Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 42


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Gần giờ tan việc, cha Cao Vũ Sanh gọi điện thoại đến nói muốn cùng hắn ăn một bữa cơm, lý do đơn giản thô bạo, “Có việc cần bàn.” Tuy là quan hệ với người trong nhà không tốt lắm, nhưng cha gọi hắn ăn cơm thì không thể không đi, Cao Vũ Sanh nói Địch Thần đi về đón Mông Mông trước đi.

Từ sau khi biết nhà họ Cao là cái dạng gì, Địch Thần liền không yên lòng để cho Cao Vũ Sanh ở cùng một chỗ với bọn họ, cha ruột cũng không được. Nhà trẻ ở tiểu khu kia có thể trông trẻ đến chín giờ tối, không có gì đáng ngại cả.

“Vệ sĩ chỉ có thể đứng ngoài cửa thôi.” Cao Vũ Sanh không muốn để anh chịu phần tủi thân này, bên người cha già cũng có vệ sĩ nên không có gì nguy hiểm cả.

“Anh vốn là vệ sĩ mà, đứng ngoài cửa thì có làm sao, em đang khinh thường nghề nghiệp của anh đấy à?” Địch Thần không hiểu đứa nhóc này nghĩ gì nữa.

Cao Vũ Sanh không phản đối được, chỉ có thể mang theo Địch Thần đến Thuý Trúc Cư.

Thuý Trúc Cư là một tứ hợp viện nhỏ, trang trí đến cổ hương cổ sắc (phong cách cổ trang). Trong sân trồng cây trúc xanh um tươi tốt, có thuỷ tinh so le chằng chịt được khoét lỗ phía trên đám trúc, khi trời mưa thì nước mưa có thể tưới thẳng lên trúc, cũng sẽ không làm ướt đường nhỏ bằng gỗ trong sân.

Bởi vì được thiết kế thị giác đặc biệt cho nên bốn cái nhã gian được sắp xếp không nhìn thấy nhau, tính tư mật rất mạnh.

Ngoài cửa nhã gian có hai người vệ sĩ mặc đồ đen. Hai người đàn ông to lớn mặc một bộ đồ vest màu đen, cạo đầu húi cua tiêu chuẩn, ngoài ra còn đeo kính đen khốc huyễn, một bên tai còn đeo tai nghe liên lạc dạng lò xo. Địch Thần chỉ có linh kiện là một cái kính đen mang vào là mù, chợt cảm thấy rất mất mặt.

“Mời vào trong.” Vệ sĩ đứng ở cửa thấy Cao Vũ Sanh thì đưa tay mở rộng cửa, bị Địch Thần cướp trước một bước. Địch Thần đưa tay đẩy cửa ra, bước một bước vào trước, ngăn cửa tự động đóng lại rồi để cho Cao Vũ Sanh đi vào, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng hoàn cảnh bên trong.

Trong phòng có hai người, ngoại trừ người cha Cao Chấn Trạch đã gặp lần trước ở nhà họ Cao, thì bên phía tay trái còn có một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời trang.

Bước chân của Cao Vũ Sanh dừng lại, nhíu mày nhìn về phía cô gái không quen ngồi bên cạnh Cao Chấn Trạch.

Uây, đây đúng là chuyện quan trọng thật. Địch Thần muốn huýt sáo một cái, nhưng hoàn cảnh này không thích hợp lắm nên ráng nhịn xuống.

“Vũ Sanh, đây là con gái của chú Chu đổng sự trong công ty, Chu Lâm Na. Hôm nay vừa vặn gặp nên cũng đưa con bé đến đây. Con bé mới du học từ Mỹ về, hẳn sẽ có tiếng nói chung với con.” Cao Chấn Trạch giới thiệu một câu, chỉ về chỗ bên cạnh cô gái, ý nói Cao Vũ Sanh đến đó ngồi.

Cao Vũ Sanh đứng im không nhúc nhích.

Địch Thần nhịn cười giật giật lông mi với hắn, từ từ đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Cao Vũ Sanh không nói một lời ngồi vào bên phải cha mình, cách xa xa một chút, lễ độ gật đầu một cái: “Cao Vũ Sanh.”

Mở màn có chút lạnh nhạt, Chu Lâm Na cũng không chú ý lắm, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp gợi cảm vẫn cười vui vẻ từ đầu đến cuối: “Anh có thể gọi em là Lena, nghe nói anh tốt nghiệp ở đại học M à, anh có biết bên hỗ trợ kỹ thuật của Cửu Dật ở Mỹ không? Bọn họ thần bí thật, em vẫn muốn đến nhưng chẳng biết ở đâu.”

Nghe nói trung tâm kỹ thuật chế tạo xe hơi Cửu Dật là do nước Mỹ đầu tư. Nhưng phần lớn cao tầng Cửu Dật cũng chưa từng đến chỗ hỗ trợ kỹ thuật này. Mặc dù Cửu Dật là sản phẩm xe trong nước, nhưng tính năng máy móc không thua xe ngoại nhập chút nào, thậm chí còn có một ít chức năng nhỏ đặc biệt mà những xe hạng sang khác cũng không có.

“Không biết.” Cao Vũ Sanh lạnh nhạt lên tiếng, lấy khăn lông nóng người phục vụ đưa đến lau lau tay, nhìn về phía cha Cao ngậm xì gà, “Gọi con đến đây là có chuyện gì?”

Cao Chấn Trạch lấy xì gà chưa cắt đầu trong miệng ra: “Con nói gì thế, không có chuyện gì thì không thể gọi con đến cùng ăn một bữa với ông già này được à.”

“Là tự cha nói “Có việc cần bàn” mà, không nói đến chỉ để dùng cơm.” Cao Vũ Sanh nhìn thẳng cha mình, nề nếp lặp lại nguyên xi câu nói của ông.

Lão Cao tiên sinh một lát cũng không nói gì.

“Gian này là do em đặt trước, nghe nói chú muốn gặp anh nên tự chủ trương đến đây.” Chu Lâm Na lúng túng nở nụ cười một chút, ra hiệu ý nói phục vụ có thể bắt đầu, “Mang đồ ăn lên đi.”

Bầu không khí hơi hoà hoãn chút, trước mặt người ngoài thì không tiện phát tác, Cao Chấn Trạch cũng chỉ có thể thành thật trả lời con trai vô cùng nghiêm túc: “Tuần này sẽ tổ chức buổi họp báo ra mắt xe thể thao Cửu Dật, con đi cắt băng với Lâm Na đi.”

Đường lối xe hạng sang lúc trước của Cửu Dật bị người chọc thủng, từ đó vẫn không thể nào thoát khỏi ấn tượng “Sản phẩm xe trong nước quê mùa.” Bây giờ Cửu Dật đưa ra sản phẩm xe thể thao đầu tiên, ý muốn tiến quân vào thị trường người trẻ tuổi, mấy người lớn tuổi mặt già như trái quýt trong hội đồng quản trị đi cắt băng thì có chút không thích hợp.

Đương nhiên, chuyện này còn có ý khác. Cao Chấn Trạch là người nắm quyền thực tế của Cửu Dật đã nhiều năm như thế, bên ngoài vẫn luôn suy đoán xem ông sẽ giao gia nghiệp cho ai, lúc này lại để cho Cao Vũ Sanh tham dự thì khá là vi diệu.

Mắt Chu Lâm Na lộ ra hiểu rõ, lại nhiệt tình thêm vài phần với Cao Vũ Sanh: “Đây là lần đầu em tham gia hoạt động thế này, cũng không quen lắm, còn phải nhờ anh Vũ Sanh đưa em theo.”

“Con không đi.” Cao Vũ Sanh không hứng thú với chuyện này lắm, đã nói với Địch Thần là cuối tuần này cùng ra ngoài chơi.

