Vì Hận Mà Yêu - Phần 7: Hôn mê (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
900


Vì Hận Mà Yêu


Phần 7: Hôn mê (1)


Trước cửa phòng cấp cứu, Mặc Thiên bơ phờ ngồi trên ghế chờ. Khi ấy, anh gọi điện để qua đón cô đi thử váy cưới ai ngờ nghe máy là 1 giọng nói xa lạ:
– Chủ nhân số điện thoại này bị tai nạn hiện tại tôi đang đưa cô ấy đến bệnh viện.
Câu nói ấy như tiếng sét đánh vào tai hắn, đôi chân chợt đứng không vững mà lảo đảo lùi về phía sau rồi chợt bừng tỉnh vơ vội cái áo lao ra ngoài. Hắn điên cuồng nhấn ga đi với vận tốc kinh người, gương mặt tựa điêu khắc đấy hiện lên sự kinh hãi tột cùng. Hắn đến nơi cũng là lúc trông thấy cô được đặt lên chiếc xe giường nằm đẩy vào trong. Hình ảnh cô gái đẹp mĩ miều ấy nằm bất động với màu máu đỏ đã che kín nửa khuôn mặt khả ái, chiếc váy màu trời đã sớm loang lổ hoá thành những bông hoa Gloriosa Superba màu đỏ cực độc, bàn chân nhỏ nhắn đã vô tình làm tuột mất đôi hài để giờ thay vào đó là những vết thương rách toác, cả người cô là 1 màu đỏ ám ảnh toả ra mùi máu tanh ghê rợn. Kinh hãi nhìn cô gái ấy mất hút sau cách cửa, hắn điên cuồng lôi hết tất cả các bác sỹ nhét vào phòng cấp cứu. Đôi tay cô gắng kìm chế nhưng vẫn cảm nhận được sự run rẩy khi cầm chiếc điện thoai bấm 1 day số. Không biết hắn gọi cho ai, chỉ là 30 phút sau đó 1 chiếc phi cơ đậu trên nóc bệnh viện chở 1 người đàn ông trung niên với gương mặt phúc hậu bước xuống. Mặc Thiên vội vàng bước đến trước mặt bắt tay ông:
– Charles, cảm ơn ngài đã không ngại xa xôi đồng ý đến đây.
– Tần tổng, cứu người là việc quan trọng, cảm ơn hãy để sau đi.
– Được, mời ngài!
Mặc Thiên đi trước dẫn đường cho người đàn ông ấy. Cả bệnh viện từ bác sĩ cấp cao đến những y ta điều dưỡng bình thường đều phải nhìn 2 người họ mà thán phục. Ai mà không biết người đàn ông ấy – Charles được mệnh danh là “Ông Tổ Ngành Y” cũng là người đã đặt nền tảng cho ngành giải phẫu của thế giới. Đến khi đưa được ông ấy vào phòng cấp cứu hắn mới cảm nhận đã trút được 1 phần gánh nặng ở trong lòng. Mặc Thiên mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, tầm mắt khoét sâu vào cánh cửa phòng phẫu thuật. Những thứ hắn có thể làm được hắn đã làm, bây giờ chỉ biết ngồi chờ đợi mà giằng xé tâm can, chưa bao giờ Tần Mặc Thiên hắn lại cảm thấy mình trở nên vô dụng như thế, trên gương mặt tuấn mỹ ấy hiện rõ sự bất lực, bỗng chốc để rơi ra 2 giọt pha lê trong suốt chảy dài xuống. Giọt nước lạnh lẽo ấy cứ vô tình chảy rơi xuống 2 bàn tay đang đan chặt vào nhau, hắn ngồi đấy cũng chỉ biết chắp tay mà cầu nguyện:
– Xin Đức Chúa Trời hãy che chở và bảo vệ cô ấy. Con nguyện dùng cả quãng đời còn lại để đánh đổi sự sống cho người con gái ấy, chỉ xin Người 1 ngày để con thấy được cô ấy bình an vô sự.
Mọi người nhận được tin cũng đã vội vàng đến bệnh viện. Chấn Phong và Gia Uy thấy hắn cứ vô hồn như vậy cũng chỉ biết ngồi xuống bên cạnh vỗ vai an ủi. Gia Mẫn với Nhã An cũng chỉ biết ôm nhau khóc nức nở. Lord lúc này mới bước đến ngồi xuống bên cạnh hắn, nhàn nhạt nói:

– Người lái xe bảo, trước khi đâm vào cô ấy, Diễm Nguyệt hình như đang gặp phải cú sốc gì đó. Cô ấy cứ khóc lóc đi qua đường cho dù họ đã cố gắng bấm còi.
Mặc Thiên nghe vậy khẽ nhíu mày quay sang anh:
– Cú sốc sao?
Lord nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu rồi thở dài đưa 1 phong thư sang cho hắn:
– Đây là người của tôi cử đi theo cô ấy chụp được. Tôi nghĩ người trong này có liên quan.
Mặc Thiên nhận lấy phong thư vội vàng mở ra. Đôi mắt hắn hằn lên những tia đỏ giận dữ, bàn tay căm phẫn đến nổi gân xanh vò nát tấm ảnh, thanh âm trở nên sắc lạnh khủng khiếp:
– ĐƯỜNG MẪN NHI!
——/-/-/-/-/——
Đã trải qua cả 1 đêm mà đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt. Mọi người vì mất ngủ mà ai ai cũng đã trở nên hốc hác, nhưng chẳng ai muốn nghỉ ngơi lấy 1 phút giây nào cả vì cái họ quan tâm bây giờ là người đang đấu tranh giữa sự sống và cái chết. Bỗng đèn vụt tắt, cách cửa được bật ra, Charles bước ra ngoài mệt mỏi tháo khẩu trang xuống, điềm đạm nói:
– Ca phẫu thuật thành công, nhưng cô ấy có tỉnh lại được hay không còn phải tuỳ thuộc vào ý chí.
Mọi người nghe vậy dường như đều thở phào nhẹ nhõm. Mặc Thiên với gương mặt hốc hác, 2 quầng mắt thâm, râu ria đã mọc lên bước đến bắt lấy tay ông, kính cẩn cúi đầu. Đây là lần đầu tiên hắn cúi đầu cảm kích trước 1 người:
– Charles, thật cảm ơn ngài!
– Tần tổng, không cần khách sáo. Mọi chuyện tôi đã cố gắng hết sức, về sau cô ấy có tỉnh lại được hay không là phụ thuộc vào sự tác động của người ngoài.
– Charles, nếu ngài không ngại tôi có thể mời ngài nán lại vài ngày được không. Tôi muốn…
– Tần tổng, tôi hiểu. Dù sao dạo này tôi cũng không có lịch trình gì khác.

– Thậy cảm ơn ngài. Chỗ ở của ngài cũng đã được sắp xếp.
– Vậy được, tôi đi trước. Nếu có gì cứ cho người đến liên lạc với tôi.
Mọi người cùng tiễn ông ra xe, Gia Uy lúc này mới quay sang hắn:
– Mặc Thiên, bọn mình về trước, mai lại vào.
– Được!
Mặc Thiên trở lại phòng hồi sức, bước đến bên cạnh giường mệt mỏi mà ngồi xuống. Diễm Nguyệt 2 mắt nhắm chặt, gương mặt nhợt nhạt, bờ môi đã tái nhợt, trải qua cuộc phẫu thuật trông cô càng trở nên xanh xao và hốc hác hơn. Mặc Thiên cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô áp lên mặt mình, đôi tay mềm mại ấy giờ đã trở nên khô ráp vì nhiều vết xước, hơi ấm cũng chẳng còn mà thay vào đấy là cái lạnh đến tê buốt tâm can. Bỗng chốc khoé mắt chợt ươn ướt, một giọt nước nóng bỏng rơi xuống chạm bàn tay rét buốt ấy, hắn thật sự cảm thấy bản thân mình rất buồn cười. Người như hắn từ khi nào lại yếu ớt đến mức hết lần này đến lần khác cứ rơi nước mắt như vậy. Đôi mắt nhìn cô trở nên đau xót, thanh âm đã nghẹn ngào khó nghe:
– Diễm Nguyệt, chỉ còn 1 tuần nữa là chúng ta tổ chức lễ cưới, em hãy mau tỉnh lại được không?
– Diễm Nguyệt, anh biết em có thể nghe được những lời anh nói, vì vậy nhất định không được để anh đợi lâu biết không? Anh…anh…anh thật sự, rất sợ, rất sợ khi em cứ im lặng như vậy.
Mặc Thiên nhắm chặt mắt lại, nước mắt cứ rơi trên gương mặt cương nghị của hắn. Hắn cứ vậy mà nói rất nhiều chuyện với cô, nhưng Diễm Nguyệt lại cứ bất động như vậy chẳng mở mắt. Ngày tới đêm cứ trôi qua lẳng lặng, hắn cũng chẳng thèm chợp mắt lấy 1 giây phút nào.
——–/-/-/-/-/——–
Dưới kho hầm, cảnh tượng âm u tàn khốc hiện ra trước mắt.
2 cô gái thét lên ngã nhào ra đất lăn qua lăn lại vì bị roi quất liên tục vào người. Quần áo đã trở nên rách nát, vết thương tứa máu chồng chất lên nhau.
Mặc Thiên toàn thân phủ đầy tà khí, đôi mắt sắc lạnh tựa như muốn giết người quét lên 2 cô gái đang vật vã ở dưới. Hắn ra hiệu, 2 người áo đen kia dừng tay, lúc này 2 người ấy mới có không gian được thở. Mặc Thiên đay nghiến lạnh giọng nói:
– Tô Linh San, Đường Mẫn Nhi, 2 cô giỏi lắm.
Linh San lúc này kinh hãi đến cực độ, lúc bị đưa đến đây ả vốn tưởng hắn là nhớ nên mới gọi, ai ngờ lại bị đưa vào 1 kho hầm lạ hoắc rồi bị đánh đến thân tàn ma dại như thế này, nhưng khi ả thấy mặt của Mẫn Nhi, thì ả biết mọi chuyện đã bị lộ rồi, nhưng đến giờ phút này ả sẽ đổ hết lỗi cho Mẫn Nhi và ả vẫn hi vọng hắn sẽ nhẹ tay hơn, lết thân xác đau đớn đến chân hắn, ngẩng đầu lên:
– Mặc Thiên, em…em…tại sao…anh lại…đối xử với em như vậy?
– Cô còn dám hỏi tôi là tại sao à. Được, vậy để tôi nói cho cô biết tại sao.
Dứt lời, 2 tên áo đen quay đi kéo 1 nam nhân vào vứt thẳng trước mặt ả. Linh San nhìn sang tên đó kinh hãi không ngừng. Mặc Thiên tức giận siết chặt lòng bàn tay nhìn khoét sâu vào 2 con người đó:
– TÔ LINH SAN, cô chắc sẽ không quên người mà mình đã trèo lên giường chứ?
Linh San bị câu hỏi của hắn làm cho giật mình, bờ vai đã bắt đầu run rẩy nhìn hắn:
– Mặc Thiên, em…anh…anh nói gì…em không hiểu.
Lời ả vừa dứt, bỗng âm thanh ghê rợnvang lên “ĐOÀNG”, bóng người nam nhân đang run rẩy ở dưới đổ gục xuống đất với vũng máu. Linh San kinh hãi đưa 2 tay lên ôm đầu hét 1 tiếng.
– Tô Linh San, tôi đưa cô đến đây không phải để hỏi cô có hiểu hay không. Cô lại dám cả gan ở sau lưng tôi giở trò, tôi nên làm gì với cô được đây LINH SAN!
Linh San biết mình không thể chối cãi được nữa liền mạnh bạo túm lấy gấu quần hắn, khóc lóc cầu xin:
– Mặc Thiên, là em sai, em sai rồi. Tất cả là tại cô ta, Mẫn Nhi cô ta bảo em phải làm như thế. Mặc Thiên, mọi chuyện đều do cô ta sắp đặt, không liên quan đến em.
Mẫn Nhi lúc này nghe vậy liền ngồi đấy cười to:
– Mặc Thiên, sao, cô ta nghe tin mình bị vô sinh không chịu được chết rồi sao?
Hắn nghe vậy trong lòng tức giận dữ dội, gằn giọng lên:
– Mẫn Nhi, ngày đó tôi để cô đi là muốn cho cô đường sống vì cô coi như cũng đã làm việc cho tôi nhiều năm nhưng mà cô lại không biết trân trọng nó thì phải, lần này chắc tôi sẽ không để lặp lại chuyện đó.
– Haha…Mặc Thiên, khi tôi làm chuyện này tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề tiêu cực này, anh nghĩ tôi sợ anh sao? Diễm Nguyệt là cô ta đáng bị chịu như vậy. Anh biết không, khi tôi biết được tin cô ta có thai, tôi đã rất tức giận chỉ muốn giết chết đứa bé đó nhưng may sao lúc đấy lại có 1 con cờ thay tôi đi trước, haha…Diễm Nguyệt, con tiện nhân ấy chẳng bao giờ có thể làm mẹ được nữa, nghĩa đến đấy thôi, tôi đã cảm thấy vui sướng rồi.
Mặc Thiên nghe ả nói vậy, trong lòng lửa giận bùn bùng:
– Mẫn Nhi, cô được lắm, vậy để tôi cho cô biết, đụng đến cô ấy chỉ có 1 kết cục.
Nói xong hắn ra hiệu cho 5 người đàn ông cao to đi vào. 5 tên ấy cúi đầu kính cẩn chào hắn chờ lệnh, Mặc Thiên với đôi mắt sắc lạnh nở nụ cười nham hiểm:
– Trong vòng 1 tháng phải làm cho 2 cô ta có thai, và đánh đến khi nào sẩy thai thì lại tiếp tục quay vòng.
Dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi, để lại đường sau những tiếng la thất thanh và chửi rủa của 2 con đàn bà.
——–/-/-/-/-/——–
Ngày qua ngày vẫn cứ thế bình lặng mà trôi qua, Diễm Nguyệt vẫn cứ an yên nằm đấy trên giường bệnh không 1 lần mở mắt, và hắn vẫn cứ đều đều ở cạnh cô như vậy kể từng câu chuyện.
Đêm ấy, bầu trời không sao cũng chẳng có ánh trăng, tất cả chỉ là 1 màu đen kịt âm u bao phủ. Mặc Thiên ngồi bên cạnh giường nắm chặt lấy tay cô nghẹn ngào:
– Diễm Nguyệt, ngày mai là chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới rồi. Em tại sao đến giờ vẫn còn chưa chịu tỉnh.
– Diễm Nguyệt…làm ơn…xin em hãy mở mắt ra nhìn anh được không? Anh thật sự đã không thể chịu đựng được nữa rồi. Em có biết mỗi ngày đều nhìn em bình lặng nằm đấy, tim gan anh đau đớn đến mức nào không? Nếu anh có thể thay em nằm đấy, chắc chắn sẽ không phải khổ sở đến như thế này. Diễm Nguyệt, xin em…làm ơn….hãy tỉnh lại!
Hắn lại để bản thân có thêm 1 phút yếu lòng, 2 hàng nước mắt đã chảy dài gục lên tay cô.
– Có thể do trước khi xảy ra tai nạn, cô ấy gặp phải cú sốc lớn, khiến bản thân không thể chấp nhận được nên không muốn tỉnh lại để tiếp nhận sự thật đó, nếu tình trạng hôn mê này cứ tiếp tục kéo dài, cô ấy có thể sẽ trở thành người thực vật.
Lời của bác sỹ Charles cứ vang vọng bên tai hắn ám ảnh đến rùng mình. Nhưng dù là vậy hắn cũng sẽ không bao giờ rời bỏ cô chỉ là tâm can của hắn không bằng lòng nhìn cô tổn thương như vậy.
Dường như nghe được những lời tâm sự ấy, dường như cảm nhận được những giọt nước mắt nóng bỏng ấy rơi trên bàn tay, khoé mắt cô gái nằm đấy cũng đã lặng lẽ mà chảy dài sang 2 bên, nhưng hắn lại chẳng thể thấy được. Đêm cứ thế thê lương kéo dài mà trôi qua, hắn trong đầu rấy lên suy nghĩ táo bạo.
Khi trời đã bắt đầu hửng sáng, trong bệnh viện được phong toả toàn bộ. Khắp các hành lang đều được đặt những đôn hoa hồng, và những dải lụa màu trắng trải dài cả đường đi và căn phòng. Cô gái nằm trên giường, bộ quần áo bệnh nhân đã được thay bằng 1 chiếc váy màu trắng công chúa bềnh bồng, gương mặt xanh xao, đôi môi trắng bợt đã được những bàn tay chuyên gia chăm sóc giờ trở nên có sức sống mà đẹp hút hồn. Trên chiếc giường bệnh ấy được rải đầy những cánh hoa hồng, cô gái ấy cứ nhắm mắt nằm đấy tựa như 1 nàng công chúa đang ngủ.
Mọi người đã đứng đầy cả căn phòng, Vị cha xứ với gương mặt hiền hậu bước vào đi sau là 1 nam nhân tuấn mỹ với tây trang trắng lịch lãm. Mặc Thiên từ từ bước đến bên cạnh giường ngồi xuống đưa tay ra đỡ cô dậy tựa vào lòng mình.
Nam nhân với gương mặt đẹp tựa điêu khắc, rạng rỡ mỉm cười nhìn cô gái trong lòng. Nữ nhân ấy nhắm mắt ngủ với vẻ đẹp thánh thiện làm xao xuyến lòng người. 2 người bọ họ 1 thân y phục mà trắng tinh khiết đẹp tựa thiên cảnh, phong hoa tuyệt đại. Khung cảnh ấy tuyệt mỹ như vậy, làm mọi đôi mắt chợt đỏ hoe. Vị Cha xứ cất lời chào gửi đến Chúa và đọc thông điệp của Chúa Thánh Thần gửi đến mọi người. Và giây phút quan trọng cũng đã đến, Cha đôi mắt hiền hoà mỉm cười nhìn đôi uyên ương trước mặt, cất giọng:
– Tần Mặc Thiên, con có đồng ý lấy Lam Diễm Nguyệt làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo hèn, con vẫn sẽ luôn yêu thương, chăm sóc và ở bên cạnh cô ấy?
Nam nhân nghe được lời thánh ấy, nở nụ cười rạng rỡ, thanh âm kiên định.
– Con đồng ý!
– Lam Diễm Nguyệt, con có đồng ý lấy Tần Mặc Thiên làm chồng không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo hèn, con vẫn sẽ luôn yêu thương, chăm sóc và ở bên cạnh anh ấy?
– ….
Không gian trở nên im ắng lạ thường, mọi người đã bắt đầu có tiếng sụt sùi, nức nở. Vị Cha xứ vẫn điềm đạm lên tiếng:
– Diễm Nguyệt, Cha sẽ lấy sự im lặng này là lời đồng ý của con. Chúa Nhân danh Cha, con và Thánh thần gửi lời chúc phúc đến 2 con. Bây giờ 2 con có thể trao nhẫn cho nhau.
Mặc Thiên dịu dàng lấy 1 chiếc hộp bằng nhung gấm mở ra, chiếc nhẫn kim cương ngày hôm ấy vẫn sáng loá đến mê hồn. Hắn từng cử chỉ nhẹ nhàng và tỉ mỉ nhất đeo vào cho cô rồi cũng tự đeo cho mình, thanh âm yêu chiều đến mê hoặc:
– Diễm Nguyệt, từ ngày hôm nay em chính là người vợ duy nhất của Tần Mặc Thiên này, anh nguyện dùng cả cuộc đời còn lại sẽ chăm sóc và yêu thương em bằng tất cả tình yêu và sự chân thành này cho dù em vẫn cứ bình yên ngủ mãi như vậy anh cũng bằng lòng làm người canh giữ giấc ngủ cho em. Diễm Nguyệt, anh yêu em!
Dứt lời, hắn từ tưg cúi xuống đặt lên môi cô 1 nụ hôn nhẹ nhàng, chỉ là lướt qua thôi nhưng cảm giác vẫn không muốn rời.
Mọi người lúc đấy cùng vỗ tay và oà khóc trong sự vui mừng và xúc động nghẹn ngào, tình yêu của họ thật sự làm rung động tất cả trái tim mọi người. Buổi hôn lên ấy thật sự đáng nhớ và đáng được trân trọng.
—–/-/-/-/-/——-
2 năm sau.
“Tập đoàn Tần Thị tiếp tục trúng được 1 vụ thầu lớn, mở rộnb thị trường sang các nước Âu – Á, đẩy nền kinh tế Trung Hoa tiến mạnh thêm 1 bước và phát triển sang thị trường Quốc tế”
Tất cả các đài phát thanh và phương tiện truyền thông đều cùng đưa 1 thông kinh gây chấn động kinh tế thế giới nói chung và nền kinh tế Trung Hoa nói riêng. Mặc Thiên vẫn thân tây trang sang trọng nhàn nhã mỉm cười trước màn hình TV. Bỗng chuông điện thoại vang lên, hắn nhấn nút nghe:
– Tần tổng, hôm nay ngài có cuộc hẹn với Ảnh hậu Khả Vy.
– Bảo với cô ấy hôm nay tôi phải về ăn cơm cùng với phu nhân.
– Tần tổng, tôi nghĩ ngài cũng nên cho cô ấy chút thể diện, đây là làn thứ 5 cô ấy hẹn ngài rồi và lần nào ngài cũng dùng lý do như vậy. Tần tổng dù sao cô ấy cũng đang có hợp đồng làm người mẫu ảnh quảng cáo cho thương hiệu Tần Thị chúng ta, ngài cũng nên tôn trọng 1 chút.
Mặc Thiên, nghe vậy suy nghĩ 1 hồi đành thở dài:
– Được rồi.
Sau khi tắt máy hắn lại lôi điện thoại ra bấm 1 dãy số:
– Chấn Phong, tối nay giúp mình tiếp 1 vị khách được không?
– Mặc Thiên, tối nay mình hứa với mẹ con Gia Mẫn sẽ đưa họ đi chơi rồi. Xin lỗi nhé.
Không kịp để cho hắn nói gì, Chấn Phong nhanh tay cúp máy. Mặc Thiên lúc này mặt đen xì lại bấm tiếp 1 dãy số:
– Gia Uy, tối nay…
– Mặc Thiên, Nhã An hôm nay bắt mình đưa mẹ con cô ấy đi mua sắm rồi. Vậy nha, có gì nói chuyện sau, mình phải đi đón bé Khang nữa.
Lần này cũng chẳng để cho hắn nói hết câu, Gia Uy đã chắn ngang nói 1 lèo rồi tắt máy luôn, 2 người bọn họ dường như đã rất quen với chuyện này thì phải. Mặc Thiên trong lòng thầm chửi thề 2 người bạn thân của mình, bọn họ từ khi lấy vợ và có gia đình nhỏ là liền quên luôn hắn. Nghĩ đến đấy trong lòng hắn bỗng chốc trĩu xuống 1 tia đau nhói, khẽ thở dài rồi bật điện thoại bấm 1 hàng chữ gửi đến dãy số quen thuộc: “Vợ à, hôm nay anh phải đi tiếp khách 1 chút không thể về ăn cơm cùng vợ được. Vợ yêu đừng giận anh nha, anh hứa sẽ về sớm với vợ. Yêu vợ của anh!”
Tin nhắn được gửi đi hắn khẽ mỉ cười cất điện thoại vào túi rồi với lấy chiếc áo khoác vào người trở ra.
Xe dừng trước 1 nhà hàng sang trọng và lộng lẫy. Nam nhân bước vào trong khiến bao trái tim phụ nữ tan chảy. Hướng thẳng đến chiếc bàn có 1 cô gái với vẻ đẹp “quốc sắc thiên hương” mà ngồi xuống vắt chéo chân, 2 tay đan vào nhau đặt lên đùi trông nhàn nhã vô cùng:
– Quách tiểu thư, thật xin lỗi vì đã để cô phải đợi.
Nữ nhân ây nở nụ cười mê muội nhìn hắn, thanh âm lại trở nên yểu điệu:
– Mặc Thiên, không sao, em cũng vừa mới đến. Anh muốn ăn gì?
– Quách tiểu thư, thật ngại quá, vợ tôi vẫn còn đợi ở nhà. Tiểu thư hẹn tôi ra đây không biết có chuyện gì có thể nói luôn được không?
– Mặc Thiên, anh gọi em là Khả Vy được rồi đừng 1 tiểu thư, 2 tiểu thư nữa.
– Vậy được. Khả Vy, không biết cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Cô có thể chuyển lại với thư ký của tôi, không cần thiết phải hẹn gặp tôi như thế này, tôi thật sự rất bận.
Khả Vy thấy hắn vẫn cứ lạnh nhạt như vậy không buồn mà lại thêm thích thú. Ả ta đứng dậy, nhẹ nhàng uyển chuyển bước đến bên cạnh đặt bàn tay lên vai hắn:
– Mặc Thiên, em chỉ muốn cùng anh ăn bữa cơm.
Mặc Thiên thấy ả như vậy lại bình thản với lấy 1 tờ đưa lên nhẹ nhàng gỡ tay ả ra vồi nhàn nhã mà lau chỗ ả vừa chạm vào:
– Khả Vy, vợ tôi không thích có người con gái khác đụng vào tôi. Cô ấy sẽ ghen.
Hành động và lời nói của hắn làm ả cảm thấy bị xỉ nhục, giọng đã tức tối:
– Mặc Thiên, cô ta đã sớm không phải là con người rồi, làm gì có ai hôn mê đến 2 năm không tỉnh. Mặc Thiên, em có gì không bằng cô ta chứ, hãy quên cô ấy đi và đến với em.
Lời ả vừa dứt hắn liền bật dậy đưa tay lên siết chặt cổ ả. Mọi người quanh đấy bắt đầu xôn xao chỉ trỏ, hắn lúc này lại không kiêng dè mà đay nghiến:
– QUÁCH KHẢ VY! Cô vừa nói ai không phải là con người. Tôi nói cho cô biết, cô có thể xúc phạm đến tôi nhưng nếu cô dám khi dễ cô ấy tôi khẳng định sẽ cho cô thấy Tần phu nhân có quyền lực đến như thế nào.
Dứt lời hắn hắt mạnh tay hắt ả sang 1 bên khiến Khả Vy lảo đảo ngã vào bàn. Mặc Thiên thấy vậy chỉ bình thản với lấy tờ giấy lau sạch bàn tay mình rồi quay lưng bước đi, Khả Vy tức giận hét lên:
– Tần Mặc Thiên, anh dám đối xử với tôi như vậy trước mặt mọi người sao? Anh có biết tôi đang là mẫu ảnh cho Tần Thị không, nếu tôi huỷ hợp đồng Tần Thị chắc chắn sẽ bị thua lỗ.
Mặc Thiên nghe vậy, đôi chân chợt dừng lại nhưng chẳng quay đầu nhìn:
– Tần Thị lớn mạnh như vậy lại chỉ vì 1 ảnh hậu bình thường như cô mà thua lô sao? Quách Khả Vy, cô là đang tự để cao mình hay là xem thường Tần Mặc Thiên tôi? Ngay mai luật sư của Tần Thị sẽ liên lạc với cô về chuyện đền bù hợp đồng, Tần Thị chính thức huỷ hợp đồng với cô.
Dứt lời, hắn cũng nhanh chân bước ra ngoài, lên xe mà lao đi. Mọi người lúc này đã vây lại thành 1 vòng mà bàn tán:
– Là Tần Mặc Thiên với ảnh hậu Khả Vy mà?
– 2 người bọn họ có chuyện gì vậy nhỉ?
– Lại 1 mỹ nữ nữa ve vởn Tần tổng nhưng không thành, mình nghe nói anh ta rất yêu vợ của mình.
– Haha…ảnh hậu thì sao, tưởng mình xinh đẹp lắm à. Người ta đã có vợ rồi còn trơ trẽn mồi chài. Tôi nghe nói vợ anh ta cũng là 1 “Liên hoa tiên tử” (là xinh đẹp như tiên, như hoa)
– Haizzz…cô ta thật là. Thiếu gì đàn ông đâu? Bây giờ cuối cùng lại bị người ta hắt hủi, thật mất mặt.
Khả Vy nghe vậy tức giận 2 tay siết chặt lại, nhìn mọi người gắt lên:
– Nhìn cái gì mà nhìn. Có tin tôi kiện các người tội bới móc đời tư của người khác không?
Lời ả vừa dứt, mọi người cũng im lặng tự động giải tán. Dù sao ả cũng là 1 ảnh hậu có tiếng, có tiền, ả muốn như thế nào chẳng được, bọn họ vẫn nên không dây dưa vào những kẻ có địa vị như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN