Về Trễ
Chương 51
Chung Dạng dựa vào tường thang máy, có chút thất thần, đến khi thang máy lên tới lầu bốn cô mới hoàn hồn rồi lê bước ra bên ngoài.
Phòng ốc trong khách sạn này rất vòng vèo, trông không khác gì mê cung, nhận thức phương hướng của Chung Dạng vốn dĩ không được tốt cho lắm, cô phải lượn tận hai vòng mới tìm được đúng phòng của mình.
Chung Dạng rút thẻ phòng từ trong túi ra ngoài, đang lúc định quẹt thẻ thì nghe thấy tiếng mở cửa của phòng bên cạnh, cô vô thức liếc mắt qua nhìn: “Trần Tuần? Sao anh lại ở đây?”
Một tay Trần Tuần nắm tay nắm cửa, anh ta đóng cửa lại rồi nhìn cô cười: “Nếu anh nói vì anh biết em ở đây nên mới tới, liệu em có tin không?”
Dứt lời, nhìn thấy dáng vẻ của Chung Dạng có chút hốt hoảng thì cười cười trấn an cô: “Nói đùa thôi, mấy hôm nay ở đây có hoạt động nên anh mới tới.”
Nói xong anh ta lại ho khẽ mấy tiếng.
Chung Dạng lịch sự hỏi thăm: “Anh không khỏe sao?”
Trần Tuần nhíu mày: “Anh định đi mua ít thuốc, ở chỗ em có thuốc cảm cúm không?”
Đột ngột như vậy khiến Chung Dạng ngây người, một lúc sau cô mới gật đầu: “Có đấy.”
“Vậy em có để bụng anh dùng một ít không? Bây giờ chạy ra ngoài sợ là lại bị paparazzi chụp được ảnh.” Anh ta giơ tay sờ sờ vào mũi.
Chung Dạng làm việc trong giới giải trí hai năm nay cũng hiểu rõ chuyện bất tiện này, thế rồi cô cũng không nghĩ gì nhiều, mở cửa đi vào bên trong lấy thuốc cho Trần Tuần.
Lúc cô ra ngoài trên tay Trần Tuần đang cầm thứ đồ trang trí có tạo hình là một chiếc thuyền buồm, Chung Dạng đưa thuốc cho anh ta, Trần Tuần “cảm ơn” rồi lại hỏi: “Hôm trước gọi điện thoại cho em sao em không nghe?”
Chung Dạng “hả” một tiếng, sau đó ậm ờ nói: “À, em không nhìn thấy.”
Trần Tuần cười cười, không bóc tách lời nói dối đó của cô. Trước lúc rời đi anh ta còn hỏi một câu: “Chung Dạng, chắc em cũng biết rõ là anh có ý với em, đúng chứ?”
Lời này có hơi quen tai, Chung Dạng vẫn chưa kịp phản ứng thì Trần Tuần đã đóng cửa lại.
…
Ôn Trì Chi đưa Chung Dạng về tới khách sạn xong, nhàn rỗi không có việc gì làm, anh gọi điện cho Dương Thận hẹn ra ngoài tụ tập.
Dương Thận nói: “Tôi đang ở Tây Thành Phủ đây, cậu tới đi.”
Ôn Trì Chi ngắt máy, dập tàn thuốc, sau đó lái xe rời đi.
Lúc anh tới nơi, bên trong có không ít người, trong phòng bao đang mở nhạc Quảng, khắp căn phòng tràn ngập thứ điệu nhạc lả lướt.
Dương Thận gối đầu lên đùi Tiếu Thấm, kẹp điếu thuốc trong tay, khuôn mặt ủ rũ nhả ra một hớp khói.
Tiếu Thấm nhìn thấy Ôn Trì Chi, nở nụ cười rồi lên tiếng chào hỏi: “Anh Ôn, đã lâu không gặp.”
Dương Thận “aiyo” một tiếng, gạt tàn thuốc rồi nói: “Em vẫn còn nhớ Trì Chi cơ à?”
Tiếu Thấm hờn dỗi: “Em có phải bà già bảy tám chục tuổi đâu mà không nhớ nổi, hơn nữa cũng mới chỉ có hai năm không gặp thôi mà.”
Dương Thận cười khẩy: “Vậy em giúp anh hỏi bạn cùng phòng của em một tiếng nhé. Hỏi xem có còn nhớ anh Ôn không?”
Tiếu Thấm cong môi cười, nói: “Bọn em rất lâu không liên lạc rồi.”
Đợi Tiếu Thấm ra ngoài đi vệ sinh thì Dương Thận mới nhìn Ôn Trì Chi nói: “Cậu có biết cô ta tới tìm tôi là vì cái gì không?”
Ôn Trì Chi ngước mắt.
Dương Thận nói nhẹ tênh: “Cô ta muốn dành được hạng mục người phát ngôn quảng cáo thế nên mới đến tìm tôi đấy!”
Mấy giây sau Dương Thận rít hơi thuốc, khóe mắt lộ rõ tia mỉa mai: “Con đàn bà này…”
Ôn Trì Chi khẽ cười, nhưng cũng không lên tiếng phát biểu gì cả.
Dương Thận đột nhiên nổi hứng trêu đùa, anh ta nói: “Hay là để tôi bảo Tiếu Thấm gọi điện cho Chung Dạng kêu cô ấy tới đây nhé?”
Khóe môi Ôn Trì Chi mấp máy: “Đừng vớ vẩn.”
Dương Thận bật cười, giống hệt như đứa trẻ con: “Gặp lại tình nhân cũ chẳng phải cũng tốt sao? Cậu nhìn tôi với Tiếu Thấm kìa, đến bây giờ vẫn qua lại bình thường.”
Ôn Trì Chi không lên tiếng, vốn tưởng rằng Dương Thận chỉ nói chơi chơi mà thôi, ai ngờ sau đó Chung Dạng lại đến thật.
…
Chung Dạng vừa ngủ dậy chưa được bao lâu, cô nhận được điện thoại của Tiếu Thấm. Ở đầu bên kia Tiếu Thấm nói là từ sau khi tốt nghiệp đến giờ hai người đã rất lâu không gặp nhau rồi, biết cô đang ở thành phố C nên muốn hẹn cô ra ngoài chơi.
Chung Dạng cũng không nghĩ gì nhiều liền đồng ý.
Cô vén chăn bước xuống giường, sửa soạn qua một chút rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Chung Dạng cứ đinh ninh Tiếu Thấm chỉ hẹn có một mình cô, ai ngờ tới lúc cô đến Tây Thành Phủ thì Tiếu Thấm lại giải thích với cô rằng: “Tối nay đúng lúc mình có hẹn với bạn ở đây, lại nghe Kha Trăn nói cậu đang ở thành phố C nên muốn hẹn cậu ra ngoài gặp nhau.”
Tiếu Thấm vừa nói vừa đưa tay ra mở cửa, Chung Dạng nhìn thấy người ngồi bên trong, nét mặt cô chợt cứng lại, Tiếu Thấm nhìn cô một cái, hỏi dò: “Anh Ôn cũng ở đây, cậu không để ý chứ?”
Sắc mặt Chung Dạng vẫn như cũ, khẽ mỉm cười: “Không sao.”
Tiếu Thấm quan sát cô một lúc, thấy cô không có gì khác lạ mới khẽ thở hắt ra một hơi.
Lúc Tiếu Thấm khoác tay Chung Dạng xuất hiện, Ôn Trì Chi đã uống rất nhiều rượu, đôi mắt đã có hiện tượng đỏ, miệng anh ngậm điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Tiếu Thấm mở miệng nói: “Xem em đưa ai đến này?”
Toàn bộ ánh mắt của người ngồi trong phòng đều nhìn qua.
Giọng điệu Dương Thận kỳ quái: “Chung Dạng, đã lâu không gặp.”
Chung Dạng giữ tà váy rồi ngồi xuống sofa, mỉm cười chào hỏi với Dương Thận.
Trong tay Dương Thận vẫn đang cầm ly rượu, nhấp một ngụm rồi nói: “Nhìn thấy em với Chung Dạng đi vào khiến anh chợt nhớ lại lúc trước em cũng từng đưa Chung Dạng tới đây, không ngờ đã hơn ba năm rồi.”
Sắc mặt Chung Dạng không hề thay đổi, cô cười nói: “Nghe nói anh Dương chuẩn bị kết hôn rồi. Chúc mừng anh nhé.”
Chung Dạng nói xong liền liếc nhìn Ôn Trì Chi ngồi ở đối diện. Anh cúi thấp đầu, khoảnh khắc ánh lửa lóe lên đã hiện rõ ý cười trong mắt anh, bật ra một tiếng cười trầm thấp.
Chung Dạng có chút bồn chồn, trước đây khi vẫn còn bên cạnh Ôn Trì Chi cô với Dương Thận không ít lần tranh chấp cãi cọ đá xéo nhau. Lúc ấy, anh ngồi đó nghịch nghịch mái tóc dài của cô, nét mặt ung dung, thái độ bàng quan với mọi thứ.
Thỉnh thoảng Dương Thận bị cô chặn cho cứng họng, thế là anh dịu dàng nắm lấy tay cô, nói: “Dạng Dạng, giữ lại cho cậu ta một chút mặt mũi đi.”
Dương Thận như cười như không: “Đã hai năm rồi mà cái miệng của em vẫn lanh lợi như vậy. Tới lúc làm hôn lễ sẽ gửi thiệp mời cho em, lúc đó em nhất định phải nể mặt anh đấy.”
Chung Dạng lại làm bộ làm tịch: “Để xem đã, sợ là không có thời gian.”
Dương Thận cảm thấy hứng thú: “Em không nể mặt anh thì cũng phải nể mặt tình nhân cũ của em chứ.”
Chung Dạng cười coi như không nghe thấy gì.
Suốt buổi Chung Dạng với Ôn Trì Chi đều không giao tiếp gì với nhau.
Giữa chừng cô ra ngoài đi vào nhà vệ sinh, có vẻ như Tiếu Thấm cảm thấy áy náy nên cùng cô đi ra ngoài, cô ấy hỏi: “Dạng Dạng, cậu không giận mình đấy chứ? Dương Thận anh ta nói chuyện trước giờ đều lỗ mãng như vậy, cậu đừng tính toán với anh ta.”
Chung Dạng soi gương tô son, nói: “Không sao. Mà sao cậu lại quay lại với anh ta rồi?”
Tiếu Thấm nói qua loa: “Mấy hôm trước đụng phải nên hôm nay hẹn ra ngoài gặp mặt.”
Chung Dạng nhìn Tiếu Thấm, muốn nói gì đó những nghĩ nghĩ một lúc rồi đến cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Hai người quay trở lại phòng bao, Dương Thận ném chùm chìa khóa cho Chung Dạng, nói: “Trì Chi uống say rồi, em xem rồi đưa cậu ta về đi.”
Chung Dạng còn chưa kịp mở miệng Dương Thận đã lôi Tiếu Thấm đi mất.
Người ngồi trong phòng bao dường như nhận được chỉ thị của Dương Thận nên cũng lần lượt rời khỏi.
Rất nhanh cả một phòng bao to lớn chỉ còn lại đúng hai người.
Ôn Trì Chi nhặt áo khoác lên, nói: “Làm phiền rồi.”
Thật ra Chung Dạng có thể từ chối, nhưng lại không biết vì sao, cô không nói gì cả, anh và cô một trước một sau đi ra ngoài.
Hai người lên trên xe cũng không nói gì.
Ôn Trì Chi ngồi trên ghế lái phụ, nhắm chặt mắt nghỉ ngơi.
Trước kia hai người ngồi gần nhau như này Ôn Trì Chi luôn thích động chân động tay. Chung Dạng khi ấy sợ chết khiếp, chỉ lo hai người không may sảy ra chuyện gì đó.
Khi ấy, ánh mắt anh đầy sự trêu ghẹo: “Dạng Dạng, em sợ chết thật đấy!”
Thế rồi giờ đây anh ngồi trên ghế lái phụ rất ngoan ngoãn không làm gì cả, nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn. Lúc đầu xe đâm phải đuôi xe phía trước thì lập tức có một lực đẩy đẩy thẳng hai người về phía trước, Ôn Trì Chi theo bản năng giơ tay ra chặn lại trước người Chung Dạng, tới khi hai người hoàn hồn trở lại tim như muốn nhảy ra ngoài.
Chung Dạng ngơ người nhìn cánh tay ở trước mặt.
Ôn Trì Chi dường như không hề hấn gì, thu tay lại, ngước mắt hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chung Dạng mím mím môi nói: “Đâm xe rồi.”
Cô vừa dứt lời liền nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe phía trước hùng hùng hổ hổ tiến về phía hai người.
Đợi tới khi xử lý ổn thỏa mọi chuyện xong xuôi, từ trong sở cảnh sát ra ngoài đã là một giờ sáng.
Ôn Trì Chi không dám để Chung Dạng lái xe nữa, hai người ngồi trong xe đợi tài xế đến.
Trong xe mở máy sưởi, trên cửa sổ xe xuất hiện một tầng sương mù mỏng.
Ôn Trì Chi cười nói: “Em học lái xe khi nào vậy?”
Chung Dạng nghiêng đầu nhìn anh: “Một năm trước.”
Ôn Trì Chi gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau Chung Dạng lên tiếng: “Tiền sửa xe tới lúc đó tôi sẽ chuyển khoản cho anh.”
Ôn Trì Chi hơi ngước mắt, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô: “Dạng Dạng, chi bằng đổi một cách thức khác!”
Hai người đều ngầm hiểu ý nhau nhớ lại chuyện trước kia, lời nói đùa ngày ấy của Chung Dạng, cô nói nếu đâm phải loại xe đắt tiền giống như của anh thì cho dù có bán cả cô đi cũng không đền nổi.
Chung Dạng mỉm cười, hiểu rõ nhưng vẫn giả vờ: “Cách thức nào?”
Ôn Trì Chi hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, rồi lại quay đầu vào bên trong nhìn cô, anh giơ tay chạm nhẹ vào má cô, nét mặt chan chứa tình cảm, anh nói: “Dạng Dạng, quay về bên cạnh anh?”
~Hết chương 51~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!