Vị Hôn Thê Bá Đạo - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Vị Hôn Thê Bá Đạo


Chương 17



Cậu không ngó ngàn đến cô, mà cô lại cảm thấy khó chịu, vậy chẳng phải là cô thích cậu sao? Cái này chắc khỏi phải bàn rồi…. Đắc chí, cậu liền nhìn cô, cười.

“Hoang tưởng!” Thấy cậu đắc chí như vậy, cô liền bỏ lại một câu, sau đó đẩy cậu ra, bỏ đi.

Còn cậu thì nghe xong câu nói của cô, đứng bất động luôn. Cậu là cậu cố tình phớt lờ cô, để xem cô có thái độ ra sao. Thấy cô bảo cậu làm vậy cô rất khó chịu, vậy rõ là cô thích cậu rồi, vậy mà cô lại bảo cậu hoang tưởng….. Cậu thật sự hoang tưởng lắm sao???

Đi được một đoạn rất xa cậu rồi, bỗng cô dừng lại, đưa tay lên ngực của mình. Tim cô đang đập rất nhanh, “Thình thịch, thình thịch”. Nghĩ lại những lời nói của Huy lúc nãy, cô thật sự đã thích cậu sao? Sao có thể như vậy được chứ? Nhưng là, cậu phớt lờ cô, không nói chuyện với cô, không để ý đến cô, cô thật sự rất khó chịu, cực kì khó chịu luôn. Chẳng lẽ đúng như cậu nói, cô thích cậu thật sao?

Đang còn suy nghĩ, bỗng có một bàn tay đặt lên vai cô:”Chào người đẹp! Sao lại đứng đây một mình? Chồng em không đi cùng em à?”

Đó không là Nam thì là ai.

Hân thì nghe giọng thôi cũng biết đó là ai nên không đáp, liền bỏ đi.

Bị cô ngó lơ cũng không phải chuyện lạ lẫm gì, đối với Nam rất rất là bình thường, nên hắn chỉ nhoẻn miệng cười. Hắn thích Hân, đơn giản vì thấy cô thú vị. Nếu không chiếm được cô, vậy Huy cũng đừng hòng.

Về đến lớp, Hân thấy ngay tại chỗ cô ngồi, có khoảng mười mấy, à không, là cả lớp luôn, đang vây quanh bàn cô. Còn bàn tán xôn xao cái gì nữa chứ, nhưng mà cô không nghe rõ. Cảm thấy lạ, cô liền bước đến xem có chuyện gì.

Vừa thấy cô đang đi đến, một bạn nữ liền nói:”Ê, ê. Hân kìa, tránh ra, tránh ra!”

Nghe bạn nữ đó nói, tất cả đều tránh ra nhường đường cho cô.

Nhìn thấy sự việc, cô cũng hơi ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên đó liền biến mất ngay lập tức.

Huy đang ngồi bất động trên ghế, miệng lẩm bẩm nói cái gì ấy, cô không nghe thấy. Liếc mắt thấy cô, cậu liền trừng cô, sau đó úp mặt xuống bàn và….khóc.

Cậu khóc rất lớn, khóc cực kì thảm thiết luôn.

Thấy cậu khóc, cô liền ngồi xuống ghế, hơi lo nên hỏi: “Anh ốm à?”

Cậu không trả lời mà càng khóc lớn hơn.

“Anh làm sao vậy? Để tôi gọi cho ba mẹ anh nhé?”

Cậu lại càng khóc lớn hơn nữa. Lúc này cô hơi rối, không biết phải làm thế nào, nói:”Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Tại sao lại không trả lời tôi mà lại ngồi đây khóc?”

Cậu không trả lời cô, cũng không chịu nín. Không biết làm thế nào, cô đành ngọt giọng dỗ cậu:”Thôi, thôi. Đừng khóc nữa, ngoan đi, lát tôi……tôi…..tôi mua bánh cho anh ăn há? Bây giờ thì nín nha…..đừng khóc nữa nha……Huy ngoan mà…..” Vừa nói cô vừa đưa tay xoa đầu cậu.

Thần kì ghê nha, cô là cô dỗ đại vậy thôi, nào ngờ cậu nín khóc thật. Thấy vậy, cô thở phào nhẹ nhõm.

Mấy hôm nay, toàn là cậu đưa cô đi học, anh Lâm cũng không cần đi theo cô ở trường nữa. Mà hôm nay, đột nhiên cậu lại giống như con nít, cứ khóc mãi. Trong giờ học cứ thút thít mãi không thôi. Tan học, cậu cũng không đi lấy xe, mà đứng ở trước cổng, hai tay túm lấy quai cặp, giờ nhìn cậu giống học sinh tiểu học ghê.

Hân ra sau cậu, thấy cậu cứ đứng đó mà không chịu đi lấy xe, cô tức giận, đi đến trước mặt cậu, nói:”Anh còn đứng đây làm gì? Không đi lấy xe thì làm sao về nhà?”

Nghe cô nói, cậu giật mình, nhìn cô, cậu mếu, nước mắt cậu lại chuẩn bị rơi rồi đây

~~ “Ấy đừng…đừng khóc! Tôi xin lỗi, xin lỗi anh mà! Bây giờ anh đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi lấy xe đưa anh về…..đùng khóc, đừng khóc…..” Thấy cậu sắp khóc đến nói, cô lại dịu giọng, dỗ cậu.

Nghe cô nói vậy, cậu liền móc chìa khóa trong túi quần ra đưa cô.

Nhìn chiếc chìa khóa hồi lâu, cô đành thở mạnh một hơi, sau đó cầm chìa khóa và đi lấy xe.

Cô là cô chưa bao giờ chạy mô tô cả, xe máy bình thương thôi cô cũng không biết chạy chứ đừng nói chi đến chiếc CBR500R này của cậu. Nhưng mà, cô không lái thì ai lái đây? Thôi thì liều một phen vậy.

Đưa nón cho cậu, cậu cầm. Cô lúc này bắt đầu lên xe ngồi. Đương nhiên là cô lái rồi. Nhìn sang cậu, cậu vẫn cầm nón, đứng yên đó, nhìn cô. Trời ạ, hôm nay cậu bị làm sao ấy? Không lẽ cậu bị hoang tưởng thật?!

Giật lấy nón của cậu, cô đội nón cho cậu luôn, sau đó cậu vẫn đứng yên, nhìn cô. Cô lúc này đã bắt đầu phát hỏa rồi nha, muốn cô bế lên xe luôn à? Mở đi.

“Anh không lên xe, tôi liền bỏ anh lại.”

Nghe cô hâm dọa như vậy, cậu liền mếu.

“Anh thử khóc xem. Xem tôi có bỏ anh lại không.”

Nghe vậy, cậu liền lủi thủi ngồi lên xe. Vừa ngồi yên trên xe, tay cậu đã ôm chặt lấy eo cô rồi. Quay lại trừng cậu, nói:”Anh làm gì vậy? Có tin tôi…..”

“Tôi sợ….”

Câu nói cô còn chưa nói hết, cậu liền nhỏ giọng nói. Eo ơi, cậu lúc này y hệt con gái luôn.

Sợ à? Thật không vậy? Không phải là cậu đang giả vờ đấy chứ??

Cô nghi ngờ cậu lắm nha….nếu cậu dám gạt cô, lấy cô ra làm trò đùa, cô nhất định phanh thay cậu.

Nghĩ rồi, cô lại khởi động xe, bắt đầu ra về. Cô cảm thấy lái mô tô cũng không khó, lúc đầu cô đi rất chậm, rất chậm, sau đó thử đi nhanh thêm chút nữa, cảm thấy cũng không có gì, liền đi nhanh nhanh hơn chút nữa. Cô bắt đầu thích lái mô tô rồi nha. Rất thích nha, ngồi đằng trước cầm lái, gió lùa vào mặt, mát ơi là mát luôn. Cô muốn đi nhanh hơn xíu nữa, nhưng mà nghĩ lại thì thôi, đi vậy là được rồi, cô lái chưa vững, nhỡ đi nhanh quá có chuyện gì trở tay không kịp thì toi.

Rất nhanh cũng đến nhà cô. Cô xuống xe, trả nón lại cho Huy, nói:”Anh tự về đi. Tạm biệt!” Nói xong liền đi vào nhà.

Thấy cô đi, Huy nhìn theo cô một lát, sau đó cậu quăng nó cô đi, ngồi bệt xuống dất, duỗi cả tay chân ra, vừa giẫy vừa khóc, vâng, cậu bây giờ được gọi là ăn vạ đấy.

Nghe cậu khóc, cô liền đứng lại, xoay người nói với tên vệ sĩ gần đó:”Đưa anh ta về đi.”

“Dạ, tiểu thư.”

Thấy tên vệ sĩ đi đến gần mình, Huy khóc càng lớn hơn nữa, giẫy giụa càng mãnh liệt hơn, thậm chí còn lăn ra đất nữa chứ. Thấy vậy, cô liền bước đến gần cậu, lạnh giọng nói:”Đứng lên và đi về.”

Cậu như không nghe thấy lời nói của cô, cứ tiếp tục khóc.

Lúc này, mặt cô đen lại, giọng nói cô lúc này còn lạnh hơn cả khi nãy:”Ngây-lập-tức!” Cô nhấn mạnh từng chữ, mỗi một chữ, giọng cô càng lạnh hơn.

Nghe cô nói vậy, cậu liền không khóc nữa, đứng lên, nhìn cô, nói:”Biết rồi à?”

Biết, đương nhiên là cô biết cậu giả vờ rồi, từ lúc đang còn trên xe là cô biết rồi. Lúc đó vô tình nhìn qua kính chiếu hậu, thấy miệng cậu vẽ lên nụ cười gian xảo là cô đã biết rồi. Cô không vạch trần cậu là tại cô muốn xem cậu bày trò gì thôi.

Nào ngờ, cậu được nước làm tới, khiến cô bực mình.

Tên vệ sĩ đứng kế đó nghe không hiểu mô tê gì, hết nhìn cô đến nhìn cậu, nhưng cô và cậu có thèm để ý đến hắn đâu.

“Tiễn khách!” Bỏ lại hai chữ ngắn gọn, cô liền bước vào nhà.

‘Tiễn’ ư? Tiễn ai hắn dám tiễn chứ tiễn Huy hắn nào dám….. đành cúi đầu chào, vậy chắc cũng tính là ‘tiễn’ rồi chứ nhỉ? Tên vệ sĩ nghĩ bụng.

Hậm hực nhìn bóng lưng của cô, cậu đành đứng dậy, phủi quần áo, sau đó liền ra về. Vừa khởi động xe xong, cậu không quay lại mà nói với tên vệ sĩ:”Nếu dám nói chuyện này cho người khác biết, hậu quả anh gánh không nổi đâu.”

Cậu là cậu đang đe dọa đấy, chuyện cậu ăn vạ cô mất mặt như vậy, tên vệ sĩ này nếu dám hé răng nửa lời, cậu cho ăn cháo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN