Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 26


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

“Làm sao cậu biết là do Vân Lộ làm?” Trên đường đưa Cao tổng đi làm, Địch Thần nhịn không được tò mò hỏi hắn.

Cao Vũ Sanh nhìn anh, hôm nay Địch Thần mặc đồ của một thầy giáo mầm non tiêu chuẩn, rửa cái đầu bôi đầy gel, cả người thoạt nhìn mềm mại vô hại: “Cái này nói ra rất phức tạp.” Đối mặt với Tinh Tinh ca ca như thế, Cao tổng không có bất kỳ ham muốn gì để nói về chuyện chiến tranh thương nghiệp cả.

“Tôi không hỏi đến chuyện cơ mật thương nghiệp nữa.” Địch Thần bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, gần đây do anh nghi Cao Vũ Sanh là Thiên Tứ nên không tự chủ được thả lỏng ở trước mặt hắn, càng nói càng nhiều, suýt nữa là quên mất quy tắc của nghề vệ sĩ.

Quy tắc thứ chín: Không nói lời không nên nói, không hỏi chuyện không nên hỏi.

Cao Vũ Sanh không giải thích gì, thầm chấp nhận câu nói của Địch Thần, nhìn thoáng qua Địch Mông Mông ngồi trên ghế dành cho trẻ em qua kính chiếu hậu, bé đang đọc sách dành cho trẻ em: “Vị cảnh sát Phương kia là nhà anh nhận nuôi à?”

Địch Mông Mông đang cúi đầu, lỗ tai hơi nhúc nhích.

Trước mặt con nít thì không nên nói lung tung. Khó tránh khỏi việc Mông Mông sẽ chia khoảng cách xa gần giữa hai người cậu, Địch Thần chỉ có thể nói sự thật: “Hai chúng tôi đều được nhận nuôi.”

Địch Thần được nhận nuôi sớm hơn nên cùng họ với Địch Kiến Quốc. Còn Phương Sơ Dương là con trai của đồng nghiệp của Địch Kiến Quốc, cha Phương hy sinh nên được Địch Kiến Quốc ôm về nhà nuôi chung với nhau. Chỉ có cô con gái Địch Tê Nguyệt là con ruột của nhà họ Địch.

Nói những lời này xong, Địch Thần liếc nhìn vẻ mặt của Cao Vũ Sanh một cái, người nọ chỉ là hiểu rồi gật đầu, chẳng bày tỏ gì cả. Chẳng lẽ thằng nhóc thúi này đang thăm dò thân phận của mình, để chứng thực chuyện hai người đã gặp nhau lúc còn bé à?

“Cậu nghe điện thoại, cậu nghe điện thoại!” Sự im lặng trong xe bỗng nhiên bị giọng nói mềm mại của Địch Mông Mông phá vỡ, Cao Vũ Sanh quay đầu lại, cậu bé ngồi phía sau còn đang chăm chú đọc sách, không hề mở miệng. Ngược lại thì chiếc điện thoại của Địch Thần đặt trên giá đỡ lại rung ư ư.

“Nhạc chuông mới, nghe vui tai nhỉ?” Địch Thần thấy Cao tổng bị lừa, nhịn không được cười hự hự, ngây thơ cho là mình đã hoà một ván.

Tiếng ồn ào của con nít nghe là đau đầu, người này lại ghi âm lại rồi cài làm nhạc chuông! Cao Vũ Sanh không thể hiểu được tình thú cao nhã này của Địch Thần, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, điện thoại hiển thị người gọi đến là [Hứa Kiều], môi mỏng mím thành một đường trong nháy mắt: “Hứa Kiều gọi đến, để tôi giúp anh giữ cho.”

Địch Thần đang lái xe nên không tiện dùng tay cầm điện thoại.

“Được.” Người đó là nhân viên của Tiêu Điểm nên đương nhiên là Cao tổng biết, với lại mình và Hứa Kiều cũng chẳng có quan hệ ám muội gì, anh Thần thẳng thắn vô tư không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

“Vệ sĩ Địch Thần, hu hu hu…” Mới bắt điện thoại, Hứa Kiều đã bắt đầu khóc, không đợi Địch Thần khuyên hai câu đã tự động nói tiếp, “Tôi bị cha mẹ của Đình Đình lừa!”

Là bạn thân của Lý Đình, ngoài Vương Cánh Hàng ra thì cô là người duy nhất có liên lạc với cha mẹ của Lý Đình, từ lúc đầu vẫn luôn cùng hai người kia chạy ngược chạy xuôi. Sau đó, hai vợ chồng bắt đầu nhận phỏng vấn để lừa tiền của Tiêu Điểm, từ đó cô không siêng năng như thế nữa. Nhưng vì bạn tốt của mình mất đi, có thể giúp một tay thì vẫn cố hết sức giúp đỡ.

“Tôi cứ cho rằng hai bác ấy không có tiền ở khách sạn, nên liền đưa tiền mình tiết kiệm ra cho bọn họ dùng để thuê khách sạn và ăn uống, ai biết bọn họ không chỉ cầm tiền sinh hoạt từ chỗ Vương Cánh Hàng, mà còn nhận tiền của Vân Lộ nữa! Sao bọn họ có thể làm thế chứ!” Giọng của Hứa Kiều có chút khàn khàn, rõ ràng không chỉ khóc một lần như vậy.

“Vậy cô xem khi nào bọn họ về thì tôi đi chung với cô.” Cô gái này tìm anh để kể, chắc là muốn nhờ anh đi đòi nợ giùm, một cái nhấc tay thôi, Địch Thần vì nể Lý Đình nên sẽ không thu phí.

“Không phải, chuyện quan trọng là bây giờ cảnh sát đang điều tra số tiền của bọn họ là từ đâu ra, chắc chắn cũng sẽ tra được đến tôi, đến lúc đó tôi có giải thích cũng không được.”

“Vậy thì có sao đâu, bản thân chính trực không sợ gian tà…” Đuôi lông mày của Địch Thần hơi nhướng, thấy chuyện này có chút sai sai.

“Ừ.” Hứa Kiều hít mũi một cái, thút tha thút thít mới miễn cưỡng ngừng khóc được, “Anh còn phải đi đón Cao tổng đi làm nữa đúng không, tôi không quấy rầy anh nữa.”

Không đợi Địch Thần nói câu kết thúc, Cao Vũ Sanh tắt cuộc gọi luôn, “Đoạn văn này, hôm qua cô ấy cũng đã nói một lần với thư ký Trịnh.”

“Ý cậu là…” Lăn lộn xã hội nhiều năm như vậy, làm sao Địch Thần lại không hiểu được, cười giễu một cái, lắc đầu, “Tôi chỉ là một vệ sĩ nho nhỏ thôi, cô ấy dựa vào cái gì mà nghĩ tôi có thể thượng đạt thiên thính (1) chứ?”

(1) Thượng đạt thiên thính: nghĩa đen là nói cho hoàng đế biết, có thể hiểu nôm na là truyền đạt lại cho người đứng đầu biết, ở đây ý chỉ nói lại với Cao tổng.

Cao Vũ Sanh không trả lời vấn đề này, chỉ là nhìn thoáng qua lịch làm việc hôm nay: “Muốn xem náo nhiệt thì làm vệ sĩ hết ngày hôm nay đi.”

Tôi là loại người thích xem náo nhiệt thế sao? Địch Thần cảm thấy phẩm hạnh nghề nghiệp của mình bị nghi ngờ, đang tính nghĩa chánh ngôn từ từ chối, thì Cao tổng bên đó đã tiên phát chế nhân hỏi Mông Mông: “Hôm nay đến lầu 17 nhé?”

Địch Mông Mông khép quyển truyện tranh “Tam Quốc Diễn Nghĩa” lại, nghiêm túc gật đầu: “Quả nhân thấy rất được.”

Địch Thần: “…”

Bầu không khí trong công ty Tiêu Điểm sau lâu ngày bị đè nén cuối cùng cũng thoải mái hơn. Thời gian nghỉ ngơi, vài người tụm lại thảo luận trong phòng giải khát, rất là hưng phấn khi nói đến chuyện kiện Vân Lộ.

“Cao tổng của chúng ta thật sự quá ngầu, tính toán không sót chỗ nào.” Người của phòng pháp luật rõ ràng nhất, ông chủ nhà mình đã sớm chuẩn bị việc này. Những người khác vội hỏi chuyện từ khi nào, cô nàng của phòng pháp luật lại kín miệng như bình, lắc đầu giống như lão tăng, ý bảo không thể nói.

“Oa, tuần trước tôi tức đến sắp nổ luôn, mọi người không biết là Vân Lộ kiêu ngạo đến cỡ nào đâu. Thừa dịp trên mạng chê chúng ta thì bọn họ lại đăng bài dao động gì đó, oạt ẹo bán manh nói trong công ty bọn họ còn có thể nuôi mèo, ăn đồ ăn vặt, cái gì mà “Công ty Internet có tình thương nhất,” phi!” Cậu chàng của phòng pháp luật tức đến bể phổi, này có gì khác với việc đạp nát tuyên truyền của Tiêu Điểm đâu, cậu cũng nghĩ hết cả mười mấy cái bài văn mắng lại rồi, nhưng trưởng phòng lại không cho cậu đăng.

“Cuối cùng cũng nói rõ ràng rồi, thì ra là cha mẹ của Lý Đình nhận hối lộ, tôi lại bảo tôi khuyên cỡ nào mà bọn họ cũng chẳng chịu nghe.” Hứa Kiều cũng phụ hoạ theo.

“Chính là như thế đó, phòng nhân sự của chúng tôi phái ba người thay phiên nhau đến để giải thích cho bọn họ, người có ngu cũng phải nghe hiểu chứ, chính là họ không tin, cứ khăng khăng nói chúng ta lừa bọn họ.” Nói đến cha mẹ của Lý Đình, người của phòng nhân sự lại đau đầu.

Mấy người cười nói cùng nhau quay về cương vị của mình, phát hiện thư ký Hách của tổng tài cầm đồ chuyển phát đứng chờ ở chỗ của Hứa Kiều. Giao đồ chuyển phát là việc của phòng hành chính, tuy là thư ký cũng thuộc về phòng hành chính, nhưng thư ký của tổng tài mà tự đưa chuyển phát đến là chuyện hiếm gặp.

“Chuyển phát của cô.” Thư ký Hách đưa đồ chuyển phát chưa xé cho Hứa Kiều.

“Cảm ơn.” Trên mặt Hứa Kiều vẫn còn mang theo ý cười, đưa tay nhận lấy rồi bỏ lên bàn, ngồi vào chỗ của mình, lại phát hiện thư ký Hách vẫn đứng đó chưa đi, “Còn có việc gì à?”

“Không mở ra xem thử sao?” Hách Học đẩy kính một cái, đèn chân không trong phòng làm việc chiếu đến trên thấu kính, xẹt qua một đường sáng lạnh lẽo.

Người chung quanh đều tò mò nhìn sang.

Hứa Kiều sửng sốt, nhìn mặt bìa của đồ chuyển phát một cái, sắc mặt trắng bệch. Trong túi chuyển phát là “Giải thích chuyên án,” cũng chính là bản sao đơn khởi tố của công ty Tiêu Điểm, kiện Hứa Kiều làm gián điệp thương mại. Đồng nghiệp sát vách ghé vào vách ngăn liếc một cái, bỗng nhiên hít vào một hơi khí lạnh.

“Bây giờ thu dọn đồ đạc, phải đi trong vòng một tiếng, bên phòng nhân sự sẽ giải quyết giấy chứng nhận nghỉ việc và thủ tục sau đó của cô. Nếu có bất kỳ ý kiến không hài lòng nào thì nộp đơn lên Hội đồng trọng tài lao động.” Sau khi thư ký Hách dùng giọng nói như người máy nói rõ tình huống liền xoay người rời khỏi, “Gặp lại ở trên toà.”

“Tôi không làm, tôi không có làm!” Hứa Kiều bỗng nhiên khóc lên, nắm chặt cánh tay thư ký Hách không cho hắn đi, “Tôi chưa từng làm chuyện nào trong này cả, các người dựa vào cái gì mà ngậm máu phun người!”

“Có thể là nhầm lẫn gì không?” Các đồng nghiệp xung quanh xúm lại, cố gắng nhìn rõ nội dung trên tờ giấy kia để tiện đường nói giúp.

Địch Thần ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của CEO, hai chân gác lên nhau buồn chán chơi game. Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra thật mạnh, đụng vào chỗ đỡ cửa phát ra tiếng “thịch,” anh hoảng hốt nhảy dựng lên trong nháy mắt, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai ngăn cản người đang muốn vào.

Hứa Kiều bị Địch Thần dùng một tay ngăn lại, bỗng nhiên giãy giụa: “Cao tổng, tôi không hề phản bội công ty, vì sao lại kiện tôi? Tôi chỉ chăm sóc cha mẹ Lý Đình vì nể tình cô ấy thôi, cho bọn họ một ít tiền mua đồ ăn thì sao lại thành gián điệp thương mại?”

Hít sâu một hơi, Địch Thần khéo léo đẩy người ra, làm ra thủ thế cấm bước qua: “Phiền lòng lui về phía sau.”

“Vệ sĩ Địch Thần, anh cũng không giúp tôi sao?” Hứa Kiều khóc đến nước mắt nước mũi trộn chung một chỗ, “Anh biết tôi bị oan mà!”

“Để cô ấy đi vào đi, đóng cửa.” Cao Vũ Sanh ngẩng đầu lên từ trong văn kiện.

Địch Thần đóng cửa, ra hiệu ý nói Hứa Kiều đứng nói chuyện với Cao Vũ Sanh ở một khoảng cách an toàn, không cho cô đến gần bàn làm việc. Người đã phát điên thì cái gì cũng làm được, nhân viên bỗng nhiên bị đuổi việc lượm một cục gạch nào đó đập cho đầu ông chủ sưng một cục, chuyện này cũng không phải là chưa từng có.

“Cao tổng, tôi thật là chỉ giúp họ thôi, tôi không nghĩ đến là họ bị Vân Lộ mua chuộc. Tôi là bạn thân của Đình Đình, cô ấy chết rồi, tôi so với ai khác còn đau buồn hơn, làm sao tôi có thể làm ra chuyện này được?” Hứa Kiều nhận khăn giấy Địch Thần đưa đến, hung hăng lau nước mũi.

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn khóc đến độ hai mắt đỏ bừng, nhìn qua vô cùng vô tội. Địch Thần cũng nghi ngờ là có nhầm ở chỗ nào đó không.

“Giúp bọn họ, là trong vòng một tuần lễ ngày nào cũng đưa cho bọn họ một ngàn à?” Hai tay Cao Vũ Sanh kết lại với nhau, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.

Hứa Kiều hơi mở to miệng, hít vào một hơi lại nói không ra lời, cũng quên khóc nữa.

“Cho là giá trị bản thân cô hơn một trăm triệu không quan tâm đến chút tiền ấy đi, vậy mấy người vô lại mà cha mẹ Lý Đình thuê đến sao lên đây được?”

Địch Thần thấy cái phản ứng này của cô, nhịn không được thở dài, thay Cao tổng không muốn nói nhảm nhiều nói tiếp, “Tất cả di vật của Lý Đình đều được bên cảnh sát niêm phong cất vào kho, bao gồm cả thẻ nhân viên, vậy thì bọn họ quẹt thẻ của ai để đi lên?”

Ngày đó, ba tên vô lại giả thành chú của Lý Đình, lên thẳng đến tầng 23, thuận lợi đến lạ lùng.

“Tôi làm sao biết được, có thể là có thẻ tạm thời thì sao.” Toà nhà Tài Phú quản lý rất nghiêm ngặt, khách đến thăm nếu như không có người ra đón thì có thể đến chỗ phòng an ninh trong đại sảnh, dùng chứng minh thư làm một cái thẻ có thể sử dụng một lần để vào được thang máy.

“Chỗ bảo vệ không có ghi chép việc làm thẻ tạm thời gì cả.” Địch Thần lắc đầu, việc này là do Cao Vũ Sanh nói anh đi tra, ba tên vô lại và một ký giả không có bằng không hề làm thẻ tạm thời gì cả.

Nếu cái này cũng điều tra ra được, thì Cao Vũ Sanh chắc chắn còn có chứng cứ đầy đủ hơn nữa, giờ có nói thêm gì cũng chẳng còn ý nghĩa. Mặt Hứa Kiều trắng bệch, cũng dừng khóc, cơ thể hơi run.

Địch Thần nhìn bộ dáng thầm chấp nhận này của cô, nhíu mày: “Không phải Lý Đình là bạn thân của cô sao?”

Cô gái than thở khóc lóc bất bình vì bạn tốt của mình khi gặp lần đầu ở đồn cảnh sát, cực kỳ khác với người đứng trước mặt này, đủ để cho năng lực nhận thức đường nét kém của Địch Thần không nhận ra.

“Ngay từ đầu tôi rất khó chịu, là thật lòng muốn giúp Đình Đình điều tra vụ án này rõ ràng. Tôi ngồi bên lề đường khuyên cha mẹ cô ấy nửa tiếng, nhưng mà bọn họ càng tin Vương Cánh Hàng hơn. Sau đó thì người của Vân Lộ liên lạc với tôi…” Hứa Kiều nói không được nữa, là do tiền tài mê hoặc, cô đã làm chuyện trái lương tâm. Sau khi phòng nhân sự giải thích rõ về điều khoản bảo hiểm cho cha mẹ của Lý Đình thì cô đúng lúc mở miệng, nói đây chính là âm mưu của công ty, mục đích là để lừa gạt tiền bảo hiểm tự mình nuốt.

Cha mẹ của Lý Đình tuy là trọng nam khinh nữ, nhưng là không đến mức thật sự mặc kệ chuyện sống chết của con gái mình. Bọn họ tin tưởng con rể tương lai Vương Cánh Hàng, cũng tin tưởng “người nội bộ” Hứa Kiều, biết Tiêu Điểm là một công ty lòng dạ hiểm độc là sau khi nhận được “tiền giúp đỡ” của Vân Lộ, bắt đầu dốc hết sức mình tát nước bẩn vào Tiêu Điểm.

“Cao tổng, tôi nguyện ý ra toà làm chứng để chứng minh thủ đoạn hối lộ của Vân Lộ, có thể đừng viết gián điệp thương mại trên giấy chứng nhận nghỉ việc không.” Hứa Kiều lau mặt, giọng nói có pha khẩu âm Đài Loan nay đã biến thành tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

Giấy chứng nhận nghỉ việc là bằng chứng do phòng nhân sự viết khi nhân viên nghỉ việc, nếu muốn tìm việc mới thì phải đưa giấy chứng nhận nghỉ việc này ra. Nếu như viết tình hình thực tế lên, thì cô không thể nào tìm được việc làm ở những công ty có chút chính quy.

Cao Vũ Sanh từ chối cho ý kiến, nâng nâng cằm ý bảo Địch Thần giám sát việc đưa người ra khỏi công ty.

Hai người vừa mới bước ra thì Tổng giám đốc Tài vụ liền gõ cửa bước vào.

“Cao tổng, tài chính của hạng mục riêng “Tìm Điểm” đã sắp cạn rồi, chỉ có thể chống đỡ đến hết thứ Ba, nếu như trước hai tuần không có tiền vốn đập vào nữa, thì sẽ phải dừng lại.” Tổng giám đốc Tài vụ đặt báo cáo tính toán lên bàn, hỏi phương án giải quyết.

“Chuyện tiền bạc không cần lo lắng, cứ tiếp tục làm theo kế hoạch.” Cao Vũ Sanh nhìn thoáng qua báo cáo tính toán, cũng không khác mấy với điều mà hắn dự liệu.

Tổng giám đốc Tài vụ gật đầu, cũng không hỏi nhiều, xoay người đi thẳng ra ngoài.

“Tổng giám Nghiêm, tổng tài nói thế nào?” Người của tổ phụ trách hạng mục nhanh chóng chạy đến hỏi.

“Làm tiếp.” Tổng giám đốc Tài vụ cho câu trả lời thuyết phục rõ ràng.

“Vậy thì tiền đến từ đâu đây? Kim Nam Tư Bản không chịu đầu tư, mấy đầu tư nhỏ khác cũng như muối bỏ biển. Một chiêu này của tổng tài rất là cao minh, nhưng bên toà án cũng cần ít nhất nửa năm để xử lý chuyện này, lại còn phải chống án, cãi nhau, đợi Vân Lộ bồi thường tiền cho chúng ta thì cũng phải hơn một năm mà?” Người phụ trách buồn đến độ muốn trọc đầu, hạng mục này hao phí hết tâm huyết cả một năm của bọn họ, chỉ cần hạng mục thương mại này được đưa ra thị trường thì tổ bọn họ lấy được tiền thưởng khó có thể tính được. Nhưng nếu phải dừng lại, thì lần đến có làm lại thì cũng phải làm từ đầu.

Tổng giám đốc Tài vụ không có cách nào trả lời vấn đề này, vỗ vai người phụ trách, xoay người rời khỏi.

Người phụ trách chán nản không thôi, kéo thư ký Trịnh đi ngang qua lại, bắt đầu kể khổ với cậu. Trịnh Kinh rất hiểu tâm tình của người phụ trách, chính hắn cũng gấp đến điên rồi, nhưng ông chủ nhà mình vẫn vững như bàn thạch, tưởng tượng sống động chính là cái gọi là hoàng đế không vội thái giám đã gấp.

Địch Thần giúp Hứa Kiều ôm một hộp đồ tạp vật, đưa đến cửa thang máy cho cô.

Hứa Kiều vô cùng không muốn gỡ thẻ công ty ra, nhỏ giọng nói: “Tôi không cố ý, tôi cho là thuỷ quân với trình độ đó sẽ không gây ảnh hưởng gì cho công ty cả, khả năng PR của Tiêu Điểm rất mạnh.”

Cứ nghĩ rằng chút điểm đó không khiến cho công ty không đau không ngứa gì cả, lại cứ nghĩ tiếp là hành vi hoang đường này sẽ không có ai để ý. Nếu như biết hậu quả nghiêm trọng như vậy, chắc chắn cô sẽ không nhận tiền của Vân Lộ. Đáng tiếc là trên đời này không có nếu như.

Thang máy đến rồi, Địch Thần đặt hộp đồ vào trong thang máy cho cô, nhận thẻ nhân viên của cô: “Đẳng cấp gì đó của mấy người tôi không hiểu lắm, nhưng là một thầy giáo mầm non, mặc dù tôi tin tưởng hoàn toàn vào các biện pháp an ninh của nhà trẻ, nhưng vì để bảo vệ mấy em nhỏ, tôi cũng sẽ không đưa bọn buôn người đến để cho bọn họ nhìn thấy vẻ ngoài của mấy đứa trẻ.”

Hứa Kiều đứng trong thang máy, á khẩu đến độ không trả lời được một lát, bỗng nhiên ngồi xổm xuống đất ôm đầu gối khóc lên: “Mình sai rồi, Đình Đình, mình xin lỗi.”

Thang máy từ từ đóng lại, ngăn cách xót xa ân hận sám hối chưa nói xong.

Có những khoản tiền là không thể kiếm. Lấy được vào tay nhưng lại dằn vặt lương tâm cả đời.

“Tinh,” thang máy bên này vừa xuống, thì thang máy bên kia đã mở, một người đàn ông mặc một bộ quần áo thoải mái, nhìn như ra ngoài đi thăm bạn bè bước ra khỏi thang máy, thấy Địch Thần liền hỏi một câu: “Chỗ này chính là Công ty Bản đồ Tiêu Điểm đúng không?”

Địch Thần nhìn hai người trẻ tuổi mặc đồ vest đi giày da, thân hình cao to đi theo, lập tức cảnh giác, đến đập phá quấy rối?

“Mấy người muốn làm gì?” Địch Thần rũ mắt, nhìn người đàn ông này từ dưới lên trên một lần. Tuy là không đeo kính râm, lại còn mặc áo thun trắng có hình hoạt hình, nhưng một thân khí thế này cứ thế khiến cho bước chân của đối phương dừng lại.

Khí chất của người đàn ông mặc bộ đồ thoải mái này không tầm thường, nhìn chưa đến ba mươi tuổi, chỉ là áo sơ mi màu mè phá hoại khí chất thương nghiệp, khiến cho hắn nhìn như một hoa hoa công tử.

“Chúng tôi đến để bàn chuyện hợp tác.” Người đàn ông có chút ngây ngẩn, nhìn logo bản đồ Tiêu Điểm trên tường, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại.

Cửa kính mở ra, Cao Vũ Sanh tự mình đi tới, bắt tay với người đàn ông mặc bộ đồ thoải mái kia: “Quý tổng, sao lại đích thân đến thế?”

Đúng là đến bàn chuyện hợp tác thật! Địch Thần im lặng đứng ở một bên giảm bớt cảm giác tồn tại.

“A, vị này là?” Quý tổng nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi rất hung nhưng lại cũng rất đẹp mắt kia.

“Vệ sĩ.” Cao Vũ Sanh nghiêng người ngăn lại đường nhìn của Quý tiên sinh, mời hắn đi vào rồi nói.

Người phụ trách hạng mục và thư ký Trịnh vẫn còn nắm tay hai mắt đẫm lệ nhìn nhau trong góc, thấy ông chủ tự mình đi ra đón một người loè loẹt vào, cùng nhau ngóc cổ dài ra nhìn.

“Thư ký Trịnh, đó là ai vậy?” Bây giờ người phụ trách nhìn ai cũng thấy giống như đến đưa tiền, dùng ánh mắt khát vọng nhìn Trịnh Kinh.

“Ớ, tôi cũng chưa từng thấy qua. Cao tổng đi ra ngoài nói chuyện chính sự mà lại không mang theo tôi.” Thư ký Trịnh có chức năng khác nhau một trời một vực với thư ký Hách nói không biết.

“Là ông chủ của Công ty Đầu tư(2) Cá Mặn, Quý Tiện Ngư (3).” Tổng giám đốc Tài vụ bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau hai người, sâu kín nói.

(2) Công ty đầu tư mạo hiểm (còn được gọi là các quỹ đầu tư mạo hiểm) chuyên hỗ trợ cho các doanh nghiệp mới thành lập (startup firms). Mình gọi tắt là Công ty Đầu tư cho gọn nhé.

(3) Quý Tiện Ngư dịch nôm na là Quý thèm cá.

“Oa!” Hai người hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện ôm cùng một chỗ, mới phát hiện chỗ bọn họ đứng nói thầm chính là trước cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc Tài vụ. Phòng tài vụ của mỗi một công ty bình thường đều đặt trong một góc khó có thể thăm dò, Tiêu Điểm cũng không ngoại lệ.

Công ty Đầu tư mạo hiểm Cá Mặn cũng là một công ty đầu tư. Tuy là không thể đánh đồng với loại quái vật lớn như Kim Nam Tư Bản, nhưng tiền đầu tư hai trăm triệu vẫn là lấy ra được. Nghe Tổng giám đốc Tài vụ phổ cập khoa học xong, người phụ trách hạng mục lập tức nước mắt lưng tròng: “Quản nó là cá muối hay là lương khô, ai đưa tiền người đó chính là cha mẹ của tôi!”

Cái tên đặt không nghiêm chỉnh cho lắm, chẳng qua là lúc đầu mấy anh công tử có tiền chơi cổ phiếu mở công ty đầu tư, thích cái gì thì đặt cái đó, câu quảng cáo của công ty chính là “Công ty Đầu tư Cá Mặn, một công ty tùy tính (4).” Cũng may nhân vật chính Quý Tiện Ngư là một người rất chăm chỉ, mở hai năm mà cũng chưa phá sản, ngoan cường sinh tồn trong kẽ hở của các công ty đầu tư lớn.

(4) Tuỳ tính có ý là thuận theo tâm tình của bản thân, không đón ý nói hùa, không kiểu cách, dựa theo suy nghĩ của mình để làm việc.

Tuy rằng người này nhìn qua cũng chẳng đáng tin như thế.

Địch Thần đứng sau lưng Cao Vũ Sanh, buồn bực tự hỏi hai người này liên lạc lúc nào. Trên tài liệu Quý Tiện Ngư mang tới đã có tên của Cao Vũ Sanh, hơn nữa các điều khoản chi tiết đều nói khá rõ ràng rồi, hôm nay đến chỉ để khảo sát hiện trường để xác nhận lần cuối thôi.

“Tôi muốn nhận được tiền trước thứ Sáu này.” Cao Vũ Sanh không khách khí chút nào, nói thẳng.

“Thứ Sáu tuần này? Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu nghĩ là tôi cho vay cắt cổ à, nói cầm tiền là cầm tiền, có gấp lắm cũng chẳng kịp.” Vốn đầu tư hai trăm triệu đối với Công ty Đầu tư Cá Mặn mà nói đã là một hạng mục lớn, cho nên Quý Tiện Ngư mới tự mình đi một chuyến.

“Tôi đây mặc kệ, bên này đang sốt ruột chi tiền.” Cao Vũ Sanh cho hắn đọc một email vừa nhận được, đã kết thúc nguy cơ PR, bên Kim Nam lập tức gửi đến ý nói mong muốn tiếp tục hợp tác.

“Vậy cậu còn tìm tôi làm gì?” Quý Tiện Ngư ném cặp hồ sơ lên bàn, mặt lạnh xuống.

“Tôi muốn thấy Kim Nam Tư Bản khó chịu.” Cao Vũ Sanh vẫn giữ giọng nói bình tĩnh nghiêm túc như trước, chân thành nói.

Quay đầu nói “Xem ai khó chịu,” nói đến thanh tân thoát tục như thế, Quý Tiện Ngư lập tức nhịn không được cười ha hả: “Phụt ha ha ha, tôi thích! Được rồi, tôi sẽ nói bọn họ tăng ca làm cho cậu, thủ tục thì tìm người quen nhờ làm nhanh hơn, chậm nhất là thứ Hai có tiền cho cậu. Nhưng cậu phải cho tôi xem hạng mục sắp đưa ra thị trường kia trước.”

Khóe miệng Địch Thần hơi co rút, lời như thế không giống như là lời Cao Vũ Sanh sẽ nói, chắc chắn đã chuẩn bị trước.

Cao Vũ Sanh im lặng một lát, đồng ý kéo đến thứ Hai, để ba người ký một bản thoả thuận bảo mật, liền dẫn bọn họ đến tổ hạng mục xem. Đương nhiên, vệ sĩ cũng nằm trong điều khoản bảo mật của hợp đồng, Địch Thần cũng đi theo.

Người phụ trách hạng mục thấy Quý Tiện Ngư, giống như thấy được cha ruột vậy, vô cùng nhiệt tình tự mình ra trận giới thiệu. Giới thiệu cần biểu diễn bằng tia laser lập thể 3D, đèn trong phòng “tách” một tiếng tắt hết, trong phòng tối om trong nháy mắt.

Địch Thần mắt mù căng thẳng nhổm người lên, bỗng nhiên được một bàn tay ấm áp khô ráo cầm ngón trỏ.

“Sẽ sáng ngay thôi.” Cao Vũ Sanh ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói.

Trong đầu Địch Thần “ông” một tiếng, nháy mắt về đến đêm hè côn trùng kêu vang kia. Cậu bé nằm trên nóc nhà len lén cầm ngón trỏ của anh, nhỏ giọng nói: “Ca ca, sẽ sáng ngay thôi, em không muốn trời sáng chút nào cả.”

/Hết chương 26/

Tác giả: Hôm nay là chim to dài ( ̄︶ ̄)/

Cực Phẩm: Cách đặt tên vẫn không lẫn đi đâu được =]]]]]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN