Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 8


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Địch Thần vốn muốn hỏi Vương Cánh Hàng đang ở bệnh viện nào để mình đến tặng hắn chút “ấm áp,” nhưng mà không biết dây nào của Cao tổng có vấn đề, dám không nói cho anh. Kéo anh ở lại toà nhà Tài Phú ăn cơm trưa, lại kéo đến lúc trưa mở cuộc họp ngắn, lúc này Cao đại thiếu gia mới vui vẻ đứng lên nói mình sẽ đưa anh đi.

“Không cần đâu, không phải cậu rất bận rộn à?” Địch Thần nhìn chiếc xe cánh thiên thần đắt giá của Cao tổng, tiền xăng chuyến này có thể sánh được với thu nhập một ngày của thầy giáo nhà trẻ như anh.

“Chiều thứ sáu vốn là tan tầm sớm, tôi ở chung với anh sẽ an toàn hơn.” Cao Vũ Sanh đưa chìa khoá xe cho Địch Thần, yên lặng đứng sau anh, cố gắng bày ra hình dạng “Cao tổng rất sợ hãi,” đáng tiếc là hành động kém quá. Đôi mắt đẹp kia của người thanh niên vô cùng trong trẻo, giống như đang mong đợi cái gì đó.

Chắc là ảo giác nhỉ? Nào có người nào mong đợi gặp được sát thủ chứ?

Địch Thần không hiểu được loại tư duy của thiếu gia nhà giàu như thế này, tận chức tận trách kiểm tra xe cộ sau đó tự mình ngồi vào ghế lái. Cao tổng ngồi vào hàng ghế sau theo thói quen, vừa muốn xuất phát thì bỗng nhiên nói dừng lại để đổi lên ngồi ghế phó lái.

“Cao tổng, nếu như người muốn giết cậu thật đúng là sát thủ chuyên nghiệp thì tôi đề nghị cậu vẫn nên ngồi ghế sau đi.” Địch Thần khuyên nhủ khách hàng theo góc độ chuyên môn. Bình thường các ông chủ vẫn muốn ngồi hàng ghế đằng sau tài xế, đây chính là vị trí an toàn nhất ở trong xe. Nếu có xuất hiện tai nạn giao thông thì tài xế sẽ đánh tay lái qua trái theo bản năng để tránh cho mình bị đụng, cũng có thể khiến cho người ngồi ghế sau may mắn tránh khỏi hiểm cảnh.

“Tôi ngồi sau thì anh biết đường lái chứ?” Cao Vũ Sanh thắt chặt dây an toàn, quay đầu hỏi anh.

“Ớ…” Thuộc tộc không xe, phạm vi hoạt động của Địch Thần ở trong thành phố lớn như thế này rất nhỏ, phần lớn thời gian cũng chỉ đi quanh khu Lão Thành và khu trung tâm, thỉnh thoảng cũng lái xe đến chỗ khách hàng chỉ định, “Không phải trong này có GPS à.”

“Đường bên kia ngắn lắm, quẹo trái quẹo phải nó chỉ không kịp đâu.” Cao Vũ Sanh rũ mắt xuống che đi cảm xúc nơi đáy mắt, “Đi thôi.”

Bị ông chủ khinh bỉ năng lực nhận đường, vệ sĩ Địch trời sinh không am hiểu việc nhớ đường không có cách nào phản bác cả, đạp chân ga lái đi.

“Cao Vũ Sanh, tên đàn ông phụ bạc! Không được chết tử tế! Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!” Mới phóng ra khỏi bãi đậu thì ma âm quen thuộc liền xuyên thấu qua kính chống đạn của con xe hạng sang.

“Hô, đúng là đủ cố chấp thật.” Địch Thần nhìn thoáng qua vị kia vẫn còn giơ chân ở trước cửa, nhịn không được lấy cùi chỏ thọc bạn học Tiểu Cao bên cạnh, “Rốt cuộc là cậu và cô ta có chuyện gì thế?”

Cao Vũ Sanh nhìn tay áo sơ mi bị anh thọt cho lõm một chỗ: “Mọi người không dùng kính xưng với khách hàng à?”

“Có chứ, chúng tôi gọi khách hàng là “Bảo bối”.” Địch Thần nghiêm túc nói.

“…” Đuôi lông mày của Cao Vũ Sanh giật một cái.

“Thật sự mà, bảo vệ như trân bảo, vô giá, thế thì không phải là bảo bối à?” Liếc trộm sắc mặt của Cao tổng, Địch Thần cố gắng nín cười. Cậu nhóc xấu xa này muốn cái kính xưng gì chứ, chắc xem phim Hàn Quốc thấy có trong đó quá.

“Anh cứ thế mà gọi Lý Đình như vậy à?” Hình như Cao tổng bị tức đến cười.

“Gọi như thế sẽ khiến cho mấy cô gái dễ hiểu lầm lắm, chỉ gọi khách hàng nam như thế thôi.” Địch Thần chớp chớp mắt với hắn, “Cậu muốn kính xưng à, hoàn toàn không có vấn đề, bảo bối!”

Cao Vũ Sanh bị anh gọi đến cả người nổi đầy da gà, giơ tay ra chà chà tay, vuốt cho chỗ bị lõm trên áo sơ mi bằng phẳng lại, để ngăn anh tiếp tục nói bậy, hắn chủ động nói đến người trước cửa kia: “Trước kia cô ta là nhân viên của Tiêu Điểm.”

“Hả?” Vậy mà biết nhau thật, Địch Thần không khỏi dựng lỗ tai lên, “Không phải cậu bỏ người ta thật chứ?”

“Từ lúc cô ta vào công ty cho đến lúc rời khỏi, tôi nói với cô ta không quá mười câu.” Chuyện này Cao Vũ Sanh cũng buồn bực thật lâu, thật sự không biết mình “câu dẫn” vị nữ sĩ kia lúc nào.

Chị gái này tên là Viên Tiểu Ái, vào công ty làm việc lúc Tiêu Điểm mới thành lập vào ba năm trước. Lúc mới vào công ty, vì là nhân viên đã có kinh nghiệm nên nhìn khá là ổn trọng. Làm trong công ty hơn một năm, bỗng một ngày nào đó chẳng biết tại sao lại bắt đầu tuyên bố mình và Cao Vũ Sanh đang hẹn hò, đổi tên WeChat thành “Vũ Dạ Ái Thính Sanh,” lại còn gửi hình của Cao Vũ Sanh trong vòng bạn bè.

Lúc đầu mọi người chỉ cho là cô đang đùa thôi, còn cùng nhau cười ha ha, còn có một nữ đồng nghiệp nhắn lại đùa nói “Tôi cũng là bạn gái của Vũ Sanh, rút đao đi tìm tình địch thôi.” Ai mà ngờ Viên Tiểu Ái lại chạy đến chỗ của đối phương, hét ầm ĩ lại còn hắt cho người ta một thân Coca.

Tất cả mọi người đều thấy không thể tưởng tượng nổi, sau khi náo loạn vài ngày thì mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Bên nhân sự báo cáo cho cấp trên để trả phí cho cô đi khám bác sĩ tâm lý, sau khi khám xong thì bác sĩ cố vấn kết luận là Viên Tiểu Ái bị mắc “Chứng vọng tưởng yêu đương” —— đây là một loại bệnh mà người mắc bệnh sẽ tưởng tượng mình đang cùng một người nào đó yêu nhau, chuyện này sẽ xâm nhập vào kí ức và tạo thành bệnh về tâm lý. Loại bệnh này thường thấy ở một số ít fan cuồng idol nào đó, nổi tiếng nhất chính là câu chuyện về nam ca sĩ Hồ Sướng bị một người tên là “Mạ Nương Phấn” quanh năm chặn anh ta ở sân bay, cứ chạy theo kể về chuyện “lang lâm cẩu phế” của Hồ Sướng.

Trạng thái tâm lý như thế rõ ràng là không thể làm việc được nữa, sau khi rời khỏi Tiêu Điểm cô có đi trị liệu, sau một khoảng thời gian thì đi tìm công việc khác, biến mất rất lâu. Gần đây chắc là lại phát bệnh, tuần nào cũng đúng năm giờ đứng trước cửa toà nhà điểm danh.

“Oa, đây chính là lần đầu tôi thấy được việc đẹp trai quá bức người ta điên luôn đó.” Địch Thần không hề đồng tình cười chọc Cao Vũ Sanh.

“Đến giao lộ phía trước thì quẹo trái, thấy một biển quảng cáo màu đỏ thì quẹo phải, đây chính là bãi đậu xe tiện nhất.” Cao tổng không quan tâm đến khiêu khích của anh, chỉ đường vô cùng chính xác giống y như GPS.

Địch Thần chạy theo con đường mà Cao Vũ Sanh đã chỉ, đúng là một cái đường vòng chưa từng đi, đúng là chạy thẳng một đường. Không hổ là người làm bản đồ, bản thân chính là một cái bản đồ sống.

Vương Cánh Hàng gãy xương cụt đang ở khoa chỉnh hình, có một công an mặc đồ của cục công an thành phố đang ngồi ở hành lang ngoài phòng bệnh. Khi thấy Địch Thần đến thì vô cùng kinh ngạc, đứng dậy chào hỏi: “Anh Thần, sao anh lại đến đây?”

“Tôi còn muốn hỏi cậu đây này, hai ngày nay không phải là Phương Sơ Dương đang vội như con quay à? Sao cậu lại rảnh rỗi ngồi đây chơi game thế!” Địch Thần hỏi ngược lại, tiện thể cười nhạo người đã chơi lâu rồi mà cấp bậc vẫn là [Quật Cường Thanh Đồng].

“Đó là do kém anh Thần mà.” Cậu cảnh sát cũng không tức giận, còn cười hì hì nói chuyện phiếm với Địch Thần. Là Phương Sơ Dương nói hắn đến đây canh chừng Vương Cánh Hàng, còn dẫn theo hai người khác đến hỏi chuyện.

Địch Thần hướng trong phòng liếc mắt một cái: “Không phải người này là người giàu sau khi được đền bù di dời à? Sao ở giữa hai người kia vẫn còn khó coi thế chứ.”

Trong phòng có hai người mặc đồng phục cảnh sát đang hỏi chuyện, tịch thu điện thoại của hắn để kiểm tra tin nhắn.

“Căn phòng mà Lý Đình chết là do anh giới thiệu sao?”

“Không phải, lúc tôi biết cô ta thì cô ta đã thương lượng xong chuyện tiền bạc với người ta rồi.” Vương Cánh Hàng lớn lên không tính là xấu, nhưng sắc mặt lại mang theo vài phần âm u nên khiến cho người khác khó chịu, “Các người có điều tra tôi thì cũng vô dụng thôi, xương cụt của tôi bị gãy nên không thể nào xuống giường được. Cho dù tôi có muốn hại chết cô ta thì tôi không có điều kiện để làm được đâu! Các người nên đi tra cái tên gian phu của cô ta ấy.”

“Gian phu gì?” Cảnh sát sửng sốt, còn cho là đầu mối gì mới.

“Chính là cái tên vệ sĩ tiểu bạch kiểm kia đó, tuyệt đối là gian phu. Thằng ấy nhìn gầy nhưng sức lớn lắm đó, chính nó đánh tôi thành thế này.”

“Tôi thấy là anh cũng muốn cái xương chậu của mình gãy luôn ấy nhỉ.” Một tay Địch Thần khoác ba lô một tay nhét vào túi quần, từ từ đi đến ngồi xuống trên cái ghế gỗ gần giường, một chân kê lên mép giường của Vương Cánh Hàng, nhướng nhướng quai hàm, “Nói tiếp đi.”

Khi Vương Cánh Hàng nhìn thấy Địch Thần thì theo phản xạ có điều kiện mà co rúm lại một chút.

/Hết chương 8/

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN