Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 82
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 82


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

“Gì?” Địch Thần bị hắn chọc cười, đưa tay ra bóp mặt hắn, “Không phải là kỹ viện, là Diều Hâu, chính là người anh em lần trước mượn anh năm ngàn đó. Nghĩ gì thế?”

“À, được.” Cao Vũ Sanh có chút ngượng ngùng, cúi đầu cất hai tờ báo kia đi.

Động tác sắp xếp lại của hắn có chút chậm, hơi có chút không tập trung. Đến lúc Địch Thần quay sang nhìn hắn thì hắn đã cầm báo đứng dậy. Mở thư mục trong máy ra, Cao Vũ Sanh nhìn màn hình im lặng thật lâu, bỗng nhiên “bộp bộp cạch cạch” gõ bàn phím.

Địch Thần không làm phiền hắn nữa, liền ngồi dưới đất gọi điện cho Diều Hâu. Lúc này chắc Diều Hâu còn đang bận rộn trong tiệm sửa xe, điện thoại vang một lúc lâu mới bắt.

“Anh Thần!” Giọng nói trung khí mười phần bay từ trong tai nghe điện thoại ra. Không biết có phải là ảo giác hay không, dường như giọng nói của Diều Hâu còn có vui vẻ trong đó, giống như là đã bao năm chưa gặp.

“Chu cha, nhiệt tình thế, nhớ anh của cậu à?” Địch Thần kéo điện thoại ra xa một chút, xoa cái tai bị hét đau.

“À, không không, không phải.” Diều Hâu nói năng có chút lộn xộn, bình tĩnh lại chút rồi mới nói, “Em đang tính gọi cho anh thì anh đã gọi đến. Có chuyện gì à?”

Địch Thần cũng chẳng khách khí gì, hỏi thẳng: “Anh nhớ quê cậu ở huyện Ngũ Đồng đúng không, cậu biết bên đó có một mỏ sắt không?”

“Đúng là có một mỏ sắt, tên Viễn gì gì đó. Lúc em còn nhỏ thì mỏ kia rất náo nhiệt, nhưng mà mười mấy năm trước đã đóng cửa.” Diều Hâu thành thật trả lời. Bên kia điện thoại có tiếng người trong tiệm sửa xe nói chuyện ồn ào, hắn lên tiếng rồi cầm điện thoại đi ra ngoài, đến một chỗ yên tĩnh mới dừng lại.

Địch Thần thấy hắn biết chuyện, vội vàng hỏi thêm một câu: “Vậy cậu có biết sao lại đóng cửa không?”

Diều Hâu cẩn thận suy nghĩ một hồi: “Nghe người ta nói là mấy thợ mỏ đó gây chuyện đánh chết người, chủ bồi thường đến táng gia bại sản. Em cũng không rõ lắm, chỗ đó cách nhà bà nội em rất xa, mấy cái này là nghe anh Hổ nói.”

Địch Thần biết anh Hổ.

Từ nhỏ Diều Hâu đã học không giỏi, tính khí nóng nảy còn biết đánh đấm, lúc mười mấy tuổi đã không đi học nữa, theo người tên là anh Hổ này lăn lộn ngoài xã hội. Lúc đó tuổi còn nhỏ, chẳng sợ gì, anh Hổ mang theo đi chém giết cướp mà cũng dám đi. Có lần làm lớn, cướp được hơn trăm ngàn. Nhưng dê béo không chịu đưa tiền, liều mạng phản kháng lại, bị anh Hổ đâm chết. Cướp của biến thành cướp của giết người, những đồng loã đứng canh cũng khó trốn tội. Anh Hổ bị xử bắn, Diều Hâu và một người anh em khác, do không giết người hơn nữa còn là vị thành niên, nên được xử có thời hạn.

Loại đại ca xã hội đen như anh Hổ này, nói chung là không đáng tin, thêm mắm thêm muối lại còn khoác lác.

Địch Thần không hỏi thêm nữa: “Nãy cậu tính chuẩn bị tìm anh?” Diều Hâu là một người ít nói, nếu như không phải có việc thật thì sẽ không nói mấy câu khách sáo như “Đang chuẩn bị tìm anh” này nọ.

“À.” Nghe giọng nói, hình như Diều Hâu đang quan sát xung quanh một chút, cố gắng tránh người khác, hạ giọng nói, “Anh Thần, mai anh có thể tới chỗ đó một chuyến được không, em có việc muốn bàn với anh.”

“Đến chỗ của Chu Bàn Tử?” Bỗng nhiên nói thế, Địch Thần vẫn chưa phản ứng kịp. Từ lúc Cao tổng cho anh công việc trả lương cả năm, thì đã lâu Địch Thần chưa đến Hải Báo Đặc Chủng Gia Chính.

“Ừm, có người muốn mua cục đá kia trong nhà em, giao dịch tiền mặt. Em… em muốn nhờ anh đi cùng.” Diều Hâu là một người đàn ông thân cao mét chín, bây giờ lại nói chuyện nhỏ như muỗi, nghe cực kỳ không được tự nhiên.

“Cục đá gì, nhà cậu còn có đồ cổ gì hả?” Địch Thần vô cùng kinh ngạc. Nhà cậu nhóc này nghèo đến độ mồng tơi cũng chẳng có để rớt, có khi còn phải mượn anh tiền mua thuốc cho mẹ, nếu như còn có một bảo bối như thế thì cần gì phải tỏ ra khó khăn thế chứ?

“Thì, chính là…” Dường như cái này khó có thể mở miệng, Diều Hâu ấp úng một lát mới nói, “Chính là lấy được lúc đó. Em vẫn cứ nghĩ là giao nộp rồi, ai ngờ mẹ em lại cất đi.”

Thời gian Diều Hâu ngồi tù thì tuổi vẫn còn nhỏ, thả ra cũng chẳng được mấy năm, kinh nghiệm xã hội ít. Nhìn qua hung ác độc địa khó dây vào, thật ra là đầu trống trơn, rõ ràng lớn tuổi hơn Địch Thần mà lại bị anh lừa gọi là anh Thần. Mà để xứng với cái chữ “Anh” này, Địch Thần cũng phải làm gì để gánh được nó.

Địch Thần hít khí lạnh từ từ, trầm ngâm một lát, đáp lại: “Biết rồi, ngày mai anh qua đó.”

Đường Ngũ Kim vẫn cứ như cũ, ngày nào cũng chỉ được mặt trời chiếu xuống một chút. Dường như những con đường Ngũ Kim trên cả nước đều cùng một đức hạnh với nhau, lúc trời nóng thì không có chỗ nào trốn được, lúc trời lạnh cóng thì cũng chẳng có chỗ nào ấm áp. Dựa theo cách nói của Chu Bàn Tử, kim với mộc tương khắc nhau, cho nên cái cây nào ở Ngũ Kim cũng trông giống như đầu bị hói, đương nhiên là không che nắng được mà cũng chẳng có chỗ nào chắn gió.

Mà theo Địch Thần, đó là do những tiệm Ngũ Kim đều chọn mặt sau của đường, chỗ có tiền thuê tiện nghi, đương nhiên chẳng là mảnh đất tốt có phong thuỷ náo nhiệt gì. Ngụy biện kia của Chu Bàn Tử hoàn toàn là nhân quả đảo ngược, nếu như dời mấy tiệm Ngũ Kim đến toà nhà Tài Phú xem, đảm bảo đông ấm hạ mát, ánh nắng no đủ.

Một khoảng thời gian không đến đây, bảng hiệu chữ vàng lại còn nhiều dầu thêm. Do tiệm Ngũ Kim sát vách đóng cửa, đổi thành một tiệm bán mì khô nóng, xào ra khói, khói đi vòng đến chỗ bảng hiệu, không vài ngày đã xào “Hải Báo” thành một Hải Báo Dầu Mè.

“Chu cha, vài ngày không gặp, thế mà cửa này của anh còn có dầu bôi trên đó sao, ông chủ Chu phát tài rồi nha.” Địch Thần xách một túi đồ ăn đi vào, ném lên trên khay trà bằng thủy tinh dáng vẻ quê mùa đủ hoa hoè.

“Biến đi cái tên suy dinh dưỡng này, nếu không phải thấy goá phụ kia tội nghiệp, thì ông đây đã sớm tới lật tung đống than kia của cô ta rồi.” Ông chủ Chu xoa cái đầu hói của mình, hung tợn nói.

“Chậc, goá phụ nha, sao anh biết người ta là goá phụ?” Địch Thần ngồi lên tay của ghế sô pha, một chân gác lên ghế, sâu xa nhìn hắn.

“Chính cô ta nói, chồng cô ta mất rồi, một mình nuôi con.” Chu Trọc Đầu xắn tay áo, lộ ra hình xăm phải thanh long trái bạch hổ, lấy đồ từ trong túi ra ăn. Vòng trên cổ nhoáng nhoáng lắc lắc, phát ra tiếng keng keng.

“Ui, từ lúc nào mà Chu gia đầu trọc đã thành người thiện tâm thế rồi?” Giờ Diều Hâu vẫn chưa tới, Địch Thần chán quá nên ngồi trêu Chu Đại Bàn.

“Nếu ông đây không có thiện tâm thì sao lại nhận mấy cậu?” Ông chủ Chu lười lạnh một tiếng, chỉ Địch Thần, lại chỉ Diều Hâu mới bước vào cửa.

“Hả?” Diều Hâu mặc đồ lao động, cả người đầy dầu máy không hiểu sao, đứng ngơ ngẩn ở cửa. Trong tay hắn còn xách theo một cái túi, mặt ngoài ghi “Rượu thần XX bảo vệ sức khoẻ,” bên trong còn nhét mấy tờ báo, rồi bịch nhựa gì gì đó, căng phình ra.

Đợi Địch Thần bắt chuyện với hắn thì Diều Hâu mới nhìn xung quanh một chút, sau đó kéo cửa xuống một nửa.

“Ây ấy, làm gì thế, còn phải làm ăn buôn bán nữa đó!” Chu Mập đầu trọc không vui vẻ lắm.

Diều Hâu vẫn cứ kéo, còn tiện tay đóng cửa kính lại. Xách túi ngồi lên sô pha, hai mắt ngây ngốc nhìn cái túi kia, một hồi cũng chẳng nói gì.

Ông chủ Chu nhìn hắn, lại nhìn cái túi kia, “sít” một tiếng: “Tôi nói này Diều Hâu, cậu mang vật đó đến à?”

“Ừm, để trong nhà thì em lo lắng.” Diều Hâu gật đầu, nhìn ông chủ Chu, rồi lại nhìn Địch Thần. Cậu trai to con cơ bắp đầy người lại lộ ra vài phần mờ mịt khó thấy. Giống như lại quay về cậu thiếu niên lưu lạc với anh Hổ năm đó, không biết làm sao, đợi người khác quyết định cho mình.

Chu Bàn Tử giận đến đau gan, tự mình đứng dậy kéo cửa xuống hết. Trong phòng lập tức yên tĩnh, ngăn cách với ồn ào ầm ĩ ở trên đường, tạo ra một không gian kín mít khá an toàn.

Địch Thần nhướng mày, thò tay kéo qua nhìn đồ bên trong, cái mà được bao kín không nhìn thấy: “Cái gì thế?”

“Một cục đá.” Diều Hâu tự mình mở ra.

“Khoan đã!” Ông chủ Chu quát lên nói dừng, ngăn lại hành vi muốn tháo giấy báo ra của Diều Hâu, nhanh chóng đi đến quầy lấy hai cái khăn lông ra, xếp rồi đặt trên bàn, “Vật đáng tiền như thế mà cậu dám để thẳng lên bàn thế hả!”

Ông chủ Chu không phải là một người cẩn thận tỉ mỉ gì, nhưng tốt xấu gì cũng là một tay chơi chuỗi, biết phải cho đồ một cái đệm mềm. Sau đó mới nói Diều Hâu lấy đồ ra, từ từ đặt lên khăn.

Đó là một cục khoáng thạch không có quy tắc gì, xung quanh không đều nhau, có nhiều chỗ còn có chút sắc. Bề ngoài đen thui như một cục than, chỉ có một chỗ nho nhỏ là được lau qua, dưới ánh đèn huỳnh quang màu trắng hiện lên ánh sáng lấp loé.

“Lúc đó, tụi em cướp đồ của hai người ở trên một chiếc xe buýt nhỏ. Trong ba lô của hai người đó đều có đựng tảng đá thế này, còn có rất nhiều tiền mặt. Anh Hổ nói đây là vàng, nói hai tụi em cầm đi, anh ta thì cầm hơn phân nửa tiền. Lúc quay về mới biết chẳng phải là vàng gì, chỉ là một cục đá vô dụng.” Diều Hâu nhìn chằm hằm cục khoáng thạch này, dường như đến giờ vẫn không hiểu được, nói lại lai lịch của cục đá này từ đầu đến cuối.

Địch Thần và Chu Bàn Tử liếc nhau, im lặng nghe hết.

“Sau khi em vào tù thì tiền liên quan hay gì cũng bị thu hết, ai biết mẹ em còn giấu thứ này đi. Có thể là lúc đó tìm đại một cục đá nào rồi nộp lên.”

Nghe nói đây là “Vàng” nên sống chết muốn giữ lại, đây đúng là chuyện mẹ của Diều Hâu có thể làm ra.

“Theo lý thì phải nộp tang vật này lên. Nhưng hiện giờ giá của nó là hơn ba trăm ngàn, lúc nộp lên chắc chắn sẽ có phiền phức, hơn nữa mẹ em…” Nói tới đây, Diều Hâu từ từ ôm lấy đầu.

Mẹ hắn vẫn luôn mắc bệnh, hơn nữa là loại bệnh cực kỳ hiếm gặp, trị không hết chỉ có thể uống thuốc để kéo mạng. Gần đây bệnh này bỗng chuyển biến xấu, đã nằm trong bệnh viện hai tuần, tiền xài như nước chảy. Năm ngàn mượn Địch Thần lần trước vẫn còn chưa trả được, bây giờ lại còn cần mượn anh thêm hai mươi ngàn.

Nếu như bán cục đá này đi, thì có thể chi trả được, tiền giải phẫu sau này cũng có.

“Khoan đã, đây là cái đồ gì? Sao em chắc chắn có thể bán nó với giá ba trăm ngàn.” Địch Thần vỗ đầu Diều Hâu một cái, nói hắn tỉnh táo chút để dễ bàn bạc hơn.

Diều Hâu xoa mặt, nhưng mà tay lại đen thui, xoa cho mặt cũng đen thùi, chỉ đành lấy miếng vải trên bàn lau mặt. Hắn cầm một tờ báo chà chà trên mặt cục đá, không lâu sau, chỗ bị chà sáng lên. Đơn giản chà hết mặt bên này, lộ ra một mặt cắt kim loại.

Nham thạch giao thoa, chỗ phát sáng hiện ra màu kim loại nhàn nhạt, còn có chút ánh sáng loé lên.

“Người anh em cũng cầm đá giống em, trong nhà một có thân thích là người buôn lậu đá. Nghe nói, cái này tên là quặng tuyết đầu (1).”

(1) Nguyên văn Hán Việt là tuyết đầu kim. Vì nghe cho thuần Việt hơn, mình sẽ dùng “quặng tuyết đầu” thay cho tên Hán Việt.

Buôn lậu đá cũng không phải là buôn bán đá, mà là buôn lậu đổ thạch. Những người này mang đá gốc lấy từ chỗ sinh ra ngọc thạch, bán cho đổ thạch, người có thể mài ra ngọc.

Người buôn lậu đá này tên là Thạch Toàn Hữu, là bà con xa của người anh em của Diều Hâu. Vốn chỉ buôn bán ngọc thạch, chẳng biết thế nào lại coi trọng cục khoáng thạch đen như mực kia, nói là quặng tuyết đầu, vô cùng đáng giá. Theo như Thạch Toàn Hữu nói, “Thứ này có từ lúc xa xưa, luyện ra được kim loại có chấm bông tuyết trên đó, trong suốt như tuyết, chỗ nào cũng là vàng, đã tuyệt tích nhiều năm rồi.”

“Quặng tuyết đầu? Tôi chỉ có nghe qua quặng đầu chó (2), quặng tuyết đầu là cái gì, cậu đừng để bị lừa.” Ông chủ Chu nhăn cái mặt mập lại, tỏ ra nghi ngờ.

(2) Quặng đầu chó (vàng/kim loại đầu chó): là một loại khoáng thạch vàng phong phú, do thiên nhiên tạo ra, tính chất không tinh khiết, hình thái không có quy tắc nào, nó thường do kim loại tự nhiên, thạch anh và các loại khoáng vật khác tạo thành. Có người thấy giống đầu chó nên gọi là vàng đầu chó. Có người còn gọi nó là vàng móng ngựa, nhưng nó thường được gọi bằng vàng đầu chó.

“Để em chụp cho cố chủ em xem qua chút, có thể là em ấy sẽ biết.” Địch Thần chụp một tấm, gửi qua cho Cao Vũ Sanh.

Diều Hâu không có ý kiến gì.

Chu Đại Bàn tò mò: “Cố chủ của cậu còn biết cái này hả, không phải cậu ta mở công ty mạng à?”

Địch Thần tin tưởng một cách mù quáng: “Cái gì em ấy cũng biết cả, vậy thì cũng biết cái này.”

Ông chủ Chu: “…”

Không đợi Địch Thần khoe khoang Tiểu Thiên Tứ nhà mình một trận, Cao Vũ Sanh bỗng nhiên gọi điện đến, giọng nói nghiêm túc: “Lập tức bỏ vào hộp kim loại, rời xa chỗ đó, phải cách xa khoáng thạch ít nhất hai mươi mét, nhanh!”

Địch Thần bỗng nhiên đứng lên: “Mẹ nó!”

“Sao thế, sao thế?” Hai người trên sô pha bị anh làm cho hoảng sợ.

Cao Vũ Sanh bình tĩnh lặp lại yêu cầu cách xa hai mươi mét, Địch Thần lập tức kéo hai người đó ra ngoài, lại kéo cửa xuống lần nữa, lùi đến chỗ cây ven đường.

“Đồ chơi này sẽ nổ à?” Địch Thần hỏi Cao Vũ Sanh dường như đang chạy vào ga ra bên kia.

“Em sẽ đến đó ngay, đừng có lại gần.” Cao Vũ Sanh nói xong câu này liền cúp điện thoại.

/Hết chương 82/

Tác giả:

Tiểu kịch trường:

Anh Thần: Nhìn xem, Thiên Tứ nhà tụi anh đúng là cái gì cũng biết.

Diều Hâu: Cậu ấy nói gì vậy?

Anh Thần: Gì cũng chưa nói.

Diều Hâu:…

Mì khô nóng

Vàng đầu chó

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN