Vì Em Mà Đến - Chương 46: Nhất quyết muốn chia tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Vì Em Mà Đến


Chương 46: Nhất quyết muốn chia tay


Editor. shpdarn

Thẩm Kỳ đến bệnh viện thì thấy Chu Tư Đồng và Sở Khiêm đang sóng vai ngồi cạnh nhau.

Vừa rồi Chu Tư Đồng và Sở Khiêm đến bệnh viện gần nhất này, cô để Sở Khiêm đến khu ngồi chờ, còn mình thì đi xếp hàng đăng ký.

Buổi tối, chỉ có thể lấy số khoa cấp cứu. Lấy số xong, Chu Tư Đồng đến ghế đợi bên cạnh Sở Khiêm ngồi xuống, chờ gọi đến tên.

Mắt phải của Sở Khiêm vẫn bầm tím, vết máu ở khóe môi tuy đã dùng khăn giấy lau đi, nhưng vẫn nhìn ra được. Miệng vết thương trên trán còn nghiêm trọng hơn, máu ở đó vẫn không ngừng chảy ra.

Trải qua chuyện ẩu đả vừa rồi, thái độ của Chu Tư Đồng với Sở Khiêm có chút thay đổi, ít nhất không giống trước kia, thấy hắn là sẽ đi đường vòng, đến cả ánh mắt cũng keo kiệt không cho hắn.

Bởi vậy mới nói, tình nghĩa cách mạng là kiên cố nhất. Hơn nữa tối nay cô còn hút thuốc, chơi game, uống rượu, kề dao vào cổ người, cũng coi như cả đêm phóng túng tuỳ ý, mọi bực bội tích tụ trong lòng trong lòng tạm thời tiêu tán không ít, cả người nhìn cũng có vẻ bình thản hơn.

Cô nhìn vết thương trên trán Sở Khiêm, cảm thán: “Cũng không biết có để lại sẹo không nữa?”

Sở Khiêm nghe xong liền giơ tay sờ soạng một chút miệng vết thương, có hơi đau, nhưng hắn ra vẻ không sao cả nói: “Thành sẹo thì thành sẹo thôi, không sao đâu.”

Chu Tư Đồng liền chân thành xin lỗi hắn: “Xin lỗi nhé Sở Khiêm, tối nay là tôi làm liên lụy cậu.”

Tim cô cũng không phải bằng đá, vừa nãy trong lúc nguy cấp Sở Khiêm còn không muốn bỏ cô lại mà chạy trước, trong lòng cô rất cảm kích.

Sở Khiêm quay sang nhìn cô.

Chu Tư Đồng có một đôi mắt rất đẹp, vừa to vừa tròn, đuôi mắt hơi cong lên, là mắt hạnh tiêu chuẩn nhất. Mắt cô còn rất sáng, tựa như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

Sở Khiêm nhịn không được cảm thấy trong lòng run lên. Sau đó hắn cũng cười: “Là tôi vô dụng mới đúng. Tôi không biết đánh nhau.”

Chu Tư Đồng không nhịn được cười, cười xong cô lại nói: “Lần đầu tiên đánh nhau mà cậu có thể làm được như vậy đã là rất lợi hại rồi. Tôi còn nhớ lần đầu tiên cùng người ta đánh nhau, chân đều nhũn như sợi mì ấy, đến cả đi cũng không đi được.”

Sở Khiêm liền cảm thấy kỳ quái, đang muốn hỏi cô lần đầu tiên đánh nhau là khi nào, vì sao lại đánh nhau, nhưng bỗng nhiên thấy một bóng dáng trước mặt mình.

Hắn ngẩng lên nhìn, biểu tình trên mặt liền thay đổi.

Là Thẩm Kỳ.

Nhưng Thẩm Kỳ căn bản không nhìn đến Sở Khiêm, ánh mắt anh chỉ khoá chặt trên người Chu Tư Đồng.

Lần trước thấy Sở Khiêm ở trước cửa thư viện chặn đường Chu Tư Đồng như vậy, anh đã biết Sở Khiêm thích Chu Tư Đồng, thế nhưng bây giờ Chu Tư Đồng lại ở cạnh Sở Khiêm, còn cười dịu dàng tán gẫu cùng hắn rất ăn ý.

Lại nhìn vết thương trên mặt Sở Khiêm, nói cách khác, đêm nay Chu Tư Đồng vẫn luôn ở cùng Sở Khiêm?

Thẩm Kỳ trầm mặt, bàn tay rũ bên người nắm chặt lại thành nắm đấm.

Chu Tư Đồng lúc này cũng đã thấy Thẩm Kỳ. Trong nháy mắt cô quả thực muốn khóc, nhưng ngay sau đó lại lạnh mặt, lãnh đạm hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây?”

Thẩm Kỳ không trả lời, anh hạ thấp giọng: “Đồng Đồng, em lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.”

Nói xong liền cúi lưng, duỗi tay ra kéo tay cô. Nhưng bị Chu Tư Đồng tránh né: “Giữa hai chúng ta chẳng có gì để nói cả. Thẩm Kỳ, chúng ta đã chia tay, sau này anh đừng nói chuyện với tôi nữa.”

Cánh tay Thẩm Kỳ vươn ra cứng lại giữa không trung. Nhưng sau đó anh vẫn duỗi tay giữ lại tay cô. Còn nắm rất chặt: “Đồng Đồng, chuyện không phải như em nghĩ đâu. Em nghe anh giải thích.”

Chu Tư Đồng không chịu nghe: “Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của anh hết.”

Cô giãy ra, nhưng tay Thẩm Kỳ nắm rất chặt, cô không dứt ra được. Cuối cùng tức giận, giọng căm hận nói: “Thẩm Kỳ, anh buông tay.”

Thẩm Kỳ vẫn nắm chặt không buông, còn kéo cô dậy khỏi ghế: “Đồng Đồng, đi theo anh.”

Tuy bây giờ đã là buổi tối, nhưng chờ vẫn có rất nhiều người chờ khám bệnh, hơn nữa Sở Khiêm cũng ở đây, thật sự không thích hợp giải thích với Chu Tư Đồng ở chỗ này.

Chu Tư Đồng giãy giụa không muốn đi, nhưng Thẩm Kỳ sức lực rất lớn, cô không thể phản kháng. Cuối cùng mắt thấy cô đã bị Thẩm Kỳ kéo lên khỏi ghế, đột nhiên Sở Khiêm vươn tay kéo lại cánh tay kia của Chu Tư Đồng, lên tiếng: “Cô ấy đã nói không muốn theo anh, anh mau buông cô ấy ra.”

Thẩm Kỳ nghe vậy quay đầu lại, ánh mắt dừng ở bàn tay đang nắm lấy tay Chu Tư Đồng của Sở Khiêm, ánh mắt lập tức lạnh xuống.

“Buông tay.” Ngữ khí lạnh lùng, khiến người vừa nghe chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên liền dâng lên một cỗ khí lạnh.

Sở Khiêm cũng bị dọa bởi khí thế lãnh đạm này của anh, sắc mặt có hơi trắng bệch. Nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu buông tay: “Cô ấy nói, hai người đã chia tay. Vậy nên anh không thể ép buộc cô ấy làm chuyện mà cô ấy không muốn.”

Thẩm Kỳ nghe xong lời này, đột nhiên mỉm cười. Chỉ là nụ cười này của anh thật sự không nổi một chút độ ấm: “Cảm ơn cậu tối nay đã luôn ở bên Đồng Đồng. Nhưng chuyện giữa Đồng Đồng và tôi, không nhọc cậu quan tâm.”

Nói xong, anh duỗi tay ôm lấy vai Chu Tư Đồng, kéo tay cô khỏi tay Sở Khiêm.

Sở Khiêm định bắt lại tay Chu Tư Đồng, nhưng Thẩm Kỳ đã mạnh mẽ ôm cô vào ngực, bước nhanh đến thang máy. Sở Khiêm muốn đuổi theo, nhưng Lý hạo đã mang theo hai gã thủ hạ chắn phía trước, không cho hắn bước lên trước dù chỉ một bước.

*

Thẩm Kỳ ôm lấy vai Chu Tư Đồng đi đến thang máy, Chu Tư Đồng vẫn luôn giãy giụa. Nhưng vô dụng, sức lực của cô so với Thẩm Kỳ thì chẳng là gì.

Chu Tư Đồng tức giận: “Thẩm Kỳ, anh rốt cuộc muốn dẫn tôi đi đâu?”

Thẩm Kỳ trầm mặt trả lời: “Đến nơi nào yên tĩnh, em có thể nghe anh giải thích.”

“Nhưng tôi không muốn nghe anh giải thích.” Chu Tư Đồng tiếp tục giãy giụa, “Thẩm Kỳ, anh có giải thích thế nào cũng vô dụng, đều không thể phủ nhận được anh lừa dối tôi chuyện anh có vị hôn thê.”

Thẩm Kỳ không nói gì, anh biết giờ mình có nói gì cũng vô dụng. Anh bế ngang Chu Tư Đồng lên, một đường mặt trầm như nước, bước chân đi nhanh như bay.

Ra khỏi cửa lớn bệnh viện, bên cạnh có một khách sạn. Thẩm Kỳ đến quầy lễ tân lấy phòng, sau đó ngay trước con mặt kinh ngạc của lễ tân, cầm thẻ phòng, ôm Chu Tư Đồng đi vào thang máy.

Đi vào thang máy anh mới thả Chu Tư Đồng xuống. Không đợi kịp nói gì, anh dồn Chu Tư Đồng tựa vào vách thang máy, cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô.

Chu Tư Đồng dùng cả tay chân để phản kháng, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Đến lúc thang máy “đinh” một tiếng, đến nơi, Thẩm Kỳ mới buông ra, ôm lấy cánh tay cô đi về phía trước. Đến trước cửa phòng, anh dùng thẻ mở cửa, không màng đến cô đang giãy giụa, ôm lấy cô đi vào phòng, vươn tay đóng cửa lại, đến cả đèn cũng không kịp bật, anh đã đứng ở huyền quan cúi đầu hôn Chu Tư Đồng.

Chu Tư Đồng giãy giụa, nhưng đôi tay bị anh chặt chẽ đè lại, cả người bị anh ghì chặt, cô không nhúc nhích được dù chỉ một chút. Cuối cùng hạ quyết tâm, dứt khoát há miệng, hung hăng cắn lên đầu lưỡi anh.

Thẩm Kỳ “shh” một tiếng rên lên, nhưng anh vẫn không chịu nhả ra, vẫn tiếp tục hôn môi cô. Dường như cô có cắn đứt một đoạn lưỡi anh cũng quyết liệt không chịu nhả ra.

Nhưng Chu Tư Đồng sao có thể thật sự cắn đứt đầu lưỡi anh chứ? Cô yêu anh. Hôm nay sau khi biết chuyện Thẩm Kỳ đã có vị hôn thê, cô đã gần như sụp đổ.

Hai người hôn môi triền miên, trong miệng lại có vị máu tanh, đó là vì cô đã cắn chảy máu đầu lưỡi và môi dưới của Thẩm Kỳ, nhưng anh vẫn như cũ vẫn không chịu buông tha cô. Cô rốt cuộc phải làm sao đây?

Bị anh áp chế không thể động đậy, lại thật sự không thể nhẫn tâm thương tổn anh, Chu Tư Đồng trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, cô bỗng nhiên bật khóc.

Nước mắt âm thầm rơi xuống mãnh liệt, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Thẩm Kỳ vốn dĩ trong lòng còn phẫn nộ. Hôm nay Chu Tư Đồng vậy mà lại ở bên Sơ Khiêm cả một ngày, hơn nữa vừa rồi còn cũng Sở Khiêm cười cười nói nói. Vừa nghĩ tới hình ảnh khi đó chứng kiến được trong bệnh viện anh đã nổi giận, cũng tràn đầy ghen ghét. Vậy nên anh chỉ muốn hung hăng hôn môi Chu Tư Đồng, để cô biết, cô là bạn gái của anh. Nhưng đột nhiên trong miệng lại có vị chua xót của nước mắt.

Mùi vị này kéo lại cơn ghen của Thẩm Kỳ. Anh hơi ngẩng đầu, anh sáng từ tấm rèm không kéo chặt chiếu vào, anh thấy Chu Tư Đồng mặt đầy nước mắt.

Nội tâm gắt gao căng chặt, đau đến mức dường như không thể hô hấp. Anh vươn đôi bàn tay, nâng lên gương mặt cô, chóp mũi đụng lên chóp mũi cô, ngữ khí dồn dập: “Đồng Đồng, anh yêu em. Anh chỉ yêu mình em, dù là trước kia, hay là sau này, cả đời này, anh cũng chỉ yêu một người. Em đừng nói chia tay anh.”

Rồi lại cúi đầu, dịu dàng hôn lên nước mắt rơi trên gò má cô, giọng nói gần như đang cầu khẩn: “Xin em. Đồng Đồng, đừng chia tay với anh.”

Chu Tư Đồng quả thực khóc đến không kìm lại được, đôi môi run rẩy: “Nhưng mà anh có vị hôn thê. Thẩm Kỳ, anh đã có vị hôn thê, anh còn muốn em phải làm thế nào? Dù em yêu anh, nhưng em cũng không thể làm kẻ thứ ba. Phá hoại gia đình người khác là không đúng.”

“Chuyện không phải như em nghĩ đâu.” Thẩm Kỳ vội vã giải thích, “Đồng Đồng, anh dùng chính sinh mệnh của mình thề với em, khi chúng ta ở bên nhau anh vốn dĩ không có vị hôn thê. Là tháng trước ba anh gọi đến nói, ông đã quyết định một mối hôn sự cho anh, bảo anh trở về gặp mặt đối phương. Anh đúng là có quay về, nhưng vốn không gặp đối phương, anh đến gặp ba nói không đồng ý cuộc hôn nhân này. Đồng Đồng, anh còn chưa từng gặp đối phương, hôn sự này là ba anh tự ý quyết định, chỉ là hôn nhân thương mại mà thôi. Nhưng anh vẫn luôn phản đối, em tin anh, anh vẫn luôn phản đối. Người anh muốn kết hôn chỉ có em, anh cũng đã rất kiên quyết nói việc này với ba anh. ”

Nhưng Chu Tư Đồng vẫn khóc: “Vậy thì sao? Anh vẫn là có vị hôn thê. Hơn nữa chuyện này sao anh không nói với em? Anh vẫn luôn muốn gạt em? Sau đó còn muốn gạt em tới khi nào? Có phải năm sau anh cùng người ta kết hôn, anh vẫn còn muốn gạt em không? Thẩm Kỳ, anh coi em là cái gì? Tình nhân?”

“Anh không có. Đồng Đồng, không phải vậy.” Thẩm Kỳ cúi đầu, vội vàng bất an hôn cô, “Trong lòng anh, em chính là vợ anh, là người vợ duy nhất trong đời này của Thẩm Kỳ anh. Đồng Đồng, em phải tin anh, em nhất định phải tin anh. Anh yêu em mà. Đồng Đồng, anh thật sự yêu em. Xin em, đừng chia tay với anh. Anh thề, nhất định sẽ mau chóng giải quyết cuộc hôn nhân mà ba anh đặt ra này. Đồng Đồng, em cho anh thời gian mấy ngày, được không?”

Nhưng Chu Tư Đồng lắc đầu. Trên mặt là biểu tình mệt mỏi: “Thẩm Kỳ, thôi bỏ đi. Anh đã lừa tôi lần đầu, sau đó sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, tôi không còn cách nào có thể tin tưởng được anh. Hơn nữa dù anh có giải quyết việc này, ba anh nói vậy cũng sẽ không đồng ý chúng ta ở bên nhau, gia thế của chúng ta chênh lệch quá lớn. Vậy nên, thôi bỏ đi, Thẩm Kỳ, chúng ta vẫn cứ chia tay đi. Như vậy dù là đối với anh, hay là đối với tôi, đều tốt.”

Nhưng Thẩm Kỳ không đồng ý. Thề sống chết cũng không đồng ý: “Đồng Đồng, anh sẽ không đồng ý chia tay với em. Em hiện tại là bạn gái của anh, sau này sẽ là vợ của anh. Anh tuyệt đối không đồng ý chia tay với em.”

Ngữ khí kiên quyết, biểu tình kiên quyết, ánh mắt anh lại tĩnh mịch, lóe lên tia nguy hiểm. Sau đó anh cúi đầu, so với nụ hôn vừa rồi lại càng hung mãnh hơn, hung hăng hôn Chu Tư Đồng.

Chu Tư Đồng lúc này đã thật sự nổi giận. Cô không quan tâm liền nhấc chân hung hăng đá lên cẳng chân anh một cái, sau đó lại giơ tay tát một cái thật mạnh lên mặt Thẩm Kỳ.

_____________

Editor: Tự dưng thấy đau mặt quá, Thẩm ca cố lên nhé!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN