31.
Ta khẽ nói:
– Bà cho rằng mình không nói thì không ai biết à?
– Ô Hợp Trác giả trang thành quân sĩ Đại Sở, trong tay có thủ dụ của phụ hoàng nên tiến quân thần tốc, thủ dụ kia từ đâu mà có?
– Bản cung tận mắt thấy Lý Thuần chỉ đường cho Ô Hợp Trác đến cung điện của Lệ phi, hắn muốn tàn sát các huynh đệ khác để kế vị đăng cơ.
– Phụ hoàng đối xử với bà và Lý Thuần không tệ, bà không sợ gặp báo ứng ư?
Trần tần cười gằn:
– Chứng cứ đâu? Lời nói một phía không có bằng chứng, chứng cứ đâu?
Bà ta nắm chắc ta không có chứng cứ, muốn ta phải gánh danh giết em trai soán vị, bị phỉ nhổ cả đời.
Bà ta loạng choạng đứng dậy, mặt đầy đau khổ, nước mắt như mưa.
– Chư vị đại nhân, các người đã học thi thư, đã biết Tẫn kê vô thần tân kê chi thần, duy gia chi sách (*), điên đảo âm dương, nước mất nhà tan.
(*) Tẫn kê vô thần tân kê chi thần, duy gia chi sách: trích trong sách Thượng thư. Ý câu là “Gà mái không gáy sớm, gà mái gáy sớm vận nước nhà sẽ suy.” Câu này ý chỉ việc nếu để phụ nữ làm việc của đàn ông, sẽ khiến vận nước lụn bại do ngày xưa đa số phụ nữ không được học hành đàng hoàng. Hiện nay câu này đã không còn đúng ở hiện đại nữa.
– Bản cung thân là tần phi của tiên đế, nay chịu nhục không thể sống tạm, chỉ mong chư vị đại nhân tận lực dâng hiến lòng trung thành lên bệ hạ mà diệt trừ Lý Phất Vân!
Đoạn, bà ta lao về lưỡi kiếm của một thị vệ, lập tức bị người đó đạp cho ngã lăn quay, trâm rơi tóc rối, lôi thôi lếch thếch nằm sõng xoài không thể đứng dậy.
Ta từ tốn đi đến bên cạnh bà ta, đứng từ trên cao nhìn xuống.
– Bản cung biết bà định làm gì!
– Con bà đã chết, tộc nhân không còn, bản thân cũng không muốn sống tiếp.
– Bà muốn khiến bản cung bị bêu danh giết em trai soán vị đến hết đời, bị đời sau phỉ nhổ.
– Bà muốn chết cũng được! Bản cung không ngăn bà.
– Nhưng bản cung sẽ cho mổ bụng moi ruột Lý Thuần, lăng trì cơ thể hắn, ném hắn ra bãi tha ma cho chó hoang xé thịt, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!
– Không! – Trần tần hét lên, ánh mắt nhìn ta vừa sợ hãi vừa oán độc, – Lý Phất Vân, ngươi thật độc ác. Nó là hoàng tử hoàng tôn, sao ngươi dám đối xử với nó như vậy?
Độc ác à?
Từ lúc Lý Thuần cấu kết với nước Nhung, hắn đã không còn là con cháu Lý gia nữa.
– Nói!
Giọng nói của ta mỏng nhẹ như cánh ve nhưng chứa đầy sát khí. Như thể nếu Trần tần dám nói một chữ “không”, ta thật sự sẽ cho người băm vụn bà ta ra.
Trần tần bị ta dọa cho phát sợ, ngẩn người, lắp bắp kể ra câu chuyện không ai tin nổi.
Phản quốc là chuyện không ai mong muốn.
Đều là con dân Đại Sở, nếu không gặp chuyện bất đắc dĩ, ai lại đi phản bội quốc gia của mình bao giờ.
Ô Hợp Trác là kẻ hung tàn, ngày đầu tiên bắt được Lý Thuần, gã đã thẳng tay thiến hắn luôn, gã nói muốn xem thái giám trông như thế nào.
Sau đó Lý Thuần được Trình Túc cứu, người thì về rồi nhưng m3nh căn(*) vẫn nằm trong tay Ô Hợp Trác.
(*) M3nh căn: tiếng lóng chỉ “thứ đó” của đàn ông.
Lý Thuần không dám nói, hắn sợ nói ra phụ hoàng sẽ giết hắn.
Hắn hoảng hốt bồn chồn không yên, việc này không qua mắt được Trần tần.
Trần tần gặng hỏi ra sự thật xong như bị sét đánh. Vô duyên với ngôi hoàng đế thì cũng thôi nhưng chuyện này mà bị lộ ra, làm sao họ ngẩng mặt với đời được nữa?
Mẹ con hai người ôm nhau khóc thảm thiết.
Không bao lâu sau, Trần tần nhận được thư đe dọa của Ô Hợp Trác, sai bà ta trộm lấy một phần thủ dụ trống có ấn tỷ, dùng nó để đổi lấy m3nh căn của Lý Thuần.
Ta chết đứng tại chỗ, không ngờ chuyện nó lại thế này.
Lý Thuần là hoàng tử hoàng tôn, đây là sỉ nhục cực kỳ lớn với Đại Sở.
Mà hai người này lại dám giấu diếm?
Ta khó tin hỏi:
– Bà đồng ý đổi?
Bà ta ai oán nói:
– Tất nhiên. Đời này của Thuần Nhi đã hết hi vọng, không thể thành gia, không thể lập nghiệp. Nó đã không còn kiếp này, thân là mẫu thân, ta sao dám để nó không có kiếp sau?
Ta nghẹn họng.
Thế nhân thường cho rằng thi thể không toàn vẹn xuống Địa phủ sẽ mất đi tư cách luân hồi. Dù cưỡng ép đầu thai chuyển thế, kiếp sau không tàn phế cũng ngu ngốc.
Nhưng ta không ngờ Trần tần lại vì niềm tin mù mờ không rõ thực hư này mà làm ra chuyện phản quốc sát phu.
Văn võ cả triều cũng khiếp hãi.
Chỉ có Trần tần nước mắt ngắn dài, như thể đây là việc dĩ nhiên.
– Vậy bà đổi về được chưa?
Ta ép mình hỏi câu này.
32.
Trần tần rít lên thảm thiết:
– Ô Hợp Trác là tên tiểu nhân nham hiểm nói không giữ lời, thứ hắn đưa cho ta là đồ giả.
Ta choáng váng muốn ngất đi. Hoang đường, thật hoang đường. Chuyện chưa từng xảy ra trong sử sách lại đang diễn ra ngay bên cạnh ta.
Văn võ cả triều quát mắng Trần tần, bà ta chỉ nằm nhoài trên người Lý Thuần như xác chết.
Ta vung tay, sai người kéo Trần tần xuống thẩm vấn, bà ta có thể làm được chuyện này sau lưng chắc chắn có rất nhiều người hỗ trợ.
Trong cung lẫn ngoài cung của Đại Sở nát quá rồi!
Trần tần bị kéo đi còn không cam lòng thét lên:
– Lý Phất Vân, ngươi nhất định phải tìm được m3nh căn của Thuần Nhi. Ngươi phải giúp nó, nó là hoàng tử hoàng tôn, kiếp sau nó phải tiếp tục làm hoàng tử hoàng tôn.
Ta nhịn xuống cơn buồn nôn đang tràn lên, lạnh giọng nói:
– Thẩm vấn xong cắt lưỡi của bà ta đi, bản cung không muốn nghe bà ta nói thêm một chữ nào nữa.
Ta nhắm mắt, nhịn lại nhịn, mới tạm xóa đi cảm giác kinh tởm kia.
Không bao lâu sau, một tờ cung khai với nửa đoạn lưỡi được dâng lên.
Ta nhìn tờ khai nhuốm máu kia, bên trên có cung nữ, thái giám, thị vệ, cung vệ, thủ vệ cửa thành cùng với quan viên nhiều nơi.
Ta hốt hoảng nghĩ, bọn họ có biết đây là hành vi bá n nước không?
Bọn họ có biết không?
Bọn họ biết, nhưng vì tư lợi vẫn sẽ làm!
– Bắt người, thiết kỵ vệ bắt người ở ngoài cung, cấm vệ bắt người trong cung, bản cung phải ở đây tận mắt thấy họ chịu hình!
Không bao lâu sau, rất nhiều người bị bắt giải đến.
Ở trước mặt văn võ bá quan, ta bắt một giết một.
Mùi máu tanh tràn ngập cung đình, dường như tầng mây trôi trên bầu trời hoàng cung cũng bị nhuộm đỏ thẫm.
Ta giấu nhẹm đi hết thảy yếu đuối, dù sắc mặt đã chuyển xanh, dù lòng đã chết lặng.
Toàn bộ đại điện bị chìm trong sự im lặng chết chóc. Người người nhìn ta phát điên nhưng không một ai dám mở miệng khuyên can, ánh mắt kiêng kỵ sợ hãi rơi trên người ta ngày một nhiều.
Bọn họ đã nhận ra ta đang giết gà dọa khỉ, kẻ chết là gian tặc, kẻ sợ hãi là thế gia.
Không biết đã giết người thứ bao nhiêu, ta thấy một người thị vệ trong góc ra hiệu.
Ta cử động cơ thể cứng đờ sang đối mặt quần thần, đeo lên vẻ mặt mềm yếu.
– Những lời chư vị đại nhân nói lúc nãy bản cung đã nghĩ kỹ, các khanh nói có lý.
– Nữ tử hậu cung không hợp tham chính, bản cung cũng tự thấy không thể xử lý được chuyện triều chính nhưng không thể buông tay mặc kệ Thập đệ.
– Trong lịch sử cũng có hoàng thái hậu buông rèm nhiếp chính, mẫu phi của Thập đệ đã mất, các cung phi còn lại không ai đảm nhiệm được trọng trách này. Bản cung bất tài, nguyện tạm thay Thập đệ nhiếp chính, chờ khi đệ ấy trưởng thành sẽ trao trả quyền hành cho đệ ấy.
– Nếu chư vị đại nhân đồng ý, bản cung sẽ chọn ra mấy vị cố mệnh đại thần, phụ tá Thập đệ với bản cung, chư vị nghĩ sao?
Đám người nghị luận sôi nổi.
Ta nói thẳng mục đích muốn làm nhiếp chính vương của mình với bọn họ khiến họ bớt cảnh giác hơn nhiều.
Dù sao muốn lôi kéo ta cũng cần ta phải h@m muốn quyền thế. Nếu ta tỏ rõ ý muốn nhiếp chính thì phải dựa vào thế gia, mục đích của họ cũng chỉ là ta chia cho họ một phần quyền lợi mà thôi.
Rất nhanh, mấy vị đại thần đứng đầu cao giọng nói:
– Thần tán thành!
Ta gật đầu thỏa mãn:
– Rất tốt, mời những vị đại nhân này vào thiên điện thương nghị với bản cung.
Ta điểm danh mấy chục đại thần, dẫn họ vào Thiên điện gần đó.
Người bị ta gọi tên đều là thế gia, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, tự hiểu ý mà mỉm cười.
Người không được gọi tên lắc đầu thở dài, mặt đầy tiếc nuối.
Ta vừa dẫn họ vào trong đã nhanh chân chạy đến vách tường, ấn cơ quan trốn vào mật thất.
Cửa đóng sập lại sau lưng ta. Ta quay người lại, từ trong lỗ nhỏ ở mật thất, ta nhìn thấy vô số thị vệ cầm đao bước ra khỏi màn che, thuần thục vung đao chém xuống tựa điệu múa chết chóc.
Cuộc tàn sát bắt đầu rồi.
Máu tươi bắn tung tóe, tiếng gào thét vang lên liên hồi, nơi này đã biến thành địa ngục trần gian.
Ta cụp mắt không dám nghe tiếp, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hai bàn tay mình. Bàn tay thiếu nữ trắng nõn như ngọc nay đã bị sát nghiệp vấy bẩn.
Đây chính là con đường hoàng quyền ư?
Một lâu sau, gió tan mưa tạnh.
Ta nghe thấy giọng nói vang dội của Vương Tùng.
– Khởi bẩm trưởng công chúa điện hạ, năm mươi sáu tên đại thần trong cung, hai mươi tư thế gia ngoài cung, bao gồm cả chi thứ tổng cộng mười lăm ngàn người đã bị tàn sát toàn bộ, xin công chúa điện hạ ra lệnh.
Hai mắt ta cay xè, ẩm hơi nước mắt.
Tốt lắm!
Từ nay kinh thành không còn thế gia.
33.
Ta không đọc nhiều sách sử nhưng giỏi đưa ra kết luận.
Trong lịch sử đã có rất nhiều hoàng đế dùng cách mềm mỏng để tiêu diệt thế gia, nhưng các thế gia đó lại càng phát triển thịnh vượng, thậm chí có những vị vua phải chịu cho phép chủ nhân thế gia được đại thần hành lễ ngang hàng.
Cách tốt nhất để tiêu diệt thế gia là giết sạch!
Sĩ tộc họ Kiều ở Giang Tả bị giết sạch trong loạn Hầu Cảnh.
Bắc Ngụy đại thế gia diệt tộc trong biến Hà m.
Vô số thế gia Trung Nguyên táng th@n dưới đao Hoàng Sào.
Vì vậy dù có bị bêu danh thiên cổ, ta cũng không hối hận.
Ta lau nước mắt, bế Thập đệ ra ngoài, chân dẫm lên sàn nhà lênh láng máu tươi, đế giày của ta biến thành màu đỏ thẫm.
Cửa mở, ta nhìn ánh tà dương dần tắt lại thấy hi vọng tương lai.
– Nói cho các đại nhân còn lại, từ giờ kinh thành không có thế gia, họ có cơ hội nổi bật hơn người rồi đấy. Về sau liệu hồn mà làm quan tốt, đừng khiến bản cung mang tiếng xấu vô ích.
– Dạ!
Lập tức có người vào truyền lời.
Ta nhìn Vương Tùng vẫn đứng sừng sững bên cạnh ta, khẽ nói:
– Xin lỗi, Vương tướng quân.
Y nên là chiến tướng lừng lẫy, bây giờ phải làm đao phủ cho ta, phải chịu tiếng xấu cùng ta.
Vương Tùng hiểu ta nói gì, kiên định nhìn về phía ánh tà dương.
– Điện hạ, sứ mệnh của quân nhân là bảo vệ quốc gia. Giết địch vì nước, giết gian tặc cũng vì nước, mạt tướng không thấy thiệt thòi.
Cổ họng ta nghẹn lại:
– Nếu như Đại Sở ai cũng như khanh thì tốt quá.
Gương mặt Vương Tùng đanh lại, không nói gì.
Chúng ta đều biết điều này là không thể, là một giấc mộng xa vời.
Trong cung ngoài cung đều bị quét sạch.
Nhưng ta vẫn chưa dám dừng lại nghỉ ngơi, có rất nhiều việc chờ ta làm.
Phải tổ chức tang lễ cho phụ hoàng mẫu hậu, phải cứu viện các tần phi và các công chúa, phải đi nhặt xác cho người đã mất, còn phải sắp xếp quan lại đắc lực đi kiểm kê thu lại tài sản của thế gia, phải động viên ổn định bách tính bị hoảng sợ trong thành.
Vương Tùng chủ động xin xuất quân truy kích Ô Hợp Trác.
Các thủ vệ trong cung ít được thao luyện không phải đối thủ của Ô Hợp Trác thân kinh bách chiến, chỉ có thể dùng quân số đánh tiêu hao với Nhung binh. Vương Tùng đi có thể tốc chiến tốc thắng là lựa chọn tốt nhất.
Ta đồng ý, Vương Tùng dẫn quân băng băng mà đi.
Cho tới việc bổ nhiệm ai đi kiểm kê tài sản của thế gia, ánh mắt của ta lướt qua gương mặt của từng người cuối cùng rơi xuống Lưu đại nhân của Khâm Thiên giám.
Ông lão này lúc chưa có quyền thế đã dám theo ta gài bẫy Trần Tương, hiện tại cũng chỉ có ông ấy cương trực công chính, bảo đảm mỗi thỏi bạc được kê ra sẽ vào thẳng quốc khố.
Ông ấy cảm nhận được ánh mắt ta, ưỡn ngực định chủ động đề đạt lại bị người khác ngăn lại.
Lưu Húc đứng lên, khom người nói:
– Khởi bẩm trưởng công chúa điện hạ, thần nguyện nghe sai phái, kiểm kê thế gia.
Ta nhìn vào mắt Lưu Húc, cảm nhận được sự nghiêm túc trong đó.
Nhưng Lưu Húc còn trẻ quá, hắn không thể trấn áp những kẻ theo đi xét nhà.
Lưu Húc nghiêm mặt:
– Thần xin thề, tuyệt đối không để những người đi theo tham ô, nếu không làm được thần sẽ dâng đầu mình lên.
Ta mím môi rồi nghiêm trang nói:
– Bản cung tin khanh, làm phiền Lưu đại nhân. Bản cung giao quyền tiền trảm hậu tấu vào tay khanh, nếu có người tham ô thật…
– Bản cung không cần đầu của khanh, bản cung muốn đầu của kẻ tham ô. Bản cung muốn xem trong quốc nạn, kẻ nào dám tham số tiền cứu nạn này!
Lưu Húc tự tay chọn thêm mười mấy người làm phụ, nhanh chóng tổ chức ra một đội kiểm kê hơn ngàn người, cầm theo bảo kiếm tay thay phụ hoàng ban cho đi tịch biên tài sản thế gia.
34.
Ta nhìn thấy thi thể của Lệ phi trong nơi tập kết xác phía sau hậu cung.
Bà ấy bị người ta một kiếm chém đứt cổ, vết máu đã khô, chết không nhắm mắt, nước mắt còn vương trên khóe mi.
Bên cạnh Lệ phi là một tiểu thái giám bị đâm mười mấy nhát, hắn cuộn mình lại trông có vẻ nhỏ yếu lắm.
Dù nhỏ bé như vậy, hắn lại dám dùng mạng mình cứu chúng ta.
– Tên hắn là gì?
– Khởi bẩm điện hạ, hắn là Vương Phúc Toàn, trong cung gọi là Tiểu Toàn Tử, là thái giám chưa xếp bậc.
Ta cúi đầu lặng lẽ, khi hắn còn sống ta không biết hắn, chỉ có thể ban cho hắn chút vinh quang sau khi chết.
Ta sai người bỏ nô tịch của hắn, phong hắn làm Kính Đình hầu, an táng theo lễ nghi của Hầu gia.
Lại sai người điều tra cẩn thận, xem hắn còn có thân nhân hay không, quan hệ thế nào? Nếu có ân thì báo ân, nếu có thù thì báo thù cho hắn.
Bận rộn xong xuôi, ta mới thì thầm với Thập đệ:
– Hai người này, một là mẫu phi của đệ, một là ân nhân của chúng ta, ân tình này vĩnh viễn không được quên.
Đôi mắt đen sáng ngời của Thập đệ đảo qua hai người, lúc chạm đến Lệ phi, nó giãy giụa trong lòng ta muốn nhào về phía mẫu phi của mình.
Ta vội ôm chặt lấy nó, sợ nó ngã.
Nó òa khóc, ta cũng không kìm được rơi nước mắt lã chã.
Chúng ta không còn phụ thân, cũng không còn mẫu thân.
Nó có thể dựa vào ta, còn ta biết dựa vào ai đây?
Gương mặt của Trình Túc hiện lên trong đầu ta, trong nháy mắt tiếp thêm cho ta sức mạnh.
Đúng đấy, ta còn có Trình Túc mà.
Chờ Trình Túc trở về, ta có thể vùi mình trong lòng chàng để khóc, để xả ra hết bao nhiêu đau thương, bi phẫn.
Ta cúi đầu áp vào gò má của Thập đệ, để nước mắt của ta và nó hòa với nhau.
Ta sai họa sỹ vẽ lại chân dung của tiểu hoàng tử và Lệ phi.
Thập đệ còn nhỏ không nhớ được mẫu phi của mình, khi lớn lên đệ ấy sẽ tiếc nuối.
Đến lúc họa sĩ bắt đầu vẽ, ta nghĩ một lúc rồi nói:
– Vẽ lại cảnh lửa thiêu hoàng cung lẫn tất cả những người đã chết trong quốc nạn lần này, đây là sỉ nhục quốc gia, để người đời sau vĩnh viễn nhớ lấy ngày này, lấy làm răn đe.
Họa sĩ kinh ngạc nhìn ta, con ngươi óng ánh nước mắt:
– Vi thần tuân mệnh, vi thần tuyệt không làm nhục sứ mệnh.
Hắn lĩnh mệnh mà đi tìm thêm các họa sĩ khác xử lý việc này.
Chúng ta đều biết, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhưng cũng là việc phải vĩnh viễn khắc ghi.
Ta tới Ngự thư phòng, liên tục hạ xuống vô số ý chỉ: Đóng kín của thành, an ủi bách tính, giới nghiêm ban đêm, đề bạt quan chức, chém giết gian thần, chuẩn bị tang nghi.
Ta bận đến xoay mòng mòng, chân không chạm đất cũng không dám dừng lại.
Mãi đến tối ma ma mới nói cho ta, Cẩm Châu về rồi.
Lúc ấy ta mới dám buông lỏng bản thân, để cảm giác sống sót sau tai nạn lan tràn khắp tứ chi:
– Tuyên vào nhanh lên, để muội ấy đến gặp ta.
Lời vừa nói khỏi miệng ta cũng không đợi nổi, phóng ra ngoài nghênh tiếp muội ấy.
Chưa thấy mặt đã thấy tiếng người, thấy người thì muội ấy đang lao băng băng về phía ta.
– Lý Phất Vân, muội bị tỷ chọc tức chết rồi, sao tỷ dám vứt muội lại bỏ về hả?
Muội ấy vừa đi vừa dậm chân, làm như chỉ hận không thể đè ta ra đánh một trận.
Mịt mờ trong ta được cơn giận của muội ấy thổi tan, khóe môi ta vểnh lên nhưng nước mắt lại lăn dài.
Tốt quá, tỷ muội tốt nhất của ta còn sống khỏe mạnh.
Ta bước nhanh về phía trước đón muội ấy, nhưng gương mặt giận dữ của muội ấy bỗng đổi sang sợ hãi sau đó lao như bay về phía ta, kéo ta xoay một vòng tròn.
Trong cơn choáng váng, ta nghe thấy tiếng mũi tên đâm vào da thịt, Cẩm Châu ngã đè lên người ta.
Ta sờ được một tay toàn máu.
– Gọi thái y, mau gọi thái y đi!
Vô số người ùa đến như ong vỡ tổ bao vây xung quanh ta, Cẩm Châu bị khiêng vào phòng, còn ta ngơ ngác bị giữ ngoài cửa.
Ta nghe tiếng tiếng kêu gào đau đớn bên trong, cả người lạnh buốt.
Cẩm Châu đỡ cho ta một mũi tên.
Muội ấy lại cứu ta rồi.
Muội ấy sẽ chết ư?
Ta đã thay đổi được vận mệnh chưa?
Ta đã làm nhiều thứ như vậy, tại sao nước địch vẫn xâm lăng, sơn hà gãy đổ?
Nếu như hết thảy việc ta làm đều vô ích, vậy giấc mơ kia có nghĩa gì?
Nếu việc ta làm có ý nghĩa, vậy ta thay đổi được điều gì?
Một khắc đó, ta cảm nhận sâu sắc ý nghĩa câu “vận mệnh muốn xô ngã ngươi thì ngươi có thể làm gì?”
Vận mệnh không vì ngươi giãy giụa cầu sinh mà thương hại ngươi, không vì ngươi vô tội đáng thương mà buông ta ngươi, nó chỉ làm theo ý chí của mình, san bằng tất cả.
35.
Thích khách do Tào Minh Ngọc phái tới.
Tào Minh Ngọc đã không ở trong viện giam giữ cô ta.
Lúc Nhung binh tấn công kinh thành, cô ta nhân hỗn loạn bỏ trốn, bên ngoài thành đã có ba ngàn tinh binh của Tào Thuận nghênh đón.
Ba ngàn tinh binh kia mặc kệ cảnh giết chóc trong thành, mặc kệ lời cầu cứu của bách tính mà bảo vệ Tào Minh Ngọc ở ngoài kinh thành ba mươi dặm.
Bọn họ vốn định diễn màn bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ sau. Để Nhung binh cướp bóc kinh thành xong sẽ nhân cơ hội giết ngược vào thành, loại bỏ hoàng tộc Lý thị, ủng hộ con trưởng của Tào Thuận đăng cơ.
Nhưng không ngờ Vương Tùng lại dẫn người về kịp.
Tào Minh Ngọc không thể làm gì khác ngoài căm giận dẫn người rút lui, nhưng cô ta không cam tâm nên phái thích khách đến ám sát.
Ta cụp mắt nhìn thư tín lấy từ xác thích khách, chỉ liếc mắt nhìn hai mắt đã sinh đau.
“Lý Phất Vân, coi như ngươi may mắn, nếu ngươi đọc được phong thư này chứng tỏ ngươi chưa chết.”
“Nhưng ngươi đoán xem, Trình Túc đã chết chưa?”
Chữ “chết” cuối cùng được viết bằng máu. Vết máu khô biến thành màu đen tỏa ra mùi tanh kinh tởm.
Trái tim của ta thắt lại, cô ta nói vậy có ý gì?
Trình Túc cho ta mười ngàn kỵ binh, trong tay chàng còn chưa đến hai mươi ngàn kỵ binh.
Ô Hợp Trác tấn công kinh thành, chiến sự biên cương hẳn không có gay go, chỉ cần Trình Túc thủ vững là có thể ứng phó.
Nhưng Trình Túc có thủ vững không?
Trong đầu ta bỗng hiện lên vô số chuyện liên quan đến Trình Túc.
Đêm tân hôn, rõ ràng ta cam tâm tình nguyện nhưng chàng không chịu.
Chàng nói muốn tặng ta một đời an ổn, thiếu một ngày cũng không đủ một đời.
Những chi tiết bị bỏ sót kia phóng ta trong đầu ta.
Ta đột nhiên hiểu rõ, chàng sẽ không thủ, chàng sẽ phản công. Chàng sẽ thừa lúc nước Nhung vườn không nhà trống, không có Ô Hợp Trác phòng thủ mà dẫn quân đánh thẳng vào.
Chàng muốn diệt nước Nhung!
Nhưng trong tay chàng chỉ có chưa đến hai mươi ngàn kỵ binh.
Chàng đang tìm chết!
Ta phát hoảng đứng phắt dậy.
– Tấu chương, ta muốn xem tất cả tấu chương từ biên cương, Vương Tùng trở về lập tức tuyên triệu.
Ta gắng gượng nói được câu này thì hai mắt tối sầm, cả người mềm nhũn. Lúc ngã xuống, ta còn tự trách chính mình, sao lại yếu đuối như vậy, sao không cố chịu thêm một chút.
Ba ngày sau ta mới tỉnh lại.
Thái y nói ta vốn bị cảm lạnh do trốn trong tuyết, mấy hôm nay lại vất vả sớm khuya, bị thích khách tấn công làm sợ hãi nên bây giờ mới phát bệnh, bắt ta nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Ta ngắt lời ông ấy:
– Cẩm Châu đâu rồi?
– An Bình quận chúa đã tai qua nạn khỏi, điện hạ yên tâm, ngược lại điện hạ…
Ta nghe ông ấy lải nhải nhưng cả người đã bật dậy chạy đến Ngự thư phòng, ta muốn đến xem tấu chương. Ta phải xem mình có thể làm gì giúp Trình Túc.
Thái y ngạc nhiên:
– Điện hạ phải nghỉ ngơi.
– Triệu đại nhân!
Ta đột nhiên ngừng lại, ngoái đầu nhìn ông ấy. Thấy gương mặt đầy nếp nhăn lẫn lo lắng của ông ấy, ta dịu giọng.
– Triệu đại nhân, điều khanh nói bản cung hiểu hết. Nếu bản cung vẫn là công chúa Phúc Mậu an nhàn trước đây bản cung sẽ nghe khanh. Nhưng bây giờ bản cung không thể dừng lại, khanh quan tâm đ ến bản cung thì hãy chuẩn bị một thang thuốc thật mạnh, để bản cung mau khỏe mới được.
Gương mặt kinh ngạc của ông ấy trở nên cay đắng, lúng túng cắn môi, cuối cùng không nói gì nữa mà chỉ lắc đầu thở dài, chau mày chuẩn bị thuốc.
Ta đến Ngự thư phòng chưa bao lâu, một bát thuốc đen sì đã được mang tới.
Ta uống một hơi cạn sạch.
Triệu đại nhân muốn nói lại thôi, đành thở dài tiếc nuối lui xuống.
Ta biết ông ấy muốn nói gì. Là một đại phu tốt, ông ấy muốn chữa bệnh tận gốc rễ cho ta. Nhưng tình hình hiện tại ông ấy không có cơ hội làm đại phu tốt, ta cũng không thể làm bệnh nhân ngoan.
Chúng ta đành mở một mắt nhắm một mắt, coi như không biết.
Thế sự tang thương, vận mệnh mềm như sông, cứng như sắt, con người đứng trước nó quá nhỏ bé.
Thuốc mỗi ngày được bưng tới đúng giờ, ta chăm chỉ uống mỗi ngày, cũng vùi đầu trong Ngự thư phòng bất kể ngày đêm.
Tấu chương từ biên cương càng làm ta thêm rối rắm, ta không nhìn ra được ý đồ của Trình Túc nên ngày càng lo âu.
Chỉ có một việc làm ta tạm vui mừng là trong ba ngày ta hôn mê, mấy vị thủ lĩnh đại thần đã ra quyết định truy kích Tào Minh Ngọc, không cho cô ta thuận lợi trốn thoát.
Tào Minh Ngọc có ba ngàn tinh binh sẽ trở thành một thế lực lớn, bọn chúng vừa đi vừa cướp bóc, hậu quả gây ra có khi còn lớn hơn Nhung binh.
Mấy ngày sau, Vương Tùng trở về.
Y thay quần áo sạch sẽ nhưng trên người vẫn còn mùi máu tanh.
Y ôm một cái hộp, bên trong đựng thủ cấp của Ô Hợp Trác.
Hai mắt Ô Hợp Trác trợn tròn, răng nghiến sắp nứt, xem ra chết không cam tâm.
Ta nhìn cái đầu của kẻ từng gây cho ta vô số ác mộng, vốn nên vui mừng nhưng nước mắt cứ rơi mãi.
Ta hỏi Vương Tùng:
– Đại tướng quân đâu? Khanh đến kinh thành trước, Trình Túc thì sao?
Gương mặt vui vẻ của Vương Tùng nghiêm lại, bốn mắt nhìn nhau, ai nấy tự hiểu mà chẳng cần nói thêm lời nào nữa.
Ta không nhịn được lùi về sau, ngã ngồi trên bảo tọa.
Trình Túc thực sự đi diệt nước Nhung.
Chàng thực sự không để lại đường lui cho mình.
Vương Tùng quỳ một chân trên đất, giọng nói ồm ồm mạnh mẽ:
– Mạt tướng xin tham chiến, theo Đại tướng quân san bằng nước Nhung, bảo vệ sơn hà.
– Tại sao… đến giờ… mới nói cho ta?
Vương Tùng cúi đầu:
– Điện hạ, thế sự khó thập toàn thập mỹ, đây là cơ hội hiếm có.
Đúng đấy!
Đây là cơ hội hiếm có.
Ô Hợp Trác mạo hiểm tập kích kinh thành, hậu phương trống hoác không đỡ nổi một đòn, cơ hội như vậy chờ mười năm chưa chắc có được.
Trình Túc là Đại tướng quân, phán đoán tinh chuẩn, chủ động tấn công, nếu ta là chàng ta cũng làm như vậy.
Nhưng nếu tất cả là đúng, cớ sao ta lại đau khổ thế này?
Nếu vận mệnh nhất quyết muốn có người phải chết, ta thà rằng người chết là ta.
Vương Tùng nghỉ ngơi ít lâu rồi lại dẫn quân đến biên cương.
Ta sai người chuẩn bị ngựa và lương thảo vận chuyển ra biên cương.
Một lượng bạc lớn vừa từ túi thế gia chảy vào quốc khố lại hóa thành quân lương thóc gạo chuyển ra biên cương.
Lúc này chỉ có tiền mới cho ta chút an tâm. Ta cố chấp nghĩ rằng mình tiêu càng nhiều Trình Túc càng an toàn.
Tin tức từ biên cương bay về kinh thành như hoa tuyết: Tào Thuận chết trận, Trình Túc thống nhất hai lộ nhân mã thâm nhập sâu vào nước địch, chàng một lần đại phá Nam Vương đình của nước Nhung, bây giờ đang tiến công thẳng đến Bắc Vương đình.
Bắc Vương đình là Thánh địa nước Nhung, nơi sản sinh ra các đời đại vương nước Nhung, chưa từng có tướng quân nào đánh được vào.
Trình Túc làm đến vậy rõ ràng đang đâm đầu vào chỗ chết.
Chàng muốn một lần diệt sạch nước Nhung, thanh trừ mầm họa cho Đại Sở.
Cái câu, “ta hứa tặng cho nàng một đời an ổn, thiếu một ngày cũng không tính”, từng là viên kẹo đường ngọt ngào giờ biến thành từng mũi đao đâm sâu vào tim ta, cơn đau hành hạ làm ta như ngạt thở.
Lại qua rất lâu, tin chiến thắng truyền về: Trình Túc công chiếm Bắc Vương đình, nước Nhung diệt quốc.
Cả nước ăn mừng, dân chúng hãnh diện, lòng tràn đầy sự kiêu ngạo của Đại Sở, nỗi nhục Ô Hợp Trác tấn công kinh thành đã được rửa sạch.
Ta không dám mừng sớm, chỉ sợ mừng rồi sẽ có chuyện không hay.
Ta kiềm chế bản thân, chờ tin khải hoàn của các tướng quân.
Cuối cùng, chúng ta chờ được Vương Tùng cùng với vô số quan tài phía sau.
Nước Nhung bị diệt, tướng sĩ Đại Sở cũng đi mười về một.
Ta không nhìn thấy quan tài theo chuẩn Đại tướng quân, trong lòng dâng lên hi vọng nhưng giọng nói thì vẫn run run.
– Trình Túc đâu?
Vương Tùng cúi đầu, từ từ tháo mũ xuống.
Tam quân phía sau hắn cũng tháo mũ, cúi đầu mặc niệm.
Tiếng hoan hô ngừng, những cánh tay vẫy hoa tươi buông xuống, cả thành lặng im.
– Điện hạ, Đại tướng quân sinh tử chưa rõ, mạt tướng tìm suốt một tháng vẫn chưa tìm được.
Trình Túc mất tích.
Binh mã của chàng không đủ, miễn cưỡng công phá được Bắc Vương đình lại bị binh mã của Tào Thuận đánh lén.
Tào Thuận mưu toan liên thủ với nước Nhung nhưng sớm bị Trình Túc vạch mặt, chết trên chiến trường.
Nhưng thật ra ông ta đã sớm đã thu xếp xong binh mã của mình: Một phần đánh đến kinh thành cứu Tào Minh Ngọc, nửa còn lại đi thẳng đến nước Nhung chờ cho Trình Túc một đòn chí mạng.
Ông ta thành công rồi.
Tào Minh Ngọc trốn thoát.
Mà Trình Túc, sinh tử chưa biết.