Về Trễ
Chương 60
Ôn Trì Chi lấy thẻ phòng từ trong túi xách của Chung Dạng ra ngoài, đặt lên máy cảm ứng, -ting- một tiếng cửa đã được mở ra.
Một tay Ôn Trì Chi giữ lấy eo cô, hai người lảo đảo bước vào trong phòng, Ôn Trì Chi quay ngược tay lại đóng cửa, sau đó để cô dựa lên trên cánh cửa, vừa cúi đầu đã cắn xuống môi cô.
Chung Dạng kêu khẽ một tiếng, Ôn Trì Chi nâng cằm cô lên, ngón tay xoa nhẹ lên khóe môi, anh hỏi: “Anh làm đau à?”
Chung Dạng lắc lắc đầu, cánh tay vòng qua cổ anh, cô hỏi: “Sao anh biết em đang ở thành phố C?”
Ôn Trì Chi khẽ cười, nói: “Em nhìn em đi, người ta không để em làm MC nữa lại tự chạy đến quán bar uống rượu?”
Ánh mắt Chung Dạng mịt mờ, bộ dạng ngây ngốc: “Chuyện này… sao anh cũng biết vậy?”
Ôn Trì Chi cũng được coi là một trong những cổ đông của buổi lễ công chiếu bộ phim [Kim Tảo Túy]. Hai năm trước, nhà sản xuất phim và Ôn Trì Chi là chỗ quen biết từ lâu, một lần trong bữa tiệc, nhà làm phim đó nhắc đến dạo gần đây đã thầu được một bộ phim, nhưng những nhà đầu tư trong nước lại không xem trọng, thế nên mới xúi bẩy Ôn Trì Chi gia nhập. Lúc đó Ôn Trì Chi cũng chỉ thuận miệng đồng ý, không ngờ được hai năm sau vòng vo mãi lại vẫn có liên hệ với cô.
Hai người răng môi quấn quýt, trên trán Chung Dạng túa đầy mồ hôi.
Tối nay cô cực kỳ ngoan ngoãn, động tác của Ôn Trì Chi cũng nhẹ nhàng hơn phần nào. Sau một trận mây mưa, Chung Dạng nằm bò trên nệm, hơi thở hỗn loạn. Ôn Trì Chi hất tóc sau lưng cô ra hai bên vai, sau đó cúi đầu hôn xuống sống lưng cô.
Chung Dạng ổn định lại hơi thở rồi mới mở miệng nói: “Chuyện của Hình Lộ có phải là do anh làm không?”
Người đằng sau không trả lời, Chung Dạng lật người lại, nằm thẳng xuống, trên người cô hiện tại vẫn còn đang trần trụi, thế rồi Chung Dạng nhanh chóng cảm thấy có chút xấu hổ, cô kéo chăn đắp lên trên người, đằng hắng giọng rồi nói: “Em đang hỏi anh đó.”
Ánh mắt Ôn Trì Chi như chứa ý cười, anh nói: “Anh phát hiện ra được một điều, người như em đúng là chỉ biết bắt nạt người trong nhà thôi!”
Chung Dạng nhìn chằm chằm vào mặt anh, cô đang suy nghĩ lại lời anh vừa nói.
Ôn Trì Chi thấy cô ngây người thì giơ tay sờ vào mặt cô, hỏi: “Sao vậy?”
Chung Dạng lắc đầu, đúng lúc này di động ở trong phòng đổ chuông, Chung Dạng lật người, tay thò xuống dưới sàn nhà, đầu ngón tay lần tìm một lúc mới cầm được vào di động, cô đưa nó cho Ôn Trì Chi.
Trên màn hình hiển thị một dãy số điện thoại, không có tên, Ôn Trì Chi cầm lấy di động, cúi đầu nhìn một cái sau đó nhấn luôn nút tắt máy.
Chung Dạng cười cười, nói: “Sao anh không nghe?”
Ôn Trì Chi ném di động qua một bên, anh lại đè lên trên người cô, cắи ʍút̼ vành tai cô, ý tứ sâu xa: “Nghe gì chứ?”
…
Ngày hôm sau, lúc Chung Dạng tỉnh dậy Ôn Trì Chi vẫn còn đang ngủ say.
Chung Dạng nhìn anh, rồi nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi giường. Nhưng có lẽ vẫn gây ra một chút động tĩnh, cô từ nhà vệ sinh đi ra liền thấy Ôn Trì Chi đang đứng ở trước cửa sổ sát sàn, đang nói chuyện điện thoại.
Chung Dạng cũng không làm phiền anh, cô cúi người thu dọn lại đồ trang điểm đặt ở trên tủ đầu giường.
Ôn Trì Chi cúp máy, quay người lại, thấy Chung Dạng đang dọn đồ, anh đi đến phía sau cô thay cô vén những lọn tóc lòa xòa ở trước chán, anh nói: “Chúng ta cùng nhau đi ăn sáng nhé?”
Chung Dạng ngẩng đầu nhìn anh, cô nói: “Em đã đặt vé máy bay bay về Nhạc Dương trong sáng nay rồi.”
Mái tóc dài trượt khỏi kẽ tay của Ôn Trì Chi, anh vuốt nhẹ ngón tay, khóe môi hơi cong lên.
Hai người ra ngoài, Ôn Trì Chi lái xe đưa cô đến sân bay.
Lúc chuẩn bị xuống xe, Ôn Trì Chi kéo tay cô lại, anh nói: “Về đến thành phố Z nhớ gọi cho anh.”
Chung Dạng không nói ‘được’ mà cũng chẳng nói ‘không’, bước thằng xuống xe.
Ôn Trì Chi thấy cô đã đi vào bên trong sân bay rồi mới vòng tay lái lái xe rời đi.
…
Chung Dạng về tới Nhạc Dương, trong nhà chỉ có một mình La Trà, Chung Dạng hỏi: “Cô đâu rồi?”
La Trà: “Bố em mấy hôm nay cơ thể không được khỏe nên hôm nay mẹ em đưa ông ấy đến bệnh viên khám rồi.”
Chung Dạng ‘ừ’ một tiếng, La Trà muốn nói lại thôi, Chung Dạng hỏi: “Sao thế?”
Hai tay La Trà đan lại vào nhau: “Chị, mấy hôm trước chuyện liên quan tới chị ở trên Weibo, mẹ em biết rồi.”
Chung Dạng sững người, La Trà lại nói liên tiếp: “Là Trương Linh nhà dì Trương nói cho mẹ chị ta biết, mấy hôm trước dì Trương có tới nhà mình, thế là đem chuyện đó nói với mẹ em. Dì Trương đó chính là ghen tị chị sống tốt hơn con gái bà ta, đúng là đáng ghét, mẹ em còn mắng dì Trương đó một trận nữa đấy.”
Cuối cùng, La Trà dè dặt hỏi một câu: “Chị, chuyện này là giả đúng không?”
Nét mặt Chung Dạng cứng đờ, một lúc sau, cô chột dạ ‘ừ’ khẽ một tiếng.
La Trà thở hắt ra, sau đó lại ôm lấy tay Chung Dạng, lắc lắc đầu nói: “Em nói rồi mà, sao chị có thể làm ra loại chuyện đó được. Cái dì Trương đó đúng là nhàm chán hết mức.”
Chung Dạng gượng cười kéo cong khóe môi.
Buổi tối, Tô Vân đến gõ cửa phòng Chung Dạng.
Chung Dạng đứng dậy đi mở cửa, Tô Vân nói: “Con vẫn chưa ngủ à?”
“Con chưa, con đang đọc sách.”
Tô Vân rót cho cô cốc sữa, nói: “Con uống đi.”
Chung Dạng mỉm cười, Tô Vân lại nói: “Sao mấy hôm nay con lại có thời gian về nhà vậy?”
“Con được nghỉ ngơi một thời gian.”
Tô Vân vuốt vuốt mái tóc cô, bà nói: “Nên nghỉ ngơi rồi, con bận bĩu suốt hai năm qua, người gầy lắm rồi đây này.”
“Gầy lên hình mới đẹp được ạ.”
Tô Vân cười: “Vậy thì cũng không thể không chăm sóc cơ thể được, lần này về nhà ở lại thêm mấy hôm nữa, cô sẽ hầm ít thuốc bổ cho con uống.”
Chung Dạng ‘vâng’ một tiếng, lại nói: “Cô à, dượng không sao chứ?”
Tô Vân: “Không sao, dạo này ngực ông ấy có hơi khó thở, cô đưa đến bệnh viện kiểm tra rồi.”
Chung Dạng gật đầu: “Hôm nọ dì Trương tới nhà chúng ta sao?”
Tô Vân thở dài một hơi, cúi đầu nhìn cô: “Là La Trà nói với con à, cái con nhóc này đúng là nhanh mồm nhanh miệng, chuyện gì cũng không giữ kín được. Dì Trương con cũng không biết nghe được mấy lời đồn đó ở đâu. Những người làm việc trong giới giải trí như bọn con đều sẽ có một số chuyện lung tung lộn xộn, vậy nên cô sẽ không tin là thật đâu.”
Chung Dạng dựa vào trong lòng Tô Vân, yên lặng giây lát lại ngẩng đầu lên hỏi: “Cô à, nếu con thật sự đã làm sai chuyện rồi, thì phải làm sao đây?”
Tô Vân cúi đầu, một lúc lâu sao bà vỗ vỗ lên bả vai của Chung Dạng, giọng nhẹ nhàng: “Cho dù con có làm chuyện gì thì cô cũng sẽ vẫn tin rằng Dạng Dạng nhà chúng ta không phải là cố ý.”
Nghe vậy, hốc mắt Chung Dạng căng ra, cô khịt khịt mũi: “Cảm ơn cô.”
…
Chung Dạng ở lại Nhạc Dương một tuần, Hà Vụ gọi điện hỏi cô khi nào mới quay về thành phố Z.
Chung Dạng nói: “Anh Hà, anh để em nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa đi.”
Hà Vụ ở đầu bên kia cười nói: “Không phải là anh không để cho em nghỉ ngơi, là anh sợ em sẽ bị chuyện đó đả kích.”
Chung Dạng cười haha: “Anh à, thật sự không sao đâu, anh yên tâm đi, tim em rộng lắm.”
Hai người chọc cười nhau thêm mấy câu, cuối cùng trước lúc cúp máy, Hà Vụ nghiêm túc nói: “Không cần thiết phải như vậy. Những chuyện bẩn thỉu trên thế giới này đầy rẫy ra đó, em không tính là gì cả đâu.”
Chung Dạng cầm di động, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ cho dù là như vậy thì cũng vẫn là bẩn!
…
9 giờ tối, thành phố vừa mới lên đèn.
Ôn Trì Chi đi từ phòng bao ra ngoài, tài xế dìu anh lên xe, Ôn Trì Chi ngồi ở phía sau, cởϊ áσ khoác ném sang bên cạnh.
Tài xế hỏi anh: “Anh Ôn, anh về đâu?”
Ôn Trì Chi mím môi rồi nói: “Đến đường Phúc Đông.”
Trên đường đi, Ôn Trì Chi gọi cho Chung Dạng mấy cuộc điện thoại nhưng đều không có người nghe.
Ngón tay Ôn Trì Chi gõ nhẹ lên trên màn hình, thật sự cảm thấy không tài nào đoán nổi tâm tư của cô. Cô ở Nhạc Dương một tuần, Ôn Trì Chi gọi điện thoại cho cô, gọi 10 cuộc thì đến 9 cuộc cô không nghe máy.
Lúc đó anh đang dựa người ra sau ghế sofa, cười bất lực: “Dạng Dạng, tình huống của chúng ta rốt cuộc là sao đây?”
Người con gái vẫn rất thản nhiên: “Chẳng sao cả.”
Ôn Trì Chi yên lặng giây lát, anh cười lạnh một tiếng, nói: “Em chơi anh à?”
Người con gái cười cười, giọng nói có phần lạnh lẽo: “Vậy anh Ôn… anh sẽ chơi cùng em chứ?”
Ôn Trì Chi hút thuốc, cảm thấy câu nói ‘phong thủy luân chuyển’ của Dương Thận có khi thật sự hiệu nghiệm rồi. Ai bảo anh đã cắm rễ lên trên người cô rồi chứ, anh khẽ thở dài một hơi, như cười như không: “Bảo bối, không chơi cùng em, thì chơi với ai đây?”
…
Hôm nay Chung Dạng vừa mới quay về thành phố Z. Máy bay hạ cánh lúc 7 giờ, cô ở ngoài sân bay bắt một chiếc taxi đi về chỗ ở. Vừa về tới nơi liền vào thẳng trong phòng tắm tắm rửa. Bấy giờ vừa mới tắm xong ra ngoài lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Chung Dạng vừa lau tóc vừa đi ra mở cửa.
Ôn Trì Chi đứng ở bên ngoài, áo khoác ngoài vắt trên cánh tay, dáng vẻ biếng nhác dựa trên cánh cửa, trong ánh mắt chứa đậm ý cười.
Chung Dạng ngây người, ngơ ngác hỏi một câu: “Sao anh biết em quay về rồi?”
Nhìn bộ dạng hiện tại của cô có chút giống với trước kia khi cô vẫn còn ở bên anh, tâm trạng của Ôn Trì Chi không hiểu sao lại trở nên vui vẻ hơn hẳn.
~Hết chương 60~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!