Vết Bớt Màu Cà Phê Sữa
Chương 37
Khoảng 11 giờ đêm hôm đó, hai cảnh sát làm việc trước nhà Katrín quan sát thấy chồng bà ta ra ngoài, ông ta đóng sầm cửa, lao lên xe và lái đi. Dường như ông ta rất vội vã và họ để ý thấy ông ta cầm theo cái va li giống như cái ông ta mang lúc về nhà cùng ngày hôm đó. Hai cảnh sát không thấy có động tĩnh gì khác trong suốt buổi tối và cũng không có dấu hiệu nào của Katrín. Một xe tuần tra cảnh sát cũng được gọi đến khu đó và đi theo Albert đến khách sạn Esja – nơi ông ta làm thủ tục thuê phòng cả đêm đó.
Erlendur đến trước cửa nhà Katrín vào 8 giờ sáng hôm sau. Elínborg đi cùng ông. Trời vẫn mưa. Mặt trời đã không xuất hiện trong nhiều ngày liền. Họ nhấn chuông ba lần mới nghe thấy tiếng sột soạt trong nhà và cánh cửa bật mở. Katrín xuất hiện trên bậc cửa. Elínborg để ý thấy rõ ràng là bà đã khóc. Khuôn mặt bà ta buồn rầu còn mắt thì đỏ hoe và sưng húp.
“Xin lỗi,” Katrín nói như thể là rất ngạc nhiên, “tôi đã ngủ quên trên ghế. Mấy giờ rồi nhỉ?”
“Chúng tôi vào nhà được chứ?” Erlendur hỏi lại thay cho câu trả lời.
“Tôi chưa bao giờ nói cho Albert biết chuyện xảy ra” Katrín nói và bước vào nhà mà không mời họ. Erlendur và Elínborg nhìn nhau rồi đi theo bà ta.
“Ông ấy đã bỏ tôi mà đi đêm hôm qua” Katrín nói. “Mấy giờ rồi nhỉ? Tôi nghĩ là mình đã ngủ quên trên ghế. Albert vô cùng tức giận. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy tức giận đến thế”.
“Bà có thể liên lạc với ai trong nhà không?” Elínborg hỏi. “Một người nào có thể đến ở cùng bà ấy? Con trai bà chẳng hạn?”
“Không, Albert sẽ quay về và mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi không muốn làm phiền các con. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Albert sẽ trở về”.
“Tại sao ông ấy lại tức giận đến thế?” Erlendur hỏi. Katrín ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, Erlendur và Elínborg ngồi xuống đối diện với bà y như lần trước.
“Ông ấy nổi điên lên, Albert ấy. Bình thường ông ấy rất bình tĩnh. Albert là một người đàn ông tốt, rất tốt, và ông ấy luôn đối tốt với tôi. Hôn nhân của chúng tôi hạnh phúc lắm. Chúng tôi luôn luôn vui vẻ bên nhau mà”.
“Có thể bà muốn chúng tôi quay trở lại sau chăng?” Elínborg nói. Erlendur liếc nhìn cô.
“Không” Katrín đáp, “Mọi chuyện ổn thôi. Nó sẽ ổn thôi. Albert sẽ quay về. Ông ấy chỉ cần vượt qua chuyện đó. Lạy Chúa tôi, việc đó thật khó khăn. Đáng lý ra tôi phải nói với ông ấy về chuyện đó ngay, ông ấy nói thế. Ông ấy không thể hiểu nổi làm thế nào tôi có thể giữ yên lặng về chuyện đó trong ngần ấy năm. Ông ấy đã quát mắng tôi”.
Katrín nhìn họ. “Trước đây ông ấy chưa bao giờ quát tôi cả”.
“Tôi có thể giúp gì cho bà không? Tôi gọi bác sĩ cho bà nhé?” Elínborg nói và đứng lên. Erlendur nhìn cô bối rối.
“Không, tôi ổn mà” Katrín nói. “Không cần thiết đâu. Tôi chỉ buồn ngủ một chút thôi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô cứ ngồi xuống đi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
“Bà đã nói với chồng mình điều gì?” Erlendur hỏi. “Bà nói với ông ấy về vụ hiếp dâm phải không?”
“Tôi đã muốn làm điều đó suốt bao nhiêu năm nay, nhưng chưa bao giờ có can đảm để làm chuyện đó. Tôi chưa bao giờ nói với ai về vụ việc xảy ra. Việc ấy rất khó khăn, nhưng không hiểu tại sao tôi đã làm được. Các ông đến và tôi thấy tự mình có thể nói ra với hai người mọi chuyện. Tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Như thể hai người đã giải thoát cho tôi một gánh nặng ấy. Tôi biết rằng cuối cùng mình cũng có thể nói chuyện một cách cởi mở và rằng đó là điều đúng đắn nhất nên làm. Thậm chí là sau từng ấy thời gian”.
Katrín dừng lại.
“Ông ấy tức giận với bà vì bà đã giấu ông ấy về vụ hiếp dâm sao?” Erlendur nói.
“Phải”.
“Ông ấy không hiểu quan điểm của bà à?” Elínborg hỏi.
“Chồng tôi nói rằng đáng lẽ ra tôi đã phải nói ngay với ông ấy. Chuyện đó thật không thể hiểu được, tất nhiên. Chồng tôi nói rằng ông ấy luôn trung thực với tôi và ông ấy không đáng bị như thế”.
“Nhưng tôi không hiểu lắm” Erlendur nói. “Albert có vẻ như là một người tốt hơn thế. Tôi đã nghĩ rằng ông ấy sẽ cố gắn an ủi bà và ở bên bà chứ không phải lao ra khỏi nhà như thế”.
“Tôi biết” Katrín nói. “Có thể cái cách tôi kể cho ông ấy nghe chuyện đó không đúng”.
“Cách đúng” Elínborg thốt lên, thậm chí không buồn che giấu sự hoài nghi của mình. “Bà có thể kể chuyện đó với ai theo cách đúng được cơ chứ?”
Katrín lắc đầu.
“Tôi không biết. Tôi thề, tôi không biết”.
“Bà có nói với ông ấy toàn bộ sự thật không?” Erlendur hỏi.
“Tôi kể với ông ấy những gì mà tôi nói với hai người”.
“Và không có gì khác nữa chứ?”
“Không” Katrín đáp.
“Chỉ nói về vụ hiếp dâm thôi sao?”
“Chỉ thế thôi” Katrín lặp lại. “Chỉ thế thôi! Hay thế vẫn là chưa đủ? Hay việc ông ấy nghe rằng tôi đã bị cưỡng hiếp và chưa bao giờ nói với ông ấy về chuyện đó vẫn là chưa đủ? Thế mà còn chưa đủ hay sao?”
Tất cả mọi người cùng im lặng.
“Bà không nói với ông ấy về chuyện người con út sao?” Cuối cùng Erlendur hỏi.
Katrín đột ngột nhìn ông trừng trừng.
“Con út của tôi làm sao?” Bà nói, thốt ra từng từ một.
“Bà đã đặt tên cho cậu ta là Einar” Erlendur nói, hôm trước ông đã xem hết những thông tin Elínborg thu thập được về gia đình bà.
“Einar làm sao?”
Erlendur nhìn bà.
“Einar làm sao?” Bà nhắc lại.
“Cậu ấy là con bà,” Erlendur nói, “nhưng không phải là con trai ông ấy”.
“Ông đang nói đến chuyện gì vậy? Không phải là con trai của bố nó ư? Tất nhiên nó là con của bố nó rồi! Ai không phải là con trai của bố nó chứ?”
“Xin lỗi, tôi nói không chính xác lắm. Anh ta không phải là con của người mà anh ta vẫn nghĩ là bố mình” Erlendur nói chậm rãi. “Anh ta là con trai của người đàn ông đã cưỡng hiếp bà. Con trai của Holberg. Bà có nói với chồng mình điều đó không? Đó là lý do ông ấy ra đi phải không?”
Katrín yên lặng.
“Bà có nói với ông ấy toàn bộ sự thật không?”
Katrín nhìn Erlendur. Ông cảm thấy bà đang chuẩn bị phản kháng. Một thoáng trôi qua và dường như bà đã phần nào nhượng bộ. Vai bà chùng xuống, mắt nhắm lại, bà sụp nửa người xuống ghế và òa khóc. Elínborg liếc nhìn Erlendur nhưng ông chỉ lặng lẽ quan sát Katrín trên ghế và để cho bà có thời gian bình tĩnh lại.
“Bà có nói với ông ấy về Einar không?” Ông hỏi lại khi thấy bà đã lấy lại bình tĩnh.
“Ông ấy không tin chuyện đó” bà nói.
“Rằng Einar không phải là con trai ông ấy?” Erlendur hỏi.
“Hai bố con họ đặc biệt gần gũi nhau, Einar và Albert ấy, họ luôn luôn như thế. Ngay từ khi Einar chào đời. Albert cũng yêu quý hai đứa còn lại, tất nhiên là như thế, nhưng quý nhất vẫn là Einar. Nó là con út và Albert rất nuông chiều nó”. Katrín dừng lại.
“Có thể đó là lý do tại sao tôi không bao giờ nói ra chuyện đó. Tôi biết Albert sẽ không thể chịu đựng được điều này. Nhiều năm trôi qua và tôi giả vờ như không có chuyện gì sai trái. Chưa bao giờ nói ra điều gì cả. Và điều đó đã có hiệu quả. Holberg đã để lại một vết thương, vậy thì tại sao không để nó lành lại trong yên bình? Tại sao ông ta có thể phá hủy tương lai của chúng tôi? Quên nó đi là cách giải quyết của tôi đối với sự kinh hoàng đó”.
“Bà có biết ngay rằng Einar là con của Holberg không?” Elínborg hỏi.
“Có thể nó cũng là con của Albert”. Katrín lại yên lặng.
“Nhưng bà thấy điều đó hiện lên trên mặt anh ta” Erlendur nói.
“Sao ông lại biết tất cả những chuyện này?”
“Anh ta trông giống Holberg phải không?” Erlendur hỏi. “Holberg khi còn trẻ ấy? Một người phụ nữ đã nhìn thấy anh ta ở Keflavík và nghĩ rằng đó là Holberg”.
“Có một sự giống nhau nhất định giữa họ”.
“Nếu bà chưa từng nói điều gì cho con trai mình biết và chồng bà không biết chuyện của Einar, tại sao lại có mẫu thuẫn giữa bà và Albert vào lúc này? Chuyện gì đã khơi mào mối mâu thuẫn ấy?”
“Người phụ nữ ở Keflavík là ai vậy?” Katrín hỏi lại. “Người phụ nữ nào ở Keflavík lại biết Holberg vậy? Ông ta sống cùng một người phụ nữ ở đó à?”
“Không” Erlendur nói, băn khoăn không biết có nên kể với bà về Kolbrún và Audur hay không. Sớm hay muộn bà cũng sẽ nghe được chuyện về họ, và Erlendur thấy không có lý do gì mà bà lại không được biết sự thật lúc này. Ông đã kể cho bà nghe về vụ cưỡng hiếp ở Keflavík, nhưng giờ ông mới nói về tên nạn nhân của Holberg và kể cho bà biết về Audur, cô bé chết khi mới lên bốn tuổi sau khi mắc một chứng bệnh hiểm nghèo, ông kể cho bà nghe về chuyện họ tìm được bức ảnh chụp ngôi mộ trong bàn của Holberg và cái cách nó đã dẫn dắt họ đến nhà Elín ở Keflavík, ông cũng kể cho bà nghe về việc Kolbrún bị đối xử thế nào khi cô ấy cố gắng đi kiện hắn.
Katrín đã hiểu toàn bộ câu chuyện. Nước mắt bà trào ra khi Erlendur kể về cái chết của Audur. Ông cũng kể cho bà nghe về Grétar, gã đàn ông có chiếc máy ảnh, người mà bà thấy đi cùng Holberg, và cái cách mà gã biết mất không dấu vết nhưng lại được tìm thấy dưới sàn bê tông của căn hộ dưới tầng hầm của Holberg.
“Đó là toàn bộ chuyện ầm ĩ ở Nordurmýri mà người ta phát trên bản tin đấy ư?” Katrín nói.
Erlendur gật đầu.
“Tôi không biết Holberg có hiếp người phụ nữ nào nữa không. Tôi nghĩ mình là nạn nhân duy nhất”.
“Chúng tôi chỉ biết về hai người thôi” Erlendur nói.
“Có thể còn có những người khác nữa. Chúng tôi vẫn chưa thể chắc chắn được”.
“Vậy ra Audur là em gái cùng cha khác mẹ của Einar” Katrín nói, trầm ngâm suy nghĩ. “Tội nghiệp con bé”.
“Bà có chắc là bà không biết chuyện này không?” Erlendur hỏi.
“Tất nhiên là chắc chắn rồi” bà nói. “Tôi không biết một chút gì về nó cả”.
“Einar lại biết cô bé đấy” Erlendur nói. “Anh ta đã theo dõi Elín ở Keflavík”.
Katrín không trả lời. Ông quyết định thử một câu hỏi khác.
“Nếu con trai bà không biết và bà không bao giờ kể cho chồng mình nghe về vụ cưỡng hiếp, làm thế nào mà Einar lại bất ngờ khám phá ra sự thật lúc này?”
“Tôi không biết” Katrín nói. “Nói cho tôi biết xem, cô bé tội nghiệp đó chết như thế nào?”
“Con trai bà đang bị tình nghi là kẻ đã giết Holberg” Erlendur nói mà không trả lời. Ông cố gắng diễn đạt những điều cần nói một cách cẩn thận hết sức. Katrín trở nên bình tĩnh đáng kinh ngạc, như thể việc con trai bà bị tình nghi giết người không làm bà mảy may ngạc nhiên.
“Con trai tôi không phải là kẻ giết người” bà nói nhỏ. “Nó không bao giờ có thể giết ai cả”.
“Có một khả năng rất lớn là anh ta đã đánh vào đầu Holberg. Có thể anh ta không chủ ý giết người. Có thể anh ta làm thế trong một cơn thịnh nộ. Anh ta để lại một lời nhắn cho chúng tôi. Nó nói rằng: Tôi là ông ta. Bà có hiểu điều đó nghĩa là gì không?”
Katrín không nói gì.
“Anh ta có biết Holberg là bố mình không? Anh ta có biết chuyện Holberg đã làm với bà không? Anh ta có biết Audur và Elín không? Và bằng cách nào?”
Katrín nhìn chằm chằm vào vạt váy.
“Bây giờ con trai bà ở đâu?” Elínborg hỏi.
“Tôi không biết” Katrín nói lặng lẽ. “Mấy hôm rồi không nghe tin tức gì về nó”.
Bà nhìn Erlendur.
“Một ngày bỗng Einar phát hiện ra chuyện của Holberg. Nó biết rằng có điều gì đó không đúng. Nó đã tìm ra sự thật trong khi làm việc. Einar nói rằng trong thời đại ngày nay chẳng bí mật nào có thể giấu kín nữa cả. Tất cả đều được lưu trong cơ sở dữ liệu”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!