Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đợi khi bụi đất lắng đọng xuống như cũ thì người bị quật ngã kia cũng chưa kịp rú một tiếng.

Phía sau có tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, Địch Thần quay đầu lại nhìn thì thấy vị tiểu Cao tổng kia đã đứng cách anh khoảng ba bước.

“Anh…” Đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn nhìn chăm chú vào Địch Thần, giống như một giọt nước sôi lạnh dần trong không khí lạnh lẽo, chỉ nói một chữ rồi không có tiếp theo nữa.

Mới lúc nãy chỉ vội vã thoáng nhìn ở cửa thang máy nên không thấy rõ ràng, giờ cách gần như vậy mới phát hiện, vị cao phú soái này có gương mặt cực kỳ trẻ tuổi này chỉ khoảng hai mươi mấy thôi. Do khí chất hơi trầm ổn nội liễm nên mới khiến người khác bỏ quên tuổi của mình.

“Ai da!” Tên còn bị Địch Thần siết cổ tay cuối cùng cũng kêu thành tiếng, cắt đứt đối mặt không rõ của hai người.

Địch Thần dùng một tay kéo người lên như kéo một con gà, quay đầu lại hỏi Lý Đình vẫn còn run lẩy bẩy: “Tên này tên gì?”

“Vương Cánh Hàng…”

“Vương Cánh Hàng đúng không.” Địch Thần dùng mu bàn tay vỗ lên mặt tên đó, “Chia tay thì thành thật cút đi, theo dõi người ta là tính làm cái trò gì nữa? Sau này không cho phép xuất hiện trong phạm vi trăm mét của cô ấy, nếu không thì thấy một lần đánh một lần.” Nói xong, lại ném người về lại mặt đất, run run rồi nằm ngay đơ luôn.

Cao tổng kéo Lý Đình đã mềm nhũn chân lên, hỏi cô là chuyện gì xảy ra.

Lý Đình ấp ấp úng úng giải thích đơn giản một hồi, lo âu nhìn về phía bạn trai cũ giống như đã ngỏm: “Anh ta không sao chứ?”

“Không sao, cùng lắm chỉ gãy xương cụt thôi.” Địch Thần kéo ba lô lên vứt lên vai, lại lần nữa nhấn nút mở cửa từ điều khiển từ xa.

“Hả?” Cái gì gọi là chỉ gãy xương cụt, lại còn cùng lắm? Lý Đình buồn bực đến giậm chân, không biết có nên báo cảnh sát hay không. Chuyện theo dõi thì báo cảnh sát cũng chẳng làm gì được, cảnh sát cũng chẳng có biện pháp gì với chuyện này, nhưng giờ Địch Thần đã đánh người, nếu như gãy xương thì phải chịu trách nhiệm.

“Hai người đi trước đi, để tôi xử lý chỗ này cho.” Cao tổng liếc nhìn Địch Thần đã mở cửa xe, ý bảo Lý Đình đi đi.

Địch Thần ngoài ý muốn nhìn vị Cao tiên sinh anh tuấn quý khí kia, nói tiếng cảm ơn.

“Cao tổng…” Làm sao cũng không nghĩ được là hắn sẽ giúp, Lý Đình cảm động sắp khóc, điều này chắc chắn sẽ khiến cho vệ sĩ tiên sinh được ép nghe một bài ca ngợi về Cao tổng, nói cái không nên biết cái nên biết luyện hết một lần.

Ông chủ trẻ tuổi này tên là Cao Vũ Sanh, là một phú nhị đại thứ thiệt, chính là kiểu trong nhà có cả mấy cái mỏ tiền. Nhưng cậu trai này lại hết lần này tới lần khác không muốn dùng tiền của cha mình, từ hai mươi tuổi bắt đầu dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, khởi đầu chính là Công ty Bản đồ Tiêu Điểm, nói theo kiểu của Lý Đình chính là, “Suất đến độ nhân thần cộng phẫn lại thông minh đến độ thiên đả lôi phách, sự tồn tại của anh ta chính là để nhục nhã đồng loại tầm thường không có chí tiến thủ.”

Địch Thần lớn hơn Cao tiên sinh mấy tuổi đang vật vã giãy giụa ở level ấm no thì không hiểu sao bị trúng một phát đạn.

“Chị gái à, cô lái xe cho cẩn thận chút, mất công lát nữa húc đầu vào cây đấy.” Vệ sĩ Địch không thể nào không nhắc nhở khách hàng quá hưng phấn.

“Không phải vệ sĩ của người khác là phải lái xe à?” Lý Đình nhìn phương hướng, liếc xéo qua nhìn Địch Thần đang dựa vào ghế phó như đại gia.

“Tôi mới vừa đánh nhau xong, người mệt lắm.” Mặt Địch Thần không đổi sắc nói, quay kính xe xuống để cho không khí trong lành bay vào. Mặt trời chiều ngã về tây, phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt ấm áp cho con cầu vượt xa xa không thấy hạn cuối. Thành phố bận rộn dần dần chìm vào bóng đêm, đèn đường như những điểm sáng tạo thành từ đom đóm cũng chưa đủ sáng để thế vào lúc giao nhau giữa ánh sáng của mặt trời và ngôi sao trên cao, thế giới trước mắt bỗng từ từ trở nên không rõ ràng nữa.

Hiển nhiên là Lý Đình sẽ không tin tưởng lý do thoái thác không hề có thành ý nào cả, xuống cầu vượt xong thì đi theo hướng một con đường khác: “Lúc đầu ông chủ của các anh nói anh là vương bài tôi còn không tin, bây giờ thì phục rồi, sao anh lợi hại như thế được vậy? Ít nhất thì Vương Cánh Hàng cũng khoảng 75kg đó mà anh lại chỉ cần dùng có một tay là quật ngã được anh ta, y như xách thỏ vậy. Còn nữa, sao anh lại phải hít bình ô-xy thế?”

Do có quá nhiều vấn đề nên vệ sĩ vương bài Địch tiên sinh từ chối trả lời, xuống xe đi theo Lý Đình vào tiểu khu mà cô đang thuê.

Trên cổng tiểu khu hình vòm có bốn chữ “Thái Trang Tân Thành” tróc sơn. Bảo vệ đang ngồi ôm radio lắc đầu qua lại, cũng không hề quan tâm người bước qua cửa là người hay quỷ hay là súc sinh, đúng là diễn dịch đại trí tuệ “Vô vi (1)” đến vô cùng nhuần nhuyễn.

(1) Vô vi: hiểu đơn giản là để sự việc xảy ra một cách tự nhiên, không ngăn cản quá nhiệt tình (Wiki).

Địch Thần có biết tiểu khu này, lúc trước khu dân cư nghèo này tên là “Thái Trang,” mấy năm trước đã phá bỏ và xây dựng lại thành khu chung cư tái định cư, lấy một cái tên khác là “Thái Trang Tân Thành.” Có lời đồn nói nơi này được xây dựng tệ quá, ồn ào huyên náo náo loạn một trận, làm cho tiền thuê của khu nhà này tiện nghi gần một phần ba so với những khu xung quanh.

Trong tiểu khu không có gì đáng nói cả, xung quanh thì lót xi măng, có mấy đứa bé xách theo ván trượt ha ha hi hi chạy trong sân. Khu chung cư tráng kiện này y như một người trung niên mập mạp, bên trong chia thành bốn phần, chẳng giống nhau chút nào.

Lý Đình ở trong khu chỉ có một cái thang máy, một tầng có ba phòng. Trong thang máy chất đống mấy tấm ván gỗ bám đầy bùn đất, xung quanh dán đầy các loại quảng cáo khiến người cay mắt. Hoàn cảnh ở như thế này quả thật khác nhau một trời một vực với tòa nhà sặc sỡ lóa mắt lúc sáng.

“Cô ở tầng 18 à, không sợ sao?” Địch Thần nhìn nút ấn đỏ tươi, khu tái định cư này chẳng hề chú ý, cũng không dựa theo quy định cũ, viết tầng 18 thành “17A.”

“Không, tiền thuê ở tầng 18 có giá tiện nghi nhất.” Lý Đình thẹn thùng cười cười.

Địch Thần hiểu rõ gật đầu, có một số ít thành phần tri thức vì duy trì hình tượng chói lóa bên ngoài nên chi phần nhiều vào vấn đề ăn mặc và xe cộ, còn những tiêu chí khác thì cứ chọn mức thường thường.

Thang máy của tầng 18 mở ra, tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc liền như sóng gào che mất cả hai lỗ tai.

“Ha, đang múa tập thể trong phòng à?” Ra khỏi thang máy là một hành lang thẳng hàng, có ba phòng liên tục, ở cuối có một cửa sổ nhỏ để thông gió, phòng của Lý Đình ở gần cửa sổ, tạp âm truyền đến từ căn phòng sát vách phòng cô. Địch Thần tiện tay gõ cửa hai cái, người trong phòng rõ ràng là nghe không được, vẫn còn cười nói lớn tiếng.

Lý Đình nhún nhún vai: “Sát vách có một bác gái, trong phòng ở không ít người, ngày nào cũng ồn ào cả, không đánh bài thì khiêu vũ. Trước đây thấy phiền nhưng giờ thì lại thấy an tâm.”

Bị người điên chặn nhiều ngày như thế, giờ nghe tạp âm của hàng xóm lại bỗng thấy thân thiết luôn.

Địch Thần nhận chìa khóa mở cửa, mở tất cả các đèn lên kiểm tra một lần, không hề phát hiện trong phòng có cái gì khác thường cả, liền xoay người rời khỏi: “Sáng mai tôi đến đón cô.”

“Anh lái xe đi đi, mỗi tháng công ty tôi có trả một phần tiền xăng nhất định.” Lý Đình lấy chìa khóa xe đưa cho cậu.

“Không cần, nhà tôi cũng chẳng có chỗ đậu.”

Ra khỏi tòa nhà thì bên ngoài đã tối sầm, trong tiểu khu này không có đèn đường, mọi người phải mượn ánh đèn ngoài đường tràn vào để miễn cưỡng nhìn đường. Địch Thần lấy một cái đèn pin từ trong ba lô đeo trên lưng ra, soi cũng được một khoảng sáng, vừa đi vừa dùng điện thoại đặt xe.

Nhanh chóng có người nhận, là một chiếc Toyota màu đen đang ở gần đây, dự tính là mình đi đến đường là xe đã đến rồi. Địch Thần nhét điện thoại vào trong túi quần, đi ra khỏi tiểu khu thì cất đèn pin đi, bên ngoài cái phố nhỏ này có một chợ đêm, đèn đuốc sáng bừng. Đi qua phố nhỏ thì đường lớn lại tối mờ, đếm bước chân đi đến lề đường thì có một chiếc xe màu đen từ từ ngừng lại.

Địch Thần mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái: “Bác tài, tôi đặt xe đấy, đến Gia Chúc Viện cục công an thành phố.”

Cao Vũ Sanh nhìn thấy anh đi tới từ xa nên không tự chủ được chạy chậm lại, không nghĩ đến là tên này trực tiếp mở cửa xe, lại còn có tự giác thắt dây an toàn luôn. Vô cùng hết hồn nhìn logo xe hạng sang đằng trước xe mình, một đôi cánh thiên thần gần như che luôn kính mà sao người này có thể coi thành xe taxi được vậy?

Bên cạnh cái ao có một ly trà, cá chép tự mình nhảy vào trong đó.

Bình tĩnh đạp chân ga, “Tiên sinh, xin đọc số điện thoại.”

Tài xế online có đôi khi vì để kiểm tra đối chiếu thông tin của khách hàng, nên sẽ yêu cầu đối phương đọc số điện thoại hoặc số đuôi.

“À.” Địch Thần mới vừa bấm điện thoại, đang áp điện thoại vào tai, người lúc gọi điện thoại sẽ phản ứng khá chậm với ngôn ngữ bên ngoài, sau khi Địch Thần đọc số mình ra thì bên kia đã nối thông, “Này, hai người về nhà chưa?”

“Nói nhảm, bây giờ đã là mấy giờ rồi!” Bên kia truyền đến giọng nói tức giận.

“Được, vậy tôi đi thẳng về nhà.” Trước khi đối phương nói thêm gì nữa thì quyết đoán cúp điện thoại, lúc này Địch Thần mới phát hiện ghế ngồi này rất êm nên rất tò mò đây là dòng xe nào của Toyota, đang muốn hỏi bác tài thì điện thoại lại vang lên, là một dãy số lạ.

“Chào anh, anh có phải là Địch tiên sinh không? Tôi đến rồi, anh đang ở đâu vậy?”

“…” Tài xế chân chính còn đang ở ven đường chờ cậu, vậy thì đây là cái xe gì? Trong nháy mắt lông tóc của Địch Thần dựng đứng, mắt lạnh nhìn về phía tài xế.

Xe đã vào đường lớn, có một chiếc xe bên làn đường kia bật đèn pha, ánh sáng gai mắt chiếu vào, vừa vặn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú ngũ quan lập thể của Cao Vũ Sanh, chiếu đến hai mắt thâm thúy hơn so với người bình thường.

“Cao tổng?” Địch Thần càng giật mình hơn, “Sao lại là cậu?”

“Ừm.” Cao Vũ Sanh xoay đầu qua nhìn cậu một cái, “Tôi có dừng lại ở ven đường một lát, chính anh tự mở cửa xe bước vào. Không sao, dù sao cũng tiện đường.”

Địch Thần hơi nhướng mày.

“Anh… là bạn trai của Lý Đình à?” Cao Vũ Sanh nói không nhanh không chậm, mang theo một loại nhịp điệu đặc biệt, khiến cho người ta nghe xong thì rất thoải mái.

Thì ra là thế, một tay Địch Thần chống đầu, nghiêng đầu quan sát vị tinh anh của xã hội này. Mới được nghe kể chuyện cả một đường, giờ lại gặp được nhân vật, thật đúng là rất vi diệu. Đã nói tại sao ông chủ lớn này làm sao có tâm giúp anh giải quyết tốt hậu quả được, thì ra là tiết mục truyền thống “Tổng tài bá đạo thích tiểu thư ký,” lúc này mà xuất hiện ở con phố nhỏ này thì chắc là do lo lắng cho Lý Đình rồi.

Cho dù không phải là một vệ sĩ chuyên nghiệp thì cũng có tu dưỡng chuyên nghiệp, tuyệt đối không thể nào tạo ra hiểu lầm tình cảm cho khách hàng của mình được, Địch Thần nhanh chóng giải thích: “Không, tôi là vệ sĩ cô ấy thuê trả tiền theo ngày.”

“Vệ sĩ.” Cao Vũ Sanh thấp giọng lặp lại từ này, không nói gì nữa, đưa Địch Thần đến gần khu Gia Chúc Viện. Phía trước còn có một con đường nhỏ không thể vào được, Địch Thần nói hắn dừng ở lề đường, mình thì đẩy cửa ra chuẩn bị xuống xe.

“Ây, chờ một chút!” Dường như Cao Vũ Sanh nhớ đến cái gì đó, bỗng gọi anh lại, đợi đến khi Địch Thần quay đầu thì lại như bị xước đĩa, “Anh… bao nhiêu tiền một ngày?”

“… Hả? Cao tổng, tôi đây chính là vệ sĩ đứng đắn đàng hoàng đó.”

/Hết chương 2/

Chú thích:

Theo như logo có hai cánh thiên thần thì mình nghĩ là xe của Cao tổng là hiệu Bentley.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN