Vì Hận Mà Yêu
Phần 12: Kế hoạch (1)
Mặc Thiên nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, bàn tay đưa lên lấy vài sợi tóc của cô mà ngịch ngợm, ân cần giải thích:
– Đây là hệ thống camera an ninh đã được tích hợp trí tuệ nhân tạo. Phần mềm Ella này được chạy trên nền tảng Google Cloud, sử dụng AI để phân tích cảnh quay và trả về kết quả tìm kiếm dựa vào hàng trăm ngàn truy vấn bằng ngôn ngữ tự nhiên.
– Mặc Thiên, em không hiểu?
– Nói dễ hiểu là phần mềm Ella này có thể tìm kiếm 1 thứ gì đó thông qua giữ liệu cảnh quay bằng cách tập trung tuy tìm các dấu hiệu quan trọng như màu sắc quần áo, hay hình dạng, biển số ô tô. Giảm thời gian tìm kiếm 1 cách tối đa trên toàn hệ thống.
– Có nghĩa là chỉ cần tên đó xuất hiện trên hệ thống camera thì Ella có thể tự động truy tìm và nhận dạng hắn.
– Phải.
– Nhưng mà đâu biết hắn ở đâu, hơn nữa thành phố rộng như vậy liệu có thể quan sát được hết.
– Yên tâm, anh đã tích hợp trí tuệ nhân tạo AI vào tất cả hệ thống camera trong thành phố, nếu không tìm ra được hắn cần thiết sẽ tích hợp trên cả nước và quốc tế.
Diễm Nguyệt nghe vậy không khỏi giật mình, chỉ mới trong 1 ngày hắn đã kiểm soát được cả thành phố rộng lớn này rồi, thật không dám coi thường hắn mà:
– Thời hạn bảo lãnh không có nhiều, nhưng nếu hắn không xuất hiện, dù anh có thể quan sát được cả nước đi nữa, liệu có kịp không?
– Tin anh đi, dám chắc rằng tên đó chưa ra khỏi thành phố này.
– Vậy còn…về Quách Vy?
– Trong ngày hôm nay đã mua được 15% từ 1 số cổ đông nhỏ, với 20% mà Lord đã lấy được thì hiện tại em đang giữ đến 35% cổ phần của Quách Vy và chính thức trở thành cổ đông lớn. Chỉ cần 15% nữa là có thể thay thế vị trí của Quách Phú Hùng rồi.
– 15% trong đó có 10% nằm trong tay của gia đình họ, anh rốt cuộc sẽ dùng cách gì để lấy? Em thấy nếu không lợi dụng ở điểm yếu của Khả Vy thì sẽ rất khó lấy được 10% đó.
– Vợ à, em muốn anh hi sinh thân thể sao?
Diễm Nguyệt nghe vậy liền trừng mắt nhìn sang hắn:
– Anh dám. Em chỉ nói vậy thôi, thật sự không muốn lại xuất hiện thêm 1 Hạ Băng thứ 2.
Mặc Thiên nghe vậy lại mỉm cười nhìn cô, bàn tay không an phận mà luồn vào bên trong áo cô mơn trớn:
– Vợ à, anh không dám. Thân thể của anh chỉ cho mình em thôi.
Diễm Nguyệt cảm nhận được bàn tay hắn đang lần mò vào bên trong chiếc áo con của cô mà nghịch ngợm 2 nhuỵ hoa, khiến cô có chút đỏ mặt:
– Ai thèm thân thể của anh chứ.
Lời cô vừa dứt đã thấy gương mặt hắn áp sát vào mặt mình, 1 giây sau đó cảm nhận được đầu lưỡi của hắn đi vào trong khoang miệng cô mà càn quấy. Nụ hôn sâu kéo dài mãnh liệt khiến đầu óc cô trở nên mơ màng. Bàn tay hắn ở trong áo cô bắt đầu di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng xuống đến quần mà luồn vào trêu ghẹo, cảm nhận được sự ướt át của nơi hoa viên ấy, hắn mới từ từ rời môi cô ghé sát vào tai cô mà thì thầm:
– Diễm Nguyệt, muốn không?
Diễm Nguyệt lúc này đầu óc đã mơ hồ nhưng vẫn cắn chặt bờ môi cương quyết nói:
– Không muốn.
Mặc Thiên nghe vậy lại chỉ mỉm cười, cắn nhẹ vào vành tai cô:
– Diễm Nguyệt, anh thấy thân thể của em thành thật hơn nhiều.
Bị hắn trêu đùa như vậy khiến cô có chút xấu hổ mà gắt lên:
– TẦN MẶC THIÊN, anh là tên bỉ ổi.
Hắn lại chẳng bận tâm câu chửi của cô, nhẹ nhàng bế bổng cô lên đi thẳng về phòng.
Đêm đấy lại 1 đêm âu yếm triền miên, cô thật sự không biến hắn đã muốn cô bao nhiêu lần nữa chỉ biết là khi cả 2 chìm vào giấc ngủ trời đã bắt đầu hửng sáng.
——–/-/-/-/-/——–
Diễm Nguyệt mệt mỏi cựa mình, cánh tay mò mẫm mà với lấy chiếc điện, đôi mắt nặng trĩu gắng gượng mở ra, phút chốc trợn to hết cỡ. Diễm Nguyệt hốt hoảng bước xuống giường không quan tâm mình chẳng 1 mảnh vải che thân mà lao thẳng vào phòng tắm. 1 lúc sau cô trở ra đi thẳng đến tủ đồ lấy đại 1 bộ y phục mặc vào, bàn tay mảnh mai vơ vội vài lọn tóc búi lên.
– Em đang làm gì vậy?
Mặc Thiên trên người chỉ mặc 1 chiếc áo choàng tắm, mái tóc còn vương vài giọt nước, trên tay còn cầm điếu thuốc mới được châm lên, nhà nhã vắt chéo chân ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cửa sổ nhíu mày nhìn cô. Diễm Nguyệt nghe vậy liền quay sang hắn gắt gỏng:
– Mặc Thiên, anh dậy rồi sao không chịu gọi em?
– Anh thấy em ngủ rất ngon, không nỡ đánh thức.
Diễm Nguyệt phớt lờ câu nói của hắn, vội vàng đánh chút son rồi với lấy túi xách trở ra.
– Em đi đâu vậy?
– Anh còn hỏi sao? Tất nhiên là đi làm rồi.
– Tần Thị đâu có tăng ca vào chủ nhật.
Bàn tay đưa lên định mở cửa chợt khựng lại, cô ngây người 1 lúc rồi bất giác nói:
– Đúng rồi, hôm nay là chủ nhật mà.
Lại như nhớ ra chuyện gì đó, cô quay người nhìn hắn hậm hực bước đến:
– Mặc Thiên, tại sao anh không nói sớm hại em làm gì cũng vội vàng.
– Em có nói với anh là sẽ đi làm sao? Anh nghĩ em biết hôm nay là chủ nhật.
– Anh…anh…
Hắn thấy cô tức giận như vậy chỉ mỉm cười đứng dậy đi đến xoa đầu cô:
– Được rồi, hôm nay được nghỉ anh sẽ đưa em đi chơi. Nhưng trước hết em phải thay y phục đi đã, thật không thể hiểu nổi tại sao em có thể ăn mặc luộm thuộm như thế này.
Lời hắn vừa dứt, cô liền nhìn lại mình. Chiếc áo sơmi trắng lịch làm như vậy lại bị cô cài lệch khuy, chân váy xếp ly dài quá gối thì vặn vẹo nhăn nhúm, mái tóc rối tung được búi vội trông xuề xoà vô cùng, Diễm Nguyệt đứng trước gương có chút xấu hổ nhìn sang hắn:
– Cái này không phải là do em sợ đi làm muộn sao?
– Dù là thế lần sau cũng không được cẩu thả như vậy. Vợ của anh – Tần phu nhân lúc nào cũng phải toả sáng nhất trước mặt mọi người, em ăn mặc như vậy người ta nhìn vào sẽ nghĩ anh khi dễ vợ mình.
– Mặc Thiên, anh là đang nói quá rồi đấy.
– Được rồi, thay đồ đi. Hôm nay mọi người cùng hẹn nhau đi dã ngoại.
– Gia đình Nhã An và Gia Mẫn sao?
Mặc Thiên đi đến tủ quần áo chọn lấy 1 bộ y phục để thay, đơn giản là sơmi trắng và quần tây thôi mà hắn vẫn đẹp mê hoặc:
– Phải, cả Lord nữa. Anh xuống nhà trước đợi em.
Đợi hắn đi ra khỏi cửa cô nhìn mình trước gương rồi thở dài bước lại tủ quần áo chọn cho mình 1 chiếc váy hoa màu hồng phấn kết hợp với áo cardigan trắng mỏng. Mái tóc búi đã được bỏ xoã xuống, với lấy 1 chiếc mũ vành cùng đôi giày sneaker, tự tin nhìn mình trước gương mỉm cười.
Diễm Nguyệt bước xuống thấy hắn đang ngồi đợi ở chiếc ghế sofa mắt hướng về chiếc TV trước mặt.
Nghe thấy tiếng động, hắn chuyển tầm nhìn sang cô khẽ nhíu mày:
– Diễm Nguyệt, em là đang mặc gì vậy?
– Chẳng phải là đi picnic sao? Em mặc như thế này thì có gì không được?
– Không được, thay đi.
– Tại sao? Anh cũng phải cho em biết 1 lý do chứ?
– Tại vì…nhìn không giống là vợ chồng.
Diễm Nguyệt nghe vậy trợn to mắt nhìn hắn:
– WHAT? Không giống vợ chồng là sao?
– Em còn hỏi sao? Em nhìn em xem, ăn mặc thế này người ta nghĩ em còn chưa đủ 18 vậy tôi chắc chắn sẽ là người anh trai hoặc 1 chú họ của em. Còn nữa, em như thế này thật…thật… quá dễ thương đi. Không được, mau đi thay đi.
Diễm Nguyệt nghe hắn nói vậy chỉ biết há hốc mồm. Chẳng phải hắn vừa bảo lúc nào cũng muốn cô phải “toả sáng” trước mặt mọi người sao? Bây giờ lại trở mặt thật nhanh như vậy, cô cảm thấy hắn thật là quá con nít đi, bất giác lại mỉm cười đi đến khoác tay hắn:
– Mặc Thiên, như này chẳng phải rất giống tiểu bạch thỏ sao? Hơn nữa tính ra đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, em muốn mình dễ thương 1 chút, chẳng phải những đôi yêu nhau ở trong tình huống này anh có phải là nên khen em không?
Cô vừa nói vừa ngước mặt lên nhìn hắn, đôi mắt mở to tròn mà chớp chớp, cái miệng còn cố tình chu lên, thật sự làm hắn không thể nào kháng cự nổi mà:
– Được rồi, rất đáng yêu!
Nghe được câu hài lòng, cô kiễng chân lên hôn nhẹ vào má của hắn 1 cái. Cùng lúc đấy trên màn hình TV phát sóng 1 tin tức:
” Ngôi sao Hollywood trẻ tuổi Harvey hiện tại đã bước xuống sân bay quốc tế Tân Thiên Phát của thành phố C.”
Diễm Nguyệt nghe vậy bất giác lại quay sang hướng TV. Trên màn ảnh ấy xuất hiện 1 đám phóng viên và nhà báo vây quanh 1 nam nhân người ngoại quốc. Ngũ quan tinh xảo, mái tóc thời thượng, thể hình chuẩn mẫu cùng gu thời trang manly, tất cả các yếu tố trên người anh ta kết hợp thật không thể hoàn mỹ hơn. Điều đấy làm bao trái tim đang gào thét gọi tên anh ta, cả sân bay phải huy động hết lực lượng vệ sĩ và bảo vệ chuyên nghiệp tạo thành 1 hàng rào để ngăn cản người hâm mộ quá khích. Một nữ phóng viên chen chúc giữa đám nhà báo và nhiếp ảnh tiến đến anh ta:
– Harvey, anh được biết đến là 1 diễn viên Hollywood trẻ tuổi nhất có rất nhiều tác phẩm để đời. Lần này anh đến Trung Quốc có phải như mọi người vẫn nói là muốn tìm 1 bạn diễn ăn ý để tham gia vào 1 dự án film Hollywood do chính anh đạo diễn và đảm nhiệm vai nam chính?
Nam nhân trong màn hình nhìn thẳng vào ống kính mỉm cười rồi thân thiện trả lời:
– Trước mắt, tôi đến Trung Quốc là vì cảm thấy hứng thú với nền văn hoá đặc sắc ở nơi đây. Còn về vấn đề các vị nói, quả thực tôi vẫn luôn tìm 1 bạn diễn hợp tác ăn ý với tôi trong dự án film sắp tới. Tôi rất coi trọng tác phẩm này hơn nữa đầu tư cho bộ film này kinh phí thực sự rất lớn vì vậy tôi muốn tự mình chuẩn bị cho tất cả từ khâu chọn diễn viên.
– Rất nhiều nữ diễn viên Hollywood nổi tiếng tại sao anh lại muốn tìm 1 nữ diễn viên ở đất nước chúng tôi?
– Tôi chưa có nói sẽ chọn bạn diễn người Trung, tôi chỉ nói vẫn đang tìm kiếm. Nhưng thật sự tôi cảm thấy con gái Trung Quốc rất có khí chất và xinh đẹp, nếu có thể tìm được người hợp ý ở đây thì thật sự bộ film của tôi sẽ khá mới lạ.
Diễm Nguyệt nhìn người nam nhân trên màn hình đang cố bước ra khỏi đám đông ấy bất giác lại nói:
– Anh ta nổi tiếng như vậy chỉ cần nói 1 tiếng thì rất nhiều nữ diễn viên tầm cỡ Hollywood sẵn sàng đến thử vai, tại sao lại phải đến Trung Quốc để tìm.
Mặc Thiên nghe vậy chỉ mỉm cười nhìn vài màn hình:
– Đã đến rồi!
Cô quay sang hắn khó hiểu thắc mắc:
– Ai đến?
– Không có gì, tiểu bạch thỏ đi thôi, mọi người đang đợi.
Dứt lời hắn đưa tay ra ôm lấy eo cô rời đi, Diễm Nguyệt lại nghe hắn gọi mình là “tiểu bạch thỏ” liền bật cười vui vẻ.
——-/-/-/-/-/——–
Mấy người bọn họ đến 1 biệt thự của hắn ở vùng ngoại ô khá xa thành phố. Căn biệt thự ấy được thiết kế theo mẫu mã phương tây, khuôn viên rộng lớn thoáng đãng, bể bơi trải dài vòng quanh căn biệt thự, bãi cỏ xanh mịn cùng hồ nước lớn được bàn tay điêu luyện của thợ đắp nặn những ngọn núi tạo thành các hang động dưới đáy đại dương, bên trong là những con cá cảnh sặc sỡ trông lạ mắt, trị giá thấp nhất của 1 con cá trong này cũng phải tính từ 4 con số (mệnh giá USD). Cô đến giờ đối với hắn vẫn không thể nào làm quen được với vấn đề này, thật sự biết hắn là kẻ rất có, rất có tiền nhưng mà bản thân vẫn không khỏi kinh ngạc khi thấy số tài sản đồ sộ như vậy.
Mặc Thiên thấy biểu hiện của cô như vậy khẽ mỉm cười đi đến ghé sát vào tai cô thì thầm:
– Vợ à, em tại sao có thể ngạc nhiên như vậy với những thứ đã là của mình.
Diễm Nguyệt nghe vậy quay sang hắn ngỡ ngàng:
– Mặc Thiên
Hắn từ từ đứng thẳng người, 1 tay đút túi, tay kia nhẹ nhàng đưa lên chỉnh chiếc mũ vành trên đâu cô, ánh mắt dịu dàng hết mực:
– Vợ à, tất cả những thứ này đều đứng tên em. Từ thứ nhỏ nhất là những chú cá này đến những cái giá trị nhất như Tần Thị và nhiều hơn nữa là cả sinh mạng này đều cho em. Bởi vì Anh muốn tất cả nữ nhân biết đến anh không phải vì anh là Tần Mặc Thiên cao cao tại thượng mà là 1 Tần Mặc Thiên bình thường không có gì ngoài trái tim luôn vì em mà thổn thức. Anh cũng muốn tất cả nam nhân nhìn đến em không phải là danh phận Tần phu nhân mà vì em là tài sản lớn nhất của Tần Mặc Thiên anh! Những thứ này so với em vốn chẳng là gì vì vậy em đối với điều đấy cũng không cần phải quá kinh ngạc.
Diễm Nguyệt bị lời nói của hắn làm cho cảm động, đôi mắt đỏ hoe ngỡ ngàng nhìn lên hắn 1 hồi. Nam nhân trước mặt cô dưới tia nắng buổi sớm chỉ áo sơmi trắng đơn giản cũng đã rực rỡ hơn cả khoảng trời xanh này. Diễm Nguyệt bất giác nở 1 nụ cười tươi rồi ôm chầm lấy hắn nũng nịu:
– Mặc Thiên, có phải kiếp trước anh mắc nợ em vì vậy kiếp này phải trả?
– Vậy sao? Nếu thật là vậy anh mong kiếp trước nữa, trước nữa, trước nữa vẫn nợ em để kiếp sau, sau nữa, sau nữa vẫn có thể trả. Diễm Nguyệt, không biết có phải kiếp trước anh nợ em hay không nhưng kiếp này gặp được em nó đã trở nên ý nghĩa hơn.
Nhìn đôi uyên ương tình tứ trước mặt, trong lòng ai đó bỗng nhói lên 1 chút xót xa nhưng rất nhanh bình tâm trở lại mà bước đến trước mặt họ, đùa giỡn:
– Tự nhiên cảm thấy chúng tôi bị dư thừa quá, có phải hay không là nên rời đi để cho 2 người tự nhiên hơn.
Hắn nghe vậy mới từ từ đẩy cô ra nhìn sang Lord:
– Không cần, tôi chính là muốn cho ai đó thấy thôi.
Mọi người nghe vậy liền bật cười rồi kéo nhau ra phía sân vườn.
Dã ngoại thì phải có tiệc nướng ngoài trời, mỹ nữ nhà ta chỉ việc ngồi mát, nhấm nháp ly trà còn bếp thì dành phần cho 4 nam nhân ưu tú đấy.
Sau 1 hồi vất vả, trên bàn tiệc cũng đã bày biện đủ loại nướng, mọi người ổn định chỗ ngồi chuẩn bị nhập tiệc thì hắn lại lên tiếng:
– Đợi chút, còn 1 người nữa?
Mõi người cùng hướng mắt đến hắn khó hiểu, Diễm Nguyệt nghe vậy bỏ đôi đũa xuống:
– Ai vậy?
Hắn không đáp lại cô chỉ nhìn ra hướng khác mỉm cười:
– Đến rồi.
Mọi người cùng rời tầm mắt theo hướng nhìn của hắn. Nam nhân nhà ta thì tỏ ra bình thường chẳng bù cho sự kinh ngạc tột độ của 3 nữ nhân nhà ta.
Diễm Nguyệt trợ to mắt nhìn người đang đi đến bất giác gọi tên:
– Harvey!
Nam nhân ấy đi đến chỗ bọn họ mỉm cười:
– Đã lâu không gặp?
Mặc Thiên nghe vậy chỉ mỉm cười nhún vai:
– Được rồi, ngồi đi thôi.
3 mỹ nhân nhà ta vẫn chưa hết ngỡ ngàng, hắn thấy cô cứ ngây ngô như vậy liền lên tiếng giới thiệu:
– Harvey là bạn học của bọn anh khi đi du học ở Mỹ.
Diễm Nguyệt nghe vậy khẽ gật đầu ra vẻ đã hiểu rồi lại nhìn sang Lord:
– Lord, anh cũng quen cậu ta sao?
Không đợi để Lord trả lời, Harvey đã chen ngang:
– Là anh họ của tôi.
Lord cũng chỉ gật đầu 1 cái rồi chẳng nói gì. Gia Uy lúc này mới lên tiếng:
– Harvey, chắc không phải là Mặc Thiên gọi cậu sang đây chứ.
– Haha…cậu ấy nói muốn nhờ vả mình. Mình không nghĩ Tần Mặc Thiên cũng có chuyện không thể làm được mà tìm đến mình.
Chấn Phong nghe vậy lại nhìn sang hắn:
– Là chuyện của Quách Khả Vy sao?
– Phải. Mình nghĩ chỉ cần 1 dự án film của cậu ấy, cô ta sẽ chủ động tìm đến.
– Được rồi, mọi chuyện để nói sau, phá tiệc trước đã.
Harvey với lấy chai rượu rót vào ly mỗi người rồi cầm ly của mình đưa lên. Mỹ nam mỹ nữ nhà ta cũng mỉm cười nhấc ly mà cạn chén.
Buổi dã ngoại hôm ấy kéo dài hết cả ngày. 3 cô gái mệt mỏi kéo nhau về phòng tắm rửa nghỉ ngơi trước.
Lúc này ở trong phòng khách của biệt thự. Mặc Thiên nhìn vào màn hình laptop để trên bàn bỗng chốc mỉm cười:
– Xuất hiện rồi.
Lord nghe vậy liền lấy chiếc điện thoại ra bấm 1 dãy số rồi nhìn vào laptop rồi nói:
– Đường abcxyz, ngõ 8, khu phố D.
Lord vừa tắt máy thì 1 tiếng chuông điện thoại vang lên, Harvey nhìn vào chiếc điện thoại mỉm cười đưa lên cho bọn họ cùng thấy:
– Nhanh hơn mình nghĩ.
Dứt lời, Harvey liền bắt máy:
– ….
– Phải.
– ….
– Vậy sao? Thật lấy làm vinh hạnh.
– ….
– Được, được.
Tắt máy, Harvey ném điện thoại lên bàn, dựa lưng vào thành ghế:
– Cô ta hẹn mình trưa mai gặp mặt.
Mặc Thiên nghe vậy, khẽ gật đầu nói:
– Chỉ cần cô ta đồng ý chuyển 10% cổ phần, nghiễm nhiên sẽ cho cô ta 1 vai diễn, còn về vai gì thì cậu biết rồi đấy.
Cuộc nói chuyện kết thúc, bọn họ mỗi người về mỗi phòng.
Tất cả đều nằm trong sự tính toán chỉ là có 1 số chuyện phát sinh bọn họ lại không thể lường trước được.
———/-/-/-/-/———-
Sáng hôm sau, bọn họ dậy sớn đề quay trở về.
Đợi cô sửa soạn 1 chút, hắn lái xe đưa cô đến công ty rồi quay về nhà Lord.
Mặc Thiên vừa bước vào đã thấy Gia Uy và Chấn Phong ngồi sẵn ở đấy. Hắn bước đến chiếc ghế trống bên cạnh rồi nhàn nhã ngồi xuống.
Cùng lúc đó Lord bước vào, đi theo phía sau là đám người áo đen đang dẫn 1 tên thanh niên ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc rối bù bước vào.
Lord ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, vứt cây súng xuống bàn , tiện tay lấy 1 điếu thuốc châm lên rồi hút 1 hơi sâu:
– Mẹ kiếp, tên đó cũng khá lắm, có súng nên đả thương mấy người của tôi.
Mặc Thiên nghe vậy khẽ nhéch mép, tựa lưng vào thành ghế, vắt chéo chân, 2 tay đan vào nhau đặt trên đùi, hướng đôi mắt sắc lạnh đến tên thanh niên kia:
– Nói, lô hàng đó mày đã đem bán cho ai?
Tên thanh niên kia vẫn đứng bất động ở đây, 2 tay đã bị trói lại quật ra đường sau, gương mặt có chút lo sợ nhưng cố tỏ ra bình thản, không trả lời câu hỏi của hắn. Mặc Thiên thấy vậy khẽ nhíu mày nhìn hắn, rồi với lấy khẩu súng trên bàn cầm lên nghịch ngợm. Bỗng chốc ánh mắt chuyển hoá sắc lạnh, bàn tay trở nên linh hoạt, thao tác nhanh nhẹn: “ĐOÀNG”
Viên đạn găm thẳng vào chân trái tên thanh niên, hắn phản xạ hét lên 1 tiết rồi khuỵ xuống đất. Bàn tay đưa ra bịt chặt vết thương, máu từ khẽ tay cứ thế tuôn ra lênh láng 1 vùng.
Hắn thấy vậy lại mỉm cười:
– Súng kém, tốc độ đạn quá chậm, sát thương thấp. Lord, người của anh có phải quá kém không?
Lord nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, đưa tay giật lấy khẩu súng từ hắn, động tác chuẩn xác: “ĐOÀNG”. Viên đạn găm vào chân phải phải của tên thanh niên, hắn đau đớn thét lên, ngã ra đất mà lăn lộn. Lord thấy vậy vứt khẩu súng sang 1 bên, nhún vai:
– Quả thật, rất kém. Có lẽ nên chỉnh đốn đám người đó 1 chút.
Mặc Thiên nghe vậy thở dài:
– Tôi có con CZ 75, có muốn thử 1 chút?
Tên thanh niên kia khi nghe thấy liền có chút hốt hoảng. Súng ngắn CZ 75 là khẩu súng uy lực, dễ cầm, độ tin cậy cao và chính xác. Sơ tốc đầu nòng 360m/s, tầm bắn hiệu quả 50m chủ yếu được sử dụng trong Quân đội, sát thương cao đến 90%.
Tên thanh niên kia sợ hãi gắng gượng ngồi dậy lết gần tới chỗ bọn họ, khó nhọc mà nói:
– Tôi nói, tôi nói. Là 1 người đàn ông trung niên, tuy tôi không biết rõ ông ta là ai nhưng vì sợ ông ấy trở mặt nên khi giao dịch tôi đã lén ghi âm cuộc nói chuyện. Chiếc máy ghi âm đó, hiện tôi đang chôn dưới gốc gây ở sau nhà mình. Các anh không tin có thể đến đấy để kiểm chứng. Tất cả những gì tôi nói là sự thật, làm ơn, làm ơn tha cho tôi.
Lord nghe vậy khẽ ra hiệu cho 1 tên áo đen, tên đấy nhận lệnh rồi gọi thêm vài người đi ra. Mặc Thiên lúc này mỉm cười, lấy trong túi áo ra 1 cây súng màu đen bóng loáng, thao tác nhanh gọn “ĐOÀNG”.
Viên đạn găm giữa chán tên thanh niên, đôi mắt tên đấy trợn ngược lên, cả cơ thể dần dần đổ gục xuống sàn.
Mặc Thiên lấy 1 chiếc khăn nhỏ ở trong túi áo ra nhẹ nhàng lau khẩu súng trên tay, bờ môi khẽ nhếch lên tạo thành 1 đường cong nham hiểm:
– CZ 75 vẫn là tốt nhất. Muốn thử không?
Lord ngồi bên cạnh đưa điếu thuốc lên miệng hút 1 hơi rồi từ từ nhả khói ra:
– Để khi khác.
Cùng lúc này, tại 1 nhà hàng sang trọng, trong căn phòng xa hoa nữ nhân với gương mặt trang điểm khá đậm, y phục hở hang đến táo bạo, khoe trọn 3 vòng cong cùng làn da trắng mịn ngồi bên cạnh chiếc bàn đã bày biện đủ sơn hào hải vị, chỉ tiếc là đối phương lại chưa đến. Ả ta đưa tay lên nhìn đồng hồ khẽ chửi thề:
– Mẹ kiếp, sao còn chưa đến. Đã trễ đến 1 tiếng rồi, hắn nghĩ mình là ai chứ, dám trễ hẹn với cả mình sao?
Lời ả vừa dứt, cánh cửa bỗng bật ra, nam nhân với trang phục hàng hiệu cùng gương mặt điển trai nở nụ cười nhìn ả bước vào:
– Quách tiểu thư, thật xin lỗi, có chút công chuyện nên đã đến trễ.
Ả ta có chút ngây người trước nụ cười của hắn, quả thật so với nhìn trên truyền hình vào báo chí thì nhìn ở ngoài hắn vẫn đẹp hơn hẳn. Khả Vy mỉm cười đứng dậy bước đến bên cạnh hắn:
– Không sao, tôi cũng vừa mới đến.
Harvey nhìn đống thức ăn đã nguội lạnh trên bàn trong lòng khẽ cười khinh bỉ, gương mặt lại vẫn ra vẻ thân thiện đưa cánh tay ra:
– Quách tiểu thư, rất hân hạnh được gặp.
Khả Vy cũng tười cười bắt tay lại với anh:
– Tôi cũng rất lấy làm hân hạnh. Mời!
Harvey mỉm cười lịch sự đi đến kéo ghế, ả ta ra vẻ thẹn thùng ngồi xuống, cố tình kéo trể cổ áo để hở ra bầu ngực đẫy đà.
Harvey thấy vậy lại phớt lờ, đi đến chiếc ghế đồi diện ả mà ngồi xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!