Vì Em Mà Đến - Chương 17: Trúng bẫy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Vì Em Mà Đến


Chương 17: Trúng bẫy


Editor. shpdarn

Chờ Thẩm Kỳ cùng Thẩm Tụng Viện đi rồi, Chu Tư Đồng liền mang sủi cảo đã gói kỹ để vào ngăn đông tủ lạnh. Lại sắp xếp chút đồ họ mang đến.

Lúc trước khi họ rời đi, cô có bảo họ cầm theo mấy thứ họ mang đến, nhưng Thẩm Kỳ cười lắc đầu, sau đó cùng Thẩm Tụng Viện đi mất.

Tuy rằng lúc trước cô đã làm rất nhiều đồ ăn, nhưng đồ trong túi vẫn còn khá nhiều. Chu Tư Đồng suy nghĩ, cũng đem mấy đồ này phân loại đóng gói kỹ để trong tủ lạnh. Còn mấy món đồ ăn vặt thì để lên nóc tủ lạnh.

Vì thế buổi tối khi Đinh Thục Phân về, Chu Tư Đồng mở cửa phòng, ngắn gọn nói với bà: “Hôm nay làm sủi cảo nhân thịt với củ cải để trong tủ đông. Ngày mai có thể lấy ra làm bữa sáng, buổi tối trở về đói bụng cũng có thể nấu lên ăn. Còn nữa, hôm nay có bạn học đến chơi, họ mang theo đồ ăn vặt, để trên mặt tủ lạnh, muốn ăn cũng có thể tự lấy.”

Tuy rằng cô xuyên qua tới giờ cũng được hai tháng, nhưng thời gian tiếp xúc cùng mẹ Đinh rất ít. Tuy cô vẫn quan tâm bà, buổi sáng sẽ dậy sớm nấu bữa sáng cũng để cho bà một phần, nhưng Chu Tư Đồng vẫn chưa từng gọi Đinh Thục Phân một tiếng mẹ.

Đinh Thục Phân đối với chuyện này cũng không có hoài nghi, dù sao nguyên chủ Chu Tư Đồng trước kia cũng không hay mở miệng gọi bà là mẹ.

Chỉ là hiện tại nghe được Chu Tư Đồng nói hôm nay có bạn học đến chơi, Đinh Thục Phân liền kinh ngạc. Kinh ngạc qua đi rồi tay chân bà lại có chút luống cuống.

“Hôm nay có bạn học của con đến? Đồng Đồng sao con không nói sớm cho mẹ? Trong nhà mẹ còn chưa kịp thu xếp tốt, lộn xộn như vậy, bạn học con nhìn thấy có chê cười con không? Con có giữ bạn lại ăn cơm không? Ôi, mẹ trước đó còn chưa mua đồ ăn, trong nhà cái gì cũng không có.”

Sau đó bà lại cẩn thận nhìn Chu Tư Đồng: “Đồng Đồng, con, con có trách mẹ không?”

Trách mẹ khiến cho con bẽ mặt.

Trước kia Chu Tư Đồng thường to tiếng với bà vì chuyện này, nói nhà quá bé, bà lại chỉ là người bán giày, khiến cô ngại nói chuyện với bạn bè, cũng không dám mời bạn học đến nhà chơi.

Chu Tư Đồng lắc đầu: “Không trách.”

Có gì mà phải trách? Người nghèo thì phải bị khinh thường sao? Chỉ cần không ăn trộm không cướp giật, sống bằng chính sức lao động của mình, dù có chút nghèo khó, nhưng có gì mà bẽ mặt?

Đinh Thục Phân lúc này mới yên tâm.

Chu Tư Đồng nhíu mày, nghĩ chuyện cô chuyển lớp có nên nói với mẹ Đinh không.

Cô chuyển lớp tuy đã hơn một tháng, nhưng thứ nhất là kiếp trước cô độc lập đã quen, thứ hai là cảm thấy mình cùng Đinh Thục Phân không quá thân thuộc, nói ra sợ lúng túng, cũng sợ bà sẽ mắng.

Vốn dĩ đến năm cuối rồi mới chuyển ban, chuyện này nói ra nhất định sẽ bị bố mẹ mắng. Nhưng Chu Tư Đồng cảm thấy vẫn nên nói với mẹ Đinh việc này.

Vì thế sau đó cô liền nói ra chuyện mình đã chuyển ban, nói xong chờ Đinh Thục Phân phát hỏa mắng cô, hoặc là đánh cô.

Nhưng Đinh Thục Phân không những không có phát hỏa mắng cô đánh cô, ngược lại còn đỏ vành mắt, tự mình ở đó hối lỗi: “Đều là mẹ không tốt, không văn hóa, không hiểu chút chuyện này, cho nên không thể dẫn dắt con, chậm trễ con nhiều năm đi đường vòng. Có điều, mẹ tin tưởng quyết định của con, cùng lắm thì sang năm thi đại học nếu con không đỗ, con cứ học lại một năm. Mẹ tin tưởng con nhất định có thể thi đỗ một trường tốt.”

Chu Tư Đồng trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Lần này thi giữa kì được hạng nhất ban Xã hội.”

Đinh Thục Phân trên mặt là biểu tình vô cùng kinh ngạc.

Tuy rằng con gái trước nay không nói chuyện thành tích của bản thân với mình, nhưng Đinh Thục Phân cũng lén hỏi thăm qua, biết được thành tích của cô trước kia ở lớp Tự nhiên chỉ ở mức trung bình mà thôi. Vậy mà hiện tại chuyển đến lớp Xã hội liền thi được hạng nhất?

Đinh Thục Phân nhất thời không biết nên nói gì. Sau một lát bà mới lắp bắp nói: “Mẹ, mẹ biết con rất, rất lợi hại.”

Chu Tư Đồng không nói gì. Cô cũng không biết nên nói gì.

Nói cho cùng bà không phải mẹ ruột của mình, mặt đối mặt nói chuyện tóm lại cảm thấy có vài phần lúng túng cùng khó xử, cũng có phần không được tự nhiên. Huống chi đối với chữ “mẹ” này, cô vốn đã nguội lạnh.

Kiếp trước từng bị mẹ mình đánh mắng quá nhiều lần, tổn thương về thể xác là chuyện nhỏ, chủ yếu vẫn là tổn thương về tinh thần.

Đinh Thục Phân thấy cô không nói lời nào, vội vàng lấy lòng nói: “Hôm nay mẹ thấy ở trung tâm thương mại có cửa hàng hãng XX giảm giá, trước đây con không phải nói đó là hãng nổi tiếng sao? Mẹ mua cho con một bộ nhé? Con muốn kiểu dáng thế nào?”

Chu Tư Đồng nhìn vẻ mặt cẩn trọng lấy lòng của bà, không hiểu vì sao, bỗng nhiên liền cảm thấy trong lòng co rút một chút. Vì thế thanh âm không ngăn được có vài phần nhu hoà hơn trước.

“Về sau đừng lại mua mấy thứ quần áo đó, có đồng phục mặc là được rồi.”

Thấy Đinh Thục Phân định nói gì đó, Chu Tư Đồng cắt ngang trước: “Sang năm vào đại học rồi, tiền đó để tích cóp sau này làm học phí.”

Dừng một chút, cô lại nói thêm một câu: “Chờ tốt nghiệp đại học, rồi đi làm, không cần phải tiếp tục mỗi ngày đều đi làm như vậy nữa. Con nuôi.”

Mẹ Đinh vất vả cô vẫn hiểu được, trong lòng cũng rất cảm động.

Đinh Thục Phân nghe xong lời này của cô, hốc mắt cũng đỏ lên.

Trước kia Chu Tư Đồng tính tình bất thường, lại tự ti, đi ra ngoài cũng không dám ngẩng đầu. Tuy rằng bà mua cho con gái rất nhiều quần áo đẹp, nhưng cô cũng chưa bao giờ mặc. Không có tự tin mặc ra ngoài, chỉ treo trong tủ để ngắm, nói thẳng ra chính là lãng phí tiền. Đinh Thục Phân lại không dám nói gì. Nhưng bà thấy con gái hiện tại đã thay đổi rồi, tự tin, đi đường ngẩng thẳng đầu ưỡn ngực, cũng hiểu chuyện, biết thông cảm cho khó khăn của bà.

“Ừ, được.” Đinh Thục Phân nước mắt nóng hổi dâng dâng, “Mẹ chờ con đi làm kiếm tiền nuôi mẹ.”

Chu Tư Đồng gật gật đầu, sau đó nói với bà một tiếng ngủ ngon, đóng lại cửa phòng.

Ngồi trên ghế sau bàn học, Chu Tư Đồng phát ngốc một lúc, sau đó cô lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Cô nhất định phải thi vào một trường tốt, sau đó tốt nghiệp tìm một công việc tốt. Cô không muốn thấy mẹ Đinh vất vả như vậy nữa.

*

Hôm sau trong giờ nghỉ trưa, Chu Tư Đồng đang làm đề tiếng Anh, bỗng nhiên cánh tay bị Thẩm Tụng Viện lôi kéo. Cô quay đầu nhìn sang, Thẩm Tụng Viện đang nằm bò trên mặt bàn, vẻ mặt chán muốn chết.

“Tư Đồng,” đến giọng nói của cô cũng uể oải, một chút sức lực cũng không có, “Sao cậu mỗi ngày không phải đang giải đề thì lại là đọc sách vậy.”

“Bởi vì mình không giống cậu, tương lai có rất nhiều lựa chọn. Còn mình chỉ có con đường là phải học thật tốt, rồi thi vào đại học, cho nên mình tất nhiên phải thật nỗ lực.”

Thẩm Tụng Viện chợt sững người.

Cô biết bản thân năm sau sẽ ra nước ngoài du học, Thẩm Kỳ và mẹ cô đã sắp xếp ổn thoả mọi việc, chỉ còn chờ cô sang đến nơi là xong xuôi. Cho nên đối với việc học hiện tại cô chính là ba ngay đánh cá, hai ngày phơi lưới*, căn bản là không nghiêm túc học tập.

(*) Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới: Không bền lòng, gián đoạn, không kiên trì trong làm việc cũng như học tập. Bữa đực bữa cái.

Hiện tại nghe Chu Tư Đồng nói vậy, cô mở to mắt suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Cậu nói rất có đạo lý, mình thật không biết phản bác thế nào.”

Chu Tư Đồng mỉm cười. Vốn dĩ cũng không cần phản bác, bởi vì đây là sự thật.

Nhưng Thẩm Tụng Viện suy nghĩ một hồi, vẫn duỗi tay tới kéo cánh tay Chu Tư Đồng: “Nhưng cho dù là như vậy, Tư Đồng cậu cũng không thể suốt ngày đọc sách làm bài thế này được. Cậu là người, không phải người máy. Người máy còn phải nạp điện. Nào, nào, cùng mình tán dóc một chút đi.”

Chu Tư Đồng bị cô ầm ĩ không làm gì được, hơn nữa quả thật làm bài quá nhiều có chút mệt mỏi. Vì thế buông bút trong tay xuống, quay đầu hỏi: “Vậy cậu muốn cùng mình tán dóc cái gì đây đại tiểu thư?”

Thẩm Tụng Viện trên mặt nổi lên một tia đắc ý cười gian.

Chu Tư Đồng thấy thế, lập tức nhấc tay cắt ngang: “Nếu cậu muốn cùng mình nói chuyện của Sở Khiêm, vậy thôi đi, đừng nói gì nữa.”

Từ khi cô cùng Thẩm Tụng Viện trở nên thân thiết, Thẩm Tụng Viện ở trước mặt cô không hề cố kỵ gì, chuyện gì cũng nói hết với cô. Trong đó lúc nào cũng dính đến mấy chuyện liên quan đến Sở Khiêm.

Như là Thẩm Tụng Viện thấy Sở Khiêm đẹp trai đến thế nào này, rồi khí chất cao quý thế nào này, rồi thành tích học tập tốt đến đâu này, rồi cả chuyện cô ấy hôm nay chạy đến cửa lớp 3.1 nhìn trộm, Sở Khiêm còn ngẩng đầu nhìn cô một cái vân vân mây mây.

Chu Tư Đồng đối với chuyện này đánh giá: “Mình cảm thấy anh cậu so với cậu ta càng đẹp trai hơn, so khí chất càng cao quý hơn, không bằng cậu về nhà nhìn anh cậu đi.”

Thẩm Tụng Viện nháy mắt đầu hàng.

Cô không so lại nổi công phu lý luận của Chu Tư Đồng. Cô ấy luôn có biện pháp nói một câu liền đánh bại cô, sau đó còn làm cô mất hứng không đỡ lại được.

Cho nên hiện tại cô đi học rất ngoan ngoãn. Ví dụ như bây giờ, cô sẽ không nói với Chu Tư Đồng mấy chuyện liên quan đến Sở Khiêm, mà là tới lôi kéo: “Cứ mãi ở trong phòng học chán muốn chết mất. Đi, chúng ta ra ngoài dạo một vòng.”

Đã là tháng 11, thời tiết vừa vặn, không quá nóng cũng không quá lạnh, khó được hôm nay có mặt trời, đi ra ngoài dạo một chút có thể xem là một đề nghị không tồi. Vì thế Chu Tư Đồng liền vui vẻ đáp ứng.

Nhưng ngay sau đó cô liền biết mình đã trúng bẫy của Thẩm Tụng Viện.

Thẩm Tụng Viện dắt cô hướng đến sân bóng rổ, đến nơi rồi cô mới thấy, con mẹ nó, Sở Khiêm đang đánh bóng rổ ở trong đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN