Về Trễ - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Về Trễ


Chương 12


Từ hôm Ôn Trì Chi tiễn cô đến khách sạn cho tới nay, hai người đã hơn nửa tháng không liên lạc. Mới đầu Chung Dạng vẫn còn hay nghĩ đến, về sau thời gian lâu dần cũng chẳng còn đoái hoài tới nữa.

Tối thứ sáu, cô mời Từ Tôn Đông ăn cơm. Vốn dĩ bữa cơm này cô nên mời anh ấy ngay sau khi kết thúc buổi họp báo kêu gọi đấu thầu mới phải, thế nhưng khoảng thời gian đó Từ Tôn Đông bận rộn công việc ở trường học nên đã trì hoãn tới tận bây giờ.

Chung Dạng rời khỏi ký túc xá, Từ Tôn Đông đứng dưới tán cây cách đó không xa, anh đứng quay lưng lại với cô, tay kẹp điếu thuốc, một tay còn lại đang cầm di động nghe điện thoại. Chung Dạng đi đến phía sau lưng anh, nhưng cũng không lên tiếng cắt ngang.

Từ Tôn Đông cảm giác như có người phía sau mình, anh giữ di động rồi nhìn Chung Dạng một cái, rồi nói với phía bên kia điện thoại: “Tới lúc đó nói sau nhé.”

Anh cúp máy, bỏ di động lại vào trong túi, nói: “Đi thôi.”

Chung Dạng “Ừm” một tiếng, thuận miệng hỏi: “Anh còn biết hút thuốc cơ à?”

Từ Tôn Đông đem đầu lọc thuốc lá ném vào thùng rác đặt bên vệ đường, nói qua loa: “Thi thoảng cũng hút một hai điếu.”

Chung Dạng gật gật đầu.

Từ Tôn Đông nhướng mày: “Em không thích con trai hút thuốc?”

“Không phải.” Cô ngập ngừng mấy giây rồi lại sợ anh ấy hiểu lầm nên nói: “Lần đầu tiên trông thấy anh hút thuốc nên có chút ngạc nhiên thôi ạ.”

Từ Tôn Đông cười cười: “Con trai hầu hết đều sẽ hút thuốc mà.”

Hai người rời khỏi cổng trường, sau đó ngồi lên trên một chiếc taxi.

Từ Tôn Đông nói địa chỉ với tài xế, Chung Dạng cũng không hỏi gì nhiều, chỉ cho rằng anh đã giúp mình chọn xong địa điểm ăn cơm. Đợi tới lúc hai người đến nơi, Chung Dạng đi theo anh vào trong phòng bao, bên trong có không ít người đang ngồi, nhìn thấy hai người xuất hiện liền ầm ĩ: “Aiya, nhân vật chính đến rồi.”

“Hội trưởng Từ, cậu cũng ra oai quá đấy, bắt chúng tôi đợi hẳn nửa tiếng đồng hồ.”

“Đến đây đến đây, phạt ba ly rượu trước đã.”

“Hôm nay là sinh nhật của người ta, không ra oai lúc này thì còn đợi tới lúc nào mới ra oai hả?”

Mọi người anh một câu tôi một câu, cười đùa vui vẻ.

Chung Dạng hết sức kinh ngạc khi biết được hôm nay là sinh nhật của Từ Tôn Đông, cô thấp giọng hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của anh sao?”

Từ Tôn Đông gật đầu, chậm rãi nói: “Sao có thể để em mời anh được, coi như đón sinh nhật cùng anh đi, không vấn đề gì chứ?”

“Không ạ, nhưng mà em chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.” Chung Dạng ngượng ngùng đáp.

Từ Tôn Đông nói đùa: “Không sao, em đến đây là được rồi.”

Chung Dạng không nói được gì nữa cả.

Tối nay người ngồi trong phòng bao khá đông, nhân duyên của Từ Tôn Đông không tệ, ở trong trường học lại còn là Hội trưởng Hội sinh viên. Hôm nay sinh nhật anh, nam nam nữ nữ tất cả mọi người đều đến đông đủ, tính qua loa cũng phải hơn 20 người.

Ở trường Chung Dạng cũng có làm MC cho một số hoạt động, trong phòng bao này cũng có một vài gương mặt quen thuộc, nhưng giao tình không sâu đậm, nhiều lắm thì cũng chỉ là mối quan hệ gặp nhau chào hỏi mấy câu mà thôi.

Giữa chừng cô cùng với học muội Hồ Đình đi vào WC, Hồ Đình khoác lên cánh tay cô, thân mật hỏi: “Học tỷ, em có thể hỏi chị một câu không?”

Người như Chung Dạng nhìn qua thì trông có vẻ khó gần, nhưng thật ra rất dễ tiếp xúc, cô mím mím môi: “Ừ, em nói đi?”

Hồ Đình nhìn chằm chằm vào mặt cô, thăm dò: “Học tỷ, chị với học trưởng Từ là người yêu của nhau sao?”

Nghe vậy, Chung Dạng thấp mắt nhìn Hồ Đình một cái, im lặng giây lát rồi mới nói: “Không phải.”

Trong lòng Hồ Đình như gỡ bỏ được tảng đá nặng, thần sắc trên mặt cũng nới lỏng ra mấy phần, cô ấy nhẹ giọng nói: “Thế ạ, tối nay chị với học trưởng Từ cùng nhau đến, em lại còn tưởng chị với anh ấy là người yêu của nhau.”

“Làm gì có chuyện đó được.”

Chung Dạng rời khỏi WC, lúc đi qua hành lang không ngờ lại chạm mặt Ôn Trì Chi ở đây.

Ôn Trì Chi vừa từ một phòng bao khác ra ngoài, tối nay anh uống khá nhiều nên muốn ra ngoài hút điếu thuốc nhân tiện hít thở không khí, trong tay anh đang kẹp điếu thuốc, nhìn thấy Chung Dạng cũng cảm thấy kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên gặp lại sau nửa tháng của cả hai người, Chung Dạng khách khí mà lạnh nhạt, chào hỏi một câu: “Anh Ôn.”

Ôn Trì Chi đóng cửa lại, tiến lên trước đi về phía cô, cười cười: “Sao cô lại ở đây?”

“Hôm nay là sinh nhật của bạn tôi.” Cô nói qua loa đại khái.

Nghe thấy thế Ôn Trì Chi chỉ cười khẽ, anh như đang muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng ồn ào ầm ĩ ở phía sau lưng cắt ngang.

Từ Tôn Đông với mọi người từ phòng bao đi ra, hơn 20 người, đông đúc nhốn nháo, nói năng lảm nhảm không đâu vào đâu, cả một đoạn hành lang dài nhanh chóng trở nên ồn ào vô cùng.

Cơm tối xong xuôi nên mọi người dự định tiếp tục đi hát, Từ Tôn Đông là người cuối cùng đi ra, trên tay anh vẫn còn khoác cả chiếc túi xách của Chung Dạng, trông thấy Chung Dạng đang đứng ở phía trước nói chuyện với một người đàn ông. Từ Tôn Đông không biết suy nghĩ gì đó, lúc sau mới gọi cô: “Chung Dạng.”

Chung Dạng nhìn theo phía phát ra tiếng gọi, nhìn thấy Từ Tôn Đông đang đứng ở trước cửa phòng bao, cô thu lại ánh mắt rồi nói với Ôn Trì Chi: “Bạn tôi gọi tôi rồi, tôi đi trước đây.”

Ôn Trì Chi tay kẹp điếu thuốc, khẽ gật đầu, chầm chậm nói: “Đi đi.”

Ôn Trì Chi dựa người vào vách tường, cúi đầu châm lửa, anh rít một hơi thuốc, cách lớp khói xám đặc trông thấy bóng lưng của Từ Tôn Đông cùng với Chung Dạng đi xa dần.

Từ Tôn Đông đưa túi xách cho Chung Dạng: “Bọn họ dự định đi KTV, em đi không?”

Thật ra Chung Dạng không muốn đi lắm, nhưng hôm nay là sinh nhật của Từ Tôn Đông, cô cũng không nỡ làm anh ấy mất hứng, cười cười nói: “Đi chứ.”

Từ Tôn Đông cười tươi, khóe môi khẽ động như muốn nói gì đó, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Ôn Trì Chi ở ngoài hành lang hút hết điếu thuốc, sau đó xoay người quay lại phòng bao, tiếp tục uống hết cốc này đến cốc khác, mãi cho tới gần 10 giờ mới rời đi.

Tài xế đỡ Ôn Trì Chi lên xe sau đó vòng qua bên ghế lái ngồi xuống, sau khi anh ta cài xong dây an toàn, hơi nghiêng đầu ra phía sau: “Anh Ôn, anh muốn về đâu ạ?”

Ôn Trì Chi giơ tay cởi cà vạt, tùy ý ném qua một bên, yên lặng mấy giây rồi nói: “Đi đến đại học Z.”

Trong lòng tài xế khó hiểu, đã uống say đến mức này rồi mà vẫn còn muốn chạy loạn tới đại học Z làm cái gì không biết nữa, mặc dù trong lòng nghĩ thế chứ ngoài mặt vẫn phải quy củ nghe lời, anh ta cho xe quay đầu chạy về hướng của đại học Z.

11 giờ đêm, ký túc xá của đại học Z sớm đã tắt đèn, chỉ còn loáng thoáng một vài phòng là còn bật đèn.

Chung Dạng tắm rửa xong, thay bộ quần áo ngủ, vừa nằm xuống giường đang thiu thiu ngủ thì bị tiếng rung của di động đánh thức.

Cô lần tìm di động, nhấn nút nghe: “Alo?”

Giọng nói ở đầu bên kia có chút uể oải: “Cô ngủ rồi à?”

Giọng nói này sao mà lại quen thuộc đến thế.

Chung Dạng cầm điện thoại để ra trước mặt, nhìn nhìn dãy số điện thoại trên màn hình, suy nghĩ giây lát rồi lại đặt lại bên tai: “Anh là?”

Ôn Trì Chi hạ cửa sổ xuống, anh hút thuốc, trong lời nói còn chứa ý cười: “Không nghe ra được là ai sao?”

Chung Dạng lúc này mới nhẹ giọng đáp: “Anh Ôn?”

“Ừ.” Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, mờ hồ đáp lại một câu.

Hai người rơi vào trầm mặc, qua một lúc, Ôn Trì Chi không nhanh không chậm nói: “Tôi đang ở dưới lầu ký túc xá của cô.”

Chung Dạng rời khỏi ký túc, gió đêm thổi tới khiến cô tỉnh táo hơn mấy phần. Lúc nãy khi vừa nghe thấy anh nói anh đang ở dưới lầu ký túc, cô chẳng nghĩ gì nhiều, đầu óc nóng hầm hập lao thẳng xuống giường thay quần áo rồi chạy vội xuống.

Tới khi cô đứng trước xe ô tô màu đen, nhìn người đàn ông đang ngồi sau xe, Chung Dạng mới khôi phục lại tinh thần.

Ôn Trì Chi nhìn cô vội vội vàng vàng ra khỏi ký túc, bây giờ người đã đi tới trước xe lại đứng đực ra ở đó, anh không khỏi bật cười, mở cửa xe rồi nói: “Lên xe đi.”

Chung Dạng mím môi, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn cúi người ngồi vào trong. Ôn Trì Chi phân phó tài xế ở phía trước lái xe rời đi.

Đem dài lạnh lẽo, xe cộ qua lại không ngớt như thoi đưa.

Xe dừng lại dưới lầu của một khu nhà, hai người xuống xe, đi vào trong thang máy.

Chung Dạng lẩm bẩm: “Tối nay hình như anh uống hơi nhiều thì phải?”

Ôn Trì Chi gật gật đầu: “Đúng là đã uống rất nhiều.”

Anh thản nhiên nắm lấy tay cô, quan tâm hỏi: “Sao lại ăn mặc mỏng manh như thế này?”

Chung Dạng cúi đầu nhìn bản thân, cô mặc một chiếc váy hoa dài màu trắng, vì vội vã nên đã tùy tiện lấy bừa trong tủ quần áo ra mặc, cũng không nghĩ gì cả, ngồi trên xe không cảm thấy lạnh, bây giờ bị anh hỏi như vậy đột nhiên cảm thấy có chút lạnh thật.

Cô mặc bộ váy này rất đẹp, khuôn mặt mộc, mái tóc dài óng ả xõa bên vai, có một loại cảm giác thanh cao đơn thuần rõ ràng.

Ôn Trì Chi xoa xoa mu bàn tay cô: “Cô mặc bộ này đẹp lắm.”

Chung Dạng ngước mắt nhìn anh: “Anh Ôn, tối nay anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Người con gái này không hề hiểu phong tình gì cả.

Ôn Trì Chi nhướng mày, đuôi mắt thấp thoáng nét cười, để lộ ra sự nuông chiều khó diễn tả, anh thong thả ung dung nói: “Vậy cô nói xem, cô đi cùng tôi về nhà là vì điều gì?”

~Hết chương 12~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN