Trịnh Lan ngồi xuống bên cửa sổ, cầm cái chén vừa rồi Tiểu Viện dùng dở, uống nốt chỗ nước ô mai còn lại.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Trịnh Lan hỏi nàng.
Tiểu Viện lấy lại tinh thần, cười trừ, lắc đầu, nói: “An Thái công chúa được chỉ hôn cho Tần tiểu Tướng quân.”
Trịnh Lan mới từ trong cung ra, gần đây Hằng Xương Đế bàn bạc rất nhiều sự vụ quan trọng với chàng, trong đó đương nhiên có cả chuyện hôn sự của An Thái.
“À. Ra là chuyện này.” Trịnh Lan nhìn Tiểu Viện, cảm thấy vừa rồi nàng ngẩn người chắc chắn không chỉ vì việc của An Thái.
“Công chúa nói nàng ấy không muốn vội vàng gả đi như vậy.” Tiểu Viện sắp xếp từ ngữ, khéo léo diễn đạt: “Điện hạ có thể cầu xin một ân điển từ bệ hạ, tạm thời hoãn lại cửa hôn sự này không?”
Trịnh Lan bật cười: “Ái phi nhanh như vậy đã lây cái bệnh thích xen vào chuyện người khác của đám hoàng thân quốc thích rồi sao? Thật sự đã coi mình là trưởng tẩu của công chúa?”
Vốn định trêu chọc mấy câu, nào ngờ nhìn thấy đáy mắt rã rời, vẻ mặt sầu bi khổ sở của nàng….
Trịnh Lan thả cái chén trên tay xuống, ép bản thân nghiêm túc lại: “Lần này Lặc Đan Vương vào kinh, việc thông gia chắc chắn không thể kết thúc. Biên quan phía Bắc sắp tới chắc chắn sẽ có biến. Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Cho nên lão hoàng đế mới gấp gáp thúc tiến hôn lễ như vậy. Đây cũng chẳng phải chuyện nhỏ nhặt yêu đương nam nữ đơn thuần.”
Thời điểm giải thích thế cục hiện tại, hàng mày chàng cau lại, chàng trước nay luôn ghét phải giải thích việc mình làm, dù có là lão Hoàng đế chàng cũng thà rằng bị chửi mắng, chịu phạt, cũng không chịu giải thích dông dài. Nhưng Tiểu Viện luôn có bản lĩnh khiến chàng sẵn sàng làm những việc mình ghét bỏ, một cách tự nguyện.
Hơn nữa, hôn lễ này diễn ra, người khổ sở không chỉ có một mình An Thái công chúa, Tần Chí Thành mặc dù từ thuở bé đã quen biết An Thái, nhưng giữa cả hai không có chút tình cảm nam nữ, hôn sự này chưa diễn ra đã khiến tất cả đều mệt mỏi, đau đầu.
Tứ hôn là ân sủng đặc biệt, là sự lôi kéo, cũng là sự giảm thị, đốc thúc của quân dành cho thần. Thần tử không thể từ chối và không có quyền từ chối thánh chỉ ban hôn của thiên tử. Nếu cự tuyệt chính là bất trung, huống chi đó lại là đích công chúa duy nhất của hoàng đế hệ hạ.
Tần Chí Thành cảm thấy vì nước hi sinh là một việc vô cùng dễ dàng, vô cùng hiển nhiên, nhưng vì nước cưới vợ lại quá mức khó khăn.
Tiểu Viện nghe Trịnh Lan giải thích xong, nét mặt càng buồn bã, nhưng vẫn thức thời đáp: “Quốc gia đại sự, dân nữ không hiểu nhiều. Chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho tiểu công chúa, gả cho một người không yêu mình.”
Nét không vui nhanh chóng biến mất trên mặt Trịnh Lan, chàng cong môi hỏi Tiểu Viện: “Thế ái phi thì sao? Gả cho người thích mình, có phải không cảm thấy tiếc nuối gì nữa phải không?”
Tiểu Viện hoài nghi ngẩng đầu nhìn chàng.
Đây là lần đầu tiên chàng thừa nhận thích nàng, mặc dù giọng điệu nửa đùa nửa thật, quái quái, gở gở.
Nhưng Tiểu Viện nhìn thế cục hết mực thấu triệt, rõ ràng, nàng biết, bản thân chỉ là kẻ gả thay, không phải thật sự “gả” tới vương phủ. Hai người cũng chưa từng làm việc vợ chồng thật sự nên làm.
Tiểu Viện lẳng lặng không đáp, nét mặt nặng nề trầm tư, Trịnh Lan hiểu trong tâm nàng căn bản chưa từng thừa nhận mình đã gả cho chàng, cảm xúc phiền muộn vừa xua đi chốc lát, lại lần nữa ùa về.
“Đúng rồi, đa tạ điện hạ ban thưởng cây tỳ bà quý. Dân nữ không xứng với vật quý giá kia.” Tiểu Viện nhớ tới cây [Hạc Lệ] trong thư phòng, lập tức mở miệng cảm tạ Trịnh Lan.
“Nếu cảm thấy không xứng với nó thì càng nên nâng niu, gìn giữ nó cẩn thận. Mặc dù ta đã tặng cho nàng, nhưng sau này nàng không được phép chơi trước mặt nam nhân khác.” Trịnh Lan muốn nhìn thấy chút cảm xúc khác lạ trên khuôn mặt giai nhân, dù chỉ là một thoáng vui mừng thoảng qua.
Nhưng nét mặt nàng vẫn thế, trầm ổn yên ả, tựa mặt hồ lặng sóng.
Một cây đàn quý, giá trị liên thành không nói, lại còn là di vật duy nhất mẫu thân chàng để lại… tim nữ tử này làm bằng đá hay sao?
Trịnh Lan lạnh lùng nhìn nàng.
“Lý cô nương cũng biết cây tỳ bà này. Cây đàn này là vật mà lệnh từ vô cùng yêu quý đúng không?” Tiểu Viện nhỏ nhẹ hỏi.
Trịnh Lan ngồi xuống cạnh cửa sổ, chậm rãi gật đầu, đáp: “Đúng thế. Ta muốn tìm một cây đàn tốt hơn của tên mọi rợ kia tặng cho ái phi. Cỡ nó mới có thể.”
Khoảnh khắc Tiểu Viện thật tâm cảm động, không phải bởi vì cây tỳ bà kia giá trị liên thành, vô cùng quý giá, mà là bởi vì đối với Trịnh Lan nó có một ý nghĩa đặc thù không thể thay thế được. Nàng thầm nghĩ muốn nói lời cảm tạ, nhưng lời đến khóe miệng lại chẳng nói ra được, tâm tình hết sức phức tạp.
Một lúc sau, Hải Thăng đứng dưới cầu thang xin chỉ thị: “Điện hạ, thiện phòng hỏi hôm nay điện hạ và vương phi muốn dùng bữa ở đâu?”
“Vân Hương Nguyệt Ảnh.” Trịnh Lan thuận miệng phân phó, Vân Hương Nguyệt Ảnh chính là tẩm điện trong viện của Tiểu Viện. Trịnh Lan thích nhất nhìn dáng vẻ thỏa mãn của nàng khi ăn cơm.
Lúc này Tiểu Viện mới để ý hoàng hôn đã buông xuống, trễ như vậy rồi, lúc xế chiều trời còn oi nóng ngột ngạt, vậy mà giờ lại thấy hơi lạnh.
Hai người đi xuống lầu, trở về tẩm điện dùng bữa.
Về mặt ẩm thực Trịnh Lan là người tương đối tiết chế giản dị, hoàn toàn khác với các vương tử hoàng tôn ưa thích thưởng lãm sơn hào hải vị, khẩu vị của chàng thiên về thanh đạm, mộc mạc. Trái ngược hoàn toàn với chàng Tiểu Viện lại thích ăn thịt, thời gian trước nhà bếp đã thăm dò cẩn thận sở thích ăn uống của vương phi, cho nên bữa ăn thường có thêm mấy đĩa đồ ăn mặt, lúc trước khi điện hạ còn chưa thành hôn, gần như không có mấy món này trong thực đơn.
Trịnh Lan đặc biệt thích nhìn Tiểu Viện dùng bữa, nàng ăn cực kỳ nghiêm túc, như thể trong nội tâm nàng, mỗi một đĩa đồ ăn đều đáng trân quý kính trọng, từng miếng cơm đều được nàng nhai kỹ nuốt chậm, tư thái tràn đầy thành kính.
Nuốt một ngụm canh thịt bò, Tiểu Viện ngẩng đầu, nhìn ánh mắt chuyên chú của chàng, bèn hỏi: “Điện hạ vì sao lại nhìn ta như thế.”
“Bởi vì đẹp.” Trịnh Lan cầm một chén trà hoa nhài lên từ tốn uống một ngụm.
Tiểu Viện thấy tâm tình chàng không tệ, đã chẳng còn biểu cảm thiếu kiên nhẫn trên Siêu Nhiên Lâu vừa rồi, mới dám thỏ thẻ hỏi chuyện mà ban sáng mình thắc mắc: “Điện hạ, kỳ thực độc trong cơ thể ta vẫn chưa giải được đúng không?”
Trịnh Lan thoáng ngạc nhiên, mặc dù thần sắc nàng không quá mức lo sợ, nhưng đôi mày đẹp khẽ nhíu lại. Chàng có chút đau đầu, nghĩ xem nên giải thích với nàng thế nào. Dù sao triệu chứng phát độc của độc này có chút đặc thù.
Thật sự phải nói cho nàng sao?
Thấy Trịnh Lan suy tư, nghi vấn trong lòng Tiểu Viện càng chắc chắn hơn vài phần.
“Điện hạ, độc này khá nghiêm trọng, phải không?”
Trịnh Lan nhìn nàng, không đáp. Trong thời gian ngắn như vậy Cổ không có khả năng nghiên cứu được giải dược.
Tiểu Viện trầm mặc một hồi, lại hỏi.
“Điện hạ, cái kia… Hạc Lệ… Người có thể lấy lại không?” Tiểu Viện đặt hai tay trên đầu gối, có hơi lo lắng.
Nghe nàng nói câu này, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó không kìm được tức giận, quát: “Hôm nay nàng có nhiều vấn đề muốn nói quá nhỉ! Xưa nay bản vương tặng đồ không quen lấy lại.”
Cơn giận này ngoài buồn bực còn có vài phần xấu hổ.
Chàng đem vật mình nâng niu, trân quý tặng nàng, nàng không những không vui mừng cảm động khôn xiết, còn muốn trả lại.
Đúng là không màng sống chết? Rốt cuộc nữ tử này muốn nói gì.
Tiểu Viện vẫn hết sức chân thành, nàng không bị khí thế của chàng dọa sợ mà lui.
Một đôi con mắt trong suốt như hồ thù, chăm chú nhìn chàng, đóa hoa điền trên trán cũng lộ ra vẻ điềm đạm, yêu kiều.
“Điện hạ… vẫn là… không nên thích loại người như ta.” Nàng chậm rãi mở lời, giọng điệu đầy đắn đo.
“Loại người như nàng, nàng là loại người nào?”
Sắc mặt Trịnh Lan đanh lại, cực kỳ khó coi, im lặng chờ nàng nói tiếp.
“Điện hạ, mặc dù chính ta tự biết rõ bản thân chưa từng rơi vào phong trần, nhưng xuất thân ta thấp hèn, lại lớn lên trong chốn câu lan, xuất thân như vậy, nếu chỉ làm thị thiếp hoặc ngoại thất của thế gia công tử bình thường còn có thể… Nhưng người đường đường là hoàng tự cao quý, văn thao võ lược, tài năng trác tuyệt, thông tuệ hơn người, nữ tử có thể xứng với người, có thể sóng vai bên cạnh điện hạ, nhất định phải là quý nữ danh môn, xuất thân trâm anh thế gia như Lý Tú Dung hoặc Tiền Thục Viện thật. Chứ không phải kẻ có thân phận hèn mọn, lai lịch không rõ ràng giống tiểu nữ.”
Trịnh Lan lạnh lùng nhìn nàng, không ngờ người con gái can đảm, túc trí đa mưu như nàng lại còn cái nhìn phiến diện, tự ti đến vậy.
Ánh mắt người đời là thứ xưa nay Trịnh Lan xem thường nhất. Chàng luôn hy vọng Tiểu Viện cũng không cần quan tâm đến cái nhìn của nhân thế, sống tự tại, sống vì mình, cho mình.
Tiểu Viện thấy chàng không đáp, bèn nói thêm: “Từ ngày đầu gặp gỡ trên Hậu Sơn, đến hiện tại hào phóng tặng tỳ bà. Điện hạ, tình cảm người dành cho dân nữ có mấy phần thật lòng?”
Trịnh Lan trầm mặc, ngầm thừa nhận bản thân thích nàng, sự tức giận dần dần nguôi bớt, chỉ còn lại một đôi mắt trong suốt biết nói đắm đuối nhìn Tiểu Viện, như thể đang thổ lộ: “Ta thích nàng. Ta thực sự đã thích nàng rồi. Ta thừa nhận.”
Tiểu Viện không né, không tránh, thẳng thắn nhìn lại, tiếp tục nghiêm túc nói ra ý nghĩ của bản thân: “Điện hạ siêu phàm thoát tục, phong thái ung dung, phóng khoáng đa tình, người thích ai thì thích người đó. Nhưng sự tự do đó, là bởi vì người xuất thân cao quý, người có tư cách, có điều kiện sống một đời ung dung thanh tao. Còn dân nữ. Thân phận thật của tiểu nữ, sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ, giấy không gói được lửa.”
“Ra nàng sợ lộ tẩy? Vậy bản vương có thể cam đoan bảo vệ nàng chu toàn, nàng không cần lo lắng.” Trịnh Lan nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng chàng lại băn khoăn, liệu rằng lời hứa đơn thuần này có thể xua tan mây đen và mâu thuẫn trong lòng Tiểu Viện hay không.
Chàng quả thực không hiểu, từ ngày nhập phủ đến nay, nàng vẫn luôn nhu thuận, ngoan ngoãn, hôm nay đột nhiên lại nhạy cảm đến kỳ lạ. Chẳng lẽ Hợp Hoan Tuyệt Tình Tán còn có tác dụng khiến người ta đổi tính đổi nết hay sao?
Tiểu Viện thấy chàng không hiểu, nhịn không được bật cười, nàng sắp xếp lại suy nghĩ một lát mới nói tiếp: “Dân nữ từ thuở nhỏ đã không có ai bên cạnh che chở, quen bị lợi dụng, bị trao đi bán lại, điện hạ mặc dù thường xuyên trêu đùa, chọc tức dân nữ, nhưng luôn hết mực bảo vệ, thậm chí có thể nói là đối xử vô cùng dịu dàng, trìu mến. Phần tình nghĩa này, dân nữ rất trân trọng, biết ơn. Thế nhưng điều dân nữ mong muốn nhất không phải là sự che chở, mà là tự do.”
“Tự do…” Trịnh Lan rơi vào suy tư, hai chữ này đối với Tiểu Viện đến cùng mang ý nghĩa lớn đến thế nào.
Tiểu Viện gật gật đầu: “Dân nữ xuất thân nghèo hèn, cho nên từ bé đã luôn khát khao hướng đến tự do. Khi gặp điện hạ, dân nữ từng cho rằng, chỉ cần giữ được mạng sống, an toàn sống sót, thì tương lai có thể có được tự do. Nhưng sau bao chuyện xảy đến, tiểu nữ mới ngộ ra cho dù là Tiền Thục Viện thật, hay lá ngọc cành vàng, xuất thân cao quý như An Thái công chúa, cũng không thể làm chủ hôn nhân đại sự của chính mình. Nữ tử không thể nắm giữ vận mệnh của bản thân, thì mãi mãi không thể có được tự do chân chính.”
“Cho nên?”
“Nên ở bên điện hạ, không phải lựa chọn từ thâm tâm tiểu nữ. Như thế đối với người mà nói chẳng phải là thái độ khinh hờn, bất kính hay sao? Dân nữ từ đầu chí cuối đều lấy danh phận của Tiền Thục Viện mà đến bên người, ở bên cạnh điện hạ, không phải vậy ư?”
Trịnh Lan bỗng nhiên hiểu được, điều Tiểu Viện đang cố gắng truyền tải đến chàng.
“Điều điện hạ muốn là chân tình của Tiểu Viện. Nhưng nếu không có được tự do tối thiểu, dân nữ không thể nhìn rõ được, dân nữ ở bên người là tình cảm chân thành hay chỉ là thói quen, chỉ là một hình thức đối phó.”
Trịnh Lan nhìn dáng vẻ u sầu, cùng ánh mắt chân thành thống thiết có nàng, có chút đau đầu về lối tư duy quá mức táo bạo này. Nhưng đồng thời chàng cũng hy vọng mình có thể hiểu thêm suy nghĩ, cảm nhận của Tiểu Viện.
Trước kia, Tiểu Viện muốn cầu xin ân huệ từ chàng, mong chàng thả nàng đi, đơn giản chỉ là lo lắng sau khi chuyện lộ tẩy sẽ bị khép vào tội khi quân. Khi đó chàng còn có thể dùng quyền lực bức ép, cự tuyệt nàng. Thế nhưng thời gian trôi qua, chàng càng ngày càng bị cô nương này thu hút, để rồi thích nàng, yêu nàng, từ đó rơi vào nỗi sầu lo được lo mất. Chỉ mong có thể cột chặt nàng lại bên mình. Đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm kiếp người Trịnh Lan thật lòng thật dạ rung động với một cô nương. Chàng phóng túng, tự tại đã quen, đây là lần đầu chàng nghiêm túc với một mối quan hệ, muốn trân trọng một người đến thế.
Nhưng nàng, vẫn muốn đi sao?
“Nàng hết nói thân phận khiêm tốn gì đó, rồi lại nói không cho phép bản vương thích nàng. Lúc sau lại thổ lộ mình thân bất do kỷ, không biết liệu mình có thực tình muốn ở lại bên cạnh bản vương hay không? Quanh co lòng vòng mãi, chẳng phải ý nàng là muốn bổn vương thả nàng đi hay sao? Rõ ràng chỉ là bình mới rượu cũ mà thôi.” Trịnh Lan cố gắng giả bộ, qua loa trách mắng nàng vài câu, nhưng ánh mắt lại vô cùng chăm chú âm thầm quan sát tâm tình nàng.
“Vâng, điện hạ nói không sai.” Thần sắc nàng hết sức bình tĩnh, thậm chí còn có chút quả cảm, không sợ đương đầu, quyết tuyệt đáp: “Mong điện hạ thả ta trở lại dân gian, dân nữ chỉ là hạng phàm phu tục tử, không muốn bị cuốn vào vòng xoay tranh đoạt hoàng quyền. Cũng không muốn phải sống trong nơm nớp lo sợ, không muốn tính kế lừa gạt người. Huống chi…”
Sắc mặt nàng đột nhiên nặng nề: “Huống chi, độc trong cơ thể tiểu nữ không thể giải trừ, có lẽ không sống được bao lâu nữa. Chỉ còn lại chút thời gian ít ỏi, tiểu nữ không muốn sống trong danh phận của người khác, không được làm theo ý mình.”
Thì ra, nàng cũng biết sợ chết.
Sự trầm ổn nơi nàng ấy là kết quả của bản lĩnh nhiều năm lang bạt giang hồ, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.
Tim Trịnh Lan như bị người bóp chặt, ngay cả thả nàng đi chàng còn chẳng nỡ, sao có thể để nàng chết được.
Nếu không vì vòng xoáy quyền lực bẩn thỉu, tham lam này, nàng cũng sẽ không trúng độc.
Những kẻ đã làm tổn thương nàng, tất thảy đều không đáng được sống. Đáy mắt Trịnh Lan thoáng rực lên sát khí lăng lệ.
Tiểu Viện tưởng rằng yêu cầu của mình đã chọc giận chàng, nhưng nàng đã lựa chọn thẳng thắn nói ra, bản thân cũng lường trước kết quả xấu nhất. Nếu như Trịnh Lan chỉ say mê tư sắc của nàng, nàng nhất định sẽ vạch ra kế hoạch đào tẩu bằng bất cứ giá nào. Nhưng Trịnh Lan chân thành đối đãi với nàng, nàng cũng muốn dùng chân tình đáp lại.
Nếu đã chân thành đối mặt, đương nhiên không sợ chàng phật ý.
Trịnh Lan giận dữ bỏ ra ngoài, đến cửa, chàng đột nhiên dừng lại, nhưng không quay đầu, chỉ chậm rãi nói: “Trong cơ thể nàng có độc, là Hợp Hoan Tuyệt Tình Tán. Độc này sau khi uống bốn mươi chín ngày mới mới phát độc. Thi châm giúp nàng là để trì hoãn độc phát tác. Cho dù bằng bất kỳ giá nào, trước khi độc phát, bản vương cũng sẽ nghĩ ra cách bảo toàn tính mệnh của nàng. Chờ độc giải trừ, sẽ tuỳ ý nàng, chân trời góc bể nàng muốn đi đến đâu cũng được.”
Tiểu Viện nhìn chàng rời đi, bóng lưng đầy phẫn nộ, xen lẫn cô đơn.
Tự do? Chàng thật sự có thể cho nàng ư?