Vì Em Mà Đắm Say
Chương 19
Hôm nay vốn dĩ Ôn Thanh Hạ phải tham gia một buổi phỏng vấn, thế nhưng gần sát đến giờ phỏng vấn cô ta lại đổi ý lùi lịch lại, sau đó đặt vé máy bay bay thẳng đến đảo Tần Sơn.
Trong phòng chờ lên máy bay, người quản lý cực kỳ tức giận với hành động không biết chừng mực đó của cô ta, nói một tràng dài mà thấy cô ta vẫn không có ý định mở miệng, cuối cùng người quản lý phẫn nộ cầm túi xách rời đi, không thèm bận tâm tới cô ta nữa.
Ôn Thanh Hạ và bạn gái của Kiều Tam Nhi là Kha Thấm có quan hệ khá tốt, tối qua tan làm về khách sạn nghỉ ngơi, Kha Thấm và cô ta nói chuyện trên wechat, giữa chừng có nhắc tới chuyện Thẩm Kỳ Ngộ xem mắt mấy hôm trước.
Khi đó cô ta không kiềm chế được tâm trạng, Kha Thấm phát giác ra được gì đó, thế là ở đầu bên kia điện thoại nói bóng nói gió cô ta: “Thanh Hạ, cô với Thẩm Nhị rốt cuộc là thế nào vậy? Chẳng phải là bạn trai bạn gái ư? Sao anh ấy vẫn còn đi xem mắt thế kia, thế này cũng vô lý quá rồi đấy. Kiều Tam Nhi nhà tôi còn lâu mới làm ra mấy chuyện đó!”
Ôn Thanh Hạ thầm nghĩ lại còn Kiều Tam Nhi nhà cô, gan cô cũng to gớm. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Ôn Thanh Hạ vẫn nhã nhặn nghe ngóng dò la thông tin từ Kha Thấm.
Sự thật thì Ôn Thanh Hạ cũng chẳng làm sáng tỏ được mối quan hệ giữa anh và cô ta, bình thường cô ta có việc gì muốn cầu anh giúp, anh cũng sẽ luôn giúp đến cùng. Thế nhưng hai người họ vẫn mãi không có bước tiến gần hơn, ban đầu Ôn Thanh Hạ còn tưởng rằng dù sao người ta cũng là đại thiếu gia coi trọng thể diện, cô ta cũng vô số lần vô ý cố ý ra ám thị, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối một cách mềm mỏng khéo léo. Lần gần gũi thân mật duy nhất của bọn họ có lẽ chính là lần hôn môi ở trong phòng bao một thời gian trước.
Lúc đó, anh cũng chỉ chạm nhẹ môi vào môi cô ta mà thôi, hời hợt lấy lệ rất rõ ràng.
Có những lúc Ôn Thanh Hạ cũng sẽ nghĩ trong trái tim của người đó liệu có phải chất chứa một ai đó không. Hiện tại, ngay giờ phút này đây cô ta đang có cơ hội có thể chứng thực được câu hỏi này. Cô ta đánh mắt tới chiếc di động đang nằm trên ghế, chủ nhân của chiếc di động đó đang tắm trong nhà vệ sinh. Đấu tranh nội tâm một lúc lâu, Ôn Thanh Hạ liếc ngang liếc dọc, bấy giờ cũng không có ai, cô ta thầm nghĩ nếu chẳng may đen đủi bị bắt tại trận thì cứ nói rằng bản thân đột nhiên muốn chơi game nên mới động vào di động của anh.
Cô ta cầm lấy di động, cũng may là không có mật mã hay dấu vân tay nào cả.
Thẩm Kỳ Ngộ tắm xong ra ngoài, thấy Ôn Thanh Hạ đứng quay lưng lại với anh đang cúi đầu loay hoay làm cái gì đó, anh nhíu mày, bước đến gần: “Em làm gì vậy?”
Ôn Thanh Hạ hốt hoảng ngẩng đầu, tầm mắt của người đó rơi xuống tay cô ta, cau mày, giống như đang đợi cô ta giải thích.
Ôn Thanh Hạ thầm mắng chửi chính mình trong lòng quá mải mê mà không chú ý đến tình hình xung quanh, may mắn thay màn hình di động lúc này đang dừng lại ở phần lịch, cô ta nói: “Em thấy hơi chán nên muốn xem xem di động của anh có game gì hay không, sao trong đó chỉ có mỗi một game lái mô tô vậy?”
Thẩm Kỳ Ngộ lấy lại di động, liếc nhìn nhưng không nói gì, ném thẳng sang một bên, sau đó anh quay người đi đến gần hồ bơi, thực hiện mấy động tác làm nóng người, ngay sau đó nhảy vọt xuống dưới hồ.
Ôn Thanh Hạ thầm thở hắt ra một hơi, may mà thoát ra kịp thời. Cô ta cau mày, nhớ lại thứ mà mình nhìn thấy lúc nãy.
Thẩm Kỳ Ngộ bơi liên tục mấy vòng rồi mới lên bờ.
Ôn Thanh Hạ đưa khăn tắm cho anh, Thẩm Kỳ Ngộ ngồi trên ghế dài lau tóc: “Sao em lại đến đây? Chẳng phải em nói còn phải quay quảng cáo sao?”
Ôn Thanh Hạ nói thẳng: “Hơn nửa tháng nay không gặp nhau rồi, anh cũng không gọi điện cho em, vậy nên em đành tới đây tìm anh!”
Thẩm Kỳ Ngộ liếc nhìn cô ta, vặn nắm chai nước, ngửa cổ uống mấy ngụm. Tay Ôn Thanh Hạ chống dưới cằm, nhìn anh: “Anh hai, em nghe Kha Thấm nói mấy hôm trước anh đi xem mắt, chị gái đó có xinh đẹp không?”
Thẩm Kỳ Ngộ bật cười, nhìn cô ta: “Sao em lại biết người ta lớn hơn em vậy?” Anh cầm bao thuốc ở trên bàn lên, rút một điếu ngậm lên trên miệng: “Cũng tạm được.”
“Có xinh hơn em không?” Ôn Thanh Hạ chớp chớp đôi mắt to tròn.
Thẩm Kỳ Ngộ nghiêng đầu, giữ lấy cằm cô ta, giống như đang quan sát thật tỉ mỉ: “Xinh hơn em!”
Ôn Thanh Hạ cũng không để tâm, nhìn anh hút thuốc, một lúc sau lại nói: “Anh hai, bạn bè của em đều hỏi em có phải bạn gái của anh không? Còn nói sao chẳng thấy anh đến đoàn phim thăm em gì cả! Anh hai, anh nói đi, em có phải là bạn gái của anh không?”
Thẩm Kỳ Ngộ mỉm cười, thầm nghĩ chắc là đang muốn có danh phận rồi đây, anh phả ra một hớp khói, như cười như không: “Em đã để mấy tạp chí lá cải đó viết hẳn bài báo nói em là bạn gái của anh rồi, sao vậy, đến bây giờ lại không rõ ràng nữa à?”
Nét mặt Ôn Thanh Hạ trở nên ngượng ngập, lại nghe thấy anh nói: “Sau này nếu Kiều Tam Nhi còn đến tìm em, em bận thì cũng không cần để tâm tới cậu ta!” Anh ngừng lại giây lát, có ý ám chỉ: “Đòi hỏi quá nhiều sẽ không còn ý nghĩa gì nữa đâu!”
Ôn Thanh Hạ nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh, cố gắng ép ra một nụ cười: “Anh hai, chẳng phải là vì em nghe được tin anh đi xem mắt nên lo lắng đó sao, anh đừng giận em mà, em còn nhỏ, không hiểu chuyện!”
Thẩm Kỳ Ngộ nhấn đầu lọc vào trong gạt tàn, đứng dậy: “Đừng ở lại đây nữa, có việc thì quay về sớm đi.”
…
Thẩm Trường Mi vì rét cóng nên mới tỉnh dậy. Không biết Giang Oản đã dậy từ lúc nào, trong phòng không trông thấy bóng dáng của cô ấy, chăn ở trên giường cũng không biết đã bị cô đạp xuống dưới đất từ khi nào. Cô vò vò tóc, ngáp một cái, sau đó xuống giường ôm chăn bông đang vo viên ở dưới đất. Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Thẩm Trường Mi đi mở cửa, Ôn Thanh Hạ đang đứng ở bên ngoài.
“Thanh Hạ?” Cô chần chừ, “Có chuyện gì không?”
Ôn Thanh Hạ nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ: “Chị Trường Mi, em có thể nói chuyện với chị một lát không? Trong lòng em khó chịu quá!”
Thẩm Trường Mi nghiêng người để cô ta đi vào trong: “Em ngồi đợi chị một lát, chị đi rửa mặt đã.”
Thẩm Trường Mi đi vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa quay lại nhìn Ôn Thanh Hạ đang cúi đầu ngồi trên sofa quay lưng lại với cô. Nói thật thì đối diện với tình hình này cô cũng không biết phải làm sao cả. Tới lúc cô vệ sinh cá nhân xong ra ngoài, tâm trạng của Ôn Thanh Hạ đã dịu hơn lúc nãy rất nhiều rồi, cô ta đang cúi đầu nhìn di động.
Thẩm Trường Mi ngồi ở cuối giường, cô ta nhìn cô một lúc, có vẻ đang do dự: “Chị Trường Mi, anh hai… trong lòng anh ấy có phải là có ai đó không?”
Tay cầm cốc nước lên uống của Thẩm Trường Mi khựng lại, cô mím mím môi, liếc mắt về phía Ôn Thanh Hạ.
Ôn Thanh Hạ dường như cũng ý thức được câu hỏi của mình có hơi đường đột, cô ta rướn môi cười cười: “Chị Trường Mi, là em lo lắng quá. Mấy hôm trước em nghe Kha Thấm nói anh ấy đi xem mắt, vì vậy…”
Thẩm Trường Mi như hiểu ra, cô mỉm cười: “Ừ, anh ấy và đối tượng xem mắt chỉ là do người trong nhà sắp xếp thôi, quan hệ của hai người họ ngoài trừ trước kia là bạn cùng trường… còn liệu có phải như em hỏi ban nãy không thì chị nghĩ em nên trực tiếp đến hỏi anh ấy sẽ rõ hơn!”
Ôn Thanh Hạ ‘vâng’ một tiếng, lại nhắc đến chuyện giữa cô ta và Thẩm Kỳ Ngộ, trong lời nói đều là sự sùng bái mù quáng của người con gái dành cho người mình yêu. Cô nghe xong, mở miệng hỏi: “Em thích anh ấy lắm à?”
Khuôn mặt Ôn Thanh Hạ xuất hiện tia xấu hổ, nhưng cô ta cũng không che giấu: “Em rất thích anh ấy, có thể là do anh ấy là người đàn ông đầu tiên của em! Bạn thân của em nói phụ nữ đều có một thứ cảm xúc khó nói dành cho người đàn ông đầu tiên của họ. Cũng không biết có phải vậy thật không nữa, dù sao trước giờ em chưa từng thích ai như thế cả!”
Ôn Thanh Hạ lại hỏi: “Chị Trường Mi, chị đã từng thích ai như vậy chưa?”
Thẩm Trường Mi nhìn tấm rèm cửa sổ đang lay động, nhấp ngụm nước: “Chưa từng!”
Sau khi Ôn Thanh Hạ rời đi, Giang Oản cũng đã quay lại, cô ấy hỏi: “Thanh Hạ đến tìm cậu sao?”
Thẩm Trường Mi gật gật đầu, Giang Oản khó hiểu: “Cô ta với cậu thì nói được gì? Này, không lẽ là phát hiện ra chuyện trước kia của cậu và Thẩm Nhị nên đến đối đầu với cậu đấy chứ?”
Thẩm Trường Mi cười ‘hờ hờ’ mấy tiếng.
…
Chập tối, nhóm người cùng nhau ăn cơm, nhưng lại không trông thấy Ôn Thanh Hạ đâu. Ở gần đó buổi tối có bữa tiệc lửa trại trên bãi biển, thế nên sau khi ăn tối xong, cả nhóm người tụm năm tụm ba chạy đi dạo mát.
Cả một phòng bao rộng lớn, mọi người đa phần đã rời đi hết. Tối nay Thẩm Trường Mi bị mọi người hò hét uống mấy ly, tất cả cũng bởi vì hành động vĩ đại lần trước cô uống rượu Ngũ Lương 68 độ của Tam Hoàn nên bọn họ đã tự khắc coi cô là người có tửu lượng khá tốt, lúc ở trên bàn ăn cũng không ai khách khí với cô cả.
Bây giờ bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Giang Oản một mình chạy đi xem lửa trại, trong phòng bao ăn tối có ban công, đứng ở đó vừa hay có thể nhìn thấy được bữa tiệc lửa trại đó.
Ánh lửa bập bùng đong đưa, bóng người thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện.
Cô bị gió thổi thấy hơi chóng mặt, vậy là dứt khoát ngồi thẳng xuống dưới ban công, đầu dựa vào thành lan can, áo khoác bị cô để trong phòng bao, gió lạnh thổi đến nhưng cô lại lười không muốn vào trong.
Đằng sau có tiếng bước chân, cô nghiêng đầu nhìn.
Một tay của người đó gác lên trên lan can, cúi đầu nhìn cô.
Tầm mắt của hai người giao nhau, anh rít hơi thuốc, dán chặt vào mắt cô: “Không lạnh à?”
Sàn ban công được lát gạch men sứ, lạnh vô cùng, một tay cô gác lên đầu, bất thình lình hỏi ra một câu: “Anh và Thanh Hạ đã làm chưa?”
Cô vừa dứt lời, khóe môi anh rướn lên, ngữ khí châm biếm: “Em dùng lập trường nào để hỏi anh vấn đề này?”
Thẩm Trường Mi cũng bật cười, lập trường nào ư, hình như cô chẳng có lập trường nào cả. Đáng ra không nên hỏi, nhưng lại không kiềm chế được, đến cả cô cũng đã có cảm xúc tự chán ghét đó rồi.
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi!”
Thẩm Kỳ Ngộ cũng không lên tiếng, hai người đều không ai nói gì, vẫn tiếp tục giữ tư thế một đứng một ngồi.
Gió thổi tới khiến mùi thuốc lá nồng đậm ập đến, Thẩm Trường Mi đứng dậy, nhìn anh lại sắp sửa rút thêm điếu nữa, cô bực dọc: “Anh có thể bớt hút thuốc đi được không?”
Tay đang cầm điếu thuốc của Thẩm Kỳ Ngô khựng lại, anh siết chặt bao thuốc trong lòng bàn tay, bước đến trước mặt cô. Hai người mặt đối mặt, Thẩm Trường Mi bị anh bao vây ở giữa lan can và cơ thể của anh.
Lúc này ở bãi cát phía xa xa có một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó trên đỉnh đầu xuất hiện từng đợt pháo hoa đẹp đến nhức lòng.
Cô hoảng sợ, muốn ngước mắt lên nhìn, thì lại bị anh giữ chặt cằm lại, sau đó hôn vội vã xuống môi cô.
Trong khoang miệng đều là mùi thuốc lá của anh, còn bên tai là tiếng pháo hoa vang lên không dứt.
Tay anh đặt phía sau gáy cô, giống như một que hàn vừa được lấy từ trong lò ra áp lên phần da thịt nóng bỏng. Anh hơi dùng sức khiến cô không thể không ngước cao cổ lên để đón nhận. Thẩm Trường Mi không dám lùi ra phía sau trốn tránh, sợ không khống chế được trọng tâm hai người sẽ bị rơi xuống dưới.
Anh mạnh mẽ quấn lấy eo cô, hôn cô cuồng nhiệt, răng lưỡi quấn quýt. Men rượu trào lên, đến khi sắp sửa không còn chịu được chuẩn bị choáng váng mềm nhũn trong nụ hôn mê loạn này, thì anh lại buông cô ra.
Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa phía xa xa lọt vào trong đôi mắt thâm sâu của anh, cánh tay gác lên trên thành lan can bên cạnh eo cô nhìn có vẻ giống như đang ôm chặt lấy eo cô vậy. Hơi thở của anh gấp gáp, đôi mắt hằn rõ tia máu thâu tóm toàn bộ gương mặt cô, anh khẽ liếm khóe môi: “Muốn quản anh? Được thôi, em chia tay với Dương Thiệu!”
~Hết chương 19~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!