Vì Anh Xứng Đáng - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Vì Anh Xứng Đáng


Chương 1


1.

– Chủ tịch, phu nhân đã qua đời.

Tống Lĩnh Viễn xoa xoa đầu, phải mất 3 giây sau anh ta mới hiểu được ý trong lời nói của trợ lý.

Anh ta sửng sốt trong chốc lát rồi cười khẩy:

– Tôi không ngờ là cậu cũng bị cô ta mua chuộc.

Trợ lý không nói nên lời:

– Chủ tịch, tôi…

– Được rồi.

Anh ta xua tay ngắt lời:

– Cô ta chỉ có nhiêu đó trò thôi, tôi còn chưa hiểu rõ sao?

Trợ lý cau mày, đang định mở miệng nói thêm thì bị tiếng chuông điện thoại của Tống Lĩnh Viễn cắt ngang.

Mối tình đầu của anh ta gọi đến.

Tống Lĩnh Viễn bắt máy.

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói Khúc Uyển Yên yếu ớt nói rằng đêm qua mình uống nhiều quá, hiện tại đang ở bệnh viện truyền nước.

Tống Lĩnh Viễn trực tiếp căng thẳng:

– Sao lại nghiêm trọng như vậy? Anh sẽ tới ngay!

Nhìn bóng lưng nhanh chóng biến mất của chủ tịch, trợ lý thở dài bất lực.

2.

Tại bệnh viện.

Khi Tống Lĩnh Viễn đứng trước vừa phòng bệnh, Khúc Uyển Yên khẩn trương nói chuyện điện thoại trong phòng:

– Không thể để cho anh ấy biết được! Tốn bao nhiêu tiền cũng được, không được để truyền thông đưa tin…

Nhìn thấy Tống Lĩnh Viễn bước vào, cô ta giật mình, nhanh chóng cúp điện thoại.

Tống Lĩnh Viễn nhìn phản ứng của cô có chút buồn cười:

– Xảy ra chuyện gì vậy? Sao em không nói cho anh biết? Anh sẽ giúp em giải quyết.

Khúc Uyển Yên mặt mày tái nhợt, lắp bắp nói:

– Không, không có gì đâu. Chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Trước khi Tống Lĩnh Viễn kịp lên tiếng, cô ta lại đổi chủ đề:

– Trần Hoà có đồng ý ly hôn chưa?

Nhắc đến Trần Hoà, Tống Lĩnh Viễn không khỏi cau mày.

Đêm qua anh ta không ngủ ngon.

Bởi vì mối tình đầu của anh – Khúc Uyển Yên, về nước nên Trần Hoà luôn ghen tỵ với cô ấy.

Hôm qua, cô ấy còn ngạo mạn ép Khúc Uyển Yên quỳ xuống trước mặt mọi người!

Làm sao anh có thể chấp nhận được điều này?

Nếu 3 năm trước Trần Hoà không trơ trẽn leo lên giường anh, buộc anh phải chịu trách nhiệm, thì làm sao Khúc Uyển Yên có thể đau lòng mà bỏ ra nước ngoài?

Làm sao mà anh ta chịu cưới Trần Hoà được?

Cho nên sau khi biết tin cô ấy bắt nạt Khúc Uyển Yên như vậy, anh tức giận lập tức đệ đơn ly hôn!

Anh biết Trần Hoà yêu anh nhất trên đời nên không thể nào đồng ý. Đơn ly hôn chỉ là lời cảnh cáo, ý nói cô phải khách khí với Khúc Uyển Yên hơn.

Sau khi nộp đơn ly hôn, anh đóng sầm cửa bỏ ra ngoài tìm Khúc Uyển Yên uống rượu.

Không biết sau 1 đêm cô ấy đã ngoan ngoãn hơn chưa.

Vậy mà cô ấy lại mua chuộc trợ lý của anh và cố ý làm anh lo lắng bằng cách đưa tin giả rằng cô đã /c/h/ế/t/. Có vẻ như cô ấy vẫn chưa học được bài học thích đáng.

Tống Lĩnh Viễn cười lạnh nói:

– Cô ta có đồng ý hay không thì đã sao? 3 năm qua, anh đã tận nghĩa với cô ấy rồi. Lần này không ai có thể ngăn anh rời đi được.

Khúc Uyển Yên mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại nhịn xuống.

3.

Cơn đau đầu khó chịu vẫn không biến mất, Tống Lĩnh Viễn thăm bệnh một lúc thì về nhà.

Vừa vào nhà, anh ta thoải mái nằm trên sô pha, uể oải kêu:

– Trần Hoà. Trần Hoà nấu cho anh một bát canh giải rượu.

Cả căn nhà trống trải, chỉ có tiếng Tống Lĩnh Viễn vang lên.

Tống Lĩnh Viễn không khỏi nhíu mày.

Bình thường khi anh bước vào nhà, cô ấy sẽ nhanh chóng chạy đến chỗ anh, ôm anh thật chặt, sau đó hôn lên mặt anh, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi anh khó chịu ở đâu.

Anh sải bước đứng dậy và nhìn quanh nhà, không có ai cả.

Thay vào đó, anh tìm thấy một bản thoả thuận ly hôn đặt trên bàn cạnh giường ngủ.

Đồng tử của anh co lại.

Nhưng sau khi nhìn thấy cô đã dọn dẹp đồ đạc và rời khỏi nhà, anh lại mỉm cười.

Người phụ nữ kia thích dùng thẻ của anh để mua mọi thứ. Có vẻ như cô ấy đã miễn cưỡng ký vào thoả thuận ly hôn.

Sau đó lại bỏ nhà đi.

Cô ấy nghĩ rằng anh sẽ lo lắng đi tìm cô ư?

Cô ấy đánh giá cao bản thân mình quá mức rồi.

Lần này anh không muốn tha thứ cho cô quá nhanh.

Chuyện cô bắt Khúc Uyển Yên quỳ xuống ở nơi công cộng là quá đáng. Lần này phải khiến cho cô ấy tỉnh ngộ mới được.

4.

Tống Lĩnh Viễn tự mình vào bếp nấu canh giải rượu.

Trong lúc nấu, cảnh cãi vã đêm qua lại hiện lên trong đầu anh.

– Trần Hoà, cô có tư cách gì mà ép Khúc Uyển Yên quỳ xuống trước mặt cô? Nếu không phải trước đây cô cướp đi tôi khỏi cô ấy, thì bây giờ cô có thành công trở thành Tống phu nhân không? Nếu không phải vì cô là bạn thân của Khúc Uyển Yên, thì tôi có nhịn cô đến tận bây giờ không? Cô nhìn lại mình xem?

– Anh yêu, sao anh lại không tin em?

Trần Hoà nắm tay anh, giả vờ uỷ khuất:

– Em thật sự không có làm chuyện này. Là cô ấy vô cớ quỳ xuống trước mặt em, giả vờ đáng thương để lấy lòng anh.

– Em vẫn không chịu nhận sai!

Anh tức giận rút tay ra, lạnh lùng nói:

– Nếu cô còn có liêm sỉ, thì mau trả lại vị trí Tống phu nhân mà cô đã chiếm suốt 3 năm qua đi!

Đôi mắt Trần hoà run rẩy:

– Ý anh là sao?

– Cô vẫn không hiểu sao? Chúng ta ly hôn đi! Cô không nhớ tại sao năm xưa tôi lại lấy cô sao? Bây giờ Khúc Uyển Yên đã quay lại, chúng ta không cần phải tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa!

Trần Hoà lập tức lo lắng:

– Chồng à, anh đừng nói chuyện ly hôn nữa có được không? Tình cảm chúng ta không phải vẫn luôn tốt sao? Anh…

– Chỉ có mình cô cho rằng cuộc hôn nhân này là êm đẹp thôi!

Trần Hoà dừng lại.

Đôi mắt to tròn chẳng mấy chốc đã ngấn lệ:

– Anh chưa từng yêu em sao? Dù chỉ một chút?

Tống Vĩnh Liễn chế nhạo:

– Yêu cô ư? Cả đời này tôi sẽ không bao giờ yêu một người như cô!

Nói xong anh liền đóng sầm cửa rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.

5.

Nồi canh giải rượu sôi sùng sục trước mắt, Tống Lĩnh Viễn vẫn còn chìm đắm trong hồi ức.

Yêu? Dù chỉ một chút?

Anh cũng không nói rõ được.

Trong năm đầu tiên kết hôn, anh oán hận cô.

Bởi vì cô mà anh đã phải chia tay Khúc Uyển Yên.

Nhưng dần dần anh phát hiện ra cô không đáng ghét như anh tưởng tượng.

Cô nấu ăn rất ngon, tất cả đều là món anh thích.

Cô ấy chọn mua những chiếc ghế sô pha, nệm vô cùng thoải mái cho anh.

Khi anh mệt mỏi, cô ấy sẽ mát xa cho anh để giảm bớt cảm giác khó chịu.

Khi tâm tìm anh không tốt, cô ấy sẽ để ý đến lời nói và cảm xúc của anh để chuyển hướng sang chuyện khác khiến anh vui vẻ.

Trong năm thứ hai kết hôn, anh nghĩ mình nên cho cuộc hôn nhân này một cơ hội.

Suy cho cùng, Khúc Uyển Yên không hề tin tưởng anh, việc cô giận dữ bỏ ra nước ngoài khiến anh khá thất vọng.

Anh đã yêu Trần Hoà vào lúc nào?

Có lẽ là trong năm thứ 3 sau khi kết hôn, anh thất bại khi đàm phán hợp tác với khách hàng. Anh trở về nhà với tâm trạng chán nản. Cô ôm lấy khuôn mặt anh và nhìn anh một cách nghiêm túc, anh có thể nhìn thấy được sự ngưỡng mộ và tình yêu sâu sắc cô dành cho anh.

– Họ không ký hợp đồng cũng không sao, họ không xứng hợp tác với chồng em.

Trong giây lát, đầu óc anh trống rỗng và anh hỏi:

– Nếu tất cả khách hàng trên toàn thế giới ngừng ký hợp đồng với anh thì sao?

– Điều đó có nghĩa là tất cả khách hàng trên thế giới đều không xứng hợp tác với chồng em.

Vào khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, mạnh hơn trong lồ ng ngực.

Đó là lần đầu tiên anh chút động hôn cô mà không có chút h@m muốn nào.

6.

Canh giải rượu nấu gần xong, Tống Lĩnh Viễn nhanh chóng tắt bếp, đổ ra bát.

Anh nghĩ rằng mình vẫn sẽ tiếp tục cuộc hôn nhân này với Trần hoà.

Sau khi cô chủ động thừa nhận sai lầm, anh sẽ nói chuyện nghiêm túc với cô rằng anh không còn yêu Khúc Uyển Yên nữa nên cô hãy ngừng xem Khúc Uyển Yên là kẻ thù đi.

Nếu cô ấy ngoan ngoãn, anh sẽ không ngần ngại nói với cô ấy rằng anh thật sự có yêu cô.

Khi anh nghĩ tới cảnh Trần Hoà hạnh phúc khi nghe lời yêu của anh, anh vểnh mũi lên trời, một nụ cười nông cạn vô thức xuất hiện trên môi anh.

7.

Uống xong canh giải rượu, Tống Lĩnh Viễn đến công ty.

Tan tầm, anh nhận được cuộc gọi rủ tối nay đi uống, đồng thời rủ luôn cả Khúc Uyển Yên.

Tống Lĩnh Viễn gọi điện hỏi Khúc Uyển Yên đã khoẻ chưa. Sau khi biết cô không sao, anh liền lái xe đến đơn.

Trong giờ cao điểm, xe chạy chậm, 2 người thỉnh thoảng trò chuyện với nhau.

Khúc Uyển Yên nhìn khói bốc lên cách đó không xa, hỏi Tổng Lĩnh Viễn:

– Bên kia có cháy à?

Tống Lĩnh Viễn nhìn về hướng xa xăm, nhỏ giọng nói:

– Đó là lò hoả táng.

– Lò hoả táng.

Không biết cô ta đang nghĩ gì, khoé môi Khúc Uyển Yên chậm rãi nhếch lên thành nụ cười, nhưng lời nói lại có giọng điệu tiếc nuối:

– Vậy là có người /c/h/ế/t/.

– Hàng ngày đều có người /c/h/ế/t/ được mang vào lò hoả táng. Có gì lạ sao?

Tống Lĩnh Viễn xem nhẹ chuyện này, qu@y tay lái rẽ sang con đường khác.

8.

Trong quán bar.

Những người bạn xung quanh chọc ghẹo Tống Lĩnh Viễn và Khúc Uyển Yên:

– 3 năm trước, Khúc Uyển Yên tức giận bỏ đi nước ngoài. Anh Viễn của chúng ta đau lòng quá mức! Ngày nào cũng bắt tụi mình uống rượu suốt đêm, uống xong lại lên cơn, ôm chai rượu trong tay, khóc đến nỗi tôi nhìn cũng xót!

Khúc Uyển Yên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tống Lĩnh Viễn:

– Em đã quay lại, sẽ không bao giờ xa anh nữa.

Tống Lĩnh Viễn ngậm điếu thuốc trên môi, anh không biết mình đang nghĩ gì nên không trả lời.

Có người vỗ vai Khúc Uyển Yên nói:

– Đúng vậy, anh Viễn của chúng ta suốt 3 năm qua vẫn luôn nghĩ đến em. Về sau đừng làm ảnh tổn thương nữa.

Nghe được lời này, Tống Lĩnh Viễn hơi nhíu mày.

Anh mở miệng định lên tiếng.

– Này anh Viễn, sau này ly hôn xong nhớ báo cho bạn bè biết nhé.

Tống Lĩnh Viễn liếc nhìn người lên tiếng:

– Cậu muốn làm gì?

– Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là rước người đẹp về! Một mỹ nhân như Trần Hoà, tất cả anh em đều nóng lòng đón nàng về!

Tống Lĩnh Viễn nghe được những lời này liền cảm thấy không thoải mái, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng:

– Cô ấy vẫn là chị dâu các người, nói chuyện đàng hoàng chút đi.

Nghe vậy, người bạn vừa lên tiếng không biết phải đáp lời sao, còn sắc mặt của Khúc Uyển Yên đã tái nhợt.

Lúc này, có người ngồi phía bên kia bàn hỏi mọi người:

– Mọi người có nghe nói đến vụ án mạng trên phố Thập Đạo tối qua không? Thật là bi thảm!

Có người hỏi:

– Sao lại bi thảm?

Anh chàng ngậm điếu thuốc trong miệng, lười biếng lắc đầu:

– 7-8 tên côn đồ /t/r/a/t/ấ/n/ đến /c/h/ế/t/ một phụ nữ mang thai. Chúng nó khai rằng đã /t/r/a/t/ấ/n/ cô ấy ít nhất 3 tiếng đồng hồ. Cả chiếc xe đều bê bết /m/á/u/. Cảnh tượng cực kì khủng khiếp.

– Mẹ kiếp, ngay cả phụ nữ mang thai tụi nó cũng không tha. Chúng nó không còn là con người nữa, tụi nó bị bắt hết chưa?

– Không biết, nghe nói vẫn còn 1 người chưa bắt.

– Tại sao truyền thông lại không đưa tin này?

– Tin tức không đăng lên, nói rằng nội dụng chuyện này quá đáng sợ để phổ biến rộng rãi. Sáng sớm mọi người đã bàn tán rồi, trên mạng có ảnh hiện trường trông đáng sợ lắm.

– Đáng sợ quá, tìm thử cho mình xem với…

Khúc Uyển Yên tát nhợt ngắt lời người kia, vẻ mặt cứng ngắt:

– Đừng nói nữa! Buổi tối nghe chuyện này xong em sẽ ngủ không được.

Mọi người nghe xong, chừa mặt mũi cho Khúc Uyển Yên, tự nhiên cười nói sang chủ đề khác.

Tống Lĩnh Viễn không hề để ý mọi người đang nói gì. Tất cả những gì anh đang nghĩ đến là Trần Hoà cả ngày nay không gọi cho anh dù chỉ 1 lần. Tại sao lần này cô ấy lại như vậy?

9.

Đêm đó, Tổng Lĩnh Viễn uống rất nhiều.

Sau đó gọi tài xế đến đưa Khúc Uyển Yên về nhà.

Trên xe, Khúc Uyển Yên cảm thấy có chút bất an khi nghĩ đến thái độ của Tống Lĩnh Viễn đối với Trần Hoà, liền hỏi:

– Anh căn bản không có ý định ly hôn với Trần Hoà đúng chứ?

Tống Lĩnh Viễn xoa xoa thái dương, nghe xong liền khựng lại.

Anh cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng để tránh những hiểu lầm không đáng có.

– Mặc kệ chuyện anh có ly hôn với Trần Hoà hay không. Em nên biết rằng, sau khi em không tin tưởng anh mà bỏ ra nước ngoài 3 năm trước, thì chúng ta không còn khả năng quay lại với nhau nữa.

Khúc Uyển Yên lập tức rơi nước mắt:

– Anh Viễn, em biết sai rồi, anh đừng giận em nữa…

Tống Lĩnh Viễn xua tay ngắt lời:

– Vậy đi, chúng ta hãy tiến về tương lai, đừng nhìn lại quá khứ nữa.

Xe dừng trước cửa nhà Khúc và Khúc Uyển Yên xuống xe.

Nhìn bóng xe bỏ đi, cô ta lau nước mắt, cười khẩy:

– Nếu anh quan tâm đ ến Trần Hoà như vậy, để xem làm sao anh làm hoà với cô ta.

10.

Tống Lĩnh Viễn trở về nhà, không ngờ cửa không khóa.

Nháy mắt anh sáng lên, anh sải bước tiến vào:

– Trần…

Trước khi từ “Hoà” kịp thốt ra, anh nhìn thấy vài công nhân đang đứng trong nhà mang theo túi lớn túi nhỏ. Em trai của Trần Hoà, Trần Dực, đang đứng trong phòng khách ra lệnh cho mọi người:

– Tháo tấm hình cưới này xuống.

Tống Lĩnh Viễn tức giận đi vào:

– Cậu đang làm cái gì vậy?

Trần Dực quay người lại, dùng đôi mắt sưng đỏ đầy hận ý nhìn Tống Lĩnh Viễn, khiến anh ta không hiểu được.

– Không phải chị tôi đồng ý ly hôn với anh rồi sao? Tôi đương nhiên đến lấy đồ của chị ấy!

Tống Lĩnh Viễn nhướng mày.

Vô thức nhìn vào những tấm ảnh cười trên tường.

Anh ta nhớ lại ngày treo ảnh cưới lên đó. Trần Hoà mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa mềm mại và dễ thương. Anh dựng cái thang trong phòng khách và khó khăn lắm mới leo lên được.

Được nửa đường, Trần Hoà đề nghị giúp anh một tay.

Tất nhiên anh bất đắc dĩ nhìn cô đầy giễu cợt:

– Tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào mặt dày như cô. Cô không thấy khuôn mặt miễn cưỡng của tôi trong hình sao?

Trần Hoà nhìn chằm chằm vào ảnh cưới, nhìn tới nhìn lui:

– Không đâu, nhìn anh rất đẹp trai. Em thấy tấm này đẹp nhất.

Đôi mắt Trần Hoà sáng lên nhìn chằm chằm vào tấm hình cưới.

Vậy mà bây giờ cô lại dễ dàng yêu cầu Trần Dực mang ảnh đi!

Cho là cô đang diễn đi, có cần thiết phải làm quá như vậy không?

Tống Lĩnh Viễn mặt lạnh lùng, để lại lời nhắn:

– Tuỳ cậu.

Sau đó anh quay người vào phòng làm việc.

Trần Dực kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra, tiếp tục ra yêu cầu công nhân tháo ảnh cưới xuống. Sau đó cậu ấy tìm quanh nhà xem chị mình còn đồ gì không và mang tất cả mọi thứ đi.

11

20 phút sau, có tiếng gõ cửa phòng làm việc.

Tống Lĩnh Viễn mở cửa, thấy Trần Dực trừng mắt nhìn anh. Anh sốt ruột hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

Trần Dực đưa lòng bàn tay ra:

– Đưa nhẫn cưới cho tôi.

Tống Lĩnh Viễn nheo mắt nhìn Trần Dực, sau đó tức giận cười nói:

– Chị gái cậu điên rồi sao? Cậu thật sự cho rằng tôi nhắm mắt cho qua nhiều việc nên muốn ép tôi tới cùng sao?

– Đưa nhẫn cưới cho tôi nhanh! Đừng nói nhảm nữa!

Trần Dực đột nhiên gầm lên, cổ đỏ bừng lên, đôi mắt hung dữ như thể muốn xé /x/á/c/ anh ra. Tống Lĩnh Viễn không ngờ Trần Dực lại mất bình tĩnh như vậy, hơi sửng sốt.

Sau đó anh cũng hùng hổ lên:

– Trần Dực, đừng quên Thành phố Giày da của Trần thị dựa vào ai? Chị gái cậu còn không dám quát vào mặt tôi. Cậu lấy đâu ra can đảm mà kiêu ngạo trước mặt tôi?

– Đó không phải là chuyện của anh! Anh có thể đưa tôi nhẫn cưới được không? Nếu không tôi sẽ tự mình tìm nó!

Nói xong, cậu ấy đẩy Tống Lĩnh Viễn ra, bước vào thư phòng.

Cuối cùng, cậu ấy tìm được nhẫn cưới trong ngăn kéo bàn làm việc của Tống Lĩnh Viễn.

Nhìn Trần Dực cầm nhẫn cưới trong lòng bàn tay, Tống Lĩnh Viễn bình tĩnh nhắc nhở:

– Nếu mang nhẫn cưới đi thì từ nay trở về sau giữa tôi và chị cậu chấm dứt tại đây.

– Lĩnh Viễn ơi là Lĩnh Viễn. Anh nghĩ ai sẽ quan tâm đ ến chuyện này?

Trần Dực chế nhạo rồi bước đi mà không quay đầu lại.

Tống Lĩnh Viễn chống tay lên hông, tức giận thở dài!

Nếu Trần Dực không phải là em trai của Trần Hoà, thì chắc anh đã đá tên nhóc này rồi!

Nghe thấy tiếng Trần Dực rời đi cùng công nhân, anh bước ra khỏi thư phòng và phát hiện ra mọi thứ của Trần Hoà đều biến mất.

Từ quần áo, túi xách, mỹ phẩm, nhu yếu phẩm hàng ngày,…

Tống Lĩnh Viễn tức giận đá văng bàn cà phê:

– Mẹ kiếp, Trần Hoà. Em chống lại anh thì cả đời này đừng quay lại nữa!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN