Vì Em Mà Đắm Say - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Vì Em Mà Đắm Say


Chương 52


Hôm sau Thẩm Trường Mi đến công ty, cô đưa lại tờ đơn cho Lâm Hợp Nghi.

Lâm Hợp Nghi liếc mắt nhìn tờ đơn A4 ở trên mặt bàn, rồi lại nhìn về phía Trường Mi, nói: “Nghĩ kỹ chưa? Bỏ lỡ cơ hội này rồi sẽ không có lần thứ hai đâu.”

Thẩm Trường Mi gật đầu: “Tôi nghĩ kỹ rồi.”

Lâm Hợp Nghi bỏ tờ đơn vào trong ngăn kéo: “Được rồi, cô ra ngoài đi.”

Tiêu Dao nghe nói Trường Mi đã từ chối cơ hội ra nước ngoài bồi dưỡng, cô ấy vô cùng bất mãn: “Chị nghĩ gì thế hả? Một cơ hội tốt như vậy sao lại bỏ lỡ chứ? Em vẫn còn đang mong đợi chị bồi dưỡng xong về nước được dựa dẫm vào chị đấy.”

Thẩm Trường Mi gắp miếng đùi gà trong hộp cơm của mình cho Tiêu Dao: “Dựa dẫm thì không có đâu, nhưng đùi gà thì có một cái.”

Tiêu Dao nhìn cô nhăn hết cả mũi lại.

Thật ra Trường Mi cũng không hề giống như ngoài mặt thờ ơ không quan tâm, chỉ là khi so sánh hai bên, cô đương nhiên phải chọn người quan trọng hơn rồi. Tan làm, cô quay về chỗ ở thì nhìn thấy trong phòng khách xuất hiện rất nhiều thùng giấy.

Cửa sổ sát sàn ngoài ban công đang mở, Thẩm Kỳ Ngộ đang nói chuyện điện thoại, một tay nhàn rỗi gác lên trên lan can, kẽ ngón tay kẹp điếu thuốc.

Thẩm Trường Mi bỏ túi xách xuống ghế sofa, đi ra ngoài ban công tìm anh.

Cô dựa lưng vào lan can, nhìn anh nói chuyện điện thoại.

Anh hơi cụp mắt xuống, nói chuyện với người ở đầu bên kia bằng tiếng Anh, một chất giọng Luân Đôn chính gốc lưu loát. Anh trước giờ đều rất có tài năng thiên phú về ngoại ngữ, lúc còn nhỏ bà Cố thỉnh thoảng cũng dạy cho hai người họ biết tên gọi của một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày bằng tiếng Pháp, anh nhớ rất nhanh lại không hề dễ quên, còn cô thì lúc nào cũng phải ôn tập lại rất nhiều lần mới có thể nhớ kỹ.

Thẩm Kỳ Ngộ nghiêm túc dặn dò gì đó với người ở đầu bên kia, ung dung thong thả liếc mắt nhìn cô, anh dập đầu thuốc lá rồi ném vào trong thùng rác ở bên cạnh.

Dùng bàn tay trống rỗng đặt ra sau nơi cô đang dựa lưng lên lan can, bao bọc cô lại giữa lan can và vòm ngực của mình, anh hơi cúi đầu, hôn ‘chụt’ một cái xuống môi cô.

Anh cứ đang hôn cô thì lại dừng lại nói chuyện công việc với người trong điện thoại, sau đó lắng nghe đối phương giải thích chốc lát, rồi lại tiếp tục hôn cô.

Mãi đến lúc anh ngắt điện thoại, Thẩm Trường Mi hất cằm về phía mấy thùng giấy ở trong phòng khách, hỏi anh: “Trong kia là những thứ gì vậy?”

Thẩm Kỳ Ngộ bỏ di động vào trong túi quần, sắc mặt không có gì thay đổi, nói: “Một vài đồ dùng cá nhân.”

Anh nói thản nhiên dứt khoát như vậy, Thẩm Trường Mi cũng không tiện nói thêm gì nhiều nữa. Ngày đó hai người quấn quýt nhau trên ghế sofa, cúc áo ngủ của cô bị anh cởi bỏ để lộ ra một phần da thịt, anh hôn lên xương quai xanh của cô, thanh âm khàn đục, nói cô chuyển qua ở cùng anh.

Thẩm Trường Mi nói chỗ anh ở cách quá xa công ty của cô, nên cô nói muốn suy nghĩ thêm mấy ngày. Không ngờ người đàn ông lại không nói lời nào thẳng thừng dọn dẹp đồ đạc của bản thân chuyển đến đây.

Thẩm Trường Mi ngồi xổm trước tủ quần áo trong phòng ngủ, treo từng chiếc áo vest áo sơ mi của anh vào bên trong.

Cô sắp xếp xong xuôi, trong số đó có một chiếc sơ mi vạt áo bị nhăn nhúm, cô dùng móc áo treo nó lên trước, dự định đợi lát nữa tắm xong sẽ mang nó đi là qua lại một chút.

Cô tắm gội xong, Thẩm Kỳ Ngộ vẫn ở trong thư phòng tham dự cuộc họp qua video.

Thẩm Trường Mi lấy bàn ủi đang kê trong góc tường mở ra. Vì từ lúc về nước đến giờ đều không dùng mà cứ để không ở đó nên phần đầu đã bị bám bụi bẩn. Cô cũng có đồ vest, nhưng lần nào cũng là mang tới tiệm giặt khô để xử lý.

Dựa theo kinh nghiệm trước kia, cô điều chỉnh nhiệt độ trước, sau đó bắt đầu là quần áo ở chế độ thấp nhất.

Là xong hai ống tay áo cô đã dần dần quen tay hơn, lúc là đến vạt áo cũng không còn quá lo lắng dè dặt như lúc mới bắt đầu nữa. Cô ngâm nga giai điệu bài hát, đang đúng lúc cao hứng thì ngay giây sau dưới vạt áo sơ mi bị là cháy xuất hiện một vệt vàng nhỏ.

Cô càng hoảng hốt là tay chân lại càng trở nên lóng ngóng, đợi tới khi ngắt được nguồn điện, thì vệt cháy nhỏ màu vàng ở dưới vạt áo sơ mi trắng tinh lúc nãy đã biến thành một mảng to tướng.

Thẩm Trường Mi cau mày nhìn chằm chằm vào vệt cháy màu vàng, đang suy nghĩ xem phải giải quyết thế nào thì nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài cửa phòng. Cô lập tức cầm chiếc áo sơ mi trắng ấy lên để tìm chỗ nào đó giấu đi, nhưng quá muộn, Thẩm Kỳ Ngộ đã đi vào trong phòng rồi.

Thẩm Trường Mi bỏ tay ra sau lưng, nhìn anh ngày càng bước lại gần. Thẩm Kỳ Ngộ quét mắt tới chiếc bàn là, nhướng mày nói: “Em đang là quần áo à?”

Thẩm Trường Mi gật đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi anh: “Anh bận xong rồi hả?”

Thẩm Kỳ Ngộ ‘ừm’ khẽ một tiếng, thế rồi thấy tay cô cứ để mãi ở sau lưng thì cảm thấy kỳ lạ: “Em cầm cái gì trong tay vậy?”

Thẩm Trường Mi ‘hả’ một tiếng, lập tức lắc đầu: “Không có gì.”

Thẩm Kỳ Ngộ cảm thấy kỳ lạ, rướn người nhìn. Thẩm Trường Mi giống như liệu trước được nên lùi ra phía sau một bước giữ khoảng cách với anh. Thẩm Kỳ Ngộ càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ, thế là anh giơ tay giữ eo cô lại, một tay thò ra sau lưng cô, bàn tay chạm vào được chất liệu vải vóc mềm mại.

Thẩm Kỳ Ngộ mở chiếc áo sơ mi trong tay ra xem, nhìn thấy một vệt cháy xém màu vàng to đùng, anh nhướng mày, như cười như không nói: “Ừm, rất có trình độ là quần áo.”

Thẩm Trường Mi thẹn quá hóa giận: “Tới lúc đó em mua cho anh cái mới là được chứ gì!”

Thẩm Kỳ Ngộ gật đầu, nói qua loa: “Được, là cháy rồi, thì mua tiếp cái khác.”

Thẩm Trường Mi ‘hừ’ khẽ, cô đi lướt qua người anh muốn ra ngoài rót cốc nước để uống, vừa mới đi được mấy bước thì eo lại bị ôm chặt, anh cắn nhẹ vào tai cô, thấp giọng nói: “Mua cái khác thì không cần nữa, bồi thường bằng ‘thịt’ là được!”

Lúc Lan Linh gọi điện thoại đến, Thẩm Trường Mi vẫn còn nằm bò ở trên giường ngủ khò khò, mơ mơ màng màng có người vỗ nhẹ vào má cô, Thẩm Trường Mi nhắm mắt lẩm bẩm mấy câu, khó chịu giơ tay hất cánh tay đó ra.

Ngay sau đó có một thứ gì đó lành lạnh áp vào bên tai, thế rồi giọng nói của Lan Linh cứ vậy truyền thẳng vào tai cô.

“Vẫn đang ngủ à?”

Thẩm Trường Mi giật bắn mình, vội vội vàng vàng ngồi dậy cầm di động đặt hẳn hoi vào bên tai, sống lưng thẳng tắp, đằng hắng giọng nói: “Không ạ, con dậy lâu rồi.”

Lan Linh cũng không vạch trần cô, nói chuyện phiếm với cô mấy câu như dạo này thời tiết chuyển lạnh rồi nhớ phải mặc nhiều quần áo gì đó, sau cùng bà nói: “Hôm nay con với Thẩm Nhị bỏ chút thời gian về nhà một chuyến đi.”

Thẩm Trường Mi vội vã gật đầu đáp ứng. Sau khi ngắt điện thoại, cô nhào vào trong lòng Thẩm Kỳ Ngộ: “Mẹ anh gọi điện thoại đến sao anh không nói trước với em một câu mà đã để em nghe rồi hả?”

Thẩm Kỳ Ngộ dựa nửa người lên trên đầu giường, vén gọn những lọn tóc lòa xòa trước trán ra sau tai giúp cô: “Xem thái độ của em kìa, lúc nói chuyện điện thoại với mẹ anh sao ngoan ngoãn dịu dàng thế? Trước mặt anh thì lại dở cái đức tính này ra là sao? Bảo bối à, chồng của em là anh, người em nên lấy lòng cũng là anh!”

Thẩm Trường Mi cười hihi: “Cút! Ai có chồng chứ, em vẫn là một người con gái còn độc thân!”

“Tối qua ai ra sức gọi ‘ông xã, ông xã’ ấy nhỉ?”

Thẩm Trường Mi xấu hổ đỏ bừng mặt, người đàn ông này trước giờ ở trên giường đều là một tên vô lại, lúc nào cũng cố ý dụ dỗ cô nói mấy câu mờ ám, thế rồi đáng thẹn nhất là cô vẫn luôn làm theo, Thẩm Trường Mi thò tay bịt chặt miệng anh lại: “Đừng nói nữa!”

Hai người nhốn nháo một trận, sau đó lái xe quay về đại viện.

Đi được nửa đường, đột nhiên Thẩm Kỳ Ngộ cho xe dừng lại vào trong bãi đậu xe bên kia đường, Thẩm Trường Mi ngồi trên ghế lái phụ khó hiểu nhìn anh: “Vẫn chưa tới nơi mà?”

Thẩm Kỳ Ngộ tháo dây an toàn: “Chúng ta đi bộ vào trong.”

Thẩm Trường Mi chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn xuống xe theo anh.

Hai người vai kề vai, bên cạnh có một hồ nước, trong hồ nuôi cá chép, con nào con nấy cũng béo múp míp, có một vài đứa nhóc đang ngồi bên hồ cho cá ăn.

Thẩm Trường Mi liếc nhìn: “To thật đấy!”

Thẩm Kỳ Ngộ cũng nhìn theo, một tay đút túi quần, nghiêng nghiêng đầu, nửa thật nửa đùa nói: “Anh đi bắt cho em một con nhé?”

Thẩm Trường Mi biết anh đang nói đùa, cô cố ý nói: “Được đó, em muốn cái con màu đỏ kia kìa!”

Thẩm Kỳ Ngộ kéo tay áo, điệu bộ như muốn đi thật. Thẩm Trường Mi gấp gáp kéo anh lại, Thẩm Kỳ Ngộ phì cười, co ngón tay búng vào mũi cô: “Đồ ngốc, trời lạnh như này sao anh có thể xuống dưới hồ bắt cá cho em được?”

Thẩm Trường Mi tức tối đẩy tay anh ra, Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay giữ chặt gáy cô, không nói lời nào cúi xuống hôn cô. Thẩm Trường Mi lo lắng sẽ có người quen xuất hiện trên con đường này, giơ tay muốn đập vào cánh tay anh.

Đáy mắt liếc nhìn thấy có một chiếc xe đang chậm rãi lái tới, dừng lại bên cạnh hai người họ.

Thẩm Kỳ Ngộ cũng không chọc cô nữa, một tay vẫn siết chặt eo cô, anh hơi nghiêng mặt nhìn chiếc xe đó.

Cửa sổ sau xe được hạ xuống, để lộ một khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm Văn An.

Thẩm Kỳ Ngộ nhìn thấy Thẩm Văn An, khóe môi hơi rướn lên, điệu bộ bỡn cợt: “Sao hôm nay bố lại quay về vậy?”

Thẩm Văn An nghiêm mặt: “Ở bên ngoài chú ý một chút, đừng có không biết giới hạn!” Sau đó ông lại nói với Trường Mi: “Mau vào trong đi, đừng ở ngoài này càn quấy với thằng nhóc này nữa.”

Vành tai Thẩm Trường Mi nóng rẫy, ngoan ngoãn ‘vâng’ một tiếng.

Hai người vào trong nhà, Thẩm Văn An không ở trong phòng khách, bấy giờ Thẩm Trường Mi mới thở hắt ra một hơi.

Lan Linh xuống dưới tầng nhìn thấy hai người thì nói: “Tới rồi đấy à, vừa khéo bố con cũng vừa về nhà, đi rửa tay đi rồi ra ăn cơm.”

Vì lúc nãy hai người ở bên ngoài bị Thẩm Văn An bắt gặp nên Thẩm Trường Mi ít nhiều gì cũng có chút mất tự nhiên, nhưng cũng may trên bàn ăn Thẩm Văn An đối xử với cô vẫn như bình thường, chỉ dặn cô ăn nhiều đồ ăn vào.

Bát của Thẩm Trường Mi được gắp rất nhiều đồ ăn, chung quy cũng đã từng không mấy thân thiết với Lan Linh, giờ đây mặc dù Lan Linh không còn cấm cản chuyện của cô và Thẩm Nhị nữa, nhưng Thẩm Trường Mi vẫn còn chút dè dặt lo lắng.

Thẩm Kỳ Ngộ ngồi bên cạnh cô, Thẩm Trường Mi không ăn nổi nữa, cô kéo kéo ống tay áo của Thẩm Kỳ Ngộ. Thẩm Kỳ Ngộ liếc nhìn cô, nhìn thấy một dáng vẻ của người vợ dịu hiền ngoan ngoãn, càng nhìn trái tim như càng mềm oặt đi nên cứ mãi không có hành động gì. Đến tận lúc cô lặng lẽ trợn mắt lườm anh, Thẩm Kỳ Ngộ bấy giờ mới chậm rãi cầm đũa gắp miếng thịt gà từ trong bát của cô bỏ vào bát mình.

Lan Linh thấy anh như vậy khẽ mắng: “Sao con lại tranh đồ ăn trong bát của Trường Mi?”

Thẩm Kỳ Ngộ nói qua loa: “Cô ấy không ăn được, bố mẹ đừng gắp cho cô ấy nữa.”

Lan Linh vẫn còn muốn nói gì đó thì nghe thấy Thẩm Văn An lên tiếng: “Trường Mi à, chú nghe trưởng phòng Lâm của con nói con đã từ chối xuất ra nước ngoài bồi dưỡng?”

Tay cầm đũa của Thẩm Kỳ Ngộ khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn Trường Mi.

Thẩm Trường Mi không ngờ Thẩm Văn An lại biết chuyện này, cô rút giấy ăn ra lau miệng: “Vâng.”

Thẩm Văn An gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nhiều nữa.

Ăn cơm xong, Thẩm Trường Mi ngồi trong phòng khách trò chuyện với Lan Linh, còn Thẩm Kỳ Ngộ bị Thẩm Văn An gọi vào thư phòng.

Hai bố con ngồi trên ghế sofa, Thẩm Văn An dọn dẹp bộ ấm chén trên bàn: “Trường Mi không nhắc đến chuyện ra nước ngoài bồi dưỡng với con à?”

Thẩm Văn An là một người vô cùng sắc sảo, chỉ cần nhìn thoáng qua trên bàn ăn lúc nãy là có thể nhìn ngay ra được vấn đề. Thẩm Kỳ Ngộ cười khẽ, nhưng không trả lời rõ ràng.

Thẩm Văn An đổ nước sôi vào trong ấm trà, chậm rãi nói: “Chuyện của hai đứa bố cũng không hỏi nhiều nữa, nhanh chóng chọn thời gian rồi tổ chức hôn lễ đi.”

Thẩm Kỳ Ngộ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, anh muốn cưới nhưng chưa chắc Thẩm Trường Mi đã đồng ý.

Hai người rời khỏi đại viện, Thẩm Kỳ Ngộ nhìn Trường Mi đang ngồi trên ghế lái phụ: “Mẹ anh nói gì với em vậy?”

Thẩm Trường Mi nói: “Mẹ anh đưa cho em một thứ.” Cô lấy một chiếc hộp gấm nhỏ hình vuông từ trong túi xách ra ngoài, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn phỉ thúy, chiếc nhẫn được thiết kế rất mảnh, rất tinh xảo, điểm xuyết bởi một màu xanh lục bảo vô cùng khéo léo nhã nhặn.

Thẩm Kỳ Ngộ nhìn chăm chú: “Bà ấy đã đưa thứ này cho em rồi sao?”

Thẩm Kỳ Ngộ nhìn gương mặt nghi hoặc của Trường Mi, anh giải thích: “Đây là quà xuất giá bà ngoại tặng cho mẹ anh lúc mẹ anh gả cho bố anh.”

Thẩm Trường Mi không hề biết chiếc nhẫn này lại có ý nghĩa đến như vậy, cô siết chặt chiếc hộp gấm hình vuông, nhất thời không biết phải giải quyết thế nào. Nghĩ ngợi một lúc rồi cô nói: “Hay là anh giúp em mang trả lại đi.”

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Thẩm Kỳ Ngộ chậm rãi cho xe dừng lại, anh hỏi: “Mẹ anh đưa chiếc nhẫn này cho em là có ý nghĩa gì chắc không cần anh phải nói rõ nữa chứ? Em chắc chắn muốn anh mang trả lại?”

Ánh mắt của anh sáng quắc đầy đe dọa, Thẩm Trường Mi mím chặt môi.

Đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh.

Xe chạy được một đoạn, Thẩm Kỳ Ngộ chợt nói: “Sao em không nói với anh chuyện ra nước ngoài bồi dưỡng?”

Thẩm Trường Mi vốn đang nghiêng đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nghe thấy anh nói vậy, cô xoay mặt lại nhìn anh, ngập ngừng giây lát mới nói: “Không có gì để nói cả, tự em không muốn đi!”

Thẩm Kỳ Ngộ nhìn cô, sau đó dịch chuyển ánh mắt lại về con đường đầy rẫy xe cộ ở phía trước.

~Hết chương 52~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN