Vị Hôn Thê Bá Đạo
Chương 19
Hôm nay là chủ nhật nên mọi người đi chơi biển cũng khá đông. Lúc đầu cậu còn định cùng cô tay trong tay đi bộ trên bãi biển, giờ thì vỡ mộng luôn rồi. Thế nên là có đi biển nhưng là cô và cậu cũng chỉ đi ăn vài món hải sản ở nhà hàng ven biển thôi chứ cũng không chơi được gì nhiều.
Đây là lần thứ 2 cậu ra biển. Lần đầu là đi tìm cô, còn đây là lần hai cho nên là cậu cũng chẳng rành về nơi này cho lắm. Đừng hỏi vì sao cậu đường đường là đại thiếu gia của TL mà đây lại là lần thứ 2 cậu đi biển. Xin thưa rằng cậu cũng rất giống Hân, từ nhỏ đã phải học cách làm thế nào để trở thành người lãnh đạo của một tập đoàn lớn, chỉ khác là cô bị đưa ra nước ngoài còn cậu thì không. Như vậy thì làm gì mà có thời gian đi biển chứ.
Từ nãy giờ cậu định đưa cô đi tìm chỗ nào đó để chơi, nhưng cứ chạy lòng vòng mãi mà chẳng thấy có cái công viên nào cả. Còn cô, ngồi trên xe để mặc cậu đưa đi lòng vòng cũng chán, vì vậy cô nói: “Dừng xe lại”
Cô bảo dừng xe, vậy chắc có lẽ là cô có việc gì rồi, vì vậy cậu liền nghe lời, tắp xe vào lề. Xe vừa dừng lại thì cô liền nói:”Xuống xe!”
Ngạc nhiên quay sang nhìn cô, cậu vừa định mở miệng ra hỏi thì cô lại nói: “Ra phía sau ngồi đi.”
Nghe vậy cậu liền ngậm miệng, thì ra ý cô là bảo để cô chở cậu, vậy mà lúc nãy cậu lại tưởng cô định đuổi cậu xuống xe mới ghê chứ…
Lần trước cô có chạy xe cậu một lần, cũng tương đối dễ, lần này là lần hai, cô đương nhiên có nhiều kinh nghiệm hơn rồi, vì vậy lần này cô chạy khá nhanh.
Thấy cô cứ chạy lòng vòng mãi, xem ra cô cũng giống cậu rồi, cô cũng có biết đường đâu mà…
Đang còn suy nghĩ thì bổng cô dừng xe lại, nói, à không phải, đúng hơn là ra lệnh cho cậu mới đúng:”Xuống!”
Ngẩn đầu nhìn lên. Trước mắt cậu hiện giờ là một thủy cung, nhìn cái cổng thôi cậu cũng thấy rất hoành tráng rồi. Cái cổng thì to ơi là to nha, đươcx vẽ lên đấy rất nhiều loài cá luôn, toàn màu xanh dương xen kẽ với màu trắng thôi, hai bên còn treo đầy bong bóng bay nữa chứ. Ở ngoài cổng đã hoành tráng vậy rồi, không biết khi vào trong sẽ thế nào đây… Không ngờ Hân lại biết một chỗ thú vị đến vậy.
“Anh không muốn vào đó chơi à?”
Thấy Huy cứ đừng nhìn chăm chăm cái cổng mà không động đậy gì, nghĩ rằng cậu không thích đi thủy cung nên cô mới hỏi.
“Hả? Có, có chứ!” Trả lời cô một cách vội vàng, giống như sợ cô sẽ đổi ý hay sao ấy. Nói rồi cậu cũng nhanh chóng xuống xe.
“Anh đi gửi xe đi, tôi đi mua vé.”
Bỏ lại một câu không chờ cậu trả lời, cô đi liền thẳng đến quầy vé.
Xong xuôi mọi việc, cô và cậu cùng cất bước vào thủy cung.
Trong đây đúng như suy nghĩ của cậu, quả thật rất đẹp, à không phải, phải gọi là tuyệt đẹp mới đúng chứ. Cậu cảm thấy hôm nay rất hào hứng nha.
Những lối đi trong thủy cung giống như một mê cung dưới biển vậy, cứ rẽ trái rồi rẽ phải, hết đi lên lại đi xuống. Vì đây là lần đầu tiên cậu đến thủy cung cho nên là rất sợ đi lạc, ở đây thật sự rất rộng nha, cậu mà lạc thì chỉ lo Hân không biết đường tìm thôi… Vì vậy từ khi bước vào cửa cậu chỉ đi theo Hân thôi, thật ra cậu là vì sợ bị lạc nên mới đi theo cô, nhưng người ngoài nhìn vào lại không phải vậy đâu nha.
Họ sẽ nghĩ cô và cậu là một cặp đôi đang yêu nhau, mà những người đang yêu nhau thì sẽ đi cùng với nhau, chỉ là cô và cậu không nắm tay thôi….
Nắm tay? Nhắc mới nhớ nha, cậu thật sự không biết đến bao giờ mới nắm tay Hân được a
~ Trong thủy cung giống như là đại dương mini vậy, từ nãy giờ theo cậu thấy thì ở thủy cung này loài cá nào cũng có hết nha, nào là cá heo, cá nhiệt đới, cá voi, sứa, san hô, hải quỳ, cá kiếm,….. Ôi ôi, nhiều không đếm nổi luôn.
Đặc biệt là còn có nàng tiên cá nữa chứ. Mặc dù cậu biết đó là do nhân viên ở đây đóng giả nhưng mà phải thừa nhận rằng rất giống, làm được những chiếc đuôi cá không phải là dễ, mang đuôi bơi ở dưới nước càng khó hơn, thế mà những ‘nàng tiên cá’ ở đây lại bơi rất đẹp, rất thành thục. Bây giờ cậu chỉ thốt lên được một chữ: Great!
Dạo một hồi cậu lại thấy đói bụng, định mở miệng nói với cô thì lại thấy trước mắt là một nhà hàng nhỏ. Nhà hàng này đương nhiên cũng nằm trong thủy cung.
Thì ra cô cũng đói rồi nên là mới dắt cậu đi đến nhà hàng này.
Nhanh chóng ngồi vào chỗ, cậu cầm menu xem đi xem lại mà chẳng biết gọi món nào cả, nhìn hình thôi cũng thấy rất là bắt mắt rồi, với lại toàn những món cậu chưa từng ăn nên cũng chẳng biết đâu là ngon đâu là dở.
Thấy cậu cứ rề rề nên cô có hơi khó chịu, cô cũng đang rất đói nên mới xuống nhà hàng này, còn cậu thì chỉ biết cầm menu xem tới xem lui, lật qua lật lại. Nhíu mày, cô liền giật lấy menu cậu đang cầm trên tay, gọi một hơi hết 5-6 món.
Cậu nhìn cô làm mà thấy mắc cỡ luôn. Đường đường là đàn ông con trai, có cái gọi món ăn thôi mà cậu cũng chẳng làm được. Vậy là giấc mơ nắm tay cô lại càng bay xa rồi…
Thức ăn vừa dọn lên, cô và cậu mặc dù rất đói nhưng cũng biết giữ hình tượng cho bản thân, thế nên là ăn rất chậm rãi từ tốn, nhưng cả hai đều không mở miệng nói với nhau câu nào.
Ăn xong là đã 3 giờ chiều hơn rồi, vì vậy cả hai đương nhiên là chuẩn bị lên đường về rồi.
Lấy xe xong thì cũng đã gần 4h, vì vậy cả hai liền nhanh chóng lên xe trở về, kết thúc cuộc hành trình đi chơi ngày hôm nay.
Đi vừa được một đoạn thì không hiểu sao bụng của Hân cứ lâm râm đau, lúc đầu còn nghĩ có lẽ vì trúng thực, nhưng càng ngay lại càng đau.
Nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt của cô liền biết cô không khỏe, cậu hơi lo lắng hỏi:”Không khỏe chỗ nào sao?”
“Không biết nữa, anh chạy chậm chậm thôi, hạn chế đi vào những chỗ vằn có lẽ sẽ ổn hơn.”- Cô đáp.
Cậu không nói gì thêm nữa mà nghe theo lời của cô, giảm tốc độ lại, né những chỗ đường vằn. Đi được một đoạn, cậu hỏi: “Có đỡ hơn chưa?” Vừa hỏi cô vừa nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy sắc mặt cô trắng bệch, không còn tí máu nào nữa.
Vội vàng dừng xe lại. Lúc này nhìn cô, cậu thật sự rất sợ. trông cô bây giờ giống như một cái xác khô vậy, môi cô khô đến độ da tróc hết cả lên luôn, mặt thì trắng đến không còn giọt máu.
Yếu ớt mở miệng ra, cô bây giờ nói chuyện thật sự là không nổi luôn, nhưng vẫn cố gắng nói: “Tôi đau bụng quá.”
“Để tôi đưa em đến bệnh viện ngay…..”
Nói rồi, cậu lại khỏi động xe chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện.
Yếu ớt nắm tay cậu lại, cô bây giờ thật sự chớp mắt thôi cũng cảm thấy khó khăn nữa: “Đừng đi xe, gọi xe cứu thương đi.”
“Được, được..”
Cậu đúng thật sự là ngốc mà, cô đã đau đến nổi nói không ra hơi rồi. Nếu bây giờ cậu mà chạy mô tô đưa cô đến bệnh viện chắc cô bị đau cho tới chết luôn quá.
Vì vậy không nói thêm lời nào, cậu liền lấy điện thoại ra gọi cho xe cứu thương. Ở đây cũng không quá xa bệnh viện lắm nên chỉ khoảng 15’ sau xe cứu thương đã đến nơi, đưa Hân đến bệnh viện.
Đến bệnh viện rồi, bác sĩ kiểm tra một vài chỗ, hỏi cô đau như thế nào, đau bao lâu rồi,… Cô thì làm sao mà còn sức để trả lời chứ, toàn là cậu trả lời thay thôi.
Chẩn đoán một hồi, bác sĩ quay sang Huy nói: “Cô ấy bị viêm ruột thừa, cần phải làm phẩu thuật ngay lập tức, phiền cậu thông báo cho gia đình cô ấy.”
P/s: Truyện này mình đánh trên máy tính cho nên là sẽ có một số chỗ tự động sửa lỗi chính tả hoặc do đánh nhanh quá nên sẽ có một vài từ bị sai sót, mong các bạn thông cảm nha ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!