Vị Khách Lúc Nửa Đêm
Chương 64
Cô từng thay rất nhiều người điều tra người chết, song về cái chết của Thịnh Thanh Nhượng, điều cô biết lại chỉ là một ngày.
Nỗi hoảng sợ xưa nay chưa từng có ập tới, trong đêm thu mát mẻ, trán lại toát mồ hôi lạnh, Tông Anh khép máy tính lại, nhắm mắt trong chốc lát để lấy lại bình tĩnh, sau đó mở ngăn kéo. cầm chiếc đồng hồ đeo tay Omega Thịnh Thanh Nhượng tặng cô, kim đồng hồ chỉ 9 giờ 49 phút, còn 11 phút nữa là anh đến thời đại này, mà từ giờ cho đến lúc anh lại rời khỏi thời đại này chỉ còn 8 tiếng 11 phút.
Nhưng hiện tại anh đang ở đâu? Cô không biết.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh làm Tông Anh giật thót mình, cô vội vã đứng dậy, gần như chạy tới phòng khách để nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng Tiết Tuyển Thanh.
Nhìn giường bệnh trống trơn, Tiết Tuyển Thanh hỏi cô: “Sáng mai phẫu thuật, muộn thế này rồi, cậu không ở bệnh viện nghỉ ngơi, về nhà làm gì?”
Tông Anh trả lời: “Giúp tôi một việc.”
Nhận ra nỗi lo âu khác thường trong giọng nói của cô, Tiết Tuyển Thanh liếc y tá bên cạnh, hỏi: “Chuyện gì?”
Tông Anh nhắm mắt, nói: “Mở ngăn kéo tầng thứ nhất của tủ đầu giường, bên trong có một chiếc di động.”
Tiết Tuyển Thanh làm theo lời cô, quả nhiên phát hiện chiếc di động bị vỡ màn hình kia trong ngăn kéo, một tay bật nút nguồn: “Cậu cần điện thoại di động làm gì? Nó hỏng rồi còn đâu.”
Tông Anh không giải thích, chỉ nói: “Cầm đến đây cho tôi.”
Tiết Tuyển Thanh nhanh chóng giấu di động vào túi quần, xoay người chuẩn bị ra ngoài, y tá vội vàng đuổi theo cô, nói: “Nhất định phải đưa cô ấy về, sáng sớm mai phẫu thuật rồi!”
“Tôi biết rồi.” Tiết Tuyển Thanh trả lời lấy lệ, rảo bước ra khỏi bệnh viện, đến chung cư số 699.
Đêm khuya lác đác ô tô, ngoài cửa khu chung cư, một chiếc đèn đường đứng trơ trọi toả sáng, tại Học viện Hí Kịch gần đó, tốp năm tốp ba học sinh đi qua, dãy cửa hàng phía đối diện chỉ còn vẻn vẹn một nhà còn kinh doanh.
Đỗ xe xong, Tiết Tuyển Thanh sải bước vào chung cư lên lầu, vừa ra khỏi thang máy liền thấy cửa nhà Tông Anh đã mở sẵn, bên trong toả ra ánh đèn vàng mờ nhạt.
Tiết Tuyển Thanh thấy có phần kinh ngạc, bước hai ba bước đi vào, chỉ thấy Tông Anh đứng trước đồng hồ để bàn cũ kỹ, ngẩn người nhìn chằm chằm kim đồng hồ nhanh chóng xoay tròn.
Nghe thấy tiếng động, Tông Anh phút chốc thu ánh mắt, quay đầu nhìn cô: “Giờ này ở đâu còn sửa điện thoại di động nhỉ?”
Tiết Tuyển Thanh nghi hoặc hỏi: “Lúc trước bảo cậu đi sửa cậu không đi, bây giờ hơn nửa đêm đột nhiên nhớ tới sửa di động, rốt cuộc có chuyện gì?”
Cô quay lại: “Tôi tìm người.”
Tiết Tuyển Thanh nói: “Thì gọi điện thoại tìm.”
Lúc này đã qua mười giờ tối, trước khi Tiết Tuyển Thanh đến, Tông Anh dùng điện thoại bàn gọi liên tiếp ba lần vào điện thoại của Thịnh Thanh Nhượng, nhưng lần nào cũng đều được đáp lại là: Số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy.
Cô lắc đầu, Tiết Tuyển Thanh mơ hồ đoán ra một vài manh mối, hỏi: “Có phải cậu tìm Thịnh tiên sinh kia không? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tông Anh kiềm chế tâm trạng lo lắng, trả lời: “Chuyện quan trọng.”
Trong lòng Tiết Tuyển Thanh, chỉ có cuộc phẫu thuật của Tông Anh là quan trọng nhất, hết thảy những chuyện còn lại đều có thể đẩy ra sau, cô bước về phía Tông Anh: “Rốt cuộc quan trọng đến mức nào mà nhất định phải xử lý ngay đêm nay? Sáng mai cậu phẫu thuật rồi, mau cùng tôi về bệnh viện chờ.” Nhưng khi bước đến bên Tông Anh, Tiết Tuyển Thanh lập tức dừng bước, cụp mắt nhìn thoáng qua tờ giấy A4 trên bàn trà.
Cầm lên đọc, lý lịch giấy trắng mực đen, bên phải còn in một tấm ảnh trắng đen, chính là vị Thịnh tiên sinh mà cô biết.
Trên lý lịch ghi chú ngày mất, thái dương Tiết Tuyển Thanh đột nhiên giật giật, cô nhanh chóng nhận ra ngọn nguồn nỗi lo âu của Tông Anh – vị luật sư lạc hậu nhiều lần bị cô làm khó kia, ngày mai sẽ chết.
Trong chốc lát, lòng Tiết Tuyển Thanh mấy phen do dự.
Cô thật lòng hy vọng Tông Anh không cần tiếp tục mạo hiểm, chờ phẫu thuật xong; mặt khác, cô biết rất rõ vị Thịnh tiên sinh này quan trọng đến mức nào với Tông Anh, không làm gì, bỏ mặc anh chết ở thời đại kia là không thể, nhưng có thể làm gì đây? Một người sắp chết trong quá khứ, chẳng lẽ vì sự tham gia của Tông Anh, sẽ không chết nữa sao?
Lưỡng lự đi qua đi lại một lúc, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tông Anh, hạ quyết tâm, nghiến răng một cái nói: “Mặc áo khoác vào, đi theo tôi.”
Hai người vội vàng ra ngoài, lúc đóng cửa, Tông Anh ngẩng đầu nhìn lên đèn hành lang trên trần nhà, nao nao một thoáng, cô duỗi tay vào nhà tắt công tắc đèn, xung quanh tối om.
Tiết Tuyển Thanh lên xe, gọi một cú điện thoại, đánh thức một người bạn làm nghề sửa di động, sau khi giải thích vài câu, hẹn gặp đối phương trong cửa hàng, cô cúp điện thoại, thắt dây an toàn, khởi động ô tô.
Tông Anh mở một nửa cửa sổ xe, gió tràn vào trong xe, radio phát thanh đang phát ca khúc, làm bạn với người đi đêm băng qua trung tâm thành phố, hướng tới đích đến.
Điện thoại của Tiết Tuyển Thanh cứ mười phút lại đổ chuông một lần, toàn bộ đều là bệnh viện gọi tới, cô không bắt máy.
Ô tô cuối cùng rẽ vào một con hẻm nhỏ, đỗ dưới bóng cây nhãn thơm ngát ven đường, mở cửa xe ra, lá rụng lả tả xuống đầu.
Đêm đã khuya, dãy cửa hàng sửa chữa ở đối diện phố chỉ có một cửa hàng sáng đèn.
Tiết Tuyển Thanh đẩy cửa đi vào, Tông Anh đi theo sau, sau quầy, một thanh niên tóc vàng bật máy tính xách tay chơi trò chơi, nghe thấy có người vào cửa hàng, anh ta ngoảnh đầu nhìn về phía hai người.
Tiết Tuyển Thanh rút di động ra khỏi túi đặt lên mặt thuỷ tinh của quầy, thanh niên tóc vàng đứng đối diện liếc một cái, duỗi tay cầm lấy, lật qua lật lại mấy lần, thì thầm “hỏng đến mức không mở máy được?”, đồng thời bật đèn quầy sửa chữa.
Tháo điện thoại, phân tích chỗ trục trặc, thay linh kiện, Tóc Vàng thong thả sửa chữa.
Tông Anh đưa tay nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua rất nhanh, đã gần đến 12 giờ, còn 6 tiếng nữa.
Tiết Tuyển Thanh nhíu mày gõ lên quầy: “Có thể nhanh hơn được không?” Tóc Vàng chậm rãi nói: “Vội làm gì, chậm mới chắc chứ!”
Mặc Tiết Tuyển Thanh thúc giục thế nào, anh ta vẫn làm theo ý mình, cuối cùng vặn chặt hai cái ốc vít, ngón tay cái ấn nút nguồn, quay đầu nhìn người đứng ngoài quầy hàng: “Đoán xem chiếc di động này có mở được không?”
Vừa dứt lời, màn hình sáng lên, điện thoại di động bắt được tín hiệu, các loại tin nhắn ùn ùn kéo tới, Tóc Vàng nói: “Bao lâu rồi không mở máy? Rung đến mức tay tôi tê hết cả lên! Cậu nên biết…” anh ta còn chưa nói xong, Tiết Tuyển Thanh vươn người qua quầy, giật lấy di động trong tay anh ta, đưa cho Tông Anh.
Màn hình chiếu sáng khuôn mặt Tông Anh, sắc mặt cô cực kỳ kém, nguyên nhân thứ nhất là vì nhịn ăn nhịn uống, hạ đường huyết, thứ hai đích xác vì quá sốt ruột.
Cô nhanh chóng tìm tin nhắn về Thịnh Thanh Nhượng trong đống tin nhắn mới, nhưng ngoài một ít tin nhắn nhắc nhở, không thu hoạch được gì.
Trong tiếng hỏi của Tiết Tuyển Thanh “Có thu hoạch được gì không”, cô lấy lại bình tĩnh, mở app định vị, bản đồ hiện ra, nhưng trên cả tấm bản đồ chỉ hiển thị trơ trọi tín hiệu của mình cô.
Lúc này đã qua mười hai giờ đêm, một chấm đỏ khác mãi vẫn chưa login.
Rốt cuộc là vì hết điện tắt máy, hay anh đã… gặp chuyện ngoài ý muốn?
Ghi chép thời gian mất thời chiến chưa hẳn đã chính xác, có lẽ ngày trong ghi chép lại muộn hơn so với thực tế, ánh mắt Tông Anh chợt tối sầm, Tiết Tuyển Thanh đứng bên cạnh nhíu mày mím môi, trong cửa hàng nhỏ hẹp, bất chợt chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề.
Tóc Vàng đột nhiên mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Vừa rồi nôn nóng là thế, hiện tại sửa xong rồi sao không có động tĩnh gì vậy? Tôi còn phải về nhà chứ, hai người…”
Tiết Tuyển Thanh kéo Tông Anh, quay đầu nói với Tóc Vàng “lên mạng để lại lời nhắn cho tôi, tôi chuyển tiền cho cậu” rồi vội vã ra ngoài.
Hai người ngồi trong xe vài phút, cuối cùng Tiết Tuyển Thanh kéo dây an toàn, đưa ra quyết định: “Bất kể thế nào, trước mắt cứ về bệnh viện đã, có tình hình gì rồi nói sau.”
Nói xong, cô khởi động ô tô lái đến bệnh viện, lúc này, màn đêm càng thêm vắng lặng, ngay cả Hòn Ngọc Viễn Đông cũng đã tắt đèn, trên đường chỉ có xe taxi ca đêm nhanh chóng vút qua, gần như cả thành phố đều chìm vào giấc ngủ say. Tông Anh trước sau vẫn nhìn chằm chằm chấm đỏ trên màn hình, mãi đến khi tới bệnh viện, trên bản đồ vẫn chỉ hiển thị chấm đỏ của mình cô, dường như Thịnh Thanh Nhượng chưa bao giờ xuất hiện.
Y tá thấy cô trở về, rốt cuộc thở phào một hơi, phàn nàn đôi câu, vội vàng đôn đốc cô đi nghỉ.
Tông Anh chán nản nằm xuống, Tiết Tuyển Thanh biết cô khó chịu, ngồi bên cạnh cùng cô một hồi, điện thoại di động trong túi rung lên, cô lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài, nhân tiện tắt đèn phòng bệnh.
Bóng tối ùn ùn kéo tới phủ xuống, hết thảy đều yên tĩnh, Tông Anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Tác dụng của thuốc khiến ý nghĩ của cô trở nên trì trệ, nhưng dẫu thế nào vẫn không ngủ được, mỗi lần có tiếng bước chân trong hành lang giữa đêm hôm khuya khoắt, cô đều nghe thấy rõ ràng rành mạch.
Không biết đến khi nào, trong bóng tối màn hình điện thoại di động đột nhiên phát sáng, kèm theo đó là một tiếng rung cực nhẹ.
Gần như trong nháy mắt, Tông Anh cầm lấy nó, mở app định vị, một chấm đỏ khác thình lình xuất hiện trên bản đồ…
Không kịp nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng phóng đại bản đồ định vị, tìm kiếm vị trí của chiếc di động khác, vừa thấy rõ địa điểm, thậm chí không kịp chụp màn hình, chấm đỏ phút chốc biến mất, cô gọi lại cho Thịnh Thanh Nhượng, nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Tông Anh ngẩn ra hai giây, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, vớ lấy chìa khoá xe trên tủ đầu giường rồi ra khỏi phòng bệnh.
Một y tá ở quầy thấy cô chạy thẳng xuống cầu thang mà không ngoảnh đầu lại, lúc lấy lại tinh thần đuổi theo, cô đã mất hút từ bao giờ.
Lúc y tá gọi điện thoại thông báo cho Tiết Tuyển Thanh, Tông Anh đã lái xe rời khỏi bệnh viện. Tiết Tuyển Thanh đang ăn khuya trong cửa hàng tiện lợi đối diện, lập tức cúp điện thoại vội vàng ra ngoài, đường phố vắng vẻ, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Tông Anh, nhưng liên tục máy bận, vì thế chỉ có thể gọi cho người khác: “Hình như xe tôi bị trộm, giúp tôi xác định vị trí, biển số xe là Hỗ B…”
Một tiếng sau, màn đêm rút lui, ánh bình minh hăm hở xuất hiện, Tông Anh đến địa điểm định vị.
Người đi đường rất ít, Tông Anh chạy chậm lại tìm kiếm, trong số những người đi tới từ hai phía đối diện, không một ai là Thịnh Thanh Nhượng.
Cô không tài nào thông báo anh đợi tại chỗ đừng đi đâu cả, đã một giờ trôi qua kể từ khi định vị xuất hiện, rất có thể anh đã di chuyển đến nơi khác, rất có thể…
Không kịp tìm rồi.
Thời gian trôi qua cực nhanh, bầu trời dần sáng, lo âu tích lũy càng ngày càng nhiều, Tông Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, tìm kiếm trong những cửa hàng tiện lợi dọc hai bên đường, ngay khi gần đến 6 giờ, Tông Anh đột nhiên thắng gấp, thân thể nghiêng về phía trước, suýt nữa va vào tay lái, cô lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng quen thuộc kia đang dừng bước trước xe cô.
Sợ hãi, lo lắng, kinh ngạc, may mắn… vào thời khắc này toàn bộ hóa thành bản năng – cô xuống xe, rảo bước đi về phía đối phương, dùng đôi tay run rẩy cầm chặt tay anh, chỉ nói vẻn vẹn một câu: “Không còn thời gian giải thích.”
Cô không biết anh chết ở đâu, vì sao mà chết, lại càng không biết làm thế nào để tránh khỏi, chuyện duy nhất cô có khả năng thay đổi – chỉ là đi theo anh trở lại thời đại kia.
Một giây, hai giây, ba giây, trời đất đổi dời.
Mà bên kia, Tiết Tuyển Thanh lo lắng không yên chạy tới hiện trường, nghênh đón cô chỉ còn một chiếc xe trống trơn.
Tiết Tuyển Thanh sững sờ trong chốc lát, gọi điện thoại về: “Tôi tìm được xe rồi, cám ơn anh.” Sau đó ngồi vào xe, trông thấy điện thoại của Tông Anh, cô bật nó lên, đã hết điện.
Cô ngồi ngây ngẩn trong xe một lát, cuối cùng quay đầu xe lái về bệnh viện, thông báo cho chủ nhiệm Từ, người mổ chính trong cuộc phẫu thuật.
Hai người trở lại năm 1937, cảm nhận được một thế giới khác.
Bình minh ngày mới đang lên, quân Nhật xâm chiếm và phóng hỏa Áp Bắc, mà vị trí của họ, không nghiêng không lệch, ngay tại Áp Bắc.
Xung quanh thật hoang tàn, khắp nơi cắm đầy cờ mặt trời, chỉ còn duy nhất kho hàng Tứ Hành ở rất xa vẫn được phòng thủ vững vàng.
Sau vài tiếng súng rời rạc nơi xa là tiếng giao chiến quyết liệt, máy bay chiến đấu bay qua bay lại trên bầu trời, toàn bộ Áp Bắc tràn đầy mùi cháy khét khó ngửi, Thịnh Thanh Nhượng lập tức kéo Tông Anh lại, hai người núp sau một bức tường gạch, trong tầm mắt nơi nơi là vách nát tường xiêu.
Thịnh Thanh Nhượng hai tay vuốt lên mái tóc lộn xộn của Tông Anh, cuối cùng áp tay lên má cô, cảm thấy cực kỳ lạnh, anh chú ý thấy cô mặc quần áo dành cho bệnh nhân, vòng tay nằm viện còn chưa tháo xuống, điều này đồng nghĩa với việc cô từ bệnh viện chạy đến, vả lại nhất định rời đi vô cùng vội vàng, anh bất an thì thào: “Quá nguy hiểm, sao em lại làm vậy?”
Tông Anh còn không chưa thoát khỏi nỗi lo lắng vì tìm anh, qua hồi lâu mới nói: “Em sợ nếu không đến sẽ không được gặp lại anh nữa.”
Tiếng bom đạn mặc dù không ở gần đây, song vẫn khiến thần kinh người ta căng thẳng cao độ, nhịp hít thở và nhịp tim của hai người đều rất nhanh.
Nghe thấy lời cô nói, Thịnh Thanh Nhượng hồi lâu không biết nói gì, lấy lại tinh thần nhanh chóng cởi áo gió, bọc lấy Tông Anh, người chỉ mặc một áo đơn.
Tông Anh ngẩng đầu hỏi anh: “Anh về Thượng Hải từ bao giờ?”
Thịnh Thanh Nhượng vừa giúp cô mặc áo gió, vừa trả lời: “Tối qua.” Anh nhanh chóng gài nút áo cho cô, lại giải thích lý do vội vã về Thượng Hải: “Hoá đơn chứng từ di dời nhà máy đều đặt trong két ngân hàng, nhất định phải nhanh chóng lấy ra, chuyển cho người bên khu điều tra duyệt lại, do đó tôi về Thượng Hải, nhưng hôm qua lúc đến Thượng Hải đã quá muộn, vốn định trực tiếp đến ngân hàng, nhưng chưa kịp. Còn em thì sao, vẫn chưa phẫu thuật ư?”
Thời gian qua Tông Anh đã gặp quá nhiều chuyện, thật ra có vô số thứ để kể, nhưng thời cơ, hoàn cảnh đều không thích hợp, chỉ có thể nói: “Chuyện của em tạm thời không quan trọng, vấn đề bây giờ là làm thế nào để rời khỏi đây ngay lúc này?”
Nơi này cách Tô Giới công cộng không quá xa, nhưng muốn đi xuyên qua phòng tuyến của quân Nhật lại là việc khó.
Thịnh Thanh Nhượng nhíu mày, trong cặp tài liệu của anh chứa rất nhiều văn kiện liên quan đến chuyện quốc phủ lùi vào mạn trong, nếu bị quân Nhật lục soát được, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Nhận ra nỗi lo lắng và bất an của anh, Tông Anh nắm lấy tay anh, cố hết sức làm mình tỉnh táo lại.
Cô bác bỏ câu hỏi mình vừa đưa ra, nói: “Không, cố gắng rời đi lúc này có lẽ sẽ gặp càng nhiều phiền toái.” Ở khu vực bị địch chiếm đóng, bất kỳ hành vi nào khiến mình bại lộ đều vô cùng nguy hiểm, nếu chưa thể tìm được chỗ ẩn náu thích hợp, chi bằng đợi đến khi trời tối hẵng quyết định.
Một chiếc máy bay chiến đấu gầm gào bay qua đầu họ, trực tiếp bay về hướng kho hàng Tứ Hành.
Quân Nhật vẫn đang phóng hỏa, khắp Áp Bắc cột khói bay thẳng lên trời cao, mùi cháy khét trong không khí nồng hơn.
Tông Anh nhanh chóng quan sát xung quanh, không kịp phân trần kéo Thịnh Thanh Nhượng đi về phía Tây – đa số nhà dân đã bị phá tan tành trong cuộc đánh bom trước đó, chỉ có một số ít còn thừa lại bức tường, đi ngang qua những đống đổ nát, muốn tìm một nơi ẩn náu thật không dễ dàng.
Đột nhiên Thịnh Thanh Nhượng giữ chặt cô, chỉ vào căn nhà bên trái.
Căn nhà kia đã mất phần mái, cửa vẫn còn, vào nhà, đi sang bên trái lại là có thêm một cánh cửa nữa, trong phòng kê một chiếc bàn bát tiên, ghế nằm chỏng chơ dưới đất, bên cạnh có ít mảnh sứ vỡ nham nhở, cửa phòng vẫn còn nguyên vẹn, vách tường kiên cố, sau cửa là nơi ẩn náu rất lý tưởng.
Ở lại đây, tiếp tục đẩy Thịnh Thanh Nhượng vào con đường không lối về, hay dẫn anh tránh khỏi bất trắc, lòng Tông Anh vẫn chưa nắm chắc.
Vì không biết anh sẽ gặp chuyện không may ở đâu, nên cô cũng không biết quyết định của mình là đúng hay sai.
Xa xa tiếng bom đạn vẫn đang tiếp diễn, dựa theo phương hướng, chúng hẳn phát ra từ ga xe lửa phía Bắc, không ai biết trận chiến này sẽ kéo dài tới khi nào, Tông Anh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, mãi đến 10 giờ 15 phút mới nghênh đón phút yên tĩnh ngắn ngủi.
Sự yên tĩnh này khiến người ta hết đường xoay sở, bị nhốt ở đây, không làm được gì, điều duy nhất có thể làm chỉ là chờ đợi.
Hai người dựa vào góc tường, thiếu nước thiếu đồ ăn, vì giữ gìn thể lực, ngay cả nói chuyện cũng hạn chế hết mức, vất vả đợi thời gian trôi qua.
Đại khái đến 13 giờ 45 phút chiều, bên ngoài cháy dữ dội hơn, có thể cảm nhận rõ lá phổi bị lấp đầy bởi mùi khét, hít vào thở ra, không có không khí trong lành.
Hướng kho hàng Tứ Hành đột nhiên truyền đến tiếng bom, hỏa lực duy trì trong thời gian ngắn, nhanh chóng ngừng nghỉ, xung quanh lại sa vào sự yên lặng quái dị.
Năm phút sau, bên ngoài đột nhiên có tiếng động.
Tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân dừng lại, thỉnh thoảng xen lẫn đôi câu tiếng Nhật, cùng tiếng lưỡi lê đang sục sạo.
Đối phương tổng cộng có hai người.
Tông Anh nghiến chặt răng, vì nhịn ho, mặt đỏ bừng lên, cô quay đầu nhìn Thịnh Thanh Nhượng, Thịnh Thanh Nhượng cũng nhìn về phía cô, hai người không hẹn mà cùng cầm tay đối phương, núp sau cửa chờ đợi.
Tiếng bước chân rất gần, cách khe cửa, Tông Anh chứng kiến lá cờ hình mặt trời chợt chớp lên, cô nín thở dựa vào tường chờ đợi, Thịnh Thanh Nhượng lấy khẩu Browning còn dư lại hai viên đạn đã lên nòng ra khỏi cặp tài liệu.
Nhịp tim của cả hai đều tiến gần tới giới hạn, cánh cửa gỗ khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, lưỡi lê thăm dò vào, gần như trong nháy mắt, Tông Anh tiền về phía trước, cầm báng súng đập xuống, tên cầm súng còn chưa kịp cất bước, lập tức bị vấp vào bậc thềm cao, Tông Anh đá văng lưỡi lê của hắn, đối phương lấy lại tinh thần lập tức lao về phía cô, lúc này tên lính Nhật còn lại nghe thấy tiếng động cũng xông tới, gáy Tông Anh va vào cánh cửa, đau đến nghiến răng…
Liên tiếp ba tiếng súng vang lên.
Hết thảy đều im lặng.
Tông Anh đầu váng mắt hoa nhìn về phía Thịnh Thanh Nhượng, tầm mắt lại mơ hồ, chỉ loáng thoáng trông thấy vết máu.
Trong khẩu Browning kia chỉ có vẻn vẹn hai viên đạn, ba tiếng súng vang lên, có ít nhất một phát súng không phải do Thịnh Thanh Nhượng bắn.
Tiếng hít thở càng thêm nặng nề, mí mắt cũng càng ngày càng trầm, dường như mùi trong không khí đều bị thay thế bởi mùi máu tanh, im lặng đến mức không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Trước khi mí mắt triệt để cụp xuống và ngất đi, trong đầu Tông Anh còn sót lại một ý niệm – Thịnh Thanh Nhượng trúng đạn rồi, mà cô cũng mất đi ý thức.
Chết trong thời chiến không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, bao người đã lặng lẽ ra đi trong cuộc chiến tranh này.
Trước khi chết không quá lừng lẫy, sau khi chết cũng không người biết họ ra đi như thế nào.
Quân lính bảo vệ kho hàng Tứ Hành lại nổ súng, quân Nhật tập trung hỏa tấn công bên ngoài kho hàng, quân thủ vệ Trung Quốc dũng mãnh phản kích, song phương anh tấn công tôi phòng thủ, chiến sự càng ngày càng ác liệt, tựa như trận hoả hoạn này ở Áp Bắc, bùng nổ.
Mà trong căn nhà dân bị nổ bay phần nóc này, một đôi tay trắng trẻo ra sức kéo Tông Anh cách xa cánh cửa, một lần nữa đưa về góc tường.
Thịnh Thanh Nhượng đặt Tông Anh đã hôn mê ở bên trong, lúc này mới nhìn chân trái của mình. Một phát súng bắn vào bắp chân trái, máu lặng lẽ chảy ra, anh cố hết sức xé vạt áo sơ mi, rịt vải vào vết thương để cầm máu, nhưng mảnh vải nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
Một người chờ đợi so với hai người chờ đợi càng thêm dài lâu.
Nghe tiếng đánh nhau kịch liệt nơi xa, anh ngửa đầu nhìn trời, chỉ vẻn vẹn thấy được một góc trời nhỏ bé, khói bụi bắt đầu bay tán loạn, bầu trời xanh lam dường như cũng bị nhuộm thành màu đỏ đen.
Thời gian trôi đi, máu trong cơ thể cũng xói mòn từng chút một.
Đau đớn chậm rãi chuyển thành chết lặng, thân thể chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo – sự lạnh lẽo do mất máu và đói lả.
Tại kho hàng Tứ Hành, mức độ dày đặc của tiếng bom chuyển từ cao xuống thấp, bầu trời trên đầu hoàn toàn chuyển sang màu đỏ đen, khói dầy đặc sặc sụa, song ngọn lửa này không cách nào khiến cơ thể ấm áp.
Thời gian trôi qua phá lệ từ tốn, nhiều lần, Thịnh Thanh Nhượng cũng cảm thấy mình không gắng gượng được nữa.
Nhiệt độ cơ thể hạ xuống quá nhanh, anh lạnh đến mức toàn thân run rẩy, màu môi đã sớm trắng bệch, ý thức cũng kề bên ranh giới sụp đổ – khi cơ thể con người bị dồn vào đường cùng, khó tránh khỏi nảy sinh ý niệm bỏ mạng, so với kiên trì sống sót, nhắm mắt lại đơn giản hơn rất nhiều.
Nhưng nếu anh không kiên trì sống sót, có lẽ Tông Anh sẽ không thể trở về.
Anh quay đầu nhìn Tông Anh đang nằm trong, lần mò cầm cổ tay cô, cảm nhận được mạch đập yếu ớt của cô.
Vì đưa Tông Anh về thời đại của cô, anh chỉ có thể và nhất định phải tiếp tục chịu đựng.
Để phòng trường hợp bất trắc, anh kéo cặp tài liệu lại gần, lần tay vào cặp mò được cây bút máy, lại lấy bao thuốc lá rỗng được anh cất trong cặp ra…
Mở ra duỗi phẳng bao thuốc lá, mặt trước in chữ Infinity và chim hoà bình, mặt sau trống trơn.
Mượn ánh sáng tờ mờ, anh vặn nắp bút máy, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, run rẩy viết địa chỉ bệnh viện của Tông Anh cùng số di động của Tiết Tuyển Thanh, cuối cùng viết: “Xin hãy đưa chúng tôi đưa đến bệnh viện này, hoặc liên lạc với số điện thoại này, cảm ơn rất nhiều.”
Thượng Hải, năm 2015, ngày này là rằm tháng 9 âm lịch.
Trăng sáng treo trên cao, không màng đến chuyện phân cao thấp với ánh đèn nê ông toàn thành phố, chỉ đem ánh trăng xa xỉ rải đầy ngõ nhỏ.
10 giờ 4 phút tối, một cô bé cầm một quả lựu chạy lên từ cầu thang khu chung cư cũ, người lớn đuổi theo đằng sau gọi: “Không có đèn, con chạy chậm thôi!”
Cô bé đi hai bước rồi đột nhiên dừng lại, quả lựu trong tay rơi bộp xuống đất, cô bé ngoái đầu lại, lập tức oà khóc: “Mẹ ơi, có người chết trước cửa nhà chúng ta!”
Đêm hôm khuya khoắt, xe cứu thương, đám đông vây xem, báo đài vội vã chạy tới, khiến khu chung cư cũ vắng vẻ đột nhiên náo nhiệt.
Xe cứu thương hú còi lao nhanh đến bệnh viện, hành lang màu xanh lá cây của khu khám khẩn cấp mở ra, quầy y tá gọi điện thoại đến khoa giải phẫu thần kinh, Thịnh Thu Thật nhận điện thoại.
Chủ nhiệm Từ một mực chờ tại bệnh viện, nghe được tin tức, ông đặt bệnh án trong tay xuống, lập tức dặn dò chuẩn bị phẫu thuật.
Trong phòng mổ khoa khám khẩn cấp, một ca mổ cứu chữa khác cũng sắp bắt đầu.
Biển phẫu thuật đồng thời sáng lên, lúc một trong hai chiếc tắt đi, một chiếc khác vẫn sáng.
Thịnh Thanh Nhượng được đưa ra khỏi phòng mổ, nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê, đợi anh tỉnh lại, trước mắt chỉ có vẻn vẹn đèn trần nhà trắng xoá của phòng bệnh, nhìn không chân thực.
Ngoài hành lang đã náo nhiệt, tiếng bước chân lộn xộn hỗn loạn, có người rảo bước đi về phía anh, giúp anh điều chỉnh tốc độ truyền dịch, lại giúp anh ấn chuông.
Thịnh Thanh Nhượng muốn cất tiếng hỏi, cổ họng khô khốc.
Y tá khom người, nói: “Cô gái đi cùng anh vừa kết thúc cuộc phẫu thuật, hết sức thuận lợi, anh yên tâm ngủ tiếp một lát đi.”
Anh liếc về phía thiết bị giám sát, thời gian nhích lên, từ 05:59:59 đến 06:00:00…
Lại từ 06:00:00 nhảy lên 06:00:01, 06:00:02, 06:00:03, đợi anh lấy lại tinh thần, đã đến 06:01:00.
Anh nằm trên giường bệnh.
Mà lưu lại Áp Bắc năm 1937, còn sót lại một chiếc cặp công văn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!