Vì Em - Lượng Nhược Tinh Thần - Chương 10: ~ (Hoàn)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Vì Em - Lượng Nhược Tinh Thần


Chương 10: ~ (Hoàn)


(31)

“Triệu Trừng, tao cũng không sợ mày, không phải dáng dấp to con một chút sao? Vậy thì có thể tùy tiện bắt nạt người sao? Mày lại đụng tao, tao liền mách mẹ!”

Tiểu Bân tức giận nói, hai tay ôm thật chặt cái túi trong ngực, không cho Triệu Trừng đụng vào.

Triệu Trừng bắt lấy góc cái túi, đe dọa: “Muốn ăn đòn có phải không? Cho tao nhìn một chút thì sao!”

“Không cho! Đừng cho là tao không biết mày mưu ma chước quỷ, cho mày xem, mày liền không trả lại!” Tiểu bBân uốn éo người tránh tay Triệu Trừng, quay người nhanh chóng chạy đi.

Triệu Trừng đưa tay bắt lấy cổ áo cậu bé: “Cho thể diện mà không cần!” Cậu ta đạp Tiểu Bân một cước, tức giận nói: “Đem cái túi cho tao!”

Triệu Tiểu Bân bị đạp té quỵ dưới đất, cứng rắn cục đá đâm rách cậu trên đầu gối kiều nộn làn da, huyết châu từ vết thương thật nhỏ xông ra. Miệng cậu một xẹp, vành mắt liền đỏ lên, cậu nằm rạp trên mặt đất, gắt gao ôm cái túi: “Liền không cho! Đây là chị cho tao, không phải cho mày!”

Triệu Trừng dùng sức đẩy tay Tiểu Bân, tách không ra liền dùng chân giẫm. Rất nhanh, cậu ta liền cướp đi cái túi đóng gói tinh xảo trong ngực Tiểu Bân.

Triệu Tiểu Bân ô oa khóc lớn lên, hé miệng gắt gao cắn bắp chân Triệu Trừng. Triệu Trừng bị đau, dùng sức đem Triệu Tiểu Bân đạp đến một bên.

Triệu Trừng thô lỗ mở ra cái túi ra, phát hiện bên trong là một cái máy chơi game kiểu mới, ngoại hình mười phần khốc huyễn.

“Giả cho tao!”

Triệu Tiểu Bân tức giận gào thét, nhào tới trước muốn cướp về máy chơi game. Triệu Trừng không kiên nhẫn đẩy cậu ra: “Mượn chơi mấy ngày!”

“Không cho mượn!”

Mắt thấy hai người liền muốn đánh nhau, một thiếu niên màu da hơi đen vừa vặn đi ngang qua thấy được toàn bộ sự kiện bước nhanh về phía trước ngăn trước mặt Tiểu Bân, trầm mặt nhìn Triệu Trừng, hướng Triệu Trừng vươn tay, ra hiệu Triệu Trừng đem máy chơi game trả lại.

“Triệu Tiểu Sơn!” Triệu Trừng cắn răng, “Mày muốn giúp nó? Mau cút đi, bằng không, tao với mày lại cùng một chỗ đánh.”

Triệu Tiểu Sơn đến gần cậu ta một bước, nhanh chóng đem máy chơi game đoạt lại. Triệu Trừng không kịp phản ứng, máy chơi game trong tay liền bị đoạt đi, cậu ta tức đến phát run, vung lên nắm đấm liền muốn đánh Triệu Tiểu Sơn.

Triệu Tiểu Sơn khí lực lớn, nắm chặt nắm đấm của cậu ta, uốn tay, đem tay Triệu Trừng đảo ngược đến phía sau lưng. Bỗng nhiên trong chốc lát, cậu buông Triệu Trừng ra.

Triệu Trừng lảo đảo, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Triệu Tiểu Sơn. Mấy ngày trước đây bị Triệu Tiểu Sơn đánh xuyên qua đầu còn đang kịch liệt thương yêu, cậu ta lại không cam lòng ra mấy lần nắm đấm hướng Triệu Tiểu Sơn, lại đều bị Triệu Tiểu Sơn cản lại từng cái, muốn đánh ngã Triệu Tiểu Sơn nhưng lại không làm được, cậu ta cũng bởi vì vận động dữ dội mà đầu choáng váng, đứng không vững ngã nhào trên đất, cho dù cậu ta muốn cùng Triệu Tiểu Sơn lại đánh một trận, cũng là hữu tâm vô lực, chỉ có bị đánh.

Triệu Tiểu Sơn cái người điên kia đánh nhau không cần mạng.

Triệu Trừng tức giận vứt xuống một câu “hôm nào mày sẽ biết tay”, liền bỏ đi.

Tiểu Bân vành mắt đỏ đỏ, nước mắt trong suốt giọt giọt rơi xuống, ngồi trên mặt đất ô ô khóc.

Triệu Tiểu Sơn có chút không biết làm gì, cậu đem máy chơi game cho Triệu Tiểu Bân, lại đứng ở nơi đó, không biết nên làm gì.

Triệu Tiểu Bân ôm máy chơi game, thút tha thút thít mở miệng: “Không nghĩ tới đồ ngốc như anh còn rất biết đánh nhau.”

Cậu đứng lên, dùng cánh tay xoa xoa nước mắt, “Anh giúp em, em sẽ đem máy chơi game cho anh mượn chơi.”

Triệu Tiểu Sơn lắc đầu biểu thị không cần, qua một hồi lâu, cậu có chút thẹn thùng nhìn Triệu Tiểu Bân khoa tay mấy lần, hỏi thăm Tiền Oánh Oánh đi nơi nào.

Tiểu Bân luôn luôn thích dán Tiền Oánh Oánh, cho tới nay Tiền Oánh Oánh ở đâu cậu nhóc liền ở nơi đó. Chỉ là hiện tại Tiểu Bân ở đây bị Triệu Trừng khi dễ, mà Tiền Oánh Oánh lại không ở bên cạnh cậu, cái này khiến Triệu Tiểu Sơn có chút kỳ quái.

Triệu Tiểu Sơn tay trái còn nắm thật chặt một chùm hoa dại màu tím nhạt còn dính những hạt sương long lanh, bây giờ không phải mùa hoa, cậu cơ hồ tìm khắp cả tòa núi, mới miễn cưỡng tìm được vài cọng hoa chớm nở. Cậu xuống núi, liền ngựa không dừng vó chạy về nhà, lúc này mặt trời cũng mới lên, ánh mặt trời vàng chói chiếu xuống, chiếu lên thân người ấm áp.

Triệu Tiểu Sơn vừa nghĩ tới lát nữa có thể nhìn thấy Tiền Oánh Oánh, liền vừa hạnh phúc vừa khẩn trương.

Tiểu Bân nhìn Triệu Tiểu Sơn một chút, có chút khổ sở trả lời: “Chị mới vừa cùng Hạo ca về nhà, em còn vừa đi tiễn.”

Cô trở về sao…

Triệu Tiểu Sơn sắc mặt trắng nhợt, đầu óc rỗng một chút, cậu nhanh chóng nhìn Triệu Tiểu Bân khoa tay.

– Cậu lại gạt tôi?

Khẳng định là gạt người, cậu còn không có nghe Tiền Oánh Oánh nói qua hôm nay muốn về thành phố. Triệu Tiểu Bân rất thích lường gạt người, tựa như lần trước cậu ta lường gạt cậu nói Tiền Oánh Oánh đã cưới chồng.

Cậu nắm chặt cành hoa dại trong tay, không muốn nghe Triệu Tiểu Bân hoang ngôn, nhanh chóng chạy về nhà.

Tiền Oánh Oánh khẳng định đang ở bên trong nhà, lúc này, cô hẳn là ở bên trong vườn rau.

Chỉ là trong lòng của cậu đinh ninh như vậy, nhưng càng đến gần nhà, trái tim cậu càng hoảng hốt.

Vườn rau không có bóng dáng của cô! Trong viện không có bóng dáng của cô!

Triệu Tiểu Sơn phanh phanh gõ cửa, mợ Tiền Oánh Oánh mở cửa.

“Oánh Oánh? Chị Oánh về rồi, vừa mới đi.”

Triệu Tiểu Sơn như gặp phải sét đánh, khuôn mặt tuấn tú lập tức biến thành xám trắng.

Cậu đứng ở trong sân, ánh mặt trời vàng chói xuống vườn rau xanh tươi, nước trong vại ánh lên thủy quang. Nơi nào cũng tồn tại vết tích của cô, chỉ là người kia không có ở đây.

Cậu đột nhiên cảm giác mình không thở nổi, trái tim bối rối cùng đau nhức khiến đầu óc cậu từng đợt choáng váng. Cậu kéo hàng rào môn, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đã không cách nào cảm giác được thân thể đau đớn, trong đầu cậu chỉ có người kia.

Con đường phía trước uốn lượn không nhìn thấy tận cùng.

Đi mãi chạy mãi không nhìn thấy bóng dáng cô.

Triệu Tiểu Sơn nắm chặt hoa dại màu tím nhạt trong tay, liều mạng chạy nhanh về phía trước.

Giày không biết đã vứt chỗ nào.

Lòng bàn chân mài trên mặt đường nhựa.

Trên đường nhỏ có một ít chai bia thủy tinh vỡ nát, Triệu Tiểu Sơn chạy tới, lưu lại một tia máu.

Đạp phải đá sỏi trượt chân, không kịp dừng lại để đau đớn, cậu lại bò lên, tiếp tục hướng phía trước chạy.

Muốn gặp lại cô, muốn đem hoa cô thích đưa đến trước mặt cô ······

(32)

“Cái nông thôn nghèo nàn, đường nát thành dạng này, còn có để cho người lái xe hay không!” Trương Hạo không kiên nhẫn hai tay đập mạnh tay lái, vừa rồi, bánh xe rơi vào một cái hố khá sâu, muốn lái xe cũng không lái được.

Tiền Oánh Oánh bất đắc dĩ xuống xe, hỗ trợ đẩy xe. Động cơ xe nhỏ gào thét, thỉnh thoảng xông đi lên, nhưng rất nhanh lại lăn xuống tới.

“Mới đi năm cây số, cứ như vậy, đến lúc nào mới về được đến nơi, cái nông thôn nghèo nàn đáng chết này!” Trương Hạo quả thực muốn sụp đổ.

Tiền Oánh Oánh: “Đừng kêu nữa, thử lại lần nữa xem có thể đi lên hay không.” Cô dùng sức đẩy, Trương Hạo cũng gia tốc. Liên tiếp thử mấy lần, xe mới từ trong hố chạy ra.

Tiền Oánh Oánh thở dài một hơi, cô mở cửa xe, chuẩn bị lên xe, đuôi mắt dư quang chợt phát hiện cuối con đường có một bóng dáng quen thuộc. Cô dừng động tác một chút, quay đầu nhìn bóng dáng kia.

“Oánh Oánh, sao không lên xe?” Trương Hạo từ cửa sổ xe thò đầu ra.

Tiền Oánh Oánh không trả lời, cô vẫn nhìn cái bóng dáng kia, càng xem càng cảm thấy quen thuộc.

“Tiểu Sơn!” Cô thốt ra, chạy gấp tới hướng người kia.

Triệu Tiểu Sơn sắc mặt tái nhợt, hình ảnh trước mắt biến thành màu đen, nhưng rốt cục đuổi kịp, rốt cục nhìn thấy cô, không có cái gì so với cái này quan trọng hơn.

Cậu cầm hoa dại trong tay đưa cho Tiền Oánh Oánh, mong đợi nhìn cô.

Tiền Oánh Oánh nhìn thấy cậu vành mắt đỏ bừng còn chưa khô nước mắt của cậu, trong lòng không biết là tư vị gì, mũi có chút cay. Cô đưa tay vuốt vuốt tóc Triệu Tiểu Sơn.

“Tiểu Sơn, cám ơn cậu.”

Trong xe.

Triệu Tiểu Sơn thút tha thút thít khóc, nước mắt trong suốt từng giọt chảy xuống. Tiền Oánh Oánh ngồi xổm ở trước mặt cậu, nâng chân của cậu, giúp cậu xử lý vết thương.

Lòng bàn chân của cậu máu me đầm đìa, hạt cát nhỏ vụn, mảnh kiếng vỡ khảm vào bên trong thịt của cậu, nhìn dữ tợn, lại làm cho người đau lòng.

“Tiểu Sơn, đau lắm hả?” Tiền Oánh Oánh ngẩng đầu hỏi cậu.

Triệu Tiểu Sơn lắc đầu, chỉ là lại một mực chảy nước mắt.

Tiền Oánh Oánh cho là cậu khóc thảm như vậy bởi vì đau chân, lại không biết Triệu Tiểu Sơn là bởi vì cô muốn rời đi mà khóc.

Trương Hạo đưa cho Tiền Oánh Oánh cồn với thuốc mỡ, có chút không thể nào hiểu được: Đứa nhỏ này làm sao ngốc như vậy, chạy năm cây số đường tặng hoa cho cô.

Tiền Oánh Oánh lấy cồn, đau lòng nhìn Triệu Tiểu Sơn một chút.

Trương Hạo nhìn Triệu Tiểu Sơn một mực khóc, trong lòng cũng có chút không thoải mái, anh ta một mực không coi trọng người trong thôn, cảm thấy bọn họ lại dã man lại thô bỉ, bây giờ gặp Triệu Tiểu Sơn bộ dạng này, anh ta đột nhiên cảm giác được mình có những chỗ xác thực không bằng cậu.

(33)

Trương Hạo lái xe đưa Triệu Tiểu Sơn trở về, Triệu Tiểu Sơn ngồi ở phía sau một mực chăm chú nắm lấy tay áo Tiền Oánh Oánh, khóc không ngừng.

Trở lại trong làng, Tiền Oánh Oánh đem Triệu Tiểu Sơn đỡ xuống xe, mẹ Triệu Tiểu Sơn vừa thấy Triệu Tiểu Sơn, liền tức giận mắng lên: “Tiểu tử thối, mẹ còn đang nghĩ mày vừa sáng sớm đã chạy đi chỗ nào, mày lại quấn lấy chị Oánh có phải không? Người ta muốn về thành phố, mày lại cho người ta thêm phiền toái! Còn để cho người ta đưa mày trở về, mày có biết xấu hổ hay không hả?”

Triệu Tiểu Sơn cúi đầu thút thít, tay bắt lấy tay áo Tiền Oánh Oánh, cũng không trả lời mẹ cậu.

Tiền Oánh Oánh áy náy mà nhìn Triệu mẫu: “Thẩm, cái này cũng trách cháu, cháu bảo Tiểu Sơn muốn mấy bông hoa dại trên núi, cậu ấy mới đi hái cho cháu, còn chạy năm cây số đi tìm cháu, chân còn bị rất nhiều miếng thủy tinh cắt chảy máu.”

Triệu mẫu nhìn thấy Triệu Tiểu Sơn chân quấn đầy băng gạc, hừ lạnh nói: “Đây không phải đáng đời nó sao, không nghe lời còn cho người ta thêm phiền phức.”

“Thẩm, Tiểu Sơn là đứa bé hiểu chuyện nhất cháu từng thấy, là cháu thất trách, cháu cũng rất áy náy.”

Tiền Oánh Oánh đem Triệu Tiểu Sơn dìu vào trong nhà, để cậu ngồi trên ghế.

Cô ngồi xổm ở trước mặt cậu, ôn nhu mở miệng: “Tiểu Sơn, cám ơn cậu, chị bây giờ phải trở về, lần sau trở lại thăm cậu.”

Triệu Tiểu Sơn khóc thở không ra hơi, càng không ngừng lắc đầu, nắm lấy tay áo của cô không buông, không cho cô đi.

Mẹ Triệu nhìn thấy cậu cái bộ dáng này, tức giận, cầm lấy cái chổi đặt ở góc tường đập cậu.

Chỉ là Triệu Tiểu Sơn như thế nào cũng không chịu buông tay. Tiền Oánh Oánh thấy mẹ Triệu đánh Triệu Tiểu Sơn, bận bịu ngăn cản: “Thẩm, đừng đánh.”

Bên ngoài Trương Hạo còn đang thúc giục Tiền Oánh Oánh, Tiền Oánh Oánh khó xử nhìn Triệu Tiểu Sơn nắm lấy tay áo cô, cũng không biết như thế nào cho phải.

Nhưng rất nhanh, Triệu Tiểu Sơn buông lỏng tay, cậu hướng Tiền Oánh Oánh khoa tay mấy lần, tốc độ tay chậm chạp, phảng phất mỗi một lần dùng cánh tay, đều muốn dùng hết tất cả khí lực.

– Chị đi đi.

Ý cậu hẳn là như vậy.

“Tiểu Sơn?” Tiền Oánh Oánh nhìn cậu.

Triệu Tiểu Sơn nghiêng đầu, tránh đi tầm mắt của cô, không đáp lại.

Thẳng đến khi Tiền Oánh Oánh quay người rời đi, cậu mới quay đầu lại, chăm chú nhìn bóng lưng Tiền Oánh Oánh.

Cho dù cậu không nỡ đến thế nào, cũng không đành lòng nhìn cô khó xử.

Cậu hi vọng cô có thể vui vẻ, dù cho người khiến cô vui vẻ không phải là cậu.

Tiếng động cơ ô tô lại vang lên, bụi bay mịt mù, người kia cũng cách cậu càng ngày càng xa.

Triệu Tiểu Sơn khống chế không nổi, chạy ra cổng. Cậu chậm rãi dừng bước lại. Không thể lại cho cô thêm phiền toái, không thể lại để cho cô thấy khó xử.

Trái tim phảng phất bị người móc sạch, trống rỗng, khí lạnh rót đầy mỗi một góc thân thể.

Cậu trở về gian phòng, mở cái rương bị cậu coi như trân bảo, bên trong vẫn có mấy khối sô cô la lẳng lặng nằm.

Phiên ngoại

Hôm nay Triệu Tiểu Sơn của tuổi mười tám cũng nằm mơ về Tiền Oánh Oánh.

Trong giấc mơ.

Đó là một buổi tối trời đầy sao.

Tiền Oánh Oánh ngồi ở trong viện hóng mát, cậu lề mà lề mề đi đến bên người cô, đem đồ vật trong giỏ xách đưa cho Tiền Oánh Oánh.

Trong giỏ tràn đầy động vật tinh xảo, ở giữa có một nam một nữ, giống như là tình nhân, tay nắm tay.

Tiền Oánh Oánh tiếp nhận rổ, nhìn cậu cười nói: “Cám ơn cậu, Tiểu Sơn.”

Giọng nói cô vẫn êm dịu ngọt ngào như mật ngọt.

Đôi mắt cô khi cười vẫn cong cong như vầng trăng khuyết.

Triệu Tiểu Sơn có thể cảm nhận được khuôn mặt mình đỏ lên như gấc chín.

Tiền Oánh Oánh cầm tượng tình nhân lên: “Đây là một đôi tình nhân rất ân ái đi.”

Triệu Tiểu Sơn thẹn thùng nhẹ gật đầu.

Tiền Oánh Oánh khẽ cười. Cô móc túi ra mấy khối sô cô la đưa cho Triệu Tiểu Sơn: “Đáp lễ.”

Làn da cô dưới ánh trăng trắng nõn như ngọc, phát sáng.

Môi đỏ khẽ mở.

Bao nhiêu lần trong mộng cô cũng mê người như vậy, một cái nhăn mày một nụ cười, đều có thể cướp đi toàn bộ sinh lực trong cơ thể cậu.

Quỷ thần xui khiến, cậu cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng kia.

Tiền Oánh Oánh là nắng ấm áp chiếu rọi thế giới âm u tự ti của Triệu Tiểu Sơn.

Triệu Tiểu Sơn thích cô vô cùng, nguyện ý làm mọi chuyện vì cô.

Cậu muốn trở nên ưu tú, trở nên sáng sủa.

Cậu muốn lớn lên trở thành người có thể bảo vệ cô.

Nếu có một ngày gặp lại.

“Ta sẽ lớn lên ······

Sẽ dùng tất cả năng lực của mình

Bảo vệ người trước giông tố bão bùng

Cũng xin người vĩnh viễn đừng rời bỏ ta

Mặt trời của ta,

Ánh nắng của ta,

Người yêu của ta.”

_____

– Hoàn –

[12.08.20, 17 000 chữ]

Gặp lại sau, Tiểu Sơn!

______

ĐOẢN VĂN CHÚC MỪNG MỘT NĂM EDIT TRUYỆN!!!!

cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi ủng hộ ta trong thời gian qua, yêu các bạn nhiều các bạn bít hômmm  ̄ε ̄

°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN