Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 86
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 86


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Ông chủ quán mì nói chuyện thiếu chủ ngữ, nhưng mà Địch Thần có thể nghe hiểu. Mỏ nằm ở trấn Thanh Thụ, ông chủ nói trụi lơ trụi lủi cũng là nói trấn Thanh Thụ này, mà cây là nằm ở trấn Lê Hà. Có một con sông nối từ trấn Thanh Thụ đến trấn Lê Hà, năm cây ngô đồng chính là sinh trưởng ở bờ sông.

“Đó là mỏ gì thế? Tôi lăn lộn ở thành phố nhiều năm thế rồi mà còn chưa bao giờ nghe qua Ngũ Đồng có cái mỏ nào.” Vẻ mặt Địch Thần tò mò hỏi.

Sự thật là loại khoáng sản này phần lớn thuộc về tài nguyên của tỉnh, người bản tỉnh hẳn là biết tới. Chỗ nào có than đá, chỗ nào có sắt, đây đều là những điều mà ai tuyên truyền cũng nói đến. Nếu không phải đụng tới huyện Ngũ Đồng, thì đúng là Địch Thần chưa từng nghe qua việc có mỏ ở đây.

“Là mỏ sắt, mà đã sớm dừng rồi, bây giờ nó là một cái mỏ bỏ hoang.” Ông chủ tấm tắc cảm khái, “Lúc mà mỏ này còn mở thì Ngũ Đồng rất giàu có. Từ lúc mỏ ngưng lại thì ở đó cũng điêu tàn hẳn.”

Người làm trẻ tuổi không trải qua thời điểm lúc đó, nghe thế thì ngẩng đầu lên: “Nghe nói lúc đó ở trấn Thanh Thụ có nhiều vạn nguyên hộ (1) lắm, có phải không?”

(1) Vạn nguyên hộ: “vạn nguyên” là 10,000 tệ, từ này chỉ những gia đình nào có số tiền gửi ngân hàng hoặc là thu nhập tầm 10,000 tệ. Ý nói gia đình khá giả.

“Ừ.” Ông chủ phát ra một tiếng khẳng định từ trong lỗ mũi, sau đó lại than ngắn thở dài, cảm khái bây giờ thật khó khăn, người trong thị trấn càng ngày càng ít, quán mì này cũng sắp không mở nổi nữa rồi.

“Làm sao lại càng ngày càng ít, không phải những người dân vùng xa hay dời đến thị trấn à?” Địch Thần ngạc nhiên nói, đúng là anh thấy thị trấn này thật là khá hoang vắng, người trên đường không nhiều lắm, những cửa hàng sát đường thì cũng vắng vẻ.

Ông chủ bĩu môi, nhỏ giọng: “Đó là do cậu không biết thôi, cái thị trấn này…”

“Tít tít tít tít!” Xe ở bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng kêu cảnh báo, Địch Thần ném đũa phóng ra đó. Trong xe còn để vali chứa quặng tuyết đầu, không thể để ai đụng vào được.

Bên cạnh xe việt dã, có một người đàn ông gầy như que củi đang cầm một miếng thuỷ tinh cào cửa xe, giống như là chẳng nghe được tiếng kêu, vẫn cứ làm việc cứ như chẳng có ai bên cạnh. Cửa kính của xe đã bị rạch ra một đường rạch lớn, kéo hai cái nữa là có thể đập ra.

“Làm gì thế!” Địch Thần hét lớn một tiếng, khiến cho người nọ sợ run một cái, quay đầu tính chạy thì bị Địch Thần kéo áo lại.

Người nọ vùng vẫy hai cái, bỗng nhiên quay đầu lộ ra một nụ cười quỷ dị, nắm cổ tay Địch Thần tính cắn anh. Địch Thần không hít ô-xy, không thể vác người qua vai ném xuống đất được, nhìn hàm răng vàng của người nọ đang dần đến gần liền thấy hoảng, bất đắc dĩ buông tay ra. Nhưng tên trộm này chẳng những không nhân cơ hội chạy trốn, ngược lại còn dùng sức kéo Địch Thần, không cắn anh được một cái thì không chịu được.

“Bịch!” Một đôi chân dài khoác lớp quần tây màu đen đưa đến, hung hăng đạp tên trộm kia té xuống đất, thuận thế kéo Địch Thần ra sau mình.

“Đừng đến gần hắn ta.” Cao Vũ Sanh mắt lạnh nhìn tên đang nằm bất động trên mặt đất, có lẽ là do yếu quá, nên bạo phát cố sức kéo Địch Thần lúc nãy đã tiêu hết sức của hắn, bây giờ cũng không bò dậy nổi.

“Hắc hắc hắc, tao có bệnh giang mai, HIV, có bản lĩnh tụi mày tới bắt tao đi.” Mặt của tên trộm dán đất, vẫn còn đang nhe hàm răng vàng khiêu khích.

“Cút mẹ nó đi cái thằng chó này, lại tới chỗ ông đây nữa.” Ông chủ cầm cây chổi lớn đi ra, vung lên muốn đánh hắn. Thì ra là một tên thường phạm tội, người chung quanh đây đều biết.

Thị trấn nhỏ này cũng chỉ có hai ba con phố, cảnh sát rất nhanh thì đã tới, khi nhìn thấy tên kia thì cũng có vẻ mặt chán ghét: “Lại là anh nữa, lần trước đã nói với anh thế nào hả! Mau lên, mau tới trại cai nghiện đi.”

Cảnh sát cũng chẳng muốn đụng vào hắn, còng tay lại thì ném cho hắn sợi dây, dùng côn cảnh sát xua hắn đến chỗ xe cảnh sát.

Không ngờ lại còn chơi thuốc nữa? Địch Thần nhìn người nọ động tác quen thuộc tự cột mình lại, móc vào sau xe cảnh sát, sau đó thong thả chạy theo xe cảnh sát, vô cùng câm nín.

“Kinh tế ở đây xuống dốc, ngư long hỗn tạp, có không ít người hít ma tuý.” Cao Vũ Sanh nhỏ giọng nói, “Đừng mua thuốc tầm bậy.”

“Đi thôi, không sao, bình thường anh cũng không hút thuốc.” Địch Thần nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ rồi, thời gian này có chút không tiện lắm. Vội vàng chạy đến chỗ trấn Thanh Thụ thì có thể đến kịp, nhưng mà sợ là không vòng về được, đành ở một đêm bên đó.

“Chúng ta ở thị trấn đi, sáng mai rồi đi.” Cao Vũ Sanh trực tiếp ra quyết định. Mỏ ở cạnh đó, không biết phóng xạ có tràn đến xung quanh không, huống chi cũng chưa quen đường đi lối bước bên đó, cứ ở lại trấn trên thì tốt hơn.

Tìm nhà nghỉ tốt nhất trong thị trấn, cũng là cũ kỹ đến cùng cực. Nơi đây không phải là thị trấn du lịch, việc làm ăn buôn bán cũng chẳng khác gì ở chỗ làng quê nhỏ. Nhà nghỉ tốt nhất chính là nhà khách của thị trấn, xanh vàng rực rỡ quê mùa, chỗ đại sảnh còn có mùi dầu khói.

Thuê một phòng đôi lớn nhất, sắp xếp lại cũng là như vậy. Tường được quét vôi trắng, trần nhà bằng gỗ, gỗ dán ba lớp để làm phòng ấm hơn, hoàn toàn là phong cách nhà cửa hai mươi năm trước. Bên trong khe cửa hợp kim còn tích một lớp bụi dày, còn có xen lẫn một số xác của mấy con sâu oanh liệt.

Cao Vũ Sanh ngồi cạnh giường, hơi nhíu mày. Không biết cái nhà nghỉ này nghĩ thế nào nữa, đặt hai tủ đầu giường lại với nhau, nằm song song giữa hai cái giường, khiến cho hai cái giường cách nhau thật xa.

“Hôm nay nhìn kiểu muốn mưa rồi.” Địch Thần mở cửa sổ ra, ngửi được hơi nước. Buổi sáng vẫn còn trong trẻo, giờ thì thấy thế nào cũng là thay đổi bất thường. Thị trấn nhỏ vốn đã vắng vẻ, trận mưa sắp tới này còn khiến người trên đường ít hơn, nhìn qua là thấy thê lương.

Vốn tính đi dạo vòng vòng, quay đầu nhìn thấy cái vali hợp kim ở cạnh TV thì lập tức bỏ đi dự định. Địch Thần nằm nghiêng trên giường mình, mở TV lên xem.

TV cũ không có mạng, chỉ chiếu mấy kênh địa phương. Kênh Ngũ Đồng 1, kênh Ngũ Đồng 2, đúng thế, thị trấn cũng có đài truyền hình của mình, chỉ là…

“Đàn ông, có tấm lòng rộng lớn, chí hướng cao xa giống nhau, chỉ là bệnh liệt dương, sớm tiết khiến cho bọn họ không ngóc đầu lên được.” Mở ra thì có quảng cáo như thế, giọng nói trầm bồng du dương đọc lên thật là khí thế.

Cao Vũ Sanh quay đầu nhìn anh.

Địch Thần lúng túng ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đổi một kênh khác.

Một người phụ nữ nhăn mặt nhíu mày đứng đầu thôn: “Thím hai à, ông nhà tôi không được, làm sao bây giờ?”

Thím hai nháy mắt ra hiệu nói: “Nói cho chị biết một phương pháp bí mật nhá, cho ổng uống Hồng Lư Bài Thận Bảo đi, người bình thường thím hai chẳng nói cho đâu.” Nói xong, lộ ra ánh mắt “Chị hiểu đó.”

Địch Thần: “… Quảng cáo tự chế của đài truyền hình này đúng là thú vị.”

Không thể nào xem TV được nữa, đơn giản tắt đi, kéo Cao Vũ Sanh chơi game multiplayer. Bình thường Cao Vũ Sanh không chơi mấy trò này, nghe anh nói thế, ngước mắt nhìn Địch Thần: “Em không chơi cái này.”

Địch Thần lập tức ngoắc ngoắc nói hắn đến gần: “Đến đây, ca dạy em.”

Cao Vũ Sanh thuận lý thành chương leo lên giường Địch Thần, này vừa lên thì không muốn xuống nữa, đến tối vẫn còn chơi xấu đu trên giường Địch Thần: “Em nằm gần cửa sổ, trời mưa có hơi lạnh.”

Bên ngoài đúng là đã mưa, mưa thu rất lạnh, hơi gió ẩm ướt len theo cửa sổ hợp kim không chặt vào, thổi vào chăn khiến cho nó lạnh cóng.

“Vậy để anh ngủ bên đó.” Địch Thần chuẩn bị đứng dậy, bị Cao Vũ Sanh kéo lại.

“Hai chúng ta chen chen thế này đi, anh ngủ ở cái giường tệ thế sao em yên tâm được?” Cao Vũ Sanh chống nửa người dậy, vẻ mặt thành thật nói.

“Không sao, anh nằm trên sàn nhà ngủ cũng được.” Địch Thần chẳng thấy sao cả, có lẽ là do nguyên nhân co dãn của cơ thể nên người khác nghĩ giường cứng thì anh thấy vẫn được, không hề xoi mói hoàn cảnh ngủ chút nào.

Cao Vũ Sanh ngồi dậy, buồn bực nói: “Quên đi, để em qua ngủ.” Bóng lưng cao lớn ngược ánh đèn ngoài đường, trong gió thảm mưa sầu có vẻ vô cùng cô đơn, trên chân cũng không đeo giày, cứ như thế bước chân trần dẫm trên tấm thảm cũ kỹ.

“Được rồi được rồi, chúng ta ngủ với nhau.” Địch Thần kéo bạn nhỏ cáu kỉnh lại.

Cao Vũ Sanh lập tức xoay một vòng bò về giường, ngã xuống, chui vào ổ chăn, nhắm mắt lại. Tuy rằng Cao tổng làm đến rất bình tĩnh, tất cả động tác đều dựa theo trật tự không có bất kỳ tư thế nôn nóng gì cả, nhưng vẫn cứ lộ ra cái tiết tấu quỷ dị đã tính hết sớm rồi.

Địch Thần: “…”

Sáng hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, hai người bắt đầu xuất phát trong sương sớm. Huyện Ngũ Đồng có nhiều núi, ngoại trừ vùng thị trấn này thì đi tiếp cơ bản toàn là sườn núi phập phồng không ngừng. Đến trấn Thanh Thụ còn phải đi một con đường núi xa nữa. Thật ra đường cũng rất rộng, nghe nói là năm đó để vận tải quặng sắt nên đã sửa.

Đường này không tính là dốc đứng, chỉ có ngoặt ngoẹo rất nhiều. Tài lái xe của Cao Vũ Sanh rất tốt, chạy không xóc nảy mấy.

“Ai, chỗ này không có tín hiệu.” Địch Thần cầm di động, muốn gửi ghi âm cho Mông Mông, lại phát hiện một gạch tín hiệu cũng chẳng có, mạng thì lại càng không.

“Ra khỏi con đường núi này thì ổn rồi.” Cao Vũ Sanh an ủi anh, “Anh muốn xem bản đồ thì có thể xem GPS trong xe.”

“Không, anh chỉ nghĩ chỗ này hoang sơn dã lĩnh, lại không có tín hiệu điện thoại, là chỗ giết người cướp của rất tốt.” Địch Thần mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài, vuốt cằm suy nghĩ.

“Chỗ này gọi là Bát Hồi Lĩnh, có người nói lúc trước có đám cướp núi đóng quân ở đây.” Cao Vũ Sanh thành thạo lượn vòng, bình ổn vượt qua lối quẹo gần một trăm tám mươi độ, nhẹ giọng nói chuyện với Địch Thần.

Địch Thần quay đầu nhìn hắn, giọng nói trầm thấp dễ nghe có thể làm người phát thanh kể chuyện xưa, mặc dù không có mạng, ở trên con đường núi này không bao giờ ra cũng chẳng thấy chán: “Anh đeo thêm cái gối ô-xy này đúng là chuẩn.”

Cao Vũ Sanh nuốt xuống sự thật “Bây giờ không có cướp đường”: “Ca ca quyết định luôn luôn vô cùng đúng.”

“Anh nói này.” Địch Thần bị cái vuốt mông ngựa này vuốt đến ngứa cả người, giơ tay ra kéo tai hắn, “Ngày nào em cũng khen ngợi anh khoa trương thế, rốt cuộc là tính làm gì hả?”

“Anh không biết em đang làm gì à?” Lỗ tai bị túm kia của Cao Vũ Sanh nhanh chóng đỏ lên.

Địch Thần cảm thấy phỏng tay, ngượng ngùng thu tay lại: “Anh, anh nào biết.”

Lại lần nữa cua một cái, xe đã ra khỏi đường núi, Cao Vũ Sanh giảm tốc độ xe chậm lại, quay đầu sang nhìn anh: “Em đang theo đuổi anh đó.”

/Hết chương 86/

Weibo Chim Xanh 14/11/2018: Thế mà thằng ngốc Cảnh Thiều kia cũng được lên tình thoại boy cơ à? Tui thấy hắn hẳn nên học với Cao tổng một chút (Tình thoại boy là bình chọn mấy câu tâm đắc của các nhân vật trong truyện).

Bình luận – Muỗng Nhỏ: Tui có thể ngủ được bà xã ở chương một đó.

→ Trả lời: Đại Điểu đã ngủ được bà xã cả bảy năm rồi mà Cao tổng qua một trăm chương còn chưa ngủ được.

Bình luận – Cao tổng nên cùng Điểu ca của hắn học một chút.

Cực Phẩm: Điểu tổng và tiểu kiều thê đại chiến mấy trăm hiệp rồi mà Cao tổng bên này mới đang nắm lấy bàn tay bé nhỏ rồi hôn chuồn chuồn nước này nọ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN