Vì em là búp bê của tôi! - Full
Chương 34
-Sau bao nhiêu chuyện hắn ta làm với cô nhi viện, với em, em vẫn yêu hắn sao?- BẢo nói với giọng khẩn hoảng.
-Anh à, những ngày qua em đã nghĩ rồi. Em tin rằng trong thâm tâm Kiên vẫn yêu em.
-Yêu em? Bằng những điều sai trái hắn làm sao?
-Em không biết rõ lí do sao anh ấy lại làm thế…với cô nhi viện của chúng ta, với mái nhà êm ấm ấy nhưng…trong tình yêu, đâu ai có lỗi hả anh. Chúng ta nói việc anh ấy làm là sai thực ra là vì chúng ta nhìn từ khía cạnh của chúng ta, chỉ là chúng ta phán xét anh ấy. Chúng ta chưa bao giờ nhìn từ khía cạnh của anh ấy cả.
Hắn mở to mắt ra mà nhìn nó. Đây không còn là nó mà hắn từng biết. Nỗi đau mất con dường như khiến nó thay đổi nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, trưởng thành hơn so với lúc trước. Hắn bỗng thấy lòng nhẹ tênh. Nó đã không còn yếu đuối để rồi cần hắn nhiều như lúc trước nữa rồi.
-Có vẻ như lần về nước này của anh ngắn ngủi thật đấy.- Hắn cười trừ.
-Gì chứ?- Nó hỏi.
-Chỉ là anh định mai về thăm bố mẹ rồi tối mai lên máy bay.
-Gấp vậy sao?
-Ừ, có người chờ anh bên đó.- hắn cười.
Nó nhìn hắn một lúc rồi nói, miệng mỉm cười:
-Em chúc anh hạnh phúc.
-Cảm ơn em.
Hắn rướn người lên, hôn nhẹ vào trán nó. Nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp và đầy dịu dàng khiến nó cười tươi, gò má ửng hồng. hắn đã có thể bỏ nó lại phái sau mà đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, tìm người con gái hoàn hảo với anh. Nhưng rồi nó cũng hiểu, hắn sẽ không bỏ nó lại mà hắn, và cả cô và gã nữa, họ sẽ chờ nó ở nơi gọi là vùng đất của hạnh phúc. Vấn đề là nó liệu có thể mở lòng và nắm lấy anh không. Thực ra nó cũng không biết nữa, có lẽ phải chờ rất lâu để làm được thế mất thôi.
*
Anh nằm ngủ trên giường mình, vẫn khoác quần tây và áo sơ mi không cài cúc. Hôm nay anh mệt mỏi vì công việc và cũng suy nghĩ về nó quá nhiều rồi. Thậm chí ngay cả khi ngủ, trông anh vẫn có gì đó đầy suy tư.
Cửa phòng anh mở nhẹ, đứng bên ngoài là nó. Nó nhìn anh nằm đó, thấy anh không cử động gì mới rón rén bước vào. Nó tiến lại gần giường anh, nhìn gương mặt anh lcu1 ngủ. Nhẹ nhàng đưa tay vuốt nẹh gương mặt ấy, lòng nó có một cảm giác gì đó rất lạ: man mác buồn nhu7gn có gì đó đầy khát khao. Nó mấp máy:
-Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không anh?
Nó cúi xuống, hôn vào môi anh.
*
Anh mở mắt. Đồng hồ mới chỉ 7 giờ nhưng đã lâu lắm rồi anh không ngủ giấc ngủ thoải mái thế, dù rằng anh không hiểu rõ lí do. Bỗng anh cảm thấy tay mình có gì đè lên khi trở mình vội quay sang xem. Anh mở to mắt. Nó nằm trên tay anh, mắt nhắm hờ, hơi thở đều đều.
Nó như cảm nhận được ánh nhìn của anh nên cũng trở mình, ngáp dài mấy cái rồi mở mắt.
Sao nó lại ở đây chứ? Lẽ nào tối qua nó qua phòng anh rồi ngủ quên sao? Nó hốt hoảng, vội vàng bật dậy nhưng vòng tay anh vòng qua hông nó nhanh chóng giúp nó yên vị trên giường lần nữa.
-Tại sao em lại ở đây?
Nó đỏ mặt, im lặng.
Anh nhìn kĩ, soi xét gương mặt nó rồi cười nhạt. Lí nào nó tìm tới vì anh chứ? Không phải nó đã bảo nó thích hắn sao? Còn anh, anh chẳng là gì với nó cả. Mà nếu có thì anh cũng chỉ như một ác ma. Được rồi, đã là ác ma thì cứ là ác ma thôi. Anh cười ngạo nghễ nhưng cũng có gì chua xót rồi cúi xuống nó.
Khi anh hôn nó, ôm nó, anh không nhận được sự chống cự rõ ràng. Nó cố đẩy anh ra nhưng bàn tay lại siết chặt lấy anh như muốn giữ lại. Anh không quan tâm, không muốn biết tới cảm nghĩ của nó mà chỉ biết ôm nó và có nó. Ừ thì anh là ác ma mà.
*
Nó cuộn tròn mình trong chắn, nằm im. Anh ngồi bên cạnh, nhìn ra ngoài với ánh mắt xa xăm bất tận. Anh ôm nó nhưng tâm trí anh đang nghĩ về việc khác. Anh đã quyết định.
Anh chạm nhẹ vào nó, nói:
-Gần tối rồi rồi, dậy đi.
Nó cử động định đẩy tay anh ra, vẫn kiên quyết nằm trong chăn. Anh cúi xuống gần nó, nói nhỏ:
-Em không dậy, tôi sẽ ôm em một lần nữa đấy.- Anh cảm thấy rõ làn da dưới lớp chăn mỏng kia như đang nóng lên.- Hay em muốn vào phòng tắm tự tắm rửa- Anh nhếch mép cười- hoặc tôi phải bế em vào.
Nó giở chăn ra, mặt đã đỏ bừng từ nãy tới giờ. Rụt rè đưa tay ra để lấy váy đang nằm gần đó, nó bất ngờ bị anh cuộn lại trong chăn, bế lên. Anh đặt nó torng bồn tắm lớn, xả nước ấm ra rồi đứng thẳng dậy, nói:
-Em tự tắm đi, tôi sẽ đưa em tới chỗ này.
-Đi đâu?
-Đi rồi sẽ biết.
Rồi anh đi ra ngoài, đóng cửa phòng tắm lại. Tựa người vào cửa phòng tắm, anh dễ dàng nghe tiếng xả nước trong đó. Ánh mắt anh trở nên buồn tới lạ, cái xúc cảm chưa từng xuất hiện nơi đôi mắt kiêu hãnh ấy.
*
Anh đi xuống dùng phòng tắm ở tầng ba rồi lên phòng nó bộ đồ khá đơn giản là áo len cổ lọ và quần jean dài bó hơi sát. Đặt trước cửa phòng tắm của mình, anh gõ cửa rồi đi xuống nhà.
Trời đã tối. Hôm nay anh chọn cho mình gu ăn mặc khá lạ, áo sơ mi cách điệu và quần jean. Điều khác nhất là trông anh buồn, buồn tới lạ kì. Không đi xe Limous, anh tự lái chiếc Volvo để đưa nó ra ngoài. Trên suốt chặng đường, nó nhắm mắt ngủ vì mệt nhoài.
-An…- Giọng anh trầm đục.
Nó mở mắt.
-Xuống xe đi.
Nó làm theo lời anh. Đứng cạnh cửa xe, nó nhìn căn nàh trước mặt mình. Nhà cũ của nó và hắn.
-Kiên, tại sao?- Nó quay lại nhìn anh đang ngồi im lặng trong xe.
Anh quay sang nhìn nó thật lâu, thật trìu mến nhưng cũng đau đớn tới muốn khóc.
-Từ nay…em được…tự do.- Hai chữ cuối cùng thốt lên sao thật khó khăn, thật đau xót.
Một cách dứt khoác, anh nhấn ga, phóng xe đi vào bóng tối kia, bỏ lại nó một mình.
*
Anh một tay cầm vô lăng, một tay để lên thành cửa kính xe. Anh nhìn ra ngoài.
Thật sự anh không muốn làm thế nhưng anh không muốn giam *** nó nữa. Nó khổ quá nhiều rồi, và chỉ vì anh. Đã đến lúc anh buông nó ra, để nó tới với hắn, người nó thật sự cần và nên ở bên.
Anh đã tự nhủ lòng mình phải kiềm nén nỗi đau, phải vì nó, vì hạnh phúc người anh yêu nhất trên đời này. Thế nhưng…sao nước mắt anh vẫn cứ rơi?
Anh dừng xe lại, gục mặt xuống vô lăng mà khóc.
Tạm biệt nó.
Chào mừng ngày đánh mất lẽ sống đời anh.
*
Nó đứng lặng trên đường.
Sao anh lại làm thế?
Anh bỏ mặc nó lại đây sao?
Sao khi nó muốn bên anh thì anh lại đẩy nó ra?
Anh không còn cần nó nữa ư?
Nó úp mặt vào hai tay mà khóc.
-Không, Kiên, xin đừng bỏ lại em một mình ở nơi này! Không! Không!
*
Bình tâm lại, anh nhấc máy gọi cho hắn, giọng vô cảm:
-Anh đang chờ anh trước nhà đấy, ra ngoài với cô ấy đi.
-Anh nói gì thế Kiên?- Ở đầu dây bên kia, hắn hỏi với giọng ngạc nhiên.- Anh bỏ cô ấy lại một mình trên đường giữa trời tối ư?
-Ở trước nàh anh đấy.
-Đồ điên!- Hắn hét.- Tôi đang ở trên máy bay đấy.
-Cái gì?
-Anh phải thấy đèn trong nhà không sáng chứ? Anh ngu ngốc vậy sao Kiên?- Anh lặng người.- Anh bảo yêu cô ấy àm không chú ý tới cảm xúc của cô ấy ư?
Anh im lặng một chốc rồi nói:
-Vì tôi yêu cô ấy nên tôi sẽ trả cô ấy lại cho anh, người cô ấy cần.
-Người cô ấy cần là anh, không phải tôi.
-Anh là người cô ấy thích.- Anh gần như hét lên vào điện thoại.
Đầu dây bên kia im vài giây rồi như cười phá lên:
-ANh nghe lén tôi và cô ấy nói chuyện sao? Anh nghe vế đầu mà không nghe vế cuối ư? Cô ấy nói người cô ấy yêu duy nhất là anh!
Anh sững người.
-Quay lại đón cô ấy đi.
Anh cúp máy, đột ngột quay đầu xe.
*
Nó đứng yên như vậy. Nước mắt tuôn không ngừng trên má nó.
Anh vứt bỏ nó rồi ư? Nó không muốn!
-Làm ơn, quay lại đi Kiên! Em không muốn!- Nó vòng tay ôm lấy chính mình, khóc, nói nhỏ.- Đừng bỏ, đừng bỏ lại em một mình mà…
“Két”
Nó ngẩng mặt lên. Là xe của anh.
Từ phái bên kai xe, anh tiến tới chỗ nó.
Nó cười nhẹ, định nói gì đó nhưng anh đã ôm lấy nó, thật chặt, thật ấm, thật dịu dàng.
Một cách e dè nhưng rồi nó cũng ôm lấy anh, siết thật chặt. Nó không muốn khoảng khắc này kết thúc.
-Anh xin lỗi.
Nó sụt sịt.
-Hãy ở lại bên anh, xin em. Anh yêu em.
Nó đứng phỗng nhưng rồi một niềm hạnh phúc khôn xiết dâng lên trong lòng nó. Nó cười dù vẫn đang khóc.
-Em yêu anh.
*
Nó ngồi cạnh anh, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay không cầm vô lăng của anh. Chuông điện thoại vang lên. Nó nhìn màn hình đang hiện lên chữ Bảo. Nhấn nút gọi, nó áp điện thoại vào tai, chưa kịp nói gì thì giọng hắn dịu dàng đã vang lên:
-Mọi chuyện ổn chứ?
Nó thoáng cười:
-Vâng.
-Em hạnh phúc không?
Nó ngập ngừng rồi nói:
-Thế còn anh? Anh giờ đây có hạnh phúc không?
-Ừ thì…có lẽ là có. Em hạnh phúc thì anh sẽ hạnh phúc thôi.
-Em mong anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, không bó buộc hạnh phúc của anh với em nữa. Đã tới lúc anh sống cho chính mình rồi.
-Chắc vậy.- Có tiếng hắn cười.
-Em…em chúc anh…sẽ tìm được một ai đó xứng với anh hơn em, một người không khiến anh đau buồn.- Nó nhận ra mình đã khóc.
-Em không khiến anh đau buồn, chỉ là hơi thấy vọng thôi nhưng thật sự, ở bên em, anh đã hạnh phúc. Cảm ơn em vì điều đó.
-Em cũng cảm ơn anh, vì tất cả.
-Tạm biệt.- Hắn rồi với giọng trầm trầm khàn khàn khác lạ. Hình như còn có tiếng nấc.
-Hẹn gặp lại.- Nó nói, nhẹ như gió thoảng rồi cúp máy.
-Là Bảo sao?- Anh lên tiếng.
Nó nhìn anh, tay vẫn nắm chặt, nói:
-Phải. Anh ấy thật sự, thật sự rất cao thượng.
Anh không đáp lại nó, chỉ nhìn chăm chắm vào con đường phái trước nhưng nó biết, anh cũng nghĩ như thế. Chắc chắn.
*
Hắn ngồi trên máy bay, nhìn ra ngoài bầu trời tối đen. Nhét chiếc điện thoại vào ngăn sâu nhất trong chiếc vali, hắn trầm ngâm.
Nó đã đủ dũng khí để thoát khỏi hắn, để tự mình đi trên con đường riêng mà nó chọn, thế là quá đủ. Nhưng hắn đã khóc, thật sự hắn đã rơi nước mắt. Hắn cười, nụ cười buồn nhưng có gì thanh thản, hắn nói thầm:
-Lần này là chia tay thật rồi, An ạ.
Hắn biết còn nhiều chuyện không hay trong quá khứ mà nếu không giải tỏa hết đucợ thì còn rất lâu nó mới có thể thật sự yên ổn, thanh thản ở bên nó nhưng nó đã yêu anh rất lâu, rất nhiều, đủ để nó có thể vượt qua tất cả, chỉ có điều là hai người họ có thể bên nhau mà tiếp sức cho nahu hay không thôi. Nhưng hắn tin, nó sẽ làm được.
-Anh có muốn dùng gì không ạ? Chúng tôi có…- Một có tiếp viên hành không đẩy xe chưa mấy loại đồ ăn nẹh và nước uống tới chỗ hắn.
-Cho tôi ly rượu vang được không, tôi có chuyện đáng uống mừng.
-Vâng, được thôi.
Sau đó vài phút,c ô tiếp viên đưa cho hắn ly rượu.
-Cảm ơn, hki cần gì nữa tôi sẽ gọi.
Hắn nhìn thứ chất lỏng có cồn màu đỏ song sánh trong ly đế cao rồi uống một ngụm.
Uống mừng ngày hắn trở thành một nhân vật phụ nhưng là một nhân vật đã để lại ấn tượng tốt đẹp trong câu chuyện tình yêu ngang trái này.
Một vai phụ có lẽ nên kết thúc ở đây được rồi, còn hai vai chính? Cứ để nó và anh tiếp tục câu chuyện này…
Đọc tiếp: Vì em là búp bê của tôi! – Chương 35
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!