Vĩ Gian Phong
Chương 59
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế nhưng Kiều Tích dựa vào năng lực thích ứng siêu cường của mình đã nhanh chóng hòa nhập được với cuộc sống ở đây.
Trước khi tới MIT, đông đảo đàn anh đàn chị đã cho cô lời khuyên chân thành rằng—–
Ở MIT có 3 loại hình social, study và sleep (*), 3 loại này chỉ có thể chọn hai loại.
(*) vì chương này bị lỗi raw, t phải dùng bản convert của chị ying nên cũng không hiểu mấy cái này đâu. Lên gg tra thì kiểu như là chương trình học ấy mn, ứng dụng, lý luận đó…
Kiều Tích loại bỏ social, lựa chọn study và sleep.
Chẳng qua, thời gian học cô chọn cho study đều gấp 2 thậm chí gấp 3 lần người khác.
Giống như rất nhiều trường đại học khác, MIT cũng cử người làm advisor cho sinh viên, tương tự trợ giang hay phụ đạo viên ở trong nước.
Ngay kỳ học đầu tiên Kiều Tích đã chơi lớn, chọn rất nhiều khóa học khiến advisor phải xác nhận lại với cô rất nhiều lần—–
“Nhiều môn học như vậy, em có thể ứng phó được không?”
Kiều Tích rất kiên trì: “Em có thể ạ.”
Vì thuyết phục đối phương, cô lại bổ sung thêm: “Trước đó đã có người chỉ mất hai năm đã hoàn thành xong chương trình học 4 năm.”
Nói đến Minh Ngật, advisor cũng nở nụ cười: “Ming là thiên tài.”
Nói đến đầy, advisor cũng biết điều dừng lại,
Bởi vì có mấy lời, nếu nói tiếp thì chính là kỳ thị.
Do đó đối phương sảng khoái ký tên cho Kiều Tích trên đơn chọn môn.
Đương nhiên, không chỉ là một advisor vừa rồi, trong ngôi trường này có có một người nữa đối với Minh Ngật nhớ mãi không quên.
Chính là giáo sư Scholze, người làm giáo sư hướng dẫn của Minh Ngật.
Trước đó, Minh Ngật đã đồng ý sẽ học tiến sĩ dưới sự hướng dẫn của thầy ấy.
Nhưng không ngờ, chỉ về nước một chuyến mà Minh Ngật lại bặt vô âm tín.
Giáo sư Scholze đã gửi rất nhiều mail cho Minh Ngật, cũng gọi rất nhiều cuộc điện thoại, thậm chí còn đã liên hệ với trường cấp 3 của Minh Ngật, thế nhưng đều không thể tìm được chút tin tức nào của người học trò cưng này.
Kiều Tích tìm đến giáo sư Scholze, cầu xin thầy ra mặt xin trì hoãn việc nhập học của Minh Ngật.
Cô giải thích: “Bời vì một số chuyện, nên Ming phải trì hoãn việc học… Có lẽ anh ấy rất nhanh sẽ có thể trở lại.”
Chỉ là, mãi cho đến hết một kỳ học, Minh Ngật vẫn không có chút tin tức nào.
Nói thế cũng không đúng lắm, bởi vì sau khi Kiều Tích đi học không bao lâu thì nhận được một cuộc điện thoại của Thịnh Tử Du.
Thịnh Tử Du ở đầu bên kia nói: “Minh gia hết thảy đều rất tốt, tớ hỏi Ninh Dịch rồi, bọn họ chỉ bị cách ly thẩm tra vài ngày rồi đều được thả ra, bố Minh Ngật cũng lại quay về nhậm chức lại.”
Kết quả này đối với Kiều Tích mà nói thì đương nhiên là một niềm vui bất ngờ.
Cô vui đến phát khóc.
Nhưng chưa vui được bao lâu thì Thịnh Tử Du lại nhanh chóng bổ sung: “Nhưng cậu ngàn vạn lần không để gọi điện về, ngàn vạn lần không thể được.”
Kiều Tích chợt lạnh người.
Những lời này của Tử Du cùng với người đàn ông ở đại sứ quán kia, giống nhau như đúc.
“Ninh Dịch nói, nếu như cậu lại liên lạc với Minh gia thì bọn họ sẽ gặp phiền phức lớn… Ninh Dịch còn nói, tớ cũng đừng liên hệ với cậu.”
Kiều Tích nghẹn ngào: “Tử Du…”
“Cậu đừng lo, tớ là đang ở nước ngoài gọi điện cho cậu.”
Đại khái là bởi vì có lỗi vì nói ra câu nói ban nãy, Thịnh Tử Du rất buồn nói—–
“Cậu hiện tại như vậy, tớ cái gì cũng không giúp được. Tớ trước đây còn luôn nói tớ rất có nghĩa khí… thật sự là tớ quá vô dụng rồi1”
“Không phải đâu, không phải đâu, cậu rất tốt, thật đấy!” Kiều Tích vội vàng an ủi cô ấy, “Tử Du, cảm ơn vì đã gọi điện thoại cho tớ. Tớ không thể nói chuyện với họ, thế nên muốn nhờ cậu giúp tớ, giúp tớ quan tâm họ một chút nhé.”
Thịnh Tử Du là người rất dễ bị lây nhiễm cảm xúc, vừa nghe Kiều Tích nói mấy câu kiểu ủy thác, cô nàng liền oa lên khóc——
“Tớ sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt! Anh họ hiện tại không có ở đây, Ninh Dịch cũng sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt!”
Kiều Tích nghe xong liền khiếp sợ hỏi: “Tử Du… cậu nói cái gì cơ?”
Thịnh Tử Du cũng phát hiện mình vừa lỡ lời, vội vàng nín khóc, lắp ba lắp bắp nói: “Tớ, tớ không nói cái gì cả.”
Chỉ là Kiều Tích đâu dễ dàng bị cho qua như vậy, cô đề cao giọng nói hỏi—–
“Cái gì mà “hiện tại không có ở đây”? Câu không phải vừa nói nhà họ rất tốt sao? Minh Ngật tới cùng là có chuyện gì? Cậu nói nhanh đi!”
Thấy bộ dạng này của Kiều Tích, Thịnh Tử Du càng thêm hoảng, cô ấy lắp ba lắp bắp nói: “Ninh Dịch nói nhà họ đều rất tốt, nhưng chỉ có Minh Ngật là không thấy đâu. Không có ai từng gặp qua anh ấy hết, ngay cả Uyển Uyển cũng không biết anh ấy ở đâu nữa.”
Thịnh Tử Du xác nhận từ chỗ Ninh Dịch, tất cả người nhà Minh gia đều bình an.
Nhưng chỉ có Minh Ngật không rõ tung tích, là sự thật không thể chối cãi.
Sau khi bị cách ly thẩm tra, Minh Ngật bị mang, từ đó liền không có tin tức.
***
Đêm hôm đó, Kiều Tích mất ngủ cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Tích một mình thuê xe, gần như vượt qua hơn nửa thành phố, đến phía nam Quincy, tìm đến một siêu thị, sau đso mua một cái SIM điện thoại, gọi cho người đàn ông trẻ tuổi cô từng gặp ở đại sứ quán.
Cô cầm điện thoại, giọng nói chưa bao giờ kiên định hơn—–
“Anh từng nói, tôi có thể lập công chuộc tội. Tôi phải làm như thế nào… mới có thể quay lại Trung Quốc?”
Người đàn ông trẻ tuổi cười, ngữ khí rất lười biếng: “Gặp qua Dung Nhất Sơn chưa?”
Nghĩ đến người đàn ông từng gặp ở biết thự, là kim chủ của Diệp Gia Nghi.
Kiều Tích khẽ gật đầu, “Rồi.”
“Loại người này, cả đời đều không thể đến Pháp, Ý, Thái. Cô biết tại sao không?”
Kiều Tích cắn môi, suy tư nửa phút, sau đó thăm dò đáp: “Bởi vì những nước này… có quan hệ mật thiết với Trung Quốc?”
Đầu bên kia truyền tới một tiếng cười nhẹ, “Cùng người thông minh nói chuyện thật là nhẹ nhàng.”
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Cho nên, cô gái nhỏ… việc mà cô phải làm, chính là phát huy sự thông minh tài trí của cô, lừa ông ta đến những nơi mà cả đời này ông ta đều không thể đến được.”
***
Lễ Giáng sinh năm đó, Kiều Tích trải qua cùng Diệp Gia Nghi.
Đương nhiên, Kiều Tích biết, Diệp Gia Nghi thật ra không bằng lòng đưa đứa con gái này đến Dung gia qua đêm Bình an.
Dù sao thì Diệp Gia Nghi tiêu tốn không biết bao nhiều thời gian, tiền bạc và công sức để níu giữ thân hình cũng khuôn mặt.
Mà Kiều Tích xuất hiện, chính là thời thời khắc khắc nhắc nhở kim chủ của bà ta rằng, tuy nhìn bên ngoài bà ta vẫn còn khá xinh đẹp thế nhưng thực ra đã có một đứa con gái lớn như kia rồi, cũng chính là bà ta đã già rồi.
Hơn nữa, cho dù dung mạo Kiều Tích không được xinh đẹp bằng Diệp Gia Nghi cũng không phong tình quyến rũ bằng bà ta, thế nhưng chỉ tính đến tuổi tác thôi cũng khiến cho một người phụ nữ hơn 40 tuổi là bà ta phải sinh ra cảm giác nguy hiểm không hề nhẹ.
Còn có điều gì tốt hơn để nhắc nhở một người phụ nữ đã già rồi bằng việc đặt người phụ đó bên cạnh một thiếu nữ chưa đầy 20 đâu?
Kiều Tích biết, nếu như cô chủ động đề nghị muốn đến Dung gia vào đêm giáng sinh thì Diệp Gia Nghi chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên cô đặc biệt đi qua ở của bà ta từ cuối tuần trước.
Bởi vì cô biết mỗi tháng, vào cuối tuần thứ hai và thứ bà Dung Nhất Sơn đều đến nơi này của Diệp Gia Nghi.
Không giống như bộ dáng yếu ớt suy sụp trong lần đầu tiên gặp mặt, lần này Kiều Tích đã điều dưỡng tốt cơ thể, sắc mặt hông hào, hai má cũng không còn gầy hóp mà đã có chút thịt rồi.
Ánh mắt thiếu nữ sáng ngời, tuy chỉ là kiểu trang điểm tầm thường của sinh viên nhưng cũng khiến cho rất nhiều người không rời mắt đi được.
Dung Nhất Sơn đánh giá Kiều Tích từ đầu đến chân một lượt, sau đó liền nói chuyện với cô lần đầu tiên: “Ở trường học đã quen chưa?”
Kiều Tích cũng không để ý tới câu hỏi của ông ta, cô không nói một lời chuyển ánh mắt.
Diệp Gia Nghi ngồi bên cạnh Dung Nhất Sơn mở miệng: “Bác Dung đang nói chuyện với cô đấy, không nghe thấy à?”
Dung Nhất Sơn giơ tay, rất không vui đánh gãy câu nói tiếp theo của Diệp Gia Nghi, “Chỉ là trẻ con thôi, em so đo với con bé làm gì?”
Nói xong, Dung Nhất Sơn lại nhìn về phía Kiều Tích.
Sắc mặt ông ta hơi hòa hoãn xuống, lần nữa trầm giọng nói: “Một mình cháu ở trường học, cũng không có bạn bè gì… Giáng sinh liền tới ăn cơm cùng với nhà ta đi.”
Diệp Gia Nghi ngồi cạnh đột nhiên hơi biến sắc.
Dung Nhất ngồi lại một lúc rồi rời đi sau khi nhận được một cuộc điện thoại công vệc.
Diệp Gia Nghi đưa ông ta ra xe, sau đó trở lại phòng khách ngồi.
Bà ta bưng chén nước lên uống một ngụm nhỏ.
Một giây sau, không hề báo trước, bà ta vung tay tát cô một cái thật vang.
Cái tát này của Diệp Gia Nghi dùng sức rất lớn, Kiều Tích không chút phòng bị bị bà ta đánh ngã ngồi trên mặt đất.
Ghen tị là lẽ thường tình ở đời.
Dù có là mẹ con thì sao chứ, chuyện ghen tị này xảy ra cũng là bình thường thôi.
Diệp Gia Nghi cúi người, một tay nâng cằm Kiều Tích lên.
Gương mặt này quả thật là hút mắt người khác, đâu có giống bà ta, ngày nào người đàn ông kia qua đêm ở đây bà ta cũng phải dậy trước 1 tiếng đồng hồ vào nhà vệ sinh trang điểm, dùng những loại mỹ phẩm đắt tiền che giấu đi làn da đã bắt đầu chạy xệ, chuyển màu.
Diệp Gia Nghi chỉ liếc mắt cũng nhận ra hôm nay Kiều Tích trang điểm.
Trên mặt có bôi kem, trên môi cũng có tô son… Đàn ông không nhìn ra, thế nhưng chỉ cần là phụ nữ thì đều có thể nhìn rõ.
Kiều Tích trước đây đều không trang điểm, bởi vậy nên bây giờ ý đồ của cô ta bị lộ ra rành rành.
Diệp Gia Nghi cười lạnh nói: “Tiểu hồ ly tinh, mày muốn làm gì đó?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!