Vẹt Đi Lấy Chồng - Chương 5: Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
289


Vẹt Đi Lấy Chồng


Chương 5: Chương 8


Minh Ninh là hoàng tử lớn nhất, cũng là vị hôn phu của nữ chính và tình địch của Mạnh Thần Ngọc. Anh ta cũng là kẻ chủ mưu đằng sau việc vu cáo anh về tội phản quốc. Theo như trong sách, nữ chính đã làm ầm ĩ trong cung để hoàn toàn tránh xa anh, điều này cũng chính điều này làm anh nản lòng và biến thành một người đàn ông mang lòng thù hận.

Những điểm chính của cốt truyện thực sự gây ấn tượng với tôi. Tôi không quan tâm đ ến việc ngắm nhìn bộ lông của mình nữa mà bay đến bàn của anh, để xem kịch. Mạnh Thần Ngọc thậm chí còn không thèm nhìn nữ chính, thay vào đó anh đặt một đ ĩa Việt Quất dưới chân tôi: “Sao vậy? Em lại đói à?”

Tôi vô thức lắc đầu, dùng chân dời đ ĩa Việt Quất ra xa, chỉ mong chờ màn tiếp theo, tôi gai mắt lắm rồi nha thím. Nữ chính vẻ mặt rất tức giận, hiển nhiên không nghĩ tới anh lại bình tĩnh như vậy.

Cô ta dậm chân lặp lại: “Thưa Tịnh Vương, xin đừng viết thư cho ta nữa. Ta không thể nhận tình cảm từ một người đã từng nổi loạn.

Chậc, chậc, chậc, những lời này thật tàn nhẫn, con mụ đã xấu lại còn xa, sida còn mất nết. Hơn nữa, cô ta biết rõ sự thật về cuộc nổi loạn nhất, nhưng cô ấy vẫn cố gắng chọc tức Mạnh Thần Ngọc.

Như sợ mình sẽ dính dáng đến thứ dơ bẩn vậy, có cần thiết không?

Tôi trợn mắt không nói nên lời, mẹ ơi con muốn đúm con này. Anh không hề tức giận, mặt vô cảm nhìn chằm chằm cô ta, rồi nhếch môi cười lạnh: “Đây không phải là điều mà hoàng phi mong đợi sao?”

Nữ chính sửng sốt, ánh mắt có chút kinh ngạc: “Hoàng tử đây là có ý gì, ta không hiểu.”

Mạnh Thần Ngọc không hề tức giận, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh: “Hy Nhan, tiểu thư coi ta là cái quái gì, là đá lót đường cho nàng?”

Bầu không khí giữa hai người rơi vào im lặng, tôi đứng bên cạnh mà thấy ngứa mắt, sao không cho tôi xuyên vào nữ chính mà xuyên vào con Vẹt cơ chứ. Trong khi đọc, tôi đã nghi ngờ, nữ chính liệu có tình cảm với Mạnh Thần Ngọc không hay chỉ lợi dụng anh ta mà thôi. Nếu vậy thì tại sao lúc sau lại vô tâm như vậy, những giây phút hạnh phúc ban đầu đầu đều là giả tạo?

Khi tôi đang lo lắng, Hy Nhân chậm rãi quay người lại, ánh mắt lấp lánh, giọng điệu kiên định: “Ta sẽ trở thành hoàng hậu trong tương lai.”

Trong khoảnh khắc đó, hình như tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Nữ chính có thể không yêu ai,thứ cô ta thích chỉ là quyền lực. Đây rõ ràng không phải là thứ mà một hoàng tử đang bị giam cầm có thể làm cho cô ta được. Tôi chỉ thấy ánh mắt của Mạnh Thần Ngọc tối sầm lại, anh thở dài khổ sở: “Ta hiểu rồi, hoàng phi có thể đi.”

Rồi anh quay người lại, như để che giấu cảm xúc buồn bã của mình. Hy Nhan nhìn anh, do dự muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói gì mà sải bước rời đi. Mạnh Thần Ngọc hồi lâu không nói cũng không quay lại, như đang rơi vào hôn mê.

Vốn dĩ sau khi kịch đã hạ màn, tôi nên rời đi, nhưng nhìn bóng lưng cô đơn của anh, tôi lại có chút khó chịu. Vì anh ấy đã phục vụ đồ ăn thức uống cho tôi trong khoảng thời gian này, nên tôi sẽ làm người tốt cho trót vậy.

Tôi vẫy cánh, đậu lên vai anh ấy và mổ nhẹ vào cổ anh ấy. “Buồn gì chứ, ta mà là người sẽ xinh gấp 10 lần cô ta.”

Mạnh Thần Ngọc tựa hồ vừa mới tỉnh táo lại, anh ôm tôi từ trên vai qua lòng bàn tay, trầm ngâm một lát, không biết đang nghĩ gì. Tôi có chút bất lực trước cái nhìn của anh ấy.

“Đừng lo lắng cho ta, hãy lo cho bản thân mình trước đi.”

Vừa nói, anh vừa liếc nhìn chỗ tôi bị rụng tóc một cách đầy ẩn ý. Tóc chưa kịp mọc mà nhìn hoài, tôi sẽ cắn chết anh!

Nhìn thấy tôi như vậy, Mạnh Thần Ngọc vui mừng đặt tôi lên bàn, đưa quả Việt Quất vào miệng tôi: “Ăn đi, nó sẽ nhanh dài hơn.”

Vốn dĩ tôi đã muốn từ chối, nhưng mùi thơm của quả việt quất rất ngon. Chết tiệt, tôi không thể từ chối được! Nhưng để trút giận, đêm đó tôi đã lăn lộn trong tổ bùn và thành công biến mình thành một con Vẹt dính đầy bùn. Sau đó à, tôi nhảy lên giường của Mạnh Thần Ngọc lăn lộn khắp nơi, cuối cùng mệt mỏi ngủ ở bên gối của anh ấy.

Nhiều năm sau, tôi vẫn còn nhớ sự bàng hoàng và bối rối trong ánh mắt Mạnh Thần Ngọc khi anh mở mắt ra và nhìn thấy một quả bóng bùn đang ngủ bên cạnh mình vào sáng sớm ngày hôm đó. Anh liền mang tôi đi tắm ngay lập tức, cũng nhờ vậy mà tôi được ngắm cơ thể của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN