Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập
Chương 67-2
Cố Ngôn Phong nhắc nhở Gia Vĩ: “Vấn đề quan trọng bây giờ không nằm ở đoàn phim mà là ở Bách Mặc. Lúc trước các ông thỏa thuận như thế nào? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ai là người chịu trách nhiệm? Nếu cậu ta muốn hủy hợp đồng thì ai sẽ gánh trách nhiệm lớn hơn?”
Gia Vĩ liếc mắt nhìn Khương Mịch một cái, trả lời đúng sự thật: “Tuy rằng chuyện này không phải do con người làm, nhưng cơ bản vẫn xuất phát từ bên phía đoàn phim, vậy nên dựa theo thỏa thuận, Bách Mặc không những có thể hủy hợp đồng mà đoàn phim còn phải đi bồi thường nữa. Nhưng mà hợp đồng của Bách Mặc có chút đặc thù… nếu lúc này cậu ta hủy bỏ, đoàn phim chúng ta không cần bồi thường, mà chúng ta cũng không thể ngăn cản được.”
Cố Ngôn Phong và Khương Mịch đồng thời liếc nhau một cái, xem ra Bách Mặc thật sự rất coi trọng Ngu Bạch.
Cố Ngôn Phong nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta cứ chờ tin từ phía bên Bách Mặc trước đi. Cậu ta bị thương hai lần, hủy hợp đồng cũng là điều hợp lý, đây cũng là ý của Hạ tổng.”
“Đúng vậy, nếu cậu ta muốn hủy hợp đồng thì cũng không cản được.” Gia Vĩ thở dài: “Nhưng nếu cậu ta bỏ đi thì chúng ta phải tuyển người lại một lần nữa, những cảnh quay lúc trước cũng không dùng được, tiến độ của đoàn phim cũng chịu ảnh hưởng lớn. Hơn nữa, muốn tìm một người thích hợp làm nam chính cũng không dễ dàng.”
Một bộ phim liên quan đến rất nhiều vấn đề, từ nơi quay phim đến vấn đề quảng bá ra bên ngoài… Nói chung là rất lắm chuyện.
“Tôi có một đề xuất, chúng ta có thể tìm nam chính ngay trong đoàn phim, bởi vì họ là những người đã quá quen thuộc với kịch bản, giảm bớt thời gian hòa nhập. Nếu thích hợp thì nam phụ, nam thứ, thậm chí ngay cả một vai phụ nhỏ cũng có thể dùng được.” Hiển nhiên Cố Ngôn Phong đã suy xét đến vấn đề này: “Đạo diễn Gia vốn dĩ đã rất am hiểu vấn đề khai quật người mới này rồi, tôi tin đây không phải là vấn đề lớn. Phim thanh xuân vườn trường, đóng ngây thơ thế nào cũng được, chỉ sợ là không đủ ngây thơ thôi.”
Đúng là Gia Vĩ rất biết cách sử dụng người mới, nhưng vì ông ta muốn bảo đảm rating nên thường sẽ chen vào một người có lưu lượng. Chẳng hạn như lần này, bởi vì Hạ Uẩn Dung đã xác định Khương Mịch đóng nữ chính từ trước nên ông ta chỉ có thể làm mọi cách để Bách Mặc đóng nam chính.
Nếu như Bách Mặc bỏ đi, đoàn phim gần như tất cả đều là người mới, ông ta không dám tin tưởng vào quyết định của bản thân mình. Nhưng nếu bộ phim này sử dụng toàn người mới mà lại hot, thì đó chính là một sự khẳng định chắc chắn cho thực lực của ông ta.
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Gia Vĩ cứ chao đảo hết bên này đến bên nọ, không biết lựa chọn như thế nào mới tốt.
“Đạo diễn Gia nên nhớ lại dự định lúc ban đầu của mình là gì.” Cố Ngôn Phong liếc mắt một cái đã nhìn thấu khúc mắc trong lòng ông ta.
Gia Vĩ hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trước khi khai máy, ông ta chưa hề kỳ vọng gì ở Khương Mịch lẫn Ngu Bạch, nhất là Khương Mịch, ông ta chỉ mong khi cô lên hình đừng xấu quá là được. Mà bây giờ cả Khương Mịch lẫn Ngu Bạch đều khiến ông ta thấy rất bất ngờ, thế nên bộ phim này đã vượt quá sự mong đợi của ông ta.
Vậy bỏ đi một Bách Mặc thì có là gì?
Trên phương diện diễn xuất đã có Khương Mịch và Ngu Bạch, Trần Thâm Thần cũng không kém, căn bản vẫn bảo đảm được diễn xuất tốt. Về phương diện nổi tiếng, Cố Ngôn Phong coi trọng Khương Mịch như vậy, chắc hẳn anh sẽ tự ra tay, ông ta không cần sầu não.
“Thầy Cố chỉ cần một câu đã đánh thức được tôi rồi.” Rốt cuộc Gia Vĩ cũng tươi cười trở lại: “Trần Thâm Thần cũng không tệ, nếu cậu ta diễn Lương Kiêu thì người đóng nam phụ tìm cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Quan trọng chính là có thể chiếm tiện nghi của Trần Thâm Thần nhiều hơn Bách Mặc. Nếu đổi như vậy thì có thể tiết kiệm được số tiền lớn, dùng nó vào việc tuyên truyền hay hậu kỳ thì sẽ tốt hơn.
“Đạo diễn, tôi có một đề nghị này, không biết có thích hợp hay không?” Khương Mịch cũng thử thăm dò hỏi.
Gia Vĩ cười nói: “Đương nhiên là thích hợp rồi, cô có ý tưởng thì cứ nói.”
“Thật ra nam phụ cũng không cần đổi lại.” Khương Mịch nói: “Nam chính với nam phụ gần như là hai người trái ngược nhau, người là học thần kẻ là học tra, người thì bình tĩnh người thì nông nổi… Nếu giả thiết hai người bọn họ là anh em sinh đôi thì liệu có tăng thêm kịch tích cho câu truyện hay không?”
“Ý của cô là… nam chính và nam phụ đều để cho Trần Thâm Thần diễn?” Đôi mắt của Gia Vĩ lập tức sáng lên.
Khương Mịch gật đầu.
Gia Vĩ nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn Ngôn Phong: “Nhưng mà làm vậy… cảnh diễn của cô sẽ bị giảm đi tương đối đó.”
Cảnh diễn của Khương Mịch không phải là ít, nhưng nếu cảnh diễn của Trần Thâm Thần tăng lên thì ấn tượng của người xem sẽ càng khắc sâu. Hơn nữa, một người diễn hai vai sẽ mất nhiều thời gian và sức lực, một bộ phim nếu nam chính quá nổi bật thì nữ chính sẽ không được nhiều người chú ý đến.
“Không sao cả, chỉ cần bộ phim thành công thì mọi người sẽ chú ý nhiều đến nam chính và nam phụ, khi ấy bọn họ cũng sẽ chú ý đến tôi thôi.” Khương Mịch cười đáp: “Nếu tôi có nhiều cảnh quay mà bộ phim không nổi thì điều đó có ích gì? Một đoàn phim cần phải biết cho nhau cơ hội, đúng không nào?”
Đối với Khương Mịch, Gia Vĩ càng ngày càng có cảm giác như nhặt được bảo vật, diễn xuất tốt mà lại không tranh đoạt vai chính, quả nhiên là hiếm có. Chỉ không biết là do cô quá tốt bụng, hay là bởi vì tuổi trẻ chưa trải sự đời nên chưa hiểu cảnh diễn quan trọng như thế nào đối với diễn viên?! Vậy nên Gia Vĩ cũng chưa vội đáp lại mà lại tiếp tục nhìn sang Cố Ngôn Phong: “Thầy Cố cảm thấy thế nào?”
Cố Ngôn Phong hơi mỉm cười: “Tôi cảm thấy ý kiến của Mịch Mịch rất tốt.”
Đây chính là ý không phản đối!
“Tôi cũng cảm thấy vậy!” Gia Vĩ vô cùng vui vẻ, cười đến mức không khép miệng lại được: “Mịch Mịch, cô chính là người có diễn xuất tốt nhất mà tôi từng thấy, cũng là người xinh đẹp nhất, đúng là một người mới hiểu chuyện mà.”
Cứ như vậy, vai nam chính từ trên trời rơi xuống, chỉ sợ Trần Thâm Thần không cần lấy tiền cũng đồng ý. Những cảnh diễn trước đó của hắn cũng không cần xóa đi, chỉ cần quay lại những cảnh diễn của Bách Mặc là được rồi. Lúc trước Bách Mặc bị thương nên nghỉ ngơi vài ngày, những cảnh đã quay cũng không có nhiều nên tiến độ quay không quá bị ảnh hưởng.
Bây giờ Gia Vĩ không hề lo lắng chuyện Bách Mặc sẽ bỏ đi, thậm chí ông ta còn hận không thể chủ động đi hủy hợp đồng với Bách Mặc nữa là.
Khương Mịch: “…. Đạo diễn Gia, ông không cần tâng bốc tôi như vậy đâu, chỉ cần sau này ông đừng ép tôi uống canh gừng nữa là được rồi.”
Gia Vĩ cười ha hả: “Cô nói với tôi những thứ này không có tác dụng, nên nói với thầy Cố mới đúng.”
Ăn xong một bữa cơm, tâm trạng rối bời của Gia Vĩ đã biến thành hư không, tâm tình rất tốt.
Khi ông ta đi tính tiền, Cố Ngôn Phong cũng đi theo.
Khương Mịch và Thập Nhất ra khỏi quán cơm trước, hai người đứng ở bên ngoài chờ.
Sợ nhàm chán nên Khương Mịch chủ động tìm đề tài nói chuyện: “Đại sư Thập Nhất, ban nãy anh nói thích xem phát sóng trực tiếp? Không biết anh thích xem phát sóng trực tiếp kiểu gì?”
Thập Nhất lắc đầu, sửa lại lời cô nói: “Không phải tôi thích xem phát sóng trực tiếp, mà là tôi tự phát sóng trực tiếp cho người ta xem.”
“Anh… phát sóng trực tiếp á?” Khương Mịch mở to hai mắt nhìn: “Anh ở trong chùa mà vẫn có thể phát sóng trực tiếp sao? Không phải sinh hoạt của các hòa thượng đều….”
“Không phải một ngày 24 giờ tôi đều làm streamer, vậy nên cần làm một thời khóa biểu sắp xếp thời gian.” Thập Nhất nói: “Không phát sóng trực tiếp thì lấy đâu ra tiền xây dựng chùa.”
Khương Mịch: “… Tiền đi thắp hương bái phật ở chùa Thanh Linh cũng không ít mà?!”
“Tiền đi thắp hương mấy năm gần đây mới có, trước kia thì không. Trước kia chùa Thanh Linh rất nghèo, cơ sở vật chất đều do tôi phát sóng trực tiếp lấy tiền để sửa chữa.” Thập Nhất nói rồi ngập ngừng: “Cách này là do chồng của cô dạy tôi đấy.”
Khương Mịch: “Khụ khụ… Không biết đại sư phát sóng trực tiếp về cái gì vậy?”
Cô không thể tưởng tượng nổi, một vị hòa thượng đi livestream sẽ không bị mắng sao? Chẳng lẽ đi livestream tụng kinh Phật ư?
“Livestream chơi trò chơi.” Thập Nhất đã hiểu ý cô nói: “Làm streamer, không cần lộ mặt.”
Sau khi nghe thấy đáp án này, Khương Mịch vô cùng bất ngờ: “Đại sư livestream ở đâu vậy? Tên là gì? Có nổi tiếng không? Có thời gian thì tôi đến xem, tôi cũng có thể tìm người quản lý cho anh nữa.”
“Quản lý thì không cần đâu.” Thập Nhất lắc đầu: “Tôi có fans là đủ rồi.”
Khương Mịch cười thầm: “Phòng livestream của đại sư tên là gì vậy?”
“Quả bưởi phát sóng trực tiếp, gọi tên là 11.” Thập Nhất nói.
“Anh chính là Nhất Thần sao?!” Khương Mịch suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Tôi đã xem anh phát sóng trực tiếp rồi đó! Còn tặng quà cho anh nữa! Nam thần à…”
Vừa dứt lời, giọng nói trầm thấp của Cố Ngôn Phong từ phía sau vang lên: “Em gọi cậu ta là gì?”
Nhất thời, Khương Mịch nhớ tới lần trước khi cô gọi Bành Dật là thần tượng, cô đã nói với Cố Ngôn Phong câu “Anh ta là thần tượng, còn anh là nam thần.”; bây giờ cô lại gọi Thập Nhất là “nam thần”… như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Thật ra, cô gọi tiếng “nam thần” này cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Con người ai cũng có niềm vui, sự yêu thích riêng, Khương Mịch không có hứng thú với việc đi dạo phố hay theo đuổi thần tượng, chơi game cũng không chơi mà chỉ thích xem người ta thi đấu.
Thật ra cô cũng rất ít khi xem người ta livestream, biết đến 11 là vì “Nhất Thần” rất nổi tiếng: kỹ thuật tốt, không nói nhiều, ôn nhu lễ phép lại không bao giờ nói năng hoa mỹ để câu fans, khi phát sóng trực tiếp chỉ quan tâm đến tiền chứ không quan tâm đến vấn đề khác.
Khương Mịch chỉ đơn thuần cảm thấy nhân phẩm của hắn rất tốt, xứng với danh hiệu “nam thần” này. Ngoại trừ lần đó ra, cô chưa từng tưởng tượng xem 11 trông như thế nào, bởi vì cô không hề mong chờ sẽ gặp được hắn.
Nhưng mà Khương Mịch nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, 11 trong đời sống hiện thực lại là một vị hòa thượng!
Cô càng không ngờ được, cô vừa mới gọi một tiếng “nam thần” mà đã bị Cố Ngôn Phong nghe thấy.
Làm sao bây giờ ta?
Còn có cách gọi nào tốt hơn “nam thần” không nhỉ?
Cố Ngôn Phong không nghe thấy Khương Mịch đáp lại nên bước gần về phía cô thêm hai bước: “Hửm?”
Thập Nhất rất không trượng nghĩa mà ở bên cạnh xem kịch vui.
Khương Mịch khẽ cắn răng, cười nói: “Đừng ăn giấm của hòa thượng mà, anh ấy là nam thần, còn anh là vị hôn phu.”
P/s: Anh Cố có chấp niệm về việc mình phải là lớn nhất trong lòng chị Mịch quá ha, anh có là gì của người ta đâu nhở ┐( ˘_˘)┌
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!