Vì Hận Mà Yêu
Phần 3: Sóng gió (4)
Gia Mẫn giật mình, cô đâu có đặt mua bộ này đâu, Đi lên sân khấu nói với người MC:
– Có nhầm lẫn gì không, tôi không có đặt mua bộ sưu tập này.
Người MC cũng lịch sự đáp lại:
– Trương tiểu thư, đây là món quà của Lục thiếu gia gửi tặng đến cô!
Câu MC vừa dứt ở dưới ồ ạt vỗ tay, Gia Mẫn mặt đỏ bừng nhận lấy chiếc hộp mà MC đưa rồi quay người đi xuống:
– Chấn Phong, anh thật là lãng phí, đâu cần phải làm như vậy!
– Gia Mẫn, đó là tác phẩm của em. Tôi chỉ là muốn lưu giữ lại!
MC lại tiếp lời:
– Bậy giờ đến vị khách thứ 2. Ha…Vị khách này thật sự là quá đặc biệt. Vâng, là Chủ tịch Tập Đoàn Tần Thị – Tần Mặc Thiên, anh ấy muốn gửi bộ sưu tập này đến 1 vị tiểu thư, và vị tiểu thư đó cũng có mặt ở đây. Vậy bây giờ tôi xin mời vị tiểu thư đó lên đây nhé!
Lời MC vừa dứt mọi người ở dưới băt đầu xôn xao, ai mà không biết Tần Mặc Thiên là người đàn ông như thế nào chứ, họ thật tò mò muốn biết người phụ nữ may mắn đó là ai. Linh San lúc này thì mừng ra mặt, hếch mặt lên nhìn cô rồi đứng dậy:
– Xin mời Lam tiểu thư – Lam Diễm Nguyệt
MC đọc tên xong Linh San chợt cứng người, mà Diễm Nguyệt cũng không khác gì quay sang tròn mắt nhìn hắn, Mặc Thiên đáp lại ánh mắt của cô bằng 1 nụ cười:
– Người ta đọc tên em kìa!
Diễm Nguyệt lúc này bừng tỉnh có chút bối rối mà đi lên trong bao con mắt trầm tròi của mọi người, chỉ riêng Linh San là tức giận tới mức 2 tay bấu chặt vào nhau, Nhã An thấy vật liền châm chọc:
– Linh San, cô đứng lên làm gì vậy? Định đi đâu sao?
Ả lúc này bị quê quá độ cũng đành phải hùa theo:
– Tôi định đi vào nhà vệ sinh 1 chút!
Nói xong cũng hậm hực mà bước đi luôn.
Trên sân khấu lúc này, Diễm Nguyệt với y phục xa hoa màu đỏ đứng cạnh bộ sưu tập Ngọc Sắc Tình thật sự là “Kinh tài tuyệt diễm”. Là vô tình hay là cố ý mà Màu đỏ của bộ y phục với màu đá quý Ruby của Ngọc Sắc Tình kết hợp với nhau lại vô cùng tuyệt mỹ. Bao con mắt nhìn cô nhưng lại không dám ồ ạt, vẻ đẹp đó khiến người khác phải kinh sợ. MC thơ thẩn bây giờ mới bừng tỉnh nói tiếp:
– Thưa quý vị, lại 1 điều bất ngờ nữa. Vị khách thứ 3 cũng là vị khách cuối cùng mua bộ sưu tập này nhưng anh ấy muốn được dấu tên. Vị khách này lại cũng muốn gửi tặng Ngọc Sắc Tình cho 1 vị tiểu thư. Thật không biết là trùng hợp hay thế nào, vị tiểu thư này lại cũng chính là cô Lam Diễm Nguyệt.
Mọi người lúc này mới dám ồ lên 1 tiếng, Ngọc Sắc Tình mà bao nhiêu người ao ước có được cô chỉ trong 1 tối mà đã sở hữu 2 bộ trong khi nó chỉ có 3 bộ duy nhất. Diễm Nguyệt lúc này cũng ngây người, cô thật sự không biết tên điên nào lại làm trò này nữa. Về phía hắn thì khỏi nói rồi nhé, mặt mày xám xịt đến khó nhìn, Gia Uy lại quay sang hắn trêu trọc:
– Mặc Thiên, cậu không khoa trương đến mức mua cả 2 bộ rồi làm trò thế chứ?
Hắn lúc này mới gằn lên từng chữ:
– Gia Uy, cậu nhất định phải điều tra được tên đó là ai, không mình nhất định sẽ biến tập đoàn đá quý của cậu trở thành 1 đống đá đấy.
Gia Uy bật cười thành tiếng:
– Được rồi, mình sẽ cho người điều tra!
Buổi lễ ra mắt Ngọc Sắc Tình thành công trong mỹ mãn chỉ là người nam nhân bí ẩn đấy lại là 1 điều vướng bận trong lòng mọi người.
Trong xe, cô và hắn đều không nói với nhau câu nào. Phải rồi, bây giờ đang bận suy nghĩ xem tên bí ẩn đó là ai mà. Về tới biệt thự, Diễm Nguyệt đi thẳng về phòng mà thay y phục, lại cảm giá hơi lạnh từ phía sau liền giật mình quay người lại, Mặc Thiên nhìn cô với ánh mắt sắc nhọn:
– Tên đó là ai?
Diễm Nguyệt bỗng chốc cảm thấy run sợ trước cái nhìn của hắn, bất giác lùi 1 bước:
– Tôi không biết!
– Em không biết sao? Tôi lại nghĩ em chắc chắn biết.
Mặc Thiên lúc này giận giữ bước đến nắm chặt cánh tay của cô, Diễm Nguyệt vì đau khẽ nhíu mày 1 cái:
– Mặc Thiên, anh bị điên sao? Chẳng phải đã nói người ta dấu tên sao, vậy thì làm sao tôi biết được là ai.
Hắn lúc này lại siết chặt tay cô hơn, thanh âm mang tính đe doạ:
– Diễm Nguyệt, tôi không biết em muốn dở trò gì nhưng hãy nhớ em chỉ là người phụ nữ của Tần Mặc Thiên tôi thôi.
Cánh tay cô đã bị siết đau đến tưởng chừng vụn vỡ xương, Diễm Nguyệt vì vậy mà mắt đã rưng rưng lệ:
– Mặc Thiên, tôi không rảnh mà chơi trò với anh, còn tin hay không thì tuỳ. Bây giờ buông tay tôi ra, anh đang làm tôi đau đấy.
Hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô bỗng chốc bừng tỉnh, bàn tay vội buông ra chợt thấy chỗ hắn vừa nắm đã đỏ ửng lên rồi. Mặc Thiên có chút áy náy nhìn cô, hắn từ lúc ở buổi lễ ra mắt biết có người khác để ý đến cô liền đã không chịu được vì vậy đã bị cơn giận che mắt:
– Diễm Nguyệt, tôi xin lỗi, em có sao không?
Diễm Nguyệt xoa xoa cánh tay bị hắn nắm, xoay lưng lại lạnh nhạt nói:
– Thật may là anh đã nương tay, tôi không sao. Bây giờ tôi muốn thay quần áo, phiền anh đi ra ngoài!
Hắn thấy cô giận dỗi liền trở nên lo lắng bước tới ôm cô từ đường sau, hơi thở nóng phả vào mang tai khiến cô có chút đỏ mặt:
– Diễm Nguyệt, tôi không biết em có phải là muốn “lạt mềm buộc chặt” hay không nhưng dù sao thì em cũng đã thành công rồi. Tôi thật vì em mà lý trí đã trở nên mù quáng. Khi biết có người đàn ông khác để ý đến em, tôi thật sự không chịu nổi, lúc đấy tôi chỉ muốn tìm ra hắn, bóp chết hắn và nói cho hắn biết em chỉ là của tôi dù là bằng mọi hình thức nào hắn cũng không được phép tiếp cận em. Diễm Nguyệt, em nói như vậy có phải hay không là tôi đang ghen?
Diễm Nguyệt nghe vậy bỗng ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn hắn, khoảng cách của 2 người gần đến mức có thể nghe được hơi thở của đối phương, nhưng cô lúc này lại chẳng quan tâm đến câu hỏi của hắn, ánh mắt trở nên vô cảm đến lạ thường, nhưng để ý kỹ sẽ thấy trong đó len lói 1 chút vẻ bi thương:
– Mặc Thiên, đoạn tình cảm này của anh là sai lầm, giữa chúng ta cái có thể tồn tại chỉ là lòng thù hận thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!