Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 4


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

“Làm sao cậu lại có số của tôi vậy?” Cái số này Lý Đình cũng không biết.

“Chính anh nói.” Cao Vũ Sanh bên kia dường như đã cười một chút.

Lúc này Địch Thần mới nhớ đến lần đón xe ô long kia, ngồi dậy gãi gãi đầu, thầm nghĩ, trí nhớ người này thật đúng là tốt, mình mới đọc qua có một lần mà đã nhớ kỹ.

Vị tổng tài tiên sinh này nói có chút chuyện làm ăn cần bàn, rất hân hạnh mời cậu cùng ăn một bữa cơm. Địch Thần chẳng hề biết là một vệ sĩ không chuyên nghiệp nghèo rớt mồng tơi như anh thì có bản lĩnh gì có thể cùng cao phú soái bàn chuyện làm ăn, hơn phân nửa là muốn thuê anh làm vệ sĩ rồi. Dù sao hợp đồng với Lý Đình cũng sắp kết thúc, lại sắp bắt đầu ngửa mặt uống gió Tây Bắc, thôi thì bàn chuyện hợp đồng tiếp theo cũng được.

Không chút do dự đồng ý, Cao Vũ Sanh hỏi cậu muốn ăn gì, Thần ca sờ cái bụng đang hát bài vườn không nhà trống của mình quyết định chọn ăn lẩu.

“Mông Mông, theo cậu ra ngoài nào.” Mặc quần áo chỉnh tề, khoác ba lô đen lên vai, Địch Thần mở cửa nhà dì Chu đối diện rồi gọi cháu ngoại trai đang xem TV với cháu của dì Chu đi cùng. Phương Sơ Dương là một cảnh sát có tiếng, bình thường không có ngày nghỉ gì cả, cuối tuần cũng phải tăng ca làm việc để tra án, không thể nào để bé ở một mình trong nhà được, thôi mang theo đi tìm Cao tổng cọ cơm luôn.

“Thần Thần con đi đâu vậy?” Trong nhà dì Chu còn có một người phụ nữ trung niên khác, hai người đang ngồi nói chuyện phiếm, nhiệt tình bắt chuyện với Địch Thần mới bước vào.

“Con đi ra ngoài gặp một người bạn đó mà.” Địch Thần cười nói một câu với dì Chu, quay đầu ngoắc ngoắc cháu ngoại trai.

“Cậu… còn chưa xem xong phim hoạt hình mà.” Mông Mông quyến luyến không rời nhìn chăm chú vào màn hình TV, nhà dì Chu có smart TV nên có rất nhiều phim hoạt hình nước ngoài, xem kiểu nào cũng không đủ. Mèo Tom màu xanh nhạt đang đuổi theo chuột Jerry, đuổi đến chỗ sào phơi đồ mới biết mình bước hụt, ầm ầm rớt xuống. Hai bạn nhỏ xem xong mắt cười cong cong, một vị họ Địch khác đã ném người cậu đứng ở cửa lên chín tầng mây.

“Để cho Mông Mông ở lại chơi với Nhạc Nhạc đi, buổi trưa ăn ở nhà dì cũng được. Khó có được một ngày cuối tuần, con cũng được nhàn hạ chút.” Dì Chu vung tay, ý bảo để mình chăm sóc hai đứa bé, còn Địch Thần cần đi đâu thì đi đi. Người ở Gia Chúc Viện cũng đều là người của cục công an, khu khung cư lâu đời đã có vài chục năm rồi, ai cũng rất quen thuộc, lúc đi học Địch Thần cũng không ít lần ăn ở nhà dì Chu.

Địch Thần có chút do dự.

“Không sao đâu, dì biết tình trạng cơ thể Mông Mông mà, dì sẽ không dẫn tụi nhỏ ra ngoài, chỉ ở nhà chơi thôi. Có việc gì thì dì lập tức gọi cho con.” Dì Chu vỗ ngực đảm bảo, người phụ nữ bên cạnh tò mò nhìn Địch Thần.

“Cậu đi đi, không sao đâu mà.” Mắt của Địch Mông Mông vẫn còn dính trên màn hình, không hề có thành ý vẫy vẫy cái tay nhỏ.

“Vậy phiền dì rồi.” Địch Thần nhe răng với đứa nhóc không có lương tâm, cảm ơn dì Chu xong thì khiêng chiếc xe điện có thể gấp được đi xuống lầu.

“Nói tiếp đi, nhà cậu ấy làm sao vậy?” Người phụ nữ trung niên nín nửa ngày khó chịu lắm rồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa hỏi. Vừa nãy, trước khi Địch Thần vào thì dì Chu đã nho nhỏ bát quái tình huống của nhà đối diện, chủ yếu là muốn cho người bạn già này giới thiệu đối tượng cho Phương Sơ Dương. Nói còn chưa dứt lời thì Địch Thần bước vào, nghe chuyện mới được nửa đã thấy chính chủ còn không dám biểu lộ ra ý tứ “Tôi vừa nghe nói về cậu,” thiếu chút nữa là khiến cho người này bị nín chết.

“Ai, đứa bé kia chính là do chị của cậu ấy để lại, vừa sinh ra là đã không có mẹ.” Dì Chu nhỏ giọng, sợ Địch Mông Mông ở phòng sát vách nghe được, “Phương Sơ Dương là con nuôi, bằng tuổi Địch Thần, là con trai của bạn Địch Kiến Quốc. Địch Kiến Quốc là một người rất tốt, cực kỳ tốt, năm xưa vì cứu người nhảy sông tự vẫn, quên mạng sống mình, khiến mình…”

“Ai da ai da.” Người bạn già thổn thức không thôi, “Hai người đàn ông thì sao biết chăm sóc trẻ con được.”

“Thì chính là thế, tôi nhìn cũng lo lắng lắm. Cơ thể của đứa bé này còn không tốt, được lúc nào biết lúc ấy, thật đúng là làm khó cho hai anh em nó.”

Địch Thần số con rệp đáng thương trong miệng của hàng xóm đang cưỡi con xe điện đến quán lẩu đã hẹn với tổng tài bá đạo. Cao Vũ Sanh chọn một quán lẩu khá là kín tiếng, ở trong một hẻm nhỏ tràn ngập hơi thở văn nghệ. Hẻm nhỏ này đương nhiên là xe cánh thiên thần không vào được, ủy ủy khuất khuất mà đậu ở bãi đậu xe lộ thiên ngoài hẻm nhỏ.

Địch Thần gấp xe điện lại xách vào chung, sợ bị người ta trộm mất.

Quán lẩu này trang trí rất là tinh xảo trang nhã, vừa mới bước vào còn tưởng là quán đồ Tây. Cao Vũ Sanh mặc áo sơ mi xanh nhạt ngồi gần cửa sổ, đang nhấm nháp ly nước bạc hà. Cao tổng tuổi trẻ tài cao lại không hề ăn mặc như mấy thanh niên nhà giàu, vật phẩm trang sức toàn thân chỉ có một cái đồng hồ trên tay trái. Đương nhiên, cũng không có khí chất bồng bột. Từ xa nhìn lại kiểu giống như không hề lo lắng, như một bức tranh thủy mặc đang dừng, tràn đầy thiện ý.

“Xin lỗi, xe điện đi chậm quá.” Địch Thần để chiếc xe nhìn không ra hình dạng xuống, ngồi xuống đối diện với Cao tổng.

“Tôi cũng mới đến.” Cao Vũ Sanh đưa thực đơn cho anh để anh gọi món.

“Cậu xem rồi chọn cũng được, tôi không kén ăn.” Địch Thần bưng ly nước bạc hà trên bàn lên uống một hớp, khí trời càng ngày càng nóng, giữa trưa cưỡi xe điện y như vứt một miếng thịt bò vào trong lò nướng lật qua lật lại, đi nữa thì chắc sắp chín luôn.

Cao Vũ Sanh bình tĩnh nhìn anh một lát, sau đó giơ tay gọi phục vụ đến gọi món. Mỗi người có một cái lẩu khắc hoa nho nhỏ, có bốn phần thịt bò và các loại thịt khác, rất ít rau. Thịt bò chỗ này được bày trên đá lạnh, có chút phong cách.

“Tôi cứ nghĩ mấy tổng tài nhà giàu các cậu không ăn lẩu chứ.” Địch Thần cực kỳ hài lòng với một bàn toàn thịt không, không khách khí gắp một miếng thịt bò lên nói đùa.

“Tôi cũng chẳng phải giàu có như thế, cũng chỉ là một người trẻ tuổi mới gầy dựng sự nghiệp mà thôi.” Cao Vũ Sanh không vội nói mục đích chính của mình, cứ bình thường trò chuyện với Địch Thần để kéo gần khoảng cách. Đây là thói quen khi bàn chuyện làm ăn, lúc ăn cơm không bàn chuyện làm ăn, dù sao muốn thuyết phục một người bụng đói kêu vang rất là khó, sau khi cơm nước no nê mới dễ nói chuyện.

Điểm duy nhất có thể nói chuyện giữa hai người chính là Lý Đình, cho nên bắt đầu trò chuyện về vị tiểu thư khách hàng này.

Chuyện Lý Đình bị bạn trai cũ dây dưa thì người của công ty ai cũng biết. Lúc hai người bọn họ mới chia tay xong thì Vương Cánh Hàng còn tìm đến công ty quỳ xuống cầu xin tha thứ ngoài cửa kính. Lý Đình ngại mất mặt nên kéo hắn ra ngoài, kết quả là suýt nữa bị hắn túm lên xe taxi. Sau đó đến công ty gọi bảo vệ không cho hắn bước vào tòa nhà nữa nên hắn mới phải đến chỗ đậu xe chặn người.

“À vẫn chưa hỏi, hôm đó chúng tôi đi rồi thì cậu xử lý thế nào?” Mấy ngày nay Vương Cánh Hàng cũng không xuất hiện nữa, Địch Thần nghĩ đúng là đồng nghiệp mình nói không lệch đi đâu được, loại khốn khiếp này cứ đánh một trận là được.

“Như anh đoán, bị gãy xương cụt.” Có thể Cao Vũ Sanh hơi nóng, xắn tay áo lên đến khuỷa tay, lộ ra đường cong với bắp thịt xinh đẹp. Tuổi nằm giữa giai đoạn thiếu niên và đàn ông thành thục thì cơ thể vẫn chưa săn chắc lắm, nhưng vị tiểu Cao tổng này đã có cơ bắp, chắc bình thường cũng thường xuyên rèn luyện.

Thì ra là nằm trên giường dậy không nổi, còn tưởng là tiểu tử này bị dọa thật. Địch Thần có chút hối hận vì đã xuống tay quá nặng, đáng lẽ nên đánh nhẹ thôi, để cho hắn ta còn đi được, như thế còn có thể thừa dịp đánh mấy trận nữa, một tuần là đánh xong.

“Vậy cuối cùng là một ngày của anh bao nhiêu tiền?” Cao Vũ Sanh đặt đũa xuống, nói phục vụ đưa khăn ướt đến lau tay.

“Cái này còn phụ thuộc vào tình huống nữa, xem là cậu muốn loại phục vụ nào, ban ngày, ban đêm hay là hai mươi tư tiếng đồng hồ.”

Phục vụ đưa khăn ướt cho Địch Thần run tay một cái, suýt nữa là tiễn khăn mặt vào trong nồi lẩu luôn, may mắn là được Địch Thần tay mắt lanh lẹ chụp được.

“Tôi có hỏi qua công ty của anh rồi, anh chỉ nhận nhiệm vụ một ngày tám tiếng, giá là bốn ngàn, một tháng thì là ba mươi ngàn. Nhưng bình thường không nhận theo hàng tháng mà chỉ nhận ngắn hạn.” Xua tay nói phục vụ đi xong, Cao Vũ Sanh lấy một tấm thể ra, đẩy đến trước mặt Địch Thần, “Tính tiền tháng tôi trả anh năm mươi ngàn, tôi muốn loại phục vụ một ngày chín tiếng.”

Địch Thần không nhận tấm thẻ kia, lấy khăn lau mặt nắm trong tay, hai ba cái xếp thành một con chuột nhỏ: “Giá cao như thế, cậu hoàn toàn có thể đến công ty vệ sĩ chính quy mướn một bộ đội đặc chủng xuất ngũ, cần gì phải tìm tôi.”

“Có người muốn giết tôi.” Mặt Cao Vũ Sanh không đổi sắc thấp giọng nói, “Những vệ sĩ đó không giải quyết được.”

Địch Thần bỏ con chuột đã xếp xong đặt lên trên tấm thẻ, cười nhạo: “Vệ sĩ hạng nhất còn không giải quyết được thì vệ sĩ hạng hai không chuyên nghiệp như tôi càng không giải quyết được.”

“Anh có thể.” Cao Vũ Sanh bị con chuột vải kia thu hút sự chú ý, hơi mất tập trung khiến hắn theo bản năng liếc mắt nhìn ba lô màu đen trên ghế, “Anh biết tôi đang nói cái gì.”

“Haa…” Địch Thần hít một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt trong đầu như vang chuông báo động. Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Cao tổng, đôi mắt thoạt nhìn ôn hòa lúc trước bỗng nhiên lại tràn đầy tính xâm lược, mang theo vài phần uy hiếp không dễ phát giác, khiến cho người ta chán ghét. Xem ra không phải là tất cả sinh vật nhỏ hơn mình đều đáng yêu, Địch Thần bĩu môi, dứt khoát đẩy tấm thẻ trở lại: “Xin lỗi, tôi không nhận.”

Cao Vũ Sanh chậm rãi giơ tay ra lấy lại tấm thẻ và con chuột làm từ khăn mặt ướt nhẹp.

Từ chối vụ làm ăn với Cao tổng nhưng đối phương cũng chẳng cò kè thêm gì cả, vẫn còn tốt bụng lái xe đưa anh về nhà, tránh cho Địch Thần bị phơi nắng trở thành một miếng thịt khô. Đúng là mãi mại bất thành nhân nghĩa (1), không hổ là tuổi còn trẻ đã nắm trong tay công ty trị giá hơn triệu, làm việc chu đáo đến độ khiến người khác không bắt bẻ được lỗi nào. Vừa có ngọn lửa không tên dâng lên thì điều hòa mát mẻ trong xe lại khiến nó biến mất. Nếu như không phải hắn đạp trúng đường ranh giới của Địch Thần trong lúc vô ý, thì chuyện làm ăn này vẫn có thể thương lượng được.

(1) Mãi mại bất thành nhân nghĩa: là một thành ngữ chỉ việc hai bên bàn chuyện làm ăn buôn bán xong cho dù không thành thì cảm tình này vẫn tồn tại, sẽ không vì chút chuyện này làm tổn thương hoà khí.

Buổi tối ra khỏi nhà mua đồ ăn, tiện đường quẹo đến Hải Báo Đặc Chủng Gia Chính một chuyến, nói cho lão Chu là chuyện làm ăn mới đã thất bại, đưa đồ ăn nói ông tìm cho mình vụ làm ăn mới.

“Chuyện làm ăn tốt thế mà chú cũng bỏ cho được!” Chu Bàn Tử ôm một nửa trái dưa hấu Địch Thần mua đưa, vừa ăn vừa mắng, “Chú không làm thì để lại cho bọn Diêu Tử làm cũng được vậy, vất vả lắm biết quen được ông chủ lớn ra tay hào phóng…”

“Ông chủ lớn có hào phóng thì cũng phải có mạng mới kiếm được.” Nhớ đến ánh mắt của thằng nhóc kia vẫn khiến anh hoảng hồn, Địch Thần dùng sức xoa cái đầu trọc một cái, “Ăn dưa hấu của anh đi.”

Mới đó là đến sáng sớm thứ hai, Địch Thần đèo cháu ngoại trai đến đón Lý Đình, lại tiện đường mua bữa sáng để trong giỏ xe. Tuần trước phát hiện cô gái này vì trang điểm mà sáng không có thời gian ăn nên mua luôn cho cô một phần để ăn trên đường đi.

“Cậu, trong sân có nhiều người thật.” Địch Mông Mông vịn tay lái tò mò nhìn vào trong. Hôm nay ở Thái Trang Tân Thành có chút không bình thường, lúc thường thì khá là vắng vẻ, chỉ có vài người trẻ tuổi đứng đợi xe buýt hoặc tàu điện ngầm. Hôm nay thì đứng không ít người, nam nữ già trẻ tất cả đều có, trước cửa còn đậu một chiếc xe cảnh sát đang quay đèn.

Trực giác khiến cho lồng ngực Địch Thần lộp bộp một tiếng, chạy nhanh hơn đi vào.

“Dừng lại dừng lại, phía trước không được vào.” Người mặc cảnh phục ngăn cảnh ngăn đường đi lại, quay đầu nói với đám người đang bu lại, “Không được nhìn, nhanh chóng đi đi, không có gì đẹp mắt cả!”

Địch Thần ném xe điện, gọi điện thoại cho Lý Đình nhưng không ai bắt, cau mày chen vào đám người. Chỗ tường gần chỗ bước vào khu nhà có một vòng cảnh báo, mọi người đang nhô đầu vào xem, cũng không biết là đứng cả mấy lớp thì có thể thấy được cái gì nữa.

Địch Thần nhanh chóng hít một hơi ô-xy, một tay đẩy một cái luồn lách như ba ba trở mình chui vào trong đoàn người, nhanh chóng đi đến đằng trước, chưa đợi đứng vững thì nhanh chóng xoay đầu của Mông Mông vào ngực mình: “Nhắm mắt lại, đừng nhìn.”

Chỗ đường không bằng phẳng đầy nước bùn có một thi thể nát bấy, máu tươi dịch não đã khô, xung quanh là những vệt như thuốc màu vẽ loại rẻ tiền bị ngón tay của ma quỷ quệt lung tung đầy đất.

Bên cạnh có một cảnh sát đang nhìn chứng minh thư: “Người chết là Lý Đình, nữ, 27 tuổi.”

/Hết chương 4/

Cực Phẩm: Mình đọc xong mặt mình kiểu “Ôi WTF”. Văn án chẳng ghi thể loại gì cả đến khi đọc truyện ném cho cái hố huyền nghi to đùng thế này. Từ xưa giờ mình thích đọc phá án huyền nghi nhưng mà mình không thích edit, nó tốn nơ ron não lắm. Giờ mà drop chắc bị chửi chết nên mình sẽ cố làm trọn bộ này. Sau này không chơi ngu nữa, để bả đăng mấy chương rồi hẵng nhảy hố.

Bình luận trên Tấn Giang cũng toàn kiểu bày tỏ mình rất là hú hồn, bên Weibo cũng vậy. Có bình luận còn than rằng tiểu kịch trường đi đâu rồi. Công nhận nhớ mấy tiểu kịch trường của bả quá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN