Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 67


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Lộ Trường Hoa ngồi trên ghế sắt trong phòng thẩm vấn, chơi đùa còng tay trên cổ tay, đến giờ ông vẫn không hiểu tại sao mình lại bị bắt nhanh như thế.

Đêm qua ông nhận được điện thoại từ cô nhi viện, nói là có người đã mang mấy bé gái đi, ông biết ngay là sẽ có chuyện. Ông căn dặn kỹ là hãy huỷ tất cả tư liệu quan trọng đi, bản thân thì tắt điện thoại, mang theo tiền mặt đi thẳng đến căn nhà cũ của cha nuôi. Căn nhà cũ kia đã bị bỏ hoang vài năm, trừ ông ra thì không còn ai biết cả, mà trên hệ thống điện tử cũng không tra được chủ nhà, là chỗ lánh nạn thích hợp nhất.

“Ông vẫn chưa hiểu sao? Chúng tôi lại càng không hiểu, lão viện trưởng Diệp là một người tốt như thế mà sao lại nuôi ra được một thằng con trai điên khùng như ông.” Phương Sơ Dương đi tới, đặt cặp văn kiện lên bàn, mặt lạnh ngồi xuống.

Trần Chiếu Huy đã nói một chút về lão viện trưởng Diệp Phùng Thu cho bọn họ, đó đúng là một người tốt không hơn không kém. Thật ra Tiểu Trần cũng không thân với Lộ Trường Hoa lắm, năm đó, Lộ Trường Hoa chỉ là một người thuộc vùng ngoài được lão viện trưởng giúp đỡ, sau khi con gái Diệp Dung qua đời thì mới nhận Lộ Trường Hoa làm con nuôi.

“Không đúng.” Địch Thần ngồi trên sô pha nghe chuyện cũ đưa ra ý kiến khác, “Khi đó Lộ Trường Hoa đã bao nhiêu tuổi rồi, lại còn nhận làm con nuôi gì, rõ ràng chính là để kế thừa tài sản.”

Tuy là cũng chẳng có tài sản gì để kế thừa, nhưng người thừa kế danh chánh ngôn thuận chính là Thiên Tứ nhà bọn anh mới đúng. Bây giờ thì hay rồi, ông ngoại mình chôn đâu cũng không biết, ngay cả căn nhà mẹ mình từng ở cũng bị ông cậu hoang từ đâu chạy đến chiếm mất. Nếu như người cậu chiếm tiện nghi này là một người tốt thì cũng chẳng sao, nhưng nhìn ông ta xem.

“Hình như lúc đó ông ta mười bảy tuổi thì phải, là vị thành niên.” Bây giờ Tiểu Trần vẫn còn là cảnh sát phạm lỗi, kết quả xử lý còn chưa đưa ra, không thể tham gia vào thẩm vấn, bị Địch Thần kéo qua kể chuyện xưa.

“Hả? Sao nhìn ông ta già thế, năm nay mới ba mươi hai mà.” Địch Thần khó tin nói, “Năm nay anh đây hai mươi tám mà vẫn còn phong nhã hào hoa thế này, không thể nào qua bốn năm nữa là thành bộ dáng đó chứ?”

Tiểu Trần thật thà không biết trả lời câu này như thế nào, lập tức bí.

Cao Vũ Sanh ngồi bên cạnh Địch Thần, đang cúi đầu gửi tin nhắn, nghe nói như thế thì không nhanh không chậm nói: “Ca ca không giống với những người khác, lúc nào cũng vẫn là mười tám tuổi.”

Địch Thần cười ha ha, khoác tay lên chỗ dựa sau lưng hắn, tay thò ra kéo kéo tai người ta: “Em nịnh nọt giỏi lắm đó, em đã từng nhìn thấy anh lúc mười tám rồi à?”

Tiểu Trần: “… Nếu không thì hai người cứ trò chuyện đi, em đi viết bản kiểm điểm cái đã.”

“Đừng mà, nói tiếp đi.” Địch Thần không cho hắn đi, “Lão viện trưởng Diệp là người tốt, sao lại dạy Lộ Trường Hoa thành như thế?”

“Người tốt, người tốt thì có kết quả tốt gì.” Trong phòng, hai tay Lộ Trường Hoa vuốt tóc, “Nếu tôi không phải là người tốt thì có thể già nhanh vậy sao? Tôi mới có ba mươi hai tuổi.”

Vợt ít tóc bạc trên trán ra sau đầu, lộ ra gương mặt cũng không phải rất già, chỉ là nếp nhăn trên trán rất sâu, lại có tóc bạc ở thái dương nên nhìn mới già như thế.

“Ông là người tốt? Thế thì tôi cũng có thể nhận giải Nobel hoà bình rồi.” Tiểu Mã phụ trách ghi chép bĩu môi, cái mặt ngựa vốn đã dài nay lại dài hơn.

“Lúc ông ấy mất thì để lại cho tôi một mớ lộn xộn. Mỗi năm cô nhi viện này được chi rất ít, mà những đứa trẻ tàn tật, bị bệnh nặng thì nhiều. Nhưng mà ông ấy còn không muốn tiết kiệm chi tiêu, cho bọn nhỏ ăn đồ rất ngon, cho nên chuyện số vào chẳng bằng số ra là bình thường.” Khi Lộ Trường Hoa nói đến cái này thì nhịn không được lộ ra nụ cười khổ.

Tiểu Mã muốn ngăn ông ta lại không cho ông ta nói lan man nữa, bị Phương Sơ Dương ăn lại, ý bảo ông nói tiếp đi.

“Khi nhận con nuôi, người trong nước thì chẳng trả đồng nào, người nước ngoài thì danh chánh ngôn thuận trả tiền phí thủ tục, mấy người có biết một khoản tiền thủ tục có thể mua được bao nhiêu thứ không? Có thể trả được tiền thuốc, đồ chơi cho mấy đứa nhỏ, người chăm sóc những đứa nhỏ bệnh nặng, những thứ này đều cần tiền cả. Cho nên đương nhiên tôi sẽ ưu tiên cho người nước ngoài nhận nuôi mấy đứa bé, này thì có gì sai?” Không nhanh không chậm, nói liên tục, từ đầu đến cuối thì Lộ Trường Hoa vẫn giữ khuôn mặt đau khổ, tâm địa hiền lành.

“Nếu như con đường nhận con nuôi là chính quy thì chẳng ai nói gì ông cả, nhưng những chuyện đó là việc bình thường sao? Bớt nói nhảm, nói vào vấn đề chính đi.” Tiểu Mã thật sự nghe không nổi nữa, nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta là muốn nôn.

Lộ Trường Hoa cười nhạt: “Mấy người nhìn Tư Tư thôi, có từng hỏi qua con bé muốn một cuộc sống như thế nào không? Hàng năm cảnh sát mấy người giải cứu được mấy vụ bắt cóc, đưa được nhiều đứa bé về nhưng lại không giúp tìm cha mẹ ruột của bọn nó, liền ném cho viện phúc lợi của chúng tôi. Tách rời đứa nhỏ và người nhận nuôi, hay là những đứa bé không thể được nhận nuôi do quy định hạn chế, cái này gọi là thiện lương à? Mấy bé nhỏ như thế, cực kỳ cần tình thương của cha mẹ.”

Những đứa bé giống Tư Tư thì hàng năm đều có không ít. Mấy cô bé bị cha mẹ ruột của mình bán đi, lại bị cảnh sát cướp từ trong tay cha mẹ nuôi, bị ép ngây ngốc ở trong cô nhi viện ăn thiếu mặc thiếu.

“Đó không phải là người nhận nuôi, đó là người mua trẻ em.” Phương Sơ Dương sửa đúng lại quan điểm sai lầm này.

Bình thường, mỗi khi thẩm vấn như thế này thì Phương Sơ Dương sẽ đóng vai phản diện, Tiểu Trần và Tiểu Trương thì đóng vai hiền lành. Hôm nay hai người đó không ở đây, thay vào đó là Tiểu Mã không nhịn được, chỉ có thể để cho Phương Sơ Dương đóng vai tỉnh táo này.

Tiểu Mã suýt đã tin vào lý do thoái tác này, vỗ bàn cái “rầm”: “Ít mẹ nó lảm nhảm đi, Tư Tư muốn một gia đình, vậy Dao Dao thì sao? Người ta cũng có cha có mẹ, gia cảnh sung túc, vậy mà ông cũng muốn bán bé ra nước ngoài.”

“Hồi đó tôi cũng có cha mẹ, nhưng lại sống không bằng heo chó, đổi một gia đình khác thì có gì không tốt? Những đứa trẻ sống trong thành phố này khi được đưa ra nước ngoài thì vẫn sống được, thậm chí còn sống tốt hơn. Mà những đứa trẻ mồ côi tàn tật, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, sống cực kỳ khó khăn. Phương pháp khiến cho một người có thể giúp cho tất cả mọi người sống tốt thì cớ sao lại không làm.”

Lộ Trường Hoa nghĩa chánh ngôn từ, tin tưởng vững chắc vào lý luận của mình.

Bản thân ông ta chính là được nhận nuôi, từ lúc ở với cha nuôi thì mới có những ngày vui vẻ. Ông kế thừa di chí của cha nuôi, cẩn thận điều hành cô nhi viện này, nghĩ hết biện pháp để kiếm tiền, giúp cho từng đứa nhỏ có thể ăn no mặc ấm, thậm chí còn có dư tiền để học chút kỹ thuật, mua vài món đồ chơi. Trên đời này không có người tốt nào tốt hơn ông cả.

“Phi!” Phương Sơ Dương nghe không vào, ý bảo Tiểu Mã nhớ ghi chép sự thật người này đã thừa nhận chuyện mình buôn bán trẻ em, “Căn nhà lớn hay biệt thự đó của ông cũng là đồ chơi của mấy đứa bé à? Dùng con đường phi pháp để buôn bán trẻ em, ông có biết người nhận nuôi các bé là người hay quỷ không?”

Lộ Trường Hoa cứng họng, ngậm miệng không nói.

Tiểu Mã đỏ mặt tía tai đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nói Tiểu Trương dẫn mấy đứa nhỏ về viện mồ côi, mình thì đi rót một ly nước lạnh uống ừng ực rồi vòng về.

Địch Thần cười hắn: “Sao Tiểu Mã lại biến thành con ngựa Xích Thố (1) rồi?”

(1) Ngựa Xích Thố có màu đỏ. Ở đây Địch Thần trêu mặt Tiểu Mã tức thành đỏ. Mà “Mã” trong tên của Tiểu Mã nghĩa là “ngựa.”

“Anh Thần, đừng cười em mà! Em sắp bị tên kia chọc cho tức chết rồi, vậy mà ông ta dám nói mình là người tốt, đúng là mẹ nó thật!” Tiểu Mã nổi giận đùng đùng quay về phòng thẩm vấn, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Tiểu Trương mang Tư Tư và năm thiếu niên khác đi ra khỏi phòng hỏi, đằng sau còn có Archi với đôi mắt trông mong: “Để tôi đi đến cô nhi viện với mọi người.”

“Archibald tiên sinh, có chuyện tôi phải nói cho anh biết. Tư Tư là một đứa trẻ bị bắt cóc rồi được cứu ra, khi còn chưa xác định được cha mẹ ruột của cô bé đã qua đời chưa thì anh không thể nhận nuôi cô bé được.” Tiểu Trương từ chối không cho Archibald đi theo, nói sự thật cho hắn biết, hy vọng hắn sớm thôi quan tâm cô bé đi.

Archi vô cùng luống cuống, đưa ánh mắt cầu xin về phía Cao Vũ Sanh.

“Cậu ấy nói không sai.” Cao Vũ Sanh đứng lên, dùng tiếng Anh nói lại cho Archi nghe lần nữa để cho hắn hiểu rõ hơn.

“NO!” Archi hét lớn.

Tư Tư ở bên nghe thế, trong mắt dần có nước mắt nổi lên, được thiếu niên câm kéo một cái mới nhịn khóc được, hít hít mũi: “Anh Tiểu Tùng, viện trưởng bị bắt rồi, vậy có phải là anh không thể học máy vi tính nữa đúng không?”

Thiếu niên câm rất thích máy vi tính, lúc trước Lộ Trường Hoa đã từng nói sẽ cho cậu đi học lập trình, học phí cũng đã chuẩn bị hết rồi. Tư Tư còn nhỏ, không hiểu lập trình là gì, chỉ biết là muốn đi học máy vi tính.

Thiếu niên lắc đầu, kéo bé lên xe Tiểu Trương. Tư Tư quay đầu lại nhìn Archi, nước mắt đảo quanh trong mắt vẫn là không nhịn được rơi xuống, giơ tay bé nhỏ ra tạm biệt với hắn.

“Trời ơi, lòng tôi nát rồi.” Archi ôm ngực vô cùng khổ sở.

“Có thể điều tra một chút, khi xác định là không tìm được cha mẹ thì có thể được nhận định là bị bỏ rơi, như thế thì có thể nhận nuôi được.” Địch Thần bình tĩnh đi tới, vỗ vai của anh bạn nước ngoài này, lúc trong mắt Archi có tia sáng chạy ra thì nói, “Nhưng trách nhiệm của chuyện này quá lớn, không thể nhận định đơn giản được, lỡ khi cha mẹ cô bé tìm tới thì người nhận định sẽ phải chịu trách nhiệm.”

“Nếu cha mẹ đã bán cô bé một lần rồi thì có tìm về cũng sẽ bán đi lần nữa.” Trần Chiếu Huy nhỏ giọng nói.

Giờ Archi mới hiểu được quan hệ trong đó, cực kỳ khó hiểu: “Bị cha mẹ ruột bán đi? Vậy thì có thể cướp quyền nuôi con của bọn họ, thế sao lại còn muốn chờ nữa.”

Tiểu Trần không thể trả lời vấn đề này, xoay người lại viết bản kiểm điểm tiếp.

Cao Vũ Sanh dẫn bạn nhỏ mất hồn lạc phách ra khỏi đồn cảnh sát, nghĩ đến còn phải dựa vào người này để sửa đồng hồ, liền mở miệng an ủi hắn một câu: “Tôi sẽ nhờ người đi điều tra giùm, để xem có đầu mối gì có thể được nhận định là bị bỏ rơi không.”

“Vậy tốt quá rồi, vô cùng cảm ơn cậu, bạn của tôi.” Archi nắm tay Cao Vũ Sanh, muốn ôm hắn một cái, bị Địch Thần dùng hai ngón tay đẩy ra.

“Nhưng cho dù Tư Tư có được nhận định là cô nhi thì anh cũng không nhận nuôi cô bé được.” Cao Vũ Sanh nghiêm túc nói cho hắn biết tình huống thật sự, Archi là một người theo chủ nghĩa độc thân, cho nên hắn không có tư cách nhận nuôi hợp pháp. Bây giờ con đường phi pháp đã đóng lại, hắn chỉ có thể đến nước khác thử thời vận.

Archi cắn răng: “Vậy tôi có thể kết hôn trước, đợi làm xong thủ tục nhận nuôi rồi ly hôn cũng được.”

Dù sao thì giờ ở Mỹ đồng tính cũng có thể kết hôn, cùng lắm thì tìm một cậu con trai thuận mắt bàn điều kiện trước, sau đó ký một bản thoả thuận tài sản trước khi cưới (2) rồi kết hôn tạm thời, sau này ly hôn là được.

(2) Thoả thuận tài sản trước khi cưới, hay còn gọi là prenuptial agreement: nó là một bản thoả thuận được hai người ký kết trước khi kết hôn. Thường mục đích của nó là để xác định việc chia tài sản, con riêng, hay khoản nợ riêng của hai bên. Nếu như không có thoả thuận này thì tài sản của hai vợ chồng sẽ được tiểu bang chia như trong luật pháp quy định. Thường người làm bản này là những người giàu, họ không muốn chia tài sản sau khi ly dị với đối phương.

Bộ dạng không phải là Tư Tư thì không được này khiến cho Cao Vũ Sanh có chút kinh ngạc.

Thật ra Địch Thần rất hiểu điều này: “Chuyện nuôi trẻ này ấy à, cũng được xem là duyên phận. Giống như lần đầu tiên khi mắt anh nhìn thấy em vậy, chính là chỉ muốn cưng em thôi.”

Hô hấp của Cao Vũ Sanh chậm lại. Vốn là một câu đứng đắn, nhưng từ miệng Địch Thần chạy ra thì lại không nghiêm chỉnh lắm, khi nó chui vào lỗ tai của Cao tổng có tư tưởng không đàng hoàng thì lại đổi thành mùi vị khác ngay lập tức.

“Ví dụ này được lấy không chính xác lắm, anh là tìm người yêu, còn tôi là tìm con.” Archi vội vã bác bỏ, sợ mình bị mang tiếng xấu không rõ ràng gì đó, ảnh hưởng đến quá trình nhận con nuôi trong tương lai.

“Hầy, tôi nói này…”

“Anh nói đúng rồi.” Cao Vũ Sanh nắm tay Địch Thần, nhắc nhở Archi, “Chiều nay thư ký của tôi sẽ dẫn anh đến phòng làm việc, nhớ kỹ là sửa hết mấy vấn đề khựng động cơ đi đó.”

Câu này nói ngay sau đó, cả Địch Thần và Archi đều cho là Cao Vũ Sanh đang tán thành lý do của của mình, cho nên cũng không nói gì nữa. Archi còn đang ngóng trông Cao Vũ Sanh giúp hắn giải quyết chuyện của Tư Tư, đồng ý vô cùng lưu loát, vỗ ngực đảm bảo chưa sửa xong thì hắn sẽ không về nước.

Cuối cùng, vụ án liên tục mất tích trẻ em ở khu thương mại cũng đã được phá. Viện phúc lợi xã hội buôn bán trẻ em, việc này quá mức khó thể tưởng tượng được, vì phòng ngừa có người học theo nên cảnh sát không công bố nội dung chi tiết.

[Đã tìm được tất cả đám người gây án và những đứa bé bị bắt cóc, người hiềm nghi phạm tội chính, ông Lỗ, đang bị đội hình sự tạm giam.]

Cuối cùng những người dân lo lắng mấy ngày nay cũng yên tâm, nhưng mấy khu thương mại cũng không dùng thú rối biểu diễn trong một khoảng thời gian.

Nhà trẻ lại bắt đầu mở cửa, hiệu trưởng gọi cho Địch Thần hy vọng anh đi làm lại: “Dao Dao bị hoảng sợ nên cần ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, vẫn còn chưa tìm được Tiểu Bàn, nhưng gia đình của cậu bé đã không đến gây rối nữa. Bây giờ các phụ huynh vô cùng mong muốn cậu quay lại, nói là có cậu ở đây thì sẽ có cảm giác an toàn.”

“Không được, tôi tìm được công việc lâu dài rồi, mới vừa ký hợp đồng một năm.” Địch Thần dùng vai kẹp điện thoại, dựa vào bàn làm việc của CEO ký hợp đồng lao động dài hạn, “Tiền lương cũng tạm được, một năm năm trăm ngàn.”

Hiệu trưởng: “… Làm phiền rồi.”

Cúp điện thoại, Địch Thần lại xác nhận mấy con số và chữ ký rồng bay phượng múa trên đó của mình lần nữa, rồi đặt hợp đồng lên bàn làm việc của tổng tài.

Vốn Cao Vũ Sanh muốn anh ký năm năm, Địch Thần không đồng ý. Làm vệ sĩ cũng chẳng phải nghề anh thích nhất, đợi giải quyết sát thủ trong tối kia, rồi anh sẽ không làm nữa.

“Không phải anh muốn kiếm tiền phẫu thuật cho Mông Mông à?” Một ngón tay Cao Vũ Sanh đặt trên hợp đồng, không cam lòng nhìn cái chữ “Một” ngắn tủn kia.

“Một năm tiền lương là đủ rồi.” Địch Thần chớp chớp mắt với hắn, “Sợ cái gì, cho dù không phải là quan hệ làm thuê thì ca ca cũng sẽ bảo vệ em.”

“Vậy anh muốn làm gì?” Cao Vũ Sanh yên lặng mở một file Word ra, nghiêm túc ghi lại sở thích của ca ca.

Địch Thần quay về làm ổ trên sô pha, sờ sờ cằm: “Đi xúc đất.”

Đầu có thể nát, máu có thể ngừng chảy, chỉ có kỹ thuật xúc đất là không thể quăng đi được!

/Hết chương 67/

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN