Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 14


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Tiểu Trương gửi tư liệu liên quan đến Bái Tinh Giáo đến, Trần Chiếu Huy lập tức đưa qua. Không rõ năm nào là năm Bái Tinh Giáo xuất hiện sớm nhất, nó được ghi lại trong tư liệu là do mười ba năm trước có một sự kiện tự sát tập thể vô cùng nghiêm trọng xảy ra.

Lúc đó ở tỉnh S, tự nhiên có một đám người mặc đồ giống nhau tụ tập nơi vách đá trong khu. Lúc đầu, khách đến du lịch cứ nghĩ là tập thể của một công ty nào đó đến du lịch, còn có nhiều người hào hứng vây xem bọn họ hô khẩu hiệu. Sau khi đọc xong khẩu hiệu thật dài, hai mươi mấy người bất ngờ đồng loạt nhảy xuống vách đá không kịp đề phòng. Người vây xem vội vàng cứu được hai người trẻ tuổi, còn những người khác thì toàn bộ táng thân nơi đáy vực.

Trong tài liệu có hình chụp của hai người trẻ tuổi được cứu, hai người nọ mặc áo thun màu đỏ, sau lưng có in hình chòm sao cực lớn và ký hiệu con mắt, y như đúc với hình vẽ trên tờ quảng cáo giao hàng.

Lúc đó, nhà nước trực tiếp liệt Bái Tinh Giáo vào tà giáo, người đứng đầu tà giáo tỉnh S bị xử không thời hạn, các thành viên nòng cốt cũng bị bắt.

“Đã nhiều năm rồi không còn nghe đến nữa.” Cuối cùng đội trưởng Phạm cũng nhớ ra tin tức này, bởi vì nó chủ yếu xảy ra ở tỉnh ngoài nên không thuộc về phụ trách của bọn họ, chỉ là có chút ấn tượng với tin tức lúc đó nên hôm trước không kịp nhớ ra.

Bây giờ, tà giáo nhỏ trong lịch sử vốn nghĩ rằng đã mai một nay tro tàn lại cháy.

“Nếu tà giáo này xúi giục người tự sát, vậy có phải là Lý Đình và Vương Cường bị tẩy não lúc tự sát không?” Trần Chiếu Huy nhìn tư liệu đoán mò.

“Pháp y nói là không phải là tự sát, mặc dù không có vết tích xô xát ẩu đả nhưng điểm rơi và tư thế không đúng, chắc chắn là bị ném xuống.” Mã Thiên Hành sờ sờ cái mặt dài của mình, “Dùng kinh nghiệm sành sỏi của em thì tên Vương Cánh Hàng kia chắc chắn cũng là tín đồ của tà giáo đó, cứ nhìn cái cặp mắt trắng kia của hắn ta là biết chẳng phải thứ tốt lành… Ai da!”

Đội trưởng Phạm dùng cái ly tráng men gõ một cái “cốc” lên đầu của Tiểu Mã: “Cậu là cảnh sát chứ không phải thầy bói, dựa vào tướng mạo để phá án hả?”

“Nhưng mà Vương Cánh Hàng có chứng cứ vắng mặt, trong cái điện thoại cũ kia cũng không có số điện thoại liên lạc nào đặc biệt cả, bây giờ chỉ có thể chứng minh là hắn ta có xúi giục cha mẹ Lý Đình nhận là con mình tự sát để đòi bồi thường thôi.” Đồng chí Tiểu Trần đâu ra đấy đúng lúc hắt một ly nước lạnh cho đội hữu của mình.

Tự sát tập thể…

Tập thể…

Phương Sơ Dương nhìn chằm chằm bức ảnh của vụ tự sát trên núi một lát, có cái gì đó loé lên trong đầu được hắn bắt lại, bỗng nhiên mở miệng nói: “Có thể là không phải một đại lực sĩ mà là một nhóm người hay không?”

“Một nhóm người?” Người trong phòng làm việc đều nhìn sang.

“Ý tôi là.” Phương Sơ Dương liếm đôi môi khô nứt một cái, nói từng chữ thật cẩn thận, “Hung thủ không phải là một người mà là hành động của một tập thể. Khi tà giáo gây án thường có đặc thù về tính quần thể. Giống như cô bé bị giết ở quán ăn nhanh mấy năm trước, là bị một nhóm tín đồ tà giáo cùng nhau giết chết.”

“Đội phó, ý anh… là có một nhóm người nhấc Lý Đình lên rồi ném từ tầng 18 xuống?” Trần Chiếu Huy thiếu sức tưởng tượng nghĩ cái này đúng là có chút điên cuồng. Một tập thể cùng gây án, đồng loạt nâng một người trẻ tuổi vẫn còn đang sống sờ sờ lên, vô thanh vô tức ném xuống lầu. Đúng là nghĩ đến thôi đã đủ khiến người ta sợ hãi.

“Lúc đó, trong hành lang không phải là không có dấu chân, mà là có cực kỳ nhiều dấu chân đúng không?” Phương Sơ Dương hỏi Tiểu Trần, đối phương nhanh chóng lục ra ảnh chụp, trong ảnh chụp chỗ hành lang có dấu chân ở khắp mọi nơi, “Lý Đình ở hộ cuối cùng, theo lý thuyết mà nói thì không có bao nhiêu người đi tới đi lui trước cửa nhà cô ấy cả.”

Phương Sơ Dương vươn một ngón tay, chỉ hành lang thẳng tắp, ba hộ này được đặt liên tục. Hộ ở giữa ngày nào cũng có người đến người đi vô cùng náo nhiệt, nhưng nếu là khách của hộ ở giữa thì đi đến cảnh cửa thứ hai là ngừng, thỉnh thoảng có đi đến cuối thì cũng không nên có nhiều dấu chân như thế.

“Vậy cũng có thể là quanh năm không hề quét tước, do chuyển phát, giao hàng, phát quảng cáo lặt vặt tạo ra; hoặc là người ở sát vách đi ra hành lang tụ hội…” Nói xong câu này, Trần Chiếu Huy bỗng nhiên dừng lại.

Đội trưởng Phạm dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy từ ái nhìn hắn, không trả lời câu hỏi của Tiểu Trần mà là đặt nghi vấn tiếp: “Trong camera gần khu nhà của Vương Cường không thấy xe cộ qua lại, nhưng mà là có người đi, là ai?”

“Người chạy bộ ban đêm!” Tiểu Mã giơ tay nói.

“Đúng thế. Chỗ Vương Cường chết là một cái cầu chưa sửa xong, là một cái dốc leo, bình thường không có ai, nhưng mà lại có một nhóm người chạy bộ sáng và đêm đi đến. Đêm đó có ba nhóm người đến đó.” Phương Sơ Dương hơi nheo mắt lại.

Nếu như là do một nhóm người cùng nhau ném một người xuống thì đương nhiên sẽ không có dấu vết giãy giụa, nguyên nhân là căn bản cũng không có đường nào để phản kháng cả.

“Cái này đúng là điên rồi! Phạm tội quần thể sẽ khiến cho người ta giảm đi cảm giác tội lỗi, phóng đại ác ý trong lòng con người, nhưng quần thể không phải là một khối sắt, chắc chắn sẽ có người tố giác, trừ phi nó là một tổ chức còn chặt chẽ hơn là quân đội. Nhóm tín đồ tà giáo không có đầu óc gì có thể làm được sao?” Tiểu Mã vẫn cảm thấy có chút không hợp logic. Nhiều ngày như thế rồi mà bất kể là người bên cạnh Lý Đình hay Vương Cường cũng không hề để lộ gì cả.

“Cậu nói đúng, tín đồ cũng chia thành ngoan đạo và không ngoan đạo. Nhưng nếu như nói ra thì sẽ bị trừng phạt rất là nghiêm trọng, ví dụ như là bị “trời phạt” lăng trì, hoặc là an toàn của người thân sẽ bị uy hiếp, như thế thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có người dám nói ra.” Đội trưởng Phạm đã làm cảnh sát lâu rồi, kiến thức rộng rãi, hiểu được không ít về các thủ đoạn của loại tà giáo này.

Lột da… lăng trì…

Hai người trẻ tuổi cùng rùng mình một cái.

“Tiểu Mã đi điều tra xem bình thường có mấy nhóm người hoạt động ở đó. Sơ Dương, cậu hỏi Địch Thần và cô bạn thân của Lý Đình xem là bình thường Lý Đình có quét dọn chỗ trước cửa nhà mình không. Còn có, đi tra xem hộ 1802 có những người nào đến tụ hội…” Đội trưởng Phạm mới nói xong thì lại giơ tay lên, “Khoan đã, đừng nên đả thảo kinh xà, trước tìm một người biết chuyện tìm hiểu một chút về quy củ của Bái Tinh Giáo bây giờ, cứ mặc đồ bình thường đi hỏi thăm ngầm trước.”

Tà giáo cùng hung cực ác, muốn đánh thì phải đánh một kích tất trúng, nếu không nó sẽ như tế bào ung thư, diệt được một khối là nó lại nhanh chóng di căn đến chỗ khác.

Công an đã từng đến cái hộ 1802 tối nào cũng mở nhạc quần ma loạn vũ sát vách nhà Lý Đình để điều tra, nhưng không hề phát hiện gì dị thường cả. Nếu có vấn đề thì không phải là vấn đề về bày biện đồ mà là ở chỗ đám người nhảy múa kia.

Trời đã tối, muốn mặc đồ bình thường đi đến hộ 1802 để điều tra thì cũng chẳng kịp, Phương Sơ Dương và Tiểu Trần lái xe đến Thái Trang Tân Thành dạo một vòng. Dùng kính viễn vọng quan sát thì thấy trong hộ 1802 có rất nhiều người đi tới đi lui, hệt như quỷ mỵ.

“Về nhà đi, mai tiếp tục.”

