Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 55
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Archi nhìn thấy Địch Thần mặc đồ như thế, xoay quanh anh nhìn hồi lâu: “Ây, Địch, sao anh lại mặc như thế?”
“Để giữ chung một phong cách với anh đó.” Địch Thần vuốt tóc vàng trên đầu một cái, “Ông chủ tóc vàng, đương nhiên cũng phải mướn vệ sĩ tóc vàng rồi.”
Archi không hiểu đây là loại chú ý gì, nhưng nghe rất có đạo lý: “Còn có gì phải chú ý không?”
“Ưm, vậy lấy một cái tên tiếng Anh cho tôi đi, đừng gọi tên thật của tôi.”
“Tên gì mới được đây?” Archi nghiêm túc suy nghĩ một chút.
“Gọi là Tom đi.” Địch Thần ngồi vào ghế tài xế, lái xe chở Archi đến Nam Thành. Nghe nói là người môi giới đã ở chỗ đó chờ sẵn, do Archi từ chối dịch vụ đưa đón của người môi giới nên bên kia đã sớm đưa người đến chuẩn bị.
“Do anh thích Tom Cruise nên mới lấy tên này à?” Archi cố gắng tìm điểm chung để khơi đề tài nói chuyện với Địch Thần.
“Không, là mèo Tom.” Địch Thần cúi đầu xuống, nhìn hắn từ phía trên của kính mắt, nhướng nhướng lông mày.
“Ha ha ha, anh thật đáng yêu.” Archi cười ha hả.
Cô nhi viện Cao Viễn vẫn là dáng vẻ như trước, nhưng hôm nay cửa sắt của cô nhi viện lại khoá chặt, treo bảng “Hôm nay không mở cửa.” Con đường trước cửa không có cây cối xanh rì gì cả, bui bặm do xe cộ qua lại làm cho bảng thông tin mới lau hôm qua dính một lớp bụi dày.
Hình chụp đen trắng của lão viện trưởng và cô nhi viện lạnh lẽo rách nát phía sau tạo thành một bức tranh cũ kỹ hiu quạnh. Giống như một khu vực đã bị thế giới lãng quên, tách biệt với Chu Trại náo nhiệt bên ngoài, không có liên hệ gì với những vật còn sống xung quanh.
Địch Thần xuống xe mở cửa cho Archi, khóa kỹ xe rồi dẫn hắn đi đến cổng trước, nhấn chuông cửa. Sờ tai nghe màu xanh đeo bên tai trái, bày ra bộ dáng của vệ sĩ chuyên nghiệp.
“Hôm nay không mở cửa tham quan.” Có một người chăm sóc (1) đi tới, cách cửa sắt nói với bọn họ một câu.
(1) Chỉ người chăm sóc những đứa bé trong viện mồ côi.
“Tiên sinh của chúng tôi đến để xem đứa nhỏ.” Địch Thần dùng giọng nói pha khẩu âm nước ngoài, đưa một tờ giấy của Archi đến, tờ giấy này được in màu và có một con dấu trên đó. Biến tiếng phổ thông có bốn thanh điệu thành chỉ có hai thanh điệu, dùng từ cứng nhắc, càng giống người nước ngoài hơn Archi.
Đối phương nhận lấy xem một lát: “Archibald tiên sinh có thể vào, những người khác thì phải ở ngoài.”
“Không được, tôi là vệ sĩ của tiên sinh, không thể rời khỏi người được. Các người biết được số lượng tài sản của anh ấy, cũng biết được hoàn cảnh trị an của khu này nguy hiểm cỡ nào. Nếu như muốn bức đuổi tôi ra ngoài thì không cần cuộc trao đổi này nữa.” Địch Thần hết sức cứng rắn nói, Archi bên cạnh sợ đến len lén chọc anh.
Archi rất muốn đứa bé này, sợ không bàn bạc được, hồi hộp nhìn người chăm sóc kia.
Người chăm sóc dùng ánh mắt vẩn đục nhìn chòng chọc Địch Thần vài giây, mở cửa sắt: “Vào đi.”
Đợi hai người bước vào, cửa sắt lập tức khép lại “cạch” một tiếng, bên trong cũng có một ổ khoá lớn khác. Những đứa trẻ tàn tật chơi đùa trong sân thì không có một đứa nào. Trên dây phơi quần áo phía Đông thì lại có rất nhiều quần áo, tất cả nhìn qua như thường.
Người chăm sóc đưa hai người vào trong toà nhà, rồi đi cứ đi. Không bao lâu, viện trưởng Lộ Trường Hoa và một người phụ nữ môi đỏ chót mặc tây trang đi đến. Người phụ nữ môi đỏ dùng tiếng Anh nói chuyện với Archi, xem ra là người môi giới kia.
Người phụ nữ môi giới giới thiệu về viện trưởng Lộ với Archi một chút, lại nói thêm mấy câu khách sáo. Đại ý là tất cả đã được sắp xếp thoả đáng, hôm nay có thể nhìn đứa nhỏ một lát, nhưng vẫn chưa mang đi được. Sau đó cô ta lại hỏi đến thân phận của Địch Thần đầu vàng.
Hai chân của Địch Thần dạng ra, hai tay chắp sau lưng, lưng thẳng băng, cằm khẽ nâng, ngôn ngữ hình thể của cả người hoàn toàn khác với hôm bữa. Cộng thêm áo sơ mi hàng hiệu đắt tiền và mái tóc vàng loé mắt, ánh mắt của viện trưởng Lộ quét một vòng trên người Địch Thần, nhưng cái gì cũng không nhìn ra được.
“Đây là vệ sĩ của tôi, Tom.” Archi dùng tiếng Trung giới thiệu cho bọn họ.
“Bald tiên sinh biết nói tiếng Trung à, vậy thì tốt quá rồi. Sau này đứa nhỏ theo anh thì cũng có thể giao lưu.” Lực chú ý của Lộ Trường Hoa lập tức bị hấp dẫn, vô cùng vui vẻ bắt tay với Archi.
“Tôi cố ý học để nhận con nuôi đó.” Không thể không nói, thành ý của vị Archi tiên sinh này đúng là mười phân vẹn mười, chắc chắn sẽ là một người nhận nuôi cực kỳ tốt.
Trong phòng học bên cạnh truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh. Viện trưởng Lộ hào phóng dẫn bọn họ đến xem, có những đứa bé không trọn vẹn nhưng có thể hoạt động, đều ở trong phòng học này. Có đứa học rất nghiêm túc, có đứa ngã trái ngã phải không để ý nghe, còn có một đứa bị cản trở trí lực đang lăn trên đất.
“Đứa nhỏ của tôi có ở bên trong không?” Archi cau mày, có chút lo lắng.
“Không, đứa bé anh dặn trước là một đứa trẻ khoẻ mạnh bình thường, lập tức là có thể gặp mặt.” Người môi giới dùng tiếng Anh nói, dẫn Archi vào chỗ sâu trong toà nhà.
Địch Thần đẩy đẩy kính mắt trên mặt, đi theo vào trong. Thấu kính màu xanh nhạt không ảnh hưởng đến thị lực của anh, nhưng bên trong kiến trúc cũ kỹ này thiết kế vòng vo đủ ngã rẽ thế này thì quá không hợp lý, bên trong hành lang có rất nhiều chỗ mà ánh mặt trời không chiếu vào được, vô cùng u ám.
Cũng may viện trưởng Lộ tiếp đãi khách nước ngoài rất tốt, vừa đi vừa mở đèn trong hành lang, cứu được người mắc bệnh quáng gà như Địch Thần.
Viện trưởng Lộ dẫn bọn họ đi đến trước một cánh cửa của một phòng làm việc, dừng bước lại: “Bald tiên sinh, do bây giờ vẫn còn chưa xác định quan hệ nhận nuôi nên đứa bé này chỉ có thể cho một mình anh nhìn thấy. Cho nên, vệ sĩ và người môi giới cũng không thể vào cùng, hy vọng anh có thể hiểu được.”
“Đứa nhỏ khá là nhát gan, nhiều người sẽ doạ nó sợ.” Người môi giới cũng giúp giải thích, đây là trình tự bình thường, để có thể đạt được mức độ bảo vệ lớn nhất cho đứa trẻ.
“Tom?” Archi hỏi dò nhìn về phía Địch Thần.
Địch Thần dùng tiếng Anh nói một câu: “Tiên sinh, tôi sẽ ở bên ngoài đợi ngài. Có bất cứ vấn đề gì thì lập tức gọi tôi.” Phát âm giọng Mỹ, vô cùng chuẩn, khiến cho Archi cũng kinh ngạc một chút.
Archi đi vào cùng với Lộ Trường Hoa, cửa phòng làm việc đóng lại, cũng bị khoá trái ở bên trong. Người phụ nữ môi giới môi đỏ chót đứng ở cửa với anh, cười híp mắt nhìn anh: “Lúc trước không nghe tiên sinh nói sẽ mang vệ sĩ đến cùng.”
Địch Thần liếc qua nhìn cô ta, vẫn giữ nguyên tư thế hai tay chắp sau lưng cằm khẽ nâng, không thèm để ý. Người phụ nữ môi đỏ chót tự mất mặt, xoay người đi đến ghế dài trong đại sảnh ngồi xuống.
Bên trong hành lang chỉ còn lại một mình Địch Thần, im lặng đứng tầm một phút đồng hồ, xoay người bước ra, anh đi đến bên cạnh người phụ nữ môi đỏ, dùng tiếng Anh hỏi cô ta WC nằm ở đâu.
“Tôi cũng không rõ lắm, hình như là ở bên đó.” Người phụ nữ môi đỏ chỉ về một hướng, “Đừng có đi loạn, ở đây cũng không được phép chụp hình. Nếu có hành vi vi phạm quy định thì tiên sinh của anh sẽ mất đi tư cách nhận nuôi.”
“Ừ.” Vệ sĩ Tom Địch cao lãnh đáp lại, đi đến con đường cô ta chỉ. Vừa đi vừa nhớ lại xem chỗ hình tam giác đen kia ở đâu. Lúc đó nhìn trên bản đồ thì hẳn là nằm góc Đông Bắc của toà nhà này, nhưng mà… Đông Bắc nằm ở đâu?
Vốn chưa quen thuộc toà nhà này, lại xây thành kiểu như thế, đi ở bên trong rất khó phân được phương hướng.
“Ớ…” Địch Thần đi tới cuối hành lang bằng trực giác, là một cái cửa kính có khoá, bên ngoài chỉ có cỏ hoang chứ không có gì.
“Lui về vị trí vừa rồi, đi về phía con đường bên tay trái.” Trong tai nghe màu xanh bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Cao Vũ Sanh.
Địch Thần không nói hai lời, lập tức làm theo. Sáng sớm trước khi đi ra cửa, Cao Vũ Sanh đưa cho anh cái tai nghe này, trong lúc bước vào cổng thì hai người vẫn luôn giữ trạng thái trò chuyện. Câu nói tiếng Anh vừa rồi cũng là do Cao Vũ Sanh đọc cho anh, anh nghe rồi nói theo.
Anh sinh ra đã có được thiên phú học tập ngôn ngữ siêu mạnh. Năm đó ở trong làng, anh có thể học được tiếng phổ thông trong khoảng thời gian ngắn để giao lưu với Cao Vũ Sanh cũng là nhờ vào khả năng này.
Cao Vũ Sanh ở trong phòng làm việc, đưa kết cấu bản đồ ở trong quyển sách tuyên truyền vào máy tính, lại tìm đến bản đồ vệ tinh của viện phúc lợi Cao Viễn, hợp hai cái thành một, nhanh chóng xây dựng được một bản đồ 3D. Sử dụng chia sẻ vị trí của mình và Địch Thần để lấy được vị trí của Địch Thần trong tay.
Kiến trúc hai tầng này thông với toà nhà, có thể nhìn ra vốn có cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng bị gạch che kín đi, chỉ khi đến gần vị trí nóc nhà thì mới có cửa sổ thông khí. Muốn đi vào thì cần đi qua hành lanh kín trong toà nhà, từ đó mới nối thẳng đến tầng hai.
Địch Thần nhỏ giọng miêu tả sơ qua cho Cao Vũ Sanh về kết cấu của kiến trúc này, Cao Vũ Sanh nhanh chóng thêm vài chỗ trong bản đồ 3D, chỉ đường cho anh lên lầu hai.
Lầu hai là ký túc xá, có những đứa trẻ lớn và nhân viên ở. Lúc này trong hành lang không có một bóng người, có tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra, chắc là hôm nay bị viện trưởng thông báo không cho ra ngoài nên đều ở hết bên trong. Địch Thần dễ dàng đi thẳng đến hành lang nối liền.
Hành lang tối om hết cả đoạn, không có cửa sổ cũng không có đèn, y như một cái động đen kịt.
“Chắc là ở đây.” Địch Thần hít sâu một hơi.
“Anh đã rời khỏi được bảy phút rồi, bên chỗ Archi chắc gần xong rồi, xác định được vị trí rồi rời khỏi đi.” Cao Vũ Sanh không đề nghị Địch Thần đi tiếp vào sâu nữa, dù sao anh cũng mắc bệnh quáng gà, hôm nay vì nguỵ trang cũng không mang bình ô-xy theo, vô cùng nguy hiểm.
“Anh chỉ liếc qua thôi.” Địch Thần mở đèn pin trong điện thoại lên, chiếu vào trong, liếc mắt nhìn thì cách khoảng mười mét, ở cuối cùng có một cái rèm vải dày màu đen.
“Vậy anh nhanh lên, để em gọi điện thoại cho Archi.” Cao Vũ Sanh dùng điện thoại riêng trong phòng làm việc gọi cho Archi để kéo dài thời gian.
Địch Thần bước nhanh đi vào, vài bước chạy tới chỗ rèm vải dày, tắt đèn pin trong điện thoại đi. Ở chỗ sâu trong hành lang đen kịt, khiến cho anh không mang bình ô-xy theo rất hồi hộp, lòng bàn tay chảy ra một lớp mồ hôi mỏng. Từ từ kéo rèm qua một chút, ánh sáng không sáng lắm lộ ra, đụng đến là một tấm ngăn, trên đó có một mũi tên chỉ sang trái.
“Hu hu hu… Con muốn mẹ…” Tiếng khóc của bé gái bỗng nhiên truyền ra từ bên trong, sau đó lại nhanh chóng bị tiếng nước ào ào che đi.
Địch Thần chợt siết tay, giọng kia hình như là… của Dao Dao! Không chút nghĩ ngợi gì vọt thẳng vào, “roẹt” một cái kéo tấm vải che của vách ngăn qua, hơi nước nong nóng xông thẳng vào mặt trong nháy mắt.
“Á ——” Trong phòng vang lên tiếng thét chói tai liên tiếp, có rất nhiều phụ nữ trần truồng hoặc là quấn khăn tắm trong đó, lập tức quay lưng hết lại hoảng loạn trốn đi. Còn có thiếu nữ tàn tật, cũng còn có mấy thím mấy bác gái.
Thế mà đây lại là nhà tắm nữ!
/Hết chương 55/
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!