Bầu không khí trong phòng lạnh lẽo, ngoài phòng lại khí thế ngất trời, đương nhiên, là tự Địch Thần khí thế ngất trời. Trên hành lang ngoài cửa có ghế kiểu phục cổ, anh liền tuỳ ý ngồi ở trên, cầm chút đồ ăn vặt miễn phí ở đây nhai rộp rộp, giao công việc canh gác cho hai anh vệ sĩ đứng cửa kia.

Hai vệ sĩ áo đen vô cùng không quen nhìn đức hạnh này của anh, liếc nhìn nhau, tuân theo quy tắc nghề nghiệp tiếp tục giữ nguyên trạng thái lãnh khốc. Mãi đến khi Địch Thần ăn xong đồ ăn vặt rồi lại còn tính gọi thêm tôm càng mới không thể nhịn được nữa: “Anh thuộc công ty nào?”

Nhìn không chuyên nghiệp như thế, mới có thời gian ba mươi phút ngắn ngủi mà đã vi phạm biết bao nhiêu quy tắc nghề nghiệp rồi.

Địch Thần nghe nói ở đây không có tôm càng cũng liền thôi, lại lấy một dĩa đồ ăn vặt: “Tôi? Hải Báo Đặc Chủng.” Bọn họ cũng không tính là công ty kinh doanh chính quy gì, đằng sau còn có hai chữ “Gia Chính” nữa, nhưng nói ra cũng xuôi tai nên chỉ nói thế thôi.

“Bộ đội Đặc chủng Hải Báo (1)?” Hai vệ sĩ kinh ngạc một chút, bộ đội đặc chủng Hải Báo chính là đội thủy quân lục chiến nước Mỹ, bên trong đều là tinh anh. Cái tên lưu manh này mà là bộ đội đặc chủng xuất ngũ? Thấy thế nào cũng không giống.

(1) Hai người tưởng là Hải quân SEAL của Mỹ.

Thấy hai người hiểu sai như thế, Địch Thần cũng chẳng giải thích thêm gì, nói khoác chẳng ngượng gì lên tiếng: “Ừm.”

“Vậy sao anh lại lưu lạc đến độ làm vệ sĩ, không phải nên đi bảo vệ tổng thống gì đó sao?” Hai người bị thái độ bình tĩnh tự nhiên của anh lừa, ngẫm lại trước đây Cao Vũ Sanh đã từng học ở Mỹ, có lẽ thật sự là như thế.

“Hây, cũng đâu phải cơ quan tình báo gì, hàng năm trong quân đội có bao nhiêu người xuất ngũ, đâu có thể đến phiên tôi bảo vệ tổng thống.” Mắt Địch Thần cũng không chớp mà nói bậy, “Hơn nữa lúc đi đánh nhau tôi cũng bị thương, thị lực không bằng trước đây, lúc trước mười bước giết một người ngàn dặm không sót ai. Bây giờ không thể dùng súng, là một phế vật, chỉ có thể làm một vệ sĩ nhỏ thôi.”

Nói đến độ tuyệt vời như thế, Địch Thần cũng có một loại cảm giác tang thương của cao thủ ngồi xem thế sự chìm nổi.

Hai vệ sĩ chính quy bỗng nhiên sinh ra cảm tình kính nể.

Đang trò chuyện vớ vẩn, Chu Lâm Na trong phòng đi ra hóng mát, đoán chừng là hai cha con đang nói chuyện nên cô cũng rất có ánh mắt đi ra ngoài một lát. Giày gót nhọn giẫm trên mặt đá cẩm thạch thuỷ mặc, phát ra tiếng cạch cạch, hai vệ sĩ đứng ngoài cửa không tự chủ được đứng thẳng người.

“Anh là trợ lý của Cao Vũ Sanh à?” Chu Lâm Na mở túi nhỏ xinh đẹp làm bằng tay, lấy một ví tiền ra.

“Vệ sĩ.” Địch Thần lấy kính đen ra đeo để chứng minh thân phận của mình.

“Vệ sĩ?” Chu tiểu thư quan sát anh từ trên xuống dưới, lại nhìn hai người đứng ở cửa một chút, làm ra một biểu tình điển hình của Mỹ —— mở to hai mắt gật đầu, lấy hai tờ tiền từ trong ví ra đưa cho Địch Thần, “Được rồi, vệ sĩ tiên sinh, hỏi anh chuyện này, Cao Vũ Sanh có bạn gái không?”

Địch Thần không nhận chút tiền này, khoanh tay dựa trên cây cột trong hành lang: “Tiểu thư, đây là việc riêng tư của cố chủ, không thể trả lời.”

Cuối cùng cũng có chút bộ dáng của vệ sĩ chuyên nghiệp, hai người canh cửa vô cùng vui mừng, không hổ là tiền bối xuất thân từ SEAL!

Chu Lâm Na lại lấy một xấp ra.

Địch Thần nhận lấy: “Theo tôi được biết là không có.”

Anh em vệ sĩ canh cửa: “…”

“Vậy thì có người trong lòng không?” Chu tiểu thư lại hỏi.

“Không biết.” Cẩn thận suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian này quả thực không có nghe Cao Vũ Sanh nhắc tới cô gái nào cả. Nhưng thật ra người thích em ấy không ít, thậm chí còn có người điên khùng tìm tà giáo đến giết em ấy.

Hỏi cũng bằng chẳng hỏi, nhưng Chu Lâm Na dường như rất hài lòng với câu trả lời của Địch Thần, cười cười quay về nhã gian.

Địch Thần nhét tiền vào trong túi, không hề ngượng ngùng tiếp tục cạp đồ ăn vặt.

Hai vệ sĩ kinh ngạc đến ngây người với hành động này của anh, tuy rằng Chu tiểu thư hỏi thăm về việc không quan trọng gì mấy, mục đích thật sự cũng chỉ là muốn Địch Thần nhắn nhủ hảo cảm cho Cao Vũ Sanh mà thôi. Nhưng đây đối với bản thân vệ sĩ mà nói là tuyệt đối không thể nhận tiền của người khác. Chỉ cần nhận là không nói rõ được. Ai lại sẽ giao mạng mình cho một vệ sĩ nhận hối lộ bảo vệ chứ?

Cơm nước xong về nhà, Địch Thần giao xấp tiền kia cho Cao Vũ Sanh trên đường đi: “Vị Chu tiểu thư kia hỏi anh xem em có bạn gái chưa, anh thấy tin này rất đáng tiền nên phải thu nhiều chút.”

Cao Vũ Sanh không để ý tới anh, tuỳ anh nhét tiền vào túi xách của mình.

“Cô gái kia khí chất cũng được lắm, chỉ là miệng hơi rộng chút, dễ làm cho con nít sợ.” Địch Thần kéo cái gương của ghế phó lái xuống, học theo biểu cảm của Chu tiểu thư ở Mỹ về, trừng mắt há miệng, cứ thế tự chọc người mình.

“Ừm.” Cuối cùng Cao Vũ Sanh cũng trả lời một câu.

“Hầy, làm sao có thể nói cô gái nhà người ta thế chứ?” Địch Thần ác nhân cáo trạng trước, nhìn Cao Vũ Sanh liếc mắt trừng anh, cười ha ha, “Cô ấy không hỏi anh thì anh cũng chẳng để ý là em đã đến tuổi có thể có bạn gái rồi đấy. Sao, không tìm một người bạn gái à?”

Trong mắt Địch Thần, người nhỏ tuổi hơn anh thì được xem là bạn nhỏ. Lúc biết Cao Vũ Sanh chính là Tiểu Thiên Tứ thì tầng kính lọc này lại càng không ngừng dày thêm, sắp quên mất Cao Vũ Sanh đã là người trưởng thành.

Cao Vũ Sanh nghe nói như thế, không hiểu sao có chút phiền não: “Vậy tại sao anh lại không tìm?”

“Anh thì tìm cái gì? Anh là cái dạng gì em cũng không phải không biết, chỉ hại người khác thôi.” Địch Thần dựa vào ghế ngồi, nhìn ánh đèn đường trong thành phố. Hàng vạn ngọn đèn trong thành phố nối thành một mảnh với sao trên trời, đặt mình trong bóng tối này, không khỏi sinh ra vài phần cảm giác thê lương cô độc tha hương.

“Anh là dạng gì chứ?” Cao Vũ Sanh nhíu mày, không thích anh nói như vậy.

“…” Địch Thần suýt nữa bị sặc nước miếng, chút thương cảm mới trồi lên bỗng nhiên bị lời này thổi bay mất, “Quái vật đó, Địch Kiến Quốc cũng không dám cho anh kiểm tra gen, sợ bị phòng thí nghiệm nhìn thấy.”

“Anh không phải là quái vật.” Cao Vũ Sanh nói từng chữ, nói rất là nghiêm túc, “Là siêu nhân.”

Là siêu nhân cứu vớt hệ ngân hà từ trên trời xuống.

Cõng Địch Mông Mông lúc chờ ở nhà trẻ đã ngủ về, cô giáo nói bé đã ăn cơm tối nên lau qua cái rồi nhét vào chăn, bớt đi phiền phức dỗ ngũ.

Tâm tình Địch Thần cực tốt nằm trên sô pha gửi tin nhắn cho luật sư Bạch, chân thành mời anh ta ra gặp mặt, luật sư Bạch vẫn chưa trả lời thì lại nhận được tin nhắn từ ông chủ của “Hải Báo Đặc Chủng Gia Chính” trước.

[Chu Đại Bàn: Gần đây chú ra ngoài để ý chút, có người muốn giết chú.]

Chu choa! Đã bao nhiêu năm Địch Thần chưa được nghe những lời này, hăng hái bừng bừng hỏi có chuyện gì xảy ra.

[Chu Đại Bàn: Tự mình lên mạng đọc đi, người nhà kia lại tác yêu, nói chú ăn hiếp quần thể yếu thế.]

Địch Thần mở trang mạng xã hội lên, tuỳ tiện kéo một cái, đúng là thật, mẹ của Tiểu Bàn lại đăng bài mới. Sau bài đăng [Thật đáng sợ! Thầy giáo nhà trẻ sơ ý giao trẻ cho người lạ], giờ lại có tập chấn động tiếp theo [Thật hoang đường! Thầy giáo nhà trẻ có người đứng sau uy hiếp người thân của người bị hại.]

Mẹ của Tiểu Bàn cũng biết mình đuối lý, không nói về việc Địch Thần đưa nhầm trẻ nữa mà là đăng đoạn ghi âm ngắn cuộc trò chuyện giữa bà ta và Địch Thần. Đoạn trước không có, chỉ có nửa đoạn sau nói về việc tính sổ.

Vốn nhiệt độ của chuyện này đã xuống, nhưng cái này lại khiến cư dân mạng bùng nổ.

[Con người ta đã mất tích rồi, còn họa vô đơn chí, có phải là người hay không thế!]

[Không có thiên lý, làm sai lại còn dám uy hiếp người bị hại? Người kia là ai thế, lớn lối như vậy!]

[Có người nói trong nhà có người làm ở Bộ Giáo dục, người chống lưng đúng là ghê gớm thật, nhà trẻ dựa vào quan hệ của anh ta mới có thể lấy được giấy phép.]

[Sao tôi lại nghe nói là có người nhà làm trong Văn phòng Công an.]

[Không phải nói là tình nhân của hiệu trường nhà trẻ hả? Người chống lưng ghê thế mà cũng phải đi ngủ với bà cô à?]

Phía dưới càng nói càng khó nghe, dân tình xúc động, hôm trước Địch Thần tạm thời kiềm chế lại không tính thịt người, lần này lại muốn ra tay thịt người thật. Nhưng là tin tức thật sự của Địch Thần cũng không bị điều tra ra, thứ nhất là anh không mua nhà nên sẽ không dễ dàng bị mấy người môi giới vô lương bán đứng, thứ hai là từ nhỏ anh đã được Địch Kiến Quốc luyện cho thói quen nghiêm ngặt tự bảo vệ thông tin của mình. Tra tới tra lui, chỉ tìm được mấy tấm hình, đưa ra rồi cũng nhanh chóng bị trang web xoá đi.

Náo loạn nửa ngày, chuyện này càng lố hơn, đã có không ít người báo cảnh sát, yêu cầu cảnh sát trừng phạt nghiêm khắc lưu manh dám cả gan uy hiếp cả nhà Tiểu Bàn.

Nhưng cảnh sát của khu biết chuyện này như thế nào, bị nhà Tiểu Bàn làm phiền muốn chết, trực tiếp phái hai cảnh sát đến bệnh viện khuyên mẹ Tiểu Bàn đừng tác yêu nữa.

“Cuối cùng là ai làm mất cháu thì chính cô tự biết, thầy giáo Địch người ta không so đo lại còn giúp tìm Tiểu Bàn. Các người không xin lỗi người ta thì cũng thôi đi lại còn nháo, chuyện chưa xong à? Muốn nổi tiếng đúng không?” Anh cảnh sát trẻ tuổi nhìn không được nữa, nói ra bắt đầu khó nghe.

Bà Tiểu Bàn nằm trên giường hừ một tiếng: “Tôi bị người ta đánh vào đầu mất trí nhớ, cũng đâu cố ý oan uổng cậu ta, là tự cậu ta nhớ không rõ. Bây giờ cả nhà chúng ta đã thế này mà cậu ta còn uy hiếp con dâu tôi.”

“Mẹ, cái này cũng không trách mẹ được.” Mẹ Tiểu Bàn thần kỳ tha thứ hành vi ném mất cháu của mẹ chồng, mẹ chồng con dâu hai người ôm nhau khóc rống.

Cảnh sát: “… Được rồi, các người thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế đi, tôi chỉ khuyên các người thu liễm một chút. Bây giờ vụ án này đã giao cho đồn công an thành phố, bên họ có tài khoản mạng xã hội riêng, sau này lúc công bố tình tiết vụ án thì mấy người cũng chẳng hay ho gì đâu.”

Không thể nói được người u mê không tỉnh, chỉ có thể nói cho biết hậu quả.

Cô út bên cạnh im lặng không lên tiếng lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, dùng tài khoản của mình đăng một status.

[GYS Là Chồng Tôi: Chào mọi người, tôi là cô của bạn nhỏ Tiểu Bàn Vương Tử Kiếm đã mất tích, tôi muốn nói rõ một chút về status trước đó đăng trên Weibo của chị dâu tôi. Đồn công an đã tra rõ là bà nội của Tiểu Bàn nửa đường té xỉu nên mất trí nhớ, quên mất mình đã đón cháu mới có thể hàm oan cho thầy giáo nhà trẻ. Chuyện này không có quan hệ gì với thầy giáo cả, lúc nãy cảnh sát cũng mới đến để hoà giải, mong mọi người đừng mắng người nữa.]

Buổi chiều mới đăng, đến tối thì vặn ngược lại, quần chúng ngồi cắn hạt dưa vội vàng như ngựa không ngừng vó câu chạy đến tiếp tục xem náo nhiệt.

[Vậy mà là bà nội làm mất, cái này đảo ngược mạnh quá!]

[Tôi đã nói mà, nếu như là thầy giáo nhà trẻ làm mất thì sao đến giờ còn chưa kiện anh ta mà lại lên mạng mắng tới mắng lui.]

[Cho dù là thế thì thầy giáo này cũng chẳng tốt lành gì. Thật ra anh ta vì chăm sóc con mình mà mới đến làm. Nghe nói con của anh ta cũng đi học ở nhà trẻ kia, anh ta chỉ coi con mình thôi, chẳng thèm để ý đến những đứa trẻ khác.]

[Tôi nghĩ tin tức này thật giả vẫn phải xem lại, tài khoản này không được chứng thực.]

[Chắc là thầy giáo buôn người tự tẩy trắng cho mình đó mà, thấy có người muốn đánh anh ta nên sợ quá chạy ra nói bậy.]

[Ai u ai u, té xỉu, mất trí nhớ, cẩu huyết như thế là đang viết phim thần tượng đó hả? Nhà người ta cũng cửa nát nhà tan rồi lại còn ở đây ăn bánh bao nhân thịt người, phi!]

Cuối cùng vẫn cứ rùm beng.

Tin tức trên mạng đều đến từ lời nói của người khác, khiến cho bản thân sự việc khó phân biệt thật giả, mọi người bắt đầu chỉ nguyện ý tin vào cái mình tin, về phần chân tướng của sự việc thì đã không quan trọng từ lâu.

Địch Thần thấy đau cả đầu, tìm nửa ngày cũng không tìm được người muốn đánh anh trong truyền thuyết, cuối cùng lại tìm được người có hình mình.

[Có hình chụp của thầy giáo nhà trẻ đây, nhiều tấm rõ lắm.]

Hình của anh đã bị trang web tháo rồi, mọi người chỉ có thể âm thần gửi nhau, theo lý thuyết chỉ có tấm kia thôi, sao người này lại có nhiều tấm được chứ? Xuất phát từ hiếu kỳ, Địch Thần đăng kí một tài khoản clone gửi tin nhắn, đối phương lại gửi một dãy số trong phần mềm trò chuyện để cho anh add vào.

Địch Thần thấy có chút sai nhưng vẫn add vào, đối phương lại gửi đến một cái tin nhắn thần bí hề hề.

[Chào bạn, mời đưa một tệ lì xì, tôi sẽ cho bạn xem thử trước, hài lòng lại gửi tiếp.]

Vậy mà còn có vụ buôn bán nữa à? Địch Thần bị tức đến cười, gửi một tệ qua, đối phương lập tức gửi đến hình gì đó, mở ra xem, thế mà lại là một video.

Một nữ sĩ mặc đồ mát mẻ nằm trên giường lớn màu trắng, sắc mặt thống khổ từ chối một người đàn ông xấu vô cùng: “Đừng mà, a, tôi muốn chết!”

Điện thoại không tắt âm, tiếng kêu của vị nữ sĩ này lại rất lớn, Địch Thần luống cuống tay chân tắt đi, nhìn xung quanh một chút sợ bị bạn nhỏ trong nhà nghe thấy, vừa nghiêng đầu liền đối mặt với Cao Vũ Sanh mang trái cây đến cho anh.

Trong một lúc nhìn nhau không nói được gì.

Loại đồ này à, cùng xem với anh em tốt thì cũng chẳng có gì, chỉ là bị Cao Vũ Sanh bắt gặp thì không hiểu sao lại sinh ra cảm giác ngượng ngùng. Chắc là kiểu lương tâm bất an làm hư bạn nhỏ ha? Địch Thần lừa mình dối người nghĩ, nhận trái cây nhếch miệng cười: “A ha hề hề, có muốn cùng xem không?”

Cao Vũ Sanh đỏ tai, đứng dậy đi về phòng ngủ: “Tự anh xem đi.”

Địch Thần gãi gãi đầu, ôm đệm dựa lộn mèo trên sô pha, xấu hổ đến độ muốn chui đầu vào trong lồng gà ở sân sau. Ở phòng khách ngây ngô đến nửa đêm mới giả bộ mình đã xem xong rồi, đoán chừng cũng đã đến lúc mới đi về phòng ngủ chính ngủ.

Cao Vũ Sanh cảm giác được bên người có người ngủ, giấc ngủ nông lại bước vào trong tầng ý thức sâu hơn trong nháy mắt, yên tâm ngủ đến thơm ngọt.

Giường lớn mềm mại màu trắng, mênh mông vô bờ, dường như cỡ nào cũng không hết. Hắn thất thểu đi về phía trước thì bỗng nhiên nhìn thấy cha mình. Trong mơ không thấy rõ mặt, nhưng hắn biết đó chính là Cao Chấn Trạch, ông ấy nhét một cô gái xinh đẹp vào lòng hắn, ồm ồm nói: “Con cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một đối tượng thành gia lập nghiệp! Cha thấy Chu Lâm Na rất thích hợp, cô bé là con gái một, cưới cô bé này thì sau này chút cổ phần đó của công ty cũng sẽ là của con.”

Cao Vũ Sanh chậm chạp cúi đầu nhìn về phía người trong lòng, cô gái xinh đẹp quấn lên hắn: “Vũ Sanh, sau này ta sẽ là mẹ của con. Đừng khóc, không cần tìm mẹ, ta mới là mẹ con!” Khuôn mặt mơ hồ như lột một lớp mặt nạ trắng hếu, lúc rớt xuống lại bỗng biến thành mặt của mẹ kế.

“A!” Hắn hung hăng đẩy người trong lòng ra, đáng tiếc mặt đất chỗ này mềm mại quá, căn bản là không làm bà ta đau được, bà ta còn đang nhìn mình cười chế giễu. Lòng tràn đầy lệ khí lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể kéo người ta lên ném đi rất xa, xoay người bước nhanh chạy về phía xa.

Mặt đất mềm mại quá, dùng hết sức cũng chẳng chạy được xa mấy, một bước giẫm sâu xuống dưới bỗng ngã xấp xuống. Lần này lại không rơi vào lớp bông vải vô tận mà là đụng trúng một cơ thể cứng mềm vừa phải, xúc cảm rất tốt.

Theo bản năng ôm chặt, chỗ này chỗ nào cũng có bẫy rập quỷ mị, cơ thể mang theo cảm giác quen thuộc này an ủi hắn rất lớn, ôm thật chặt cơ thể đó thế nào cũng không chịu buông tay.

“Ngoan, đừng ôm chặt thế.” Người nọ thấp giọng nói, trong lời nói còn mang theo chút hài hước, giống như đang cười hành vi con nít của hắn.

“Của tôi, của tôi, ai cũng không được cướp đi.” Cao Vũ Sanh chỉ còn lại có một ý niệm như thế trong đầu.

“Đừng mà, a, tôi muốn chết…” Người nọ giãy giụa yếu ớt trong lòng hắn, trên cái cổ trắng nõn đầy mồ hôi, Cao Vũ Sanh bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc, xích lại gần muốn nhìn rõ mặt của người đó.

Trong sương mù dày đặc, nhìn không rõ lắm, nhưng đây chính là người hắn đã vẽ trên giấy cả ngàn lần, thốt lên: “Ca ca!”

Cao Vũ Sanh giật mình tỉnh giấc trong nháy mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, xua đi giấc mơ khó xử kia. Người bên cạnh nửa đè lên hắn, ngủ đến không có chút hình tượng nào. Địch Thần như một con mèo có tư thế ngủ kỳ ba, đầu nghiêng về một bên tay chân xoè ra khắp giường, móng vuốt còn không quên ôm lấy đồng bạn bên cạnh.

Cảm giác được cơ thể mình có chút gì đó không đúng, Cao Vũ Sanh giơ một tay lên che ngang mắt: “Đúng là điên rồi.”

Tác giả:

Sau khi anh Thần tỉnh lại: Ơ sao ổ chăn này ướt ướt nhể, Thiên Tứ đái dầm à?

/Hết chương 42/

Tư thế ngủ của Địch Thần

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN