Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập
Chương 1
Edit: Cẩm.
“Buổi tiệc đính hôn này tuy không tổ chức rầm rộ, nhưng vẫn tính là xa hoa, không hổ danh là Cố ảnh đế.”
“Hừ, cũng chỉ là bán con gái thôi, có gì mà hâm mộ?”
“Đây không phải là tiệc đính hôn của bọn trẻ sao? Như thế nào lại biến thành bán con gái?”
“Đó đều là nói dối để qua mắt thiên hạ thôi. Dù sao người ta cũng là đại minh tinh, cần mặt mũi chứ. Thực chất chính là bán rẻ con gái, mua với giá 500 vạn.”
“Người bị bán chính là vị tiểu thư tên Khương Mịch, năm nay mới mười tám tuổi…”
…..
Khương Mịch dựa vào cánh cửa phòng vệ sinh, vừa xoa cái đầu đau nhức vừa nghe được bên ngoài có mấy giọng nữ đang bàn luận sôi nổi về cô, cả người liền cứng đờ.
Cô vừa mới thi xong môn thi cuối cùng ở trường đại học, trước đó bước vào phòng vệ sinh, kết quả vừa đóng cửa lại liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại phát hiện bản thân vẫn còn ở trong này, chẳng qua là thế giới thay đổi, thân xác cũng thay đổi.
Cô vậy mà xuyên qua, xuyên thành nhân vật nữ phụ ác độc trong một quyển truyện viết về giới giải trí mà cô từng xem.
Chủ của thân xác này mới vừa thành niên liền cùng ảnh đế Cố Ngôn Phong có bệnh kín đính hôn, nhưng cô ấy đối với cuộc hôn nhân này làm mình làm mẩy, kết cục chết oan uổng.
Hiện tại Khương Mịch xác định vị trí, nơi cô đang đứng chính là phòng vệ sinh của khách sạn tổ chức buổi tiệc.
Mà đám người đang nghị luận bên ngoài, không ai khác chính là người nhà của cô.
Khương Mịch quả thực không thể tiếp thu nổi chuyện mình xuyên qua, nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra đống ký ức không phải là giả, tiếng nghị luận bên ngoài cũng không phải giả.
Chờ đến khi tiếng nói bên ngoài giảm bớt, Khương Mịch khẽ cắn môi, đẩy cửa bước ra.
Mặc kệ đám người bên ngoài là ai, dù sao cũng phải đối mặt.
“Khương Mịch…” Ba người phụ nữ trung niên còn đang ở bồn rửa tay nói chuyện ríu rít, nghe được tiếng động thì quay đầu lại, tất cả đều ngây người.
Khương Mịch đứng trước bồn rửa tay, tay mở vòi nước cảm ứng, nhìn hình ảnh mình trong gương.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, làn da được bảo dưỡng tốt, vì vậy tuy rằng đây là buổi đính hôn nghi thức, cô cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng. Gương mặt trái xoan to bằng lòng bàn tay, đôi mắt đào hoa rực rỡ, khoé miệng hơi nhếch lên liền hiện ra núm đồng tiền nho nhỏ, quả thực xinh đẹp, nhưng đây không phải là bộ dáng thực sự của cô.
Khương Mịch nhắm mắt lại, chà xát hai đầu ngón tay.
“Mịch Mịch, chúng ta vừa rồi…”
“Không phải là bán con gái.” Khương Mịch đột nhiên mở miệng, ngữ khí lãnh đạm: “Tôi là fan của Cô Ngôn Phong, rất thích anh ấy. Có thể cùng anh ấy đính ước chính là mơ ước lớn nhất cuộc đời tôi.”
“Hả? Nhưng rõ ràng hôm qua cháu còn khóc lóc đòi thắt cổ tự vẫn kia mà. Như thế nào hôm nay…”
“Hôm nay tôi mới biết được anh ấy là Cố Ngôn Phong, vì thế tôi chấp nhận.”
Khương Mịch nói xong, xoay người rời đi.
Kỳ thật đám người này nói không sai, cái gọi là đính hôn thực chất cũng chỉ là bán con gái đi thôi, bán với giá 500 vạn.
Đối với một gia đình bình thường mà nói, đây không tính là ít. Nhưng đối với ảnh đế Cố Ngôn Phong, tuyệt đối không tính là nhiều.
Nhưng trong truyện có nhắc đến nguyên chủ sau khi chết, Cố Ngôn Phong từng muốn giúp cô ấy báo thù, cuối cùng chính mình cũng chết oan chết uổng.
Tác giả nói lí do Cố Ngôn Phong giúp nguyên chủ báo thù là bởi vì mặt mũi, nhưng Khương Mịch cảm thấy, mặc kệ vì cái gì, Cố Ngôn Phong so với ba mẹ nguyên chủ đều đáng tin cậy hơn một chút.
Khương Mịch cúi đầu nhìn ngón tay đang đeo nhẫn kim cương cùng bộ váy lụa trắng mặc trên người, lại sờ sờ đỉnh đầu đội vương miện… Toàn bộ người cô bây giờ, e là cũng chưa tới giá 500 vạn đâu.
Đi qua dãy hành lang phòng vệ sinh là có thể nhìn thấy đại sảnh tổ chức yến hội. Hội trường lấy màu hồng nhạt làm chủ, vật trang trí đều tinh xảo, nhìn ra được chúng tốn rất nhiều tâm tư. Trên mặt đường còn rải thêm một tầng cánh hoa hồng, ở sân khấu còn bày ra bánh kem chín tầng…
“Mịch Mịch.” Một người phụ nữ trung niên mặc váy màu đỏ rực xông tới, thân thể mập mạp chắn mất tầm mắt Khương Mịch, đem cô áp lại ven tường: “Mẹ nói cho con biết, hôm nay con phải cùng Cố Ngôn Phong về nhà, biết chưa?”
Đây chính là mẹ của nguyên chủ Chu Tứ Xuân, nhưng lại không phải mẹ ruột.
“Không được.” Khương Mịch dựa theo tính cách của nguyên chủ cự tuyệt: “Tôi đây là đính hôn chứ không phải kết hôn, bà biết theo anh ta về nhà ý là gì không?”
“Thì động phòng, chứ không thì là ý gì?” Môi Chu Tứ Xuân đỏ thẫm lại, không để bụng chút nào chuyện cô không đồng ý, thậm chí còn có chút khinh thường: “Con hiện tại là vợ của nó, sớm hay muộn cũng phải làm việc này, trốn tránh được sao? Chí ít ngủ cùng nó càng sớm thì hôn sự này tuyệt đối thành, con phải đi.”
“Đúng vậy, con phải đi.”
Khương Mịch còn chưa nói lời nào, ba của nguyên chủ Khương Thiên Nguyên cũng tiến lại đây, lộ ra một hàm răng vàng nói: “Nếu không, con cũng đừng mong lại tiếp tục đi học. Muốn làm diễn viên, phải nghe lời ba nói, biết chưa?”
Họ đều biết chủ của thân thể này không thích Cố Ngôn Phong mà thích thích nam chính của truyện – Bách Mặc.
Bách Mặc là bạn học của nguyên chủ, mười lăm tuổi liền xuất đạo, hiện tại đã là đại minh tinh.
Nguyên chủ vì hắn, ghi danh vào học viện điện ảnh.
Bởi vì ngoại hình xinh đẹp động lòng người cho nên nguyên chủ khảo sát thành tích cũng không tệ lắm, vô cùng có hi vọng cùng Bách Mặc làm bạn học.
Hôm nay là ngày 5 tháng 5, là ngày sinh nhật của nguyên chủ, cách kì thi đại học vẫn còn một tháng.
Hộ khẩu cùng giấy chứng minh ở trong tay ba mẹ, nguyên chủ không có biện pháp, chỉ còn cách làm theo lời họ, cuối cùng đem bản thân mình rơi vào tay Cố Ngôn Phong.
Nhưng đối với Khương Mịch mà nói, cô đã xem qua toàn bộ câu chuyện, biết diễn biến đằng sau, đương nhiên có lựa chọn khác.
Vì vậy cô không lập tức nghe theo lời họ: “Nếu không tôi đi tìm Cố Ngôn Phong hỗ trợ, giờ tôi là vợ sắp cưới của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ giúp đỡ tôi.”
“Như vậy chúng ta sẽ nói cho nó biết là con thích Bách Mặc.” Chu Tú Xuân lập tức nói.
“Như vậy… thôi được, tôi sẽ đi.” Khương Mịch cố tình làm ra vẻ khó xử, suy tư một hồi mới cắn răng nói: “Hai người đem hộ khẩu giấy chứng minh trả cho tôi.”
“Không được, con đi trước.” Khương Thiên Nguyên chặn lời: “Ngày mai đưa con sau.”
“Không được, bây giờ đưa luôn.” Khương Mịch không lùi bước: “Nếu không đưa, tôi liền đi nói cho Cố Ngôn Phong biết là tôi là bị bắt. Với danh hiệu ảnh đế, chắn chắn anh ta sẽ biết xấu hổ. Nếu tôi đoán không nhầm… 500 vạn kia anh ta vẫn chưa thanh toán cho hai người đúng không?”
“Con…” Chu Tú Xuân tức giận đến giơ bàn tay lên, muốn đánh người.
“Bà đánh đi.” Khương Mịch khiêu khích tới gần bà ta thêm một chút: “Để xem Cố Ngôn Phong có để yên cho hai người không.”
Bên ngoài hành lang chính là đại sảnh, lúc này khách quý đang bước xuống sân khấu, Cố Ngôn Phong ở cửa tiếp đón.
Khương Thiên Nguyên vội vàng kéo Chu Tú Xuân, nói với Khương Mịch: “Thứ đó ba sẽ đưa cho con, nhưng con không được làm loạn.”
“Yên tâm.” Khương Mịch cười lạnh một tiếng: “Hai người không tìm tôi gây sự là tôi vui mừng lắm rồi. Tôi cũng không tính đắc tội với Cố ảnh đế đâu.”
Khương Thiên Nguyên cùng Chu Tú Xuân thương lượng một chút, đem giấy chứng minh trả cho Khương Mịch: “Hộ khẩu chúng ta không mang theo trên người, trước tiên đưa cho con cái này. Đêm nay con nhớ phải đi theo Cố Ngôn Phong về nhà, ngày mai chúng ta thu được tiền sẽ đưa con sổ hộ khẩu.”
“Ok.” Khương Mịch quơ quơ di động trong tay: “Tôi ghi âm rồi, ngày mai lấy.”
Nói xong cũng mặc kệ hai vợ chồng xanh mét sắc mặt, cô xoay người đi tìm Cố Ngôn Phong.
Ở cửa đại sảnh, Cố Ngôn Phong một thân âu phục thẳng thớm, vai rộng, eo hẹp, chân dài, thân hình đĩnh bạt, toàn cơ thể soái đến mức không tài nào bắt bẻ.
Khương Mịch nhìn đến hơi hoảng loạn, bỗng nhiên có một mái tóc hoa râm xuất hiện ở trong tầm mắt, có thể là do trên sàn có vũng nước, người này bị trượt chân.
Khương Mịch vội vàng tiến lên đỡ người.
Buổi tiệc đính hôn hôm nay cô phải đi giày cao gót, nhưng Khương Mịch vốn không quá thích ứng loại giày này, bình thường đi đường còn được, lúc này quýnh lên, dưới chân loạng choạng như sắp ngã.
May mắn là không ngã trực tiếp trên mặt đất, Khương Mịch chịu đựng cơn đau ở chân đỡ lấy người trước mặt: “Đạo diễn Tề, ông không sao chứ?”
Đạo diễn Tề là người có địa vị rất cao trong giới đạo diễn, Cố Ngôn Phong lấy được danh hiệu ảnh đế lần đầu tiên cũng là nhờ bộ phim điện ảnh của ông.
Trong buổi tiệc đính hôn hôm nay, ông ấy đứng ra làm người chủ trì, đủ thấy địa vị của ông trong lòng Cố Ngôn Phong lớn cỡ nào.
Khương Mịch hiện tại đã nắm rõ ký ức của nguyên chủ, nhớ rõ vừa rồi trong nghi thức nguyên chủ biểu hiện thật sự không thoải mái. Tuy rằng ngoài mặt cô không dám bày ra vẻ mặt gì, nhưng vị đạo diễn Tề này có đôi mắt hơn người, nhìn ra được cô không vui, cho nên ấn tượng của ông ấy đối với cô không hề tốt.
“Tôi không sao.” Ông đẩy tay Khương Mịch ra, nói: “Không cần quan tâm đến ông già này, cô nên ra ngoài tiễn khách đi.”
Khương Mịch có thể nhìn ra được ông không thích mình, nhưng mắt cá chân thật sự đau chết đi được, đành phải tìm ghế dựa ngồi xuống.
Đạo diễn Tề nhíu nhíu mày, lại nhìn Cố Ngôn Phong đang đi đến.
Khương Mịch mặc kệ anh, cúi đầu xem mắt cá chân.
Nhìn bên ngoài không có xây xước gì, nhưng chân rất đau, phỏng chừng còn tổn thương đến gân cốt.
Tầm nhìn trước mặt bỗng nhiên bị ngăn trở, dáng người cao lớn đứng ở trước mặt cô.
“Làm sao vậy?” Thanh âm phát ra từ miệng Cố ảnh đế ôn hoà ngoài ý muốn.
Khương Mịch ngẩng đầu, hơi ngẩn ra.
Trong truyện tác giả đối với Cố Ngôn Phong miêu tả không nhiều lắm, trên cơ bản chỉ có một từ: Soái.
Đương nhiên có thể trở thành ảnh đế, ngoại hình tất nhiên sẽ không tồi, trong trí nhớ nguyên chủ cũng có người này.
Nhưng Khương Mịch nhìn lại bản thân, vẫn là bị vẻ đẹp của soái ca làm cho mê hoặc. Đôi mắt thâm thuý, mũi cao, môi mỏng, kiểu này chụp ảnh chắc cũng chẳng cần photoshop.
Cố Ngôn Phong không được đáp lại, còn nghĩ là cô đau quá không trả lời được, anh liền trực tiếp ngồi xổm xuống.
Ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào mắt cá chân cô, Khương Mịch lúc này mới phản ứng lại, theo bản năng rụt đặt chân.
“Đừng cử động.” Thanh âm ôn hoà mang theo chút an ủi, anh khống chế lực đạo: “Để tôi nhìn xem.”
Khương Mịch nhìn vẻ mặt chuyên chú anh, không dám cử động thật.
“Đau không?” Lực đạo ở đầu ngón anh tay lại tăng thêm.
Khương Mịch kêu “a” một tiếng, hốc mắt đều đỏ.
Cố Ngôn Phong ngẩng đầu nhìn cô một cái, đứng dậy nói: “Chân có chỗ bị sưng lên, chắc là bị thương ở gân, tôi đưa em đi bệnh viện.”
Khương Mịch còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Ngôn Phong lại lần nữa khom lưng, một tay đặt sau lưng cô, một tay xuyên qua đầu gối, đem người ôm lên.
Đột nhiên bị nhấc bổng, Khương Mịch cả kinh, theo bản năng ôm lấy cổ anh.
Bước chân Cô Ngôn Phong hơi ngừng lại, rũ mắt nhìn cô.
Cô gái dường như thật ngượng ngùng, hai tai đều đỏ, hàng lông mi run rẩy, thấp giọng nói: “Tôi, tôi tự đi được…”
Cố Ngôn Phong khẽ cười một tiếng, trực tiếp đem người ôm vào trong xe, nói: “Chờ tôi một chút.”
Không tới vài phút, Khương Mịch còn chưa xem hết nội thất bên trong xe thì anh đã trở lại, còn mang theo tài xế.
“Đi thôi, tới bệnh viện.” Cố Ngôn Phong lên xe, nói với tài xế.
Khương Mịch quay đầu nhìn về phía khách sạn, hơi bất an: “Còn có khách…”
“Không sao đâu.” Cố Ngôn Phong cười cười: “Ba mẹ em sẽ tiếp đón họ.”
“Ba mẹ em…” Khương Mịch giật giật khóe miệng.
Cố Ngôn Phong giống như biết cô đang muốn nói gì, cướp lời nói: “Người đại diện của tôi cũng ở đó, họ không làm loạn được đâu.”
Khương Mịch nghe vậy thì không nói gì nữa. Kỳ thật đến bây giờ cô còn không rõ, vì cái gì Cố Ngôn Phong sẽ đối với nguyên chủ tốt như vậy.
Bọn họ trước kia chưa bao giờ gặp mặt, hẳn là cũng chưa nói tới thích.
Trong truyện gốc, tác giả cũng nói qua, Cố Ngôn Phong không thích nguyên chủ, sở dĩ cưới cô ấy là bởi vì bệnh kín.
Đến nỗi cụ thể là bệnh kín gì, tâc giả cũng không nói.
Sẽ là bệnh gì đây?
Nếu nói là bệnh kín, vậy sẽ không phải là bị bệnh về cái phương diện kia chứ?
Ách… Khương Mịch bỗng nhiên nghĩ đến, trong truyện dường như có nhắc tới, Cố Ngôn Phong cùng nguyên chủ chưa bao giờ làm chuyện phòng the.
Cho nên, chẳng lẽ, thế nhưng là… Không được?!
“Làm sao vậy? Đau à?” Cố Ngôn Phong chú ý tới sắc mặt cô không đúng, quan tâm hỏi.
Khương Mịch ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đẹp trai lai láng mang nét ôn hòa tươi cười trên mặt, tâm tình phức tạp.
Cố Ngôn Phong: “….”
Vẻ mặt đồng tình đó của cô là có ý gì?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!