Vĩ Gian Phong - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Vĩ Gian Phong


Chương 9


Bản mình thích nhất! Bác hát quá quá hay luôn.

Chương 9:

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Cho dù là đại ma vương trong giới Olympic Toán học, cho dù từng khiến cho cả khu Hoa Bắc chỉ nghe danh thôi đã sợ mất mật, cho dù đã giành được huy chương Vàng Olympic Toán quốc tế với số điểm tuyệt đối, và chỉ cần dùng mắt thường thôi cũng có thể nhìn thấy được tương lai của anh còn vẻ vang, xán lạn hơn rất nhiều…

Thế nhưng Minh Ngật vẫn có điểm giống với những nam sinh ở độ tuổi này, đó chính là trình độ cảm nhận đối với văn học gần như là con số không…

Toàn bộ hiểu biết đối với người tên là Yeats này cũng chỉ giới hạn ở việc biết đây là một nhà thơ người Ireland, nếu như nói đến văn học Nga thì chí ít anh còn biết được một vài tác phẩm tiêu biểu.

Bởi vậy, anh ngay lập tức trả lời mà không hề mang chút gánh nặng nào trong lòng: “Không thích.”

Nghe anh nói như vậy, Giang Nhã Đồng cũng chỉ cười cười, vẫn chưa cảm giác được mình bị mạo phạm.

Thanh âm thanh thúy vang lên, “Minh sư huynh, em thì thích nhất một bài thơ là “Under Ben Bulben” (*).”

(*) Ben Bulben là một thành tạo đá lớn ở County Sligo, Ireland. Nó là một phần của dãy núi Dartry, trong một khu vực đôi khi được gọi là “Yeats Country”. Benbulbin là một địa điểm được bảo vệ, được Hội đồng Quận Sligo chỉ định là Địa điểm Hạt.

Bài thơ này dịch sang tiếng Trung đại khái có nghĩa là “Dưới ngọn núi Ben Bulben”, được viết vào những năm tuổi già của Yeats.

Sau khi Yeats mất, bài thơ này cuối cùng được khắc trên bia mộ của ông.

Giang Nhã Đồng nhẹ nhọng, như là nói cho anh nghe, hoặc như là đang tự lẩm bẩm một mình: “Cast a cold eye, in life, on death, horseman, pass by!”

Đối mặt, đối diện với cái chết.

Chỉ còn lại đôi mắt lạnh lẽo.

Kỵ sĩ, tiến về phía trước nào!

Minh Ngật nhìn thoáng qua nữ sinh đứng trước mặt mình, lại đem tập thơ không còn hình dạng ban đầu cầm lên nhìn thoáng qua.

Anh đưa quyển sách trả lại cho Giang Nhã Đồng, trong giọng nói mang theo vài phần áy náy: “Anh sẽ đền em một quyển.”

Giang Nhã Đồng nhận lấy quyển sách, nhẹ nhàng sờ sờ mặt bìa, dáng vẻ rất là yêu thương.

Qua vài giây, cô ta mới ngẩng đầu lên, trên mặt lại là dáng vẻ tươi cười: “Không cần đền… Là quyển sách xuất bản rất lâu trước đây rồi, chắc là không mua được đâu.”

Không đợi Minh Ngật trả lời, Giang Nhã Đồng tranh mở miệng trước: “Minh sư huynh, nếu không thì… “

Cô chỉ quyển sách “Tích phân nâng cao” Minh Ngật để ở một bên, cười khanh khách nói: “Anh cho em mượn quyển sách này 1 tháng, được chứ?”

Nghe vậy, Minh Ngật cũng theo tay cô ta chỉ nhìn sang.

Giang Nhã Đồng đang nói đến quyển sách “Tích phân nâng cao” do Cheskolov viết, ở trong nước không được đề nghị dịch, ở nước ngoài thì đã không xuất bản từ lâu rồi.

Quyển sách trong tay Minh Ngật này chính là phải nhờ đến người cậu đang dạy học ở nước ngoài mượn thư viện rồi photo lại cho anh một bản.

“Cầm xem đi.” Minh Ngật trực tiếp đưa quyển sách cho đối phương, giọng nói rất tùy ý, “Không cần trả lại.”

Dù sao anh cũng đã xem xong rồi.

***

Kiều Tích tắm rửa xong đi ra ngoài đã là hơn 10 giờ.

Lúc này Thịnh Tử Du đang nằm trên giường xem hoạt hình, còn người đang ngồi trước bàn học của Kiều Tích chính là Giang Nhã Đồng.

Vừa thấy Kiều Tích đi ra, Giang Nhã Đồng liền nói: “Chị vừa đi ra bảo tàng ở tầng 5 thư viện nhìn, không có đâu. Em có phải để quên ở thư viện không?”

Vừa nãy lúc soạn sách vở, cô phát hiện ra không thấy tập thơ bố tặng đâu.

Nghĩ lại, cô nghĩ khả năng lớn nhất là cô để quên tập thơ kia ở sân phơi nhỏ tầng 5 rồi.

Thư viện lại sắp đóng cửa, cô muốn chạy ra cũng không còn kịp nữa.

Sau đó cô nghĩ ra Giang Nhã Đồng vẫn còn đang tự học ở thư viện nên đã gọi điện nhờ cô ta giúp mình đi lên tầng 5 tìm hộ.

Kiều Tích nhẹ nhàng “À” một tiếng, hiển nhiên là vô cùng thất vọng.

Cô nhỏ giọng nói: “Em nhớ kĩ là đã bỏ vào balo rồi.”

Giang Nhã Đồng cũng mang vẻ mặt rất bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Chị cũng không biết nữa.”

“… Được rồi.” Giọng nói của Kiều Tích mang đậm vẻ mất mát.

Quyển sách đó chính là quà mà bố cô đã tặng cho cô.

Lúc còn ở nhà chú bác, các sách vở không còn học nữa hoặc là sách ngoại khóa của cô đều bị bác gái lấy ra bán hết, quyển sách này là do cô cất công giấu vào đống sách vở học ở trường, thế nên nó mới có thể theo cô lâu đến vậy.

Thịnh Tử Du đang say mê xem phim hoạt hình thấy cô buồn bã như vậy cũng thò đầu ra an ủi cô.

“Làm gì có ai lại đi nhặt sách chứ? Đầu óc bị hỏng sao! Cậu yên tâm đi, nhất định là quên ở nơi nào thôi, không ai cầm mất đâu!”

Kiều Tích ngẫm lại, nghĩ lời nói của Thịnh Tử Du cũng có chút đạo lý.

Tuy rằng cô giữ gìn rất tốt, thế nhưng nó cũng là sách cũ nhiều năm rồi, sẽ không có ai nhặt mất đâu.

“Đúng rồi, ” Giang Nhã Đồng ngồi bên kia đột nhiên lên tiếng, “Ngày mai chị có việc, không thể tự học cùng em được.”

Cuối tuần trại hè không phải đi học, vốn dĩ hai người đã hẹn nhau sẽ cùng lên thư viện học.

Vừa nghe cô ta nói như vậy, Kiều Tích cũng vội vàng nói: “Em cũng đang chuẩn bị nói với chị, ngày mai em về nhà một chuyến thế nên cũng không thể đi thư viện với chị.”

Cô vừa nhận được điện thoại của bác Chúc, nói mai cô về nhà ăn cơm.

“Đúng rồi, Kiều Tích.” Giang Nhã Đồng hình như nhớ ra gì đó, “Bình thường em hay đến tầng 5 thư viện sao?”

“Có đi vài lần.” Kiều Tích ngẩn người, “Làm sao vậy?”

“Sau này không có chuyện gì thì đừng đi nữa.” Giang Nhã Đồng vén tay áo lên cho cô xem, cánh tay trắng như tuyết đột nhiên có vài vết thương, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Giang Nhã Đồng bất đắc dĩ nói: “Bị mèo hoang ở nơi đó cào.”

Kiều Tích lại càng hoảng sợ, nhanh tay nắm cánh tay của cô ta nhìn kỹ hơn.

Cô tự trách cực kỳ: “Đều tại em nhờ chị đi… Chúng ta đến phòng y tế khám đi!”

Giang Nhã Đồng buông tay xuống và kéo lại tay áo, che đi vết thương trên cánh tay, “Kí túc xá của chị có hòm thuốc, chị trở về bôi thuốc rồi băng bó một chút là được rồi.”

Dừng một chút, cô ta cười nói: “Chị không sao, nói với em chuyện này là muốn em cẩn thận hơn một chút… Thảo nào chỗ đó không có ai tới, em về sau cũng đừng tới đó nữa.”

***

Thứ bảy, Minh Tuấn hiếm khi được rảnh rỗi mà ở nhà như hôm nay.

Chỉ là đến khi ăn cơm trưa, nhìn trên bàn cơm chỉ có vợ và con gái, ông có chút buồn bực: “Còn những người khác đâu?”

Minh Uyển vừa gặm cánh gà vừa nói: “Chị Tiểu Kiều nói buổi tối sẽ trở về, còn anh trai, con cũng không biết anh ấy đi đâu nữa.”

Minh Tuấn nhíu nhíu mày, sau đó cùng con gái xúm lại nói xấu con trai: “Lại đi trường học xem sách? Thằng nhóc này, con nói xem tại sao bố và mẹ con lại sinh ra một người con trai như vậy nhỉ?”

Minh Tuấn không chỉ một lần đề cập đến vấn đề này với con gái, nói gì mà anh trai con từ lúc sinh ra cho tới nay đều là một bộ dạng không thay đổi, người thân trong gia đình thậm chí còn từng nghi ngờ não anh con bị bại liệt. Điều này khiến cho lạc thú làm bố của Minh Tuấn hoàn toàn bị dập tắt.

Mãi cho đến khi Minh Uyển ra đời, một đứa trẻ bình thường não không bị bại liệt. Nội tâm của Minh Tuấn từ đó được an ủi rất nhiều.

Chỉ là… ngày hôm nay ông lại nhắc đến vấn đề này lần nữa, Minh Uyển liền nhanh chóng bắt được một điểm không đúng lắm—–

“Cho nên, lý do bố và mẹ quyết định sinh con ra… là bởi vì hoài nghi anh con bị bại liệt não?”

Minh Tuấn: “???”

Minh Uyển cực kỳ thương tâm: “Hóa ra con căn bản không phải là kết tinh tình yêu của hai người!”

Trêu con gái một chút mà trêu ra chuyện luôn rồi, Minh Tuấn luống cuống tay chân dỗ dành một lúc, sau đó liền nhanh chóng chuyển chủ đề dời đi sự chú ý của con gái: “À, anh con gần đây có chuyện gì không?”

Quả nhiên, nói đến vấn đề này, Minh Uyển lập tức tỉnh tảo lại!

Cô bé hít hít mũi, lớn tiếng nói: “Ngày hôm qua chị Nhã Đồng tìm con hỏi số điện thoại của anh ấy!”

Minh Tuấn nghi ngờ hỏi: “Chị Nhã Đồng?”

Chúc Tâm Âm từ đầu đến giờ vẫn một mực yên lặng nhìn hai bố con vừa ăn cơm vừa nói linh tinh lúc này cũng không nhịn được nhíu mày, “Con bé tìm anh con có chuyện gì?”

“Chị ấy nói là có chuyện muốn thỉnh giáo anh.” Minh Uyển liền cầm một cái cánh gà tiếp tục gặm, “Có thể ngày hôm nay anh ra ngoài hẹn với chị ấy đấy.”

Chúc Tâm Âm không lên tiếng nhưng sắc mặt lại hơi thay đổi.

***

Minh Ngật từ bên ngoài trở về nhà, thật ra vẫn chưa tới 5 giờ chiều, nhưng bởi vì bên ngoài đang mưa to nên bầu trời biến thành màu đen kịt.

Bác Minh và bác Chúc sau khi ăn cơm trưa xong liền có việc ra ngoài, Uyển Uyển ăn cơm trưa xong thì lên phòng đi ngủ, bây giờ còn chưa có dậy.

Bên ngoài mưa rất to, Kiều Tích ôm Bambi cùng cái ổ của nó vào trong phòng khách, lúc này cô đang cùng nó chơi đùa ở trên salon.

Đột nhiên nhìn thấy một người ướt như chuột lột mở cửa vào nhà, Kiều Tích sợ đến đứng bật dậy.

Chờ đến khi nhìn rõ mặt người đó, cô lại càng hoảng sợ hơn.

Cả người thiếu niên đều ướt đẫm, nước trên tóc đang nhỏ từng giọt xuống mặt.

Minh Ngật ném balo sang một bên, giơ tay lau mặt một cái, rồi vuốt tóc đang dính lên trán ra. Minh Ngật từ trước đến nay đều lạnh lùng tinh khiết như băng sương, lúc này bởi vì một loạt động tác vừa rồi mà hiện ra vài phần phong thái thiếu niên nên có.

Tim Kiều Tích đập nhanh không ngừng.

May là chỉ thất thần trong giây lát, cô nhanh chóng hồi phục tinh thần, lắp ba lắp bắp nói: “Anh sao lại thành như vậy… Em, em đi tìm khăn mặt cho anh lau.”

Nói xong liền quay người đi lên tầng.

“Quay lại.” Minh Ngật duỗi tay một cái, liền kéo mũ áo của Kiều Tích lại, “Xoay lại đây.”

Kiều Tích vô cùng thấp thỏm mà xoay người lại, bất an nghênh đón khuôn mặt của đại ma vương.

Minh Ngật từ trên cao quan sát thiếu nữ một vòng từ đầu đến chân, chờ đến khi thấy trên cổ thiếu nữ lộ ra một mảng hồng hồng, anh mới hài lòng buông lỏng tay ra, “Đi đi.”

Kiều Tích: “…”

Có một loại cảm giác như được gọi là đến, bảo đi là đi vậy.

Chỉ là… những lời này Kiều Tích đương nhiên không dám nói ra, cô nhanh chóng quay người đi lên tầng, còn không quên nhỏ giọng nhắc nhở: “Em, em đi lấy khăn mặt, anh bảo thím Lưu nấu cho anh bát canh gừng uống đi… Không thì sẽ cảm lạnh đó.”

“Quay lại.” Minh Ngật lần thứ hai duỗi tay kéo mũ áo Kiều Tích, đem cả người cô kéo trở lại.

Anh xách cô giống như xách một con gà vậy, đem Kiều Tích kéo đến chỗ Bambi, “Đừng nói chuyện, chơi với chó của em đi.”

Nói xong liền đi về phía cầu thang lên tầng.

Kiều Tích: “…”

Bambi không hiểu gì vẫn chạy vòng vòng quanh người cô.

Kiều Tích vẫn cảm thấy hơi bất an.

Nếu như có việc ở bên ngoài, sao không chờ mưa tạnh rồi hẵng về… Trong nhà có vàng cần giấu hay sao mà phải vội về như vậy?

Nhớ tới cả người ướt đẫm của Minh Ngật, Kiều Tích vẫn là có chút không yên lòng.

Cô thả Bambi vào trong ổ của nó rồi một mình yên lặng lên tầng.

Đến khi cô đứng trước cửa phòng Minh Ngật liền nghe thấy tiếng nước “Ào ào” ở bên trong.

Hóa ra anh đang tắm…

Kiều Tích không dám đi vào làm phiền, suy nghĩ một chút, cô liền “Bạch bạch bạch” chạy xuống gõ cửa phòng thím Lưu.

Gõ nửa ngày cũng không thấy thím Lưu phản ứng, Kiều Tích thử đẩy cửa một cái, phát hiện cửa bị khóa lại.

Thì ra thím Lưu cũng không có nhà.

Kiều Tích thở dài, lại “Bạch bạch bạch” chạy đến phòng bếp, ở trong tủ lạnh tìm kiếm một trận.

***

Tắm rửa thoải mái xong xuôi, Minh Ngật mặc quần dài áo phông, tay cầm khăn bông lau tóc từ phòng tắm bước ra.

Anh mở máy phát nhạc, đang chọn bài định mở thì đột nhiên có một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Trong mấy người trong nhà, trừ Uyển Uyển chưa bao giờ gõ cửa, những người khác cũng không gõ như vậy thế nên người sẽ gõ cửa kiểu như vậy cũng chỉ còn lại một người.

Anh thậm chí còn có thể hình dung ra cảnh tượng một con mèo nhỏ giơ móng vuốt ra nhẹ nhàng gõ cửa.

Minh Ngật đi ra “Cạch” một tiếng mở cửa, quả nhiên, đứng bên ngoài không phải Kiều Tích thì còn có thể là ai.

Thấy trên tay cô còn cầm một cái cốc, Minh Ngật bảo cô mang vào, chính mình thì bước đến trước bàn học ngồi xuống.

Kiều Tích như một cái đuôi theo sau anh, trong tay còn cầm một cái cốc bốc hơi nóng, giọng nói có chút thấp thỏm, “… Anh uống đi.”

Minh Ngật liếc mắt một cái, “Cái gì vậy?”

Kiều Tịch đưa cái cốc ra trước mặt anh, “Rễ bản lam.”

Không cần ngửi mùi, chỉ nghe thấy 3 chữ này đã khiến Minh Ngật cảm thấy chán ghét mà nhíu mày lại.

“Không uống, mang đi đi.”

Bị cự tuyệt…

Kiều Tích nhỏ giọng khuyên nhủ: “… Phải uống.”

Minh Ngật cự tuyệt rất dứt khoát: “Không uống!”

Kiều Tích có chút phát rầu, giọng nói giống y hệt như khi dỗ trẻ con, “Không đắng chút nào cả, anh uống thử một ngụm sẽ biết.”

Mùi vị của rễ bản lam bay tới mũi anh, Minh Ngật chán ghét quay đầu đi, “Đã nói là không uống mà! Mang đi đi!”

“Loảng xoảng!”

Kiều Tích đột nhiên đặt cái cốc xuống bàn học, bởi vì dùng sức hơi quá nên một chút nước thuốc màu rám nằng trong cốc bị tràn ra ngoài.

“Không được!” Thanh âm của cô đột nhiên tăng cao thêm 10 đề-xi-ben, so với âm thanh dịu dàng lúc trước thì hoàn toàn khác nhau, “Phải uống!”

Minh Ngật mặt không chút thay đổi nhìn về phía cô.

Cái nhìn này khiến Kiều Tích nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cô… cư nhiên ở chỗ này hung dữ với đại ma vương???

“Em, ý của em là… “Vừa mới mạnh mẽ được 3 giây Kiều Tích đã dùng tốc độ ánh sáng để quay trở lại giọng điệu hoảng sợ lúng túng, lời nói còn không được mạch lạc, “Anh, anh uống rồi em cho anh kẹo.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương này tặng cho em chồng 180 bông hoa tán thưởng!

Tích Tích đã nhận ra mình có một chút hảo cảm với anh họ rồi.

Thế nhưng cổ vương còn chưa phát hiện ra tình cảm mình dành cho em họ đâu.

Tiểu Vũ:

1. Chương này đoạn đầu bực mình quá đi, may mà đoạn sau còn có tí đường =)))

2. Vì Giang Nhã Đồng triệt để biến đen thế nên mình sẽ để thành cô ta nhé!

3. Về phần xưng hô anh-em của Minh Ngật với Giang Nhã Đồng, bởi vì bây giờ Minh Ngật chưa nhận ra sự xấu xa của Giang Nhã Đồng với lại Giang Nhã Đồng vẫn là con gái của thầy giáo Minh Ngật nên mình vẫn để là anh-em nhé!

4. Tiếp sức đầu tuần nè!!! <3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN