Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 73
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
“Si ——” Bên dưới vang lên tiếng hít khí, một cái tát cách không đánh thẳng vào mặt ba người vừa thuyết trình, thậm chí còn đánh vào nhóm đổng sự hy vọng thấy bọn họ đọ bản kế hoạch với nhau. Công kích không lệch đi một phân nào, bao quát mọi mặt.
Đúng là bản kế hoạch không phải giống như trò đùa như thế, nhóm đổng sự vốn chỉ ôm thái độ xem nhóm tiểu bối thuyết trình nhân dịp ngày nghỉ, không nghĩ đến lại đụng trúng người nghiêm túc (1) như Cao Vũ Sanh đây.
(1) Nguyên văn là “giác chân,” có nghĩa là “tích cực,” nghĩa bình thường chỉ thái độ và hành vi không đạt được kết quả như ý muốn là nhất quyết không bỏ qua. Nếu dùng để chỉ người, thường nói người này rất ngoan cố, muốn tìm hiểu cái gì đó thì phải tìm hiểu cho bằng được, muốn đi thật sâu để tìm hiểu được bản chất của sự việc. Vì nghĩa rộng nên mình chỉ edit theo nghĩa ngắn ngọn là “nghiêm túc.”
“Bản thân Vũ Sanh cũng là tổng tài của một công ty, quan điểm nhìn nhận vấn đề đúng là khác biệt.” Đổng sự Chu bình thản ung dung khen một câu.
Sắc mặt của Cao Chấn Trạch thoáng tốt hơn, ra hiệu nói mọi người im lặng, nói với Cao Vũ Sanh trên bục: “Nếu đã không có bản kế hoạch thì con lên đó làm cái gì?”
“Con cũng không phải là nhân viên của Cửu Dật, không lấy được số liệu cụ thể, những cái có thể tham khảo thì toàn là tư liệu đã công bố, cũng không kịp làm nghiên cứu thị trường, cho nên con chỉ có thể nói về cách nhìn của mình đối với hạng mục này.” Cao Vũ Sanh nhận điều khiển từ xa mà thư ký đưa đến, đổi màn hình thành PPT của Chu tiểu thư, lật đến slide số liệu thị trường kia.
“Chủ tịch, ngay cả con trai mình mà cũng không cho xem số liệu nội bộ sao?” Một đổng sự cười hỏi Cao Chấn Trạch.
Câu nói này của Cao Vũ Sanh gián tiếp cho thấy tính bảo mật số liệu của Cửu Dật tốt đến mức nào, ngay cả con trai của Cao Chấn Trạch cũng không lấy được. Nịnh nọt này đúng là vừa chuẩn, trên mặt Cao Chấn Trạch lộ ra chút ý cười: “Vốn để xem bản lĩnh của từng người mà, tôi sẽ không nói gì cả.”
Nhưng sắc mặt của Cao Văn Tranh thì không được tốt lắm: “Nó đang châm biếm mình dựa vào số liệu để chiếm thượng phong à? Nếu nói là muốn làm thì phòng kế hoạch sẽ không đưa tư liệu có thể sử dụng được cho nó sao?” Trợ lý bên cạnh cúi đầu không dám nói gì, Cao Chấn Trạch ngồi hàng trước quay đầu lại nhìn cô. Đổng sự Chu chỉ cười cười, giả vờ không nghe thấy gì.
Địch Thần lặng lẽ dời đến hàng trước để tiện bảo vệ cậu nhóc nhà mình. Bị ép phải nghe hết mấy lời này không sót chữ nào, anh không khỏi cau mày, nhà người có tiền đúng là không dễ chịu gì.
Anh và Phương Sơ Dương sẽ không bao giờ minh triêu ám phúng (2) trước mặt cha mình để giành gia sản. Khi hai người bọn họ có chuyện gì thì cũng sẽ trực tiếp giải quyết, nói không rõ thì liền đánh một trận.
(2) Minh triêu ám phúng: ngoài sáng thì tỏ ra quang minh chính đại, bên trong thì châm biếm, nói móc.
“Chu tiểu thư ở bộ phận tiêu thụ nên số liệu thị trường mà cô ấy đưa ra rất chính xác, bây giờ cứ tạm thời cho là chính xác để nói đi.” Cao Vũ Sanh dùng bút laser chỉ vào ấn tượng của khách hàng đối với thương hiệu của Cửu Dật, “Có một phần cô ấy nói không sai, bây giờ không phải là thời cơ tốt để bán xe thể thao. Đương nhiên trong mắt của con, Cửu Dật cũng không nên làm xe thể thao.”
Vừa phủ nhận bản kế hoạch này, bây giờ lại phủ nhận thẳng hạng mục này luôn. Người ngồi dưới bục không hề sốc nữa, mà là vô cùng chăm chú nghe hắn sẽ nói gì kế tiếp.
“Xe thể thao là nhu cầu của nhóm người tiêu phí cao cấp, bây giờ vị trí của sản phẩm của Cửu Dật chỉ là xe sản xuất trong nước, không có được công nhận của thị trường cao cấp. Nhưng nếu Cửu Dật muốn thay đổi thì phải tìm ra được một bước đột phá, đây là một trạng thái phải có của một doanh nghiệp có sức sống, không nên từ bỏ nó.” Cao Vũ Sanh cũng không cho là làm hạng mục mới là một hành vi sai lầm, ngược lại, thường xuyên đổi mới mới chính là nhân tố quan trọng để một doanh nghiệp sống sót dài lâu.
Khi hắn nói thì dường như có một loại ma lực kỳ lạ, khiến cho tất cả các sự chú ý đều tập trung lên người mình. Giọng nói, thần thái, động tác, thậm chí còn bao gồm cả chiếc áo sơ mi màu xanh của bầu trời, sự tuỳ tính khó nhìn thấu, và cả năng lực trác tuyệt. Biến một cuộc so đấu bản kế hoạch thành một buổi diễn thuyết đầy nghệ thuật.
Mạnh như thác đổ, tài nghệ khác biệt.
“Mọi người muốn sản xuất xe thể thao, nói cho cùng là muốn sản xuất sản phẩm giá trị gia tăng (3), không muốn làm một hãng giá rẻ nữa. Nhưng sản phẩm giá trị gia tăng cần có thời gian và danh tiếng tích luỹ lại, cần có độ công nhận cực cao của thị trường, mà thương hiệu Cửu Dật này thì không vớt vát được nữa.”
(3) Sản phẩm giá trị gia tăng: nói đơn giản, nó là những sản phẩm hoặc là hành động có thể đẩy giá trị của sản phẩm lên cao, hoặc là danh tiếng của thương hiệu, hoặc là để tăng lợi nhuận. Lấy ví dụ là sản phẩm rau hữu cơ. Nếu như rau bình thường thì giá và giá trị không được đánh giá cao. Nhưng nếu là rau hữu cơ thì mọi người sẵn sàng trả nhiều hơn cho nó vì nó được nghĩ là sạch, giá và giá trị của nó trong mắt người tiêu dùng rất cao. Hành động để đẩy giá và giá trị lên ở đây chính là thay đổi cách trồng rau, không dùng phân bón hoá học, vân vân.
Từ lúc bắt đầu thì thương hiệu này vốn không có khả năng đẳng cấp rồi. Lúc đầu thì giả là xe ngoại nhập, ồn ào một trận rồi bị bóc phốt, sau đó kiểu bình đã nát nay ta đập bể luôn, bước thẳng lên con đường sản phẩm xe trong nước giá rẻ.
“Có thể giấu giếm mọi mặt nhưng người ngoại quốc cũng thấy nó là xe sản xuất ở Đức, đủ để nói rằng kỹ thuật của Cửu Dật rất vượt trội. Nhưng mọi người lại không nắm được cơ hội hoàng kim này để tuyên truyền, nhanh chóng quay về thị trường trong nước, sản xuất xe giá rẻ. Một khi thương hiệu đã lọt hẳn xuống mức thấp kém thì không thể nào quay về thị trường cao cấp được nữa.”
Từng câu từng chữ của Cao Vũ Sanh đều dùng để châm chọc, cười nhạo sự ngu xuẩn lúc đó của đám ông già bọn họ, chói tai lại còn như ghim vào tim, nhưng mà mọi người không thể không nghe tiếp.
Có một đổng sự chen lời, giọng không được tốt lắm: “Những điều mà cậu nói thì đương nhiên chúng tôi biết. Công nghệ cốt lõi của Cửu Dật có một chỗ vô cùng lợi hại, công nghệ năng lượng của nó giống với những sản phẩm hàng không của Mỹ, vừa tiết kiệm xăng lại còn chạy rất nhanh. Nhưng mà không thể tuyên truyền điểm này vì nguyên nhân lịch sử, những thứ nói ra ngoài thì chẳng có gì nổi bật.”
“Bác Tần chính là người phụ trách khủng hoảng PR năm đó, em còn nhỏ nên không hiểu tình hình lúc đó, đừng nói lung tung.” Cao Văn Tranh nói tiếp, tính làm loạn tiết tấu diễn thuyết của Cao Vũ Sanh.
“Không thể trở lại thị trường cấp cao, vậy thì sao nữa?” Bỗng có một giọng nói cất lên trong buổi họp, nhảy qua câu hỏi của hai người, quay về chỗ Cao Vũ Sanh vừa nói.
Nhóm người ngồi hàng thứ nhất không chú ý ai đang nói, Cao Vũ Sanh nâng mắt nhìn về phía Địch Thần nghiêm túc giơ tay lên tiếng, khóe miệng nhếch lên khó chú ý: “Bây giờ phải đi lên con đường cấp cao, muốn làm thế thì chỉ có một biện pháp, bắt đầu từ con số không.”
Đổi con chuột thành cọ màu, vẽ thẳng một số không trên PPT của chị hai nhà họ Cao.
Cao Văn Tranh cắn chặt răng, Cao Mục Địch bên kia bị bỏ qua thì càng khó chịu hơn. Người này nói sơ qua về bản kế hoạch của hai người kia, mà bản PPT của hắn thì chẳng thèm mở ra, đây là xem thường ai?
“Bắt đầu từ con số không là sao?” Cao Chấn Trạch cũng không biết con trai và con gái mình ngồi đằng sau đang cắn răng nghiến lợi, trong mắt có hứng thú hỏi người trên bục, cổ vũ cho hắn nói tiếp.
“Tạo ra một thương hiệu khác, khiến cho mọi người nghĩ nó không có bất cứ quan hệ gì với Cửu Dật.” Cao Vũ Sanh ném điều khiển từ xa qua một bên, đi qua đi lại hai bước trên bục, tắt màn hình PPT, để cho tất cả sự chú ý của mọi người tập trung vào mình.
“Giống như Lexus thuộc hãng Toyota, Maybach thuộc hãng Mercedes, Maserati và Dodge là cùng một công ty mẹ, Cửu Dật cũng có thể làm một chiếc Ferrari, mấu chốt ở đây là mọi người cần một cái vỏ ngoài cao cấp.”
Chuyển hình cũng không phải là vứt bỏ ưu thế vốn có. Cửu Dật có thể sống còn dài lâu là dựa vào những đặc điểm như là giá rẻ, tiết kiệm, tiết kiệm xăng, độ công nhận ở trong ngoài nước cũng rất cao. Những cái này là căn cơ hiện nay của doanh nghiệp, không thể lung lay.
Tạo ra một thương hiệu con khác, vừa có thể giữ thị trường hiện nay, lại vừa có thể đáp ứng được tâm lý của khách hàng cao cấp. Có rất nhiều thương hiệu lớn có những thương hiệu con có đẳng cấp khác nhau, chia khách hàng ra, đây là chấp nhận phổ biến trên phạm vi toàn thế giới.
Mà hội đồng quản trị vẫn giữ hình thức quản lý “xưởng nhỏ” năm đó, tư tưởng cứng nhắc, hoàn toàn không ngờ được là còn có thể làm như vậy. Mọi người lập tức có một loại cảm giác tưới sữa lên đầu (4), trong một lúc không ai nói gì cả.
(4) Tưới sữa lên đầu, nguyên văn là “Thể hồ quán đính,” trong Phật học thì nghĩa là được truyền thụ trí tuệ, giúp người ta hiểu ra được điều gì đó. Nghĩa đơn giản là chợt ngộ ra cái gì đó.
“Hay!” Địch Thần chợt hô một tiếng hay, vỗ tay thật mạnh. Bạn nhỏ diễn thuyết cực kỳ hay trong lớp, các học sinh cũng nên có hưởng ứng tích cực gì đó.
Nhóm đổng sự tỉnh hồn lại cũng vỗ tay theo, đổng sự Chu cảm khái: “Anh hùng xuất thiếu niên, chúng ta già rồi.”
Cao Chấn Trạch nghe xong câu này thì rất vui vẻ, nhưng vẫn giữ sắc mặt nghiêm túc, đắc ý trong mắt làm sao cũng không giấu được: “Thằng nhóc thúi, xem ra là ở bên ngoài không có ngu người đi.”
“Chủ tịch cũng quá khiêm tốn rồi, tôi cũng đang dùng bản đồ Tiêu Điểm của Vũ Sanh đây này.”
“Có người nói là cũng đã hợp tác với hệ thống cảnh sát rồi.”
Cao Văn Tranh siết chặt gậy chống, sắc mặt vô cùng xấu xí.
Đây là nguyên nhân cô vẫn luôn giúp cha kéo Cao Vũ Sanh về Cửu Dật làm việc, nếu như cùng ở Cửu Dật, cô có kinh nghiệm nhiều hơn, đương nhiên là chói mắt hơn Cao Vũ Sanh. Mà thả cho Cao Vũ Sanh ở bên ngoài thì trời cao đất rộng, hắn làm ra thành tựu gì thì cũng giống như đốt pháo hoa ở quảng trường, ai cũng có thể thấy.
“Tổng giám, cô có muốn lên bổ sung gì không?” Trợ lý nơm nớp lo sợ nhỏ giọng hỏi.
“Bổ sung cái gì mà bổ sung, đã thua rồi, không có bất kỳ đường sống nào để níu lại được!” Nhóm đổng sự trước mặt đang thảo luận đến khí thế ngất trời không chú ý đến câu nói cô đè thấp giọng nói, nhưng Địch Thần chỉ ngồi cách một hành lang thì nghe rõ ràng đến từng chữ.
Trợ lý không hiểu thua ở đâu, tuy là nhìn qua thì quan điểm của Cao Vũ Sanh rất được hoan nghênh, nhưng anh ta nghĩ điều mà Cao Văn Tranh nói thực dụng hơn.
Cao Văn Tranh đội mũ sa lên lần nữa, thả một phần che mắt xuống, chỉ để lại đôi môi đỏ mọng, giọng nói truyền từ trong cổ họng ra, vô cùng không cam lòng: “Thua ở bố cục.”
Ba người bọn họ không có bố cục, chỉ chú ý được mất trước mắt, mà cái Cao Vũ Sanh nói chính là một hướng đi xuất sắc. Cao Chấn Trạch muốn người nối nghiệp, là một trụ chống chỉ điểm giang sơn chỉ huy toàn cục, chứ không phải là một nhân viên làm bản kế hoạch xuất sắc.
Cô quá nóng lòng, không suy nghĩ kỹ, mà ngay từ đầu Cao Vũ Sanh đã thấy rõ được tình thế.
Cao Vũ Sanh bước xuống bục, đi về hướng của Địch Thần, nửa đường thì bị mấy đổng sự cản lại.
“Nhanh tới Cửu Dật đi, việc tạo ra thương hiệu con còn phải dựa vào nhóm người trẻ tuổi các con.” Đổng sự Chu cười híp mắt nói.
“Ừ, thế thì chúng tôi đỡ phải bị cười nhạo.” Đổng sự Tần vẫn còn đang tức giận vì lời châm chọc lúc nãy, nói ra có chút kỳ kỳ.
Cao Vũ Sanh chẳng để bụng, vẫn giữ điệu bộ làm ăn thoải mái trả lời lại: “Con cũng không phải người trong nghề, chỉ là đứng ở khía cạnh của người tiêu thụ để đưa ra một đề nghị, các bác các chú cũng đừng cho là thật quá. Công ty của con vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, không rời đi được, huống chi nhân tài ở Cửu Dật cũng đông đúc mà, tạm thời cũng chưa cần dùng đến con.”
Khiêm tốn trả lời, cuối cùng sắc mặt của đổng sự Tần cũng dễ coi hơn. Có một cổ đông cũng là thành viên của hội đồng quản trị, cười ha hả nói: “Chú rất thích bản đồ kia của con, sau này cần cấp vốn thì nói chú cấp cho nhé.”
Đổng sự Chu cũng xen vào: “Cho chú một chân nhé, khi khác chúng ta có thể bàn bạc chuyện đưa bản đồ Tiêu Điểm vào GPS trên xe của Cửu Dật.”
Cao Vũ Sanh không từ chối mà cũng không gật đầu, khách sáo đi chào hỏi với bọn họ một vòng, khi không muốn nói nữa thì tìm cớ đi vệ sinh: “Xin lỗi, cháu không tiếp chuyện được nữa.”
Dáng vẻ bất phàm, nho nhã lễ độ, tài hoa xuất chúng. Đợi Cao Vũ Sanh đi rồi, nhóm đổng sự bắt đầu dùng hết sức mình khen con trai của Cao Chấn Trạch trước mặt ông, dỗ cho chủ tịch cười ha hả không nén được.
Cao Văn Tranh nghe không nổi nữa, đứng dậy ra khỏi phòng họp, liền nhìn thấy Cao Vũ Sanh và Địch Thần cùng bước ra từ toilet nam, vai kề vai, chỉ còn thiếu nắm tay nữa thôi: “Cậu mới ba tuổi à? Đi vệ sinh còn cần người đi theo.”
Địch Thần nghe nói thế, kỳ quái nhìn về phía nữ sĩ đứng kế tường: “Quản trời quản đất, chẳng quản được đi ị đánh rắm, chị hai này, có phải cô quản hơi lắm hay không?”
“Anh là ai, tôi có nói chuyện với anh à?” Cao Văn Tranh liếc nhìn anh một cái, lại nhìn về phía Cao Vũ Sanh.
“Hả?” Địch Thần chuẩn bị nói cho cô biết mình là ai, bị Cao Vũ Sanh kéo, không thèm nhìn chị gái có tròng mắt sắp lọt ra ngoài, tiếp tục đi thẳng.
Một cái gậy chống dài nhỏ đen thui bỗng nhiên để ngang trước mặt, ngăn không cho đi.
“Là cậu gửi bản kế hoạch kia cho tôi đúng không?” Cao Văn Tranh bỗng nhiên không tức giận nữa, giọng nói khôi phục lại kiểu ưu nhã cư cao lâm hạ.
Cao Vũ Sanh dừng chân, mặt không đổi sắc hỏi lại: “Bản kế hoạch gì?”
“Cậu tính toán giỏi thật đấy.” Cao Văn Tranh kéo cây gậy về, đi gần đến trước mặt Cao Vũ Sanh, “Khuya hôm trước nặc danh gửi bản kế hoạch đến email của tôi, nói tôi biết đó là của cậu, để tôi chuẩn bị theo bản kế hoạch đó, trực tiếp giúp cậu hạ Cao Mục Địch. Sau đó, cậu lại hạ tất cả chúng tôi luôn.”
Mắt thấy bà chị này sắp dán lên mặt của Cao Vũ Sanh, Địch Thần giơ tay ra ngăn cô lại, phòng người này kích động quá há miệng cắn người.
Cao Vũ Sanh nhìn động tác của Địch Thần, cúi đầu cười khẽ, chọc cho chị gái càng tức giận hơn. Ngẩng đầu thu lại ôn nhu trong mắt, bình tĩnh nhìn lại: “Bản kế hoạch của tôi bị người ta trộm mất, nên mới đúng lúc nghĩ ra được một lý do giải thích khác.”
“A.” Cao Văn Tranh cười nhạt, “Cậu còn nói là cậu không có hứng thú với gia sản, nhìn cái liên hoàn kế này xem. Tôi phải sớm rõ cậu chính là một tiểu súc sinh miệng toàn dối trá.”
Cao Vũ Sanh không phản ứng gì, Địch Thần lại không vui: “Ây ây, nói ai là tiểu súc sinh đấy? Em ấy là súc sinh, vậy bà chị cùng một ổ với em ấy thì không phải là một con súc sinh cái hả?”
“Anh…” Cao Văn Tranh nghẹn đến độ suýt xỉu mất, “Chuyện này thì liên quan gì đến anh, chị em chúng tôi nói chuyện, đến phiên anh xen miệng à? Anh là ai hả?”
“Tôi là anh trai của em ấy.” Địch Thần bước lên nửa bước ngăn Cao Vũ Sanh ra sau mình. Có một loại tư thế bạn nhỏ nhà mình bị người ngoài ăn hiếp, làm ca ca thì phải bước ra làm chỗ dựa cho em ấy.
Lời này vừa nói ra, Cao Văn Tranh vốn chỉ chua ngoa bỗng nhiên đỏ bừng hai mắt, lớn tiếng nói: “Cậu còn nhận anh trai hả! Ai là anh trai của cậu, bài vị của anh trai cậu còn đang được thờ trong nhà kìa!”
Câu này chẳng biết là chọc đúng điểm đau nào của cô, y như nổi điên lên vung gậy muốn đánh lên người Cao Vũ Sanh, bị Địch Thần tóm lại.
“Tôi không dễ dàng ra tay đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là sẽ thật sự không đánh. Nếu cô dám ra tay với em ấy thì tôi đây chẳng khách khí nữa đâu!”
“Này, đang làm gì thế?” Một giọng nói ôn ôn nhu nhu của phụ nữ khiến cho ba người cùng nhìn qua. Mẹ kế nhà họ Cao mặc bộ quần áo đỏ đứng trước cửa phòng họp đóng chặt, vẻ mặt thân thiết nhìn bọn họ.
Cao Văn Tranh thu gậy lại: “Bà đến đây làm gì?”
“Cha con hẹn trưa nay sẽ ăn cơm với mẹ, mẹ thấy giờ mà còn chưa đến nên đến xem thế nào.” Mẹ kế cười đến vẻ mặt hạnh phúc, đeo một cái giỏ xách nhỏ đẹp đẽ đẩy cửa đi vào, đi thẳng đến chỗ Cao Mục Địch đang ngồi chơi điện thoại, đẩy nhẹ hắn.
Nhóm đổng sự trước mặt vẫn còn đang nói chuyện, không ai chú ý bà đã đi vào.
“Mẹ, mẹ đến đây làm gì?”
“Thư ký nhắn tin cho mẹ.” Mẹ kế kín đáo nhìn thoáng qua thư ký đứng bên cạnh Cao Chấn Trạch, nhéo con trai mình một chút, “Lúc nãy khi Cao Vũ Sanh nói chuyện với mấy bác mấy chú, sao con không qua đó?”
“Con tới đó làm gì, bọn họ muốn nói chuyện với Cao Vũ Sanh mà.” Cao Mục Địch buồn bực không thôi.
“Vậy thì có làm sao, con cũng là con trai nhà họ Cao, chỉ là còn nhỏ tuổi nên bị thua thiệt chút.” Mẹ kế Cao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kéo hắn, lôi thẳng đến chỗ đó.
Nhóm đổng sự có quen với mẹ kế, dù sao cũng chẳng phải là hội nghị chính thức gì, mọi người cũng không ngại, thân thiện nói chuyện.
“Mục Địch của chúng tôi mới tốt nghiệp cấp ba nên cái gì cũng không biết, nếu như có nói sai chỗ nào thì mong mọi người thông cảm cho.” Mẹ kế rất giỏi xã giao, hai ba câu đã khiến cho Cao Chấn Trạch không tính toán việc bà bỗng nhiên đến đây, còn giới thiệu Cao Mục Địch với nhóm đổng sự.
“Mặc dù Tiểu Địch còn nhỏ nhưng rất có năng lực, vừa nãy biểu hiện tốt lắm, giỏi hơn tôi lúc còn trẻ nhiều.”
“Đúng thế, lúc trước còn nghe nói Tiểu Địch ham chơi, nhưng tôi lại thấy là một người có thể làm việc lớn đó.”
“Ha ha ha, anh quá khen rồi.” Có mẹ ở đây thì có chỗ tốt, mặc dù đã cục bùn loãng không trát được tường, nhưng trước mặt mẹ người ta thì chỉ có thể khen thôi.
Bầu không khí đang vui vẻ thì bỗng nhiên cửa phòng họp bị đẩy mạnh ra, cửa gỗ nặng nề đập lên miếng hút ở cửa, phát ra một tiếng “thịch.”
Địch Thần mới quay về chỗ ngồi với Cao Vũ Sanh, theo phản xạ có điều kiện kéo người vào trong lòng, nhanh chóng bày ra tư thế bảo vệ. Có một vài cảnh sát mặc đồng phục bỗng nhiên bước vào.
Trong phòng im lặng đến độ kim rơi cũng có thể nghe, thư ký duy trì trật tự nhanh chóng đi đến: “Mấy đồng chí, có chuyện gì à?”
“Ai là Cao Mục Địch?” Cảnh sát đứng trước lấy giấy chứng nhận ra.
Phản ứng đầu tiên của Địch Thần là chuyện em trai nhà họ Cao ăn trộm bản kế hoạch, xoa xoa cánh tay Cao Vũ Sanh thắc mắc nhìn hắn. Cao Vũ Sanh lắc đầu, ý nói mình cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Không chỉ có hai người bọn họ không biết, ngay cả chính Cao Mục Địch cũng không hiểu ra sao.
“Theo chúng tôi đi một chuyến.” Hai cảnh sát bước tới, lấy còng tay ra còng hắn lại.
“Ây, mấy người làm gì thế!” Mẹ kế ngăn lại, không cho mang người đi, “Bắt người thì cũng phải có cái lý do chứ?”
“Cao Mục Địch bị tình nghi có dính líu đến vụ án buôn bán người ra nước ngoài, cần phải đưa về điều tra.” Mặt cảnh sát không thay đổi nói.
“Không thể nào!” Mẹ kế kêu lên.
Cao Chấn Trạch nhíu mày: “Có phải nhầm ở đâu không, nó chỉ là một đứa bé mới thành niên thôi.”
“Vậy thì phải điều tra mới biết được.” Cảnh sát chẳng nể mặt, kéo Cao Mục Địch đi.
“Tôi không buôn bán người! Mấy người cũng không xem coi nhà chúng tôi làm gì à, tôi thiếu mấy đồng đó sao?” Cao Mục Địch lớn tiếng ồn ào, nhảy tưng tưng vùng vẫy, bị hai cảnh sát khiêng thẳng lên lôi vào thang máy.
Tiểu bối mới vừa rồi còn được mọi người khích lệ, giây sau đã bị cảnh sát bắt đi, phát triển kịch tính thế này khiến cho mấy đổng sự đều không phản ứng kịp. Sau khi mẹ kế khóc lóc đuổi theo thì mới khó khăn lắm phục hồi tinh thần lại được. Sắc mặt Cao Chấn Trạch tái xanh, gọi thư ký qua, hội nghị chưa xong đã phải dừng lại.
“Buôn bán người ra nước ngoài, đó không phải là chuyện của cô nhi viện kia sao?” Bước ra khỏi toà nhà Cửu Dật, Địch Thần kéo Cao Vũ Sanh đến chỗ ít người nhỏ giọng hỏi.
“Chắc là vậy.” Thoát được mấy bản thảo học thuộc để nói chuyện với tiền bối, Cao Vũ Sanh lại nói ngắn gọn.
Địch Thần không hiểu nổi sao việc này lại liên quan đến tên ngu ngốc Cao Mục Địch kia được, điện thoại bỗng nhiên reo lên, là Phương Sơ Dương gọi đến.
“Anh đi đón Mông Mông đi, tôi phải quay về đội một chuyến.” Phương Sơ Dương nói một câu như thế rồi tắt, nghe ra rất vội vàng.
Vậy chắc là vụ án này rồi. Địch Thần vô cùng tò mò, nhưng bây giờ không tiện hỏi nhiều, liền kéo Cao Vũ Sanh đến bệnh viện nhi đồng đón cháu trai đến chơi với Dao Dao.
“Có lẽ là có liên quan đến Tiểu Bàn.” Nói đến chuyện cậu cả bỗng nhiên chạy mất, Địch Mông Mông đưa ra quan điểm mới, “Lúc nãy Dao Dao có nói, Tiểu Bàn khoe khoang với bạn ấy rằng “Bà Hoa sẽ dẫn mình lên núi ăn thịt nướng,” sau khi cậu hai nghe được câu này thì chạy ra ngoài gọi điện lâu lắm.”
“Bà Hoa là ai?” Địch Thần không hiểu.
Địch Mông Mông suy nghĩ một chút: “Chính là bà hàng xóm nhà bọn họ.”
Bà hàng xóm? Cái này là gì với gì thế?
“Người quen gây án.” Cao Vũ Sanh nhắc nhở một câu.
“A!” Địch Thần chợt nhớ tới, lúc Tiểu Bàn bị bắt mất thì bà nội của bé đang nói chuyện với một bà hàng xóm. Người quen gây án, loại bỏ bà hàng xóm cũng là do bà cũng ở ngay hiện trường gây án. Cho nên chuyện này là bóng đen dưới đèn (5) sao, phần tử phạm tội ở ngay trước mắt? Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Cao Mục Địch?
(5) Bóng đen dưới đèn: nghĩa đen của câu này là, khi ánh đèn chiếu xuống một chỗ nào đó, sẽ sinh ra một chỗ tối gần khu sáng. Nghĩa bóng của nó là: mọi người không phát hiện và nhìn thấy những vật hoặc chuyện xảy ra gần mình.
Địch Thần khó chịu cả đêm, hôm sau đưa Cao Vũ Sanh đi làm xong thì vui vẻ chạy đến đội hình cảnh, sống chết muốn mời Phương Sơ Dương ăn cơm trưa.
“Cút, không có thời gian ăn với anh.” Phương Sơ Dương đứng ngoài đồn cảnh sát nói chuyện với Địch Thần.
“Có phải là có manh mối vụ án của Tiểu Bàn rồi không?” Địch Thần chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Cái đó do khu vực phụ trách.” Phương Sơ Dương biết anh muốn hỏi gì, “Không có quan hệ gì với Cao Mục Địch.”
Đúng là Cao Mục Địch bị bắt vì chuyện của cô nhi viện. Lúc trước đã lấy được hết đồ vật này nọ của mấy tên trung gian xấu xa hợp tác với cô nhi viện, tư liệu của phú thương cần mười đứa bé cũng đã lấy được. Tiền đặt cọc để mua mười đứa bé này là dùng tài khoản nhân dân tệ để trả, tên chủ tài khoản chính là Cao Mục Địch.
Địch Thần: “… Này cũng quá ngu xuẩn rồi, không hợp logic lắm.”
Phương Sơ Dương nhìn anh một cái, lấy điếu thuốc ngậm vào miệng: “Việc này dính tới Cao Mục Địch, mà cô nhi viện đó là do ông ngoại của Cao Vũ Sanh mở.”
“Chú có ý gì?” Địch Thần cau mày.
“Có chuyện tôi phải nhắc nhở anh.” Phương Sơ Dương đốt thuốc lên, hung hăng hít một hơi, giọng nói cực thấp, tốc độ cực chậm, “Chuyện này, có thể là Cao Vũ Sanh biết hết từ đầu đến cuối.”
/Hết chương 73/
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!