Cảnh sát Phương mệt như trâu về đến nhà thì thấy người nào đó đang ngồi trên sô pha, nhàn nhã kê chân lên bàn trà gọi điện thoại, dặn dò như dặn con nít: “Buổi tối đừng nên mở cửa sổ, nhớ đóng kỹ cửa sổ, cậu ở lầu một không có cửa lưới chống trộm. Không cần lo lắng, mấy người kia đều bị ném từ cao xuống, cậu ở chỗ thấp, trộm thì có chứ không sợ bị ném xuống.”

“Hơn nửa đêm còn gọi cho ai nữa?” Phương Sơ Dương tức giận nói.

“Khách hàng.” Địch Thần vất vả nói chuyện xong với Cao Vũ Sanh, lúc này mới ngẩng đầu giải thích với anh em nhà mình, “Anh đây thu phí phục vụ tám tiếng, phải phục vụ cho đủ á.”

Để góp đủ thời gian mà tối còn cùng ăn một bữa cơm với Cao tổng, lại ở nhà hắn chơi game nửa ngày, sau đó mới cõng Địch Mông Mông vẫn còn lưu luyến không rời về nhà. Tính thời gian còn thiếu hai mươi phút nữa, nên gọi điện cho khách hàng để làm kiểu phục vụ từ xa.

“Tinh ——” Mới vừa nói xong thì điện thoại của Địch Thần liền vang lên, năm ngàn tệ vững vàng rơi vào ví tiền kêu tinh tích.

Phương Sơ Dương rất là ngứa mắt với cái bản mặt sung sướng khi nhận được “tiền bán mình” của tên nhãi này, đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, phát hiện Địch Thần để cho hắn hai hộp cơm nhà hàng cao cấp.

“Bỏ vào lò vi sóng hâm một phút là ăn được, cái đó là hộp đồ ăn có thể bỏ vào lò vi sóng.” Địch Thần ngẩng đầu dặn dò một tiếng.

Không lâu sau, đồng chí cảnh sát đói đến độ bụng kêu vang liền bưng đồ ăn đến ngồi đối diện anh: “Bỏ chân ra!”

“Chú nói xem, có bàn ăn không ngồi lại đến chen với anh, đã lớn thế này rồi mà còn dính anh chú.” Địch Thần cười hì hì bốc một miếng sườn từ trong hộp đồ ăn.

“Cút, ai là anh ai hả!” Phương Sơ Dương ngước mắt trừng anh, “Tôi có việc hỏi anh.” Tuy là bình thường Địch Thần nhìn khá là vô tư có thể ném mình đi luôn, nhưng trong lúc làm vệ sĩ thì vô cùng tỉ mỉ, có thể phát hiện thay đổi cực nhỏ trong mọi hoàn cảnh. Vì thế hắn liền hỏi đến chuyện chỗ đằng trước nhà Lý Đình.

“Có lau dọn.” Địch Thần gật đầu khẳng định, “Lý Đình là một người rất sĩ diện, ngày nào cũng phải lau sạch trước cửa một lần, chú không thấy chỗ cửa sổ nhỏ kia rất sạch sẽ sao? Đó là cuối tuần cô ấy lau, do thỉnh thoảng bạn thân có đến sợ bị bạn bè chê cười. Sao thế?”

“À.” Hỏi xong vấn đề muốn biết, Phương Sơ Dương liền ngậm miệng chuyên tâm ăn.

“Ai, anh nói chú…” Địch Thần nhe răng, Phương Sơ Dương thiếu ý tứ này không bao giờ hiểu được việc có qua có lại, chỉ biết qua sông đoạn cầu tá ma giết lừa, “Chú không nói cho anh thì để anh đoán chút. Mọi người đang hoài nghi đám người 1802 sát vách đúng không?”

Phương Sơ Dương nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh.

“Cô ấy không mặc áo khoác mà là cứ mặc áo ngủ ra ngoài, hoặc là nhận đồ giao hàng hoặc là người quen gõ cửa. Nếu như là bác gái sát vách thì sao?” Địch Thần lại nhón một miếng sườn bỏ vào miệng, vô cùng có cảm giác giống như là thần thám nhai cau trong phim Hồng Kông.

Nếu không phải là Phương Sơ Dương cực kỳ hiểu anh em mình thì hắn sẽ cho là Địch Thần biết tiến triển vụ án này, bưng hộp đồ ăn lên không cho Địch Thần ăn vụng nữa, hai ba cái” là giải quyết xong: “Tôi cảnh cáo anh lần nữa, không được xen vào!!!”

“Tinh ——” Điện thoại lại vang lên, Địch Thần cúi đầu, thấy là “Người đàn ông phụ bạc” nhắn đến thì mở ra ngay lập tức. Trả thù lao chính là đại gia, trả thù lao nhiều mà còn nhanh gọn lẹ thì chính là Thượng đế, nhanh chóng đọc WeChat của Thượng đế thì mới có thể chịt được từng cơ hội để kiếm tiền.

[Người đàn ông phụ bạc: Tôi đã tìm người điều tra ra được hình vẽ kia rồi.]

/Hết chương 14/

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN