Vì Hận Mà Yêu - Phần 9: Đoàn tụ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
823


Vì Hận Mà Yêu


Phần 9: Đoàn tụ (1)


Xe dừng trước cổng nghĩa trang, Diễm Nguyệt quay sang bảo bác tài xế đợi rồi lững thững đi vào.
Cô gái đứng trước bia mộ của 1 người phụ nữ khẽ nhíu mày. 2 năm không ghé qua những tưởng cây cỏ sẽ mọc cao lên che lấp cả di ảnh của bà nhưng điều cô lo lắng lại thừa thãi. Cây cỏ được cắt tỉa gọn gàng, bia mộ sạch sẽ, hơn nữa có vẻ hoa còn được thay. Đang mải suy nghĩ bỗng 1 giọng nói vang lên:
– Cô là ai?
Diễm Nguyệt khẽ quay mình lại hướng đến nơi phát ra âm thanh, là 1 người đàn ông đã có tuổi, cô nhìn người đó khó hiểu.
– Bác là…?
– Tôi là người dọn dẹp cho ngôi mộ này, nhưng trước giờ chưa gặp cô.
– Dọn dẹp sao? Sao trước giờ cháu không nghe nói có người dọn dẹp ở nghĩa trang nhỉ?
– À không, là người đàn ông hay đến thăm ngôi mộ này bỏ tiền thuê tôi dọn dẹp.
– Người đàn ông sao? Ai vậy?
– Tôi có hỏi nhưng cậu ta không nói, chỉ loáng thoáng nghe được anh ta gọi “mẹ vợ” thì phải.
Diễm Nguyệt nghe vậy có chút giật mình, dĩ nhiên cô đã biết đấy là ai rồi. Bờ môi khẽ mỉm cười nhìn người trước mặt rồi cúi đầu cảm ơn:
– Thời gian qua làm phiền bác quá.
– Không có gì, cậu ta bỏ tiền thì tôi làm thôi. Cô là con gái của bà ấy sao?
Diễm Nguyệt không nói gì chỉ quay người lại nhìn di ảnh của bà khẽ gật đầu.
Người đàn ông đó thấy vậy suy nghĩ 1 hồi rồi nói:
– Vậy chẳng phải là vợ của cậu ta sao? Cô lấy cậu ta thật tốt số đấy, tôi thấy mỗi lần cậu ta đến thăm mộ đều ngồi đây nói chuyện với bà ấy rất lâu.
Diễm Nguyệt nghe vậy chỉ nhìn ông mỉm cười rồi gật đầu. Ông lão ấy thấy cũng không tiện nói nhiều nên cũng quay lưng đi. Cô từ từ ngồi xuống bên cạnh mộ, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên vuốt ve gương mặt người phụ nữ trong di ảnh, trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhõm và nỗi đau đã dịu đi nhiều. Đôi đồng tử năm ấy loé lên tia hận thù sâu thẳm, bây giờ đã trở nên trong veo mang 1 niềm hạnh phúc, trải qua bao nhiêu hỉ, nộ, ái, ố của cuộc đời cô giờ đã trưởng thành và sắc sảo hơn nhiều:
– Mẹ, 2 năm qua con gái bất hiếu không thể đến thăm người, nhưng mẹ biết không, khoảng thời gian đó con đã trải qua 1 giấc mộng dài vô tận tưởng chừng đã không thể tỉnh lại. Nhưng anh ấy đã đánh thức con bằng chính tình yêu chân thành này, và lúc ấy con thật sự nghĩ rằng anh ấy ngay từ đầu chính là duyên phận đã sắp đặt. Chỉ là chặng đường đi ấy quá gian nan, con đã từng đau khổ, đã từng đấu tranh, cũng đã từng mất mát nhưng con đã tìm được đường ra khỏi vực sâu thù hận ấy. Mẹ biết không, cảm giác có thể tha thứ cho 1 ai đó, có thể tha thứ cho 1 lỗi lầm nào đấy thật sự làm con như trút bỏ được gánh nặng trong cuộc sống này và giờ con chợt cảm thấy cuộc đời này còn rất nhiều điều tươi đẹp. Mẹ, có phải người cũng suy nghĩ giống con phải không? 2 năm qua anh ấy đã thay con đến đây thăm mẹ, vậy mẹ chắc cũng đã chấp nhận người con rể đấy rồi phải không?

Diễm Nguyệt mỉm cười nhìn di ảnh của bà, đôi đồng tử sớm đã chất chứa bóng hình 1 nam nhân.
Cô quay trở ra xe trời cũng đã sang trưa, Mặc Thiên có gọi điện nói công ty có việc nên sẽ không về ăn cơm cùng cô, Diễm Nguyệt thấy hắn bỏ bê ăn uống như vậy liền có chút sót, quyết định chiều nay sẽ đi chợ nấu cho hắn 1 bữa cũng coi như là cảm ơn vậy.
Chiều hôm ấy, Diễm Nguyệt ở bên trong bếp tất bật đi lại, dì Hạ và mấy người giúp việc chỉ biết lắc đầu thở dài vì cô không cho ai giúp đỡ hết. Cô múc 1 muỗng canh nhỏ quay sang dì Hạ miệng thổi thổi:
– Dì Hạ, nếm thử giúp con xem được không?
Bà nhìn cô như vậy liền mỉm cười, ghé miệng vào húp thử. Diễm Nguyệt hồi hộp quan sát nét mặt bà, trông chờ 1 câu nói:
– Dì Hạ, làm sao, có ngon không?
– Diễm Nguyệt, ngon lắm. Dì không nghĩ con có thể nấu ăn đấy.
Cô nghe được câu nói ấy của bà liền thở phào, mỉm cười quay người lại lúi húi tiếp:
– Ba con mất sớm, mẹ con phải đi làm kiếm tiền vì vậy bà ấy đã dạy con nấu ăn từ khi còn bé. Chỉ là từ khi về đây, mọi thứ đều là dì nấu con lo sợ lâu ngày không làm sẽ tệ. Nhưng nếu dì khen ngon là con yên tâm rồi.
– Diễm Nguyệt, cậu chủ mà biết ta để con vất vả như thế này sẽ mắng đấy.
Cô nghe vậy bật cười, đôi tay vẫn cứ thoăn thoắt băm băm thái thái:
– Dì yên tâm, anh ấy sẽ không mắng đâu, nếu có thì cứ bảo là con yêu cầu như vậy là được.
Sau 1 hồi chạy ngược chạy xuôi trong bếp, cuối cùng trên bàn ăn đã được bầy biện chật kín cả bàn, Diễm Nghiệm thơt dài mỉm cười, công sức cô bỏ ra cả 1 buổi chiều cũng không tệ.
Nghe được tiếng xe đi vào, biết hắn đã về cô vội vàng cởi chiếc tạp dề đưa cho dì Hạ rồi hớt hải chạy ra ngoài:
– Ông xã, anh về rồi.
Tần Thị hôm nay xảy ra chút chuyện, phải ở lại cả ngày để xử lý khiến hắn mệt mỏi, nhưng khi nghe được giọng nói ngọt ngào ấy của cô, tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ, bước đến bên cạnh ôm lấy eo cô kéo sát áp chặt vào người hắn, cúi xuống đặt 1 nụ hôn dù chỉ là lướt qua thôi nhưng vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào vô tận:
– Bà xã, mỗi ngày đi làm về đều có em chờ như thế này, thật là tốt.

Diễm Nguyệt mỉm cười đẩy hắn ra, đôi tay nhỏ nhắn giúp hắn cởi chiếc áo vest để ra ghế, thanh âm trở nên dịu dàng:
– Được rồi, trưa nay anh đã không ăn gì chắc cũng đói đúng không?
– Dù đói nhưng được nhìn thấy em anh không cần ăn cũng no rồi.
– Mặc Thiên, anh thật là dẻo miệng đấy. Được rồi, mau vào bếp đi.
Dứt lời, cô khoác cánh tay hắn kéo vào bên trong rồi nhấn hắn xuống 1 cái ghế ngồi xuống. Mặc Thiên nhìn 1 bàn ăn thịnh soạn khẽ nhíu mày:
– Sao hôm nay nhiều đồ thế, là ngày gì sao?
Diễm Nguyệt mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, lấy đũa gắp 1 chút đồ ăn bỏ vào bát hắn:
– Không là ngày gì cả, chỉ là thấy trưa nay anh không ăn cơm sợ anh sẽ đói nên em bảo dì Hạ nấu thêm chút đồ thôi. Được rồi, đừng thắc mắc nữa, mau ăn đi.
Cô đưa đôi mắt háo hức nhìn hắn, Mặc Thiên thấy cô như vậy cũng có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều nữa mà cầm đũa lên ăn, khẽ gật đầu rồi nói:
– Dì Hạ, thay đổi khẩu vị rồi sao? Ngon hơn trước đấy!
Bà nghe vậy ở trong bếp đi ra nhìn hắn cười nói:
– Cậu chủ, thật ra là phu nhân nấu đấy. Tất cả mọi thứ ở đây đều là phu nhân tự làm, chúng tôi không có đụng đến dù chỉ 1 chút.
Hắn nghe vậy 1 chút ngỡ ngàng nhìn sang cô làm Diễm Nguyệt có chút xấu hổ:
– Ông xã, em chỉ nấu 1 bữa cơm thôi, anh làm gì biểu hiện khoa trương như vậy.
Dì Hạ thấy hắn như vậy bật cười thêm vào:
– Phu nhân nói muốn cảm ơn cậu chủ thời gian quan đã chăm sóc cô ấy nên mới tự vào bếp nấu cho cậu chủ đấy. Phu nhân còn không cẩn thận làm đứt tay nữa nhưng vẫn không cho chúng tôi đụng vào vì cô ấy cho rằng như vậy sẽ không có thành ý.
Mặc Thiên nghe nói cô bị thương liền có chút hốt hoảng nhìn xuống bàn tay cô vội vàng cầm lên, Diễm Nguyệt khẽ rụt tay lại cười trừ:
– Mặc Thiên, không sao? Chỉ là không cẩn thận thôi.
Hắn phớt lờ lời cô nói kéo tay cô lại từ từ tháo lớp băng ra, gắt lên:
– Diễm Nguyệt, chẳng phải bảo em không cần làm gì rồi sao? Sao lại không nghe lời chứ?
Cô vất vả cả buổi chiều để nấu 1 bữa cơm cho hắn, vậy mà hắn lúc này còn cáu kỉnh với cô, Diễm Nguyệt vì vậy uất ức mà ứa nước mắt:
– Chẳng phải là vì em muốn nấu cho anh 1 bữa cơm sao? Anh không thích thì đổ hết đi, sao lại phải gắt lên như vậy?
Hắn nhìn lên cô thấy đôi mắt đã long lanh nước, biết mình đã lỡ lời liền đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng:
– Xin lỗi, là anh sai. Nghĩ đến chuyện em bị thương dù chỉ là 1 chút thôi anh liền không kìm được lòng vậy nên đã nặng lời với em. Diễm Nguyệt, đừng giận nữa, em mà khóc anh sẽ đau lòng lắm.
Cô ở trong lòng hắn nghe được lời xin lỗi khẽ mỉm cười đẩy hắn ra:
– Được rồi, chỉ là bị đứt tay thôi. Anh mau ăn đi, em đã mất cả buổi chiều để nấu đấy, không được phụ công sức của em.
Hắn nghe vậy liền trở giọng trêu ghẹo:
– Vậy vợ đút cho anh ăn được không?
Dì Hạ nghe vậy liền quay mặt mỉm cười đi vào trong để lại không gian cho đôi uyên ương, Diễm Nguyệt lúc này có chút xấu hổ cầm đũa gắp thức ăn đưa lên miệng hắn, Mặc Thiên nhìn vậy khẽ mỉm cười nham hiểm:
– Không phải đút kiểu này.
Thấy hắn đòi hỏi quá đà, cô có chút tức giận bỏ đũa xuống:
– Không phải kiểu này thì là kiểu gì?
Mặc Thiên không trả lời chỉ lặng lẽ cầm đôi đũa lên gắp 1 miếng bỏ vào miệng cô, Diễm Nguyệt chưa kịp hiểu chuyện gì liền thấy mặt hắn áp sát mặt mình, môi chạm môi, đầu lưỡi hắn mạnh bạo đi vào trong cuốn lấy thức ăn trong miệng cô kéo về rồi rời đi, bờ môi khẽ nhếc lên:
– Vợ à, đồ ăn như vậy thật sự rất tuyệt.
Diễm Nguyệt 2 má đã đỏ ửng nhìn hắn gắt nhẹ:
– Mặc Thiên, anh thật biến thái.
– Vợ à, tại em quyến rũ anh sao cứ bảo anh biến thái.
Bọn họ cứ đùa giỡn như vậy cho hết cả buổi ăn, dì Hạ trong bếp thầm vui mừng, không khí ấm áp như vậy thật sự trước giờ chưa hề có.
———–/-/-/-/-/———–
Sau bữa cơm, Diễm Nguyệt ở trong phòng dõi mắt xem tin tức trên TV, Mặc Thiên lúc này từ phòng tắm đi ra trên người chỉ quấn 1 chiếc khăn ở dưới bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, Diễm Nguyệt thấy vậy lại phớt lờ hắn, mắt vẫn nhìn về hướng TV, thanh âm lại trở nên giận hờn:
– Thì ra người ta là ảnh hậu cơ à. Mặc Thiên, thật không biết 2 năm qua anh có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp vây quanh vậy?
Mặc Thiên nghe vậy liền chuyển hướng nhìn sang TV, trên đấy đang phát sóng chương trình “Giao lưu cùng người nổi tiếng” và hiển nhiên người mời hôm nay lại là ảnh hậu Quách Khả Vy. Hắn thấy vậy liền quay sang vòng tay ôm lấy eo cô:
– Diễm Nguyệt, nữ nhân xinh đẹp là gì? Anh nói rồi, đối với anh, trên đời này người chỉ có 2 loại, 1 là đàn ông 2 là em. Vợ à, vậy nên em không cần phải ghen với những thứ đấy, thật là không đáng chút nào
Cô bị hắn nói trúng tim đen liền lúng túng gạt bỏ:
– Ai thèm ghen chứ.
Cùng lúc đấy trên sóng truyền hình, 1 vị MC nữ ăn mặc nhã nhặn nhìn sang 1 cô gái với thời trang hàng hiệu, toát lên mùi thời thượng đặt câu hỏi:
– Khả Vy, với danh hiệu ảnh hậu của mình, cô đã đem lại 1 lượng lớn người hâm mộ, nhưng không biết cô đã để ý đến ai chưa?
Khả Vy nhìn nữ MC mỉm cười thẹn thùng, lại xen chút bối rối:
– Thật ra tôi đã có đối tượng mình thích rồi, và anh ấy cũng rất quan tâm tôi.
Lời ả vừa dứt cả dưới khán đài bỗng hò hét dữ dội, nữ MC gương mặt rạng rỡ nhìn ả 1 chút ngạc nhiên:
– Vậy sao? Cô có thể tiết lộ 1 chút về người đó được không?
– Chuyện này….
– Khả Vy, tôi nghe nói rất nhiều công ty mời cô về nhưng cô lại quyết định ký hợp đồng làm đại diện cho thương hiệu của Tần Thị vậy liệu có phải người mà cô đang nói đến là Chủ tịch của Tần Thị – Tần Mặc Thiên không? Nhưng nghe nói cô và Tần Thị vừa huỷ bỏ hợp đồng phải không?
Khả Vy bị hỏi dồn dập có chút lúng túng nhưng rất nhanh trở lại vẻ bình thường, nở 1 nụ cười thánh thiện:
– Anh ấy và tôi chỉ là giận nhau 1 chút thôi, tính anh ấy vẫn hay trẻ con như vậy.
Ả không thừa nhận, cũng không từ chối điều này càng khiến mọi người tin chắc rằng người đàn ông đó là hắn, vị MC cùng khán giả ở dưới ồ lên 1 tiếng:
– Khả Vy, cô nói như vậy là thừa nhận quan hệ của 2 người phải không?
– Haha…tôi không có thừa nhận gì nha. Mọi người cũng k nên đến làm phiền anh ấy, Thiên thật sự không thích bị người khác dòm ngó vào chuyện đời tư của mình, vậy nên tôi tin chắc anh ấy sẽ không cho mọi người câu trả lời vừa ý đâu
2 chữ “Mặc Thiên” ả ngọt xớt nói ra làm hắn cũng phải tối xầm mặt mày lại giật lấy chiếc điều khiển từ tay cô tắt phập 1 cái, ả ta thật là quỷ quyệt, ả nói vậy thì dù mọi người hỏi hắn, hắn có lên tiếng chối bỏ cũng không khiến mọi người tin được, bỗng 1 suy nghĩ loé lên trong đầu, hắn khẽ mỉm cười 1 cái. Diễm Nguyệt lúc này ở bên cạnh lại nói giọng bực bội:
– Tần tiên sinh, quan hệ của 2 người thật là tốt nha. Tốt đến mức có thể ở trên sóng truyền hình gọi tên nhau thân mật như vậy.
– Vợ à, em gọi anh xa lạ như vậy có biết anh sẽ đau lòng lắm không?
– Vậy thì bảo cô ảnh hậu gì đó xoa dịu cho. Em thấy cô ta gọi tên anh cũng ngọt ngào lắm mà.
– Vợ à, em là ghen sao?
– Vậy anh nghĩ sao nếu 1 người nam nhân khác ở trước mặt mọi người gọi tên em thân mật như vậy?
– Tên nào dám, anh nhất định sẽ bóp nát hắn.
– Anh thì đủ sức bóp nát người ta rồi, nhưng còn em mong manh như thế này, hơn nữa lại còn chẳng xinh đẹp như người ta thì đâu làm gì được.
Hắn thấy cô cứ ra vẻ ghen tuông đáng yêu như vậy khẽ mỉm cười kéo cô vào lòng:
– Vợ của anh tại sao không xinh đẹp chứ! Vợ à, chỉ cần em nói anh sẵn sàng thay em bóp nát những kẻ làm em ghen ghét.
Diễm Nguyệt nghe vậy trong lòng khẽ cười thầm nhưng lại vẫn ra vẻ giận hờn:
– Anh nỡ sao?
– Diễm Nguyệt, Tần Mặc Thiên anh đời này chỉ không nỡ với em còn với những thứ khác, tuyệt nhiên có thể không để tâm.
Cô lúc này thật sự bị lời nói của hắn làm cho cảm động, mỉm cười lấy tay đấm nhẹ vào ngực hắn:
– Mặc Thiên, anh càng ngày càng khéo ăn nói đấy.
– Vợ à, anh chỉ nói sự thật thôi.
– Được rồi, em biết chồng của em rất có con mắt, chắc chắn sẽ không bị nhan sắc làm lu mờ.
– Vợ à, em nói sai rồi.
Dứt lời hắn liền xoay người đặt cô xuống giường đè lên, đôi mắt trở nên dịu dàng:
– Thật ra, anh luôn bị lu mờ trước nhan sắc của vợ.
Diễm Nguyệt bật cười đẩy hắn ra rồi tiện thể gối đầu lên cánh tay săn chắc ấy, đôi đồng tử hướng thẳng lên trần nhà, ngón tay thon dài lại nghịch ngợm sợi tóc:
– Mặc Thiên, 2 năm qua anh luôn ra thăm mộ mẹ sao?
Bị cô hỏi bất ngờ như vậy hắn sững lại 1 chút rồi thở dài, vòng tay kéo sát cô vào trong lòng:
– 2 năm qua nhìn em trên giường bệnh như vậy anh thật sự cảm thấy day dứt rất nhiều và điều làm anh cảm thấy như bớt được chút tội lỗi chính là có thể đến trước mộ của bà ấy để xin tha thứ. Anh không biết ở trên trời bà ấy có nghe được không, có thấy được không nên anh vẫn luôn cứ đều đặn 1 tháng 1 lần đến kể chuyện về anh, về em, về chúng ta và diễm nhiên xin bà ấy tha thứ là câu cuối cùng mà mỗi lần anh đến đều nói, hi vọng bà ấy có thể nghe thấy được, có thể tiếp nhận nó. Diễm Nguyệt, anh cả đời luôn tự cao tự đại cho mình là đúng nhưng duy nhất chỉ sai và có lỗi với 1 mình em, vì vậy nếu có thể nhận được sự tha thứ của bà ấy, hiển nhiên anh có thể cảm nhận được sự tha thứ của em. Chỉ tiếc là lúc đó, bà ấy đã ở 1 nơi xa, còn em ngay gần bên cạnh nhưng lại chẳng chịu mở miệng nói với anh câu nào.
Diễm Nguyệt nghe từng lời hắn nói bỗng chốc trở nên xúc động, quay người sang vòng tay ôm chặt lấy hắn:
– Chồng à, thật cảm ơn thời gian qua anh đã vì em mà chờ đợi như vậy.
– Vậy vợ có phải nên thưởng cho anh 1 chút không?
Cô nghe vậy liền bật cười, cô vừa mới bị hắn làm cho cảm động xong, nhanh như vậy đã lên giọng rồi, bỗng chốc vẻ mặt chợt nghiêm nghị:
– Mặc Thiên, hay là mình đón ba về đây ở cùng được không? Có thể tha thứ cho 1 người sẽ khiến lòng mình thanh thản hơn nhiều, dù sao mọi chuyện cũng đã qua lâu như vậy, thì hãy xem tất cả là dĩ vẵng đi. Dì Hạ nói, ba bây giờ tuổi đã cao, sức cũng đã yếu, lại 1 mình cô độc sống giữa căn nhà lạnh lẽo ấy suốt nửa quãng đường, em nghĩ ông ấy như vậy đã trả giá đủ rồi. Chúng ta có lẽ nên buông bỏ chấp niệm mà sống vui vẻ được không?
Lời nói của cô đụng đến vết thương sâu thẳm của hắn, tim gan bỗng chốc nhói lên. Thật ra thời gian qua hắn vẫn luôn cho người theo dõi và để bác sĩ túc trực bên cạnh ông. Dù là hận nhưng suy cho cùng ông vẫn là ba của hắn, hơn nữa sự việc năm ấy ông cũng đâu có ác ý. Mặc Thiên khẽ thở dài nhìn cô gái nhỏ trong lòng, cô ấy đã có thể tha thứ vậy sao anh lại không thể được, vòng tay ôm cô siết chặt hơn:
– Được, ngày mai anh sẽ về sớm chúng ta cùng qua đấy.
Diễm Nguyệt nghe vậy trong lòng vui mừng ôm chặt lấy hắn:
– Chồng à, cảm ơn anh!
Lời cô vừa dứt liền bị hắn lật người đè lên, Mặc Thiên dịu dàng nhìn cô nở nụ cười mê hoặc:
– Vợ à, cảm ơn xuông là không được.
– Chẳng phải em đã vất vả nấu cho anh 1 bữa cơm sao?
– Nhưng anh ăn vẫn chưa no.
– Vậy để em xuống nấu nữa nhé.
– Không cần, anh muốn ăn cái khác.
Cô nghe vậy liền mỉm cười 2 tay đưa lên vòng qua cổ hắn kéo xuống rồi đặt lên môi hắn 1 nụ hôn. Mặc Thiên vì sự chủ động của cô sững sờ 1 chút rồi chuyển sang thích thú. 2 người bọn họ cứ điên cuồng hôn nhau như vậy cho đến khi hô hấp trở nên khăn mới rời ra, lúc đấy, những chướng ngại vật trên người sớm đã được trút bỏ. Nhẹ nhàng tách chân cô ra mà đi vào, Diễm Nguyệt ngửa cô ra sau khẽ nhíu mày đón nhận. Bỗng chốc hắn đỡ cô ngồi lên, Diễm Nguyệt bất giác đưa tay vòng qua cổ hắn ôm lấy, bầu ngực đẫy đày áp sát vào người hắn. Mặc Thiên cúi đầu xuống vùi mặt vào 2 trái đào đấy mà cắn mút, nụ hôn nóng bỏng cứ quanh quẩn từ xương quai xanh xuống đến bầu ngực khiến đầu óc cô trở nên mê muội. Mặc Thiên đôi mắt nhìn cô tràn đầy dục vọng, ghé sát tai cô, thanh âm trở nên khàn đục:
– Diễm Nguyệt, gọi tên anh.
Cô được hắn làm cho hưng phấn, đầu óc mơ màng chỉ biết thuận theo, giọng nói ngọt ngào đến say lòng:
– Thiên!
Nghe được câu vừa ý, hắn khẽ mỉm cười, 2 bàn tay siết chặt eo cô bắt đầu động thân. Diễm Nguyệt phấn khích, vòng tay ra ôm chặt bờ vai rộng lớn của hắn, ngửa đầu ra sau mà thở dốc:
– Uhm…ah…
2 con người, 2 tâm hồn hoà lại làm 1. Bọn họ cứ triền miên như thế suốt cả 1 đêm xuân nóng bỏng. Tiếng thở dốc, tiếng va chạm của 2 cơ thể xem lẫn những âm thanh ái muội tạo nên 1 bức tranh hưu tình để đỏ mặt.
———–/-/-/-/-/———
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại nhìn sang bên cạnh không thấy hắn đâu mới biết trời cũng đã quá trưa rồi. Diễm Nguyệt mệt mỏi bước xuống giường, sau trận kích tình đêm qua, cả căn phòng đã vương mùi hoan ái, trên người cô khắp nơi đều lưu lại những dấu vết ám muội, cơ thể thì cảm thấy rã rời. Không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy mà đem cô lăn qua lăn lại hết cả 1 đêm thế mà hắn vẫn khoẻ mạnh sáng dậy đi làm còn cô lại bơ phờ như thế này. Bước vào phòng tắm gột rửa sạch sẽ rồi trở ra, cô chọn cho mình 1 bộ y phục khá kín đáo để có thể cho đi những dấu vết xanh, tím ấy.
Bước xuống lầu đi thẳng vào bếp, dì Hạ thấy cô liền hớt hải bê bát thuốc ra để lên bàn:
– Diễm Nguyệt, con ăn chút gì đó rồi uống thuốc đi. Cậu chủ dặn con ở nhà chờ cậu ấy về rồi cùng đi đón lão gia.
– Dạ.
– Diễm Nguyệt, thật cảm ơn con. Dì biết, cậu chủ đón lão gia về đây là chủ ý của con. Suốt những năm qua chăm sóc cậu chủ dì lúc nào cũng mong muốn 2 cha con họ được đoàn tụ, cuối cùng mong muốn cũng thành sự thật.
– Dì đừng cảm ơn con, con nghĩ nếu đã là vợ anh ấy thì phải làm tròn bổn phận, vì vậy đấy là trách nhiệm của con.
Bà thấy cô ăn nói như vậy liền mỉm cười hiền từ:
– Con bé này, đã trưởng thành thật rồi.
– Dì Hạ, dì tưởng con vẫn là con nít sao?
– Haha, được rồi. Mau ăn đi rồi nhớ uống thuốc đấy.
– Dạ. À, chút nữa con có hẹn với Gia Mẫn và Nhã An đi mua sắm, nếu Mặc Thiên về dì hãy bảo anh ấy gọi cho con nhé.
– Được, dì biết rồi.
Diễm Nguyệt dùng bữa xong liền ra xe đi đến 1 trung tâm thời trang cao cấp. 3 người bọn họ đã hẹn gặp nhau ở đấy. Đến nơi đã thấy 2 cô bạn thân đang đứng đợi, Diễm Nguyệt quay sang bác tài xế:
– Bác về trước đi, tí nữa Mặc Thiên sẽ đón cháu.
– Được, phu nhân.
Cô mở cửa bước xuống xe rồi bước đến bên cạnh 2 cô bạn mỉm cười:
– Đợi mình lâu không?
– Diễm Nguyệt, cậu còn hỏi được như vậy sao? Cậu bắt bọn mình đợi 30 phút đồng hồ rồi đấy, rốt cuộc cậu bận cái gì vậy?
Cô đâu bận cái gì, chẳng nhẽ lại nói vì đêm vận động quá sức nên không dậy được sao? Diễm Nguyệt chỉ biết cười trừ khoác tay 2 cô bạn kéo đi vào:
– Được rồi, mình xin lỗi. Hôm nay các cậu muốn mua gì, mình sẽ tặng.
– Kinh quá. Tần phu nhân có khác, ra tay cũng hào phóng như vậy.
– Haha…mình cũng đang muốn sống 1 ngày đúng nghĩa Tần phu nhân xem sao.
Ba mỹ nữ nhà ta đi hết 1 lượt của trung tâm, trên tay đã bắt đầu chất lên hàng đống đồ. Bỗng chuông điện thoại cô vang lên, Diễm Nguyệt nhờ Gia Mẫn cầm hộ rôi lấy điện thoại ra nghe:
– ….
– Em đang ở trung tâm mua sắm đường abcxyz.
– ….
– Được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN