Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 52


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Địch Thần thấy Phương Sơ Dương không để ý đến mình, liền thức thời không đuổi theo.

“Chắc là đang phá án.” Cao Vũ Sanh đi tới, nhỏ giọng nói.

“Kệ nó đi.” Địch Thần khoát khoát tay, xoay người đi đến cốp xe lấy đồ đạc ra. Phần lớn đồ đạc đều nằm trên chiếc xe vận tải phía sau, đồ đạc quý giá thì để trong xe Cao Vũ Sanh.

Địch Thần hít ô-xy một cái, dễ dàng ôm được hai thùng máy tính bàn, giống như là ôm hai thùng không vậy.

“Ây da ây da, mau đưa tôi một cái.” Thư ký Trịnh chạy nhanh đến ôm phụ. Người khác không chú ý đến Địch Thần đeo khẩu trang, nhưng mà hắn liếc mắt là nhận ra được, đây chính là tiểu tình nhân vệ sĩ ca ca học xúc đất của Cao tổng đó.

“Không cần đâu, cậu ôm không được đâu.” Địch Thần liếc mắt nhìn thư ký Trịnh mặc đồ vest đi giày da một cái, nhanh chóng bước qua hắn, đặt máy tính lên trên bàn quyên tặng đã được viện phúc lợi chuẩn bị sẵn. Trên bàn có trải vải nhung màu xanh, chỉ là có chút cũ, có nhiều chỗ còn không có nhung.

Cái này có thể thấy rõ, viện phúc lợi này còn nghèo hơn hai chỗ ở khu trung tâm và khu Tân Thành rất nhiều.

Sân không rộng lắm, có hàng rào sắt vây quanh, trên đất là nền xi măng lồi lõm, trong những cái kẽ còn có cỏ mọc. Hướng Tây có một sân cát dùng để chơi đùa, cát cũng không đầy lắm; hướng Đông thì toàn dây phơi quần áo, có cái là bằng dây sắt, có cái thì bằng vải. Nhóm tình nguyện của công ty Tiêu Điểm làm việc ở đây hơn nửa ngày, dọn sạch một đống đồ mặc, vớ, đệm chăn của các bé treo đầy trên dây treo quần áo và cả cỏ dại.

Cao Vũ Sanh đứng ở cổng, yên lặng nhìn mấy chữ “Viện Phúc Lợi Cao Viễn” rỉ sét loang lổ trên cổng sắt, nhìn rất lâu.

“Vũ Sanh, em đến nhìn cái này này.” Ở bên ngoài thì Địch Thần không gọi nhũ danh của hắn, lại sợ người khác nhận ra anh là vệ sĩ thấy việc nghĩa hăng hái làm nên cũng không dám hét gọi Cao tổng.

Cao Vũ Sanh nghe thấy anh gọi mình, lạnh lùng trên mặt cũng tan đi, nhấc chân đi đến.

Bên ngoài hàng rào sắt có treo bảng thông tin. Hễ là đứa bé nào sắp được nhận nuôi thì phải đính kèm ảnh chụp và tin tức thông báo chung về đứa bé đó, thông báo chung qua một thời hạn nhất định thì mới có thể làm thủ tục.

Những đứa bé trên bảng thông tin này cũng có sự khác nhau rất lớn với những đứa trên bảng thông tin của khu trung tâm. Những đứa bé ở trên bảng thông tin của khu trung tâm, cơ bản là không có khuyết điểm lớn gì, còn có mấy đứa bé rất xinh đẹp. Nơi này thì hầu hết là dưa vẹo táo nứt, có đứa đã trải qua phẫu thuật khiến cho ngũ quan không cân đối, có đứa miệng méo mắt lé trí lực có chút vấn đề, còn có một đứa bị ghi là có bệnh tật nặng.

“Điều kiện trong viện phúc lợi có khác nhau thì cũng có thể hiểu, nhưng chất lượng trẻ em cũng có sự khác nhau à?” Một tay Địch Thần khoác lên trên vai Cao Vũ Sanh, lại gần tai hắn nhỏ giọng nói.

“Ừm, viện phúc lợi có điều kiện kém thì số lượng trẻ em đưa đến cũng ít, cho nên xác suất nhận được trẻ em khá khoẻ mạnh liền nhỏ đi.” Cao Vũ Sanh nghiêm túc phân tích một chút về vấn đề xác suất của thị trường cho anh.

Địch Thần cười xoa xoa vai hắn: “Anh chỉ thuận miệng nói bậy chút thôi, em không cần phải trả lời nghiêm túc như thế đâu.”

“Anh hỏi gì thì em cũng sẽ nghiêm túc trả lời hết.” Cao Vũ Sanh nghiêng đầu nhìn anh.

Mặt trời lặn về hướng Tây chiếu lên khuôn mặt tuấn tú có ngũ quan lập thể, khiến trong đôi mắt đẹp đó có ảnh sáng nho nhỏ. Trong nháy mắt, Địch Thần bỗng nhiên không biết nói gì cho phải, giơ một ngón tay lên gãi gãi mặt: “Khụ…”

“Hoan nghênh hoan nghênh, xin lỗi, vừa nãy có một đứa bé bỗng nhiên phát bệnh nên ra đón chậm.” Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ vest cũ cũ vội vội vàng vàng chạy đến từ trong sân, bắt tay với Cao Vũ Sanh, “Vị này chính là Cao tổng đúng không, tôi là Lộ Trường Hoa, viện trưởng của cô nhi viện Cao Viễn.”

“Tôi thấy giới thiệu về viện trưởng ở kia không phải là ông.” Địch Thần chỉ vào cột tuyên truyền kế thông báo chung, chỗ đó có dán hình viện trưởng là một cụ già tóc trắng xoá.

“A, người đó là cha tôi, ông ấy qua đời mấy năm trước rồi. Tôi vốn làm nghề khác, nhưng cha tôi lại lo lắng về cô nhi viện này nên giờ tôi đảm nhiệm thay cho ông ấy.” Lộ Trường Hoa cười chua xót, đôi chân đeo đôi giày bung keo câu câu nệ nệ quay đầu gọi thầy cô giáo bên trong dẫn bọn nhỏ ra ngoài.

Hiện tại, trong cô nhi viện Cao Viễn, những đứa bé có thể tự mình đi được thì có khoảng mười mấy đứa, còn lại thì nhỏ quá, hoặc là mắc tật bệnh nặng nên không xuống giường được. Những đứa nhỏ, những người giúp đỡ và viện trưởng, cùng các nhân viên của công ty Tiêu Điểm đứng trước bàn quyên tặng chụp một bức hình chung. Lúc đầu viện trưởng Lộ tính dùng một tấm biểu ngữ viết các loại như “Cảm ơn Công ty Bản đồ Tiêu Điểm đã quyên tặng” gì đó, nhưng bị Cao Vũ Sanh từ chối.

“Chúng tôi đến giúp một tay chứ không phải đến để gây thêm phiền toái.” Cao Vũ Sanh nói nhân viên mang giúp đồ vào.

Viện trưởng Lộ rất cảm kích, dẫn mọi người đi tham quan.

“Sao ở đây khác với chỗ bên khu trung tâm vậy?” Địch Thần sờ tấm bảng đen tróc sơn trong phòng học cho bọn trẻ, nhịn không được hỏi.

“Ai, về những đứa trẻ không có mẹ thì nói rất dài dòng.” Lộ Trường Hoa dọn mấy băng ghế rồi mời bọn họ ngồi, “Khu trung tâm đó lệ thuộc trực tiếp với thành phố, đương nhiên là tài chính đầy đủ. Chúng tôi thuộc về khu Nam Thành, tình trạng khu này như thế nào thì mọi người cũng biết rồi đó, huống chi còn là nửa đường nhặt được, căn bản là không được coi trọng.”

“Tại sao gọi là nửa đường nhặt được?” Thư ký Trịnh hiếu kỳ hỏi.

“Trước đây cô nhi viện này là một doanh nghiệp nhà nước, xem như là nửa công lập nửa tư nhân. Sau đó thì doanh nghiệp đó phá sản, bị khu lấy đi, đổi thành tên như bây giờ.” Viện trưởng Lộ lấy album cho bọn họ xem.

Lúc đầu tiên thì tên là “Cô Nhi Viện Cao Viễn,” cổng lớn thì cơ bản không thay đổi gì. Trước đây có tường xi măng cao, sau đó vì hưởng ứng chính sách phủ xanh của thành phố nên đổi thành hàng rào sắt. Lão viện trưởng, cha của Lộ Trường Hoa, là một ông lão mặt mũi hiền lành, năm nào cũng chụp hình chung với tụi nhỏ.

Lật từng năm từng năm, lão viện trưởng ngày càng gầy gò đi theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, tấm hình cuối cùng thì gầy sụp đi nhưng trên mặt vẫn là nụ cười hiền lành như cũ.

“Cha tôi mắc bệnh ung thư đã qua đời, lúc sắp chết vẫn không yên tâm, nói tôi tiếp nhận. Thật ra tôi là đứa trẻ mà cha tôi nhận nuôi, cho nên tôi cũng họ Lộ, nhặt được ở ven đường.” Lộ Trường Hoa cười nói.

Những đứa trẻ trong viện mồ côi này, ngoại trừ những đứa đã có tên sẵn thì những đứa khác đều mang họ Lộ.

“Lão tiên sinh đúng là một người thương người.” Thư ký Trịnh cảm động không thôi.

“Tôi có thể chụp hình không?” Cao Vũ Sanh chỉ vào hình chụp trên album, hỏi viện trưởng.

“Đương nhiên là có thể.” Lộ Trường Hoa không ngại xua tay, nói Cao Vũ Sanh cứ thoải mái chụp.

Địch Thần nhìn hắn nghiêm túc dùng điện thoại chụp lại từng tấm, có chút kinh ngạc: “Em bắt đầu có hứng thú với những tấm hình cũ từ bao giờ thế?”

“Em vẫn luôn có hứng thú với ảnh chụp và hội hoạ mà.” Cao Vũ Sanh chụp hết album rồi đưa trả cho viện trưởng.

“A, đúng rồi.” Địch Thần nhớ tới triển lãm hình chụp trời đêm lần trước, còn có phòng vẽ tranh vẫn đang khoá kia.

“Cao tổng của chúng tôi rất thích nghệ thuật, thích nhất là bầu trời sao.” Thư ký Trịnh cười nói chuyện với viện trưởng Lộ, trước mặt bỗng nhiên có một ly nước đưa tới, anh ta vội vã ngẩng đầu nhìn sang, “Cảm ơn… A!”

Một câu cảm ơn còn chưa nói xong thì đã biến thành tiếng kêu sợ hãi.

Người rót nước là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi, trên mặt có sẹo bỏng rất nặng, nhìn có hơi đáng sợ. Thấy mình hù doạ thư ký Trịnh, khom lưng xuống, trong miệng có tiếng “Ô ô” vang lên.

“Xin lỗi, lúc còn bé nó bị bỏng ảnh hưởng đến giọng nói, nên giờ không nói được nữa.” Viện trưởng Lộ nhanh chóng giải thích. Đứa trẻ này bị bỏng từ lúc rất nhỏ, người nhà chữa trị đơn giản rồi ném tới trước cửa của cô nhi viện.

“Ai nha, này có gì đâu mà xin lỗi.” Thư ký Trịnh rất ngượng ngùng.

Thiếu niên bị bỏng cúi đầu, lại rót nước cho bọn Địch Thần. Địch Thần tuyệt không sợ gương mặt đó, cười ha hả nói: “Đàn ông có sẹo mới đẹp trai nha, lúc anh mười mấy tuổi ra ngoài lăn lộn vẫn luôn muốn vẽ một cái sẹo lên mặt.” Nói xong lấy tay biểu thị, từ trán kéo qua mắt rồi đến mũi.

Thiếu niên nâng mắt nhìn anh, dường như là lần đầu nghe người ta nói như thế, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Từ đầu đến cuối mặt Cao Vũ Sanh không chút thay đổi gì, để tuỳ anh muốn nói gì thì nói.

“Thật ra nó cũng xem là tốt rồi, những đứa trẻ chỗ này không thiếu bị tàn tật nặng hơn.” Viện trưởng Lộ thở dài nói, mang bọn họ đến nhìn những đứa trẻ không thể tự lo liệu.

Phần lớn có chướng ngại về trí lực, còn có một số ít bị tàn tật bẩm sinh.

“Không thể không nói, những đứa trẻ chỗ này thật… không khoẻ mạnh lắm.” Thư ký Trịnh nuốt chữ “xấu” vào, nhưng đúng là như thế, theo lẽ thường mà nói thì những đứa trẻ tàn tật cũng có đứa lớn lên dễ nhìn, nhưng ở chỗ này tìm một đứa có ngũ quan cân đối cũng chẳng có.

“Những đứa trẻ bình thường thì đều bị giành giật nhận nuôi, số lượng người muốn nhận nuôi ở chỗ chúng tôi cũng không ít. Chỉ là trẻ em tàn tật nhiều, trẻ em bình thường thì ít, không có mấy người nguyện ý nhận nuôi trẻ em tàn tật nặng. Những đứa trẻ tàn tật nhẹ thì được người nước ngoài nhận nuôi.” Viện trưởng Lộ ôm một đứa trẻ mắc chướng ngại trí lực đang bò trên đất, thả bé vào lại giường nhỏ có rào chắn.

“Thật tội nghiệp, viện trưởng Lộ đúng là người tốt.” Thư ký Trịnh thấy mà lòng chua xót, lập tức quyên một ngàn tệ.

Lúc rời khỏi cô nhi viện Cao Viễn thì đã là xế chiều. Đây là chỗ cuối cùng của hôm nay, các nhân viên giải tán ở đây, thư ký Trịnh cúi đầu nói với Cao Vũ Sanh hai câu, đợi sau khi hắn gật đầu thì lập tức nói với mọi người: “Mệt cả ngày rồi, chúng ta liên hoan đi, Cao tổng nói là sẽ trả!”

“Yeah!” Các nhân viên lập tức hoan hô, vô cùng náo nhiệt chạy theo thư ký Trịnh.

“Sao em không đi?” Địch Thần bóp bóp Cao Vũ Sanh đang đờ ra.

“Em đi cũng chỉ phá bầu không khí thôi.” Cao Vũ Sanh bị hắn bóp, nhịn không được giật giật người.

“Ừ, vậy thì càng tốt, để ca ca dẫn em đi ăn đồ ngon ngon nào.” Hai hàng lông mi của Địch Thần nhướng nhướng, rất giống mèo Tom xun xoe trong phim hoạt hình.

“Ơ, ơ!” Phía sau truyền đến âm thanh của thiếu niên bị bỏng, Địch Thần quay đầu lại, trong tay được lấp đầy bởi một quyển tập vẽ. Đây là sách tuyên truyền do chính viện phúc lợi Cao Viễn làm, vừa nãy đã đưa cho từng tình nguyện viên.

“Cảm ơn nhé.” Địch Thần cất nó vào trong ba lô, vẫy tay chào tạm biệt thiếu niên.

Cao Vũ Sanh cũng nhét quyển của mình vào ba lô của ca ca, giữ chặt bàn tay đang vẫy trên không trung của anh: “Ăn gì thế?”

“Em nhìn xem đây là đâu?” Địch Thần chỉ vào khu dân cư nghèo dần dần náo nhiệt lên, đây chính là chợ đêm nổi tiếng ở Chu Trại.

Khi còn bé đã từng hứa sẽ dẫn Thiên Tứ đi ăn hết tất cả đồ vặt ở đây, Địch Thần đã nếm qua tất cả món có thể nếm được. Loại chợ đêm này không tiện cho người bị mắc bệnh quáng gà như anh lắm, nên anh vẫn cứ ngang ngược kéo Phương Sơ Dương đến dẫn đường cho anh. Chợ đêm Chu Trại này có rất nhiều đồ rẻ, nhìn qua vô cùng lộn xộn nhưng có rất nhiều đồ ngon ẩn dấu.

Cao Vũ Sanh nhìn con đường mờ tối kia, đơn giản là không buông tay anh ra, kéo anh đến ngõ hẻm giao thoa với chợ đêm của khu dân cư nghèo.

Nói là chợ đêm, nhưng cũng chẳng có kế hoạch thống nhất gì, chỉ là tối nào cũng sẽ có rất nhiều người đẩy xe đồ ăn vặt đến, tuỳ tiện tìm một chỗ rồi bán đồ.

Có cô gái trẻ tuổi mặc đồ mát mẻ, ngồi trước sạp đồ chiên ăn từng xiên một. Bác gái bán bánh cuộn, vừa nhanh tay bỏ rau vào bánh vừa lớn tiếng hét lên. Sạp gà nướng thì càng náo nhiệt hơn, toàn bộ gà nướng tự xoay trên nĩa, ông chủ bên cạnh thì đứng bán.

Có người trẻ tuổi mới đi làm về, mua một cái bánh nướng ở sạp bánh nướng, bổ nửa ra, mua thêm hai tệ gà kẹp thêm vào, xin ông chủ cho mình ít sốt cà chua nữa.

“Chỉ mua có hai tệ mà còn tham của tui nhiều sốt thế, hôm nay chắc tui lỗ mất!” Ông chủ hùng hùng hổ hổ nhưng vẫn bỏ thêm ít sốt vào.

Người trẻ tuổi vui vẻ giơ bánh nướng lên, suýt nữa văng trúng Địch Thần.

Cao Vũ Sanh lập tức kéo Địch Thần một cái, hộ anh ở trong lòng mình. Hắn có chút mâu thuẫn với những chỗ tấp na tấp nập thế này, không muốn để người khác đụng trúng Địch Thần, đi nhích nhích trái phải giống như ông nông dân đi mò đồ trong rừng.

“Không sao, anh nhìn thấy mà.” Những sạp nhỏ vì muốn đoạt mối nên bóng đèn chỗ này còn sáng hơn chỗ trước, đứng cạnh sạp là thấy rõ, “Càng đi về phía trước thì sẽ không chen lấn vậy nữa.”

Mang theo Cao Vũ Sanh rẽ đến một con phố khác, bên này thì yên tĩnh hơn chút, hầu hết là những cửa tiệm sát mặt đường. Địch Thần mua xong một số món, ngồi trên bàn bày trước một quán kem cùng ăn với Cao Vũ Sanh.

Tất cả đồ Địch Thần mua đều là những món mà anh cảm thấy ngon, mùi vị tất nhiên là không tệ, cũng không biết Cao Vũ Sanh được nuông chiều từ bé nhiều năm như vậy có thể quen với khẩu vị thế này không. Cũng may Cao Vũ Sanh cũng không kén ăn, ăn vào rất ngon lành.

“Lúc còn bé em thích ăn món bánh bột đậu xanh xào ở trấn trên, tiếc là nửa năm mới có thể đi một lần.” Địch Thần múc một thìa bánh bột đậu xanh xào đưa cho Cao Vũ Sanh, đợi đến lúc hắn mở miệng ra thì lại vòng lại tự mình ăn mất.

Cao Vũ Sanh nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn anh.

Địch Thần cười ha ha, đưa thìa cho cho hắn để hắn tự mình ăn.

Khi còn ở trong núi, do Cao Vũ Sanh chạy trốn mấy lần, độ tin tưởng không còn cao, từ đó thì lưng còng không để cho hắn rời khỏi làng nữa, chỉ có khi có Địch Thần dẫn hắn đi thì hắn mới được đi xa một chút. Mỗi lần cha của Địch Thần, Lý Đại Hải, đi lên trấn trên bán thổ sản vùng núi thì Địch Thần đều dẫn Cao Vũ Sanh theo, có người lớn đi chung thì lưng còng mới có thể miễn cưỡng đồng ý.

Trấn trên cũng chẳng có đồ gì ngon, tất cả đều chỉ là đồ ăn vặt chất lượng kém loè khách du lịch ngoài vùng thôi, chỉ có một quán bánh bột đậu xanh xào là ăn ngon. Khi Địch Thần giúp Lý Đại Hải bán trứng gà thì sẽ len lén nâng giá cao lên chút, phần dư ra dùng để mua bánh bột đậu xanh xào cho Thiên Tứ ăn. Anh học toán với ông mặt rỗ ở đầu làng, chuyện ứng phó với Lý Đại Hải thì không thành vấn đề.

“Anh nhớ hết à.” Cao Vũ Sanh ăn một miếng, cũng không ngon như năm đó, nhưng bởi vì là do người này mua cho hắn nên lại thích ăn.

“Đương nhiên là nhớ kỹ rồi.” Ngoại trừ chuyện nhớ mặt thì những chuyện khác Địch Thần có thể nhớ dai vô cùng.

“Lúc trước sao anh đến chợ đêm được?” Cao Vũ Sanh khá để ý chuyện này.

“Thì đi cùng với Phương Sơ Dương á.” Lúc này Địch Thần mới nhớ tới cậu em nhà mình, lúc chiều có thấy hắn ở cửa cô nhi viện, chắc là cũng đang ở gần đây tra án. Cúi đầu nhìn điện thoại, không có tin nhắn của Phương Sơ Dương, mà cũng không dám tuỳ tiện gửi cho hắn.

“Sau này ca ca muốn đi đâu thì em sẽ đi với anh, đừng nên làm phiền đến cậu hai của Mông Mông nữa.” Cao Vũ Sanh giống như lơ đãng nói.

“Chắc chắn rồi, đi chung với nó thì anh ăn tức cũng đủ no rồi, nếu không phải là không có lựa chọn khác…”

Nói còn chưa dứt lời, con đường đối diện bỗng vang lên tiếng còi hú, bảy tám chiếc xe mô-tô cảnh sát bật đèn xanh chạy đến dừng trước cửa của một nhà dân. Không bao lâu sau, một đám người đi ra ngoài, tất cả ôm đầu ngồi xổm ở chân tường.

“Ai u, quán nước bị kiểm tra à.” Bà chủ quán kem thò đầu ra xem náo nhiệt.

“Chỗ đó có gì thế?” Địch Thần thuận miệng nói chuyện phiếm với bà chủ quán.

“Không có gì.” Bà chủ thấy Địch Thần là một người rõ nghề, cười cười với anh.

Cao Vũ Sanh bỗng nhiên nắm anh tay, kéo sự chú ý của ca ca lại: “Ừm, hình như là người mặt đen gặp lúc chiều.”

Tiểu Trần? Đèn bên kia khá tối, Địch Thần không thấy rõ lắm, nếu Cao Vũ Sanh thấy được Trần Chiếu Huy, vậy thì nói rõ là Phương Sơ Dương cũng ở đó.

“Cảnh sát, tôi chỉ đánh bài thôi, chỉ chơi có năm mao một ván, thật là không chơi lớn mà.”

“Cảnh sát, tôi chỉ đứng nhìn xem thôi.”

Đám người ngồi xổm ở cửa bảy miệng tám lời nói, bị bắt im lặng lại. Người qua đường xung quanh thì đứng cười xem náo nhiệt, bầu không khí cũng không căng thẳng lắm. Đúng lúc này, bên trong nhà dân bỗng nhiên có lửa bùng lên, một tiếng “bùm” vang lên, thuỷ tinh trong phòng cũng bị nổ tung bắn ra ngoài trong nháy mắt.

“A ——” Nhóm người vây xem lập tức kêu to chạy đi, những tên cờ bạc cũng chạy trối chết.

Chẳng biết ai hô một câu “Bình ga nổ,” bức tường cũng ầm ầm đổ xuống. Trần Chiếu Huy nhấc chân muốn đi vào thì bị những đồng nghiệp khác ngăn lại, gấp đến độ hô to: “Đội phó còn ở bên trong!”

Phương Sơ Dương!

Địch Thần nghe thế, không nói hai lời lập tức móc bình ô-xy ra.

“Mang bình ô-xy vào trong thì nó sẽ phát nổ.” Cao Vũ Sanh cầm cổ tay anh.

Địch Thần không nói lời nào, hít mạnh mấy hơi rồi đưa cho Cao Vũ Sanh, nhấc chân lên liền chạy vào sân.

/Hết chương 52/

Bánh cuốn

Bánh nướng

Bánh bột đậu xanh xào: Mình tìm không thấy có món này cụ thể bằng tiếng Việt (hoặc có mà do kiến thức mình hạn hẹp quá). Nguyên liệu và cách làm của nó là như thế này. Pha tinh bột đậu xanh với nước. Bỏ vào nồi nấu sôi lên rồi đổ ra khuôn. Đợi khi nó đông lại rồi thì cắt ra thành từng khối vuông giống trong hình. Bỏ hành tỏi vào xào chung. Muốn thêm thịt hay thêm gì thì tuỳ thích.

Tác giả: Tui không phải người! Binh binh bốp bốp xoảng xoảng! Xoảng xoảng xoảng xoảng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN