Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Thần Tiên - Chương 1: Bên Trong Bình Phong Có Chứa Bảo Vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Thần Tiên


Chương 1: Bên Trong Bình Phong Có Chứa Bảo Vật



Có rất nhiều người xa lạ thường xuyên gửi thư cho ta. Trên thế giới người có hứng thú với những chuyện quái dị và kỳ lạ ngày càng nhiều cho nên nội dung thư của họ gửi cho ta toàn là nói về những việc lạ mà họ gặp phải, ngay cả khoa học cũng không thể giải thích.

Khi nhận đựơc thư, theo lệ ta tất nhiên sẽ hồi âm, có khi ta còn mời họ đến để cùng bàn luận. Thế gian quả thật có nhiều điều thú vị.

Nhưng có một bức thư khi ta nhận đựơc và mở ra đọc thì nội dung chẳng có gì thú vị cả.

Nội dung thư rất đơn giản, ta xin viết lại nguyên văn:

“Vệ Tư Lý tiên sinh, tổ tiên của tôi đã từng đến Trung Quốc và mang về hai món đồ vật. Tôi là một người nông dân bình thường, cho nên hoàn toàn không am hiểu gì về cổ vật Trung Quốc. Xin anh nói cho tôi biết hai món đồ đó là gì, có giá trị hay không. Raul.

Gửi kèm với bức thư là hai tấm ảnh trắng đen, thoạt nhìn vào ảnh, ta thấy được đó là hai miếng ngọc cổ, hình dáng giống như ngọc phù hoặc đại loại thế. Ta không biết có phải hắn đang muốn giới thiệu đồ cổ và bán cho ta hay không nữa?

Nhìn vào địa chỉ của hắn trên thư thì thấy ghi tại Đông Đức, gửi từ một địa phương nhỏ có tên là Burke. Hắn là người Đông Đức, điều này khiến cho ta lấy làm ngạc nhiên nên ta thuận tay viết thư trả lời hắn mặc dù trong thư hơn phân nửa nội dung là vô nghĩa.

Ta hồi âm rất đơn giản:

“Mr. Raul, chờ khi anh có cơ hội mang cổ vật Trung Quốc bay qua hàng rào Berlin đến Trung Quốc thì tôi sẽ nói cho anh biết đó là thứ gì . Vệ Tư Lý.”

Sau khi gửi thư đi, ta cũng quên mất luôn chuyện này.

Sau việc lá thư của Raul được khoảng bảy hay tám ngày gì đó, ta không nhớ rõ lắm thì có một ông chủ của tiệm bán đồ cổ tới tìm ta. Lão chủ này họ Cổ, tên là Ngọc Trân. Đàn ông mà lại mang một cái tên như vậy, lại họ Cổ nữa chứ nên ta lựa lời giễu cợt hắn. Bất cứ ai tới tiệm của hắn mua đồ cổ thì xem như là người đó thật bất hạnh. Tên Cổ Ngọc Trân này là một tên gian thương điển hình, bán đồ với giá mắc trên trời, còn cách làm người thì tục tằng không chịu nổi, cổ vật có tốt cỡ nào đi nữa thì trong mắt của hắn nó chỉ là một tờ chi phiếu dày cộm mà thôi

Người như vậy vốn ta sẽ không lui tới với hắn nhưng hắn cũng có chút điểm tốt: đó là hết sức thân thiện, cho dù ngươi có mắng hắn thì hắn cũng vẫn luôn cười hì hì, không tức giận. Vẻ mặt của hắn khiến cho ngươi chán ghét, nhưng nhìn vào vẻ mặt tươi cười của hắn thì cũng chả muốn làm gì hắn.

Đương nhiên, nếu hắn chỉ có điều tốt này thì ta đã không hề lui tới với hắn rồi. Ngoài điều đó ra, Cổ Ngọc Trân còn là người có bản lĩnh hạng nhất và rất nổi tiếng, đó chính là hắn đối với đồ cổ – đặc biệt là đồ cổ của Trung Quốc có năng lực giám định cực kỳ cao siêu.

Theo lời của hắn kể thì bản lĩnh của hắn có được do từ nhỏ đã được tiếp xúc với nhiều đồ cổ, hơn nữa còn do khả năng trời sinh mà thành. Năm hắn chín tuổi đã vào làm tại một tiệm đồ cổ ở miền bắc Trung Quốc. Do Cổ Ngọc Trân thông minh lanh lợi, vừa vào làm đã được ông chủ rất yêu thích cho nên hắn đựơc phép đi theo “Triêu Phụng” học việc, thời gian kéo dài đựơc năm năm.

Cổ Ngọc Trân thường nói trong năm năm đó hắn đã thu thập rất nhiều kiến thức về các đồ cổ của Trung Quốc, so với hắn thì một người học đại học nghiên cứu mười năm cũng không bằng.

Đó là do vận khí của hắn tốt, tiệm Đại Triêu Phụng vốn chính là một tiệm đồ cổ nổi tiếng ở Bắc Kinh và rất nổi tiếng trong giới giám định đồ cổ, và Cổ Ngọc Trân đã có dịp đi theo nghe đựơc những lời luận bàn rất có ích về cổ vật.

Nghe không thì chưa đủ, còn chính mắt nhìn thấy cổ vật và dùng tay sờ qua thì khi đó mới là thật sự hiểu biết. Trong thời kỳ đầu dân quốc thành lập còn hỗn loạn, vốn là các bảo vật cất dấu trong hoàng cung và nội phủ của các đại thần có một số lớn lọt ra ngoài, và các tiệm đồ cổ đã trở thành trạm trung chuyển của các món cổ vật này. Mặc dù mang thân phận học việc thấp kém nhưng mỗi ngày đều có cơ hội tiếp xúc với các ông chủ lớn và được chiêm ngưỡng rất nhiều cổ vật.

Năm năm sau đó, Cổ Ngọc Trân mới chỉ có mười bốn tuổi nhưng ánh mắt của hắn đã xuất thần nhập hóa, có thể nói trong tương lai hắn có thể trở thành “Triêu Phụng” đời thứ ba của tiệm chuyên về giám định cổ vật. Tuy nhiên bởi vì tuổi hắn còn quá nhỏ cho nên không thể đảm nhiệm, nhưng về mặt kiến thức mà nói thì có thừa.

“Triêu Phụng” là một chức vụ hết sức cao của tiệm đồ cổ, và trong xã hội địa vị cũng không thấp. Hắn phụ việc cho ân sư nên tích lũy được tri thức về cổ vật ngày càng thêm phong phú. Khi ân sư của hắn sắp qua đời, trước lúc chết, liền nói hướng người chủ tiệm đồ cổ đề cử Cổ Ngọc Trân kế nhiệm chức vụ “Triêu Phụng”. Tuy nhiên ông chủ nghĩ hắn tuổi còn quá nhỏ cho nên chỉ ngoài miệng đáp ứng và kết quả là không tuân thủ lời hứa.

Lúc đó Cổ Ngọc Trân đã không còn là Cổ Ngọc Trân của lúc xưa nữa nên trong cơn giận dữ đã bỏ đi.

Ông chủ tiệm không biết dùng người nên đã để mặc hắn đi. Nào ngờ một tiệm đồ cổ quy mô khác ở Thiên Tân đã nghe được tin và lập tức mang lễ vật đến mời hắn về làm quản lý.

Khi đó, ở Bắc Kinh mặc dù cũng có giới kinh doanh cổ vật nhưng tại Bắc Kinh không thể công khai vì phải nể mặt mũi cho chính quyền, vì thế từ Bắc Kinh mọi cổ vật đều chuyển đến Thiên Tân giao dịch. Do đó, hoạt động mua bán cổ vật ở Thiên Tân đã vượt qua Bắc Kinh, hơn nữa mọi cổ vật đều là hàng hiếm có.

Khi được mời về làm quản lý một tiệm đồ cổ thì địa vị xã hội của Cổ Ngọc Trân đã khác xưa, lui tới các thế gia giàu có như cơm bữa, cho dù bộ trưởng quốc phòng hay là quan chức cao cấp gì đi nữa thì ai ai cũng đều xem trọng tri thức cổ vật của hắn.

Điều hiếm thấy nhất là tri thức đa phương diện của Cổ Ngọc Trân đối với cổ vật, từ việc phân biệt những bức tự họa thật giả cho đến giám định đồ sứ, đồ ngọc, đồ đồng, tất cả mọi môn đều chuyên nghiệp, tinh thông.

Hắn còn giỏi giang ở một phương diện khác nữa đó là kinh doanh mua bán. Hắn biết đầu cơ tích trữ, tìm cơ hội giấu riêng cho bản thân một số cổ vật. Năm hắn được hai mươi tuổi thì hắn tự thân mở ra một tiệm đồ cổ có tên là “Ngọc Trân Trai”.

Và sau đó, cái tên Ngọc Trân Trai rất nhanh đã trở nên nổi tiếng và là một danh từ đại biểu cho chất lượng cổ vật tốt nhất.

Trong những năm tháng kế tiếp, Trung Quốc vẫn ở vào hòan cảnh bất an. Trong loại hoàn cảnh này thì các tiệm đồ cổ có cơ hội phát triển nhiều nhất. Từ khi “Ngọc Trân Trai” mở ra đến giờ đã được hơn bốn mươi năm, chi nhánh cũng mở khắp nơi, từ Bắc Kinh cho tới Luân Đôn. Trong các thành phố lớn trên thế giới đều có chi nhánh của nó, chuyên kinh doanh về cổ vật Trung Quốc.

Ta và hắn gặp mặt nhau là từ một người bạn thân của ta. Chuyện rất dài dòng.

Người bạn của ta có bốn tấm bình phong (1) muốn đem đi bán. Đó là bốn tấm bình phong nhỏ hay dùng để đặt trên bàn làm trang trí. Nó đựơc làm từ một loại ngọc có nhiều màu sắc, xem ra cũng chả là đồ đáng giá gì. Tuy nhiên người mà nhờ người bạn của ta đem bán mấy tấm bình phong này thì lại nói rằng trước khi ông nội của hắn sắp chết đã từng nói món đồ này có giá trị liên thành, không phải chuyện đùa.

Cho nên, người bạn kia của ta đã đem mấy tấm bình phong đó tới nơi của ta. Ta tự nhận đối với cổ vật Trung Quốc cũng có sự hiểu biết nhất định nhưng khi nhìn vào bốn tấm bình phong đó thì lại chẳng nhìn ra nó có chỗ tốt gì. Mặt trước của bình phong có vẽ một bức họa tặng đồ vật chúc thọ, còn mặt sau là một loạt các chữ chúc thọ, mặc dù loại gỗ bao quanh được làm từ một loại gỗ tốt nhưng cũng không phải là hiếm thấy cho lắm.

Lúc ấy, ta thấy trong báo có đăng một tin quảng cáo: “Cổ Ngọc Trân, chủ tiệm cổ vật Ngọc Trân Trai hiện tại muốn tìm kỳ trân dị bảo để thưởng ngọan. Nếu có cổ vật xin mời mang đến gặp mặt”

Ta trước kia cũng có nghe qua về cái tên Cổ Ngọc Trân này nên lúc ấy liền đề nghị người bạn của ta “mang nó đến cho chủ nhân của Ngọc Trân Trai xem đi”

Người bạn của ta rất nhát gan: “Điều này….vạn nhất không phải là đồ tốt, giá trị không bao nhiêu thì thật xấu hổ đó”

Ta nói “Có gì đâu mà phải sợ, nếu hắn xem xong có vẻ khinh thường chúng ta thì chúng ta liền đi. Có lẽ đây là lần đầu cũng là lần cuối cùng, cũng không biết năm tháng nào mới có thể tới đó nữa, có chuyện gì đâu mà phải xấu hổ?”

Người bạn của ta là một khoa học gia, chuyên nghiên cứu về thiên văn, rất ít giao tế, là một con mọt sách thực thụ. Muốn hắn đi tiệm đồ cổ một mình thì đương nhiên không được cho nên ta tự giúp hắn gọi điện thọai tới Ngọc Trân Trai, hẹn thời gian gặp Cổ Ngọc Trân.

Khi gọi tới thì đầu điện thoại bên kia làm cho ta thật tức giận nhưng cũng không biết phát tiết với ai, thật sự là cực kỳ uất ức. Giọng nói trong điện thoại là của một cô gái nhưng lại lạnh như băng “Muốn gặp Cổ tiên sinh hả? Mang đồ đến đây, số của ông là 237, thời gian gặp mặt là 5 giờ 26 phút chiều. Cổ tiên sinh mỗi lần gặp khách, thời gian không vựơt quá hai phút, ông nên nhớ kỹ điều này”

Ta còn muốn hỏi rõ một chút về vài vấn đề nữa thì đầu bên kia đã cúp điện thoại.

Ta không thể làm gì khác hơn là đối với người bạn của ta phát cục tức “Anh xem, toàn là vì anh mà tôi gặp phải chuyện gì đâu không”

Người bạn của ta cười khổ “Tôi cũng đựơc người khác nhờ vả, thật xin lỗi anh.”

Đối phương đã nói thẳng thắng như vậy thì chúng ta sao dám trì hoãn giây phút nào. Giữa trưa, ta và bạn của ta mang tấm bình phong đó đi đến chỗ hẹn. Trong lòng ta nghĩ thầm rằng có lẽ cũng không nhất thiết phải tới Ngọc Trân Trai bán đồ, đến một tiệm khác có thể sẽ bán được giá hơn chăng? Do đó chúng ta ghé trước mấy tiệm đồ cổ khác để hỏi giá. Người bạn của ta thật sự rất nhát gan, đến tiệm nào cũng để ta đi vào, còn hắn chỉ đứng đợi ngoài cửa thôi.

Loại đồ vật này cũng không phải là thứ đồ ưa chuộng của các nhà giàu có cho nên rất khó để tiêu thụ, và bản thân nó cũng chẳng phải là đồ quý hiếm gì. Mấy lão chủ của các tiệm đồ cổ khi nhìn thấy đều tỏ ra vẻ chê bai và không muốn mua.

Sau khi ghé hết mấy tiệm thì ta nói: “Quên đi, xem ra mấy thứ này chẳng đáng giá đâu”

Người bạn của ta cười khổ: “Tới Ngọc Trân Trai đã rồi hãy nói, nếu lại bị thất bại thì coi như là đã cố gắng hết sức. Ôi, nếu cả nhà bọn hắn không cùng quẫn thì cũng sẽ không đem mấy thứ gia truyền chi bảo này đi bán đâu”

Ta trợn trừng cặp mắt nhìn hắn, thứ này mà gọi là “gia truyền chi bảo” sao? Ta thật sự có chút buồn cười, nói: “Khi tới Ngọc Trân Trai rồi thì anh không được phép đứng ở ngoài nữa, phải vào cùng tôi đó”

Nguời bạn của ta thấy thái độ của ta kiên quyết nên hắn không thể làm gì khác hơn là cười khổ và đáp ứng.

Khi đến Ngọc Trân Trai thì đã đựơc 4h30 chiều, cách thời gian hẹn còn quá sớm. Bởi vì khí trời rất nóng và cũng không có chỗ dừng chân nên chúng ta đi vào bên trong. Chỗ trưng bày cổ vật bên ngoài của Ngọc Trân Trai phải nói là rất nhỏ, nhìn không bắt mắt chút nào. Băng qua chỗ trưng bày thì phía sau lại là một không gian thật lớn. Đây là một một cái sân thật lớn vô cùng, nơi nơi đặt đầy các chậu trồng nhiều loại cây cảnh. Liếc mắt nhìn qua, tất cả các loại cây cảnh đều là thứ quý hiếm. Có chậu trồng Cửu Lý Hương cửu khúc thập loan, thật là hiếm thấy trên đời, còn có hai cây Hắc Tùng vươn cao, nhánh nhánh uốn lượn như du long, tuy nhiên trong đó có một chậu cây hiếm thấy nhất – đó là một loại của cây “Tùng Nghênh Khách” chỉ có thể tìm thấy ở Hòang Sơn.

Tất cả những chậu cây cảnh trong cái sân rộng lớn này, nếu xem cẩn thận từng chậu cây thì có xem cả ngày cũng không xong. Người bạn của ta đối với cây cảnh chả có chút hứng thú, hắn nói tất cả đều là “đồ chơi, chẳng đáng giá một xu, dung dưỡng làm chi cho mệt”, cho nên cũng chỉ đảo mắt nhìn một chút rồi băng qua cái sân, bước vào một phòng tiếp khách khá lớn.

Đó là một phòng khách kiểu Trung Quốc xưa, bên trong có đặt một số chiếc ghế của thời Minh. Có rất đông người trong phòng. Có một người quản lý tại đây, khi chúng ta đi vào thì hắn chỉ chỗ cho chúng ta ngồi xuống và thông báo cho chúng ta số chờ đợi và thời gian gặp mặt.

Ta cũng đã gặp qua không ít các nhân vật lớn, trong lòng đang suy nghĩ, Cổ Ngọc Trân bất quá chỉ là một tên buôn bán đồ cổ mà thôi, có chuyện gì mà làm ra vẻ ghê ghớm thế, hết lần này tới lần khác bày ra những chuyện quái quăm. Tuy nhiên nhìn vào những nguời có mặt trong phòng thì ai ai cũng đều mang vẻ hy vọng trên mặt, hy vọng vật do bản thân mang tới là kỳ trân dị bảo hiếm thấy, và hy vọng qua sự giám định của Cổ Ngọc Trân có thể thu vào được một số tiền thật lớn, cũng khó trách tại sao Cổ Ngọc Trân lại có thể thiết kế ra những chuyện như vậy.

Nhân viên trong tiệm mời chúng ta uống trà, sau đó lễ phép xin xem qua đồ của chúng ta. Hắn xem xong rồi nói: “Xin hai vị ngồi chờ một chút, đợi tới giờ hẹn và số của hai vị thì hai vị có thể vào gặp Cổ tiên sinh”

(1) Xem hình bình phong:

Ta nói với bạn ta “Nhìn bộ dáng của hắn dường như chúng ta tới đây nhận tiền cứu tế không bằng”

Bạn ta chỉ biết cười khổ, không ngừng hướng ta ra hiệu hãy bỏ qua cho. Dù sao ta cũng không có chuyện gì làm nên dùng thời gian quan sát những người có mặt trong phòng.

Ở phía trái của phòng khách có một cánh cửa nối liền với nơi tiếp khách của Cổ Ngọc Trân. Khi được nhân viên gọi số thì lập tức có người đứng lên và đi qua cánh cửa đó.

Tuy nhiên thời gian được tính rất chuẩn, mỗi một người đi vào đều chỉ khoảng hai phút là đi ra. Lúc đi vào vẻ mặt mỗi người đều tràn ngập hy vọng nhưng lúc đi ra thì vẻ mặt ai cũng bơ phờ.

Ta dùng thời gian chờ đợi để quan sát, trong đó chỉ có một đôi vợ chồng đã già khi rời đi vẫn mang vẻ mặt tươi cười, trong tay còn cầm tấm chi phiếu và không ngừng nhìn vào nó.

Lão ông nói “Thật nghĩ không ra, chỉ một cái bình thôi mà lại có giá trị đến như vậy”

Lão bà nói “Đúng thế, nếu có thêm vài cái như thế thì tốt rồi.”

Ta vội đảo ánh mắt liếc nhìn vào con số ghi tấm chi phiếu thì thấy quả thật là một con số không nhỏ, ta thuận miệng hỏi: “Cho hỏi hai vị bán cái gì thế?”

Lão ông và lão bà không hẹn mà cùng trừng mắt liếc ta, rồi cùng “hừ” một tiếng, dường như sợ ta cướp tấm chi phiếu không bằng nên chẳng thèm trả lời ta.

Bất quá, chút nữa ta cũng biết được bọn họ bán cái gì. Đó là một cái bình hoa nhỏ đời nhà Thanh có hai màu xanh trắng. Lúc ấy, ta nhìn thấy được Cổ Ngọc Trân không ngừng mân mê nó với vẻ rất yêu thích. Sau đó lại thấy có bảy tám người nữa thất vọng đi ra. Khi gọi tới số của chúng ta thì ta và bạn của ta đồng thời đi vào nơi tiếp khách của Cổ Ngọc Trân.

Phòng tiếp khách này cách bố trí rất cổ xưa, Cổ Ngọc Trân đang ngồi ở phía sau cái bàn, và đang thưởng ngoạn cái bình cổ. Khi chúng ta bước vào, ngay cả đầu hắn cũng không có ngẩng lên.

Hắn trông khoảng sáu mươi tuổi, đỉnh đầu đã hói láng bóng đến nỗi phát ra ánh sáng. Người hắn mặc một bộ trường sam màu trắng, ta liền mang tấm bình phong tới đặt trên bàn của hắn.

Hắn vẫn đang mân mê cái bình, dùng giọng rất lạnh lùng nói: “Vật hai vị mang đến là một tấm bình phong phải không? Tôi có xem qua hình rồi, tôi mua 20 USD, để lại bình phong rồi đi đi”

Trong lúc hắn nói vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp đó đặt cái bình hoa xuống bàn rồi vươn tay kéo quyển chi phiếu trên bàn tới và viết vào đó.

Nhìn thấy thái độ ngạo mạn này của hắn khiến cho ta tức giận. Nếu là ta trẻ lại mười tuổi thì nhất định sẽ hốt cho hắn một thang rồi mới hả hê rời đi. Hắn viết xong chi phiếu, xé nó ra rồi đẩy về phía chúng ta.

Nguời bạn của ta nhíu mày, 20 USD, đây là cái giá tốt nhất nghe được trong hai ngày vừa qua. Nhìn bộ dáng của hắn dường như là muốn chộp lấy tấm chi phiếu vậy. Tuy nhiên lúc này, trong lòng ta nảy ra một ý nghĩ, vội nháy mắt với bạn ta một cái rồi đứng lên nói: “Xin lỗi, ông nói giỡn hả, chúng ta không cần lãng phí thời gian. Đây là danh thiếp của tôi, nếu có hứng thú thì ông có thể tới tìm tôi, thời gian gặp khách của tôi không có hạn định đâu”

Ta nói xong liền để danh thiếp xuống rồi cùng người bạn xoay người đi. Ta thấy được lúc ta vừa xoay người thì Cổ Ngọc Trân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ta biết kế hoạch của ta đã thành công rồi.

Rời khỏi Ngọc Trân Trai, bạn của ta oán giận hỏi “Giá 20 USD cũng rất tốt rồi, tại sao anh không bán nó đi?”

Ta nói “20 đô đó tôi trả cho. Bộ anh không chú ý tới gì sao? Có rất nhiều người đi vào đều là mang đồ vật trở ra, đó không phải là cổ vật thật sự, vì vậy hắn không mua. Cổ Ngọc Trân là một tên gian thương, hắn quá hiểu cách ép giá, tôi muốn hắn cho chúng ta một cái giá thực, cái bình phong này là cổ vật thật sự, nó nhất định rất có giá trị, vì chúng ta không hiểu cổ vật nên hắn mới làm thế”

Người bạn của ta nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng theo ta trở về nhà, sau đó cầm lấy chi phiếu của ta rồi để bình phong lại, rời đi.

Cổ Ngọc Trân tới cực nhanh, thật ngoài sự dự đoán của ta. Ta vừa mới ngồi vào chỗ của mình, chưa được mười phút thì chuông cửa đã reo lên, lão Thái bước tới nói: “Có Cổ Ngọc Trân tiên sinh muốn gặp cậu.”

Lão Thái đặt danh thiếp của Cổ Ngọc Trân lên bàn, ta kinh ngạc, vội nói: “Mau mời! mau mời!”

Cổ Ngọc Trân hiển nhiên là đã chạy vội đến đây. Khi hắn bước vào thì ta thấy trên trán của hắn tràn đầy mồ hôi hột. Hắn và ta chào hỏi xong thì hắn tự nhiên xem ta như vô hình, lấy cái bao đựng bình phong mở ra xem.

Điều làm cho ta có ấn tượng hơi tốt đối với hắn một chút chính là ánh mắt chuyên gia của hắn. Khi hắn nhìn vào tấm bình phong thì trông giống như một người bác sĩ đang chăm chú đang xem bệnh, như một chuyên gia thiên văn học đang chăm chú quan sát những ngôi sao… loại ánh mắt này chứng minh hắn đối với cổ vật có một cái nhìn rất chuyên nghiệp và có sự am hiểu sâu sắc, tuyệt không phải là một sự thưởng thức bình thường.

Ta cũng không có quấy rầy hắn, để cho hắn xem cho đã. Hắn nhìn vào tấm bình phong hơn mười phút, sau đó lại dùng tay sờ sờ mặt ngọc và phần gỗ bao bọc xung quanh, tiếp đó hắn ngẩng đầu lên: “Được, thêm một số 0”

Ta ngẩn cả người, thêm một số không, đó là 200 USD, nếu lần đầu hắn mở miệng nói ra cái giá này thì ta đây đã lập tức đáp ứng rồi. Lúc này, ta đột nhiên nhớ tới một câu chuyện dân gian xưa của Trung Quốc về việc bán bảo vật: “Ông chủ đi thu mua cổ vật của một người bán chẳng hề biết đồ của mình là bảo vật và bảo hắn cứ cho giá. Người bán tùy tiện vươn năm ngón tay lên, ý tứ là năm lượng bạc đã đủ, nhưng ông chủ mua cổ vật lại hiểu lầm ý tứ và trả lời: “Được, năm ngàn lượng”. Người bán vui mừng tới nỗi ngất đi luôn”

Đây là một câu chuyện dân gian, lúc còn là con nít thì ta đựơc nghe rất nhiều, thật sự nghĩ không ra có một ngày lại trở thành kinh nghiệm của bản thân. Ta nhìn Cổ Ngọc Trân, lắc đầu nói: “Thêm một số 0 à? Thêm hai số cũng còn chưa được”

Cổ Ngọc Trân nhảy dựng lên, đỉnh đầu hói cũng biến thành màu đỏ, đưa tay chỉ vào ta nói: “Ngươi….ngươi……ngươi…..”

Ta thản nhiên nói: “Ông biết mua bán, tôi cũng biết vậy.”

Cổ Ngọc Trân lấy cái khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, không khách khí kêu thẳng tên của ta: “Vệ Tư Lý, ta dám cam đoan ngươi không biết sự trân quý của cái bình phong này ở chỗ nào đâu”

Ta thật sự là không biết, nhưng là ta không cam lòng yếu thế, mỉm cười nói: “Tôi biết nó trị giá bao nhiêu là được rồi”

Cổ Ngọc Trân nhìn chằm chằm vào ta, một hồi lâu không nói nên lời. Khoảng 10 phút sau đó, hắn cầm lấy cái bình phong đảo quanh một vòng rồi nói: “Thêm ba số 0 nữa đã là cực hạn.”

20 USD, thêm một số 0 thì là 200 USD, rồi lại thêm ba số nữa, đó là 200,000 USD. Thành thật mà nói, ngay cả bản thân ta cũng cho rằng nó không thể đạt tới cái giá này.

Nhưng nếu là cùng một tên gian thương trong giới buôn bán thì cũng không thể không giảo hoạt một chút, ta vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi : “Ông kinh doanh cổ vật bao lâu rồi?”

Những lời này không ngờ lại làm cho hắn phản ứng dữ dội, giống như là lấy đồ cứng gõ lên cái đầu hói của hắn vậy, làm cho hắn cực kỳ phẫn nộ, hét lên: “Lúc ngươi còn mặt tả lót thì ta đã làm rồi”

Ta cũng không tức giận, chỉ nói: “Vậy thì trước đó ông đã biết ít nhất có thể thêm ba số 0 nữa. Ông biết, tôi biết, cần gì tốn nhiều nước bọt vậy?”

Bộ dáng của Cổ Ngọc Trân như là muốn đem ta ăn tươi nuốt sống, một lát sau hắn mới nói: “Ôi, tôi sai rồi.”

Ta lấy làm ngạc nhiên, không biết hắn nói như vậy là có ý gì.

Hắn hít sâu một hơi rồi lại nói: “Tôi sai rồi, thì ra anh cũng biết rõ sự quý giá của tấm bình phong này. Được, tôi chịu trả cái giá 200,000 USD, tuy nhiên phải để cho tôi nhìn trước một cái. Nếu bên trong không có vật đó thì ba đồng tôi cũng không mua”

Trong lúc ta còn không biết “vật bên trong” trong lời của hắn là có ý gì thì tay của hắn đã chộp lấy con dao rọc giấy trên bàn của ta, “roẹt” một cái liền gỡ cái đầu của người trong bức hình nhận chúc thọ xuống.

Ta liền kinh hãi nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để nhìn xem hắn rốt cục muốn làm cái gì.

Lúc này, ta đã biết tấm bình phong có một tầng nữa ở trong. Cổ Ngọc Trân vừa nhìn đã biết và cũng biết vật nằm bên trong kia nhất định cực kỳ trân quý, ít nhất có thể trị giá tới 300,000 USD.

Trong lòng ta không nhịn được thầm kêu lên “bán lầm rồi”. Cổ Ngọc Trân dường như là nhìn thấu tâm ý của ta, liếc mắt trừng ta một cái: “Giá đã là cao nhất rồi, tôi sẽ không đem nó bán đi đâu, chỉ giữ lại cho mình thôi. Anh cũng nên biết, ngoại trừ tôi ra thì chẳng có người nào khác trả được cái giá này đâu”

Ta nghe thế liền cố tránh ánh mắt của hắn, quay đầu đi để hắn không thấy được vẻ xấu hổ của ta.

Ngay trong lúc ta quay đầu đi thì ta nghe được hai tiếng “cạch cạch” rất nhỏ. Ta liền quay đầu lại thì đã thấy Cổ Ngọc Trân ghép lại thành bức hình hoàn chỉnh. Trong lòng ta không nhịn được thầm mắng bản thân “Đáng chết”.

Động tác của Cổ Ngọc Trân rất nhanh, vừa rồi hai tiếng kia hiển nhiên là tiếng mở tầng bên trong của bình phong và khép nó lại. Hắn đã nhìn rõ đựơc món đồ vật ở bên trong vẫn còn, ta biết vì nhìn vẻ mặt của hắn ta có thể đoán được. Tuy nhiên điều tiếc nuối chính là ta không nhìn đựơc vật bên trong kia là gì.

Vốn, chuyện rất đơn giản, ta có thể hỏi hắn: “Bên trong là gì vậy?”

Nhưng những lời này lúc đó ta lại thốt không ra bởi vì ta vừa rồi đã giả vờ “biết bí mật” và đem giá trị của nó nâng lên hết mức, nếu bây giờ hỏi hắn thì mặt mũi còn đâu?

Tên Cổ Ngọc Trân giảo họat, dường như là sợ ta đổi ý không bán đồ cho hắn vậy, hắn giữ chặt lấy tấm bình phong, ngay cả lúc móc chi phiếu ra và viết vào đó cũng giữ chặt, thật hết chỗ nói.

Hắn nhét tấm chi phiếu trị giá 200,000 USD vào trong tay ta. Ta cũng không còn biện pháp nào để thay đổi, tiền trao cháo múc, một tay giao tiền, một tay giao đồ, hiện tại món đồ đã là vật sở hữu hắn, ta làm sao có thể đổi ý giật trở lại để xem rốt cuộc món đồ chứa bên trong bình phong là thứ gì.

Xong xuôi, ngay cả nửa giây hắn cũng không thèm đứng đó, lập tức vọt đi. Khi ta ra tới cửa thì hắn đã xuống lầu mất tiêu. Lão Thái đang đứng tại thang lầu lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Hắn ăn cướp hả? Sao đi gấp như vậy?”

Ta không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng. Ta giúp người ta hoàn thành một cuộc giao dịch lớn nhưng lại không thể giải quyết câu hỏi trong lòng .

Ta trở lại thư phòng, nhìn vào tấm chi phiếu một chút rồi gọi điện thoại cho bạn của ta. Khi ta nói ra con số 200,000 USD thì không hề nghe đựơc tiếng trả lời của hắn, chỉ nghe được “rầm” một tiếng, có thể là bạn của ta chóang váng ngất đi hoặc ngã xuống đất.

Sau đó chứng minh ta đoán đúng, mặc dù bạn ta không có ngất đi nhưng hắn bởi vì quá giật mình nên ngã xuống đất, quăng luôn điện thoại. Tiếp theo bạn ta cùng với người bà con nhờ vả hắn bán đồ vật đến để nói lời cám ơn. Người bà con của bạn ta là một người trung niên hơi gầy gò, có thể nhìn ra được hắn sống rất khổ cực. Hiện tại có một số tiền lớn như vậy, qủa là việc vui vẻ nhất đời hắn. Trong phút vui vẻ hắn còn đề nghị chia đôi phân nửa số tiền với ta, nhưng ta đương nhiên từ chối.

Ta nói với hắn: “Cổ Ngọc Trân là một người buôn bán cổ vật hết sức tinh minh. Hắn sẽ không lãng phí tiền của vô ích đâu. Vấn đề là chúng ta không biết tại sao tấm bình phong đó lại trị giá nhiều tiền như thế?

Người bà con của bạn ta nói: “Đúng vậy, thật không ngờ lại có đựơc cái giá quá cao như vậy, có thể bán được với giá này tôi đã hài lòng lắm rồi.”

Ta nói: “Món đồ đó làm sao đến được trong tay anh vậy? Chuyện đầu đuôi ra sao, hy vọng anh có thể kể lại rõ ràng cho tôi nghe với”

Hắn nghe ta hỏi liền nhíu máy một chút rồi nói: “Là vật tổ truyền, từ đời ông nội truyền xuống, khi đó gia đình chúng tôi cũng rất khá giả, bởi vì thời cục biến hóa nên phải chạy nạn xuống phía nam. Lúc đó tôi còn rất nhỏ, ông nội nói ông đã già, không đi nổi nữa, chỉ hy vọng cha tôi rời đi. Trong đêm trước ngày rời đi, ông nội tôi đã lấy tấm bình phong kia ra giao cho cha tôi và nói cho ông ấy biết vật này rất đáng giá”

Ta lập tức hỏi tới: “Vậy ông nội anh có nói nó đáng giá ở chỗ nào không?”

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Lúc ấy cuộc nói chuyện giữa ông nội và cha tôi, tôi nhớ rất rõ ràng, có thể kể lại với anh từng chữ một”

Ta vội dùng hai ra hiệu bảo hắn cứ nói.

*****

(Đây là một đoạn đối thoại giữa hai người, đoạn đối thoại này diễn ra trong một thời kỳ lọan lạc. Nhìn chung là đọan đối thoại giữa hai cha con, nghe có vẻ rất bình thường nhưng đối với cả câu chuyện này thì lại có quan hệ trọng yếu, cho nên ta xin thuật lại nguyên văn lời đối thoại của hai bên, một người là “ông nội”, một người là “cha”. )

Cha: (Mắt nhìn bình phong, vẻ mặt không hiểu) Đây bất quá chỉ là một mảnh ngọc có nhiều màu sắc thôi, con thấy chẳng đáng tiền gì đâu, hay là đừng mang nó theo.

Ông nội: (Vẻ mặt trầm tư) Không, phải đem nó theo, món đồ này cha có đựơc có thể nói là hết sức kỳ lạ. Hơn nữa người đó còn nói cho cha biết giá trị của nó, hắn sẽ không gạt cha đâu bởi vì cha đã từng cứu mạng hắn.

Cha: (Vẻ mặt ngạc nhiên) Thật vậy à?

Ông nội: Khi đó, cha làm quan tại một trấn nhỏ rất xa. Có một đạo sĩ đến đó truyền đạo và được một nhà phú hộ cung dưỡng, tuy nhiên hắn phàm tâm vẫn còn nên đã có quan hệ với ái thiếp của vị phú hộ kia, bị bắt gian tại trận, cơ hồ bị đánh gần chết. Khi đánh hắn xong thì giải hắn tới nha môn, đòi hỏi nhất định phải xử tử hắn.

Cha: (Hừ) Quả là khốn nạn.

Ông nội: (Thở dài) Cha làm quan luôn xét theo lương tâm. Tuy nhiên người phú hộ đó hứa sẽ nộp cho cha 1200 lượng vàng và muốn cha xử tên đạo sĩ tử tội. Tên đạo sĩ dường như cũng biết chết chắc nên một câu nói cũng không nói, đêm đó cha cứ suy nghĩ suốt –

Cha: Tại sao cha lại phải lo lắng suy nghĩ cả đêm vậy?

Ông nội: Ôi, là 1200 lượng hòang kim đó, cha cũng không phải là Bao Thanh Thiên nên cũng khó tránh khỏi bị mê hoặc. Đến khi trời hừng đông thì cha đã hạ quyết tâm, thả tên đạo sĩ kia đi. Tên đạo sĩ đối với cha rất cảm kích cho nên tặng cho cha vật này.

Cha: Vậy cũng không thể chứng minh đựơc là nó có giá trị, cho dù hắn nói nó rất đáng giá thì cũng là vì báo đáp cha mà nói gạt cha thôi.

Ông nội: Con hãy nghĩ lại đi, cha đã không lấy 1200 lượng hòang kia thì làm thế nào hắn lại dám đưa cho cha đồ không đáng giá? Có lẽ món đồ này cũng chẳng thua kém 1200 lượng hòang kim kia đâu? Cha cũng là bởi vì lời của hắn nên mới nhận đấy chứ.

Cha: Vậy à? Lúc ấy hắn nói gì?

Ông nội: Người đạo sĩ đó nói tấm bình phòng này hắn có được từ một cái đạo quan ở núi Thanh Thành tại Tứ Xuyên, hắn cũng không có nói làm như thế nào mà có nhưng theo cha nghĩ qua chuyện hắn gian díu với vợ ngừơi ta thì hơn phân nửa là hắn trộm từ cái đạo quan kia rồi. Hắn nói, tấm bình phong này có huyền cơ rất bí ẩn, đáng tiếc phàm tâm của hắn chưa dứt nên không thể tham thấu đựơc, hiện có giữ lại bên mình cũng vô dụng. Để cảm ơn cha đã thả hắn, liền tặng cho cha vật này để cha có thể tiếp tục tham thấu huyền cơ trong nó. Cha thấy món đồ cũng chẳng đáng giá gì không muốn nhận nhưng hắn lại thành khẩn van nài cha nhận lấy, do đó cha đã nhận cho xong.

Cha: (Nhếch mép cười có chút nhạo báng) Vậy thì cha có tham thấu đựơc huyền cơ của nó chưa?

Ông nội: (Có chút tức giận) Bảo con mang nó đi thì con cứ mang nó đi, còn đứng đó lằng nhằng làm gì. Ta là phàm phu tục tử, làm sao có thể dễ dàng tham thấu huyền cơ trong đó, bảo con mang đi thì con cứ mang đi đi.

Cha: (Mặc dù không muốn nhưng lại không dám trái lời bề trên)Dạ, con sẽ mang nó đi.

*****

Người bà con của bạn ta tiếp tục kể: “Cha của tôi đã mang nó rời đi quê quán và đến nơi đây, do hoàn cảnh không tốt nên ông ta đã chết. Nhớ tới lời của ông nội đã nói, tôi thật sự không muốn đem nó ra bán nhưng hiện tại cuộc sống đã hết biện pháp nên mới đem nó ra, tuy nhiên thật không ngờ lại có thể bán được một số tiền lớn như vậy, thật không ngờ”

Ta cười một chút, nói: “Thứ được dấu bên trong tấm bình phong kia mới đáng giá như vậy”

Hắn nghe ta nói liền ngẩn người, sau đó cùng với người bạn của ta đồng thanh hỏi: “Bên trong là cái gì?”

Nghe được bọn họ hỏi như vậy, ta không khỏi làm ra vẻ mặt hơi buồn: “Tôi không biết nhưng Cổ Ngọc Trân biết. Bất quá, lúc ấy tôi và hắn giao dịch nên tôi mới giả bộ đã biết và không thể hỏi hắn. Theo tôi thấy thì tấm bình phong rất mỏng và nhỏ, cho dù bên trong có chứa cái gì thì chắc cũng tương đương với số tiền chúng ta có được thôi”

Người bà con của bạn ta vội nói: “Đương nhiên, đương nhiên, hiện giờ tôi đã hài lòng lắm rồi, cứ mặc kệ nó là cái gì”, hắn nói xong lại nở nụ cười: “Bên trong có huyền cơ, thì ra là có một món đồ vật khác chứa ở bên trong. Tôi nghĩ ngừơi đạo sĩ kia và ông nội tôi dù có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được”

Người bạn của ta liền nói: “Thật kỳ lạ, sao Cổ Ngọc Trân lại biết được?”

Câu trả lời của ta cũng chỉ là phỏng đoán: “Tri thức về cổ vật của Cổ Ngọc Trân rất là phong phú, có thể là hắn đã đọc đựơc trong một quyển sách nào đó hoặc là nghe người khác nói lại nên mới biết đuợc”

Bạn của ta hơi gật đầu nói: “Thật không thể ngờ được, tại núi Thanh Thành kia không biết có bao nhiêu đạo quan, một món đồ đựơc lấy ra từ một đạo quan trong số đó mà cư nhiên cũng có người biết đến lai lịch của nó, người này thật không đơn giản”

Sau khi tiễn hai người ra khỏi cửa thì ta nghĩ rằng chuyện này đã hoàn toàn khép lại.

Nào ngờ ngày hôm sau, ta đang còn nằm trên giường ngủ thì lão Thái đã tới báo với ta: “Vị Cổ tiên sinh kia đã đợi cậu rất lâu, ông ta rất muốn gặp cậu”

Ta nhìn vào đồng hồ thì thấy mới chỉ khỏang bảy giờ rưỡi sáng. Cổ Ngọc Trân đếm sớm như vậy tìm ta là có chuyện gì? Chẳng lẽ hắn đối với cụôc giao dịch lần này đã phát hiện ra gì sao? Đều này thật là phiền toái, ta ngay cả đồ vật bên trong là thứ gì cũng không biết, cho dù hắn lấy đi rồi trở lại nói không có thì thật là không dễ dàng đối phó. Ta suy nghĩ một hồi thì bảo lão Thái cứ đưa hắn tới thư phòng, và tiếp đó chuẩn bị xong xuôi kế hoạch trả lời với hắn. Tuy nhiên mọi chuyện nằm ngòai sự dự đóan của ta, hắn vừa nhìn thấy ta lập tức nói: “Vệ tiên sinh, tôi muốn gặp trực tiếp người bán bình phong”

Ta lạnh lùng thốt: “Giao dịch đã xong rồi, ông còn tìm người bán để làm gì? Tôi thấy không cần thiết.”

Cổ Ngọc Trân liền quơ tay qua lại, nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối là không có ý gì khác, tôi chỉ là muốn hỏi họ xem họ có còn cổ vật gì hay không thôi”

Trong lòng ta liền nghĩ: “Thì ra là như vậy, hơn phân nửa là món đồ chứa bên trong tấm bình phong có giá cao ngất trời nên hắn lại muốn kiếm thêm lợi nhuận nữa đây mà”

Ta cuời nói: “Người bán cũng không phải là nhà sưu tập gì đâu, tấm bình phong đó là do cha của hắn lúc chạy nạn đựơc ông nội của hắn giao lại thôi”

Cổ Ngọc Trân nghe xong “ừ ừ” đáp trả, cũng không biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì. Ta nghĩ thầm rằng nếu không để cho hắn gặp mặt người bán thì hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua nên ta liền gọi điện cho bạn của ta và nói cho hắn biết chuyện này, sau đó cho Cổ Ngọc Trân địa chỉ và bảo hắn cứ tự đi tìm.

Lúc Cổ Ngọc Trân gặp mặt chủ nhân món đồ thì tất nhiên cũng chả thu mua đựơc gì nữa, bất quá hắn có thể từ miệng của người bà con bạn ta biết được tại sao lại có thể sở hữu nó, cho nên từ đó về sau thì hắn thường xuyên tới tìm ta.

Lúc bắt đầu, ta cũng rất kinh ngạc và hứng thú đối với tri thức về cổ vật của hắn nên cùng trò chuyện với hắn. Ta cũng nói cho hắn biết ta từng thấy qua một mảnh vở của “Tụ Bảo Bồn” (d/g: xin xem Vệ Tư Lý Hệ Liệt – Tụ Bảo Bồn), có một nhà khoa học ra giá rất cao mua nó về nghiên cứu và phát hiện ra đựơc bí mật của “Tụ Bảo Bồn”, thì ra “Tụ Bảo Bồn” chính là “một cái máy phục chế kim loại dùng năng lượng mặt trời”.

Mỗi lần trò chuyện với hắn ta đều lựa lời chuyển hướng để hỏi thăm về món đồ vật được chứa trong tấm bình phong, nhưng lão hồ ly giảo quyệt này hết sức cơ trí, mỗi lần ta muốn mở màn thì hắn lại dùng lời nói chuyển hướng, nói chúng là chẳng cạy ra đựơc lời nào từ trong miệng của hắn.

Sau khi gặp mặt đựơc khoảng bảy tám lần gì đó thì ta thật sự nhịn hết nổi liền trực tiếp hỏi hắn: “Nè, lão Cổ, tôi nói cho ông biết, lúc đầu khi chúng ta thương lượng giao dịch thì tôi không hề biết bên trong bình phong có chứa đồ vật đâu”

Cổ Ngọc Trân thành thật nói: “Đúng, lúc ấy tôi bị anh lừa, sau khi về đến nhà thì suy nghĩ lại mới biết anh giả vờ, tuy nhiên tôi không hề hối hận”

Ta lại hỏi hắn: “Bên trong là cái gì vậy?”

Hắn trừng mắt, câu trả lời làm ta rất tức giận: “Tôi sẽ không nói cho anh biết, dù anh có trực tiếp hỏi hay dùng phương pháp gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không nói cho anh biết”

Ta không nhịn được liền nổi nóng: “Vậy ông còn tới tìm tôi làm gì?”

Cổ Ngọc Trân cười cười: “Trò chuyện, nói chuyện với anh rất thú vị.”

Ta lớn tiếng: “Còn tôi thì ngựơc lại, nói chuyện với ông một chút thú vị cũng không có.”

Cổ Ngọc Trân cũng không tức giận, chỉ cười cho qua, một chút ý tứ rời đi cũng không có, bất quá kể từ lần đó thì thời gian hắn tới chỗ ta càng ngày càng dài ra, lâu lâu mới tới một lần, thậm chí khoảng một năm cũng chưa có tới.

*****

Giới thiệu về chuyện đã xong, quả là phức tạp.

Sau khi hồi âm bức thư của Raul đựơc khoảng bảy tám ngày thì Cổ Ngọc Trân tới chỗ ta, vẻ mặt có chút vội vã. Ta dù sao cũng đang nhàn rỗi, lại có hơn một năm đã không gặp mặt hắn nên cũng không đành lòng dùng lời lẽ nặng nề với hắn, chỉ là hỏi hắn: “Thế nào, không có cổ vật gì đáng giá thu mua nên rảnh tới chơi à?”

Cổ Ngọc Trân hít sâu một hơi, lấy tay sờ sờ cái đầu của hắn rồi mở miệng: “Tôi có chuyện nhờ anh.”

Lúc hắn làm ra động tác đó thì ta đột nhiên ngẩn ngừơi, hắn vốn là bị hói gần hết cả đầu nhưng sau một năm không gặp, cái đầu của hắn đã không còn hói nữa, thay vào đó là một mớ tóc đen thui.

Cổ Ngọc Trân trừng mắt: “Tôi biết anh có bản lĩnh rất giỏi, vì vậy muốn nhờ anh, tôi muốn tìm một món đồ vật, là đồ vật bằng ngọc”

Ta không để cho hắn tiếp tục nói, liền chỉ về phía đầu của hắn ngắt lời: “Đầu ông hói đã lâu, làm thế nào mà lại mọc tóc đựơc thế? Tóc giả hả, làm giả quá thật, khó trách lúc tôi vừa nhìn thấy ông thì cảm thấy có hơi lạ một chút”

Ta vừa nói vừa đi tới muốn đưa tay chạm vào đầu tóc của hắn, điều này đương nhiên là rất không lễ phép nhưng ta cũng không cần phải giữ lễ nghĩa khi nói chuyện với hắn.

Ta đưa tay tới, hắn liền lùi lại muốn tránh đi. Tuy nhiên ta đã cố ý muốn sờ đầu của hắn, và nhìn thấy bộ dáng hắn như thỏ gặp sói vậy thì trong lòng càng tò mò hơn. Ngay lúc hắn muốn tránh đi thì cánh tay của ta đã nhanh hơn chụp lấy tóc hắn giật mạnh, nhưng là “mái tóc giả” lại không rời khỏi đầu hắn.

Thì ra tóc trên đầu hắn toàn là tóc thật cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN