Vì Con
Phần 22: Cuối
Hưng lặng nhìn Trà chạy vào tolet,biểu hiện nôn ọe đến tím tái mặt…
Tôi rửa sạch miệng đi ra và thầm nghĩ nhất định phải giấu kín chuyện có thai nếu k anh ta chắc chắn,chắc chắn sẽ ép mình bỏ con…
Tôi đi ra ngoài thấy trên bàn có cốc nước ấm…tôi cầm cốc nước lên uống và thầm nghĩ thật ra bác sỹ Hưng có đôi khi anh ta rất tử tế với mình…
Hưng xuống dưới nhà ngồi uống rượu một mình,anh ta mở điện thoại ra đoạn clip ghi lại của Hoàng…” Tao yêu Trà và cô ấy cũng vậy thế nên Hưng ạ tao mong mày mới là người phải biến mất”…
Hưng cười nhẹ gương mặt buồn bã khi xem clip ” tao muốn biến mất,biến mất rồi sẽ không còn những cơn ác mộng,sẽ không còn dằn vặt nữa”
Hưng ghi âm lại rồi tắt máy…anh ta ngồi đánh piano rồi hát vu vơ
“Tình ai thoáng nhẹ đưa hương đêm cùng ai?
Như là cơn mê mỏi mắt ai ru tình đến?
Biết rằng yêu người sẽ chỉ là nỗi buồn?”
Hưng cười như sắp khóc ,anh ta lòng đang rất buồn…
Hôm sau tôi vừa sắp đồ ăn ra bàn thì lại buồn nôn,tôi bịt miệng nôn khan đến đỏ cả mặt …
_ Cô sao dạo này cứ hay nôn oẹ vậy
-Em bị dạ dầy thôi không sao đâu
Hưng thấy vẻ mặt tái nhợt của Trà…anh ta với tay Trà sợ lùi lại
-Chú ý sức khoẻ…
-Em đi uống thuốc…
Trà quay đi Hưng đặt đũa xuống bàn
-Cô có rồi đúng không?
-Không có,em k có gì cả em ổn cả ,em k có mang thai
Tôi ôm miệng vì lỡ lời…Hưng nhắm mắt thở dài
-Tôi sẽ trực tiếp phá thai cho em…
-tại sao anh k chết đi,kẻ như anh k nên tồn tại,nó là con của tôi và anh hoàn toàn k có quyền
-phá bỏ đi rồi hãy rời khỏi đây,làm lại từ đầu
-anh lợi dụng tôi để giết hoàng nhưng k dc nên anh đang rất cay cú,tôi yêu Hoàng và tôi sẽ không bao giờ xa anh ấy…
Hưng như chết lặng,anh ta ngồi không phản ứng ngay tại bàn ăn…Trà chạy vào phòng đóng sầm cửa…
Hưng đi ra cánh cửa nghe tiếng Trà đang khóc bên trong,anh ta cúi đầu…bàn tay Hưng xoa vào tay nắm cửa rồi nói vọng vào ” Tôi chỉ muốn tốt cho em,tôi thề đấy”
-anh đừng nói gì nữa tôi ghét anh,tôi yêu Hoàng chứ kp anh nên anh làm ơn tránh xa tôi ra…
-Thật sự hắn chưa chắc sẽ đem lại cho em hạnh phúc
Trà mở cánh cửa hai hàng nước mắt vẫn chảy
-vậy thì ai,ai có thể đem lại hạnh phúc cho tôi ngoài anh ấy…anh trả lời đi…k lẽ là kẻ máu lạnh vô liêm sỉ như anh…
Tiếng Thanh quát ở cửa…” Trà,em nói quá lời rồi”
-anh ta ép chị phá thai và giờ anh ta đang ép em
-kp như em nghĩ đâu
Trà chạy ra khỏi căn nhà …Thanh nhìn thấy Hưng buồn dõi theo Trà…
-em tới có chuyện gì
-em tới để chào anh ,em phải đi rồi
-vậy em đi mạnh khỏe
-xin lỗi vì đã hiểu sai chuyện giữa chúng ta
-kết thúc rồi em không cần xin lỗi ,mọi chuyện bắt đầu từ anh,từ anh mà ra nên anh sẽ kết thúc tất cả…
Hưng cười nhẹ …còn Thanh k hiểu vì sao mà khóc nức nở…
Tôi thấy trời đổ cơn mưa,ngồi ở bến xe buýt tôi nhớ có lần tôi gặp Hưng đeo tai nghe anh ta che ô cho tôi đi nhờ ra bên xe buýt…không mình k được nghĩ đến Hưng,anh ta là kẻ độc ác…chiếc xe sang đỗ lại,người trong xe nở nụ cười tôi biết đó là Hoàng…lên trên xe Hoàng lấy khăn lau tóc cho tôi
-có chuyện gì xảy ra vậy
-Hưng anh biết em có thai và đang ép em bỏ cái thai ,rồi nói anh k tốt nữa
Hoàng đổi sắc mặt
-em tin điều đó k
-tất nhiên là k rồi,nay mưa cả ngày đúng k ạ
-đúng rồi chúng ta sẽ ở bên nhau em yên tâm hắn sắp biến mất rồi
-là sao ạ
-khi anh đang là anh nếu hắn k muốn trở lại thì anh sẽ vĩnh viễn là anh k trở lại là Hưng nữa
-nhưng…nhưng em thấy có gì đó
-em k muốn chúng là một gia đình sao
Hoàng vuốt tóc tôi,trong lòng tôi thật sự thấy khó chịu khi nghe thấy Hoàng nói Hưng sẽ biến mất…Điện thoại của tôi reo là Đức gọi
” vụ án có manh mối,TRinh có mặt ở Hà Nội hôm đó khi cô ta rút tiền tại cây atm ngay gần nhà mình”
-chắc chắn là cô ta,tôi nói rồi chắc chắn là cô ta…tại sao anh k tin tôi
-em bình tĩnh,chuyện này khi nào gặp anh sẽ nói rõ
Hoàng nhăn mặt
-có chuyện gì vậy em
-k có gì chuyện cũ khi xưa…
-chúng ta đi ăn gì cho con khỏe nào …
-gì cũng được ạ
Tôi đến nhà hàng cùng Hoàng đang ngồi cpi ăn thì thấy Trinh đi với bạn vào ăn…tôi đứng dậy đi ra chỗ cô ta,Trinh ngạc nhiên
-ồ ai đây…
-giới thiệu vs bạn của mày tao là vợ cũ của chồng mày chưa
Trinh hầm hầm tức
-Im đi
-chưa kể anh Đức đang điều tra vụ án năm xưa phát hiện ra nhiều thứ,tao tin nếu anh ta phát hiện ra chuyện giữa chúng ta thì tất cả mày sẽ mất hết,mày sẽ phải trả giá vì những chuyện đã làm…
-k bao giờ có chuyện đó ,không bao giờ
-mày thèm anh ta đến mức hại tao cơ à,chỉ cần mày nói tao sẽ cho mày cơ mà,tao sẽ cho mày sao mày lại giết mẹ chồng tao rồi đổ cho tao
Bạn bè của Trinh xì xào…Trinh cầm con dao cắt thịt trên bàn ăn cô ta chĩa vào Trà,mọi người đứng dậy can ngăn ầm lên
-mày tại sao lại xuất hiện,k bh có chuyện anh Đức bỏ tao để về vs mày và tao k cho phép điều đó…
Trinh lao vào tôi và tôi giữ tay cô ta ,mọi người nháo nhào gọi bảo vệ đến ,tôi giằng tay cô ta dao cứa vào tay tôi chảy máu…thế nhưng trong dòng người nháo nhào tôi thấy Hoàng lại đang gọi báo công an chứ k lao vào can ngăn…trong lòng tôi bất giác thấy có gì đó sai sai…
Công an ập tới đưa Trinh về đồn công an,Hoàng khi đó mới ra xem vết thương trên tay tôi
-em có sao k
-em ổn k sao
-may anh gọi công an nếu k thì kb có chuyện gì nữa rồi
Tôi cười nhẹ nhìn Hoàng
-Em lại lo anh lao vào cứu em giống cái đêm em bị tai nạn,như vậy sẽ nguy hiểm lắm
-tai nạn nào vậy
-cái đêm hôm trời mưa anh lao ra
Tôi nhớ lại ánh mắt khi đó cũng ấm áp như Hoàng nhưng lại có vẻ buồn bã đến cô độc chứ k có vẻ ấm áp rạng ngời như Hoàng…
Hoàng chợt nhận ra người cứu là Hưng anh đổi giọng
-đúng rồi hôm đó anh lo quá
-hôm đó anh mặc áo màu gì nhỉ em tự dưng quên
-chuyện qua rồi nhắc lại làm gì chúng ta về thôi
-anh mặc áo màu đỏ em nhớ rồi…
-uk đúng rồi áo đỏ,anh hay mặc màu đỏ mà
-anh về trc đi em qua đây mua cái này rồi về
-anh đưa đi
-thôi em mua đồ phụ nữ ,em đi trước nhé…
Hoàng nhận ra vẻ khác lạ trong cử chỉ thái độ của Trà…
Tôi chợt nghĩ tới chuyện đêm đó,người lao vào cứu tôi kp Hoàng k lẽ là Hưng…sao có thể khi đó mưa mà…Hoàng nói dối khi đó mặc áo đen …tôi gọi cho Tâm vội vã hẹn gặp ” em có chuyện muốn nói ngay bây giờ”…
Hoàng về nhà nhìn vào gương rồi nói một mình khi nhìn trời sắp ngớt mưa…” cô ta biết rồi vậy để tao nói lại cho mày nghe chuyện cũ để mày quyết định có nên trở về hay không,tao vẫn rất mạnh và lần này mày phải nghe “…
Có một cậu bé khi đó khoảng 8 tuổi đã tự tay đưa dây cho mẹ mình treo cổ…
Tôi chờ ở quán cafe nghe tiếng sét đoàng khiến ai nấy cũng giật mình…Tâm đến cười nhẹ
-chị đây có gì vậy em
-người cứu em đêm đó là Hưng đúng k
-sao em lại hỏi vậy
-chị trả lời em đi
-đúng là Hưng k sai …
Tôi buông thõng tay
-vậy lần đầu người cứu em lúc trời mưa khi đó có đeo tai nghe là
-là Hưng kp Hoàng đâu ,Hoàng là kẻ rất khó đoán ,hắn chọn em để giết chết Hưng ,từ đầu chị nghĩ Hưng lợi dụng em để giết Hoàng nhưng ngược lại
-ý chị là Hưng cố tình để em và Hoàng yêu nhau để làm gì vậy
-để nó có thể biến mất,nó muốn biến mất nhường vị trí cho Hoàng em ạ…chị nghĩ ngay thời điểm này nó đã chán cuộc sống này rồi…mong rằng nó có thể suy nghĩ tồn tại vì chị vì gia đình và vì em chẳng hạn
-Vì em?
-Nó thích em mà nên mới vượt qua nỗi sợ hãi của cơn mưa chạy tới cứu em,em nghĩ là tình cờ sao,nó đi theo em đấy…cái thai của Thanh cũng là của Hoàng ,Hoàng là kẻ tham vọng…
Tôi ôm miệng bật khóc hoá ra là như vậy,hoá ra ánh mắt mỗi lần đầy ắp nỗi buồn chính là Hưng…
-Cho em biết tại sao lại xuất hiện nhân cách khác đi chị,làm ơn cho em biết…
Trời tạnh mưa …Hoàng gục xuống nền
-K thể mày k thể ra được,mày muốn biến mất còn gì không thể…đừng quay lại …
Hoàng gồng đỏ ôm mặt rồi nhìn vào gương cười lớn “ Vì cô ấy…tao cũng yêu Trà như mày vậy thằng khốn “…
Tôi chạy trên con đường mưa phùn một lần nữa…làm ơn đừng biến mất bác sỹ Hưng…làm ơn đừng vì đau buồn mà biến mất…đừng rời xa tôi…Hoàng làm ơn đừng nhắc lại nỗi đau đó đừng cho Hưng biết…anh ấy k mạnh mẽ như bề ngoài…anh ấy là người đã bị tổn thương…
Trà chạy về lên trên phòng vội vã thì thấy người ngồi bên cửa sổ…
Tôi chợt lại gần “ Anh là”…
Người đó quay lại đôi mắt đỏ ngầu nước mắt rơi xuống “ chỉ có cách anh lùi bước để em thấy đường đi phía trước”
Tôi nhận ra là Hưng…
-Chúng ta nói chuyện được không
-Đừng gần anh,hắn sẽ trở lại bất cứ lúc nào,hắn cũng rất yêu em chỉ có điều yêu em ít hơn anh…
Trà nhắm mắt nước mắt rơi xuống…tay run run đưa ra phía trước
-Dù có thế nào chúng ta sẽ ở cạnh nhau
-anh là kẻ giết người
Hưng rơi nước mắt …còn tôi bật khóc lớn
-K sao đó chỉ là sự cố,anh k cố tình
-Mẹ anh nói mẹ mệt mỏi,mẹ nói đưa sợi dây đó cho mẹ ,mẹ đã treo cổ bằng sợi dây anh đưa…
-Anh còn nhỏ k hiểu chuyện nên
-Anh hiểu,anh muốn mẹ k còn phải thức chờ bố về hằng đêm,k còn phải khóc vì thấy bố cùng người đàn bà khác…anh đã giết mẹ của mình…
-K có đâu …k có đâu
-Anh k muốn sống trên thế gian này nữa cũng k muốn hắn làm hại mọi người…
-Ý anh là…
-Chỉ tại anh yêu em là nhầm chỗ,giá như anh k yêu em anh thật sự k muốn trở về nữa …trái tim em nghỉ ngơi đi,thời gian qua chắc em cũng đã mệt rồi…anh cũng vậy cũng đã mệt mỏi rất nhiều…anh thật sự yêu em nhưng anh là kẻ giết người…
Nói dứt câu Hưng ngồi co ro nguyên dáng ngồi tự lao xuống dưới …tôi chạy ra tóm lấy tay nhưng k kịp…” Không….”…
3 năm sau…tại quán phở nhỏ bên một con ngõ Trà đóng cửa hàng…đứa be trai 3 tuổi Trà dắt trên tay đi trên cung đường tới khu nhà Hưng ,căn biệt thự vẫn đóng kín ..
Tôi bảo con trai “ cúi đầu đi con”
-Mẹ ơi bố ở đây ạ
-Đúng vậy,bố của con ở đây
Trời đổ cơn mưa Trà bật ô che cho đứa trẻ còn mình tắm mưa…
-Mẹ ơi sao mẹ k che
-Mẹ đang tắm mưa cùng bố…3 năm rồi anh khoẻ không,con của chúng ta lớn rồi này…em thật sự vì con mà sống…em thật sự nhớ anh…
Trong cơn mưa người phụ nữ nắm tay đứa trẻ đứng lặng yên…
Tôi đưa con ra quảng trường thì bé gạo gọi “ mẹ ơi mai sinh nhật bố mẹ có về k”
-Bố con có mời đâu nhỉ
-Có mà bố bảo con gọi mà vì bố ngại
-Uk mai mẹ qua
-Dạ đưa cả cu gấu về nha
-Uk có chứ
Tôi tắt máy,Trinh cô ta đột nhiên bị tai biến sau trận sốt,cô ta giờ đang ở trại thương điên vì bị phát điên…Đức luôn muốn chúng tôi quay lại nhưng tôi từ chối…
Gấu nhìn tivi trên quảng trường một người đan ông giống bố của Bin…
Gấu: Bố kìa mẹ
-Nói gì vậy nhóc ( xoa đầu con)
Tôi quay lại nhìn người đàn ông mặc vest lịch lãm trên tivi tay cầm bông hoa cẩm tú cầu “ xin chào tôi là chủ tịch tập đoàn Hưng Phát có tên Phạm Thành Hưng”…
Tôi ôm miệng…anh ấy…anh ấy còn sống…
Trong cơn gió mùa thu năm ấy đột nhiên người xuất hiện trước mặt tôi là Hưng…anh trong bộ vest đen rồi cười nhẹ “ Chào Trà anh là Hưng “…
Tôi ôm con chạy tới ôm chầm lấy Hưng…Hưng bật khóc …trời đổ cơn mưa dưới cơn mưa chúng tôi ôm nhau khóc…Và tôi hiểu còn yêu nhau sẽ quay về bên nhau…
The end!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!