Về Trễ - Chương 58
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Về Trễ


Chương 58


Ôn Trì Chi nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, chân mày anh nhíu lại, rút di động ra gọi một cuộc điện thoại rồi mới đi xuống dưới lầu.

Nửa đêm, lạnh lẽo vắng vẻ, ngọn đèn đường bên kia phố bị nhấn chìm trong làn sương mù, mờ mờ ảo ảo, lúc ẩn lúc hiện giống như một đàn đom đóm.

Ôn Trì Chi đứng trong màn sương trắng mờ mịt châm lên điếu thuốc.

Dương Thận lái xe đến đón anh, Ôn Trì Chi đang đứng hút thuốc ở bên kia đường, Dương Thận thò đầu ra ngoài, ngước mắt nhìn một lượt tòa nhà cao to phía trước, nói: “Chung Dạng sống ở đây sao?”

Ôn Trì Chi không lên tiếng, kéo cánh cửa xe ghế lái phụ ra rồi ngồi vào trong, anh hỏi: “Cậu ra ngoài muộn như này mà Tịnh Du không quản cậu à?”

“Cô ấy đi công tác rồi.” Dương Thận cười trên nỗi đau của người khác: “Sao hả, Chung Dạng không để cậu vào nhà à?”

Ôn Trì Chi không trả lời.

Hai người lái xe đến một địa điểm tư nhân đánh bài, hai giờ sáng, bây giờ vẫn còn có người đang ở đây, Dương Thận mở cửa một phòng bao trong số đó, cười nói: “Từ tổng vẫn chưa đi cơ à?”

Đến đây chơi đều là người quen, hai người trên bàn đánh bài biết ý nhường lại chỗ, Từ tổng đó khách khí đáp: “Anh Dương, tân hôn vui vẻ nhé. Muộn vậy rồi mà vợ cậu vẫn để cậu ra ngoài sao?”

Dương Thận ý tứ sâu xa: “Cô ấy đi công tác rồi.”

Từ tổng hiểu ý cười cười, người phụ nữ bên cạnh anh ta lúc này mở miệng nói: “Anh Dương quên tôi rồi à?”

Dương Thận nheo mắt lại, nhìn nhìn người phụ nữ đó, cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, mái tóc xoăn dài, ngũ quan tinh tế, có đôi mắt phượng. Dương Thận nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không nhớ ra nổi: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ ra cô là ai.”

Người phụ nữ nói đùa: “Anh Dương, anh lại cứ đùa tôi rồi.”

Từ tổng lên tiếng: “Hình Lộ, cô đừng tìm niềm vui ở chỗ cậu ta nữa.”

Nét mặt Hình Lộ bấy giờ mới trở nên nghiêm túc hơn: “Trong tiệc đơn thân của Tịnh Du, anh không có ấn tượng sao?”

Dương Thận cố gắng nghĩ kỹ lại, quả thật cũng có một chút ấn tượng, anh ta cười cười rồi nói: “Trí nhớ của tôi hơi kém.”

Hình Lộ cong cong khóe môi.

Đánh bài đến tận bốn giờ sáng mới kết thúc, Hình Lộ với Từ tổng cùng nhau rời khỏi phòng bao, cô ta giả vờ lỡ đễnh hỏi một câu: “Anh Ôn lúc nãy tên gì ấy nhỉ?”

Từ tổng: “Trì Chi. Sao vậy?”

Hình Lộ bình thản đáp: “Không có gì. Chỉ là tôi nghe nói có một cô gái ở trong đài truyền hình chúng tôi đã từng đi theo anh ấy, anh có biết chuyện này không?”

Từ tổng trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Đúng là có chuyện này, có một cô gái đi theo cậu ấy, hình như là hơn một năm thì phải. Sau đó không biết vì sao lại rời xa nhau, nghe nói là chạy theo một người đàn ông khác, lại còn vào đúng hôm sinh nhật của Ôn Trì Chi. Chuyện này… đúng là thú vị thật.”

Hình Lộ hứng thú: “Vậy mà anh Ôn đó không nổi giận ư?”

“Không biết nữa, có lẽ là có, dù sao cũng bị một con nhóc chơi cho một vố như vậy cơ mà.” Từ tổng cười nói.

Chung Dạng thật sự không ngờ có một ngày chuyện giữa cô và Ôn Trì Chi lại phơi bày trần trụi dưới mắt của quần chúng như vậy, giống như một cuốn sách cổ được ném trong tủ sách, trải qua năm tháng bốn mùa bỗng chốc lại được xuất hiện bên ngoài ánh sáng, ai ai cũng có thể tùy ý lật dở bàn luận.

Sự việc này đến cũng rất đột ngột, Chung Dạng vẫn như mọi ngày sắp xếp công việc đến muộn mới tan làm, hơn mười giờ mới quay về khách sạn, vừa tắm xong ra ngoài thì nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ, người gọi đến là quản lý.

Chung Dạng ngồi xuống giường gọi điện lại cho quản lý, còn chưa mở miệng quản lý đã chặn lại: “Dạng Dạng, chuyện trên Weibo là thật hay giả vậy?”

Chung Dạng cầm di động, đầu óc mơ hồ không hiểu gì: “Có chuyện gì vậy?”

“Thì là nói cô…” Quản lý muốn nói lại thôi, giống như không biết nên bắt đầu nói chuyện này với cô từ đâu, cuối cùng bất lực nói: “Thôi vậy, cô tự lên trên Weibo xem đi, nhưng đừng phản hồi lại, chuyện này để tôi bàn với bên bộ phận quan hệ xã hội đã rồi tính tiếp.”

Chung Dạng cúp máy, đăng nhập vào Weibo, tựa đề của bài viết ‘một MC họ Z đang hot nào đó đã từng làm kẻ thứ ba’ to chình ình đập vào mắt. Chung Dạng đọc rất kỹ, bài viết này được viết khá tỉ mỉ, bên dưới có rất nhiều bình luận, lời khó nghe nào cũng có đủ.

Pinyin họ của Chung Dạng bắt đầu bằng chữ Z. 

Trong lòng Chung Dạng ngược lại không có quá nhiều cảm xúc. Cô không nói rõ được tâm trạng của mình lúc này, chưa từng nghĩ đến có một ngày chuyện cô từng đi theo Ôn Trì Chi lại được bày ra trước mắt một đám người lạ hoắc lạ huơ một cách đường hoàng như vậy.

Chung Dạng thoát khỏi Weibo, sau đó nhắn tin cho quản lý. Đầu cô căng ra hết cỡ, trong lòng hỗn loạn, rồi lại sợ chuyện này sẽ đến tai cô của cô và mọi người.

Hà Vụ gọi điện thoại cho cô, an ủi: “Bộ phận quản lý xã hội đã bắt đầu xử lý rồi, em cũng đừng lên Weibo đọc bình luận gì nữa, mấy người đó, những lời khó nghe thô tục đến mấy cũng có thể nói ra được.”

Chung Dạng cười khổ, nói: “Chuyện cũng đã làm rồi, người ta nói em mấy câu thì có là gì?”

Hà Vụ bật cười: “Em nghĩ thoáng như vậy, xem ra cuộc gọi này của anh gọi đến trở nên vô ích rồi.”

Chung Dạng thở dài một hơi: “Anh Hà, em vẫn phải cảm ơn anh nhiều lắm.”

Hà Vụ cười cười: “Khách sáo gì chứ. Anh nghĩ chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy, công ty đang điều tra rồi.”

Chung Dạng lại thở dài: “Là ai chứ? Bình thường em cũng đâu có đắc tội với ai đâu.”

“Đã ở trong giới giải trí lăn lộn hai năm rồi mà em vẫn còn cái suy nghĩ này sao? Được rồi, được rồi, không nói mấy cái này nữa, em ngủ sớm đi, không được xem Weibo nữa.”

“Em biết rồi.”

Chung Dạng ngắt máy, cũng không còn lên mạng xem Weibo nữa. Cô nhắn tin cho La Trà, nói bóng nói gió hỏi mấy câu, may mà La Trà cũng không rõ ràng chuyện này.

Ôn Trì Chi biết được chuyện là do Dương Thận gọi điện đến cho anh: “Tôi đã điều tra chuyện này rồi, cậu đoán xem là ai?”

Ôn Trì Chi hỏi: “Ai?”

“Hình Lộ, là người phụ nữ mà tôi với cậu mới gặp ở chỗ đánh bài mấy hôm trước, còn ấn tượng không?”

Ôn Trì Chi híp mắt, nghĩ ngợi một lúc, Dương Thận ở đầu bên kia lại nói: “Chung Dạng và cô ta ở trong cùng một đài truyền hình, dạo gần đây trong đài truyền hình có một chương trình tạp kỹ mới  chuẩn bị ghi hình, hiện tại vẫn đang xem xét xem nên để ai đảm nhận. Bây giờ hay rồi, cô ta chơi một chiêu độc như vậy. Cơ mà… Chung Dạng không gọi điện cho cậu à?”

Ôn Trì Chi bật cười: “Cậu nghĩ cô ấy sẽ gọi điện thoại cho tôi?”

Dương Thận cười một tiếng, nói: “Aiya, đúng là phong thủy lưu chuyển.”

Ôn Trì Chi cũng không nói thêm gì nhiều nữa, anh cúp máy, sau đó liên tiếp gọi đi hai cuộc điện thoại. Anh rút bao thuốc ra, châm một điếu lên hút, hút xong một điếu lại gọi điện thoại cho Chung Dạng.

Đợi hơn một phút mà vẫn không có người nghe, Ôn Trì Chi cau mày, nhưng cũng không tiếp tục gọi nữa.

Suốt đêm Chung Dạng chẳng thể ngủ ngon giấc, một giờ sáng tỉnh dậy một lần, trên điện thoại là một loạt tin nhắn, khiến cô ứng phó không kịp. Chung Dạng cầm di động, dựa người ra sau giường, mở nhật ký điện thoại, vừa nhìn liền trông thấy số điện thoại quen thuộc.

Chung Dạng ngây người mấy giây, đúng lúc này di động bất chợt đổ chuông, Chung Dạng nhấn nút nghe máy, là quản lý của cô gọi đến: “Chuyện đó tôi đã đăng nhập Weibo của cô trả lời lại rồi, vậy nên cô không cần trả lời gì nữa. Nhưng mà cũng kỳ lạ, chuyện này bên bộ phận quan hệ xã hội của chúng ta vẫn còn chưa xử lý vậy mà mấy tài khoản tuyên truyền trên mạng bỗng nhiên xóa hết sạch toàn bộ bài đăng rồi. Bây giờ trên Weibo lại đang náo loạn lên vì chuyện khác đấy.”

Chung Dạng không hiểu gì cả: “Là sao?”

“Cô mau đi xem đi.” Quản lý lại nói: “Chỉ có điều chuyện này vẫn có hơi ảnh hưởng một chút, đợi ngày mai đến công ty rồi nói tiếp.”

~Hết chương 58~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN