Về Trễ
Chương 23
Chung Dạng tưởng rằng Ôn Trì Chi sẽ không còn liên lạc lại với cô nữa, không ngờ tới tối thứ sáu lại nhận được điện thoại của anh. Khi đó Chung Dạng đang ăn cơm ở nhà ăn với bạn cùng phòng, xung quanh ồn ào náo nhiệt, cô nghe không rõ, liên tục nói: “Alo, alo.”
Ôn Trì Chi ngồi trên sofa, ho khẽ một tiếng rồi hỏi: “Em đang ở đâu vậy? Sao ồn ào thế?”
“Em đang ở nhà ăn.” Chung Dạng mím mím môi, làm động tác tay với bạn cùng phòng, ý muốn nói mình phải ra ngoài nghe điện thoại. Cô ra ngoài đứng ở trước cầu thang, một tay bám vào thành lan can lạnh lẽo, hỏi một cách dịu dàng: “Anh bị ốm à?”
Lời vừa dứt lại nghe thấy tiếng ho được đè xuống ở đầu bên kia, Chung Dạng bặm môi dưới, nói: “Em đến thăm anh nhé?”
Ôn Trì Chi cười, giọng nói có hơi khàn khàn, anh nói: “Cả tuần nay anh không gọi điện thoại cho em là em cũng không định nhắn tin nào cho anh thật sao?”
Mặt Chung Dạng nóng lên, cuối cùng vẫn không giấu nổi tâm tư, cô ấp úng: “Em tưởng rằng anh không muốn quan tâm tới em nữa.”
Ôn Trì Chi cười cười, hỏi: “Anh để tài xế tới đón em?”
Chung Dạng lắc lắc đầu, quan tâm nói: “Không cần đâu, em tự ngồi taxi đến đó, lát nữa gặp nhé.”
“Ừ.”
Chung Dạng cúp điện thoại, quay lại vào nhà ăn. Tiếu Thấm đang thương lượng với Kha Trăn một lúc nữa sẽ đi xem phim, cô ấy hỏi ý kiến của Chung Dạng: “Cậu muốn xem phim gì?”
Chung Dạng mím mím môi dưới: “Thấm Thấm, lát nữa mình có việc phải đi rồi, cậu với Kha Trăn đi xem đi nhé.”
Tiếu Thậm thuận miệng hỏi cô: “Ai tìm cậu à?”
Chung Dạng lời ít ý nhiều: “Một người bạn.”
Cũng không quan tâm bọn họ có tin hay không, cô cầm lấy túi xách rồi rời đi.
Kha Trăn thấy Chung Dạng đi xa rồi mới khe khẽ nói một câu: “Bạn nào tìm cậu ấy nhỉ, cơ mà dạo gần đây số lần Chung Dạng ra ngoài càng ngày càng nhiều đấy, ngày trước trừ lúc đi làm thêm ra thì cậu ấy cả ngày chết dí ở trong ký túc.”
Tiếu Thấm trong lòng biết rõ, cũng đoán ra được có lẽ Chung Dạng đi tìm Ôn Trì Chi. Lần trước cô ấy đến tìm Dương Thận, không hiểu nói chuyện thế nào mà chủ đề lại chuyển đến Chung Dạng, Tiếu Thấm lúc ấy mới nửa đùa nửa thật, cười nói: “Hay là anh giới thiệu bạn trai giúp cho bạn cùng phòng của em đi!”
Dương Thận đang hút thuốc, nghe thấy vậy thì mắt híp lại, nói: “Chung Dạng? Cô ấy mà còn cần tới anh giới thiệu sao? Người con gái đó lợi hại lắm. Ôn Trì Chi đã im ắng cả nửa năm trời, không ai dám lại gần. Vậy mà cô gái đó cũng đã làm lay động cậu ta rồi đấy thôi, còn cần anh giới thiệu?”
Tiếu Thấm trợn mắt kinh ngạc: “Thật hay đùa vậy?”
Dương Thận liếc cô ấy, ngữ khí bay bổng: “Chẳng phải em nói quan hệ của hai bọn em rất tốt ư, cô ấy không nói gì với em à?”
Tiếu Thấm bị Dương Thận chặn họng, cảm thấy có chút bẽ mặt, ngượng ngùng đáp: “Có lẽ cậu ấy cảm thấy chuyện này không phải là chuyện vẻ vang gì cả.”
Dương Thận cười khẩy một tiếng, ánh mắt nhìn cô ấy giống như nhìn một đứa trẻ, cảm thấy lời này của cô ấy có chút thú vị, anh ấy hỏi: “Ồ, hóa ra ở cạnh những người như bọn anh lại là những chuyện không vẻ vang gì! Thấm Thấm, trong lòng em nghĩ như thế thật sao?”
Tiếu Thấm tự biết bản thân nhanh mồm nói sai lời, rướn người qua hôn xuống trán anh ta một cái, trấn an nói: “Cũng không phải, dù sao thì anh Ôn cũng đã kết hôn rồi, còn anh thì vẫn chưa kết hôn mà.”
…
Chung Dạng ra khỏi cổng trường, bắt một chiếc taxi, từ đại học Z đi đến chung cư của Ôn Trì Chi mất gần một tiếng đồng hồ, bấy giờ lại đang là giờ tan tầm nên tắc đường rất nghiêm trọng, đợi tới lúc Chung Dạng đến nơi thì trời đã tối mịt.
Ôn Trì Chi đang xử lý công việc trong phòng khách, nghe thấy chuông cửa, anh bỏ laptop qua một bên, đứng dậy đi mở cửa.
Cô đứng bên ngoài, mặc một chiếc ao len cổ tròn màu nâu, mái tóc dài xõa ra hai bên, nét mặt dịu dàng yêu kiều, trong tay còn cầm hai cuốn sách và một túi thuốc, Ôn Trì Chi mở cửa, cười nói: “Em mặc ít như thế không lạnh à?”
Chung Dạng lắc đầu, bước vào trong phòng khách, mắt liếc thấy trong gạt tàn thuốc đặt trên bàn có hai điếu thuốc, Chung Dạng nhíu mày: “Anh bị ốm mà còn hút thuốc là sao?”
Ôn Trì Chi cầm cốc trà trên bàn lên uống một ngụm, cười bất đắc dĩ: “Anh không nhịn được.”
Chung Dạng “ồ” một tiếng, rồi lại đưa chiếc túi trong tay mình cho anh: “Đây là thuốc hạ sốt em mua trên đường tới đây.”
Ôn Trì Chi không cầm lấy túi thuốc cô đưa mà lại cầm lấy mấy cuốn sách cô để ở trên bàn, anh tùy ý lật giở hai trang, ngước mắt hỏi: “Em thích đọc tiểu thuyết võ hiệp?”
Chung Dạng ngồi xuống theo, con ngươi lấp lánh: “Em đọc từ hồi học cấp hai cơ, thứ hai vừa rồi Nhậm tiên sinh còn tới tọa đàm ở trường em, em còn xin được cả chữ ký của ông ấy đấy.”
Ngữ khí lúc cô nói chuyện, rồi biểu cảm đắc ý, giống hệt với dáng vẻ kiêu ngạo của đứa trẻ con lúc thi được điểm cao đang khoe thành tích với bố mẹ.
Ôn Trì Chi nói: “Thích đến thế cơ à? Vậy thì em phải giữ gìn cẩn thận đấy.”
Chung Dạng nâng niu sách như nâng một bảo bối hiếm có, gật gật đầu: “Đó là điều đương nhiên rồi.”
Ôn Trì Chi cười khẽ, cầm di động lên rồi hỏi cô: “Em muốn ăn gì không?”
Chung Dạng ‘á’ lên một tiếng, trông có vẻ ngây ngốc: “Em vừa mới ăn lúc nãy, anh vẫn chưa ăn sao?”
Ôn Trì Chi lắc đầu, sắc mặt có chút mỏi mệt, anh nói: “Anh chưa ăn.”
Chung Dạng: “Vậy anh đừng gọi đồ ăn ngoài nữa, để em nấu mỳ cho anh.”
Ôn Trì Chi cầm di động, cười nhàn nhạt: “Em còn biết xuống bếp à?”
“Trước kia khi còn học cấp ba, mỗi lần tan học về nhà, cô của em đôi khi phải làm đêm nên hầu như đều là em nấu mỳ sợi ăn cùng với em gái em.” Cô ngừng lại hai giây, ánh mắt ranh mãnh: “Cơ mà đa số đều là nấu mỳ gói ăn.”
Chung Dạng vừa nói vừa đứng dậy đi vào trong nhà bếp, cô mở vòi nước rửa sạch tay, mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong có rất nhiều nguyên liệu khiến cô có hơi bất ngờ: “Anh thường xuyên nấu ăn hả?”
Ôn Trì Chi nói: “Không thường xuyên… Mỗi ngày đều có người mang thức ăn đến.”
Chung Dạng “Ồ” một tiếng, lấy từ trong tủ lạnh ra rau cải xanh và trứng gà. Thật ra cũng nhiều năm rồi Chung Dạng không nấu ăn, sau khi lên đại học cô đều ăn ở nhà ăn của trường, giờ đây dựa vào trí nhớ lúc còn học cấp hai bắt đầu làm sạch rau và rửa trứng gà.
Ôn Trì Chi không đợi ở trong bếp, anh ra ngoài phòng khách làm việc của mình.
Trong bếp cứ chốc chốc lại có tiếng nồi chảo va vào nhau kêu leng keng, có chút ồn ào. Ôn Trì Chi và Chu An Hân kết hôn tới bây giờ, anh đều chưa từng nhìn thấy Chu An Hân vào bếp. Trong nhà có dì giúp việc nên đương nhiên không cần tới cô ta động tay vào. Giờ đây nghe thấy tiếng động bên trong đó, nói thế nào nhỉ, sự bực dọc trong lòng anh đã tiêu tan đi không ít.
Ôn Trì Chi tiện tay cầm lấy cuốn sách Chung Dạng mang đến, đang muốn đọc mấy trang để gϊếŧ thời gian thì nghe thấy tiếng rơi vỡ cực kỳ to phát ra từ trong bếp.
Ôn Trì Chi ném phăng cuốn sách, đứng dậy đi vào trong.
Cô đang ngồi xổm dưới đất, thò tay nhặt những miếng bát vỡ trên mặt đất, liếc thấy Ôn Trì Chi, nét mặt Chung Dạng ngượng ngùng: “À, nhất thời lỡ tay ấy mà.”
Ôn Trì Chi vừa cười vừa kéo cô dậy, rút giấy ăn lau tay cho cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu em không biết nấu thì không cần phải làm nữa đâu.”
Khăn giấy khô ráo dính vào lòng bàn tay ướt nhẹp của cô, nét mặt anh thong thả ung dung nhưng độc tác lại tỉ mỉ cẩn thận cực kỳ. Sau khi lau xong anh vo tròn tờ khăn giấy đó lại rồi vứt vào trong thùng rác, sau đó nắm lấy cổ tay cô. Tay cô rất nhỏ, xương khuỷu tay còn nhô cả ra ngoài, Ôn Trì Chi vân vê chỗ xương nhô ra giống như vân vê báu vật, anh hỏi: “Chiếc vòng ngọc kia sao không thấy em đeo vậy, không thích à?”
Chung Dạng ngước mắt nhìn anh, lời nói có phần hơi trẻ con nhưng vẫn là sự thật: “Không phải, em sợ va đập vỡ mất.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Ôn Trì Chi nghe thấy có người nói như vậy, trong ánh mắt thấp thoáng ý cười, khóe môi khẽ cong lên: “Vỡ thì mua cái khác.”
Giọng điệu của anh tùy ý, đối với một người người giàu có hào phóng quen vung tiền như giấy như anh mà nói thì mua một chiếc vòng ngọc mấy trăm triệu cũng chẳng tính là gì, Chung Dạng cong môi cười, cô hỏi: “Anh trước giờ vung tay đều hào phóng như thế sao?”
Vừa nói xong, Chung Dạng lập tức hối hận, gặp anh khiến cho cô nói chuyện giống như không có não vậy, cứ nghĩ tới cái gì là phun ngay ra cái đó, bình thường tuy nói mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng những lúc cần lanh lợi vẫn sẽ phải lanh lợi. Thế mà ở cạnh anh cô lại hệt như đứa trẻ con không hiểu sự đời, thẳng thắn đơn thuần, khiến người ta cười chê.
Sau đó Chung Dạng nhớ lại khoảng thời gian mình ở cạnh anh, từng ly từng tí, suy nghĩ cân nhắc đắn đo xong đã cho ra được kết luận như này. Đại khái… là ngay từ lần gặp đầu, tất cả những mặt tối tăm của cô đã bị anh nhìn thấu, kể cả tới khi đã qua lại với nhau, cô cũng không có ý định giấu giếm, ít nhiều cũng có chút rạn nứt.
Chung Dạng chẳng hiểu nổi vì sao anh có thể chịu đựng được cô, hoặc có lẽ cuộc sống khi ấy của anh quá nhạt nhẽo, có một thứ đồ gia vị như cô đây để gϊếŧ thời gian nên cũng cảm thấy có chút thú vị, dẫu sao thì… méo mó có còn hơn không.
Ôn Trì Chi liếc cô một cái nhưng không trả lời, anh đổi chủ đề: “Chiếc vòng tay đó đeo trên tay em chắc sẽ đẹp lắm đấy.”
Chung Dạng cũng rất biết điều, thấy anh không muốn nói tới chuyện này nữa nên cô cũng không hỏi thêm gì cả.
~Hết chương 23~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!