Vì Em Mà Đến - Chương 10: Nhiệt tình tiếp đãi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Vì Em Mà Đến


Chương 10: Nhiệt tình tiếp đãi


Edit: @suchaclover

Chu Tư Đồng sáng sớm đã thức dậy làm điểm tâm, sau đó liền đi ra cửa đến trường học. Đến trường học, cô lập tức tới phòng làm việc tìm Ngô Nhã Lệ. tối hôm qua Thẩm Kỳ nói với cô, hôm nay có thể trực tiếp tới phòng ban báo cáo, đối với chuyện này, cô đương nhiên không hề nghi ngờ.

Thẩm Kỳ nói được làm được, là dạng người rất có khí phách. Lời hứa của hắn cũng đáng giá ngàn vàng.

Cô sau khi đến phòng làm việc, đưa tay lên nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong vang lên tiếng đồng ý, cô liền nhấc chân đi vào.

Ngô Nhã Lệ ở bên trong, Trương Văn Kiệt cũng ở bên trong, còn có một người cô không biết là ai đang ngồi cùng với bọn họ. Hơn nữa là, Ngô Nhã Lệ cùng với Trương Văn Kiệt đều đứng, hướng về phía người kia vô cùng cung kính. Chỉ có người đó, là đang ngồi.

Chu Tư Đồng ánh mắt nhanh chóng quan sát người kia.

Một người đàn ông bề ngoài vô cùng thành thục, chừng năm mươi tuổi. Bụng hơi bự, khuôn mặt to tròn, trên tóc còn chẻ ngôi giữa, bất quá, vẻ mặt cũng không hung dữ, rất hiền lành. Nhìn thấy Chu Tư Đồng, Ngô Nhã Lệ liền quay qua nói với nam nhân kia: “Hiệu trưởng, đây là bạn học Chu Tư Đồng.”

Người kia là hiệu trưởng sao? Trong nội tâm cô vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà cô cũng vô cùng thành kính mà đứng thẳng người, lễ phép nói: “Chào buổi sáng, hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng họ Trương, tên Duệ Đức. Gặp Chu Tư Đồng, liền đứng dậy từ trên ghế, muốn tiến tới chào hỏi cô, lại cùng cô bắt tay.

Chu Tư Đồng bị dọa sợ, vô thức lùi về sau hai bước.

Vì vậy, Trương Duệ Đức biết mình hơi thất thố, liền rụt tay trở về, trên mặt lộ lên vẻ tươi cười nhân từ vô cùng: “Bạn học Chu đây sao? Cấp trên đã thông báo với ta. Đây là Ngô lão sư, là trưởng ban khoa Văn. Ta đã cùng với lão sư chào hỏi qua, đợi tí nữa em có thể trực tiếp tới khoa Văn học.”

Lại quay đầu nói với Ngô Nhã Lệ: “Bạn học Chu hai năm trước đăng ký Vật Lý chuyên nghiệp, hiện tại mới chuyển tới ban Văn, hy vọng cô sau này có thể chiếu cố em ấy nhiều một chút.”

Ngô Nhã Lệ liên tục không ngừng cúi đầu đáp ứng: “Hiệu trưởng yên tâm, hiệu trưởng yên tâm.”

Trương Văn Kiệu cũng đứng ở bên cạnh, chỉ liên tục hùa theo, nói Chu Tư Đồng trong lớp ông là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhu thuận, rất chăm chỉ siêng năng. Cô đột nhiên muốn chuyển ban khác, ông có một chút không nỡ. Bất quá, nếu Chu Tư Đồng đã muốn như vậy, ông cũng sẽ tôn trọng.

Lại trêu ghẹo Ngô Nhã Lệ, nói Chu Tư Đồng là một đứa trẻ tiền đồ sáng lạng, bà là đã đạt được một bảo bối vô hạn. Ông ta nịnh nọt Chu Tư Đồng bay lên tận trời, hy vọng mọi người chú ý, chăm sóc bảo bối học sinh của ông, này nọ.

Làm cho cô đứng bên cạnh, nghe những lời này, cả da gà đều dựng đứng cả lên.

Trương Duệ Đức im lặng nghe họ nói một hồi, sau đó gật gật đầu, xoay người tủm tỉm nhìn Chu Tư Đồng, nói chuyện.

Chu Tư Đồng không biết tình huống trước mặt là thế nào. Như thế nào mà cô chỉ có chuyển lớp học thôi, mà lại náo động tới hiệu trưởng ra mặt. Lại nói đỡ giúp cô vài lời. Hơn nữa thái độ đối với một học sinh nhỏ như cô vô cùng nhiệt tình. Còn Trương Văn Kiệt và Ngô Nhã Lệ lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ quẹo cua, thay đổi hoàn toàn từ thái độ tới sắc mặt.

Bất quá, trong thời gian đó, Chu Tư Đồng cũng không gặp chuyện gì to lớn nữa.

Trương Duệ Đức đường đường là một hiệu trưởng, đối với Chu Tư Đồng lại nhiệt tình như vậy. Ngô Nhã Lệ với Trương Văn Kiệt nào dám nhăn mày nhăn mặt gây khó dễ nữa?

Sau khi được Trương Duệ Đức nhiệt tình “đối đãi”. Cũng là lúc cô cùng với Ngô Nhã Lệ đi về lớp học.

Bởi vì, người lớn thời buổi này, đều mê tín, hay nói một câu như vậy, học giỏi Toán Lý Hóa, đi khắp thiên hạ, cũng không sợ mưa rơi, nắng lớn.

Cho nên mặc dù, cao trung XX cấp ba có tổng cộng mười ban. Nhưng ban Văn chỉ là một trong những ban học xếp thứ ba mà thôi.

Cùng với Ngô Nhã Lệ đi qua sân trường, tiến về phía lớp học. Bà ở một bên giới thiệu cô với cả lớp, còn Chu Tư Đồng chỉ đứng một bên cúi đầu.

Sau khi bà nói xong, lại nghe tiếp một câu làm cô lùng bùng lỗ tai: “Bạn học Chu, từ nay về sau em ngồi bên cạnh bạn học Thẩm Tụng Viện.”

Chu Tư Đồng nghe xong, mới ngẩng đầu lên.

Cô thật sự sững sờ, sau đó cũng khôi phục vẻ mặt than lúc trước. Đeo cặp sách, tiến về phía bàn học của Thẩm Tụng Viện. Tiết một là lớp của Ngô Nhã Lệ. Không khí lúc này vô cùng nghiêm túc. Nhưng mà Thẩm Tụng Viện bên cạnh lại không hề thoải mái mà học, thỉnh thoảng còn dùng đuôi mắt liếc nhìn Chu Tư Đồng. Cô ta vẫn ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, sắc mặt lại bình tĩnh lắng nghe lão sư giảng bài.

Đợi đến khi tiếng chuông kết thúc vang lên, Ngô Nhã Lệ cầm sách giáo khoa và tài liệu học đi ra bên ngoài. Thẩm Tụng Viện không nhịn được nữa mà xoay qua nhìn Chu Tư Đồng, trợn tròn hai mắt nói: “Nè, cậu làm sao chuyển tới ban Văn.”

Ngồi ở phía trước bọn họ, là Tề Tư Tư, muốn làm quen với cô, định lôi lôi kéo kéo bạn học khác tới làm quen, nhưng sau khi nghe được những lời Thẩm Tụng Viện nói, liền khiếp sợ tại chỗ.

Thẩm Tụng Viện và người bạn học mới này quen biết nhau sao? Hơn nữa nghe trong ý tứ của cậu ấy nói, hình như trước kia hai người đã từng đụng chạm? Nhưng Chu Tư Đồng mặc xác Thẩm Tụng Viện, trong túi xách móc ra sách giáo khoa Địa Lý. Vô cùng chăm chú mà đọc.

Kiếp trước, thời điểm cô chưa xuyên qua còn đã học tới cao đẳng. Nhưng mà thời gian cấp ba kia cô quậy phá, hoang phí vô cùng. Đối với những kiến thức cơ bản này, cô không được thành thạo cho lắm, cho nên bây giờ vẫn phải nghiêm túc học tập bổ túc lại mới được.

Thời gian bây giờ cũng gấp gáp, cô không rảnh đôi co với Thẩm Tụng Viện, nói nhiều cũng không giúp ít được nhiều. Hơn nữa, cô tin tưởng Thẩm Kỳ sau khi về nhà cũng đã cảnh cáo cô ta rồi, chắc chắn Thẩm Tụng Viện trong lòng đối với cô vô cùng tức giận, nhưng để xem cô ta còn dám bày trò giỡn mặt với cô hay không. Cho nên, Chu Tư Đồng hiện giờ vô cùng bình tĩnh. Cô không sợ Thẩm Tụng Viện.

Dù sao bên cạnh Thẩm Tụng Viện cũng có một Thẩm Kỳ vô cùng nghiêm khắc, đối với cô là một may mắn.

Mà Thẩm Tụng Viện lại đang suy nghĩ tới chuyện Thẩm Kỳ nói với cô ngày hôm qua, trong lòng có chút ít hoảng sợ.

Cừu hận ở ngay trước mắt, nhưng lại không thể đụng vào dù chỉ là một đầu ngón tay. Đương nhiên, coi như cô đánh liều mà đùa giỡn với Chu Tư Đồng, thì cô khẳng định Chu Tư Đồng cũng dễ dàng mà đánh trả lại cô.

Ngày hôm qua, sự tình trong nhà vệ sinh cũng rõ ràng trước mắt, cô không phải đối thủ của Chu Tư Đồng. Mắng cũng chưa chắc mắng thắng.

Vạn nhất, Thẩm Kỳ biết được, hắn chắc chắn thẳng tay tống cổ cô ra nước ngoài, sinh hoạt phí cũng không cấp cho cô. Lẽ nào cô phải đi làm phục vụ trong nhà hàng, hay là đi rửa chén. Tới lúc đó, cô khác nào bị hành tới chết?

Cho nên, Thẩm Tụng Viện cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Chu Tư Đồng, trong ngực cũng tức giận mà phập phồng, nhưng cuối cùng, một câu cũng không dám nói.

Mà Chu Tư Đồng kia, hai mắt lạnh lùng muốn đóng băng cô. Sau đó còn không thèm nói chuyện với cô, cúi đầu xuống đọc sách, cả cái mí mắt cũng không bố thí cho mình. Thật sự làm người ta ớn lạnh toàn thân, lại không biết Chu Tư Đồng muốn làm cái gì, không khỏi đề cao cảnh giác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN