Về Trễ - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Về Trễ


Chương 6


Ôn Trì Chi quay về phòng, đi vào trong nhà tắm tắm rửa.

Nước nóng chảy xối xả trên thân mình, đầu óc của Ôn Trì Chi trong chốc lát trở nên hỗn độn.

Khi xảy ra chuyện kia, Ôn Trì Chi cũng có thử đi níu kéo mối quan hệ của hai người. Nói thật lòng tình cảm của anh và Chu An Hân không hề sâu đậm, lúc đầu hai người kết hôn một vì người trong nhà thúc giục quá gay gắt, hai là vì đã có Ôn Cốt. Nhưng phụ nữ nào có được như đàn ông, Chu An Hân luôn luôn lôi chuyện cũ ra để đay nghiến, Ôn Trì Chi cảm thấy phiền phức nên cuối cùng cũng mặc kệ.

Bây giờ hai người đều đã có cuộc sống riêng, ung dung tự tại.

Một tháng sau.

Dạo gần đây Chung Dạng tìm được việc làm thêm, việc làm này là do một học trưởng trong khoa giới thiệu, làm MC cho tiết mục phát thanh âm nhạc do đại học Z đứng tên, mỗi lần tan làm đều phải tận nửa đêm, mặc dù mệt nhưng ít nhiều cũng học hỏi thêm được rất nhiều thứ.

Hôm nay Chung Dạng không có tiết nên ngủ một mạch tới tận chiều. Cô từ trên giường bước xuống, Kha Trăn đang chơi game, thấy cô thì hỏi một câu: “Lát nữa cậu ra ngoài không?”

“Mình phải đi làm.”

Kha Trăn lắc lắc đầu, than thở một câu: “Dạng Dạng, cậu đúng là liều mạng thật đấy.”

Chung Dạng cười cười, mở tủ quần áo lấy quần áo mới ra để thay.

“Dạng Dạng.” Kha Trăn muốn nói lại thôi.

Chung Dạng: “Có chuyện gì thì cậu nói đi.”

“Vậy thì mình nói nhé.” Kha Trăn vừa nói vừa quan sát Chung Dạng, “Hôm trước Thịnh Đình đến trường tìm cậu, còn hỏi có phải là cậu đổi số điện thoại rồi không?”

Chung Dạng và Thịnh Đình là bạn học cấp ba, vào ngày tổ chức liên hoan tốt nghiệp cấp ba Thịnh Đình đã tỏ tình với Chung Dạng. Khi ấy Chung Dạng cũng có thiện cảm với Thịnh Đình nên hai người cũng thuận nước đẩy thuyền mà ở bên nhau, yêu xa hai năm. Tháng trước, Chung Dạng đến trường thăm anh ta thì bắt gặp anh ta cùng với một người con gái khác cử chỉ thân mật, đoạn tình cảm trong hai năm xa cách này cứ thế nhanh chóng kết thúc.

Sắc mặt Chung Dạng không hề thay đổi: “Cậu đã nói gì?”

Kha Trăn bĩu môi nói: “Còn nói gì được chứ, mình lừa cậu ta, mình nói cậu đã có bạn trai rồi, cậu ta nɠɵạı ŧìиɦ mà sao vẫn dám vác mặt đến tìm cậu thế nhỉ, đúng là không biết xấu hổ…”

Kha Trăn chửi mắng hăng say, thấy Chung Dạng không tiếp lời thì hậm hực nói: “Dạng Dạng, không lẽ cậu để ý việc mình chửi cậu ta hả?”

Chung Dạng cười: “Để ý gì chứ, đối với mình cậu ta bây giờ chỉ là một người lạ, cậu cứ mắng thoải mái đi.”

Kha Trăn cười hihi: “Vậy là được rồi, mình chửi chết cậu ta, hứ, đúng là cái đồ cặn bã thối tha.”

Đêm tối nặng nề, trên đại lộ Hằng Giang dòng xe cộ xếp thành một hàng dài, đèn đóm nối tiếp nhau.

Xe của Ôn Trì Chi bị kẹt ở trên đường, anh nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, gần mười giờ. Radio trong xe đang phát một bài nhạc.

“Xin mời Dương Dương mang đến cho mọi người một bài hát có tên là [Đồi Núi]!”

Giọng nói của người con gái có mang theo một chút giọng mũi, giống như đang rủ rỉ một câu chuyện bên tai.

Còn rất nhiều điều muốn nói vẫn chưa nói ra

Vì muốn góp lại viết thành một bài ca

Khiến người ta khe khẽ hát theo, chầm chậm ghi nhớ

Cho dù cuối cùng bị lãng quên cũng đáng giá

Có lẽ chút ý niệm cả đời này của tôi đã may mắn tụ thành dòng sông

Rồi hai ta mỗi người một ngả …

Cao ốc Hằng Giang, trong phòng phát thanh trên lầu bốn.

Chung Dạng tháo tai nghe, hỏi người bên cạnh: “Tạm ổn chứ ạ?”

Vị học trưởng Từ Tôn Đông cùng dẫn trương trình với cô gập lại máy tính, cười cười nói: “Đâu chỉ tạm ổn, em chưa xem bình luận đấy thôi, đều bùng nổ cả rồi, vẫn còn muốn em tối mai tiếp tục hát một bài nữa đấy.”

Chung Dạng mím môi cười khẽ, cúi đầu thu dọn lại đồ đạc trên bàn.

Từ Tôn Đông nhìn cô một cái, trầm lặng giây lát rồi nói: “Đợi lát nữa cùng nhau đi ăn đêm nhé?”

Chung Dạng ngước mắt: “Được ạ, nhưng mà để em mời anh nhé, anh đã tìm giúp em công việc này mà em vẫn chưa mời anh được bữa nào cả.”

Từ Tôn Đông: “Chung Dạng, em khách khí quá rồi.”

Chung Dạng không nhanh không chậm đáp: “Khách khí một chút cũng là điểm tốt mà.”

“Nói thì nói vậy, nhưng có những lúc quá khách khí thì lại khiến mối quan hệ trở nên xa cách đấy.” Từ Tôn Đông ý tứ sâu xa.

Chung Dạng cười nhưng không nói gì.

Từ Tôn Đông đổi chủ đề: “Lát nữa em muốn ăn gì?”

“Nghe theo anh đó.”

Hai người rời khỏi phòng phát thanh, vào thang máy đi xuống dưới. Đợi khoảng một lúc thì cửa thang máy cũng mở ra.

Chung Dạng đang muốn tiến vào trong thì Ôn Trì Chi từ trong thang máy bước ra, hai người mặt đối mặt.

Chung Dạng hơi sững người, Ôn Trì Chi thì cười cười: “Sao cô lại ở đây?”

Chung Dạng dừng lại bước chân: “Tôi thực tập ở đây.”

Từ Tôn Đông đã vào trong thang máy, đang đợi ở bên trong. Ôn Trì Chi thấy thế nên cũng không nói gì nhiều nữa.

Chung Dạng vào trong, cửa thang máy từ từ khép lại.

Cằm của Từ Tôn Đông hất hất ra phía ngoài cửa: “Em còn quen biết với anh Ôn đó à?”

Chung Dạng nói qua loa: “Gặp qua mấy lần thôi ạ.”

Cũng may Từ Tôn Đông không có ý dò xét gì thêm, Chung Dạng thở phào một hơi.

Mấy ngày nay Chung Dạng làm việc ở Đài phát thanh đã nghe được khá nhiều những tin đồi bát quái, đồn đại rằng Ôn Trì Chi với một chị tên Tô Uẩn ở trong Đài đang qua lại với nhau, cũng chẳng biết là thật hay giả, thế rồi hôm nay đụng phải anh ở trong Đài thì nghĩ nghĩ tin đồn này chắc là thật rồi.

Hai người rời khỏi thang máy, Từ Tôn Đông nói một câu: “Nghe nói anh Ôn đó đã kết hôn rồi.”

Chung Dạng khẽ “Ừm” một tiếng.

Từ Tôn Đông thuận miệng đánh giá: “Tác phong cuộc sống của người có tiền đúng là hỗn loạn tạp nham.”

Chung Dạng từ chối cho ý kiến.

Ngoài cửa thang máy ở lầu ba, Tô Uẩn đi tới khoác lên cánh tay Ôn Trì Chi, cười yêu kiều: “Anh quen cô gái đó à?”

Ôn Trì Chi không trả lời, lấy di động ra nhìn thời gian rồi hỏi: “Đã giải quyết xong việc chưa?”

Tô Uẩn không phải là người không có mắt nhìn, lăn lộn trong cái vòng tròn này nhiều năm như vậy đều là dựa vào sự tiến lùi chừng mực. Dẫu sao cô ta với Ôn Trì Chi vừa mới qua lại không lâu, cũng biết rõ đám người các anh không thích phụ nữ ghen tuông linh tinh, cô ta nhỏ giọng đáp: “Anh đã đến đón em rồi, cho dù có chưa giải quyết xong thì cũng không thể để anh ngồi ở cái ghế băng lạnh này mãi được.”

Ánh mắt Ôn Trì Chi chứa ý cười, rút ra bao thuốc: “Dương Thận vẫn đang đợi, đi thôi.”

Ôn Trì Chi và Tô Uẩn rời khỏi cao ốc sau đó lên trên xe.

Tô Uẩn lấy bao thuốc lá thơm dành cho phụ nữ từ trong túi xách ra, ngây người mấy giây rồi hỏi: “Em hút điếu thuốc, anh không để ý chứ?”

Ôn Trì Chi cảm thấy lời này có chút quen thuộc, anh hơi ngây người nhưng rất nhanh như nhớ ra gì đó, cười nói: “Em hút đi.”

Xe vừa chạy được một đoạn thì gặp đèn đỏ. Ôn Trì Chi dừng xe, một tay gác lên trên vô-lăng, một tay ấn nút mở cửa sổ.

Ôn Trì Chi dựa người ra sau ghế, ngước mắt nhìn về phía người đi đường tấp nập ở ngoài kia, thế rồi anh nhìn thấy Chung Dạng cùng người đàn ông lúc nãy, hai người nói chuyện, đi qua xe của anh.

Tô Uẩn cũng nhìn thấy, cười nói: “Cô gái này ở trong Đài của bọn em nhân duyên tốt lắm.”

Ôn Trì Chi nghe vậy thì có chút hứng thú, hỏi: “Cô ấy ở trong Đài làm việc gì vậy?”

“Làm MC cho một chương trình phát thanh âm nhạc, hình như tên là [Rất muốn nghe em hát], anh nghe qua bao giờ chưa?”

Đèn đỏ chuyển sang màu xanh.

Ôn Trì Chi nhấn chân ga cho xe chạy đi, nhàn nhạt đáp: “Chưa nghe qua.”

~Hết chương 6~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN