Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 127
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 127


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

[Bái Tinh Giáo tro tàn lại cháy, hơn hai trăm người tấn công viện bảo tàng ở tỉnh S.]

Sáng sớm, Địch Thần lười biếng nằm trên giường nghịch điện thoại, nhìn thấy điện thoại hiện tin tức này lên, tỉnh táo ngay lập tức: “Thiên Tứ, em nhìn cái này xem.”

Cao Vũ Sanh đang ôm anh ngủ, bị vỗ vào tay một cái, cúi đầu cọ cọ nơi chỗ cổ có xúc cảm rất tốt, cố gắng mở mắt ra: “Gì thế?”

“Bái Tinh Giáo lại xuất hiện… Khoan, tại sao lại là tin tức của tháng trước?” Địch Thần xoay người ngồi dậy, mò người còn đang ngáp nhét vào lòng mình để cho hắn nhìn màn hình điện thoại.

Lúc đó Phương Sơ Dương có nói, đã quét sạch được gốc rễ của Bái Tinh Giáo, mọi nơi trên toàn quốc đều tiến hành tuyên truyền phổ cập chống lại tà giáo. Bây giờ mới có bao lâu đâu, thế mà đã phát triển đến độ chẳng kiêng nể gì mà dám đi cướp viện bảo tàng! Chỉ là, tin tức lớn như thế mà hoài không đăng lên, vô cùng kỳ quái.

“Có thể là nơi đó đè tin tức xuống để bảo đảm nắm chắc được thời gian quét sạch tà giáo. Hiện giờ đã quét sạch rồi, bây giờ mới đăng tin.” Cao Vũ Sanh vẫn còn chưa đọc, dựa vào thường thức suy đoán một chút.

Tà giáo giống y như bệnh truyền nhiễm. Phải giải quyết một lần cho sạch, để lộ tin tức sẽ khiến bọn chúng chạy mất, vài ngày sau lại ngóc đầu lên.

Địch Thần hiểu rõ, kế hoạch lần trước mà nhóm Phương Sơ Dương quét sạch tà giáo vốn là âm thầm nhanh gọn lẹ, nhổ cỏ tận gốc, cuối cùng mọi chuyện xong xuôi mới đăng tin. Nói như thế thì thấy cũng hợp ý, chỉ là Bái Tinh Giáo ở tỉnh S này đúng là có chút ngang tàng. “Lần này bọn họ chơi lớn thật, còn dám tấn công viện bảo tàng, đây là nghi thức thần bí gì sao?”

Cao Vũ Sanh cầm điện thoại qua, nhìn thoáng qua nội dung tin tức, chân mày dần dần nhíu lại: “Bọn họ đã cướp được viên thiên thạch “Hoạ Đấu”.”

“Hoạ Đấu?” Địch Thần lại gần đọc, anh chỉ chú ý đến vấn đề Bái Tinh Giáo mà không để ý câu này, “Bọn họ cướp cái này làm gì?”

Hoạ Đấu, chính là thiên thạch rơi xuống từ trên trời vào hai mươi năm trước. Vẫn được cất giữ ở viện bảo tàng tỉnh S, có rất nhiều người yêu thích thiên văn thích nó, thậm chí còn có nhiếp ảnh gia nhờ chụp được tư thế oai hùng khi nó rơi xuống đất mà nổi tiếng. Năm ngoái Cao Vũ Sanh dẫn Địch Thần đi xem triển lãm ảnh, vị nhiếp ảnh gia chuyên chụp trời sao nổi tiếng quốc tế, chính là một trong những fan sớm nhất của “Hoạ Đấu.”

Hình ảnh trong tin tức, là ảnh chụp “Họa Đấu” lúc được trưng trong viện bảo tàng. Một tảng đá đen nhánh, bình thường chẳng có gì lạ, được khóa ở trong tủ kính bốn phía trong suốt.

“Anh quên rồi, “Họa Đấu” là thánh vật của bọn họ.” Cao Vũ Sanh nhắc nhở.

“Đúng rồi!” Địch Thần đã từng nghe tiết học tẩy não của Bái Tinh Giáo, trong đó đúng là có nhắc đến tảng đá kia, nói là thánh vật mà thần linh cứu thế để lại vào hai mươi năm trước. Mấy năm nay, người đến viện bảo tàng tỉnh S nườm nượp, đoán chừng có không ít vé vào cửa là do giáo đồ Bái Tinh Giáo đóng góp, dù sao năm nào bọn họ cũng phải tổ chức hoạt động đi tế bái thánh vật.

Bái Tinh Giáo ngủ đông nhiều năm, bỗng nhiên cướp đi “thánh vật.”

“Như thế nào nhỉ, trái đất sắp gặp phải tai hoạ lớn, nên cần thánh vật để giải cứu? Anh đoán một chút, là tai ương thịt heo tăng giá, hoặc là nạn sương mù thôn tính thành phố.” Địch Thần cười nhạo đám tín đồ tà giáo kia, từ trước đến nay chẳng bao giờ dùng hết sức mình.

Cao Vũ Sanh cong cong mắt, hôn một cái trên cái miệng nói bậy, ngồi dậy: “Anh nằm thêm một lát nữa đi, em đi làm cơm cho Mông Mông.”

Chiều nay Địch Mông Mông sẽ làm phẫu thuật, tám tiếng đồng hồ trước phẫu thuật không thể ăn uống, nên sớm làm cho bé gì đó ngon ngon để ăn.

Mấy ngày trước Tiểu Địch tiên sinh đã vào bệnh viện, làm tất cả kiểm tra, xác nhận có thể phẫu thuật mới sắp xếp thời gian. Địch Thần chạy qua chạy lại bận rộn mãi, đêm qua Phương Sơ Dương đến thay anh, để anh và Cao Vũ Sanh về nhà ngủ một giấc ngon.

Không đợi Địch Thần trả lời, Cao tổng đã nhanh nhẹn đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

Địch Thần lộn mèo trên giường, thả tay xuống tìm khăn ở cạnh giường, điện thoại của Cao tổng để ở đầu giường bỗng nhiên vang lên. Uốn éo người qua đó xem, cuộc gọi tới là một dãy số xa lạ: “Bảo bối, điện thoại em reo nè, là một số lạ.”

“Anh nghe đi.” Cao Vũ Sanh ngậm bàn chải đánh răng nói không rõ ràng.

Địch Thần bắt, bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên, khi nói mang theo tiếng phổ thông có khẩu âm nước ngoài: “Hi, tôi là Star JI Kỷ Tinh Hà.”

“Nhiếp ảnh gia?” Địch Thần vơ vét trí nhớ một chút, cuối cùng cũng nhớ tới người này là ai, chính là nhiếp ảnh gia ở triển lãm ảnh trời sao kia.

“Đúng, là tôi, trước đây cậu đã đưa danh thiếp cho tôi. Là như thế này, ngày mai tôi sẽ tổ chức một buổi giao lưu nhỏ ở thành phố các cậu, chỉ mời mấy người yêu thích quen thuộc, cậu có muốn đến không? Chỗ tôi còn có một tấm ảnh chưa bao giờ công khai, nói không chừng bên trong có gì đó cậu muốn tìm.” Kỷ Tinh Hà nói đến vô cùng thần bí, giống như là mật ngữ giao dịch ngầm gì đó.

Nhưng mà cái này vào trong tai Địch Thần, hoàn toàn là một nhiếp ảnh gia bán không được vé buổi gặp mặt của tổ chức mê tín, đang cố gắng lừa tiền.

Điện thoại đang ở chế độ rảnh tay, Cao Vũ Sanh đánh răng xong đi tới, thấy đôi chân nhẵn bóng của Địch Thần đặt trên chăn, nhịn không được leo lên đè anh, gác cằm lên vai anh, nói vào điện thoại: “Xin lỗi, tôi không có thời gian.”

“…” Dường như bên kia không ngờ hắn sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, im lặng một lát mới nói, “Không phải cậu vẫn luôn muốn xem ảnh chụp chưa công khai sao?”

“Không muốn xem nữa.” Nói xong, Cao Vũ Sanh trực tiếp cúp điện thoại, không có chút kiên nhẫn nào với hình chụp trời sao từng khiến hắn si mê.

Địch Thần thấy ngạc nhiên: “Bây giờ em không thích đi xem triển lãm ảnh nữa à?”

“Em tìm được anh rồi, không cần xem nữa.” Cao Vũ Sanh cọ cọ mặt anh.

Địch Thần nhướng mày, vui vẻ đè thằng nhóc nằm trên người anh: “Em nghĩ là, thiên thạch kia có liên quan đến anh?”

Hai mươi năm trước, đúng là gần với thời gian lúc anh xuất hiện ở trái đất.

“Ừm, thật ra cũng chỉ đoán mò mà thôi. Em không tìm được anh, có đôi khi nghĩ có phải anh đã quay về tinh cầu của mình rồi không, lại bắt đầu nghiên cứu mấy thứ này.” Cao Vũ Sanh thấp giọng nói.

Biết rõ hắn đang làm nũng giả bộ đáng thương, cơ mà Địch Thần vẫn cứ thích cái bộ dáng này, bò dậy xuống giường, trực tiếp cõng người trên lưng lên: “Đi, ca ca làm bữa sáng ngoài hành tinh cho em.”

“Anh còn chưa rửa mặt, đừng đụng vào nguyên liệu nấu ăn.”

“Dời ơi ăn bẩn sống lâu.”

“Không được, đó là đồ cho Mông Mông ăn!”

Buổi chiều, trước khi phẫu thuật.

Địch Mông Mông mặc đồ phẫu thuật nằm trên giường bệnh di động, ôm bụng sôi rột rột nói với cậu đang đẩy bé đi vào: “Quả nhân đói bụng.”

Cậu Địch sờ sờ cái đầu nho nhỏ của bé: “Ngoan, đừng đói nữa.”

Phương Sơ Dương đang định an ủi vài ba câu: “…”

Vẫn là Cao tổng đáng tin nói được một câu ra hồn: “Lát nữa bác sĩ chích thuốc tê rồi sẽ không đói bụng nữa, đợi con tỉnh lại là có thể ăn đồ ngon rồi.”

“Được rồi.” Địch đại vương giống như là hào phóng hy sinh mà nhìn trần nhà, “Khi trời giáng sứ mệnh trọng đại, di phu (1) trước phải nhịn đói (2), con nhịn.”

(1) Di phu: xưng hô giữa hai người đàn ông thân với nhau dùng (Baidu).

(2) Câu đầu tiên là lấy từ “Cáo Tử” của Mạnh Tử. Ý nói “khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn” (Trần Nhương).

Thầy Địch mà nghe run rẩy khoé miệng: “Vậy con đúng là một người đờn ông giỏi rồi.”

“Cậu, con có thể sẽ chết không?” Sắp đến cửa phòng phẫu thuật, Mông Mông vốn còn đang khoa trương, bỗng nhiên nắm một ngón tay của Địch Thần, mở to đôi mắt rướm nước mắt hỏi.

Hô hấp của Địch Thần nghẹn lại, cầm lại bàn tay nhỏ bé mềm mềm kia. Cho dù thế nào đi nữa, bé vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, chuyện làm phẫu thuật này người lớn còn sợ, huống chi là bé. “Sẽ không, con quên rồi à, cậu là siêu nhân, đứng ở ngoài cũng có thể bảo vệ con.”

Địch Mông Mông cười rộ lên: “Lúc Thần Chết đến, cậu nhớ đánh ông ta chạy mất dép nhé.”

“Cộc cộc cộc…” Đầu hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vã, Triệu Bân thở hồng hộc chạy tới, vịn mép giường nhìn Mông Mông.

“Chú Triệu.” Địch Mông Mông rất vui khi nhìn thấy hắn.

“Mông Mông, cố gắng lên.” Triệu Bân thở hắt ra, lộ ra ý cười dịu dàng như trước.

Chỉ kịp nói một câu, giường bệnh di động đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật, người nhà không thể bước gần thêm nữa.

Phương Sơ Dương thấy Triệu Bân, lập tức căng cứng người: “Triệu Bân, anh còn dám xuất hiện.”

Theo Trần Chiếu Huy khai báo, chuyện ở huyện Ngũ Đồng chính là bàn cờ mà Triệu Bân bố trí, để dẫn cảnh sát từng bước phát hiện bí mật của hầm mỏ. Chỉ là giữa chừng xảy ra chuyện không may, suýt nữa đã hại chết hắn và tụi nhỏ.

“Tôi sẽ đi tự thú, đợi Mông Mông làm phẫu thuật xong rồi sẽ đi.” Triệu Bân khẽ nói.

Phương Sơ Dương buông còng tay bên hông ra: “Xem như anh thức thời, sau khi phẫu thuật xong thì tôi đi với anh.”

“Hai người nhỏ giọng một chút, ” Địch Thần không cho hai người bọn họ tiếp tục nói qua nói lại nữa, nhỏ giọng hỏi Triệu Bân, “Sáng sớm đã báo cho anh, sao đến giờ mới tới.”

“Tôi đi xin thứ này.” Triệu Bân móc ra một tờ giấy cầu bình an nhỏ từ trong túi, dán lên cửa phòng phẫu thuật.

Này có tính là phá hoại cơ sở bệnh viện không?

Phương Sơ Dương nghĩ thế thì không tốt, lúc giơ tay lên muốn bóc ra thì lại do dự.

Một đội trưởng hình cảnh mà quỷ dữ không dám lại gần, một quản lý ngân sách không tin số trời, lại cùng nhau lâm vào vòng lẩn quẩn phong kiến mê tín.

Lười trông nom hai tên ngốc này, Địch Thần đi tới ngồi xuống bên cạnh Cao Vũ Sanh, nắm một tay hắn, im lặng nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.

Triệu Bân đứng dựa vào tường cửa phòng giải phẩu, đứng im không nói.

Phương Sơ Dương ngồi ở một bên của chiếc ghế, lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng: “Gần đây anh có liên lạc với Trần Chiếu Huy không?”

Triệu Bân lắc đầu: “Ý kiến của chúng tôi không hợp nhau, đã tan rã rồi.”

Có thể là chỗ này im ắng quá, không nói gì sẽ rơi vào nôn nóng vô hạn, Phương Sơ Dương lấy điếu thuốc không đốt ra, nhỏ giọng nói từ từ: “Tiểu Trần bị khai trừ công chức, trong vòng năm năm không thể tham gia sát hạch nhân viên công vụ, không được làm cảnh sát nữa.”

Lúc Trần Chiếu Huy mới vừa vào đội hình cảnh, liền lợi dụng chức quyền tìm kiếm thông tin thay đổi hộ khẩu của Cao Vũ Sanh, từ Cao Thiên Tứ đổi tên thành Cao Vũ Sanh. Vì thế, đám người bọn họ mới tìm được tới trên đầu nhà họ Cao, bắt đầu kế hoạch báo thù đòi nợ.

Sai phạm nghiêm trọng như thế, là không thể tha thứ được.

“Bắt Cao Chấn Trạch,” là nhiệm vụ cuối cùng mà Phương Sơ Dương giao cho hắn, sau khi Tiểu Trần làm xong quay về thì liền cởi cảnh phục, cúi đầu thật thấp với hắn một cái, đỏ mắt rời khỏi.

Triệu Bân nghe xong, không động đậy gì: “Cậu ấy là người lớn rồi, cần phải chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm.”

/Hết chương 127/

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN