Triệu Tử An địa chỉ hộp thư này.”
Cậu em trai nhà họ Cao không biết làm bản kế hoạch, thế là lười biếng ném cho Triệu Tử An làm. Sau khi quản lý ngân sách hết lòng hết dạ làm xong, lại sang tay gửi cho khách hàng Cao Vũ Sanh.
Hộp thư cá nhân này không phải là hộp thư công việc thường dùng của Cao Vũ Sanh, rất ít người biết. Mà người bí ẩn gửi ảnh chụp, hết lần này tới lần khác lại gửi thư đến hộp thư này.
Cao Vũ Sanh gật đầu: “Còn có, lúc trước chúng ta đã từng phân tích, Cao Mục Địch bị người nào đó gạt trả tiền đặt cọc cho người môi giới vụ lừa bán, hơn phân nửa là người của ngân hàng ngầm bên Châu Âu kia giới thiệu.”
Em trai họ Cao phá của đến Châu Âu chơi bài, cần ngân hàng ngầm đổi tiền. Mà Triệu Tử An là cố vấn đầu tư cá nhân, phục vụ cao cấp tất cả mọi mặt, chuyện giật dây ngân hàng ngầm thế này, trên cơ bản là có thể nằm trong phạm vi phục vụ bình thường.
Hai người im lặng một lúc lâu.
Địch Thần lại lục trong hộp lần nữa, hy vọng sẽ tìm được đồ vật gì đó liên quan đến Triệu Bân ở trong di vật của Địch Tê Nguyệt. Nhưng mà, Địch Tê Nguyệt hẹn hò với Triệu Bân lâu như thế, hai người lại không có tấm hình chụp chung nào.
“Hay là gọi cho Phương Sơ Dương, nói nó đi tra ghi chép thuê phòng.” Linh quang của Địch Thần lóe lên.
Tra ghi chép thuê phòng của chị mình… Cao Vũ Sanh không biết nói cái gì, cầm quyển nhật ký kia: “Chúng ta có thể đọc nó không?”
Địch Thần quay đầu lại, nhận quyển nhật ký bìa da: “Đọc trộm nhật ký sẽ khiến chị ấy tức giận.”
Cao Vũ Sanh: “Vậy…”
“Để anh nói cho chị ấy biết một tiếng.” Địch Thần đứng lên, hướng về phía trong phòng hô lên, “Địch Tê Nguyệt, em đọc nhật ký của chị nha!” Nói xong, liền mở thẳng ra.
Cao Vũ Sanh: “…”
Chữ viết trong nhật ký cũng giống như trang bìa, rồng bay phượng múa vượt ra khỏi hàng kẻ ngang.
[A Bân cười lên cực kỳ dễ nhìn luôn, mỗi lần nhìn thấy anh ấy thì buồn phiền gì cũng có thể quên hết. Chỉ có một điểm không tốt thôi, là anh ấy nhìn thấy ai cũng cười, trêu hoa ghẹo nguyệt thiệt là phiền. Nói anh ấy thì anh ấy còn bày ra vẻ mặt vô tội, “Trời sinh anh có mắt cười mà, không có cách nào cả.”]
[Muốn dẫn A Bân đi gặp cha mẹ, nhưng anh ấy vẫn cứ sợ, cảm thấy điều kiện của mình không tốt, sẽ khiến cho cha mẹ mình không thích. Anh ấy thật quá nhạy cảm tự ti, Triệu Bân tốt như thế, ai lại không thích anh ấy chứ? Siêu nhân Tinh Tinh chắc chắn có thể chấp nhận anh ấy, Phương Heo Con thì khó mà nói. Phương Heo Con không thích kiểu người nhìn rất thông minh, nhóc ấy chỉ thích loại cà tưng giống Tinh Tinh…]
“Phật.” Địch Thần bỗng gập nhật ký lại, đọc không nổi nữa: “Chắc chắn chị anh có hiểu lầm gì đó với hai tụi anh.”
Cao Vũ Sanh không dám trả lời, dùng tay che miệng len lén cười một cái, cầm quyển nhật ký lại mở tới tờ miêu tả Triệu Bân: “Triệu Bân là một người có mắt cười, Triệu Tử An cũng thế.”
Địch Thần xoa cằm: “Vậy cái bằng tốt nghiệp là sao?” Hiện giờ chỉ có chuyện này là giải thích không được. Nếu có thể dùng bằng tốt nghiệp này để nhậm chức, có nghĩa là bằng tốt nghiệp này là thật, Triệu Bân cũng không thể học lại một đại học khác trong năm năm, đúng chứ?
Siêu nhân Tinh Tinh oánh người cái bụp, đánh sai người thì không tốt lắm.
Cao Vũ Sanh suy nghĩ một chút, tìm tấm hình chụp bản copy của tấm bằng tốt nghiệp mà Quý Tiện Ngư gửi đến, cắt mã trên bằng tốt nghiệp ra, dán vào một trang web tìm kiếm.
Mã được đọc, chứng minh bằng tốt nghiệp là thật. Chọn vào để kiểm tra chi tiết hơn:
[Bằng tốt nghiệp Đại học C, họ và tên học sinh: Triệu Bân.]
Địch Thần: “… Chuyện gì thế này?”
Cao Vũ Sanh lộ ra vẻ mặt “Quả là thế”: “Bằng tốt nghiệp là giả, nhưng mã số là thật.”
Nói cách khác, Triệu Bân làm giả một tấm bằng tốt nghiệp từ Đại học A, nhưng mã số trên đó lại chính là mã số thật tốt nghiệp từ Đại học C của mình. Nhân sự Cá Mặn sơ ý, cũng không phát hiện được chỗ không đúng.
Triệu Tử An chính là Triệu Bân!
Địch Thần đứng dậy, thở hồng hộc, một lát sau mới nói: “Anh phải nói với nói với Phương Sơ Dương một tiếng.”
Tên Triệu Bân kia, trốn trốn tránh tránh nhiều năm như thế. Bây giờ biết mình sắp lòi vảy rồi, chắc lại tính chạy, phải nói Phương Sơ Dương hỗ trợ mới được.
Điện thoại gọi đi, một lát mới được bắt.
“Chú đang ở đâu?” Địch Thần hỏi trước một câu, nếu như đang làm nhiệm vụ thì không tiện nói, anh sẽ tự mình đi bắt người.
“Ở bệnh viện.” Trạng thái của Phương Sơ Dương, còn kém hơn so với lúc sáng.
“Bệnh viện?” Bây giờ Địch Thần cực kỳ nhạy cảm với cái từ này, “Ở bệnh viện nào, chú bị sao à?”
Phương Sơ Dương dựa vào cửa sổ trong hành lang bệnh viện, hít một hơi thuốc thật mạnh: “Đội trưởng Phạm xảy ra chuyện rồi.”
Bệnh viện công lập khu trung tâm, trong hành lang tràn đầy mùi thuốc tiêu độc. Cửa phòng chăm sóc đặc biệt đóng chặt, chỉ có thể nhìn qua cửa sổ thuỷ tinh nhỏ trên cửa, nhìn người hôn mê bất tỉnh bị quấn thành xác ướp.
Đầu Tiểu Mã quấn băng gạc, ngồi trên ghế hành lang, im lặng rơi nước mắt.
“Anh Mã, anh cũng mới tỉnh, vào phòng bệnh nằm nghỉ đi, để em trông chừng ở đây cho.” Trần Chiếu Huy nhỏ giọng khuyên hắn.
Tiểu Mã lắc đầu: “Anh phải đợi đội trưởng tỉnh lại, ông ấy vì cứu anh mới bị thương thành như thế, hu hu hu…” Người đàn ông cao lớn, ôm mặt thấp giọng khóc thành tiếng.
Phương Sơ Dương rút điếu thuốc ra quay về, thấy bộ dáng này của Tiểu Mã, liền giận nhưng lại không có chỗ phát tiết: “Khóc cái gì mà khóc, hôm qua đi ra ngoài làm tàng một phen, sao mà không khóc.”
“Đội phó.” Tiểu Trần nhanh chóng đứng dậy, kéo hắn một cái, “Đó là mệnh lệnh của đội trưởng, không phải là chủ ý của anh Mã.”
Tiểu Mã đỏ mắt ngẩng đầu: “Đội trưởng còn không phải là vì…” Nói được một nữa, bỗng nhiên lại nuốt ngược lại, tiếp tục cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Lúc Địch Thần đẩy Cao Vũ Sanh tới, thấy được cảnh tượng không khí ngột ngạt như thế. Ba cảnh sát chẳng ai nói gì, kỳ quái là cũng không nhìn thấy người nhà của đội trưởng Phạm.
Phương Sơ Dương thấy hai người bọn họ, lập tức nhướng mày: “Hai người đến đây làm gì, đi về nhanh!”
Đúng lúc này, bác sĩ phòng chăm sóc đặc biệt bước ra: “Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, để bảo đảm không bị nhiễm bệnh, hôm nay không được thăm bệnh nhân.”
Phòng chăm sóc đặc biệt không cho phép người nhà vào, mỗi ngày chỉ có thời gian hai mươi phút để thăm bệnh. Phương Sơ Dương ở đây chính là muốn gặp đội trưởng Phạm, nghe được người còn chưa tỉnh, đỉnh đầu của ba người lập tức giăng đầy mây đen.
“Đội phó, anh cần làm gì thì đi làm đi, anh Mã thì đi nghỉ ngơi, em canh ở đây, có gì thì em sẽ gọi hai người.” Tiểu Trần khuyên bọn họ đi, không có thăm bệnh, đứng ở đây cũng chẳng được gì.
Phương Sơ Dương xách Tiểu Mã lên, giao cho Tiểu Trần áp giải về phòng bệnh, mình thì cùng Địch Thần và Cao Vũ Sanh bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
“Chú không ngủ cả đêm à?” Địch Thần lái xe, tống Phương Sơ Dương về đồn cảnh sát trước.
Phương Sơ Dương lấy điếu thuốc ra ngậm vào miệng, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Ừ.”
“Tiện nói chuyện chút không?” Địch Thần thấy bộ dáng kia của đội trưởng Phạm, trong lòng cũng rất khó chịu.
Nghiêm túc mà nói, đội trưởng Phạm là vai chú của hai người, dù sao trước kia cũng là trợ thủ của Địch Kiến Quốc. Sau khi Địch Kiến Quốc qua đời, đội trưởng Phạm đã giúp không ít việc. Ngoại trừ gần đây chẳng hiểu sao không cho Phương Sơ Dương tham dự vào vụ án sát thủ, thì đối với hắn cũng rất quan tâm.
“Đêm qua ông ấy đến một trung tâm tắm hơi tra án, chỗ đó rò rỉ khí ga, bỗng nhiên nổ tung.” Giọng nói của Phương Sơ Dương nghèn nghẹn.
“Là cái này à?” Cao Vũ Sanh mở tin địa phương mà sáng sớm điện thoại đề cập.
[Mười một giờ tối qua, phòng tắm công cộng Nam Kiểu phát sinh hoả hoạn, tổng cộng có mười ba người bị thương.]
Phương Sơ Dương hít sâu một hơi: “Ừ.”
Đội trưởng Phạm muốn tra tin tức có liên quan đến sát thủ. Ông không cho Phương Sơ Dương tham dự vào chuyện này, cụ thể là tại sao lại tra đến được phòng tắm kia thì không rõ.
Hai người đội trưởng Phạm và Tiểu Mã là bí mật hành động, không báo cho những người khác, sánh kịp với tính chất đợt Phương Sơ Dương dẫn theo Tiểu Trần tới cô nhi viện “trộm” mấy đứa bé.
Sát thủ trên Bát Hồi Lĩnh kia, sau khi chạy trốn khỏi trại giam thì liền hoàn toàn không có tin tức gì, không nghĩ đến lại chạm mặt đội trưởng Phạm trong phòng tắm kia. Hai bên đều bất ngờ, người nọ chạy trốn, đội trưởng Phạm và Tiểu Mã lập tức bắt đầu đuổi theo, tình cảnh gà bay chó sủa.
Không biết sát thủ kia lấy ra một khẩu súng từ đâu, mà đội trưởng Phạm cũng mang theo một khẩu. Trong một khắc đó, sát thủ bị kỹ thuật bắn súng cực kỳ chuẩn xác của đội trưởng Phạm bắn trúng. Đúng lúc này, chỗ đó bỗng dưng nổ oành.
Lúc nửa đêm, Phương Sơ Dương giật mình tỉnh giấc từ trong lúc ngủ mơ, liền nhận được tin tức đội trưởng Phạm và Tiểu Mã bị thương do nổ khí ga.
“Hiện giờ xem ra là rò rỉ khí ga.” Hai mắt Phương Sơ Dương u ám.
“Cảnh tượng này hơi quen chút.” Địch Thần nhíu mày.
Lúc đó ở sòng bài nhỏ ở Chu Trại, cũng mới tra được tí đầu mối, lại đột nhiên nổ tung.
“Ừ.” Phương Sơ Dương cũng chẳng kinh ngạc mấy, nhìn thoáng qua gáy của Cao Vũ Sanh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lại lần nữa nhắm mắt lại, “Còn có một chuyện, không biết anh có nhớ kỹ không, năm đó chúng ta ngủ ở sát vách, tại sao lại không nghe thấy tiếng giết chóc bên cạnh. Cha tôi là một cảnh sát chuyên nghiệp, sao lại nằm đó mặc cho người đâm chết?”
Nghe nói thế, Địch Thần chợt siết chặt tay lái, từ từ phanh lại.
Cao Vũ Sanh nhìn về phía anh.
Địch Thần từ từ hít vào một hơi, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Phương Sơ Dương ngửa đầu nhắm mắt, lại nhìn Cao Vũ Sanh bên cạnh, khó khăn nói: “Anh nhớ kỹ, là do rò rỉ khí ga, trúng độc cacbon monoxit (CO).”
/Hết chương 114/
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!