Vĩ Gian Phong
Chương 27
Có lẽ là vẫn còn sợ người lạ, lại đột nhiên bị dẫn đến một nơi xa lạ, Cầu Cầu mới thò được nửa cái đầu ra khỏi balo lại rất nhanh chóng rụt lịa.
Kinh ngạc qua đi, Kiều Tích bây giờ chỉ còn lại niềm vui tột đỉnh.
Đúng là Cầu Cầu!
Cô xách làn váy muốn chạy đến trước mặt một người một chó, nhưng bởi vì chân đi giày cao gót không quen, bởi vậy tại một bước cuối cùng chân cô đột nhiên mất cân bằng, cả người lảo đảo ngã về phía trước.
Minh Ngật vốn dĩ vẫn đang ngồi dưới đất cố gắng dỗ dành con chó nhỏ muốn bế nó ra khỏi balo, lúc này lại ngay lập tức đứng lên, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bên hông cô gái nhỏ, tay còn lại thì kéo lấy một bên cánh tay của cô.
Da thịt thiếu nữ mềm mại trắng mịn dưới lòng bàn tay anh lại càng mềm giống như một miếng bánh kem… Minh Ngật trong nháy mắt liền thất thần.
Kiều Tích tuy rằng đã được Minh Ngật đỡ được, thế nhưng theo quán tính đầu cô vẫn là lao về phía trước.
Một tiếng “Cạch” vang lên, hai cái trán nặng nề đập vào nhau.
Lần va chạm này thật là đau, Kiều Tích chỉ cảm thấy trước mắt toàn là sao, nước mắt không khống chế được liền chảy ra, cô lúc này lại biến thành đồ mít ướt thứ thiệt rồi.
Hiển nhiên là lần va chạm này cũng khiến Minh Ngật bị đau.
Anh cau chặt lông mày lại, cúi đầu hừ một tiếng.
Một giây sau, anh dùng sức xoa xoa cái trán của Kiều Tích, tức giận hỏi: “Có đau không?”
Kiều Tích chết vẫn mạnh miệng đáp: “… Không đau.”
Minh Ngật lại giúp cô xoa nhẹ vài cái, xoa lại lại đưa tay về xoa trán mình, có vẻ như là anh cũng vẫn còn đau, giọng nói cất lên mang theo vài phần cáu kỉnh: “Đầu thật là cứng… Em chạy lung tung cái gì!”
… Bị mắng.
Kiều Tích thè lưỡi, lại len lén liếc nhìn người đang đứng trước mặt mình.
Trong lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, bên chân cô truyền đến hai tiếng “Ư ử.”
Là Cầu Cầu.
Ở trong balo rụt rè một hồi lâu, tiểu tử này cảm thấy bớt bớt sợ rồi nên từ bên trong thò đầu ra ngoài thăm dò một chút.
Hình như là bởi vì nghe được âm thanh quen thuộc, lại có lẽ bởi vì ngửi thấy hơi thở quen thuộc thế nên Cầu Cầu chui hẳn ra ngoài balo, chạy đến dưới chân Kiều Tích, sau đó lại do dự ngoáy ngoáy cái đuôi, chỉ dám cọ cọ nhẹ ở bên chân cô.
Nhận ra động tĩnh của Cầu Cầu, lực chú ý của Kiều Tích lập tức liền chuyển hết sang nó.
Cô bỏ qua việc Minh Ngật nắm lấy cổ tay mình, khom lưng ngồi xuống bế Cầu Cầu lên, giọng nói rất hạnh phúc vui vẻ: “Cầu Cầu, là chị này!”
Tình cảm của động vật so với con người được biểu hiện càng thêm trực tiếp, càng thêm thuần túy.
Xác định trước mắt quả thực là chủ cũ của mình, Cầu Cầu “Gâu” một tiếng, sau đó lại xúc động nước mắt “Lưng tròng” gâu gâu thêm mấy tiếng nữa, cuối cùng nó cúi xuống liếm liếm tay của Kiều Tích.
Kiều Tích bị nó liếm có chút ngứa, lúc này liền nhịn không được cười tránh tay ra: “Em đừng liếm nữa, chị rất ngứa đó, haha… “
Cô sờ sờ đầu Cầu Cầu, vừa định buông nó xuống thế nhưng nhìn đôi mắt to tròn như hạt nho của nó, cô lại có chút không nỡ.
Nếu như mà động vật có cảm xúc tâm tình, thì lúc này trong ánh mắt của Cầu Cầu có lẽ đang chứa đựng rất nhiều sự tủi thân và lo lắng.
Nó lại kêu “Ư ử, ư ử”, thân thể ở trong lòng Kiều Tích bất an và chuyển động sát lại gần cô hơn.
Ngắn ngủi mấy giây, Kiều Tích lại bị cảm xúc tự trách chiếm lấy.
Cô vuốt vuốt lông của Cầu Cầu, âm thanh rất nhỏ nghẹn ngào nói: “Xin lỗi em.”
Thật ra, trong khoảng thời gian cô khó khăn nhất, chỉ có Cầu Cầu vượt qua cùng cô.
Lúc cô mới vào ở nhà bác cả, buổi tối đi học về muộn có thể nghe được tiếng vợ chồng bác cả cãi nhau.
Chính xác mà nói thì, cô chỉ nghe được mỗi lời của bác gái nói mà thôi—–
“Cái gì mà cho nó tiếp tục đi học đàn piano hả? Vẫn còn coi mình là công chúa sao?”
“Em nói cái gì sai? Lúc trước điều kiện nhà nó tốt, nhà nó cũng có giúp nhà chúng ta không? Hạo Hạo kết hôn em trai anh cũng không bỏ được chút tiền ra để giúp đỡ được một chút, hiện tại em đồng ý giúp cậu ta nuôi đứa con gái này đã coi như quá lương thiện rồi!”
“Với cả, không có lý gì mà để nó ở nhà chúng ta quanh năm cả, anh có nhiều anh em như thế, các nhà thay phiên nhau đi!”
Kiều Tích biết, loại thời điểm thế này cô đi lên không thích hợp chút nào.
Cô ngồi dưới băng ghế dài trong sân, yên lặng mở cặp sách ra, quyết định tiếp tục nghe nốt bài tiếng Anh chưa kịp nghe xong trên lớp tự học.
Bên chân cô đột nhiên có cái gì đó động động, Kiều Tích cúi đầu nhìn, hóa ra là một con chó nhỏ mới sinh chưa lâu.
Lúc ấy Cầu Cầu vẫn chưa được gọi là Cầu Cầu, nó vừa mới sinh ra, là do con chó mẹ nhà hàng xóm vừa mới sinh một đàn 6 con.
Một ổ chó nhỏ cũng không đáng bao nhiêu tiền cả.
Nhà hàng xóm quyết định đi tặng bạn bè người thân, hơn một tháng qua đi, kết quả là trong 6 con chỉ còn dư lại con xấu nhất là Cầu Cầu không ai muốn.
Có rất nhiều buổi tối mùa hè như vậy, dưới ánh trăng và vài cơn gió hạ thổi qua, Kiều Tích ngồi trên băng ghế dài ôm Cầu Cầu nghe hết cả một bài khóa tiếng Anh.
Kỳ thực… cô cũng đã phải nín nhịn rất nhiều lời muốn nói.
Phòng ở lúc trước bị bán đi, công ty của bố bị sang tên, còn cả khoản bồi thường của người tài xế kia… Làm sao lại không có tiền cơ chứ?
Cô thật sự rất muốn tiếp tục học đàn piano.
Đáng tiếc là, đàn piano của cô cũng bị bán mất rồi.
Kiều Tích không phải là không có hỏi qua, thế nhưng mỗi khi cô hỏi, đều sẽ chỉ nhận được câu nói thế này từ các bác các chú “Mọi người giữ giúp cháu, chờ đến khi cháu lên đại học sẽ đưa lại cho cháu.”
Sau đó, bà nội cũng bởi vì chuyện này mà cãi nhau cùng các bác các chú, bọn họ lúc này lại thay đổi lý do thoái thác—–
“Cháu gái của mẹ đi học, ăn mặc đi lại thì tiền ở đâu ra? Sau này lên đại học rồi ra ngoài đi làm rồi cưới xin thì không cần tiền chắc? Mẹ thật sự nghĩ là bố nó để lại cho nó rất nhiều tiền sao? Bọn con còn chưa đòi lại nó tiền bọn con nuôi nó đâu đấy!”
Bà nội bị tức đến mức phải vào viện.
Trước giường bệnh, bà nội lặng lẽ chảy nước mắt, “Đều là bà nội không tốt… Bà nội già rồi, không quản được bọn họ.”
Lại sau đó, Kiều Tích liền không bao giờ nhắc lại chuyện tiền nong đó trước mặt những người kia nữa, con người cũng dần dần ít nói trầm mặc hơn.
Rất nhiều lời nói, cô chỉ có thể để trong lòng, không dám nói ra với ai, những lúc thật sự không chịu nổi nữa cô liền nói vài câu tâm sự với Cầu Cầu.
Cái gì cũng nghe không hiểu, đây chỗ tốt nhất của Cầu Cầu.
Cho dù có nói nhiều hơn mấy câu thì Kiều Tích cũng không sợ những chuyện không vui của mình sẽ bị lây sang nó.
Kiều Tích mỗi ngày đều đem phân nửa bánh ăn sáng của mình cho Cầu Cầu khiến Cầu Cầu càng lớn càng đẹp ra, bộ lông sáng bóng, không có gầy gò khô quắt như lúc bé nữa.
Cầu Cầu lớn hơn, liền có người để ý tới nó, muốn mang nó về nhà nuôi.
Ai ngờ nó lại cứ cắn ống quần của Kiều Tích không chịu buông, bác gái cả thấy thế liền vui mừng ra mặt nói: “Con Xuyến Xuyến này cho nhà chúng tôi đi, vừa khéo có thể để nó trông tiệm.”
Lúc Minh Tuấn tìm được Kiều Tích, cô lúc này đang đến lượt phải ở nhà chú nhỏ.
Cô vốn muốn nhìn mặt Cầu Cầu một lần trước khi đi, thế nhưng một lần kia, ngay cả chào tạm biệt nó cô không thể, Cầu Cầu đã phải đợi rất lâu rồi.
Nhìn hai người chủ tớ một người một chó trước mặt bởi vì được gặp lại nhau mà lệ nóng quanh tròng, Minh Ngật nhịn không được mở miệng—–
“Thích nhiều đến thế à?”
Nếu như thích con chó này đến thế thì tại sao không nói với anh sớm hơn một chút?
Nói với anh sớm hơn một chút thì cũng không đến mức hiện tại mới đem nó trở về.
Câu hỏi của Minh Ngật khiến Kiều Tích nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc.
Cô ôm Cầu Cầu, liên tục hít vào thở ra vài cái, đợi đến khi xác định bản thân mình không có gì khác thường mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Minh Ngật, ánh mắt cảm kích nhưng trong giọng nói lại mang thêm một chút nghi hoặc——
“Anh… làm thế nào mà mang nó về đây được?”
Anh trước tiên phải tìm được Cầu Cầu, sau đó thuyết phục gia đình bác cả giao Cầu Cầu cho anh, cuối cùng là mang nó từ Tây Kinh quay về Bắc Kinh… Kiều Tích thật sự không thể nghĩ ra là anh đã làm thế nào.
Minh Ngật ho nhẹ một tiếng, vừa muốn mở miệng nói chuyện: “Anh—–“
“Gâu gâu gâu! Gâu Gâu gâu!”
Cầu Cầu đang nằm trong lòng Kiều Tích đột nhiên hướng về phía Minh Ngật hung hãn kêu lên, thành công cắt đứt lời nói của anh.
“Em đưa anh ôm—–“
“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
Kiều Tích nhanh tay vỗ đầu Cầu Cầu, “Suỵt—- Cầu Cầu ngoan.”
Cô vừa mở miệng Cầu Cầu liền không sủa nữa, nhưng nó vẫn còn hằm hè nhìn chằm chằm vào Minh Ngật, giống như là lúc nào cũng có thể xông lên cắn anh một cái.
Hai người luống cuống tay chân buộc dây xích hẳn hoi cho Cầu Cầu đang tức giận, một lần nữa bỏ nó vào trong balo.
Kiều Tích rất nghi ngờ nhìn về phía Minh Ngật: “Anh… mắng nó hay là đánh nó vậy?”
“Con chó này thành tinh đúng không?” Minh Ngật tức giận mở miệng nói, “Anh nói với bác em là muốn mua nó về làm thịt chó nó nghe hiểu phải không?”
Kiều Tích ngẩn người, sau đó không nhịn được bật cười khúc khích.
Tiểu hòa thượng tính tình không tốt lại trừng mắt nhìn cô, giọng nói rất không thân thiện: “Còn cười!”
Minh Ngật càng nghĩ càng giận.
Thân thích nhà cô là một đám gì vậy?
Một con chó trông tiệm mà không biết xấu hổ đòi anh 2000 tệ?!
Chúc Tâm Âm từ trước đến nay đều cho các con dùng đồ tốt nhất, thế nhưng lại giới hạn tiền tiêu vặt.
Hai anh em Minh Ngật Minh Uyển vẫn luôn có rất ít tiền tiêu vặt.
2000 tệ, chính là tiền tiêu vặt cả 1 học kỳ của Minh Ngật rồi, anh vốn định dùng nó để mua trò chơi trên Stream vào mùa thu này.
… Kết quả là lại dùng tiền đó để mua một con chó phá phách này!
Minh Ngật càng nghĩ càng giận.
Con chó này đúng là thành tinh rồi, suốt dọc đường mang nó về đây một câu nó cũng không dám kêu, hiện tại thấy chủ cũ, biết mình đã có chỗ dựa nên ngay lập tức lộ nguyên hình, lại còn dám tỏ ra dữ dằn với anh?
Kiều Tích đưa tay kéo khóa balo ra, cái đầu của Cầu Cầu liền thò lên.
“Cầu Cầu.” Giọng nói của thiếu nữ mềm mại như cơm nếp, “Giới thiệu với em một chút, đây là anh họ, anh ấy là một người rất tốt rất tốt rất tốt.”
“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
Cầu Cầu lại hướng về phía anh nhe răng nhếch miệng gầm gừ.
“Thôi nào, thôi nào.” Kiều Tích luống cuống tay chân ấn đầu Cầu Cầu xuống rồi kéo lại khóa balo lên.
Kéo xong quay sang nhìn Minh Ngật nói: “… Nó có thể là phải cần một chút thời gian để quen với anh.”
Minh Ngật vẫn đang trầm tư vì câu “người rất tốt rất tốt rất tốt” của cô lập tức hồi phục lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng, “Không cần nó phải quen.”
“Đi thôi.” Minh Ngật nhấc ba lo dưới đất lên, “Vừa mới thấy bọn họ đi ăn liên hoan, em không đi à?”
“Đi chứ, đi chứ!” Kiều Tích lúc này mới nhận ra mình đã quên bẵng mất chuyện đi ăn liên hoan rồi.
Suy nghĩ một chút, cô nhìn về phía Minh Ngật: “Anh cũng chưa ăn đúng không? Cùng đi không?”
Minh Ngật thản nhiên nói: “Anh phải tìm chỗ thả chó đã.”
Kiều Tích ngẩn người, “Ơ?”
Con chó này đương nhiên là không thể nuôi ở nhà rồi.
Ảnh đại diện Wechat của Kiều Tích là cái đầu của nó, sao Chúc Tâm Âm lại không nhận ra được chứ?
Minh Ngật cũng không có ngốc, đương nhiên không thể mang chó tới cửa rồi nói cho mẹ anh biết là anh ở lại Tây Kinh mấy ngày là bởi vì giúp Kiều Tích tìm chó được.
Kiều Tích sau khi suy nghĩ cẩn thận liền đỏ mặt.
Minh Ngật nhìn cô một cái, sau đó ho nhẹ một tiếng, cau mày nói: “Em đang suy nghĩ cái gì đấy… Anh chỉ là, chỉ là sợ mẹ anh gây phiền phức cho anh thôi!”
“Ừm.” Kiều Tích chậm rãi gật đầu.
Minh Ngật đeo balo trên lưng, lẩm bẩm: “Trước để ở chỗ Ninh Dịch đã.”
Sau đó lại quay đầu nhìn Kiều Tích: “Liên hoan ở đâu? Anh đưa em đi.”
Chỗ ăn liên hoan cách trường học rất gần, vì vậy hai người chỉ đi bộ tới.
Kiều Tích vẫn là không nhịn được hỏi: “… Anh rốt cuộc là làm sao tìm được Cầu Cầu vậy?”
Minh Ngật thân thiện mở miệng: “Giả làm bạn tiểu học của em, hỏi giáo viên địa chỉ nhà em thôi.”
Kiều Tích ngẩn người, sau đó lặng lẽ cong khóe môi lên.
Cô mới không có bạn là một tiểu hòa thượng xấu tính đâu!
Suy nghĩ một chút, cô lại hỏi: “… Anh sao lại hôm nay mới về đến đây?”
Sao lại hôm nay mới về à?
Minh Ngật chỉ nghĩ đến thôi đã muốn cười giễu chính mình rồi.
Đơn vị hàng không nói rằng chỉ có thể gửi vận chuyển động vật, thế nhưng mọi việc đều chỉ sợ lỡ như.
Lỡ như con chó này xảy ra chuyện gì thì không phải cô sẽ liều mạng cùng anh à?
Thế nên, anh liền mang theo con chó là nó, thay đổi 4 chuyến xe buýt, ngồi 2 ngày 2 đêm mới về đến Bắc Kinh.
Nghĩ đến đây, Minh Ngật liền nhìn về phía Kiều Tích, hai con mắt cô đang mong chờ đáp án từ anh, anh cất giọng nói không hề thân thiện—–
“Anh bây giờ rất hôi rất nhếch nhác, em tránh anh xa một chút!”
Kiều Tích ngẩn người, sau đó nhìn về phía người con trai trước mặt.
Cô ngơ ngác nghĩ, rõ ràng là… rõ ràng là không hôi tẹo nào, cũng không nhếch nhác tẹo nào mà.
Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên câu nói cửa miệng của Thịnh Tử Du—–
Yêu đương vào mù hết lượt.
Thế nên, hóa ra yêu đương không chỉ bị mù, còn bị cả… nghẹt mũi nữa sao?”
Minh Ngât cau mày quan sát cô, “Em đang nghĩ cái gì vậy?”
“Không có!” Phảng phất như tâm tư nhỏ của cô bị người ta phát hiện, Kiều Tích sợ đến mức giật nảy mình, ngay lập tức lên tiếng phủ nhận.
Ngay sau đó, không đợi Minh Ngật mở miệng lần nữa, cô liền như một con thỏ trắng chạy ù vào cửa hàng cách đó không xa.
***
Lúc Kiều Tích đến chỗ hẹn thì mọi người đã sớm ăn cơm rồi.
Cô tìm bàn của Quý Dung Dung, đối phương quả nhiên giữ lại cho cô một ghế, thấy cô liền cực kỳ nhiệt tình vẫy tay gọi: “Ở đây, ở đây!”
Kiều Tích chạy bước nhỏ đến, trên mặt bởi vì chạy mà hơi đỏ lên.
Cô nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, tớ đến muộn.”
Có mấy nam sinh ngồi cùng bàn ồn ào nói: “Không sao, tự phạt 3 chén là được!”
Không đợi Kiều Tích mở miệng, Quý Dung Dung đã liếc mắt trừng bọn họ: “Có ai như mấy người không hả? Vừa tới liền mời rượu,”
Kiều Tích nhanh chóng kéo tay Quý Dung Dung, cô không muốn vì cô mà cô ấy phải xung đột với người khác.
Suy nghĩ một chút, cô mở miệng nói: “Rượu thì tớ không uống nhé… Tớ kể chuyện tiếu lâm cho mọi người nghe được không.”
Bởi vì biểu hiện áy náy, Kiều Tích thật sự kể cho mọi người nghe một cậu chuyện cười nhạt nhẽo.
Có lẽ là chuyện cô kể thật sự không buồn cười tẹo nào, Quý Dung Dung cũng rất miễn cưỡng mà cổ vũ, cô ấy cười “Ha ha” hai tiếng rồi lại tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Kiều Tích biết, nếu như người khác phát hiện ra cô không hề có chút thú vị nào thì sẽ không đến trêu chọc cô nữa.
Chỉ là ngày hôm nay lại có chút khác thường.
Giang Nhã Đồng và một nữ sinh khác đang mời rượu ở mấy bàn trung tâm.
Nói chính xác thì, thật ra chỉ có nữ sinh bên cạnh Giang Nhã Đồng mời rượu thôi.
Quý Dung Dung giải thích cho cô: “Từ Tây Kinh chuyển tới, nghe nói sau khi khai giảng trực tiếp đi học cùng bọn mình luôn… Trong nhà chắc hẳn là rất có bối cảnh.”
Cho đến khi hai người kia đi tới bàn này.
Quý Dung Dung không mặn không nhạt mở miệng: “Không phải vừa mới mời bàn này rồi sao? Sao lại quay lại vậy?”
Giang Nhã Đồng nhìn Kiều Tích, dịu dáng cười nói: “Kiều Tích, em đến muộn, trước phải phạt một chén rượu nhé… Trác Á vốn là đã mời bàn này rồi thế nhưng lại lọt mất một người thế nên mới lại quay lại.”
Nữ sinh gọi là Trác Á đứng bên cạnh nở nụ cười mang nhiều ý nghĩa—–
“Không ngờ là đến trường mới cũng có thể gặp được bạn học cũ, thực sự là kinh hỉ mà.”
Bạn học cũ.
Biết được tất cả những bí mật mà cô không muốn nói cho ai biết.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Kiều Tích dời ánh mắt đi trước.
Kiều Tích cắn môi, không lên tiếng.
Cô lấy một cái cốc không, rót đầy bia, sau đó đứng lên, không nói tiếng nào uống cạn đáy cốc luôn.
Thấy cô uống hào sảng như vậy, Trác Á ngẩn người, sau đó thì cười lên, cũng cầm lấy cốc rót đầy sau đó uống một hơi cạn.
Trác Á cười cười: “Cốc vừa rồi của cậu là cốc phạt đến muộn, cốc tớ vừa uống là muốn mời cậu… Theo lý thì cậu còn phải uống thêm một cốc nữa.”
Kiều Tích đỡ trán một hồi, sau đó cô lại một lần nữa cầm cái cốc trước mặt rót đầy bia vào.
Quý Dung Dung ngồi cạnh sốt ruột nhỏ giọng nói: “Cậu có thể uống không?”
“Tớ không sao.” Kiều Tích nhẹ lắc đầu.
… Như thế này sẽ có người đến đón cô.
Có anh ở đây, cho dù cô uống say… cũng không sao hết.
Chỉ là, không đợi Kiều Tích uống đến cốc thứ hai, phía sau liền vang lên một giọng nam lạnh như băng——
“Những người nào muốn uống cùng cô ấy? Trước uống cũng tôi đã.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!