Về Trễ - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
202


Về Trễ


Chương 21


Dương Thận cúp điện thoại, nhìn Ôn Trì Chi đang ngồi trước mặt mình, ý tứ sâu xa: “Cậu có biết Tôn Phổ đang đưa ai về không?”

Ôn Trì Chi hơi ngước mắt lên, không có hứng thú, nhưng vẫn trả lời lấy lệ: “Ai vậy?”

“Chung Dạng! Cậu ta nói rằng gặp phải cô ấy trong bệnh viện nên tiện đường đưa về.” Dương Thận giơ tay xoa xoa sau gáy, nhả ra hớp khói, cười nói: “Cô gái Chung Dạng này ghê gớm phết nhỉ, tôi thấy Tôn Phổ hình như có chút tâm tư với cô ấy đấy.”

Lời vừa dứt, Dương Thận có ý ám chỉ liếc nhìn Ôn Trì Chi.

Sắc mặt Ôn Trì Chi không hề thay đổi, dửng dưng hút thuốc, anh từ trước tới giờ hỉ nộ ái ố đều không hiện ở trên mặt, Dương Thận cũng không đoán nổi tâm tư của anh, giờ phút này cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

Tôn Phổ lái xe, như nhớ ra gì đó, anh ta nói: “Nghe nói mấy hôm trước Hà Vụ tổ chức buổi họp báo ký tên ở đại học Z, cô đã giúp đỡ cậu ấy?”

Chung Dạng gật gật đầu.

Tôn Phổ cười nói: “Mấy người bọn cô ở khoa phát thanh có phải trong bụng đều có mấy hũ mực không thế, lại còn vừa có thể xuất bản sách, quá giỏi rồi, tôi bây giờ mà động tới sách là đầu lại đau vô cùng.”

Nghe vậy, Chung Dạng rướn môi cười.

Tôn Phổ lại nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay gõ gõ trên vô lăng, thuận miệng hỏi: “Sau khi tốt nghiệp cô dự định sẽ tiếp tục phát triển trên phương diện này sao?”

Chung Dạng đáp: “Có lẽ là vậy.”

Tôn Phổ là người rất khéo ăn nói, cả đoạn đường bầu không khí đều rất hài hòa. Lộ trình một tiếng đồng hồ rất nhanh đã đi tới cổng trường đại học Z.

Chung Dạng mở miệng nói: “Anh Tôn dừng lại ở trước cổng trường là được rồi ạ.”

Tôn Phổ: “Làm gì có ai tiễn người như thế chứ, tôi tiễn cô tới tận dưới lầu ký túc, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.”

Chung Dạng lại khách khí: “Vậy làm phiền anh rồi ạ.”

Tôn Phổ nửa đùa nói: “Cô cũng lịch sự quá.”

Xe dừng lại dưới lầu ký túc, Chung Dạng mở cửa xe, sau đó nói lời cảm ơn lần nữa với Tôn Phổ.

Cô vừa đi được mấy bước, phía sau có giọng nói truyền đến, Chung Dạng quay đầu, là Tiếu Thấm.

Tiếu Thấm bước lên trước, khoác lên cánh tay Chung Dạng, nhìn về hướng chiếc xe đang lái đi, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Ấy, chẳng phải cậu với anh Ôn ở bên nhau rồi sao? Người này lại là ai thế?”

Bước chân Chung Dạng khựng lại, tròng mắt có mấy phần ngơ ngác.

Tiếu Thấm bấy giờ mới ý thức được mình nói sai lời, cô ấy ngượng ngùng cười một chút: “Ừm… là Dương Thận nói cho mình biết. Chung Dạng, cậu…”

Chung Dạng cười cười, mở miệng nói: “Không sao.”

Tiếu Thấm quan sát cô tỉ mỉ, trông thấy sắc mặt của cô không có gì khác thường thì mới yên tâm.

Chung Dạng không ngờ lúc một giờ sáng lại nhận được điện thoại của Ôn Trì Chi.

Lúc đó cô vừa uống thuốc cảm nên đã say giấc từ lâu. Nhận được điện thoại cô còn ngẩn người ra một lúc lâu, mãi cho tới tới khi nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia: “Dạng Dạng?”

Chung Dạng cuộn người trong chăn: “Ừm?”

Giọng nói của cô đặc sệt giọng mũi, Ôn Trì Chi cười khẽ: “Em bị ốm thật à?”

Câu hỏi này hỏi chẳng có đầu có đuôi gì cả, Chung Dạng khi ấy vừa mới ngủ dậy, ý thức vẫn còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ hồ hồ ‘ừm’ một tiếng. Sau đó cũng chẳng biết đã cúp điện thoại khi nào, chỉ biết rằng bất luận anh nói gì cô cũng đều đáp ứng trong tình trạng mông lung.

Ôn Trì Chi nói mấy câu, thấy đầu bên kia không còn phản ứng gì nữa, anh nhướng mày, tự biên tự diễn: “Em ngủ rồi à?”

Đợi nửa ngày cũng không thấy cô trả lời, lại nghe thấy hơi thở đều đều, Ôn Trì Chi cười khẽ sau đó ngắt máy.

Cuộc điện thoại này gọi đi cũng rất đột nhiên. Sau khi ngắt máy, Ôn Chì Tri châm một điếu thuốc, rạng sáng nửa đêm, không ngủ được nên gọi điện thoại quấy rầy một cô gái, đúng là càng ngày càng cảm thấy bản thân không bình thường.

Ngày hôm sau, Chung Dạng thức giấc, Tiếu Thấm hỏi một câu: “Nửa đêm hôm qua ai gọi điện thoại cho cậu thế hả? Lúc đấy đã là một giờ sáng rồi đó.”

Ánh mắt Chung Dạng mờ mịt: “Điện thoại á?”

Tiếu Thấm quan sát cô với vẻ khó hiểu, sau đó lại quay qua Kha Trăn để chứng thực, Kha Trăn lắc lắc đầu: “Mình không nghe thấy.”

Tiếu Thấm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Kỳ lạ thế nhỉ, không lẽ mình nằm mơ à?”

Buổi chiều tan học, Ôn Trì Chi gọi điện thoại cho Chung Dạng: “Em tan học chưa?”

Chung Dạng cầm di động, đi theo đám sinh viên rời khỏi phòng học, cô chậm rãi “Ừm” một tiếng.

Ôn Trì Chi đáp: “Anh đợi em ở ngoài cổng trường.”

Chung Dạng phản ứng chậm, Ôn Trì Chi cười hỏi một câu: “Sao vậy, em quên rồi à? Hôm qua chẳng phải anh đã gọi điện thoại cho em rồi sao?”

Chung Dạng bấy giờ mới nhớ ra tối qua trong lúc nửa tỉnh nửa mơ đã nhận được một cuộc điện thoại.

Chung Dạng ra tới cổng trường, xe của Ôn Trì Chi xen lẫn giữa những chiếc xe khác, cửa sổ xe đóng chặt, Chung Dạng nhớ biển số xe của anh nên rất nhanh đã tìm ra.

Lúc ấy Từ Tôn Đông và Lâm Trầm từ bên ngoài quay về, Từ Tôn Đông cúi đầu trả lời tin nhắn, Lâm Trầm giơ tay đập vào cánh tay của anh ta, hứng thú nói: “Cậu nhìn kìa.”

Từ Tôn Đông ngước mắt, nhíu mày hỏi: “Nhìn đi đâu?”

Lâm Trầm chỉ về một phương hướng, Từ Tôn Đông theo đó nhìn theo.

Chung Dạng đang mở cửa ghế lái phụ, cúi người ngồi vào trong xe.

Cửa sổ ở vị trí ghế lái được chắn bởi một lớp màng tối, nhìn không rõ diện mạo của người ngồi bên trong, chiếc xe từ từ khởi động, Lâm Trầm nhìn biển số xe, cười nói: “Người trong xe không phải là người thường đâu, nhìn biển số xe mà xem.”

Con mắt Từ Tôn Đông tối lại, nhìn một lúc nhưng không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn.

Vốn dĩ Lâm Trầm vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của anh ta khó coi nên cũng im lặng.

Chung Dạng lên xe, Ôn Trì Chi nhìn cô rồi hỏi: “Em bị cảm đã đỡ chưa?”

Chung Dạng lúc nói chuyện vẫn còn mang một chút giọng mũi, trong lòng khó hiểu tại sao anh lại biết được chuyện mình bị bệnh, nhưng vẫn gật gật đầu: “Em đỡ nhiều rồi.”

Ôn Trì Chi cười cười, sau đó lái xe rời đi.

Ôn Trì Chi đưa cô đến một nhà hàng Tô Châu, nằm ở vị trí có kiến trúc cổ kính từ thời Minh Thanh. Xe không đi được vào bên trong mà phải dừng lại ở bãi gửi xe bên ngoài nhà hàng, sau đó hai người đi bộ vào trong.

Ngói đỏ tường trắng, hành lang dài quanh co, hai người chen lấn trong đám đông, cách một khoảng cách bằng nắm đấm, vừa gần mà lại vừa xa. Trong lúc di chuyển, măng séc ở ống tay áo của anh luôn cọ vào ngón tay cô, tinh chất nhẵn bóng. Chung Dạng thưởng thức phong cảnh, trong lòng lại có chút bất an, cô thật sự rất sợ gặp phải người quen ở đây.

Những người đi đến từ phía đối diện không may đụng phải cô, Ôn Trì Chi giơ tay nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo về phía trước, cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: “Em nghĩ gì vậy? Đi đường mà không để ý gì cả!”

Chung Dạng hơi ngước đầu lên, Ôn Trì Chi cao cơn cô cả một cái đầu, anh đang cúi người xuống, ánh mắt chan chứa nét dịu dàng, ngón tay còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, xung quanh tiếng người ồn ào huyên náo, thỉnh thoảng có người đi lướt qua bên cạnh.

Ánh mắt liếc thấy chiếc đèn lồng cổ xưa ở trên lầu hai bị gió đêm thổi qua khe khẽ lay động.

Chung Dạng như bừng tỉnh, đứng thẳng người lên.

Ôn Trì Chi không hề buông tay cô ra, hai người đi giữa đám đông, giống như một cặp đôi bình thường, đi một mạch đến cuối đường, bấy giờ Ôn Trì Chi mới đưa cô đi vào trong một cửa tiệm nhỏ.

Một cửa tiệm với phong cách thời xưa cũ, mấy cánh cửa kiểu gấp quạt, trên bảng hiệu có viết mấy chữ – Tô Kỷ Tiểu Thực.

Hai người vừa bước vào cửa đã có quản lý đi tới, có lẽ là có quen biết với Ôn Trì Chi, nói chuyện qua lại mấy câu sau đó quản lý dẫn hai người lên trên lầu, đi tới vị trí ở gần bên cửa sổ.

Chung Dạng nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy được đoàn người muôn hình muôn vẻ ở dưới lầu.

Ôn Trì Chi không hỏi cô thích ăn món gì mà trực tiếp gọi đồ luôn, xong xuôi đưa lại thực đơn cho quản lý.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ mang lên một bình trà hoa lài Lạc Thần, anh cầm chiếc cốc thủy tinh lên rót một cốc rồi đưa tới trước mặt cô, còn mình thì uống nước ấm.

Chung Dạng cầm cốc lên khẽ nhấp một ngụm, mùi vị kỳ lạ, nếm ra được một mùi hoa cực kỳ nồng, cô uống không quen lắm nên buông cốc xuống không hề đụng tới nữa.

Bữa cơm ăn được một nửa, Ôn Trì Chi nhướng mày, giơ tay chỉ chỉ vào cốc của cô: “Em không thích uống à?”

Chung Dạng không hề giấu giếm: “Em không uống nổi.”

Ôn Trì Chi cười khẽ, muốn nói gì đó thì lại liếc thấy Ôn Hinh đang đi tới phía bàn của bọn họ.

Chung Dạng chưa kịp phản ứng, nhìn thấy móng tay sơn màu đậu khấu đặt ở trên bàn, thon dài thẳng tắp. Chung Dạng ngẩn người, ánh mắt của người phụ nữ đó sáng ngời rơi trên người cô.

Ánh mắt đó lộ ra tia như đã sáng tỏ, lại mang theo vài phần khinh bỉ, cuối cùng cô ta nở nụ cười với Chung Dạng, rồi lại nhìn qua Ôn Trì Chi: “Này, anh lại đổi người mới rồi đấy à?”

Ôn Trì Chi cầm cốc lên nhấp một ngụm trà, trên mặt không có bất cứ thay đổi nào, nhàn nhạt hỏi: “Cũng tới đây ăn cơm à?”

Thái độ này của anh rõ ràng không hề muốn để ý tới người này, Ôn Hinh cũng cảm thấy nhạt nhẽo, cong cong khóe môi rồi rời đi.

Gặp phải chuyện vừa rồi nên bữa cơm này Chung Dạng cũng chẳng ăn nổi nữa. Sớm đã đoán được anh chẳng phải người nghiêm chỉnh gì, lúc này thật sự đã được mở mang tầm mắt, cũng chẳng còn cách nào giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được nữa, nói cho cùng thì cô vẫn là đạo hạnh quá kém.

Sau sự xuất hiện của Ôn Hinh thì cũng không thấy cô lên tiếng nữa. Ôn Trì Chi làm gì có chuyện không nhìn ra được tâm tư của cô. Lúc sắp sửa tới gần cổng trường, anh không để cô xuống mà nắm chặt lấy tay cô, nói: “Tâm trạng của em không tốt sao?”

Chung Dạng ngước mắt, đối diện với ý cười nơi đáy mắt anh, mím mím môi, cuối cùng không cam lòng mà hỏi một câu: “Người vừa nãy là ai vậy?”

Ôn Trì Chi: “Là em gái anh.”

Mặt Chung Dạng lộ sự phân vân, Ôn Trì Chi nhìn ra được, cười nói: “Em không tin?”

Chung Dạng chần chừ một lúc rồi mới hỏi: “Không phải là em gái nuôi à?”

Ôn Trì Chi bật cười, ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô, trong mắt là những ánh sáng nhỏ vụn, nửa thật nửa giả nói: “Đúng là có quen biết với một em gái nuôi.”

Sắc mặt Chung Dạng khẽ biến đổi, trong mắt Ôn Trì Chi suy cho cùng cô vẫn còn quá non nớt, bất cứ tâm tình nào cũng lộ hết ở trên mặt. Ôn Trì Chi mỉm cười, chậm rãi nói: “Chẳng phải là quen biết với một em gái mưa là em đó sao? Dạng Dạng?”

~Hết chương 21~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN