Vì Gió Ở Nơi Ấy - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Vì Gió Ở Nơi Ấy


Chương 28


Lạc Dịch vứt điếu thuốc, nhanh chóng chạy qua đường, lao về phía cửa hông bệnh viện, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi cho Khương Bằng.

Khương Bằng kinh ngạc: “Còn chưa tiêu diệt hết à? Bọn tôi đang ở trong làng, nửa tiếng sau mới đến, cậu hãy chống đỡ trước, tôi lập tức…”.

“Mẹ kiếp!”

Lạc Dịch cúp máy, chạy xồng xộc lên bậc tam cấp bệnh viện, lên cầu thang.

Giữa màn đêm, bệnh viện tại trấn nhỏ tối om, chỉ có hành lang tầng bốn và một phòng bệnh sáng đèn, không có bác sĩ, không có bảo vệ, quầy trực ban chỉ có hai y tá đang ngủ. Anh gấp rút lên tầng trở về phòng bệnh, lấy bình truyền dịch xuống, vén chăn lên, ôm Chu Dao chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi hành lang, đầu kia cầu thang đã in bóng người. Lạc Dịch kinh hoàng, quay đầu nhìn nhà vệ sinh công cộng và đầu cầu thang bên này, không còn kịp nữa rồi! Anh ôm Chu Dao chui vào phòng bệnh để không kế bên. Một giây sau, đám người kia đã ào đến hành lang.

Lạc Dịch mau chóng trốn vào phòng vệ sinh của phòng bệnh, đặt Chu Dao xuống, kéo cửa ra, núp sau đó.

Đêm khuya yên tĩnh như tờ, từng bước chân trên hành lang vang vọng rõ mồn một, Lạc Dịch nghiêng người núp sau cánh cửa, lẳng lặng thở hổn hển. Anh dè dặt lấy điện thoại di động ra khỏi túi, bởi vì hành động kịch liệt và khẩn trương nên ngón tay run rẩy. Anh chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng, thấm chí bật luôn chế độ máy bay, sợ không khống chế âm thang phát ra sẽ chỉ đường cho chúng đến đây.

Màn hình điện thoại soi sáng vầng trán lấm tấm mồ hôi, ngón tay anh lướt nhanh, gửi từng tin nhắn cho Lục Tự:

“Tầng bốn bệnh viện, cứu mạng!”

“Có người bắt cóc.”

“Gọi đông người.”

“Một mình anh không đủ.”

“Tầng bốn, mau đến đây!”

Tiếng bước chân dừng ở phòng kế bên, Lạc Dịch chỉnh độ sáng điện thoại tối nhất, tắt màn hình. Anh kề sát vào khe cửa và khe hở vách tường, lặng lẽ thở dồn dập từng hơi. Chu Dao nằm trong lòng cũng lên xuống theo lồng ngực anh.

Toàn thân cô nóng hổi, mất ý thức nằm trong lòng anh, hơi thở ẩm ướt và nóng rực từ mũi phả lên cổ anh. Cằm Lạc Dịch đẫm mồ hôi dán chặt vào trán cô, che đi hơi thở của cô, dồn tất cả sự chú ý vào tai mình.

“Người đâu?”

Tiếng lật ga giường, kéo rèm cửa sổ, đá tủ, mở cửa sổ, lục soát tấm che mưa vang lên không ngớt.

“Tìm đi!”

Cửa phòng vệ sinh kế bên bị đá văng ra, cánh cửa đụng sầm vào vách.

“Trốn rồi.”

“Mau đuổi theo!” Tên cầm đầu ra lệnh.

Chúng nổi giận chạy ra khỏi phòng bệnh.

“Đợi đã!” Tên cầm đầu phán đoán. “… Giường vẫn còn ấm, chưa chạy xa được đâu, chỉ trong bệnh viện thôi. Hai đứa mày đi chặn ở cổng, còn lại lục soát cho tao.”

Yết hầu Lạc Dịch lên xuống, mồ hôi chảy theo xương lông mày rơi xuống làm anh cay mắt. Anh ra sức chớp mắt, khẩn cấp nhìn điện thoại di động.

Lục Tự không trả lời.

“Mấy đứa mày đi đến nhà vệ sinh công cộng và cầu thang tìm trước đi!”

Đám người tản ra, tiếng chạy bộ, tiếng đạp cửa, tiếng ném đồ đạc vang lên liên tiếp.

Y tá choàng tỉnh, ngăn lại: “Ơ, các người làm gì thế?”.

“Câm mồm cho tao, đừng có nhiều chuyện, quay người lại, để tay lên tường!”

Tiếng động ồn ã vọng về từng đợt, bóng người phòng bệnh đan xen lẫn nhau. Mắt Lạc Dịch sắc lạnh trong đêm. Tiếng hít thở của Chu Dao càng lúc càng nặng. Anh ấn chặt gáy cô, kéo mặt cô kề sát vào xương quai xanh của mình, kiềm chế tiếng hô hấp của cô.

Bên ngoài, đám lâu la nhanh chóng tụ tập lại: “Lão đại, không có ai hết”.

“Lục soát phòng bệnh, lục từng phòng một.”

“Rõ!”

Ngón tay Lạc Dịch đẫm mồ hôi, run run ấn mở điện thoại, vẫn không có hồi âm. Lạc Dịch nghiến răng gửi một tin nữa: “Sếp Lục, cứu mạng!”.

Anh nghe thấy đối phương lục soát từng phòng một, dời giường, kéo ghế, đạp cửa phòng vệ sinh, mỗi phòng đều bị lật tung cả lên. Hơi thở của Lạc Dịch càng lúc càng dồn dập, tim đâph thêm cuồng loạn. Đột nhiên màn hình sáng ngời, Lạc Dịch lập tức cầm lên xem.

“Tôi không tin anh.”

Vẻ mặt Lạc Dịch chết lặng. Anh nhìn chằm chằm màn hình giây lát rồi đột ngột nhét điện thoại vào túi. Bọn chúng đã kéo đến căn phòng này rồi.

Chu Dao thở nặng nề hơn. Lạc Dịch cắn răng, đưa tay bịt kín miệng và mũi cô, ngăn đi hơi thở của cô. Trong cơn hôn mê cô cau mày, thân thể đau đớn thoáng run, người không có sức lực nhưng cơ thể vẫn phản kháng theo bản năng. Lạc Dịch giữ chặt hai cổ tay cô, thân thể ghì sát cô vào vách tường.

Lạc Dịch bịt kín miệng cô, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt tàn nhẫn nhưng hốc mắt dần dần hoen đỏ.

Gương mặt Chu Dao tụ máu đỏ bừng, thân thể nóng hổi co giật từng cơn nhưng bị anh che kín không cất tiếng được. Máu chảy ngược về kim truyền, dần dần ống truyềb nhiễm đầy máu đỏ.

Đám người tức giận xông vào phòng bệnh, lật tung không gian chật hẹp, tên cầm đầu đứng ở cửa phòng vệ sinh.

“Lão đại, vẫn không có.”

Không khí yên lặng bao trùm. Lạc Dịch ôm Chu Dao đứng sau khe cửa, mắt đỏ vằn tia máu.

“Hay thật!” Tên cầm đầu chậm rãi cất bước, đi đến phòng vệ sinh, “tách” một tiếng, đèn bật lên, bên tròn không có một bóng người.

“Hừ, trốn đi đâu rồi hả?” Hắn cười khẩy, thận trọng tiến vào. “Đừng để tao bắt được”.

Lạc Dịch thấy chiếc bóng hắn bị ánh đèn nơi cửa kéo dài, theo mỗi bước đi, chiếc bóng liền dài thêm một phân, in lên bức tường phòng vệ sinh. Toàn thân Lạc Dịch căng chặt, tim đập kịch liệt, trong tay cái bóng kia đang cầm… súng!

Máu Chu Dao chảy tràn trong ống truyền dịch, người không còn dãy giụa nữa. Xung quanh không một tiếng động, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập kinh hãi.

Tên cầm đầu đứng bên khung cửa, lúc định đi vào thì quay đầu lại. Lạc Dịch hít sâu khí lặng, đối phương đã đi về phía ngược lại: “Xuống tầng dưới lục soát”.

Mồ hôi Lạc Dịch tuôn ra như tắm.

Đám người nhanh chóng bỏ đi, băng qua hành lang, đi xuống cầu thang, lúc sắp đẩy cửa thoát hiểm ra thì tên cầm đầu chợt dừng bước, mắt sáng quắc như sói: “Không đúng!”.

Cửa phòng vệ sinh trong mỗi phòng bệnh đều đóng: “Căn phòng vừa rồi…” Mặt hắn biến sắc, lập tức quay lại.

Đám thuộc hạ theo sát. Tên cầm đầu chạy về phía phòng bệnh, lao thẳng đến phòng vệ sinh, mở cửa ra nhìn vào, căn phòng trống không. Hắn trở lại hành lang, cau mày suy tư.

“Lão đại, anh đoán nhầm rồi, làm sao mà núp bên kia cửa được, ai đâu gan thế?”

Trong hành lang yên tĩnh, tiếng nói chuyện văng vẳng. Lạc Dịch ôm Chu Dao núp sau thùng nước trong cùng của nhà vệ sinh công cộng, chen chúc với đám cây lau nhà.

Tên cầm đầu không nói một lời, ánh mắt sắc bén quét nhìn bốn phía, đột nhiên lại đẩy căn phòng ban đầu của Chu Dao ra, vẫn không một bóng người.

“Tìm lại đi!” Đám thuộc hạ lục soát căn phòng lần nữa.

“Lão đại, vẫn không có.” Câu nói vang lên ở phía nhà vệ sinh công cộng. Tên cầm đầu đẩy cửa ra, nhìn hết một lượt. Buồng vệ sinh đều không có cửa, nhìn thoáng qua đều thấy rõ hết. Bên phía thùng nước chất đầy tạp chất.

Lạc Dịch nhìn đồng hồ đeo tay rồi khẩn cấp ngước mắt nhìn thùng nước, tay vô tình nắm chặt cây gậy bên cạnh.

Người ở cửa nhìn chằm chằm khe hẹp cạnh thùng nước, cẩn thận quan sát, vị trí đống cây lau nhà vẫn giống hệt lúc trước, nhưng vì cần xác nhận nên hắn bước đến. Mới vừa tiến lên, nước trong thùng đầy, dòng nước tuôn trào chảy qua đường ống nhà vệ sinh, xối xuống hố. Hắn chán ghét lùi về sau.

Mùi nước khử trùng, mùi axit clohidric pha lẫn với mùi cống hôi thối vừa gay mũi vừa cay mắt.

“Lão đại, có xuống tầng tìm không?”

“Đi!” Tên cầm đầu quay người rời đi, cả đám lại xuống lầu.

Trong nhà vệ sinh mờ tối, Lạc Dịch thở phào, thả lỏng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Anh nhìn khuôn mặt Chu Dao bị bịt gần như xám ngoét, hốc mắt lại đỏ hoe.

“Chu Dao…” Giọng Lạc Dịch nghèn nghẹn, gọi cô cực khẽ. Đầu cô rũ qua một bên, anh nắm lấy quai hàm đẩy trán cô tựa vào người mình, cứ tuột đẩy vài lần, cô không hề có phản ứng, thân thể vẫn nóng hầm hập, lại như không còn hô hấp.

“Chu Dao, nghe lời anh, kiên trì một chút… kiên trì chút nữa…”

Lạc Dịch ôm chặt cô gái đang thoi thóp trong lòng, bất giác run rẩy. Hàm rằn anh va vào nhau, chân run run, cố hít thở trấn tĩnh lại, nhưng bất lực. Anh ngẩng đầu, nghiến chặt răng, vừa cúi xuống, một giọt nước mắt đã rơi.

Cuối cùng, cô đã hít thở trở lại, hơi thở yếu ớt phả lên tai anh. Môi anh run run, gục đầu xuống hôn lên mắt cô, lại thêm một giọt nước mắt nữa rơi xuống.

Đám người kia không lên tầng nữa. Nhưng thần kinh Lạc Dịch căng thẳng không có lấy một khắc thư giãn. Anh ôm cô giữa căn phòng chật hẹp không biết bao lâu, đến khi những run rẩy trên người đã rút đi hết, chỉ còn lại chết lặng và bất lực, đến tận khi tiếng hô của Khương Bằng truyền đến từ hành lang.

“Ông chủ Lạc, Lạc Dịch?!”

Khương bằng chạy đến nhà vệ sinh, thấy hai người không còn ra người ngợm gì liền sửng sốt.

Lạc Dịch một tay ôm Chu Dao còn hôn mê, một tay vẫn giơ cao bình truyền dịch.

Chu Dao được đưa trở về phòng bệnh.

Lạc Dịch rửa mặt cho tỉnh táo rồi đến hành lang ngồi, gửi tin nhắn cho Lục Tự: “Bên cạnh tôi là con gái của giáo sư Chu Khải Đạo”.

Ba giây sau, điện thoại gọi tới. Lạc Dịch tắt máy, tựa đầu vào tường, nhắm mắt lại.

Khương Bằng nhìn thấy quầng đen trũng sâu dưới mắt Lạc Dịch, e là mấy ngày nay, cậu ta đã không được ngủ yên rồi. Cũng đúng thôi, mạng sống ngư chỉ mành treo chuông, ai có thể ngủ ngon chứ.

Khương Bằng không khỏi thở dài: “Người anh em, tối hôm qua mới tử chiến một trận, chịu không ít thương tích, tối nay lại đến nữa. Người có làm bằng sắt cũng không chịu được đâu. Cậu cứ đơn độc tác chiến như vậy không được, gọi thêm tên Lục Tự kia tới đi”.

Lạc Dịch nhắm mắt lại, không trả lời.

Mấy phút sau, hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vã, Lục Tự mặt lạnh lao đến hành lang, người chưa tiến tới đã bắt đầu chấn vấn: “La Dịch, anh muốn làm gì? Anh trở lại là vì tiếp cận cô ấy…”.

Lạc Dịch mở mắt ra nhìn Lục Tự, im lìm và lạnh lùng đứng dậy đấm một cú lên mặt anh ta. Cú đấm kia ẩn chứa sức lực ngang tàng. Khoé môi Lục Tự rướm máu, người đụng vào vách tường, mắt hằn lửa giận nhìn về phía Lạc Dịch, muốn tiến đến đánh trả nhưng Lạc Dịch đã bồi thêm một cú vào bụng anh ta. Lục Tự liên tiếp lui về phía sau, chụp lấy bệ cửa sổ, trán nổi gân xanh.

Khương Bằng thấy Lạc Dịch còn muốn đánh tiếp, sợ lớn chuyện tiến tới giữ chặt anh lại: “Cậu điên rồi à? Muốn bị tống giam hay sao?”.

Lạc Dịch giãy khỏi tay Khương Bằng, chỉ về phía Lục Tự gằn từng câu từng chữ: “Lục Tự, mẹ kiếp, anh đúng là đồ vô dụng!” Anh quát lên đầy căm phẫn: “Cô ấy mà xảy ra chuyện gì, anh có lấy mạng đền cũng không nổi đâu!”.

“Tại sao anh lại tiếp cận cô ấy?” Lục Tự nghiến răng đánh trả: “Dự án LAND là do La Dự khai phá, anh cho rằng đó là đồ của anh ư? Anh có thể đem nó ra làm điều kiện trao đổi với Đan Sơn sao?”.

Anh ta tiến lên thụi một cú về Lạc Dịch, Lạc Dịch hất Khương Bằng ra, tránh thoát cú đấm của Lục Tự liền trở tay giáng một quyền thật mạnh vào mặt anh ta: “Mẹ kiếp anh!”.

Khương Bằng không quản được nữa, dứt khoát để hai người họ đánh nhau, anh đáng tôi một cú thật mạnh, tôi đạp lại anh một cước thật đau, cho đến khi thấy hai bên ra tay không phân nặng nhẹ mới bảo mấy anh em kéo hai người ra.

Khương Bằng lạnh lùng nhìn hai người họ, chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Đan Sơn mà hai người nói đến đang đứng bên ngoài vừa nhìn vừa cười hả hê đó, biết không?”.

Ngoài cửa sổ hành lang là đêm đen vô tận, hệt như đôi mắt con người. Lạc Dịch nghiêng bả vai tựa vào tường thở hổn hển, lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, cầm bật lửa châm thuốc.

Lục Tự ngồi trên ghế, căm tức lau khoé miệng rồi nhận điếu thuốc Khương Bằng đưa đến. Ba người im lặng hút thuốc, ai cũng mệt mỏi rã rời.

Đêm càng về khuya, không khí thù địch dần tiêu tan theo làn khói thuốc. Lạc Dịch nhìn đồng hồ đeo tay, đã ba giờ sáng. Anh thong thả nói: “Hôm nay, bạn cô ấy về khách sạn, ngày mai sẽ trở về Bắc Kinh. Tốt nhất là anh âm thầm phái mấy người trông chừng cô ấy cho tốt, bảo vệ cô ấy về nhà an toàn. Về đến Bắc Kinh cũng không thể lơi lỏng, nên lên kế hoạch với đồng nghiêph của anh đi. Mục tiêu của Đab Sơn là LAND, nếu như cô ấy bị bắt, hậu quả…” Lạc Dịch nhàn nhạt nhếch môi. “… anh tự mà nghĩ đi”.

Anh tựa vào tường từ từ đứng lên, dụi tàn thuốc, đi đến bên cạnh Khương Bằng khẽ gọi: “Ông anh, tôi nhờ một việc”.

“Nói.”

Lạc Dịch mệt mỏi rũ mắt.

Mấy tên thuộc hạ của Khương Bằng canh giữ bên ngoài phòng bệnh, thông qua cửa kính lạnh lùng quan sát tình hình bên trong. Họ đứng thẳng tắp, nửa bước cũng không rời.

Lạc Dịch nghiêng người ngủ bên cạnh Chu Dao, một tay ôm eo cô, tựa như ngủ rất say, lại như cả trong mơ vẫn che chở người trong lòng.

Khương Bằng ngồi trên ghế ở hành lang, lẳng lặng hút thuốc, thỉnh thoảng liếc nhìn người bên trong. Hút xong một điếu, anh ra ném tàn thuốc xuống đất rồi nhấc chân giẫm tắt, kế đó lại đưa một điếu khác lên miệng. Anh ta vừa châm thuốc vừa quay đầu nhìn về phía Lục Tự: “Anh có tính toán gì không?”.

Lục Tự nói: “Bất kể thế nào, bảo vệ con gái giáo sư Chu trước hẵng tính”.

Khương Bằng ngậm điếu thuốc, hai mắt nheo lại: “Anh vẫn chưa tin cậu ta à?”.

Lục Tự hừ lạnh: “Chúng tôi lục soát được giấy tờ mua bán ngọc thạch giữa anh ta và Ngô Minh. Mặc dù không nói lên được điều gì nhưng đúng là anh ta và Ngô Minh có liên hệ không rõ ràng. Chúng tôi vốn tưởng rằng có thể hợp tác với anh ta để bắt Đan Sơn, nhưng nếu anh ta đang lợi dụng chúng tôi để diệt trừ kẻ địch thì sao? Anh xem đi, Ngô Minh đã bị bạn gái cũ của anh ta giết chết, có phải là quá trùng hợp hay không?”

Khương Bằng hất cằm về phía cửa phòng bệnh: “Anh nhìn cậu ta như thế còn bạn gái cũ cái gì nữa?”.

Lục Tự nhìn qua bên kia cửa kính, Lạc Dịch đang ngủ, cánh tay còn ôm chặt Chu Dao. Anh ta chẳng nói đúng sai, hỏi ngược lại: “Nếu bạn gái cũ không liên quan gì thì sau xảy ra chuyện, sao lại nằng nặc đòi gặp anh ta, nếu không nhất định không chịu hé răng với cảnh sát?”

“Tôi không phải cảnh sát, không biết tình hình cụ thể.” Khương Bằng nhún vai, bỗng dưng hỏi vặn lại. “Nhưng sếp Lục à, nói thật anh cảm thấy với con người Lạc Dịch, nếu thật sự do anh ta làm, sẽ để lại nhiều sơ hở và điểm đáng ngờ như vậy hay sao?”.

Lục Tự lơ đãng mím chặt môi. Anh ta và Lạc Dịch đã qua lại nhiều năm, biết rõ người đàn ông này kỹ lưỡng đến đâu, nhưng cũng chính vì anh ta hiểu rõ với trí thông minh của mình, tên đó có thể thao túng hết thảy nên càng không cách nào dễ dàng tin tưởng.

“Tôi không thể thuyết phục mình tin rằng vụ giám định Phật tháp có sai sót được. Với khả năng chuyên môn của anh ta…” Lục Tự lắc đầu.

Khương Bằng cúi đầu gõ điếu thuốc, khẽ cười: “Sếp Lục, ông chủ Lạc từng nói với tôi một câu”.

Lục Tự quay đầu nhìn Khương Bằng dò hỏi.

“Cậu ta không nhìn lầm. Pho tượng cậu ta giám định kia chính là Phật tháp thật.”

Khi Chu Dao tỉnh dậy, trời đã sáng bừng. Ánh nắng mùa thu rắc kín vách tường. Cô nằm trong chiếc chăn ấm áp, thân thể đổ mồ hôi đầm đìa như vừa lột một lớp da. Tối qua dường như đã trải qua rất nhiều việc, thế nhưng đầu óc cô mông lung vô cùng, chỉ nhớ bầu trời đêm thu đầy sao và cảm giác ấm áp còn vương lại.

Chu Dao khẽ hít vào một hơi, hình như có vật gì đó đang đè nặng lên bụng mình, cúi đầu nhìn xuống là cánh tay của một người đàn ông. Hơi thở nam tính lướt nhẹ qua má cô, cô quay sang, Lạc Dịch đang nghiêng người ngủ bên cạnh. Chu Dao sững sờ nhìn anh. Một giây sau, Lạc Dịch bình lặng mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh và trong suốt như đá vỏ chai vừa được rửa qua nước. Chu Dao nhìn thấy hình ảnh phản chiếu nho nhỏ của mình trong đôi mắt anh, vẻ mặt đôi phần ngơ ngác.

Anh cứ im lìm như thế, Chu Dao bị anh nhìn đến mức khó thở, lòng bàn tay rịn mồ hôi, thế nhưng lại không muốn phá vỡ giây phút yên bình này.

Qua một hồi lâu, Lạc Dịch cất lời: “Cảm thấy thế nào?”.

Cảm thấy gì ư? Chu Dao thấy mình như đi qua muôn vạn nẻo đường, trải qua cả thế kỷ trong mộng vậy.

Cô nói: “Khá hơn nhiều rồi”.

Anh cúi đầu kề trán vào trán cô: “Đã hạ sốt rồi”.

Hơi thở của anh quấn quýt quanh chóp mũi cô, Chu Dao chớp chớp mắt, mặt lại nóng bừng.

“Chu Dao…” Anh gọi thật khẽ bên má cô.

“Dạ?” Chu Dao đỏ mặt, nhìn đôi môi gần trong gang tấc của anh, cô sao mà nhớ cảm giác mềm mại nơi ấy đến thế!

“Chu Dao…” Anh lại gọi cô.

“Vâng?” Chu Dao có phần mụ mị ngước mắt lên nhìn anh. “Sao thế ạ?”.

“Không có gì.” Anh khép hờ mắt, nhẹ nhàng ôm lấy cô. “Em nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Ngủ thêm một lát nữa”.

“Vâng.”

Cuối cùng, Lục Tự cũng giảng hoà với Lạc Dịch. Anh ta tỏ vẻ sẽ chấp nhận đề nghị của anh, bảo vệ Chu Dao suốt cả hành trình, cho dù trở về Bắc Kinh cũng không lơ là. Lạc Dịch nghe xong chỉ vỗ vỗ vào cánh tay anh ta, không nói câu gì thừa thãi. Lục Tự và mấy đồng nghiệp đưa hai người về khách sạn, mấy đồng nghiệp kia cùng trà trộn vào ở trong đó.

Trên đường, Lục Tự và đồng nghiệp nói đến Yến Lâm, mặc dù chỉ nhắc một tiếng thôi nhưng nói năng khá kiêng dè, thế mà Chu Dao lại cảm thấy vừa đáng thương cho cô ta lại không đành lòng cho mình. Nhưng lúc đến khách sạn sắp xuống xe, cô lại nhớ đến tình cảnh ngồi xe cảnh sát trở về hôm qua, cũng nhớ đến cảnh Lạc Dịch ôm Yến Lâm. Mặc dù trên lý trí có thể chấp nhận nhưng suy cho cùng lòng dạ vẫn khá khó chịu.

Chu Dao thấy Lạc Dịch toan bước xuống xe, lại yếu ớt tựa vào lưng ghế, khẽ làm nũng: “Ông chủ Lạc, tự dưng người em bủn rủn không đi nổi”.

Lạc Dịch khẽ cười, giọng điệu có phần trêu chọc: “Vậy anh cõng em nhé!”.

Chu Dao bĩu môi: “Không cần!”.

“Nói lớn như vậy mà còn bảo là không có sức ư? Lạc Dịch vừa nói vừa kề đến bế cô dậy.

Chu Dao vui mừng lập tức thân thiết ôm lấy cổ anh. Ngẫm nghĩ một lát, nụ cười vơi dần, nhỏ giọng thương lượng: “Ông chủ Lạc!”.

“Ừ?”

“Sau này, anh không được ôm người khác đâu đấy, có biết không?”

“Được.” Anh trả lời dứt khoát.

Nhất thời lòng Chu Dao như nở hoa, rúc đầu vào cổ anh cười khúc khích.

“Chu Dao.” Anh xoay xoay cổ.

“Hả?”

“Buồn.”

“À!” Cô vội vàng nhấc đầu lên.

Khác với lần trước, lần này giữa ban ngày ban mặt, ông chủ Lạc ôm cô gái nhỏ vào trong, nhân viên khách sạn lẫn khách khứa đều nhìn thấy hết. Chu Dao ngẩng cao đầu ôm cổ Lạc Dịch, chân còn khẽ đung đưa, hoàn toàn coi mình là bà chủ nhỏ rồi. Lạc Dịch thoáng nhìn vẻ đắc ý của cô, khoé môi khẽ cong cong, mặc cô tuỳ ý.

Đi lên cầu thang gặp Yến Lâm đang đi xuống, thấy hai người thân mật như vậy, cô ta chợt sửng sốt, nhưng sắc mặt lập tức bình thường trở lại, duy trì vẻ điềm tĩnh vốn có.

Lạc Dịch không hề dừng lại, ôm Chu Dao lên lầu, đi ngang qua cô.

Chu Dao lặng lẽ ló đầu nhìn xuống, Lạc Dịch nhắc nhở: “Nhìn cái gì?”.

“Không có gì ạ!” Chu Dao lập tức rụt cổ lại.

Vào phòng, Lạc Dịch đặt Chu Dao lên giường, rót nước đưa thuốc rồi đắp kín chăn cho cô, dặn dò: Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi nhiều, em ngủ một lát nữa đi”.

“Anh phải đi rồi sao?” Chu Dao vội vã hỏi, giọng không nỡ, lại kì kèo: “Anh ở lại với em thêm một lát nữa đi mà. Em không muốn ở một mình đâu”.

Lạc Dịch vốn không có ý định bỏ đi, anh khom lưng vuốt ve trán cô: “Ngủ đi, anh ở đây”.

Chu Dao không chịu nhắm mắt, vẫn nhõng nhẽo: “Anh ở đây á? Chờ đến khi em ngủ rồi thì anh ở đâu?” Lạc Dịch đi đến tủ lấy một tấm chăn bông. Anh leo lên giường cô, nằm lên chăn của cô rồi đắp chăn bông của mình lên, gối chung một chiếc gối với cô: “Ở đây. Hài lòng chưa?”.

“Hài lòng rồi.” Chu Dao cười tủm tỉm rồi khép mắt lại.

Lát sau, Lạc Dịch nhổm người dậy, Chu Dao đã lập tức mở mắt ra, cảnh giác nhìn anh chằm chằm.

“Anh không đi.” Lạc Dịch thấy buồn cười, chồm người qua kéo lại màn cửa sổ dày nặng. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Đang giữa mùa thu, không khí nơi đây ẩm ướt và lạnh lẽo nhưng nhiệt độ của hai người vẫn đủ sưởi ấm cho nhau. Cách một lớp chăn, Chu Dao dựa sát vào người anh, cọ cọ rồi thoả mãn nhắm mắt lại.

Ngoài sân vọng tới tiếng cười nói của du khách, trong phòng ánh sáng mờ ảo. Cô bỗng khẽ gọi: “Ông chủ Lạc…”

“Hử?”

“Em có một câu hỏi.”

“Gì thế?” Anh nhắm mắt lại.

Vậy em hỏi anh nhé?”

“Hỏi đi.”

“Có phải anh thích em không?” Giọng nói con gái vừa thỏ thẻ vừa dịu dàng.

Lạc Dịch chậm rãi mở mắt ra nhưng Chu Dao đã nhắm mắt lại, lông mi đen sẫm nhẹ rung, khoé miệng mím lại thành một đường cong căng thẳng.

“Phải.” Anh khẽ thừa nhận.

Cô gái từ từ mở mắt ra, ánh mắt trong suốt, cong môi cười với anh. “Trùng hợp quá, em cũng thích anh”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN